Quan Sơn Nguyệt
Chương 58: Chương 58
Edit & Beta: Đòe
Năm Thái Hòa thứ 23 không phải là một năm yên bình.
Năm đó, Văn đế băng hà, Định vương Nguyên Thừa bức vua thoái vị, Tuyên vương Nguyên Hành nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy đăng cơ thành tân đế.
Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, giang sơn đổi chủ, Yến đô bước sang trang mới.
Sau đó, chính sử Đại Yến có viết vài lời, rất khó để có thể kể lại tất cả, màn mưa đẫm máu và âm mưu quỷ quyệt.
Không ai nghĩ rằng Tuyên vương Nguyên Hành sẽ trở thành tân đế, không phải Thất điện hạ Nguyên Trưng, người mà Văn đế cưng chiều nhất, càng không phải Định vương Nguyên Thừa hô mưa gọi gió trong triều, mà là Tuyên vương Nguyên Hành, người không có chút nổi bật nào.
“Tuyên vương —— sao lại là tuyên vương?” Sầm Dạ Lan nhíu chặt lông mày, Văn đế có rất nhiều con cái, Nguyên Hành là con thứ ba, Sầm Dạ Lan đã từng gặp anh ta vài lần.
Y nhớ có lần Nguyên Trưng nhắc đến anh ta với mình, lời nói có vẻ khá thân gần, nói Tam ca của hắn tính tình rất tốt, là người dịu dàng nhất.
“Trước đêm hoàng đế băng hà, Định vương dẫn cấm quân vây quanh hoàng cung, Bình An Hầu và Định vương vốn có mâu thuẫn với nhau, ngang nhiên công khai quở trách gã lòng muông dạ thú, thậm chí còn triệu đến lính gác trại.”
“Cấm quân và lính gác trại vẫn luôn đánh nhau rất kịch liệt, đêm hôm đó toàn bộ hoàng cung bị phong tỏa, trong cung xảy đại loạn.” Tùy tùng nói: “Định vương chết vì trúng tên, bệ hạ lúc tỉnh lại nghe tin, biết chuyện thì vô cùng tức giận, nhưng lúc đó ngài chẳng thể làm gì được, chỉ đành tuyên bố truyền ngôi cho Tuyên vương.”
Sầm Dạ Lan vuốt ve chiếc cốc trong tay, trà còn ấm, y nhấp vài ngụm để kìm nén cảm giác khó chịu đang dâng lên.
Mấy ngày qua vì lỳ do nào đó mà y luôn cảm thấy buồn nôn, không có tinh thần cũng chẳng có sức.
Sầm Dạ Lan hỏi: “Bệ hạ không để lại di chiếu?”
“Không có.” Tùy tùng nhẹ giọng nói, “Nghe nói Lưu công công bên cạnh bệ hạ đã bị Định vương giết, khẩu dụ là Bình An Hầu truyền xuống.”
Sầm Dạ Lan suy nghĩ một lúc, sau đó cho tùy tùng lui xuống, y ngồi dựa lưng vào ghế, không khỏi nghĩ đến Nguyên Trưng, y nhủ thầm, Nguyên Trưng sao có thể bị điên được, hắn thật sự điên rồi sao?
Nhưng nếu hắn không điên, bây giờ trở về kinh, phụ hoàng đột nhiên băng hà, Mạnh Đàm bị trọng thương, mọi chuyện đã thay đổi, Nguyên Trưng sẽ phải đối mặt như thế nào đây? Còn Nguyên Hành kia—— trận này Định vương làm ầm lên, cuối cùng Nguyên Hàng lại trở thành người thắng cuộc.
Nguyên Hành có thật sự là người đơn giản không tranh không đấu như Nguyên Trưng nói?
Nhưng nếu hăn điên, điên rồi...!Sầm Dạ Lan ôm ngực, chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, một người kiêu căng ngạo mạn như Nguyên Trưng, nếu điên thật, sợ rằng còn không bằng đã chết rồi.
Tề Minh chết rồi.
Đây là điều mà Mạnh Hoài Tuyết đã nhắc đến trong mật thư gửi đến Bắc Cảnh sau đó.
Mạnh Hoài Tuyết là con gái nhà họ Mạnh ở Thanh Châu, Mạnh gia là gia tộc thư hương, năm mười lăm tuổi Mạnh Hoài Tuyết bỏ nhà ra đi, một mình phiêu bạt chống giang hồ hơn 10 năm.
Mạnh Hoài Tuyết nói lúc cô đến thì tất cả đều đã chết, xác rải đầy đất, chỉ có Phương Tĩnh vẫn đang thoi thóp đến hơi thở cuối cùng.
Cô tìm thấy Nguyên Trưng dưới vách đá, hắn bị thương khắp người, hôn mê mấy ngày, sau khi tỉnh lại không những không nhận ra ai nữa mà còn phát điên.
Trong thư cô không kể rõ, nhưng một chữ điên cũng đủ khiến giật mình.
Sầm Dạ Lan đốt thư thành tro, hiện giờ tân đế sắp đăng cơ, không rõ thế cục trong triều, Sầm Dạ Lan chỉ có thể yên lặng chờ xem.
Chiến sự ở Bắc Cảnh đã kết thúc, mọi chuyện đã trở về yên bình vốn có và trật tự của nó.
Sầm Dạ Lan vẫn luôn bận rộn với việc ở Bắc Cảnh, y đến Lũng Sa Bảo, phủ Hoán Châu và Bắc Thương Quan để kiểm tra những nơi bị đám người Hồ tàn phá nặng nề, lúc trở về Hãn Châu người y gầy đi trông thấy.
Tô Trầm Chiêu cau mày khi nhìn thấy sắc mặt của y: “A Lan, dạo này soa vậy? Sắc mặt ngươi trông không ổn cho lắm.”
Sầm Dạ Lan nhìn cậu, thản nhiên nói: “Chỉ là hơi bận, đừng lo lắng.”
Hiếm khi thời tiết tốt, ánh nắng ấm áp, Tô Trầm Chiêu dọn tất cả dược liệu trong kho thuốc ra ngoài, đem phơi khô nửa sân, hiếm thấy cả sân rải đầy dược liệu.
Tô Trầm Chiêu thả ống tay áo đang xắn xuống, chậm chạp nói: “Để ta kiểm tra cho ngươi.”
Sầm Dạ Lan mỉm cười, đẩy giá gỗ phơi thuốc nói: “Mấy ngày nay đi lại mệt nhọc, đến tối thì không được nghỉ ngơi tốt, qua vài ngày nữa là ổn.”
Giữa hai người cách một cái giá gỗ, Tô Trầm Chiêu nhìn thoáng qua nét mệt mỏi giữa hai hàng lông mày của y, cố chấp: “Ngoài ban đêm ngủ không ngon thì còn gì nữa không?”
Sầm Dạ Lan không thể làm gì khác, nói: “Trầm Chiêu, ta thật sự không sao.”
Tô Trầm Chiêu lẩm bẩm: “Không sao cái gì mà không sao, ta thấy ngươi gầy đi nhiều rồi.”
Sầm Dạ Lan nói: “vài ngày nữa sẽ ổn thôi.”
Tô Trầm Chiêu không vui bẻ thảo dược, đột nhiên Sầm Dạ Lan hỏi cậu: “Trầm Chiêu, một người có thể phát điên không?”
Tô Trầm Chiêu ngẩn người, suy tư nói: “Điên tự nhiên là phát điên, có người bị kích thích, tâm lý không chịu nổi thì phát điên, còn có người bị thương ở đầu...” Cậu chợt ngừng nói, nhìn Sầm Dạ Lan, hỏi: “Sao tự dưng lại hỏi cái này, ai điên thế?”
Sầm Dạ Lan không trả lời, hỏi tiếp: “Có thể chữa được không?”
Tô Trầm Chiêu nói: “Cái này...!Ta không muốn đưa ra phán quyết khi chưa nhìn thấy bệnh nhân.”
Sầm Dạ Lan im lặng, có hơi không cam lòng hỏi: “Nếu là do chấn thương thì sao?”
Tô Trầm Chiêu chớp mắt nói: “Thật ra, bệnh điên có nhiều loại khác nhau, có người nói hồn lìa khỏi xác thì là điên, hoặc là tổn thương tinh thần, điên điên khùng khùng, những điều như vậy, sai một ly là đi cả dặm, đặc biệt là lý thuyết trong nghành y.”
“Bệnh điên do chấn thương không phổ biến, nhưng nếu là do bị tác động gây ra thì luôn có cách tìm ra.”
“A Lan, ngươi để ý như vậy, là có ai đã xảy ra chuyện gì sao?”
Sầm Dạ Lan ngẩn người, cuối cùng chỉ khẽ thở dài nói: “Chỉ ngẫu nhiên hỏi một câu mà thôi.”
Sầm Dạ Lan vẫn không biết Nguyên Trưng là điên thật hay giả điên, nhưng trong lòng y vẫn luôn không thể tin, hắn cứ như vậy mà bị điên.
Sầm Dạ Lan đứng thẳng dậy, vừa định nói gì đó, đột nhiên cảm thấy chóng mặt, lảo đảo hai bước.
Tô Trầm Chiêu sợ hết hồn, vội vàng đỡ lấy y: “...!A Lan!”
Sắc mặt Sầm Dạ Lan ngày càng tái nhợt, chậm rãi nắm lấy tay Tô Trầm Chiêu, Tô Trầm Chiêu đỡ y ngồi xuống ghế đá, vươn tay ra đặt lên cổ tay Sầm Dạ Lan.
Một lúc sau, cậu trợn tròn hai mắt, vẻ mặt trở nên kỳ quái, dường như không thể tin nổi, sau đó cẩn thận dừng lại một lúc, trong mắt có chút kinh ngạc, ngây người nhìn y.
Sầm Dạ Lan xoa xoa giữa hai hàng lông mày, vừa ngước mắt lên nhìn thì thấy Tô Trầm Chiêu đang nhìn y chằm chằm như nhìn thấy ma:“Làm sao vậy?”
Tô Trầm Chiêu mở miệng, “A Lan...”
Nhất thời cậu không biết phải nói gì.
Sầm Dạ Lan cố kìm nén cảm giác buồn nôn đang dâng lên, nhìn Tô Trầm Chiêu nhíu mày, chợt, nghe thấy cậu ngơ ngác nói: “A Lan, trong bụng ngươi...!Có, có...”
Sầm Dạ Lan cũng ngây ngẩn cả người, cúi đầu nhìn bụng mình, sắc mặt trở nên khó coi, hít sâu một hơi, khó khăn nói: “Có —— “
Tô Trầm Chiêu nói: “Mang, mang thai.”
Sầm Dạ Lan đột nhiên nói: “Không thể nào, ta là đàn ông!” Chưa kịp nói hết câu, môi y đã mím chặt, sắc mặt tái nhợt.
Hai người đều trầm mặc, Tô Trầm Chiêu lẩm bẩm nói: “Ta sẽ không chuẩn đoán sai, đây chính là, chính là thai mạch.”
Các ngón tay của Sầm Dạ Lan siết chặt thành nắm đấm, đầu óc quay cuồng, giống như trời đất sụp đổ, không thở nổi, cả người như rơi vào cơn hoảng hốt.
Một lúc sau, y nhắm mắt lại, giọng khàn khàn: “Không thể giữ.”
Tô Trầm Chiêu luống cuống nhìn Sầm Dạ Lan, y bình tĩnh nhưng rất hung tàn, siết chặt tay cậu nói: “Thứ này ——” Y dường như vẫn chưa biết nên gọi vị khách không mời mà đến một cách khiến người khác choàng váng bất ngờ này như thế nào, y nhấn mạnh từng từ từng chữ: “Đứa bé này, không thể giữ lại!”
“Không thể, không thể nào!”
- ----
QAQ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương