Quan Sơn Nguyệt
Chương 73: Chương 73
Edit & Beta: Đòe
Trong nháy mắt, bên ngoài thái miếu đã bắt đầu vang lên tiếng đánh nhau, tiếng của cung tên và đao kiếm, thanh âm vừa mạnh mẽ lại mơ hồ mang theo gió, khiến người nghe kinh hồn bạt vía.
Thái miếu rất hỗn loạn, ngay lúc lính gác thành chuẩn bị xông lên bậc thang thì mất phương hướng như ruồi mất đầu.
Triệu Tiềm ra lệnh, đoàn lính gác thành lập tức bao vây Nguyên Trưng và nhóm người của hắn.
Nguyên Trưng vươn tay giết một kẻ, cướp lấy thanh kiếm trong tay gã, đám sát thủ ẩn nấp trong bóng tối cũng lặng lẽ xuất hiện, Mạnh Cửu âm thầm bảo vệ Mạnh Đàm bên cạnh, vung roi hất tung kẻ đang định đoạt di chiếu trong tay Tương vương, cố ý giẫm đạp đến dưới chân Triệu Tiềm, chết ngay tại chỗ.
Triệu Tiềm lùi lại một bước, vẻ mặt trở nên xấu xí.
Nguyên Trưng cầm kiếm nhìn Triệu Tiềm, vô cảm nói: “Bình An Hầu, phụ hoàng ta đối xử với Triệu gia không tệ.”
“Hoàng mao tiểu nhi*, ngươi biết cái gì!” Triệu Tiềm cười lạnh nói: “Lão hoàng đế bị mê hoặc tâm trí, rõ ràng là người Triệu gia ta gắng sức nâng đỡ hắn lên ngôi vị, nhưng hắn lại vong ân phụ nghĩa, phái con ta đến Yến Nam tra cái án khỉ gì đó, để rồi con ta chết ở cái chỗ Yến Nam man di mọi rợ kia! Xương cốt không toàn vẹn!”
* Raw 黄毛小儿 (Trẻ tóc vàng): có nghĩa là ít kiến thức hơn, ít kinh nghiệm hơn.
Nguyên Trưng lạnh lùng nói: “Tiểu tử kia ở Yến Nam làm xằng làm bậy, suýt chút nữa đã làm nhiễu loạn Yến Nam, chết cũng là do hắn gieo gió gặt bão.”
Triệu Tiềm hung hăng trừng mắt nhìn Nguyên Trưng, hận cũ dâng lên, ông ta tức giận: “Nói bậy, là do lão hoàng đế sợ Triệu gia ta!” Vẻ mặt ông ta đột nhiên thay đổi, cười nói: “Không đồng ý thì sao, hắn chết rồi còn đâu.”
“Lúc phụ hoàng ngươi chết là lúc đau khổ nhất, chứng kiến cảnh con mình chết, tạo phản, tức giận đến nỗi thất khiếu chảy máu.” Triệu Tiềm mỉm cười nói: “Chết không nhắm mắt, quá sảng khoái.”
Trong lòng Nguyên Trưng như có lửa đốt, hai tai ù đi, ác mộng ngày đêm ám ảnh hắn hiện ra trước mắt, nắm chặt kiếm trong tay, ánh mắt hắn tàn nhẫn nhìn Nguyên Hành.
Nguyên Hành đang đứng bên cạnh Triệu Tiềm, ánh mắt hai người xuyên qua dải ngọc nhìn nhau, lạnh lẽo không còn ấm áp của ngày còn bé nữa.
Chợt một cơn gió mạnh từ phía sau lao vút đến, Nguyên Trưng trở tay kiếm đỡ phát ra tiếng leng keng, song kiếm va vào nhau, quay đầu lại, mũi kiếm của Tư Thiều Anh khẽ run lên, đâm về phía hắn.
Trong thái miếu mùi máu tanh ngày càng nồng nặc, lính gác thành và cấm quân đã có thù với nhau từ lâu, bây giờ chính thức trở mặt đánh, tựa như kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, hận không thể chém chết đối phương dưới lưỡi kiếm của mình.
Đại Yến dựng nước mấy trăm năm, thái miếu nguy nga sừng sững ở Yến đô phồn hoa này chưa từng nhuốm máu, giờ lại chứng kiến cảnh anh em tương tàn, đấu đá lẫn nhau.
Trên trăm mười bậc thang dài lát bằng bạch ngọc, máu me đầm đìa, xác chết nằm la liệt.
Trung quan chiếm hơn nửa số quan lại, khi có loạn, ai nấy đều hoảng sợ, hoặc trốn sau lưng thụy thú túm năm tụm ba, hoặc chạy tứ tán, thậm chí có người còn tai bay vạ gió trở thành cá trong ao, ngã vào vũng máu.
Hai người đụng độ, Nguyên Trưng và Tư Thiều Anh đánh nhau, nhận ra võ công của gã không hề tầm thường.
Nguyên Trưng muốn lấy mạng của Nguyên Hàng và Triệu Tiềm, nhưng Tư Thiều Anh cứ bám riết lấy hắn, không màng sống chết che chở Nguyên Hành.
Hai người đánh hơn mười chiêu, sau cùng Tư Thiều Anh vẫn không phải đối thủ của Nguyên Trưng, Nguyên Trưng làm một động tác giả để vượt qua Tư Thiều Anh, ép gần đến Nguyên Hành.
Tư Thiều Anh: “Bệ hạ!”
Nguyên Hành lui về sau một bước, trong khi chuỗi ngọc đang lắc lư, vẻ mặt anh ta vẫn luôn không đổi giơ tay chộp lấy Triệu Tiềm vỗ một chưởng, dồn ông ta về phía lưỡi kiếm của Nguyên Trưng.
Một kiếm xuyên tim.
Triệu Tiềm không hề phòng bị, ông ta không ngờ rằng Nguyên Hành, một kẻ giống như quả hồng mềm trước mặt ông ta lại dám làm ra chuyện này, ông ta trừng to mắt, cùi đầu nhìn lưỡi kiếm lạnh lẽo xuyên qua người mình, vốn muốn quay đầu lại nhưng thanh kiếm đã được rút ra, trước mắt máu phun tung toé, chỉ chốc lát sau đã bay màu.
Máu chảy xuống mũi kiếm, Nguyên Trưng nhìn Nguyên Hành, không biết vì sao cười nói: “Tam ca, ta cũng không biết là ngươi có võ đấy.”
Nguyên Hành cũng cười: “A Trưng, chuyện ngươi không biết chắc còn nhiều lắm?”
“Thiều Anh, lùi lại.” Anh ta rút ra một thanh nhuyễn kiếm, kiếm quang như nước mùa thu, nói: “A Trưng, từ nhỏ đến lớn, anh em chúng ta đều chừa từng tỷ thí, vậy thì hôm nay đấu một trận đi.”
Nguyên Trưng vẩy máu trên kiếm đi, yên lặng nhìn Nguyên Hành, Nguyên Hành giật chuỗi ngọc trên mũ miện hoàng đế tiện tay ném xuống đất, anh thở dài, tựa hồ cảm thấy hối hận, sau một giây, thanh kiếm mềm mại như một con rắn lạnh lẽo tiến đến gần Nguyên Trưng.
Hoàng thất Đại Yến từ nhỏ đã học lục nghệ, thông thạo cung ngựa.
Nguyên Hành sức khỏe yếu kém, Nguyên Trưng chỉ mới mười hai mười ba tuổi đã có thể nâng cây cung bằng sắt đen và bắn ba mũi tên liên tiếp, nhưng Nguyên Hành ngay cả cung cũng không nâng lên nổi.
Hoàng đế thích Nguyên Trưng, không chỉ bởi vì Nguyên Trưng là do hoàng hậu sinh ra, mà cũng bởi vì ông cảm thấy Nguyên Trưng giống ông nhất.
Hoàng đế luôn nói: “Trong số các hoàng tử của trẫm, chỉ có A Trưng giống trẫm nhất.”
Nguyên Hành nói: “Phụ hoàng nói, chỉ có ngươi là giống ông ấy nhất, nhưng ông ấy chưa từng nhìn thẳng vào bọn ta.” Mũi kiếm quấn lấy mũi kiếm, một cứng rắn một mềm mại ẩn giấu ở giữa là chết chóc, Nguyên Trưng lạnh lùng nói: “Đây chính là lý do ngươi giết cha?”
“Giết cha?” Nguyên Hành nói, “Hành thích vua là Triệu Tiềm, có liên quan gì đến ta đâu.”
Trong lúc nói chuyện, trên kiếm đã ra được mấy chục chiêu, kiếm pháp trong tay Nguyên Trưng càng thêm hung hãn, chém đứt một góc của áo bào rồng.
Nguyên Hành nhíu mày, nếu không phải vừa nãy anh ta tránh chiêu kịp thời, kiếm có lẽ đã xuyên qua ngực anh ta, ánh mắt Nguyên Hành trở nên lạnh lẽo, nhưng miệng lại nói: “A Trưng, ta biết ngươi không muốn làm hoàng đế, nhưng hiện tại ta là người ngồi trên ngai vàng, vì sao ngươi lại muốn tranh với ta?”
“Làm một vị vương nhàn hạ không tốt hơn sao?”
Nguyên Trưng lạnh giọng nói: “Nguyên Hành, ngươi mà cũng xứng ngồi lên ngôi vị hoàng đế này sao!”
“Ngươi có biết vì ngươi mà Bắc Cảnh xảy ra chiến tranh đã chết bao nhiêu người không?” Nguyên Trưng chém một kiếm xuống, cổ họng Nguyên Hành cảm nhận thấy vị ngọt, vội vàng lùi lại ba bước, nhìn lưỡi kiếm của Nguyên Trưng từng bước ép sát anh ta, hắn cực kỳ căm hận nói: “Ngươi căn bản không xứng làm vua!”
“Ha, ta không xứng?” Khóe miêng Nguyên Hành tê dại, anh ta nhìn chằm chằm Nguyên Trưng, giơ tay lau vết máu trên miệng, lạnh lùng nói: “Ta không xứng, ngươi xứng sao!”
“Ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ phế vật ỷ vào tình yêu thương của phụ hoàng, ỷ vào xuất thân cao quý!”
“Nếu không có mẹ mất sớm, ngươi cho mình là ai?”
Nguyên Trưng mặt không thay đổi nhìn Nguyên Hành, oán hận nhiều năm đè nén trong lòng Nguyên Hành bộc phát ra, không cách nào khống chế nổi, anh ta uất hận nói: “Nguyên Trưng, ngươi quả là nhân từ chính nghĩa.
Từ xưa đến nay đại công lập nên đại sự, một tướng thành công bằng vạn xương máu*! Nếu như ta làm hoàng đế, cân bằng hai thế hàn môn và quý tộc, mở ra thái bình thịnh thế, vạch ra kế lớn, ai dám nói ta không tốt bằng Nguyên Trưng ngươi!”
* Đây là một câu thơ, raw 一将功成万骨枯, ý muốn nói sự thành công của một vị tướng có được bằng sự hy sinh tính mạng của hàng ngàn người.
(Theo Baike)
Vẻ mặt Nguyên Trưng bình tĩnh: “Ngươi muốn thực hiện kế lớn, vậy còn thường dân Bắc Cảnh thì sao?”
“Phụ hoàng thì sao?” Nguyên Trưng hất tung nhuyễn kiếm, mũi kiếm lạnh lẽo, đâm về phía Nguyên Hành: “Ông ấy là phụ hoàng của ngươi!”
Cực kỳ hận, một kiếm kia của Nguyên Trưng vừa hung ác vừa tàn nhẫn, Tư Thiều Anh liếc mắt nhìn, đồng tử co rút lại, giơ tay định bắn cung nỏ, chỉ nghe thấy một tiếng loảng xoảng, trực tiếp đâm vào bả vai Nguyên Hành.
Tư Thiều Anh không còn ý muốn chiến đấu nữa, vội đỡ lấy Nguyên Hành, lo lắng: “A Hành!”
Nguyên Hành hừ một tiếng, cười tự giễu: “Phụ hoàng, phụ hoàng...!Ha ha ha.” Anh ta liều mạng, vẻ mặt điên cuồng, hai mắt đỏ ngầu: “Phụ hoàng có mười hai hoàng tử, nhiều hoàng tử như vậy, Nguyên Trưng, ngươi thử đặt tay lên ngực tự hỏi xem, trong mắt ông ấy có đám hoàng tử bọn ta hay không!”
“Năm ấy mẫu phi của ta bệnh nặng sắp chết, ta đã cầu xin ông ấy đến thăm mẫu phi của ta.” Nguyên Hành oán độc nhìn chằm chằm Nguyên Trưng, nói, “Ta quỳ ngoài của van xin, nhưng ông ấy cũng không thèm nhìn lấy một cái, lập tức rời đi.”
“Chỉ vì ngươi trúng phong hàn, phong hàn sao —— ha, mẫu phi ta đến lúc chết vẫn một lòng nhớ đến ông ấy.” Nguyên Hành nói: “Bà vốn chỉ là một cung nữ bình thường, nếu phụ hoàng không thích mẫu phi, vậy vì sao lại trêu chọc bà, nếu ông ấy không muốn đám hoàng tử bọn ta, vậy thì tại sao không biết trân trọng mẹ ngươi! Chúng ta vừa sinh ra đã bị phân biệt đối xử, một bên trọng một bên khinh!”
“Ngươi nói cho ta biết đi, Nguyên Trưng!”
Nguyên Trưng dừng lại, kinh ngạc nhìn Nguyên Hành.
Anh ta đã giựt mất chuỗi ngọc trên mũ miện, sau một trận đấu đá, đầu tóc rối bù, vừa điên cuồng vừa cố chấp.
Nhưng trong một giây, Nguyên Trưng cảm thấy cả người ớn lạng, vung kiếm hất bay mấy mũi tên đang bắn tới, cánh tay và hai bên má tê dại, một mũi tên xảo quyệt găm sâu vào tay hắn.
Nguyên Trưng thiếu chút nữa không cầm nổi kiếm, Nguyên Hành dựa vào Tư Thiều Anh, thả tay xuống, cười cười, nói: “A Trưng à, ngươi thật chẳng biết ghi nhớ gì cả, tại sao vẫn mềm lòng và dễ bị lừa như vậy.”
Nguyên Trưng cụp mắt xuống, rút mũi tên găm trong tay ném đi, máu tươi thấm ướt năm đầu ngón tay, lấy ngón tay cái lau gò má, chậm rãi nói: “Có người dạy ta một đạo lý, có những việc có thể làm và có những việc không thể làm* —— “
* Diễn giải: Con người phải biết đánh giá tình hình, quyết định đánh đổi, lựa chọn những việc quan trọng mà làm, không làm hoặc tạm thời không làm những việc không nên làm, nghĩa là con người có nguyên tắc, có đường lối.
Trong đầu Nguyên Trưng hiện lên khung cảnh bên trong Bắc Thương Quan ngày ấy, bóng hình Sầm Dạ Lan đứng ở bên trong thành, nhìn cổng thành đang từ từ đóng lại, kiên định và bình tĩnh, Nguyên Trưng nói: “Nếu làm được thì chín lần chết cũng chẳng tiếc, còn không làm được thì thà làm ngọc vỡ còn hơn.”
“Ta không quan tâm đến cái mưu đồ việc to, chí lớn.” Nguyên Trưng nói: “Ta chỉ biết, không được phụ trời đất, không được phụ nhân dân và không thể phụ lòng người.”
Nguyên Hành ngẩn ra, không biết sao vì sao, trong lòng chợt dâng lên một cơn lửa giận:“Nực cười, thật nực cười!”
Anh ta vừa lo vừa giận, lạnh lùng nói: “Ngươi thì biết cái gì, ngươi đã từng bị người khác giẫm đạp chưa? Ngươi có biết biết cái gì gọi là tuyệt vọng không?”
Đột nhiên, bên ngoài xuất hiện một lượng lớn binh lính tràn vào thái miếu, giương cao lá cờ có chữ “Tư”, lao tới như một đám mây đen che khuất mặt trời.
Nguyên Hành nhìn Nguyên Trưng, đột nhiên lại cười, mang theo dáng vẻ của kẻ chiến thắng, anh ta đè lại bả vai, mượn lực của Tư Thiều Anh đứng thẳng dậy, nói: “Thôi, đường đi không giống, mục đích khác nhau, ta cần gì phải nhiều lời với ngươi.”
Nguyên Trưng ngẩng đầu lên, quay lại nhìn thì thấy Sầm Dạ Lan đang bị một đám người áp giải, hai mắt hắn chợt mở to.
Một thanh kiếm đang kề trên cổ y, Tô Trầm Chiêu và những người khác ở phía sau, sắc mặt trắng bệch..
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương