Quan Sơn Nguyệt
Chương 74: Chương 74
Edit & Beta: Đoè
Lúc Sầm Dạ Lan ngẩng đầu, y nhìn thấy Nguyên Trưng.
Nguyên Trưng cũng đang nhìn y, bàn tay cầm kiếm ướt đẫm máu, trên mặt cũng có vết bầm tím, nhìn vừa chật vật vừa hung hãn, nhưng vì ánh mắt sững sờ, không biết vì sao, trái tim của Sầm Dạ Lan mềm nhũn và cảm thấy hơi chua xót.
Thanh kiếm vẫn còn kề trên cổ Sầm Dạ Lan, vẻ mặt của y rất bình tĩnh, không chút hoảng sợ nào.
Nhưng Nguyên Trưng không thể nhìn nổi, xiết chặt kiếm, sắc mặt chợt trở nên nguy hiểm, nhìn chằm chặp kẻ đứng bên cạnh Sầm Dạ Lan.
Nguyên Hành cười ranh mãnh: “Sầm Dạ Lan đối với ngươi mà nói, quả là không giống với những người khác.”
Nguyên Trưng từ từ hạ mắt xuống, cố gắng hết sức để bình tĩnh lại: “Ngươi bắt Sầm Dạ Lan làm gì?”
“Không có gì, y không chịu để ta lợi dụng, vậy cho nên ta chẳng thể làm gì khác ngoài việc loại bỏ.” Nguyên Hành mỉm cười nói: “Thế nhưng mà nhìn dáng vẻ kia của ngươi, thật sự rất thú vị.”
Nguyên Hành nói rất nhẹ nhàng, nhưng Nguyên Trưng chỉ cảm thấy một cơn giận dữ trong lòng, vẫn bình tĩnh nói: “Sầm Dạ Lan là thống soái Bắc Cảnh, nếu ngươi giết y, vậy ngươi định làm thế nào để xoa dịu hàng trăm ngàn binh lính ở Bắc Cảnh đây?”
“Mùa đông năm ngoái, người Hồ mất đi hai vị vương tử, nợ máu trước mặt, một khi Sầm Dạ Lan chết, đám người Hồ chắc chắn sẽ nhiễu loạn.
Đến lúc đó lòng quân bất ổn, vậy lấy gì để chống cự thiết kỵ của người Hồ?”
Ý cười của Nguyên Hành càng sâu, anh ta nhìn vết máu trên lòng bàn tay, xoa xoa, nhớp nháp khó chịu, chậm rãi nói: “Giết được y, khiến ta cảm thấy vui mừng.”
“A Trưng, nhìn ngươi đau khổ ta rất vui.” Nguyên Hành nói.
Sắc mặt Nguyên Trưng lạnh xuống, mặt không đổi sắc nhìn về phía Nguyên Hành.
Nguyên Hành cười khanh khách nói: “Ngươi có biết vì sao phụ hoàng lại đẩy ngươi đến Bắc Cảnh không? Ngươi cho rằng thật sự là biếm trích, rèn luyện sao?”
“Kỳ thực phụ hoàng khi đó đã chú ý tới náo loạn trong triều, vốn là muốn dọn sạch đường cho ngươi, nhưng ông ấy già rồi, không chống đỡ được nữa.” Nguyên Hành nói: “Nhiều năm như vậy cũng đâu phải chỉ mình ta ôm nỗi hận, lão ngũ cũng chẳng phải người lương thiện.”
“Vì bảo đảm ngươi có thể thuận lợi đăng cơ, phụ hoàng thậm chí không tiếc vi phạm tổ chế, kéo theo quân Tĩnh Bắc vào vòng tranh hoàng quyền.”
Nguyên Hành nhìn Nguyên Trưng mặt mũi tái nhợt, lạnh lùng cười: “A Trưng, ngươi nói lòng người sao có thể thiên vị đến vậy?”
Nguyên Trưng nhắm mắt lại, và khi hắn mở mắt ra lần nữa, hắn không nhìn Nguyên Hành mà chỉ nhìn Sầm Dạ Lan, nói: “Nguyên Hành, thả Sầm Dạ Lan ra.”
Nguyên Hành lập tức bật cười, anh ta đang bị thương, và vết thương bị ảnh hưởng bởi cái cười đó, Tư Thiều Anh đỡ lấy Nguyên Hành, nhẹ giọng nói: “A Hành, cần gì phải nhiều lời với họ, quân Hà Đông đã tiến vào thành, trực tiếp giết bọn họ.”
Nguyên Hành nhìn Nguyên Trưng, kẻ đã giẫm đạp trên đđàuanh ta hơn mười năm, gật đầu cười nói: “Người ta nói rằng Sầm tướng quân Sầm Dạ Lan uy phong lẫm liệt, không thể lay chuyển, A Trưng, ta sẽ cho ngươi thấy cơ thể Sầm Dạ Lan khi bị chặt thành từng khúc là như thế nào?”
Sắc Mặt Nguyên Trưng âm trầm, chợt quay đầu nhìn chằm chằm Nguyên Hành, lạnh giọng nói: “Ngươi dám động đến y, ta chắc chắn sẽ băm ngươi ra thành trăm mảnh!”
Sầm Dạ Lan từ đầu đến cuối không nói gì cả mà chỉ nhìn Nguyên Trưng, võ công của y xuất sắc nên đương nhiên có thể nghe rõ cuộc đối thoại trên bậc thang kia.
Nguyên Hành nhìn Nguyên Trưng, nói: “A Trưng, ngươi có biết ta hận nhất điểm gì ở ngươi không?”
“Ta hận nhất cái dáng vẻ luôn vênh váo tự đắc của ngươi, như thể cả thế giới này phải nghe theo ngươi, tuân theo ngươi vậy.” Nguyên Hành nói, anh ta quay đầu nhìn Sầm Dạ Lan đang cách đó vài bước, đối mặt với sự sống và cái chết, y vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Vào thời điểm đó, Nguyên Hành vô cớ cảm thấy hơi bất an.
Ánh mắt anh ta nhìn lướt qua toàn bộ thái miếu, lính gác trại cùng cấm quân chó cắn chó, quân Hà Đông quét sạch chiến trường, không nên có sai sót.
Kẻ đang kề kiếm trên cổ Sầm Dạ Lan là Thị Lang của Hình bộ, thời điểm binh lính bao vây phủ tướng quân, anh ta đã sẵn sàng trận địa đón quân địch, nhưng chưa từng nghĩ rằng Sầm Dạ Lan sẽ không đánh trả mà trói tay chịu bắt như vậy.
Khi ấy y chỉ liếc mắt nhìn ông ta hỏi: “Đi đâu vậy?”
Lâm Tư Trác khách khí nói: “Thái miếu.”
Sầm Dạ Lan nói: “Đi thôi.” Nói xong, y lại nhớ ra nói với Lâm Tư Trác: “Lâm đại nhân, phiền ngài cho người xử lý sạch sẽ đống xác chết bên trong phủ.”
Lâm Tư Trác đắm chìm trong quan trường đã lâu, mặc dù ông ta chưa bao giờ qua lại với Sầm Dạ Lan, nhưng cũng biết y không phải dạng người tầm thường, Sầm Dạ Lan dễ dàng để ông ta bắt bí như vậy, ngược lại càng khiến trong lòng thấp thỏm lo sợ.
Lâm Tư Trác xảo quyệt và ánh mắt lõi đời, nhìn thấy ánh mắt của Nguyên Hành, ông ta siết chặt thanh kiếm trong tay, để lại một vết rạch đẫm máu trên cổ của Sầm Dạ Lan.
Trái tim Nguyên Trưng run rẩy: “A Lan!”
Lúc nghe thấy hai từ gọi quen thuộc, trái tim y không biết vì sao lại chùng xuống, Sầm Dạ Lan khẽ thở dài, ngước mắt lên nhìn hắn, nói: “Làm gì mà hoảng hốt vậy?”
Chỉ một câu này, hai mắt Nguyên Trưng cơ hồ đều đỏ lên, tựa như là tiếng Phật xuyên sơn hà, có thể dễ dàng kéo hắn về lại nhân gian.
Nỗi bất an trong lòng Nguyên Hành càng sâu, ánh mắt của anh ta rơi vào người Nguyên Trưng, lộ ra sát khí, trong nháy mắt, kiếm trong tay Tư Thiều Anh chém về hướng của Nguyên Trưng.
Cùng lúc đó, trống trận đột nhiên từ hư không vang lên, từng hồi từng hồi, tiếng trống trầm trầm nặng nề, mọi người trong sân ai nầy đều sững sờ, nhìn lại, thế cục đã thay đổi, lá cờ thêu chữ “Tư” mà quân Hà Đông dựng lên bị quẳng xuống đất, có người hô lớn: “Quân Tĩnh Bắc phụng chỉ tiêu diệt phản loạn, ai đầu hàng sẽ không bị giết!”
“Quân Tĩnh Bắc phụng chỉ tiêu diệt phản loạn, ai đầu hàng sẽ không bị giết! “
Tình hình đột nhiên thay đổi khiến mọi người mất cảnh giác.
Lâm Tư Trác hoàn hồn, muốn giữ chặt Sầm Dạ Lan, nhưng lại cảm thấy cổ tay đau nhói, trong nháy mắt, chuôi kiếm rơi vào tay Sầm Dạ Lan, ông ta sững sờ nhìn thấy máu bắn tung tóe, giật mình nhận ra đó là máu từ cổ mình phun ra.
Sầm Dạ Lan ngẩng đầu lên nhìn Nguyên Trưng đang đánh nhau với Tư Thiều Anh bên ngoài miếu, y trực tiếp vung kiếm nhảy lên, gạt phăng thanh nhuyễn kiếm đang đâm về phía Nguyên Trưng.
Thắng bại đã định.
Tư Thiều Anh nhìn chằm chằm Sầm Dạ Lan, giống như một kẻ liều mạng, vô cùng hận y, hết kiếm này đến kiếm khác dọa lấy mạng Sầm Dạ Lan: “Tại sao lại là quân Tĩnh Bắc? Tại sao lại là quân Tĩnh Bắc!”
Chó cùng rứt giậu là đáng sợ nhất, các đốt ngon tay Sầm Dạ Lan tê dại, y chỉ nhàn nhạt nói: “Tại sao không thể là quân Tĩnh Bắc?”
Oán hận của Tư Thiều Anh khó có thể nguôi ngoai, thành bại được quyết định chỉ trong chốc lát, gã sao có thể chấp nhận nổi, liếc mắt nhìn Nguyên Hành, trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi tuyệt vọng, căm hận nói: “Chúng ta sẽ không thua, A Hành mới thật sự là đế vương!”
Sầm Dạ Lan nói: “Không có lòng nhân từ thương xót, ngay cả khi hắn lên ngôi, thì cũng chỉ có thể làm một tên bạo quân không hơn không kém.” (Chí mạng =)))
“Ngươi biết cái gì!” Tư Thiều Anh vô cùng tức giận, một bóng người vút qua mắt hắn, người đó là Lý Cảnh Xước, hắn mặc quân phục quân Hà Đông, trong sân mặc quân phục Hà Đông toàn bộ đều là quân Tĩnh Bắc, trong giấy lát gã tựa như hiểu ra gì đó.
Nắm chặt kiếm trong tay, đòn tấn công ngày càng tàn nhẫn hơn, như thể gã muốn kéo thao Sầm Dạ Lan vào chỗ chết.
Sầm Dạ Lan khẽ cau mày, lúc kiếm với kiếm giao nhau, một cơn đau dữ dội kéo đến, y cảm thấy phần bụng dưới như quặn thắt lại, mặt trắng bệch.
Tư Thiều Anh nhạy bén phát hiện ra, vỗ thẳng một chưởng về phía Sầm Dạ Lan, y vội vàng tung chưởng đánh trả, lùi lại mấy bước, Nguyên Trưng miễn cưỡng đỡ lấy được vai y.
Nguyên Trưng lo lắng: “A Lan?”
Trên mặt Sầm Dạ Lan cắt không còn giọt máu, mũi kiếm chạm đất, vừa định nói mình không sao, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy nhuyễn kiếm của Nguyên Hành đang ép sát đến.
Không chút nghĩ ngợi, Sầm Dạ Lan đã trực tiếp phóng kiếm đi, Nguyên Trưng kịp thời phản ứng dùng kiếm đâm Nguyên Hành.
Nguyên Hành ngay trong thời khắc nguy hiểm vung kiếm, mũi kiếm uy hiếp tính mạng của anh ta lại không thể tiếp cận anh ta nửa bước.
Tư Thiều Anh chặntrước mặt Nguyên Hành.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Nguyên Hành kinh ngạc nhìn Tư Thiều Anh, khuôn mặt thanh tú của Tư Thiều Anh có chút đau khổ, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn anh ta, môi mấp máy, còn chưa nói xong thì kiếm đã rút ra, Tư Thiều Anh ngã xuống.
Nguyên Hành nhìn Tư Thiều Anh, nhớ lại lúc còn nhỏ, gã bị chính cha mình vứt bỏ lại ở kinh thành.
Đám thiếu niên quý tộc ở kinh đô hay cười nhạo gã, nói gã là thứ ngoại lai, chỉ vì tổ tiên Tư gia không phải người Hán.
Tổ tiên Tư gia vốn là một tộc Phiên Bang nhỏ ở Hà Đông, vì dũng cảm và thiện chiến nên đã theo Thái tổ dựng nước lập nên Đại Yến, và có được như ngày nay.
Tư Thiều Anh sinh ra đã gầy và nhỏ bé, gã bị đẩy ngã xuống đất tựa như một con sói con với hàm răng và móng vuốt sắc nhọn, ánh mắt vô cùng hung ác, cố gắng hết sức để chống cự.
Cuối cùng, gã bị đánh đến bầm dập mặt mũi, người bê bết bùn đất.
Nguyên Hành tình cờ gặp Tư Thiều Anh ở chỗ ngọn núi giả, Tư Thiều Anh cảnh giác nhìn anh ta chằm chằm, Nguyên Hành gọi gã là tên ngoại lai.
Ánh mắt Tư Thiều Anh càng trở nên tàn nhẫn, Nguyên Hành lại cười, ngồi xổm xuống, nói: “Cha ngươi không cần ngươi nữa, nhưng nếu cứ bị đánh thế này, ngươi sẽ chết ở kinh đô mất.”
Tư Thiều Anh nói: “Không cần ngươi lo!”
Nguyên Hành cười: “Nếu ngươi cứ như vậy mà chết đi, cũng chẳng có ai quan tâm đến, đáng thương biết bao.”
Tư Thiều Anh im lặng.
Nguyên Hành vươn tay nhổ nhánh cây khô cắm trên đầu Tư Thiều Anh, nói: “Hãy kiên nhẫn đến khi chúng ta có cơ hội, chúng ta phải sống.”
Thoáng cái đã qua nhiều năm, Tư Thiều Anh giờ đã chết.
Cổ họng Nguyên Hành có vị ngọt, máu tươi tràn ra môi răng, anh ta chậm rãi nhìn về phía hai người Nguyên Trưng và Sầm Dạ Lan, đôi mắt đỏ ngầu, mũi kiếm run lên, trực tiếp lao về phía bọn họ.
Nguyên Trưng lo lắng Sầm Dạ Lan đang bồn chồn trong lòng, giữa anh em đang trành giành trước sự sống và cái chết, chỉ hận không thể giết chết đối phương.
Hai người đều ra chiêu vào chỗ trọng yếu, dù sao Nguyên Hành cũng là người bị thương trước, nhất thời mất cảnh giác, ngực chịu một cước nặng nề, đập mạnh vào cánh cửa đang đóng chặt của thái miếu.
Cánh cửa miếu vừa dày vừa nặng, cánh cửa cót két mở ra.
Nguyên Hành ngã vào trong miếu, phun ra một ngụm máu.
Trong đại sảnh nghiêm trang có đốt đàn hương, nội đường thờ cúng tổ tiên của Nguyên gia, treo ảnh chân dung, yên lặng nhìn bọn họ.
Nguyên Trưng từ trên cao nhìn xuống Nguyên Hành, anh ta biết tất cả đều không thể cứu vã được nữa, trong lòng cũng không có bất kỳ bi thương mà chỉ cảm thấy thật hoang đường và nực cười.
Anh ta dành nửa cuộc đời để thận trong đi từng bước, tính toán lên kế hoạch nhưng kết quả vẫn là anh ta thua.
Nguyên Hành lảo đảo đứng dậy, quay đầu lại nhìn những bước chân dung trên sảnh đường, cười đến vai run lên, anh ta chĩa kiếm về phía những bức chân dung cao cao tại thượng này, sau cùng chỉ vào Nguyên Trưng, nói: “Nguyên Trưng, không phải Nguyên Hành ta không bằng ngươi.”
“Mà là thời điểm không đúng, thời điểm ta sinh ra không đúng!”
Nói xong, Nguyên Hành không chút do dự vung tay lên, thanh nhuyễn kiếm xẹt qua cổ, máu tươi phun ra..
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương