Phượng Họa Phong Vân

Chương 298: Tự sát



Liên tiếp chiến bại làm sĩ khí trong quân giảm xuống, cả thành bao phủ bởi sự u ám tuyệt vọng.

Trong doanh trại, tiếng kêu rên, khóc lóc của vô số thương binh, có người cụt chân cụt tay, có kẻ sống sót chỉ với nửa thân người ánh mắt đờ đẫn, tuyệt vọng.

"Thảo dược sắp cạn kiệt rồi, cứ thế này e rằng những binh sĩ bị thương nặng không thể sống sót qua đêm nay."

Một lão y sư nhìn những binh sĩ kêu rên bất lực thở dài, ánh mắt hiện lên đau xót.

Những binh sĩ bị thương ở đây đều là hắn nhìn chúng lớn lên từ khi mới nhập ngũ, từ thanh niên trai tráng kiện toàn đến bây giờ.

Kẻ thì chết trận, kẻ thì bị thương, sống không bằng chết.

"Làm ơn giết ta đi, ta không chịu được nữa rồi."

Một binh sĩ bị thương nắm lấy tay lão y sư.

"Ta biết ta bị thương rất nặng, sống không được bao lâu, số thảo dược này cho ta dùng cũng vô ích, vẫn là... vẫn là để cho các huynh đệ khác đi."

Binh sĩ này đã bị ma tộc xé rách một bên tay trái, một chân cũng chặt đứt, bụng bị xuyên một lỗ hổng lớn, thương thế vô cùng nặng.



Hắn biết bản thân mình hi vọng sống sót rất ít hơn nữa trong thành đến giờ vẫn chưa có tiếp viện, e là lương thảo lẫn dược liệu đều đã cạn kiệt.

Vì vậy hắn nhất quyết không dùng dược muốn nhường hi vọng sống mong manh này cho những người khác.

"Các huynh đệ, cố gắng sống sót thật tốt."

Nói đoạn, hắn dùng chút linh lực cuối cùng của mình tự đoạn gần mạch mà chết.Cái chết của hắn như một chốt mở, vô số binh sĩ bị thương nặng vô pháp cứu chữa khác cũng đồng loạt tự sát.

Người còn linh lực thì giống binh sĩ kia tự đoạn gân mạch, kết thúc sinh mệnh ngắn ngủi của mình.

Ké cạn linh lực, dùng sức tàn cùng một chút dũng khí cuối cùng của bản thân vơ lấy đao hoặc kiếm bên cạnh, không một chút do dự một nhát lau cổ.

Sự việc trong doanh trại xảy ra quá nhanh, đến khi kịp phản ứng lại thì mọi chuyện đã không thể vãn hồi.

Chỉ một cái chớp mắt, gần như toàn bộ binh sĩ trọng thương sắp chết đều đồng loạt tự sát.

Máu tươi ấm áp khi bắn ra từ cổ của những binh sĩ đến khi lạnh ngắt trên mặt lão y sư cùng những binh sĩ khác cũng chỉ trong thoáng chốc ngắn ngủi mà thôi.

Người trong doanh trại chưa kịp định thần lại như những con rối gỗ giật dây không ai điều khiển, tứ chi cứng ngắc, ánh mắt ngơ ngác, bàng hoàng.



Cả doanh trại từ ồn ào tiếng kêu rên của binh sĩ bị thương bỗng rơi vào khoảng không câm lặng rồi chợt vỡ òa cảm xúc, tiếng gào thét đau thương của những người sống sót trông thấy hết thảy.

Sau khi sự việc trong doanh trại được bẩm báo lên trên, vị tướng quân siết chặt nắm tay, trong mắt ẩn ẩn lệ quang.

Tướng quân nhắm mắt lại, một giọt nước lăn xuống trên khuôn mặt có phần tang thương của hắn.

Nam nhi có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi, chỉ là chưa đến chỗ đau lòng huống chi hắn còn là một vị tướng quân đã nhìn quen sinh tử trên chiến trường.

"Hạ lệnh xuống, toàn quân chỉnh đốn trong ba ngày, sau đó hộ tống thành dân đi theo ba vị phó tướng rút lui"

Vị tướng quân như hạ quyết tâm điều gì đó, đứng dậy ra lệnh.

Một vị phó tướng tựa hồ đã nhận ra điều không ổn trong mệnh lệnh đứng phắt dậy, lo lắng nói."Tướng quân, còn ngài?"

Hai vị phó tướng khác cũng hiểu ra điều gì, từ chỗ ngồi quỳ xuống.

"Tướng quân!"

"Ý bổn tướng quân đã quyết định, các ngươi không cần nói thêm gì nữa."
Chương trước Chương tiếp