Phượng Họa Phong Vân
Chương 299: Một người một thương
Tướng quân phất tay áo, quay người ra hiệu tất cả lui ra ngoài.
Sau khi không còn ai trong doanh trại, vị tướng quân nọ mới ngồi xuống, vạch ra kế hoạch phòng ngự sau khi toàn quân rút lui.
Một mình hắn chắc chắn không thể thủ được thành nhưng có thể kéo dài bước tiến quân của ma tộc một thời gian.
Con người ai mà không sợ chết chứ nhưng là một tướng quân như hắn, có những việc nên làm, phải làm, hắn đều sẽ không do dự.
Trong khoảng thời gian đó, những tướng sĩ vào sinh ra tử của hắn có thể rút lui an toàn, mạng của hắn hi sinh cũng không uổng công vô ích.
Với hắn mà nói, thà chiến tử oanh liệt trên chiến trường còn hơn tham sống sợ chết bỏ thành chạy trốn.
Huống chi, cho dù hắn có may mắn bỏ thành sống sót, khi trở về chắc chắn cũng sẽ không có chuyện gì tốt.
Trong kinh thành, dưới chân thiên tử, có rất nhiều kẻ không ưa một tên mang phu như hắn, muốn dồn hắn vào tử địa.
Giống như lần này, ngay cả viện binh, lương thực chi viện cũng không có, hẳn là những kẻ trong kinh thành đã không nhịn được muốn hắn chết ở Ánh Dương thành này.
Thôi vậy, nếu bọn họ đã muốn hắn chết như vậy, lần này coi cũng coi như thành toàn bọn họ.
Chờ sau khi hắn chết rồi, các thành trì thất thủ, hắn muốn xem xem những kẻ muốn hắn chết trong kinh thành kia lấy gì ngăn cản bước chân của ma tộc.Hắn chỉ đáng tiếc một điều là bản thân hắn không thể tiếp tục bảo vệ con dân Huyền Linh, càng không thể chăm sóc nữ nhi cũng không thể nhìn mặt thê tử lần cuối.Trước mắt, điều cuối cùng hắn có thể làm là tranh thủ thời gian cho toàn quân dân trong thành rút lui.
Chớp mắt, hai ngày đã trôi qua, đến ngày thứ ba, tướng quân đứng trên tường thành nhìn quân đội còn lại hộ tống bách tính rời đi, gánh nặng cuối cùng cũng biến mất.
Hắn có thể buông tay buông chân quyết một trận tử chiến trên chiến trường.
Trận chiến này có lẽ cũng là trận chiến cuối cùng của hắn.
Một thân một mình, không vướng bận, chỉ có tiếc nuối biến thành dũng khí để hắn đứng trên tường thành nhìn đại quân ma tộc không ngừng công phá kết giới phòng hộ.
Chờ đến khi linh lực duy trì kết giới từ linh thạch tiêu hao hết, kết giới hoàn toàn bị phá, ma tộc tràn vào cũng là lúc trận chiến cuối cùng của hắn bắt đầu.Kết giới bị tấn công liên tục, ánh sáng linh lực phát ra từ linh thạch cũng ngày càng yếu, trên kết giới đã xuất hiện những vết rạn nhỏ.
Những vết rạn trên kết giới nhanh chóng lan ra dày đặc đến khi không thể nhiều hơn được nữa liền vỡ vụn.
Phá vỡ được kết giới, sĩ khí của ma tộc đại chướng, chẳng mấy chốc đã phá tan cổng thành ồ ạt tiến vào.
Tướng quân từ trên tường thành nhảy xuống, toàn thân linh lực bao quanh, vừa chạm đất đã khiến vô số binh lính ma tộc ngã nhào.
Tướng quân rơi xuống trước cổng, tay cầm trường thương, mặt mày túc sát, uy vũ vô cùng.
Bị khí thế của kẻ trước mặt trấn áp, đám ma tộc nhất thời dừng lại do dự không tiến lên trước.
Một người, một thương khí thế mang đến lại là một người giữ ải, vạn kẻ khó qua khiến cho ma tộc chùn bước một phen.
Sau một vài khắc chần chừ, tựa hồ nhận được lệnh phía sau, đám ma tộc bị khí thế ban đầu của vị tướng quân chấn nhiếp đông loạt xông lên.
Thấy vậy, tướng quân không hề nao núng, trường thương trong tay hắn linh hoạt như gắn liền với thân thể liên tục vũ động.
Sau khi không còn ai trong doanh trại, vị tướng quân nọ mới ngồi xuống, vạch ra kế hoạch phòng ngự sau khi toàn quân rút lui.
Một mình hắn chắc chắn không thể thủ được thành nhưng có thể kéo dài bước tiến quân của ma tộc một thời gian.
Con người ai mà không sợ chết chứ nhưng là một tướng quân như hắn, có những việc nên làm, phải làm, hắn đều sẽ không do dự.
Trong khoảng thời gian đó, những tướng sĩ vào sinh ra tử của hắn có thể rút lui an toàn, mạng của hắn hi sinh cũng không uổng công vô ích.
Với hắn mà nói, thà chiến tử oanh liệt trên chiến trường còn hơn tham sống sợ chết bỏ thành chạy trốn.
Huống chi, cho dù hắn có may mắn bỏ thành sống sót, khi trở về chắc chắn cũng sẽ không có chuyện gì tốt.
Trong kinh thành, dưới chân thiên tử, có rất nhiều kẻ không ưa một tên mang phu như hắn, muốn dồn hắn vào tử địa.
Giống như lần này, ngay cả viện binh, lương thực chi viện cũng không có, hẳn là những kẻ trong kinh thành đã không nhịn được muốn hắn chết ở Ánh Dương thành này.
Thôi vậy, nếu bọn họ đã muốn hắn chết như vậy, lần này coi cũng coi như thành toàn bọn họ.
Chờ sau khi hắn chết rồi, các thành trì thất thủ, hắn muốn xem xem những kẻ muốn hắn chết trong kinh thành kia lấy gì ngăn cản bước chân của ma tộc.Hắn chỉ đáng tiếc một điều là bản thân hắn không thể tiếp tục bảo vệ con dân Huyền Linh, càng không thể chăm sóc nữ nhi cũng không thể nhìn mặt thê tử lần cuối.Trước mắt, điều cuối cùng hắn có thể làm là tranh thủ thời gian cho toàn quân dân trong thành rút lui.
Chớp mắt, hai ngày đã trôi qua, đến ngày thứ ba, tướng quân đứng trên tường thành nhìn quân đội còn lại hộ tống bách tính rời đi, gánh nặng cuối cùng cũng biến mất.
Hắn có thể buông tay buông chân quyết một trận tử chiến trên chiến trường.
Trận chiến này có lẽ cũng là trận chiến cuối cùng của hắn.
Một thân một mình, không vướng bận, chỉ có tiếc nuối biến thành dũng khí để hắn đứng trên tường thành nhìn đại quân ma tộc không ngừng công phá kết giới phòng hộ.
Chờ đến khi linh lực duy trì kết giới từ linh thạch tiêu hao hết, kết giới hoàn toàn bị phá, ma tộc tràn vào cũng là lúc trận chiến cuối cùng của hắn bắt đầu.Kết giới bị tấn công liên tục, ánh sáng linh lực phát ra từ linh thạch cũng ngày càng yếu, trên kết giới đã xuất hiện những vết rạn nhỏ.
Những vết rạn trên kết giới nhanh chóng lan ra dày đặc đến khi không thể nhiều hơn được nữa liền vỡ vụn.
Phá vỡ được kết giới, sĩ khí của ma tộc đại chướng, chẳng mấy chốc đã phá tan cổng thành ồ ạt tiến vào.
Tướng quân từ trên tường thành nhảy xuống, toàn thân linh lực bao quanh, vừa chạm đất đã khiến vô số binh lính ma tộc ngã nhào.
Tướng quân rơi xuống trước cổng, tay cầm trường thương, mặt mày túc sát, uy vũ vô cùng.
Bị khí thế của kẻ trước mặt trấn áp, đám ma tộc nhất thời dừng lại do dự không tiến lên trước.
Một người, một thương khí thế mang đến lại là một người giữ ải, vạn kẻ khó qua khiến cho ma tộc chùn bước một phen.
Sau một vài khắc chần chừ, tựa hồ nhận được lệnh phía sau, đám ma tộc bị khí thế ban đầu của vị tướng quân chấn nhiếp đông loạt xông lên.
Thấy vậy, tướng quân không hề nao núng, trường thương trong tay hắn linh hoạt như gắn liền với thân thể liên tục vũ động.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương