Quan Sơn Nguyệt
Chương 59: Chương 59
Edit & Beta: Đòe
Sầm Dạ Lan vừa dứt lời, Tô Trầm Chiêu đã ngây ngẩn cả người, dù sao cậu cũng còn trẻ, chưa từng trải qua chuyện như vậy nên lắp bắp hỏi: “Vậy...!Vậy phải làm sao đây?”
Sầm Dạ Lan không nói lời nào, nhìn Tô Trầm Chiêu thật sâu.
Tô Trầm Chiêu giật mình, phản ứng đột ngột, đứng thẳng dậy và nói: “Không, không được!”
“Không thể phá, phá thai được!”
Nghe thấy hai chữ kia, lông mày Sầm Dạ Lan giật giật, y thu tay về, tim vẫn cứ đập dồn dập, y không thể đối mặt với sự thật rằng mình đang mang thai như một người phụ nữ.
Y nhớ đến mấy lần giao hoan cùng Nguyên Trưng, hầu như đều bắn sâu vào bên trong, khi đó dục vọng nổi lên, Nguyên Trưng gặm cắn lỗ tai y nói muốn y sinh con cho hắn, nhưng đó chỉ là mấy lời thô tục trên giường mà thôi, Sầm Dạ Lan chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thực sự mang thai.
Sầm Dạ Lan nói: “Trầm Chiêu, ta là chủ soái Bắc Cảnh, Một khi có người phát hiện tướng quân Bắc Cảnh mang thai như một người phụ nữ, ngươi có bao giờ nghĩ đến hậu quả sẽ ra sao không??”
“Đến lúc đó không chỉ ta thân bại danh liệt, thanh danh mấy trăm năm của Sầm gia cũng sẽ bị hủy hoại.” Nhịp thở của Sầm Dạ Lan dần trở nên bình tĩnh, giọng nói của y rất rõ ràng: “Bên ngoài thành còn có đám người Hồ như hổ rình mồi, tìm cơ hội báo thù, nếu ta giữ nó lại, một khi đại chiến nổ ra, ta làm sao ra chiến trường, làm sao đối mặt với trăm vạn binh sĩ ở Bắc Cảnh, cùng với dân chúng Đại Yến?”
“Huống chi, hiện tại tân hoàng sắp lên ngôi, hạ lệnh biên cương tổng chỉ huy quân sớm trở về kinh, trong kinh không thể so Bắc Cảnh —— “
Tô Trầm Chiêu ngây ngốc nhìn Sầm Dạ Lan, nói: “Nhưng còn đứa bé này thì sao?”
Sầm Dạ Lan yên lặng.
Tô Trầm Chiêu vò đầu bứt tai, nói: “Phá thai là một việc rất ảnh hưởng đến sức khỏe, chớ nói gì đến thân thể của ngươi đặc biệt, A Lan...”
Sầm Dạ Lan chỉ lặp lại: “Dù thế nào đi nữa, đứa bé này không thể giữ lại.”
Tô Trầm Chiêu chưa từng gặp phải chuyện khó khăn như vậy, cậu cảm thấy đầu óc cứ quay mòng mòng: “Nhưng ta là đại phu...”
“Sư phụ chỉ dạy ta cứu sống, trị bệnh cứu người, ta không thể ——” Ánh mắt Tô Trầm Chiêu rơi vào trên bụng, tay cũng có hơi run, trầm giọng nói: “Không thể...!Giết người.”
“Hơn nữa A Lan, đây là con của ngươi, là máu mủ ruột thịt của ngươi.”
Sầm Dạ Lan sững sờ một lúc, lục phủ ngũ tạng đau như bị thiêu đốt, y trầm mặc lúc lâu rồi mới nói: “Thôi, ta về trước.”
Tô Trầm Chiêu nhìn bóng lương cao gầy của y, há miệng muốn nói gì đó, nhưng không biết phải nói như thế nào, hốc mắt vô cớ thấy cay cay, cậu dụi dụi, trong lòng càng khó chịu hơn.
Sau khi rời khỏi kho thuốc, trong lòng Sầm Dạ Lan càng thêm uể oải, choáng ngợp đến mức khó thở.
Y không quay về phủ ngay, mà là cho tùy tùng đi theo mình về trước, còn bản thân thì chậm rãi đi bộ dọc đường dài Hãn Châu.
Thời tiết tốt, nắng ấm, đường phố tấp nập người qua lại, túm năm tụm ba, bên rìa đường là những người bán hàng rong đang mời chào hàng, một khung cảnh đậm khỏi lửa nhân gian.
Y nhớ lại lúc Sầm Hi vẫn còn sống, nếu có thời gian, ông ấy sẽ kéo theo y và Sầm Diệc đi khắp phố.
Cho đến khi bọn họ ở tuổi thiếu niên, Sầm Hi vẫn đối xử với hai người như trẻ con, mua cho mỗi người một xâu kẹo hồ lô, cây kẹo đường hình người cũng phải chia mỗi người một cái.
Lần đầu tiên Sầm Dạ Lan đến Bắc Cảnh, y vẫn còn rất đề phòng, ít nói, ngoại trừ Sầm Hi, y không thân thiết với bất kỳ ai.
Sau đó Sầm Hi nắm lấy tay y, Sầm Diệc đang đi ở phía trước, cũng phải chen tay vào nắm lấy tay ông.
Sầm Hi dở khóc dở cười, rất chiều bọn họ, cứ để Sầm Dạ Lan với Sầm Diệc nắm lấy hai tay mình, còn nói bọn họ không được tách nhau ra, y chậm rãi đi theo hai người.
Quá khứ như hiển hiện ngay trước mắt, Sầm Dạ Lan thất thần, chợt nghe thấy có ai đó gọi y: “Tướng quân?”
Y ngẩng đầu nhìn, ngươi kia là một thanh niên chất phác và thật thà, đứng ở cửa ngóng ngóng nhìn y, bắt gặp ánh mắt của Sầm Dạ Lan, anh ta xấu hổ chào: “Tướng quân.”
Sầm Dạ Lan chào lịch sự: “Ông chủ nhỏ.”
Trước mặt là một quán ăn, người trẻ tuổi này là con trai của ông chủ.
Trước đây Sầm Hi thường dẫn y và Sầm Diệc đến đây, nhà bọn họ có món canh thịt bò cực kỳ ngon, ăn cùng bánh nướng nhân thịt giòn, khá có tiếng ở thành Hãn Châu này.
Mùa đông sau khi tuần tra một vòng quanh thành, Sầm Hi sẽ thong thả dẫn theo bọn họ dạo quanh cửa hàng, uống một chén canh thịt bò nóng hầm hập, làm ấm cả người.
Triệu Lục khoát khoát tay, cười nói: “Tướng quân, ngài cứ gọi tiểu nhân Triệu Lục là được rồi, ta không đảm đương nổi chức ông chủ nhỏ đâu.”
Sầm Dạ Lan mỉm cười.
Triệu Lục lau tay vào áo: “Tướng quân, đã lâu không thấy ngài, vào trong uống một bát canh nóng chứ? Bánh nhân thịt mới nướng ăn rất ngon.”
Sầm Dạ Lan do dự một lúc, nhìn nhìn vào đôi mắt tha thiết của chàng trai trẻ, gật đầu và nói: “Làm phiền rồi.”
Triệu Lục vui vẻ ra mặt, vội vàng nói: “Không phiền không phiền, tướng quân ngài có thể tới, đã là rồng đến làm khách nhà tôm rồi.”
Có lẽ đã quá muộn, trong quán chỉ còn lác đác vài thực khách.
Ngày Sầm Hi đến làm khách thì chủ quán vẫn là cha của Triệu Lục, anh thường đi theo bên cạnh cha, ghi nhớ sở thích của bọn họ, còn tự mình phục vụ canh thịt bò nóng và bánh nhân thịt..
Sầm Dạ Lan sững sờ nhìn đĩa bánh, húp một ngụm canh thịt bò, mùi vị vẫn rất quen thuộc.
Triệu Lục nói: “Ngày xưa, mỗi lần lão tướng quân đến đây đều là cha ta tự tay làm, giờ thì đến lượt ta, không biết có hợp khẩu vị ngài không?“.
Sầm Dạ Lan khẽ mỉm cười, nói: “Rất ngon.”
“Ngài thích là tốt rồi!” Triệu Lục càng vui vẻ hơn, Sầm Dạ Lan nhìn mà lòng thấy nhẹ nhõm hơn: “Lệnh tôn* vẫn khỏe chứ?”
* Cách gọi cha của Triệu Lục.
Người gọi với thân phận xưng “cháu“.
Triệu Lục nói liên miên cằn nhằn: “Vẫn khỏe, trưa hôm qua còn ăn hết 5 cái bánh mì thịt! Chỉ là giờ ông ấy đã có tuổi, vợ ta mới sinh con, ông ấy với mẹ ta cứ rảnh là chăm cháu.”
Sầm Dạ Lan nghe thấy hai chữ “con”*, y dừng lại một lúc, rồi lại đút miếng bánh mà y đã bẻ ra cho vào miệng, có lẽ vì chiếc bánh nhân thịt đó có mỡ rất béo, y lại đang trong thời gian mang thai nên có phản ứng rất lớn, suýt nữa thì nôn ra ngoài.
Y cau mày, chịu đựng trước khi nuốt nó.
* 孩子: Hài tử (Hán Việt)
Triệu Lục hoàn toàn không biết, đột nhiên nhớ ra gì đó, hứng thú bừng bừng nói với Sầm Dạ Lan: “Tướng quân, ngài chờ chút đã.” nói xong, anh vội vàng chạy về sân sau, lúc quay trở lại, trong tay anh còn bế theo một đứa nhỏ.
Giọng điệu Triệu Lục tràn đầy vui mừng cùng tự hào khi được làm cha, nói: “Tướng quân nhìn xem, đây là con trai ta, ba tháng tuổi!”
Sầm Dạ Lan sững sờ, ánh mắt rơi vào đứa trẻ sơ sinh, không biết vì sao, vị tướng quân quả cảm trên chiến trường lại có chút bối rối khó hiểu và chống cự không nói nên lời.
Đứa bé quấn trong tã nho nhỏ, đôi mắt đen láy mở to, trắng trẻo bụ bẫm y như cục bột nếp, rất đáng yêu.
Sầm Dạ Lan chưa từng thấy đứa bé nào nhỏ như vậy, vì vậy mà hơi ngẩn ngơ, cục bột nếp tò mò nhìn Sầm Dạ Lan như thể nhận ra gì đó, cánh tay trong tã lót duỗi ra, những ngón tay bé xíu mềm mụp.
Triệu Lục cười nói: “Tướng quân, tiểu tử này thích ngươi.”
Quỷ thần xui khiến, Sầm Dạ Lan đưa tay ra chạm vào cánh tay nhỏ bé của nó, cảm giác mềm mại và mỏng manh, như thể chỉ cần dùng một chút lực là có thể bẻ gãy tay đứa trẻ.
=)))) Jztr
Triệu Lục nói: “Tướng quân, ngài có muốn bế một lúc không?”
Sầm Dạ Lan lúng túng nói: “Ta là một người thô lỗ, lực tay không biết nặng nhẹ, chỉ sợ sẽ làm đứa bé bị thương.” Y nhìn đứa nhỏ, mắt tròn như trái nho, đen như lưu ly, rất là đáng yêu.
Mắt thấy Triệu Lục còn muốn nói gì đó, Sầm Dạ Lan để lại một thỏi bạc trên bàn, vội vàng nói: “Ta còn có việc phải làm, nên đi trước, hôm khác ta sẽ quay lại để nếm thử tay nghề của ngươi.”
Sầm Dạ Lan đang chạy trối chết.
Nhìn đứa bé kia, Sầm Dạ Lan kìm lòng không đặng nhớ đến Tô Trầm Chiêu đã nói rằngy có bầu, trong bụng y đang mang thai một sinh linh nhỏ.
Trở về phủ, Sầm Dạ Lan mỏi mệt nằm trên giường nhỏ, cảm thấy hơi uể oải.
Đóng chặt cửa, ngay cả cửa sổ cũng đóng hết lại, ánh nắng không thể len vào trong phòng được, như thể biến thành một thế giới nhỏ không ai nhìn thấy, cũng không thấy được ánh sáng.
Sầm Dạ Lan nghĩ đến chuyện mang thai mà Tô Trầm Chiêu nói, cậu nói đứa nhỏ là con của y, là máu mủ ruột thịt của y, bàn tay nhỏ mềm mại non nớt và đứa trẻ như hiện ra trước mắt y, hô hấp trở nên gấp gắp.
Sầm Dạ Lan lấy tay che mặt, tay còn lại thì cong cong ngón, không tự chủ mà sờ lên bụng mình, xuyên qua lớp quần áo, lúc chạm vào y nắm chặt như bị co giật, không nhịn được mà chậm rãi buông tay.
Con của y, máu mủ ruột thịt của y, trong nháy mắt Sầm Dạ Lan có một loại cảm giác vi diệu trong lòng.
Y đã cô đơn trên thế giới này hàng chục năm như một khúc gỗ trôi dạt không rễ, nay lại có một người như vậy lớn lên trong máu thịt của y, có huyết mạch tương liên với y, không thể dứt bỏ, trong giây lát, nỗi đau xen lẫn với niềm vui dâng trào trong lòng y.
Y cuộn tròn người trên chiếc giường nhỏ, một tay ôm bụng, đột nhiên y nghĩ đến đứa bé, nghĩ đến Bắc Cảnh, nghĩ đến Nguyên Trưng đang ở nơi xa, nghĩ đến Sầm Hi, y đang chìm đắm trong trạng thái hốt hoảng, như thể bị cuốn vào một giấc mơ mệt mỏi và bối rối.
- ----
Tôi để ý thấy ba bộ truyện tôi thầu đều là sinh tử văn, có chi tiết bé thụ dằn vặt khi mang thai và đều có y nghĩ muốn bỏ con, ngược =)))) Tôi cứ ngỡ nó sẽ là lời nguyền nhưng may quá thằng 4 nhà tôi nó siêu siêu ngọt ngào (không có tag sinh tử), má nào hứng thú thì đón đọc nhá, tôi mới edit đến chương 6:33 PR cue nó vào tý khum lại thành mẹ ghẻ..
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương