Phía Bên Kia Dòng Sông
Chương 9: {Bước chân thứ chín}
Đáng lẽ ra chuyện này chẳng liên quan gì đến Chu Châu cả. Anh có thể thả y đi, để tự Tịch Dữu tự mình đi tìm. Anh vốn không có trách nhiệm phải lo cho cuộc đời của người khác.
Thế nhưng khi nụ cười trên mặt Tịch Dữu vụt tắt, Chu Châu lại cảm thấy có đôi phần hụt hẫng đến lạ.
Anh chỉ không muốn Tịch Dữu phải lộ ra phần yếu ớt nhất của mình. Cuối cùng thì hay rồi, anh đã vô tình gieo một hạt giống vào trái tim y, mặc cho nó tưới nước phơi sương, rồi mặc cho nó nảy mầm.
Dù cho Chu Châu không hề muốn điều này xảy ra, nhưng bây giờ cũng đã xảy ra rồi.
Biết làm sao đây?
Chu Châu không nỡ nghĩ tiếp, sợ rằng nếu cả hai thực sự có quan hệ, đến lúc lời ăn tiếng nói không phù hợp, gánh nặng vai vế ngày một tăng, có lẽ anh sẽ không thể đối xử tử tế khi hai người chia tay.
Mắt nhìn của Chu Châu cũng rất tốt, anh nhìn ra được Tịch Dữu cũng có ý với mình.
Tuy rằng cả hai đều không có đủ dũng cảm tiến tới, nhưng họ đều suy nghĩ về tương lai nếu như ở bên nhau sẽ thế nào.
Để rồi đồng thời nhận ra, cả hai đều là người đứng hai bên bờ sông.
Chu Châu lái xe, lần đầu tiên trong đời anh vượt qua bốn cái đèn đỏ, liên tục tuýt còi, tới được cung đường nhà Triệu Lẫm lúc này mới dừng lại. Tịch Dữu đã từng nghe qua Triệu Lẫm kể về nơi này, có ấn tượng nhất chính là con hẻm nhỏ và những căn phòng không quá năm mét vuông. Dân cư ở đây trình độ dân trí rất thấp, Tịch Dữu chỉ kêu dừng xe ở bên ngoài, còn muốn tự mình vào.
Chu Châu không đồng ý.
Anh chạy loanh quanh tìm chỗ đỗ xe, sau khi nhờ được một quán ăn giữ, lúc này trả tiền rồi mới dẫn Tịch Dữu tiến vào. Tịch Dữu lần mò tìm theo số nhà năm ấy Triệu Lẫm kể. Y không biết so với năm đó nơi này có đổi khác mấy hay không, dù thế y vẫn không có sự lựa chọn.
Nếu không tìm ở đây, chẳng biết Triệu Lẫm còn có thể coi nơi nào từng là “nhà” hay không.
Phòng 312 nằm gần cuối dãy, là nơi chẳng có tia sáng nào lọt qua, cũng chẳng có nhà vệ sinh, chẳng có lấy sự yên tĩnh. Xung quanh người ta đều ở ghép ba đến bốn người, kẻ ra vào đầy rẫy, bọn họ thấy Tịch Dữu, dù là quần áo không sang trọng, nhưng cũng có thể coi là tốt hơn so với họ rồi.
Đằng này Chu Châu còn bắt mắt hơn. Nhãn hiệu thì không có, nhưng từng đường chỉ thêu trên áo rất nổi bật, anh còn đi hẳn cả giày da thủ công, còn khác biệt hơn cả Tịch Dữu nữa.
Thế là một truyền mười, mười truyền trăm, chỉ chốc lát sau cả đám người bặm trợn dữ dằn đều lò đầu ra nhìn cả hai.
Chu Châu cố ý đi phía sau, che tất cả đường nhìn săm soi chiếu tới mình, cũng như chiếu tới Tịch Dữu. Anh không muốn Tịch Dữu đã có mối lo vì người khác, giờ đây còn phải chịu đựng loại ánh mắt kì lạ kia nữa.
Tịch Dữu chăm chú đếm thầm số phòng tăng dần, mãi đến khi dừng ở 312, tâm trạng thoáng cái chùng xuống.
Y bấm thử vài lần chuông, muốn xác nhận rằng bên trong không có ai, thế mà trời lại phụ lòng người, ban đầu là tiếng hỗn loạn cãi vã, sau đó lại có tiếng lịch bịch bước chân, cửa đùng một cái mở ra.
Tịch Dữu thấy đó là một người đàn ông, cơ bắp săn chắc, chỉ có điều trên người chẳng thiếu hình xăm dữ tợn, còn xỏ khuyên. Nhìn kĩ hơn nữa, còn thấy một bên tai gã đã bị khoét mất cả mảng lớn. Gã ta thấy Tịch Dữu có vẻ như không phải là người ở đây, còn tưởng y đi nhầm phòng, gắt gỏng chửi lên, “Con mẹ mày thằng điên, đi nhầm phòng rồi.”
Tịch Dữu lắc đầu, “Đây là nhà họ Triệu.”
Gã đàn ông kia cũng không vừa, gã nhanh chóng muốn khép cửa lại, thế nhưng Tịch Dữu nhanh hơn, đưa chân chặn giữa bức vách và cửa. “Anh đánh Triệu Lẫm?”
Gã ta nghe câu này, nhất thời lửa giận đã dập thoáng cái bùng lên, ban nãy Triệu Lẫm về nhà, vừa về đã lôi theo cảnh sát đứng sẵn dưới nhà. Gã biết mình không thể hơn thua phải trái nổi, nhân lúc Triệu Lẫm vừa vào liền dùng chày cán bột đập túi bụi vào người cậu. Triệu Lẫm vùng vẫy đánh trả lại, lại vô tình đánh trúng dưới cằm gã, gã càng điên tiết hơn, đánh càng mạnh tay.
Cảnh sát dưới nhà chờ một lúc lâu không thấy Triệu Lẫm xuống, nhanh chóng lên điều tra.
Không may mắn, thời điểm lên tới nơi, Triệu Lẫm đã bất tỉnh nằm dưới sàn, lênh láng xung quanh là máu chảy từ tai, mũi và khoé miệng. Triệu Tiêu Viên ra can gã lại, cũng bị gã tát cho sưng cả gò má.
Cảnh sát liên hệ ngay với Triệu Thiên Thiên. Bà ta nghe xong cũng rất hoảng hốt, cảnh sát cho rằng chỉ là xung đột giữa cha dượng con vợ. Mãi lâu sau mới hiểu ra rằng, Triệu Thiên Thiên về nhà nhanh chóng, là vì sợ Triệu Lẫm đánh nhân tình của bà.
Vừa về tới bà ta đã lao vào trong ôm lấy nhân tình, quấn lấy người đàn ông bà ta tin tưởng nhất, khi ấy thì hay rồi, Triệu Lẫm vừa được đưa đi, Triệu Tiêu Viên lại gọi cho Tịch Dữu. Triệu Thiên Thiên tức lắm, bà giật lấy điện thoại, chửi xối xả người đã dạy hư Triệu Lẫm, cả quá trình đều không hề quan tâm tới đứa con bị đánh đến tan tác cả người.
Giờ đến lượt Tịch Dữu tới, gã ta còn tưởng là cảnh sát, nhưng giọng điệu nói chuyện của y không hề giống với người có thẩm quyền, gã ta ỷ thế hiếp người, muốn tát vào mặt y.
Ngay lúc cánh tay vừa vung tới, Chu Châu đã nắm lấy, trong không gian vang lên âm thanh xương cốt bị gãy.
Chu Châu vặt tay gã xong, lại lùi về phía sau Tịch Dữu, còn y lại không kìm được bất ngờ, mắt lang mắt lột nhìn về phía sau. “Ngài biết võ à?”
Chu Châu làm ra điệu bộ khiêm tốn, “Ngày xưa từng học qua Judo.”
Tịch Dữu nhớ tới Chu Châu còn kể rằng mình từng học y, hâm mộ trong lòng dâng lên rất nhiều.
Suy nghĩ của y cũng chỉ ngắn ngủi thế thôi, gã đàn ông dưới đất đã la lối inh ỏi.
Tịch Dữu thấy Chu Châu đã không còn mấy kiên nhẫn, đành phải cầm lấy cổ tay anh kéo vào trong. Gã ta liên tục la hét, đám người phía nhà bên có lẽ là gai mắt gã đã lâu, vừa thấy thế liền mồm năm miệng mười cười ầm lên. Bên ngoài náo nhiệt là thế, bên trong lại không được như vậy.
Dịch thể của đàn ông dính dớp khắp gường nệm, đồ đạc lung tung bừa bãi, Tịch Dữu sợ rằng hai đứa nhỏ bị gã ta giở trò đồi bại như lần trước, may mắn thay hai đứa nhỏ trốn trong kẹt tủ, co quắp người lại ngủ. Triệu Tiêu Viên hẳn đã khóc rất lớn, bên má phải cô bé sưng vù lên, mi mắt vẫn rơm rớm nước.
Chu Châu chỉ đi theo Tịch Dữu, lúc đầu đứng ngoài thì không sao, đến khi vào rồi, anh mới bắt đầu hối hận.
Trần đời anh chưa từng gặp phải mớ chuyện lộn xộn như vậy, cũng chưa từng đi qua nơi bẩn thỉu đến như vậy. Anh thậm chí còn không dám đặt hẳn bàn chân xuống, dù đã mang trực tiếp giày để đi vào. Tịch Dữu phát hiện ra Chu Châu sợ bẩn, đoán rằng anh là người khiết phích, bèn để anh ở bên ngoài.
Khi bàn tay Tịch Dữu vừa buông, Chu Châu đã ngay lập tức thấy trống trải.
Tịch Dữu thuộc người có thân nhiệt thấp, đang vào hạ, Chu Châu còn đương cảm thấy rất thoải mái với cái đụng chạm ấy, nhất thời không quen được.
Ngơ ngẩn đứng giữa phòng trọ chật hẹp.
Tịch Dữu đánh thức Triệu Tiêu Viên, con bé không biết y là ai, còn thoáng qua tia sợ hãi. Tịch Dữu nhẹ giọng trấn an nó, sau khi nghe được giọng y rồi, con bé không còn sợ nữa.
“Anh hai của anh Triệu...”
Tịch Dữu cười với con bé, “Là anh đây.”
Triệu Tiêu Viên không phải là đứa nhỏ dễ tin người, sau hơn mười lăm năm sống trong môi trường tệ hại như vậy, con bé đã học được cách phòng vệ cho chính mình.
Tuy nhiên khi thấy nụ cười dịu dàng đó của y, chắc hẳn không chỉ mỗi con bé, mà cả Triệu Lẫm cũng đã từng được y bế khỏi khốn khổ như vậy. “Đi với anh không? Về với anh Triệu của em.”
Triệu Tiêu Viên có điểm không tin, nghi ngờ nhìn y, “Là, là đi khỏi nơi này sao?”
Tịch Dữu có điểm chần chừ, nhưng rất nhanh, y nghĩ thông suốt rồi. “Nếu dì Triệu cho phép, anh nhất định đưa em đi.”
Triệu Tiêu Viên lại đột ngột hỏi thêm, “Còn, còn Tiểu Ngưu?”
Tịch Dữu vẫn cười, “Tiêu Viên ở đâu, Tiểu Ngưu liền ở đó.”
“Như vậy đã yên tâm rồi chứ?”
Triệu Tiêu Viên cuối cũng mãn nguyện, trong suốt hơn mười lăm năm cuộc đời cô bé thấy yên tâm về ngày mai và mong muốn có tuổi thơ đến như vậy.
Tịch Dữu cũng không phải hứa suông.
Trước đó y đã nghe Triệu Lẫm kể rất nhiều. Từ khi sinh Triệu Tiêu Viên, Triệu Thiên Thiên hoàn toàn không làm giấy khai sinh cho cô bé. Không cho nó đến trường, cũng như khi bệnh tật không đưa con bé đi bệnh viện. Có năm, Triệu Tiêu Viên sốt rất cao, vậy mà Triệu Thiên Thiên vẫn ăn diện đẹp đẽ, lại tới club tiếp khách.
Để lại căn phòng tối mịt với hai đứa nhỏ ngây ngô chẳng biết gì.
Triệu Lẫm thấy quá nửa đêm, con bé vẫn sốt cao, trong nhà chẳng có lấy nhiệt kế, trong đêm bão vần vũ ấy đội mưa bồng Triệu Tiêu Viên tới một phòng khám tư. Nhưng vì chẳng có thông tin chính xác, bác sĩ ở đó chẳng dám khám cho con bé.
Cái quan trọng hơn là còn không có tiền.
Triệu Lẫm bị họ đuổi ra ngoài, cậu đau khổ quỳ gối lạy lục, nước mắt hoà cùng nước mưa chảy xuống vai, xuống ngực, xuống lưng quần.
Thế mà lòng người lạnh ngắt, không một ai giang tay giúp đỡ hai anh em bọn họ.
Triệu Lẫm đành ôm Triệu Tiêu Viên đang sốt cao về, liều lĩnh móc được tất cả tiền để dành của Triệu Thiên Thiên, mua thuốc và nhiệt kế.
Cả đêm ấy Triệu Lẫm chẳng chợp mắt nổi, nửa mê nửa tỉnh, tay nắm lấy tay Triệu Tiêu Viên, cứ như vậy đến sáng ngày hôm sau. Triệu Tiêu Viên cuối cùng khỏi sốt, tuy vậy vẫn có bệnh, phổi cô bé bị hỏng, đôi lúc vẫn phát sốt vô cớ.
Triệu Lẫm còn tưởng bản thân sẽ phải sống cả đời như vậy, vẫn là ông trời cho cậu cơ hội, bị người ta đánh thừa sống thiếu chết, đem gán nợ làm công, sau cùng lại trở về bên Tịch Dữu. Có thể người người cho rằng cậu bỏ em gái của mình ở thế giới không mấy trong sạch ấy, nhưng cậu có thể làm gì sao? Nếu ngay cả bản thân Triệu Lẫm cũng không tự cứu lấy mình, thì người chết chính là cậu.
Tịch Dữu hiểu, cho nên những năm nay luôn muốn có cơ hội sẽ đưa hai đứa nhỏ đi, suy cho cùng cũng đã lỡ thương Triệu Lẫm, sao có thể không thương cả Triệu Tiêu Viên và Triệu Ngưu chứ.
Giờ thì vừa lúc, y ôm Triệu Ngưu vào lòng, một tay còn lại dắt theo Triệu Tiêu Viên.
Bởi vì quần áo hai đứa nhỏ vô cùng bẩn thỉu, y chỉ đành chọn một hai bộ đồ khác sạch sẽ hơn. Balo của hai đứa nhỏ không lớn, đã xúc phéc mơ tuy, Tịch Dữu lấy ghim cài áo của mình cài hai bên mép túi lại.
Chu Châu thấy y chật vật tay xách nách mang, lại từ từ đỡ lấy Triệu Ngưu.
Gương mặt anh không mấy ôn hoà, so với Tịch Dữu như một trời một vực. Triệu Ngưu không chịu anh bồng, mếu máo đòi Tịch Dữu, hai tay nho nhỏ vươn ra vẫy vẫy trong không khí.
Tịch Dữu nhẹ giọng nói, “Em để chú Chu bồng nhé? Nếu như ngoan ngoãn, anh sẽ mua kem que cho em.”
Chu Châu khó hiểu ngay, “Sao gọi cậu thì là “anh”, gọi tôi lại là “chú”?”
Tịch Dữu không ngờ tới bản tính so đo của Chu Châu lớn như vậy, cũng lại dùng chất giọng mềm nhẹ ấy, gọi một tiếng, “Anh Chu à.”
Tim Chu Châu nhoáng cái mềm nhũn ngay.
Anh không ngờ giọng Tịch Dữu lại quá mức dụ hoặc như vậy. Bình thường luôn miệng gọi “ngài” xưng “tôi”, không nghĩ tới khi ngọt nị gọi người khác thế này lại vô cùng mê người.
Chu Châu hiếm thấy rung động, cũng hiếm thấy nở nụ cười, “Ơi.”
Lần này lại đến phiên Tịch Dữu thấy xao xuyến.
Giữa cả hai sinh ra một tầng ái muội khó nói, Tịch Dữu muốn tránh đi ngay, cho nên vội kéo tay Triệu Tiêu Viên rảo bước ra ngoài. Thời điểm đi ngang qua gã nam nhân vẫn còn ôm tay gào thét kia, y cũng mặc kệ. Chu Châu cũng vội đuổi theo, như Tịch Dữu, cũng mặc cho lão kia lồm cồm bò dậy quát thét.
Cả hai trở về xe đậu ở quán ăn, một vài nhân viên ở đó đã biết mặt Triệu Tiêu Viên, liền xúm lại hỏi thăm sự việc ban sáng Triệu Lẫm được đưa đến bệnh viện.
Tịch Dữu thuận tiện hỏi, “Bệnh viện nào thế ạ?”
Cậu nhân viên kia nhớ lại một lúc, “Hình như là bệnh viện nhân dân, tôi thấy trên xe cứu thương đề như vậy.”
Tịch Dữu gật đầu cảm tạ, thuận tiện nói thêm, “Sẵn lấy cho tôi hai phần cháo bào ngư nhé.”
Nhân viên vâng dạ chạy vào chuẩn bị ngay.
Tịch Dữu thấy quá trưa nắng lên cao, chủ động kêu Chu Châu vào xe ngồi chờ, thế nhưng anh lại kéo kéo cánh tay Tịch Dữu, “Cậu cũng vào đi.”
“Thôi ạ.” Tịch Dữu lắc đầu, “Từ đây tôi có thể đến bệnh viện được, kéo theo hai đứa nhỏ ngồi xe ngài, sẽ làm phiền ngài.”
Chu Châu biết bản tính Tịch Dữu rất sợ phiền, sợ ngại, sợ nhất chính là người khác không thích mình. Dù gặp được vài lần, thế nhưng những thói quen kì lạ của y, Chu Châu dường như có thể hiểu ra nguyên nhân ngay.
Cũng giống hệt như lời Hà Mạn Mạn nói khi đó, y quả thật đã vì những điều như vậy mà tự ti rất nhiều.
Chu Châu không vào xe, anh cứ đứng nguyên như vậy, “Cậu không đi thì không đi, tôi đi xe buýt với cậu.”
Tịch Dữu hé miệng, muốn phản bác gì đó, sau cùng vẫn thoả hiệp, “Vậy nếu ngài không phiền, thì tôi có thể đi cùng được không?”
Chu Châu vui vẻ, “Tất nhiên không phiền.”
Chờ khoảng mười lăm phút thì hai bọc đồ ăn nonga hổi được đem ra. Tịch Dữu loay hoay móc tiền trong túi ra, Chu Châu đã đặt Triệu Ngưu xuống, đưa thẻ cho nhân viên quẹt.
Tịch Dữu lại càng ngại hơn nữa, gấp đến đỏ mặt đặt túi đồ xuống muốn lấy tiền ra trả lại.
Thế nhưng Chu Châu vẫn kịp nắm lấy mu bàn tay y, không nặng không nhẹ rút khỏi túi quần, “Đừng, cứ coi là tôi mời cậu.”
“Không mời hai lần được, chúng ta không nên như vậy.”
Trong cơn quẫn bách, Tịch Dữu đã nói như thế.
Lời này khiến Chu Châu nhận ra, hành động của mình dường như giống hệt như hai người đang yêu nhau vậy. Cả hai vốn không thể, là càng không nên là thế này. Dù về cơ bản rất hợp nhau, Chu Châu cũng nguyện ý cùng y trò chuyện.
Nhưng thực sự không xứng vẫn cứ là không xứng.
Chu Châu chậm chạp thả tay.
Tịch Dữu cụp mắt, cũng hiểu lời nói này có bao nhiêu sát thương, cũng rất biết điều lấy tiền ra.
Y vươn tay, đưa tờ một trăm tệ đỏ rực tới.
“Không cần thối đâu.”
Cũng là không cần đáp lại tình cảm hèn mọn này.
Vốn dĩ từ ban đầu đã là không thể. Vì vậy đừng nên để nó xảy ra.
Chu Châu hiểu ý, nhận lấy tờ tiền màu máu mà không lời cảm tạ. (1)
Bởi vì đó chính là lời giải cho câu đố hoàn toàn không hóc búa, nhưng lại làm khó cả hai ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ.
...
(1) Ý chỉ không thể đáp lại, không thể chung đường.
Thế nhưng khi nụ cười trên mặt Tịch Dữu vụt tắt, Chu Châu lại cảm thấy có đôi phần hụt hẫng đến lạ.
Anh chỉ không muốn Tịch Dữu phải lộ ra phần yếu ớt nhất của mình. Cuối cùng thì hay rồi, anh đã vô tình gieo một hạt giống vào trái tim y, mặc cho nó tưới nước phơi sương, rồi mặc cho nó nảy mầm.
Dù cho Chu Châu không hề muốn điều này xảy ra, nhưng bây giờ cũng đã xảy ra rồi.
Biết làm sao đây?
Chu Châu không nỡ nghĩ tiếp, sợ rằng nếu cả hai thực sự có quan hệ, đến lúc lời ăn tiếng nói không phù hợp, gánh nặng vai vế ngày một tăng, có lẽ anh sẽ không thể đối xử tử tế khi hai người chia tay.
Mắt nhìn của Chu Châu cũng rất tốt, anh nhìn ra được Tịch Dữu cũng có ý với mình.
Tuy rằng cả hai đều không có đủ dũng cảm tiến tới, nhưng họ đều suy nghĩ về tương lai nếu như ở bên nhau sẽ thế nào.
Để rồi đồng thời nhận ra, cả hai đều là người đứng hai bên bờ sông.
Chu Châu lái xe, lần đầu tiên trong đời anh vượt qua bốn cái đèn đỏ, liên tục tuýt còi, tới được cung đường nhà Triệu Lẫm lúc này mới dừng lại. Tịch Dữu đã từng nghe qua Triệu Lẫm kể về nơi này, có ấn tượng nhất chính là con hẻm nhỏ và những căn phòng không quá năm mét vuông. Dân cư ở đây trình độ dân trí rất thấp, Tịch Dữu chỉ kêu dừng xe ở bên ngoài, còn muốn tự mình vào.
Chu Châu không đồng ý.
Anh chạy loanh quanh tìm chỗ đỗ xe, sau khi nhờ được một quán ăn giữ, lúc này trả tiền rồi mới dẫn Tịch Dữu tiến vào. Tịch Dữu lần mò tìm theo số nhà năm ấy Triệu Lẫm kể. Y không biết so với năm đó nơi này có đổi khác mấy hay không, dù thế y vẫn không có sự lựa chọn.
Nếu không tìm ở đây, chẳng biết Triệu Lẫm còn có thể coi nơi nào từng là “nhà” hay không.
Phòng 312 nằm gần cuối dãy, là nơi chẳng có tia sáng nào lọt qua, cũng chẳng có nhà vệ sinh, chẳng có lấy sự yên tĩnh. Xung quanh người ta đều ở ghép ba đến bốn người, kẻ ra vào đầy rẫy, bọn họ thấy Tịch Dữu, dù là quần áo không sang trọng, nhưng cũng có thể coi là tốt hơn so với họ rồi.
Đằng này Chu Châu còn bắt mắt hơn. Nhãn hiệu thì không có, nhưng từng đường chỉ thêu trên áo rất nổi bật, anh còn đi hẳn cả giày da thủ công, còn khác biệt hơn cả Tịch Dữu nữa.
Thế là một truyền mười, mười truyền trăm, chỉ chốc lát sau cả đám người bặm trợn dữ dằn đều lò đầu ra nhìn cả hai.
Chu Châu cố ý đi phía sau, che tất cả đường nhìn săm soi chiếu tới mình, cũng như chiếu tới Tịch Dữu. Anh không muốn Tịch Dữu đã có mối lo vì người khác, giờ đây còn phải chịu đựng loại ánh mắt kì lạ kia nữa.
Tịch Dữu chăm chú đếm thầm số phòng tăng dần, mãi đến khi dừng ở 312, tâm trạng thoáng cái chùng xuống.
Y bấm thử vài lần chuông, muốn xác nhận rằng bên trong không có ai, thế mà trời lại phụ lòng người, ban đầu là tiếng hỗn loạn cãi vã, sau đó lại có tiếng lịch bịch bước chân, cửa đùng một cái mở ra.
Tịch Dữu thấy đó là một người đàn ông, cơ bắp săn chắc, chỉ có điều trên người chẳng thiếu hình xăm dữ tợn, còn xỏ khuyên. Nhìn kĩ hơn nữa, còn thấy một bên tai gã đã bị khoét mất cả mảng lớn. Gã ta thấy Tịch Dữu có vẻ như không phải là người ở đây, còn tưởng y đi nhầm phòng, gắt gỏng chửi lên, “Con mẹ mày thằng điên, đi nhầm phòng rồi.”
Tịch Dữu lắc đầu, “Đây là nhà họ Triệu.”
Gã đàn ông kia cũng không vừa, gã nhanh chóng muốn khép cửa lại, thế nhưng Tịch Dữu nhanh hơn, đưa chân chặn giữa bức vách và cửa. “Anh đánh Triệu Lẫm?”
Gã ta nghe câu này, nhất thời lửa giận đã dập thoáng cái bùng lên, ban nãy Triệu Lẫm về nhà, vừa về đã lôi theo cảnh sát đứng sẵn dưới nhà. Gã biết mình không thể hơn thua phải trái nổi, nhân lúc Triệu Lẫm vừa vào liền dùng chày cán bột đập túi bụi vào người cậu. Triệu Lẫm vùng vẫy đánh trả lại, lại vô tình đánh trúng dưới cằm gã, gã càng điên tiết hơn, đánh càng mạnh tay.
Cảnh sát dưới nhà chờ một lúc lâu không thấy Triệu Lẫm xuống, nhanh chóng lên điều tra.
Không may mắn, thời điểm lên tới nơi, Triệu Lẫm đã bất tỉnh nằm dưới sàn, lênh láng xung quanh là máu chảy từ tai, mũi và khoé miệng. Triệu Tiêu Viên ra can gã lại, cũng bị gã tát cho sưng cả gò má.
Cảnh sát liên hệ ngay với Triệu Thiên Thiên. Bà ta nghe xong cũng rất hoảng hốt, cảnh sát cho rằng chỉ là xung đột giữa cha dượng con vợ. Mãi lâu sau mới hiểu ra rằng, Triệu Thiên Thiên về nhà nhanh chóng, là vì sợ Triệu Lẫm đánh nhân tình của bà.
Vừa về tới bà ta đã lao vào trong ôm lấy nhân tình, quấn lấy người đàn ông bà ta tin tưởng nhất, khi ấy thì hay rồi, Triệu Lẫm vừa được đưa đi, Triệu Tiêu Viên lại gọi cho Tịch Dữu. Triệu Thiên Thiên tức lắm, bà giật lấy điện thoại, chửi xối xả người đã dạy hư Triệu Lẫm, cả quá trình đều không hề quan tâm tới đứa con bị đánh đến tan tác cả người.
Giờ đến lượt Tịch Dữu tới, gã ta còn tưởng là cảnh sát, nhưng giọng điệu nói chuyện của y không hề giống với người có thẩm quyền, gã ta ỷ thế hiếp người, muốn tát vào mặt y.
Ngay lúc cánh tay vừa vung tới, Chu Châu đã nắm lấy, trong không gian vang lên âm thanh xương cốt bị gãy.
Chu Châu vặt tay gã xong, lại lùi về phía sau Tịch Dữu, còn y lại không kìm được bất ngờ, mắt lang mắt lột nhìn về phía sau. “Ngài biết võ à?”
Chu Châu làm ra điệu bộ khiêm tốn, “Ngày xưa từng học qua Judo.”
Tịch Dữu nhớ tới Chu Châu còn kể rằng mình từng học y, hâm mộ trong lòng dâng lên rất nhiều.
Suy nghĩ của y cũng chỉ ngắn ngủi thế thôi, gã đàn ông dưới đất đã la lối inh ỏi.
Tịch Dữu thấy Chu Châu đã không còn mấy kiên nhẫn, đành phải cầm lấy cổ tay anh kéo vào trong. Gã ta liên tục la hét, đám người phía nhà bên có lẽ là gai mắt gã đã lâu, vừa thấy thế liền mồm năm miệng mười cười ầm lên. Bên ngoài náo nhiệt là thế, bên trong lại không được như vậy.
Dịch thể của đàn ông dính dớp khắp gường nệm, đồ đạc lung tung bừa bãi, Tịch Dữu sợ rằng hai đứa nhỏ bị gã ta giở trò đồi bại như lần trước, may mắn thay hai đứa nhỏ trốn trong kẹt tủ, co quắp người lại ngủ. Triệu Tiêu Viên hẳn đã khóc rất lớn, bên má phải cô bé sưng vù lên, mi mắt vẫn rơm rớm nước.
Chu Châu chỉ đi theo Tịch Dữu, lúc đầu đứng ngoài thì không sao, đến khi vào rồi, anh mới bắt đầu hối hận.
Trần đời anh chưa từng gặp phải mớ chuyện lộn xộn như vậy, cũng chưa từng đi qua nơi bẩn thỉu đến như vậy. Anh thậm chí còn không dám đặt hẳn bàn chân xuống, dù đã mang trực tiếp giày để đi vào. Tịch Dữu phát hiện ra Chu Châu sợ bẩn, đoán rằng anh là người khiết phích, bèn để anh ở bên ngoài.
Khi bàn tay Tịch Dữu vừa buông, Chu Châu đã ngay lập tức thấy trống trải.
Tịch Dữu thuộc người có thân nhiệt thấp, đang vào hạ, Chu Châu còn đương cảm thấy rất thoải mái với cái đụng chạm ấy, nhất thời không quen được.
Ngơ ngẩn đứng giữa phòng trọ chật hẹp.
Tịch Dữu đánh thức Triệu Tiêu Viên, con bé không biết y là ai, còn thoáng qua tia sợ hãi. Tịch Dữu nhẹ giọng trấn an nó, sau khi nghe được giọng y rồi, con bé không còn sợ nữa.
“Anh hai của anh Triệu...”
Tịch Dữu cười với con bé, “Là anh đây.”
Triệu Tiêu Viên không phải là đứa nhỏ dễ tin người, sau hơn mười lăm năm sống trong môi trường tệ hại như vậy, con bé đã học được cách phòng vệ cho chính mình.
Tuy nhiên khi thấy nụ cười dịu dàng đó của y, chắc hẳn không chỉ mỗi con bé, mà cả Triệu Lẫm cũng đã từng được y bế khỏi khốn khổ như vậy. “Đi với anh không? Về với anh Triệu của em.”
Triệu Tiêu Viên có điểm không tin, nghi ngờ nhìn y, “Là, là đi khỏi nơi này sao?”
Tịch Dữu có điểm chần chừ, nhưng rất nhanh, y nghĩ thông suốt rồi. “Nếu dì Triệu cho phép, anh nhất định đưa em đi.”
Triệu Tiêu Viên lại đột ngột hỏi thêm, “Còn, còn Tiểu Ngưu?”
Tịch Dữu vẫn cười, “Tiêu Viên ở đâu, Tiểu Ngưu liền ở đó.”
“Như vậy đã yên tâm rồi chứ?”
Triệu Tiêu Viên cuối cũng mãn nguyện, trong suốt hơn mười lăm năm cuộc đời cô bé thấy yên tâm về ngày mai và mong muốn có tuổi thơ đến như vậy.
Tịch Dữu cũng không phải hứa suông.
Trước đó y đã nghe Triệu Lẫm kể rất nhiều. Từ khi sinh Triệu Tiêu Viên, Triệu Thiên Thiên hoàn toàn không làm giấy khai sinh cho cô bé. Không cho nó đến trường, cũng như khi bệnh tật không đưa con bé đi bệnh viện. Có năm, Triệu Tiêu Viên sốt rất cao, vậy mà Triệu Thiên Thiên vẫn ăn diện đẹp đẽ, lại tới club tiếp khách.
Để lại căn phòng tối mịt với hai đứa nhỏ ngây ngô chẳng biết gì.
Triệu Lẫm thấy quá nửa đêm, con bé vẫn sốt cao, trong nhà chẳng có lấy nhiệt kế, trong đêm bão vần vũ ấy đội mưa bồng Triệu Tiêu Viên tới một phòng khám tư. Nhưng vì chẳng có thông tin chính xác, bác sĩ ở đó chẳng dám khám cho con bé.
Cái quan trọng hơn là còn không có tiền.
Triệu Lẫm bị họ đuổi ra ngoài, cậu đau khổ quỳ gối lạy lục, nước mắt hoà cùng nước mưa chảy xuống vai, xuống ngực, xuống lưng quần.
Thế mà lòng người lạnh ngắt, không một ai giang tay giúp đỡ hai anh em bọn họ.
Triệu Lẫm đành ôm Triệu Tiêu Viên đang sốt cao về, liều lĩnh móc được tất cả tiền để dành của Triệu Thiên Thiên, mua thuốc và nhiệt kế.
Cả đêm ấy Triệu Lẫm chẳng chợp mắt nổi, nửa mê nửa tỉnh, tay nắm lấy tay Triệu Tiêu Viên, cứ như vậy đến sáng ngày hôm sau. Triệu Tiêu Viên cuối cùng khỏi sốt, tuy vậy vẫn có bệnh, phổi cô bé bị hỏng, đôi lúc vẫn phát sốt vô cớ.
Triệu Lẫm còn tưởng bản thân sẽ phải sống cả đời như vậy, vẫn là ông trời cho cậu cơ hội, bị người ta đánh thừa sống thiếu chết, đem gán nợ làm công, sau cùng lại trở về bên Tịch Dữu. Có thể người người cho rằng cậu bỏ em gái của mình ở thế giới không mấy trong sạch ấy, nhưng cậu có thể làm gì sao? Nếu ngay cả bản thân Triệu Lẫm cũng không tự cứu lấy mình, thì người chết chính là cậu.
Tịch Dữu hiểu, cho nên những năm nay luôn muốn có cơ hội sẽ đưa hai đứa nhỏ đi, suy cho cùng cũng đã lỡ thương Triệu Lẫm, sao có thể không thương cả Triệu Tiêu Viên và Triệu Ngưu chứ.
Giờ thì vừa lúc, y ôm Triệu Ngưu vào lòng, một tay còn lại dắt theo Triệu Tiêu Viên.
Bởi vì quần áo hai đứa nhỏ vô cùng bẩn thỉu, y chỉ đành chọn một hai bộ đồ khác sạch sẽ hơn. Balo của hai đứa nhỏ không lớn, đã xúc phéc mơ tuy, Tịch Dữu lấy ghim cài áo của mình cài hai bên mép túi lại.
Chu Châu thấy y chật vật tay xách nách mang, lại từ từ đỡ lấy Triệu Ngưu.
Gương mặt anh không mấy ôn hoà, so với Tịch Dữu như một trời một vực. Triệu Ngưu không chịu anh bồng, mếu máo đòi Tịch Dữu, hai tay nho nhỏ vươn ra vẫy vẫy trong không khí.
Tịch Dữu nhẹ giọng nói, “Em để chú Chu bồng nhé? Nếu như ngoan ngoãn, anh sẽ mua kem que cho em.”
Chu Châu khó hiểu ngay, “Sao gọi cậu thì là “anh”, gọi tôi lại là “chú”?”
Tịch Dữu không ngờ tới bản tính so đo của Chu Châu lớn như vậy, cũng lại dùng chất giọng mềm nhẹ ấy, gọi một tiếng, “Anh Chu à.”
Tim Chu Châu nhoáng cái mềm nhũn ngay.
Anh không ngờ giọng Tịch Dữu lại quá mức dụ hoặc như vậy. Bình thường luôn miệng gọi “ngài” xưng “tôi”, không nghĩ tới khi ngọt nị gọi người khác thế này lại vô cùng mê người.
Chu Châu hiếm thấy rung động, cũng hiếm thấy nở nụ cười, “Ơi.”
Lần này lại đến phiên Tịch Dữu thấy xao xuyến.
Giữa cả hai sinh ra một tầng ái muội khó nói, Tịch Dữu muốn tránh đi ngay, cho nên vội kéo tay Triệu Tiêu Viên rảo bước ra ngoài. Thời điểm đi ngang qua gã nam nhân vẫn còn ôm tay gào thét kia, y cũng mặc kệ. Chu Châu cũng vội đuổi theo, như Tịch Dữu, cũng mặc cho lão kia lồm cồm bò dậy quát thét.
Cả hai trở về xe đậu ở quán ăn, một vài nhân viên ở đó đã biết mặt Triệu Tiêu Viên, liền xúm lại hỏi thăm sự việc ban sáng Triệu Lẫm được đưa đến bệnh viện.
Tịch Dữu thuận tiện hỏi, “Bệnh viện nào thế ạ?”
Cậu nhân viên kia nhớ lại một lúc, “Hình như là bệnh viện nhân dân, tôi thấy trên xe cứu thương đề như vậy.”
Tịch Dữu gật đầu cảm tạ, thuận tiện nói thêm, “Sẵn lấy cho tôi hai phần cháo bào ngư nhé.”
Nhân viên vâng dạ chạy vào chuẩn bị ngay.
Tịch Dữu thấy quá trưa nắng lên cao, chủ động kêu Chu Châu vào xe ngồi chờ, thế nhưng anh lại kéo kéo cánh tay Tịch Dữu, “Cậu cũng vào đi.”
“Thôi ạ.” Tịch Dữu lắc đầu, “Từ đây tôi có thể đến bệnh viện được, kéo theo hai đứa nhỏ ngồi xe ngài, sẽ làm phiền ngài.”
Chu Châu biết bản tính Tịch Dữu rất sợ phiền, sợ ngại, sợ nhất chính là người khác không thích mình. Dù gặp được vài lần, thế nhưng những thói quen kì lạ của y, Chu Châu dường như có thể hiểu ra nguyên nhân ngay.
Cũng giống hệt như lời Hà Mạn Mạn nói khi đó, y quả thật đã vì những điều như vậy mà tự ti rất nhiều.
Chu Châu không vào xe, anh cứ đứng nguyên như vậy, “Cậu không đi thì không đi, tôi đi xe buýt với cậu.”
Tịch Dữu hé miệng, muốn phản bác gì đó, sau cùng vẫn thoả hiệp, “Vậy nếu ngài không phiền, thì tôi có thể đi cùng được không?”
Chu Châu vui vẻ, “Tất nhiên không phiền.”
Chờ khoảng mười lăm phút thì hai bọc đồ ăn nonga hổi được đem ra. Tịch Dữu loay hoay móc tiền trong túi ra, Chu Châu đã đặt Triệu Ngưu xuống, đưa thẻ cho nhân viên quẹt.
Tịch Dữu lại càng ngại hơn nữa, gấp đến đỏ mặt đặt túi đồ xuống muốn lấy tiền ra trả lại.
Thế nhưng Chu Châu vẫn kịp nắm lấy mu bàn tay y, không nặng không nhẹ rút khỏi túi quần, “Đừng, cứ coi là tôi mời cậu.”
“Không mời hai lần được, chúng ta không nên như vậy.”
Trong cơn quẫn bách, Tịch Dữu đã nói như thế.
Lời này khiến Chu Châu nhận ra, hành động của mình dường như giống hệt như hai người đang yêu nhau vậy. Cả hai vốn không thể, là càng không nên là thế này. Dù về cơ bản rất hợp nhau, Chu Châu cũng nguyện ý cùng y trò chuyện.
Nhưng thực sự không xứng vẫn cứ là không xứng.
Chu Châu chậm chạp thả tay.
Tịch Dữu cụp mắt, cũng hiểu lời nói này có bao nhiêu sát thương, cũng rất biết điều lấy tiền ra.
Y vươn tay, đưa tờ một trăm tệ đỏ rực tới.
“Không cần thối đâu.”
Cũng là không cần đáp lại tình cảm hèn mọn này.
Vốn dĩ từ ban đầu đã là không thể. Vì vậy đừng nên để nó xảy ra.
Chu Châu hiểu ý, nhận lấy tờ tiền màu máu mà không lời cảm tạ. (1)
Bởi vì đó chính là lời giải cho câu đố hoàn toàn không hóc búa, nhưng lại làm khó cả hai ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ.
...
(1) Ý chỉ không thể đáp lại, không thể chung đường.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương