Phía Bên Kia Dòng Sông
Chương 8: {Bước chân thứ tám}
Đạo lí này khiến Chu Châu đau lòng. Không phải rằng anh chưa từng chịu khổ, nhưng cái “khổ” của anh lại hoàn toàn khác hẳn với Tịch Dữu. Anh chưa từng bị người dèm pha, được người khác tâng bốc từ khi còn nhỏ, chỉ có sự nghiệp ban đầu vất vả, hoàn toàn không hiểu được cảm giác của những người luôn phải chịu đựng cái nhìn miệt thị từ xã hội là như thế nào. Chu Châu rất tò mò, vì sao mọi chuyện xấu đều đến với Tịch Dữu, nhưng y vẫn luôn giữ bộ dáng dửng dưng đến như thế.
Giờ thì anh hiểu rồi.
Chính là đã quen sống chung với nó, cho nên không cảm thấy nặng nề nữa.
Chu Châu cuối cùng ngăn bàn tay liên tục bốc dưa hấu của Tịch Dữu, cẩn thận tìm cách nói, “Cậu đừng ăn nữa, dưa không ngon.”
Tịch Dữu là người dễ thuận theo, lập tức bỏ dưa trong tay xuống, sau đó lại dõi mắt xem xét các loại trái cây khác, Chu Châu biết y đang đánh giá, mỗi thứ tự mình thử qua một chút. Ngoài dưa và dứa ra, hầu như loại nào cũng ngọt. Chu Châu lấy đến cho y một miếng xoài vàng óng, nhỏ giọng dụ dỗ, “Cái này ngọt, cậu ăn được.”
Y cũng không phải người kén ăn, nghe như vậy liền nhận lấy lát xoài, bỏ lên miệng gặm gặm cắn cắn.
Quả nhiên là ngọt thật. Tịch Dữu vui vẻ híp mắt, chuyển qua ăn xoài nhỏ. Đĩa trái cây bị vơi bớt một nửa, cho đến khi món chính lên bàn.
Tịch Dữu mắt sáng rỡ nhìn đùi vịt, dù bụng đã căng, mùi hương từ đùi vịt quá mức hấp dẫn, xoài vàng trên tay đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Ban đầu Tịch Dữu nghĩ Chu Châu sẽ chia cho mình một chén đùi vịt, thế nhưng anh ăn rất nhanh, chỉ không tới mười lăm phút đã đánh chén sạch sẽ. Cả quá trình anh đều để ý ánh mắt thèm thuồng của Tịch Dữu, lần đầu tiên thấy y bộc lộ được nét trẻ con ẩn sâu trong lòng mình.
Chu Châu có điểm thoả mãn, cũng có điểm hiếu kì.
Rốt cuộc Tịch Dữu còn giấu đi tính cách của mình bao nhiêu? Anh đang biết được bao nhiêu so với tất cả phần tính cách còn lại?
Đến cùng Tịch Dữu vẫn không nói ra bản thân mình muốn ăn đùi vịt, chuyên tâm trở lại với mấy lát xoài vàng.
Chờ y được một lúc, Chu Châu mới hỏi, “Cậu còn đói à?”
Cả bữa ăn cả hai chẳng trò chuyện được đôi câu, hoặc có thể nói do thói quen của Tịch Dữu không nói lúc ăn, cho nên Chu Châu tự mình cũng như vậy. Đến mãi lúc này anh lại hỏi, Tịch Dữu chọn lựa từ ngữ, “Cũng không phải đói, tôi quen ăn trái cây hơn thôi.”
Chu Châu không bắt bẻ, anh lại kêu phục vụ, lên thêm một phần đùi góc tư. Đương nhiên đó là chuyện của Chu Châu, Tịch Dữu chỉ làm tốt bổn phận một người bồi ăn, không nói câu dư thừa nào. Mãi cho đến khi đồ ăn lên tới, Chu Châu lại đẩy qua trước mặt Tịch Dữu, lau đũa và nĩa cho y.
“Cái này tôi mời. Cậu ăn ngon miệng.”
Nói xong liền im lặng, lần này Tịch Dữu nhận ra rồi, thói quen của Chu Châu, giống hệt với mình.
Y không quá tin vào việc Chu Châu gọi phần ăn này cho mình, liếc ngang liếc dọc, lại liếc phải Chu Châu đang nhìn mình chăm chú, Tịch Dữu vẫn phải thừa nhận rằng phần ăn này là dành cho mình. Dù vậy y vẫn hỏi lại một lần nữa, “Là... cho tôi thật ạ?”
Chu Châu không trả lời, anh dùng ánh mắt để nói cho y biết ý muốn của mình.
Tịch Dữu trước mắt là ngạc nhiên, sau đó lại dịu dàng cười, “Cảm ơn ngài.”
Lần này đến lượt Chu Châu ngẩn người. Cũng không phải là chưa từng thấy qua Tịch Dữu cười, nhưng đêm ngày hôm ấy là nụ cười thương mại, bây giờ lại có điểm hồn nhiên ngây thơ.
Hệt như một viên kẹo trong suốt vậy.
Chu Châu quay đầu đi, len lén đỏ mặt.
Quả thật mặt Tịch Dữu đã đẹp, khi cười lên càng đẹp hơn vạn phần. Chu Châu dường như bị ghẹo, ghẹo đến mặt đỏ tai hồng. Mãi cho đến khi nghe tiếng bắt đũa khe khẽ vang lên, Chu Châu mới nhìn sang.
Dáng vẻ khi ăn của Tịch Dữu cũng đẹp như người, đầu chỉ hơi cúi, tóc mái trước trán rũ xuống, khoé miệng khép mở đón lấy từng miếng thịt gà be bé.
Chu Châu nhìn xoáy tóc trên đầu y, trong đầu chạy qua một dòng suy nghĩ, sau đó anh nói, “Cậu Tịch này, nếu sau này cậu gặp được người nào đó thật lòng yêu cậu, hãy cùng người đó nói ra mong muốn của mình.”
“Cứ giữ mãi trong lòng như vậy, không có cách nào để họ đối xử tốt với cậu đâu.”
Tịch Dữu nghe xong, nhất thời chết lặng. Trong câu nói của Chu Châu có hai điểm chết. Mà cả hai điểm chết đó Tịch Dữu đều đã cố gắng chôn giấu rất lâu. Cái đầu tiên, Tịch Dữu vĩnh viễn cũng chưa từng nghĩ có thể cùng ai trải qua cái gọi là “suốt đời“. Cũng như bà Lư đã nói, đó là thứ gì đó rất mơ hồ khó tin. Lại nói đến điều cuối cùng, dù có quen ai đi nữa, có lẽ y đều sẽ thuận theo người ấy, không nên cố chấp vào cái gọi là sở thích cá nhân nữa. Hai điểm ấy như đối lập nhau, lại như tương hỗ, không biết bao nhiêu lần Tịch Dữu nghĩ tới, nhưng rồi cũng chẳng dám nghĩ xa hơn.
Y chỉ có thể dừng lại ở đây, ở nơi chỉ có mình, và mớ ảo tưởng viễn vông về một tương lai sáng ngời.
Dù vậy y không phủ nhận Chu Châu, ngược lại còn vừa cười vừa hỏi, “Chu tiên sinh, ngài nghĩ một ngày nào đó sẽ có người bằng lòng ở bên cạnh tôi sao?”
Chu Châu không ngờ bị y vặn ngược, nhất thời có chút tỉnh ngộ. Quả thật lời Tịch Dữu nói vốn không phải là một câu nghi vấn, mà là một câu khẳng định. Chu Châu hiểu ngay nguyên do, không phải là y không có tự tin, mà là đã từng có sự tự tin.
Có lẽ sự tự tin ấy đã dần mai một theo thời gian, đến hiện tại thì chẳng còn lại chút gì.
Chu Châu lỡ làng phát hiện ra bản thân đã liều lĩnh chạm đến giới hạn của Tịch Dữu, mặc cho y không thoải mái, tuy vậy y vẫn như ngày đầu tiên, chưa từng cho người khác có cảm giác bị tổn thương.
Nụ cười của Tịch Dữu như một liều thuốc mê, sau cơn mê, chỉ còn lại là sự mệt mỏi bi luỵ.
Chu Châu thế mà lại muốn mở ra cánh cửa ấy, nhưng suy cho cùng vẫn là không đủ tư cách. Anh theo ý của Tịch Dữu, đáp, “Cậu nói đúng, là tôi không đủ tinh tường.”
“Thật xin lỗi.”
Câu xin lỗi này như đánh mạnh vào tất cả giác quan của Tịch Dữu, tạo cho y cảm giác mỏi mệt. Nếu như là người khác, có lẽ sẽ cảm thấy hài lòng, nhưng đối với y, nó chẳng khác nào thừa nhận rằng y vốn nói không hề sai.
Tịch Dữu lắc đầu, nhẹ giọng nói, “Ngài nói cũng không sai. Chỉ là sai thời điểm mà thôi.”
“Nếu là vào năm tôi còn đôi mươi, có lẽ tôi sẽ rất vui, cũng rất phấn khích.”
Vừa nói, y lại nhớ về tuổi xuân của mình, nhớ về năm tháng còn viên cảnh sát kề cận, “Nhưng giờ tôi là Tịch Dữu của tuổi ba mươi hai, tôi đã chẳng còn gì để mất nữa rồi.”
Chu Châu không hiểu “chẳng còn gì để mất” là ý gì. Nhưng rất nhanh, hắn đã nhận ra. Có lẽ Tịch Dữu của năm đôi mươi ấy tuổi đã có tất cả, có được đôi chân lành lặn, có được cuộc sống như mơ.
Nhưng hiện tại thì không.
Chu Châu sợ mình lại nói gì đó khiến y phiền lòng, cũng không tiếp tục nói nữa. Chờ cho Tịch Dữu ăn xong, lúc này gọi phục vụ tính tiền. Tịch Dữu không tranh trả, lấy giấy ăn lau miệng, chờ cho đến khi Chu Châu thanh toán, mới ngỏ ý muốn đi.
Chu Châu không thả người, nhớ đến xe đã sửa xong vẫn nằm ở xưởng chờ, hỏi, “Cậu đi đâu, tôi đưa cậu đi.”
Tịch Dữu lắc đầu, “Tôi ra trạm xe buýt.”
Chu Châu ngạc nhiên, “Cậu có xe mà, hay đi bảo trì rồi?”
Tịch Dữu lắc đầu, “Cho em trai mượn.”
Chu Châu không hỏi nữa, anh biết giới hạn ở đâu sau sai lầm ấy, chỉ chỉ về phía đối diện, “Xe của tôi đang ở xưởng, hẳn là sửa xong rồi.”
“Tôi có thể đưa cậu về được không?”
Giọng điệu Chu Châu khá thành khẩn, Tịch Dữu còn muốn từ chối, nhưng nghĩ bữa ăn này là Chu Châu mời, thì cùng người ta về xem như cũng phải đạo. Dù sao thì đối phương cũng đã mở lời rồi, không thể cứ cự tuyệt mãi.
Tịch Dữu gật đầu.
Cả hai cùng đi tới xưởng xe, đó là xưởng nằm đối diện phía bên kia đường. Tịch Dữu nghĩ, thảo nào Chu Châu lại qua nơi này ăn, ra là có việc tới đây. Tịch Dữu hôm nay ăn mặc khá tuềnh toàng, có mỗi áo thun và quần jean xanh bạc màu, sau khi thấy Chu Châu đi bên cạnh mình ăn mặc chỉn chu như vậy, y chỉ dừng lại ở ngoài cửa ra vào, không tiến thêm bước nào nữa.
Chu Châu đi một lúc mới phát hiện mình đã bỏ xa Tịch Dữu rồi.
Anh vội quay lại, “Cậu sao vậy, sao lại không vào?”
Tịch Dữu không nghĩ sẽ giấu diếm, tay y sờ sờ vạt áo ngoài quần, “Quần áo của tôi không thích hợp.”
Chu Châu nhìn xung quanh, đúng là có người đã bắt đầu chăm chú nhìn Tịch Dữu. Bởi lẽ xưởng xe này thường dành cho người chơi xe, thậm chí là chỉ tiếp người có chức vụ địa vị cao. Đáng lẽ ra lúc anh dẫn Tịch Dữu đến đây nên báo trước với nhân viên tiếp thị, để họ có thể cũng tiếp đón y nồng nhiệt nhất.
Ấy thế mà anh lại quên mất.
Quên rằng Tịch Dữu cũng có sự tự ti của riêng mình.
Sai lầm của anh đổi lại sự hiểu chuyện của Tịch Dữu, Chu Châu nghĩ một lúc, lại cùng Tịch Dữu đứng ở ngoài cửa ra, tiện tay gọi thêm một cuộc điện thoại.
Qua mười phút, xe đã được nhân viên lái ra.
Bản tính Chu Châu là một người có khả năng kiểm soát rất lớn, những đồ vật của anh, dù là người thân quen nhất như Hà Mạn Mạn, anh còn phải dùng rất nhiều thời gian mới có thể tiếp nhận cho người khác chạm vào.
Vậy mà giờ đây, anh vì Tịch Dữu, lại sợ y nghĩ nhiều, trực tiếp phân phó cho một người lạ lái xe ra.
Có lẽ đây chính là sự nhân nhượng lớn nhất trong cả cuộc đời của anh.
Đến khi lên xe, anh thay Tịch Dữu mở cửa ghế phó lái, chờ cho y bước vào mới đóng cửa lại, còn mình ở đối diện chui vào, trước đó còn cẩn thận lấy khăn lau qua ghế ngồi và vô lăng, vô cùng sạch sẽ và tỉ mẩn.
Tịch Dữu troing thấy hành động này càng căng thẳng hơn, nhích người về phía trước tránh dựa vào lưng ghế, sợ bản thân sẽ như người lái trước đó làm dơ ghế của anh. Chu Châu lại biết y nghĩ cái gì, lên tiếng, “Cậu cứ dựa đi, là cậu thì không sao cả.”
Tịch Dữu lí nhí phản bác, “Ngài đừng khách sáo, sao có thể khác nhau được chứ...?”
Chu Châu lập tức thêm, “Tôi nói không sai, là cậu thì không sao.”
Tịch Dữu không mấy tin tưởng, tư thế ngồi hoàn toàn không thay đổi, Chu Châu thở dài một tiếng, lúc này đưa tay ra, đẩy Tịch Dữu một cái.
Tịch Dữu ngã ra sau, tựa hẳn vào lưng ghế. Lần này y không động đậy nữa còn yên lặng gài dây an toàn. Chu Châu hỏi y địa chỉ, sau đó cả hai rơi vào im lặng. Cả một đường về chỉ vang lên tiếng máy phát cứng nhắc, mãi đến khi dừng dưới nhà Tịch Dữu, Chu Châu mới bất ngờ.
Căn hộ cao cấp anh ở, chỉ nằm cách nhà y có mấy toà nhà. Ban đầu nghe địa chỉ, anh còn tưởng không gần mấy, Tịch Dữu chỉ đọc tên đường, không đọc số nhà. Đến giữa con đường ấy Tịch Dữu mới kêu anh dừng lại.
Chu Châu có bất ngờ, nhưng cũng rất nhanh chuyển từ bất ngờ sang cảm giác vi diệu. “Nhà cậu gần chỗ tôi sống, là căn hộ bên phải kia kìa.”
Tịch Dữu kinh ngạc quay đầu, “Vậy cũng có thể coi nhau như hàng xóm rồi.”
Lời nói Tịch Dữu ngọt ngào, mặc dù chỉ là một câu nói bình thường, nhưng Chu Châu vẫn cảm thấy có sự vui vẻ ẩn sâu trong đó.
Bởi vì đường này có khu đậu xe riêng, Chu Châu cũng chẳng vội gì, cứ từ từ thong thả nói, “Vậy hôm nào có cơ hội, nhờ cậu đề cử cho tôi vài loại rượu đẹp, tôi còn muốn dựng tủ để rượu.”
“Tôi cũng vừa chuyển tới năm nay thôi, ban đầu tôi ở ngoại ô, sau này cảm thấy quá xa trung tâm thành phố, nên dời tới đây. Vẫn có nhiều thứ chưa được ổn thoả lắm, nếu cậu có quan hệ với mọi người, thì đánh tiếng với tôi. Tôi cũng muốn làm quen với họ.”
Tịch Dữu nghĩ Chu Châu đang muốn hâm nóng lại bầu không khí, chỉ khách sáo với y vài câu cho có lệ, để y cảm thấy anh không phải là người quá xa cách. Cũng theo lẽ thường trả lời, “Nếu ngài có thời gian, tôi sẽ đề cử vài loại xem thế nào.”
“Vả lại khu dân cư ở đây ai cũng hoà nhã, ngài cứ từ từ làm quen.” Nói tới, y lại nhớ có năm nào nghe bà Lư bàn tán, những người sống trong căn hộ ở đằng kia vô cùng kiêu ngạo, hầu như đều là vì có tiền nên khinh rẻ những gia đình xây nhà bé xung quanh. Cũng vì thế nên họ thường chỉ lui tới dưới căn hộ ấy, chưa bao giờ đặt chân qua khu bên trái này.
Tịch Dữu không có ý nghĩ xấu về Chu Châu, nhưng những lời bà Lư nói không phải là không có căn cứ.
Năm ngoái bà tới đó giao đồ ăn vặt cho một đứa nhỏ mười mấy tuổi, đứa nhỏ được dạy dỗ thế nào thì bà không biết, chỉ biết nó thấy bà liền giật túi đồ trong tay bà xuống, sau đó ném cả mấy tờ tiền liền vào người bà. Bà Lư nghĩ, chắc hẳn chỉ là một hạt cát vụn, không ngờ mấy người xung quanh đó thấy vậy, không những không dạy dỗ đứa nhỏ, lại xì xào bảo bà không biết thân phận mà tự ý bước vào sảnh trong.
Sau đó bà Lư không tới nơi này nữa, những đơn đặt quà vặt quán bà cũng không nhận nếu có địa chỉ ở đây.
Tịch Dữu biết bà buồn, quãng thời gian ấy đều lấy cớ cho Cam Vàng ăn để sang thăm bà.
Ấn tượng của Tịch Dữu về căn hộ đó không mấy tốt đẹp. Thế mà khi Chu Châu nói rằng bản thân anh ở đấy, thì y lại có cảm giác khác.
Cũng không phải người nào cũng giống nhau.
Sẽ chẳng có người nào kiêu ngạo đến mức mời một người xa lạ như Tịch Dữu ăn cơm, còn đưa y về đến tận nhà cả.
Tịch Dữu nghĩ thế, lại càng có sự hồn nhiên đến mức trẻ con.
Chu Châu cố gắng cả một ngày, cuối cùng mới thấy được dáng vẻ mình mong muốn.
Đó là nụ cười thuần chất nhất của một con người.
Chu Châu cảm giác, nỗ lực của bản thân là hoàn toàn xứng đáng.
Chu Châu vẫn muốn bắt thêm chuyện, điện thoại Tịch Dữu trong túi lại đột ngột reo lên, nghe tiếng chuông, y đã biết người gọi tới là Triệu Lẫm.
Từ đây tới nhà họ Triệu chỉ ngốn gần bốn mươi lăm phút đi xe, Tịch Dữu cùng Chu Châu ăn uống đã quá mười một giờ, có lẽ là có tâm sự sau khi đã gặp gia đình.
Tịch Dữu vẫn ôm tâm trạng sẽ an ủi người khác, không ngờ người ở đầu dây bên kia lại là cô bé Triệu Tiêu Viên.
Giọng con bé non nớt, lại có chút khản đặc nghèn nghẹn, nó vừa thấy Tịch Dữu bắt máy đã ấm ách khóc nấc, “Anh là anh trai của anh Tiểu Lẫm ạ? Anh Tiểu Lẫm bị chú kia đánh bị thương, bây giờ đang ở phòng cấp cứu, anh tới liền đi, không anh ấy, anh ấy chết mất...”
Mà Tịch Dữu vừa nghe tới Triệu Lẫm gặp chuyện, cản người tức khắc lạnh toát, cả cánh tay run lên bần bật, y lắp bắp hỏi, “Bệnh, bệnh viện nào?”
Triệu Tiêu Viên còn muốn nói thêm, điện thoại đã bị giật mất, người bên kia lớn giọng chửi, “Đồ phản trắc nhà mày, chính mày là người mấy năm qua đã dạy hư con tao? Con mẹ mày phắn đi!”
Nói dứt câu máy liền tắt ngúm.
Mà giọng nói của người phụ nữ ấy rất lớn, truyền cả từ điện thoại sang tai Chu Châu. Mà cả quá trình Tịch Dữu vẫn ngồi bất động như vậy.
Y chẳng biết nên làm gì, đầu óc rỗng tuếch, vành môi bị y day cắn đến bung máu.
Tịch Dữu lại nghĩ đến Triệu Lẫm vẫn nằm ở một bệnh viện nào đó, y chẳng biết nơi đó có tốt hay không, chẳng biết tay nghề bác sĩ như thế nào, lại chẳng biết có ai đóng tiền cho cậu nhập viện không nữa.
Rất nhiều giả thiết được đưa ra, lại chẳng có cái nào có lời giải đáp.
Tịch Dữu dường như đã gặp phải biến cố thứ ba trong đời, y không còn có thời gian quan tâm xem Chu Châu sẽ nghĩ cái gì, muốn bật cửa xe chạy đi tìm Triệu Lẫm.
Suy cho cùng vẫn không biết người ở đâu, nhưng y không thể chậm trễ một giây nào.
Mu bàn tay y đặt trên nắm cửa chưa kịp mở ra, Chu Châu đã khoá cửa tự động, không cho Tịch Dữu cơ hội xuống xe. Tịch Dữu càng hoảng càng loạn, van nài Chu Châu mở cửa, câu từ lộn xộn lào xào, chẳng đâu ra đâu.
Vậy mà Chu Châu vẫn kiên nhẫn lắng nghe, cả quá trình đều không bàn luận.
Mãi đến khi Tịch Dữu lại một lần nữa muốn mở cửa, lúc này anh mới lên tiếng.
“Nếu không biết bệnh viện nào, chúng ta tự đi tìm. Là tôi với cậu cùng đi.”
“Nếu tìm không ra, tôi nhất định sẽ phải tìm cho ra.”
Tịch Dữu nghe đến đây, cả người nhất thời ngừng lại động tác, y giương ánh mắt ngập đầy vẻ lo sợ về phía Chu Châu.
Chu Châu lại rất bình tĩnh đón nhận nó.
“Tôi sẽ không để cậu xuống, trừ khi tôi tìm ra bệnh viện đó cho cậu.”
Tới đây, anh dịu giọng, hệt như đang vỗ về một đứa trẻ quấy khóc, “Có được không?”
Tịch Dữu nhắm nghiền mắt lại, yếu ớt gật đầu.
Chu Châu đáp lại cái gật đầu đó, trong giọng nói nhuốm đầy sự tin cậy, “Tôi đi với cậu.”
Giờ thì anh hiểu rồi.
Chính là đã quen sống chung với nó, cho nên không cảm thấy nặng nề nữa.
Chu Châu cuối cùng ngăn bàn tay liên tục bốc dưa hấu của Tịch Dữu, cẩn thận tìm cách nói, “Cậu đừng ăn nữa, dưa không ngon.”
Tịch Dữu là người dễ thuận theo, lập tức bỏ dưa trong tay xuống, sau đó lại dõi mắt xem xét các loại trái cây khác, Chu Châu biết y đang đánh giá, mỗi thứ tự mình thử qua một chút. Ngoài dưa và dứa ra, hầu như loại nào cũng ngọt. Chu Châu lấy đến cho y một miếng xoài vàng óng, nhỏ giọng dụ dỗ, “Cái này ngọt, cậu ăn được.”
Y cũng không phải người kén ăn, nghe như vậy liền nhận lấy lát xoài, bỏ lên miệng gặm gặm cắn cắn.
Quả nhiên là ngọt thật. Tịch Dữu vui vẻ híp mắt, chuyển qua ăn xoài nhỏ. Đĩa trái cây bị vơi bớt một nửa, cho đến khi món chính lên bàn.
Tịch Dữu mắt sáng rỡ nhìn đùi vịt, dù bụng đã căng, mùi hương từ đùi vịt quá mức hấp dẫn, xoài vàng trên tay đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Ban đầu Tịch Dữu nghĩ Chu Châu sẽ chia cho mình một chén đùi vịt, thế nhưng anh ăn rất nhanh, chỉ không tới mười lăm phút đã đánh chén sạch sẽ. Cả quá trình anh đều để ý ánh mắt thèm thuồng của Tịch Dữu, lần đầu tiên thấy y bộc lộ được nét trẻ con ẩn sâu trong lòng mình.
Chu Châu có điểm thoả mãn, cũng có điểm hiếu kì.
Rốt cuộc Tịch Dữu còn giấu đi tính cách của mình bao nhiêu? Anh đang biết được bao nhiêu so với tất cả phần tính cách còn lại?
Đến cùng Tịch Dữu vẫn không nói ra bản thân mình muốn ăn đùi vịt, chuyên tâm trở lại với mấy lát xoài vàng.
Chờ y được một lúc, Chu Châu mới hỏi, “Cậu còn đói à?”
Cả bữa ăn cả hai chẳng trò chuyện được đôi câu, hoặc có thể nói do thói quen của Tịch Dữu không nói lúc ăn, cho nên Chu Châu tự mình cũng như vậy. Đến mãi lúc này anh lại hỏi, Tịch Dữu chọn lựa từ ngữ, “Cũng không phải đói, tôi quen ăn trái cây hơn thôi.”
Chu Châu không bắt bẻ, anh lại kêu phục vụ, lên thêm một phần đùi góc tư. Đương nhiên đó là chuyện của Chu Châu, Tịch Dữu chỉ làm tốt bổn phận một người bồi ăn, không nói câu dư thừa nào. Mãi cho đến khi đồ ăn lên tới, Chu Châu lại đẩy qua trước mặt Tịch Dữu, lau đũa và nĩa cho y.
“Cái này tôi mời. Cậu ăn ngon miệng.”
Nói xong liền im lặng, lần này Tịch Dữu nhận ra rồi, thói quen của Chu Châu, giống hệt với mình.
Y không quá tin vào việc Chu Châu gọi phần ăn này cho mình, liếc ngang liếc dọc, lại liếc phải Chu Châu đang nhìn mình chăm chú, Tịch Dữu vẫn phải thừa nhận rằng phần ăn này là dành cho mình. Dù vậy y vẫn hỏi lại một lần nữa, “Là... cho tôi thật ạ?”
Chu Châu không trả lời, anh dùng ánh mắt để nói cho y biết ý muốn của mình.
Tịch Dữu trước mắt là ngạc nhiên, sau đó lại dịu dàng cười, “Cảm ơn ngài.”
Lần này đến lượt Chu Châu ngẩn người. Cũng không phải là chưa từng thấy qua Tịch Dữu cười, nhưng đêm ngày hôm ấy là nụ cười thương mại, bây giờ lại có điểm hồn nhiên ngây thơ.
Hệt như một viên kẹo trong suốt vậy.
Chu Châu quay đầu đi, len lén đỏ mặt.
Quả thật mặt Tịch Dữu đã đẹp, khi cười lên càng đẹp hơn vạn phần. Chu Châu dường như bị ghẹo, ghẹo đến mặt đỏ tai hồng. Mãi cho đến khi nghe tiếng bắt đũa khe khẽ vang lên, Chu Châu mới nhìn sang.
Dáng vẻ khi ăn của Tịch Dữu cũng đẹp như người, đầu chỉ hơi cúi, tóc mái trước trán rũ xuống, khoé miệng khép mở đón lấy từng miếng thịt gà be bé.
Chu Châu nhìn xoáy tóc trên đầu y, trong đầu chạy qua một dòng suy nghĩ, sau đó anh nói, “Cậu Tịch này, nếu sau này cậu gặp được người nào đó thật lòng yêu cậu, hãy cùng người đó nói ra mong muốn của mình.”
“Cứ giữ mãi trong lòng như vậy, không có cách nào để họ đối xử tốt với cậu đâu.”
Tịch Dữu nghe xong, nhất thời chết lặng. Trong câu nói của Chu Châu có hai điểm chết. Mà cả hai điểm chết đó Tịch Dữu đều đã cố gắng chôn giấu rất lâu. Cái đầu tiên, Tịch Dữu vĩnh viễn cũng chưa từng nghĩ có thể cùng ai trải qua cái gọi là “suốt đời“. Cũng như bà Lư đã nói, đó là thứ gì đó rất mơ hồ khó tin. Lại nói đến điều cuối cùng, dù có quen ai đi nữa, có lẽ y đều sẽ thuận theo người ấy, không nên cố chấp vào cái gọi là sở thích cá nhân nữa. Hai điểm ấy như đối lập nhau, lại như tương hỗ, không biết bao nhiêu lần Tịch Dữu nghĩ tới, nhưng rồi cũng chẳng dám nghĩ xa hơn.
Y chỉ có thể dừng lại ở đây, ở nơi chỉ có mình, và mớ ảo tưởng viễn vông về một tương lai sáng ngời.
Dù vậy y không phủ nhận Chu Châu, ngược lại còn vừa cười vừa hỏi, “Chu tiên sinh, ngài nghĩ một ngày nào đó sẽ có người bằng lòng ở bên cạnh tôi sao?”
Chu Châu không ngờ bị y vặn ngược, nhất thời có chút tỉnh ngộ. Quả thật lời Tịch Dữu nói vốn không phải là một câu nghi vấn, mà là một câu khẳng định. Chu Châu hiểu ngay nguyên do, không phải là y không có tự tin, mà là đã từng có sự tự tin.
Có lẽ sự tự tin ấy đã dần mai một theo thời gian, đến hiện tại thì chẳng còn lại chút gì.
Chu Châu lỡ làng phát hiện ra bản thân đã liều lĩnh chạm đến giới hạn của Tịch Dữu, mặc cho y không thoải mái, tuy vậy y vẫn như ngày đầu tiên, chưa từng cho người khác có cảm giác bị tổn thương.
Nụ cười của Tịch Dữu như một liều thuốc mê, sau cơn mê, chỉ còn lại là sự mệt mỏi bi luỵ.
Chu Châu thế mà lại muốn mở ra cánh cửa ấy, nhưng suy cho cùng vẫn là không đủ tư cách. Anh theo ý của Tịch Dữu, đáp, “Cậu nói đúng, là tôi không đủ tinh tường.”
“Thật xin lỗi.”
Câu xin lỗi này như đánh mạnh vào tất cả giác quan của Tịch Dữu, tạo cho y cảm giác mỏi mệt. Nếu như là người khác, có lẽ sẽ cảm thấy hài lòng, nhưng đối với y, nó chẳng khác nào thừa nhận rằng y vốn nói không hề sai.
Tịch Dữu lắc đầu, nhẹ giọng nói, “Ngài nói cũng không sai. Chỉ là sai thời điểm mà thôi.”
“Nếu là vào năm tôi còn đôi mươi, có lẽ tôi sẽ rất vui, cũng rất phấn khích.”
Vừa nói, y lại nhớ về tuổi xuân của mình, nhớ về năm tháng còn viên cảnh sát kề cận, “Nhưng giờ tôi là Tịch Dữu của tuổi ba mươi hai, tôi đã chẳng còn gì để mất nữa rồi.”
Chu Châu không hiểu “chẳng còn gì để mất” là ý gì. Nhưng rất nhanh, hắn đã nhận ra. Có lẽ Tịch Dữu của năm đôi mươi ấy tuổi đã có tất cả, có được đôi chân lành lặn, có được cuộc sống như mơ.
Nhưng hiện tại thì không.
Chu Châu sợ mình lại nói gì đó khiến y phiền lòng, cũng không tiếp tục nói nữa. Chờ cho Tịch Dữu ăn xong, lúc này gọi phục vụ tính tiền. Tịch Dữu không tranh trả, lấy giấy ăn lau miệng, chờ cho đến khi Chu Châu thanh toán, mới ngỏ ý muốn đi.
Chu Châu không thả người, nhớ đến xe đã sửa xong vẫn nằm ở xưởng chờ, hỏi, “Cậu đi đâu, tôi đưa cậu đi.”
Tịch Dữu lắc đầu, “Tôi ra trạm xe buýt.”
Chu Châu ngạc nhiên, “Cậu có xe mà, hay đi bảo trì rồi?”
Tịch Dữu lắc đầu, “Cho em trai mượn.”
Chu Châu không hỏi nữa, anh biết giới hạn ở đâu sau sai lầm ấy, chỉ chỉ về phía đối diện, “Xe của tôi đang ở xưởng, hẳn là sửa xong rồi.”
“Tôi có thể đưa cậu về được không?”
Giọng điệu Chu Châu khá thành khẩn, Tịch Dữu còn muốn từ chối, nhưng nghĩ bữa ăn này là Chu Châu mời, thì cùng người ta về xem như cũng phải đạo. Dù sao thì đối phương cũng đã mở lời rồi, không thể cứ cự tuyệt mãi.
Tịch Dữu gật đầu.
Cả hai cùng đi tới xưởng xe, đó là xưởng nằm đối diện phía bên kia đường. Tịch Dữu nghĩ, thảo nào Chu Châu lại qua nơi này ăn, ra là có việc tới đây. Tịch Dữu hôm nay ăn mặc khá tuềnh toàng, có mỗi áo thun và quần jean xanh bạc màu, sau khi thấy Chu Châu đi bên cạnh mình ăn mặc chỉn chu như vậy, y chỉ dừng lại ở ngoài cửa ra vào, không tiến thêm bước nào nữa.
Chu Châu đi một lúc mới phát hiện mình đã bỏ xa Tịch Dữu rồi.
Anh vội quay lại, “Cậu sao vậy, sao lại không vào?”
Tịch Dữu không nghĩ sẽ giấu diếm, tay y sờ sờ vạt áo ngoài quần, “Quần áo của tôi không thích hợp.”
Chu Châu nhìn xung quanh, đúng là có người đã bắt đầu chăm chú nhìn Tịch Dữu. Bởi lẽ xưởng xe này thường dành cho người chơi xe, thậm chí là chỉ tiếp người có chức vụ địa vị cao. Đáng lẽ ra lúc anh dẫn Tịch Dữu đến đây nên báo trước với nhân viên tiếp thị, để họ có thể cũng tiếp đón y nồng nhiệt nhất.
Ấy thế mà anh lại quên mất.
Quên rằng Tịch Dữu cũng có sự tự ti của riêng mình.
Sai lầm của anh đổi lại sự hiểu chuyện của Tịch Dữu, Chu Châu nghĩ một lúc, lại cùng Tịch Dữu đứng ở ngoài cửa ra, tiện tay gọi thêm một cuộc điện thoại.
Qua mười phút, xe đã được nhân viên lái ra.
Bản tính Chu Châu là một người có khả năng kiểm soát rất lớn, những đồ vật của anh, dù là người thân quen nhất như Hà Mạn Mạn, anh còn phải dùng rất nhiều thời gian mới có thể tiếp nhận cho người khác chạm vào.
Vậy mà giờ đây, anh vì Tịch Dữu, lại sợ y nghĩ nhiều, trực tiếp phân phó cho một người lạ lái xe ra.
Có lẽ đây chính là sự nhân nhượng lớn nhất trong cả cuộc đời của anh.
Đến khi lên xe, anh thay Tịch Dữu mở cửa ghế phó lái, chờ cho y bước vào mới đóng cửa lại, còn mình ở đối diện chui vào, trước đó còn cẩn thận lấy khăn lau qua ghế ngồi và vô lăng, vô cùng sạch sẽ và tỉ mẩn.
Tịch Dữu troing thấy hành động này càng căng thẳng hơn, nhích người về phía trước tránh dựa vào lưng ghế, sợ bản thân sẽ như người lái trước đó làm dơ ghế của anh. Chu Châu lại biết y nghĩ cái gì, lên tiếng, “Cậu cứ dựa đi, là cậu thì không sao cả.”
Tịch Dữu lí nhí phản bác, “Ngài đừng khách sáo, sao có thể khác nhau được chứ...?”
Chu Châu lập tức thêm, “Tôi nói không sai, là cậu thì không sao.”
Tịch Dữu không mấy tin tưởng, tư thế ngồi hoàn toàn không thay đổi, Chu Châu thở dài một tiếng, lúc này đưa tay ra, đẩy Tịch Dữu một cái.
Tịch Dữu ngã ra sau, tựa hẳn vào lưng ghế. Lần này y không động đậy nữa còn yên lặng gài dây an toàn. Chu Châu hỏi y địa chỉ, sau đó cả hai rơi vào im lặng. Cả một đường về chỉ vang lên tiếng máy phát cứng nhắc, mãi đến khi dừng dưới nhà Tịch Dữu, Chu Châu mới bất ngờ.
Căn hộ cao cấp anh ở, chỉ nằm cách nhà y có mấy toà nhà. Ban đầu nghe địa chỉ, anh còn tưởng không gần mấy, Tịch Dữu chỉ đọc tên đường, không đọc số nhà. Đến giữa con đường ấy Tịch Dữu mới kêu anh dừng lại.
Chu Châu có bất ngờ, nhưng cũng rất nhanh chuyển từ bất ngờ sang cảm giác vi diệu. “Nhà cậu gần chỗ tôi sống, là căn hộ bên phải kia kìa.”
Tịch Dữu kinh ngạc quay đầu, “Vậy cũng có thể coi nhau như hàng xóm rồi.”
Lời nói Tịch Dữu ngọt ngào, mặc dù chỉ là một câu nói bình thường, nhưng Chu Châu vẫn cảm thấy có sự vui vẻ ẩn sâu trong đó.
Bởi vì đường này có khu đậu xe riêng, Chu Châu cũng chẳng vội gì, cứ từ từ thong thả nói, “Vậy hôm nào có cơ hội, nhờ cậu đề cử cho tôi vài loại rượu đẹp, tôi còn muốn dựng tủ để rượu.”
“Tôi cũng vừa chuyển tới năm nay thôi, ban đầu tôi ở ngoại ô, sau này cảm thấy quá xa trung tâm thành phố, nên dời tới đây. Vẫn có nhiều thứ chưa được ổn thoả lắm, nếu cậu có quan hệ với mọi người, thì đánh tiếng với tôi. Tôi cũng muốn làm quen với họ.”
Tịch Dữu nghĩ Chu Châu đang muốn hâm nóng lại bầu không khí, chỉ khách sáo với y vài câu cho có lệ, để y cảm thấy anh không phải là người quá xa cách. Cũng theo lẽ thường trả lời, “Nếu ngài có thời gian, tôi sẽ đề cử vài loại xem thế nào.”
“Vả lại khu dân cư ở đây ai cũng hoà nhã, ngài cứ từ từ làm quen.” Nói tới, y lại nhớ có năm nào nghe bà Lư bàn tán, những người sống trong căn hộ ở đằng kia vô cùng kiêu ngạo, hầu như đều là vì có tiền nên khinh rẻ những gia đình xây nhà bé xung quanh. Cũng vì thế nên họ thường chỉ lui tới dưới căn hộ ấy, chưa bao giờ đặt chân qua khu bên trái này.
Tịch Dữu không có ý nghĩ xấu về Chu Châu, nhưng những lời bà Lư nói không phải là không có căn cứ.
Năm ngoái bà tới đó giao đồ ăn vặt cho một đứa nhỏ mười mấy tuổi, đứa nhỏ được dạy dỗ thế nào thì bà không biết, chỉ biết nó thấy bà liền giật túi đồ trong tay bà xuống, sau đó ném cả mấy tờ tiền liền vào người bà. Bà Lư nghĩ, chắc hẳn chỉ là một hạt cát vụn, không ngờ mấy người xung quanh đó thấy vậy, không những không dạy dỗ đứa nhỏ, lại xì xào bảo bà không biết thân phận mà tự ý bước vào sảnh trong.
Sau đó bà Lư không tới nơi này nữa, những đơn đặt quà vặt quán bà cũng không nhận nếu có địa chỉ ở đây.
Tịch Dữu biết bà buồn, quãng thời gian ấy đều lấy cớ cho Cam Vàng ăn để sang thăm bà.
Ấn tượng của Tịch Dữu về căn hộ đó không mấy tốt đẹp. Thế mà khi Chu Châu nói rằng bản thân anh ở đấy, thì y lại có cảm giác khác.
Cũng không phải người nào cũng giống nhau.
Sẽ chẳng có người nào kiêu ngạo đến mức mời một người xa lạ như Tịch Dữu ăn cơm, còn đưa y về đến tận nhà cả.
Tịch Dữu nghĩ thế, lại càng có sự hồn nhiên đến mức trẻ con.
Chu Châu cố gắng cả một ngày, cuối cùng mới thấy được dáng vẻ mình mong muốn.
Đó là nụ cười thuần chất nhất của một con người.
Chu Châu cảm giác, nỗ lực của bản thân là hoàn toàn xứng đáng.
Chu Châu vẫn muốn bắt thêm chuyện, điện thoại Tịch Dữu trong túi lại đột ngột reo lên, nghe tiếng chuông, y đã biết người gọi tới là Triệu Lẫm.
Từ đây tới nhà họ Triệu chỉ ngốn gần bốn mươi lăm phút đi xe, Tịch Dữu cùng Chu Châu ăn uống đã quá mười một giờ, có lẽ là có tâm sự sau khi đã gặp gia đình.
Tịch Dữu vẫn ôm tâm trạng sẽ an ủi người khác, không ngờ người ở đầu dây bên kia lại là cô bé Triệu Tiêu Viên.
Giọng con bé non nớt, lại có chút khản đặc nghèn nghẹn, nó vừa thấy Tịch Dữu bắt máy đã ấm ách khóc nấc, “Anh là anh trai của anh Tiểu Lẫm ạ? Anh Tiểu Lẫm bị chú kia đánh bị thương, bây giờ đang ở phòng cấp cứu, anh tới liền đi, không anh ấy, anh ấy chết mất...”
Mà Tịch Dữu vừa nghe tới Triệu Lẫm gặp chuyện, cản người tức khắc lạnh toát, cả cánh tay run lên bần bật, y lắp bắp hỏi, “Bệnh, bệnh viện nào?”
Triệu Tiêu Viên còn muốn nói thêm, điện thoại đã bị giật mất, người bên kia lớn giọng chửi, “Đồ phản trắc nhà mày, chính mày là người mấy năm qua đã dạy hư con tao? Con mẹ mày phắn đi!”
Nói dứt câu máy liền tắt ngúm.
Mà giọng nói của người phụ nữ ấy rất lớn, truyền cả từ điện thoại sang tai Chu Châu. Mà cả quá trình Tịch Dữu vẫn ngồi bất động như vậy.
Y chẳng biết nên làm gì, đầu óc rỗng tuếch, vành môi bị y day cắn đến bung máu.
Tịch Dữu lại nghĩ đến Triệu Lẫm vẫn nằm ở một bệnh viện nào đó, y chẳng biết nơi đó có tốt hay không, chẳng biết tay nghề bác sĩ như thế nào, lại chẳng biết có ai đóng tiền cho cậu nhập viện không nữa.
Rất nhiều giả thiết được đưa ra, lại chẳng có cái nào có lời giải đáp.
Tịch Dữu dường như đã gặp phải biến cố thứ ba trong đời, y không còn có thời gian quan tâm xem Chu Châu sẽ nghĩ cái gì, muốn bật cửa xe chạy đi tìm Triệu Lẫm.
Suy cho cùng vẫn không biết người ở đâu, nhưng y không thể chậm trễ một giây nào.
Mu bàn tay y đặt trên nắm cửa chưa kịp mở ra, Chu Châu đã khoá cửa tự động, không cho Tịch Dữu cơ hội xuống xe. Tịch Dữu càng hoảng càng loạn, van nài Chu Châu mở cửa, câu từ lộn xộn lào xào, chẳng đâu ra đâu.
Vậy mà Chu Châu vẫn kiên nhẫn lắng nghe, cả quá trình đều không bàn luận.
Mãi đến khi Tịch Dữu lại một lần nữa muốn mở cửa, lúc này anh mới lên tiếng.
“Nếu không biết bệnh viện nào, chúng ta tự đi tìm. Là tôi với cậu cùng đi.”
“Nếu tìm không ra, tôi nhất định sẽ phải tìm cho ra.”
Tịch Dữu nghe đến đây, cả người nhất thời ngừng lại động tác, y giương ánh mắt ngập đầy vẻ lo sợ về phía Chu Châu.
Chu Châu lại rất bình tĩnh đón nhận nó.
“Tôi sẽ không để cậu xuống, trừ khi tôi tìm ra bệnh viện đó cho cậu.”
Tới đây, anh dịu giọng, hệt như đang vỗ về một đứa trẻ quấy khóc, “Có được không?”
Tịch Dữu nhắm nghiền mắt lại, yếu ớt gật đầu.
Chu Châu đáp lại cái gật đầu đó, trong giọng nói nhuốm đầy sự tin cậy, “Tôi đi với cậu.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương