Quay Ngược Thời Gian Để Yêu Em
Chương 17
Chát , Quách Liên vung tay tát mạnh vào mặt Tô Mẫn
- Thứ mất dạy , đúng là xưa kia ngu ngốc mới nhận nuôi mày
Tô Mẫn trước kia còn thấy cảm động nhưng lâu dần thấy được bố mẹ nuôi nhận nuôi mình chưa từng yêu thương . Lúc đầu họ đi thiện nguyện để quảng bá hình ảnh cho công ty vì càng làm tăng hình ảnh nên họ quyết định nhận nuôi thêm một đứa trẻ . Vì đã có Tô Tuấn Thành là con trai rồi bố mẹ nuôi không muốn thêm đứa con trai nào vì sợ sau này cản đường con trai ruột của họ vậy nên khi thấy Tô Mẫn ngoan ngoãn biết làm việc trong cô nhi viện nên quyết định chọn cô
Tô Mẫn tính tình hiền lành , chăm chỉ còn rất hiểu chuyện và vô cùng lạc quan vì thế bao năm qua dù sống trong gia đình không hề có tình yêu thương nào mà tất cả xuất phát từ trục lợi cô vẫn biết ơn gia đình họ Tô kia nhưng giờ phút này cô không chịu nổi nữa nên mới nói hết ra những lời kia phản kháng lời nói của Tô Đình
- Cha mẹ làm gì thế ?
- Không phải việc của con trở về phòng đi
Quách Đình ôn nhu coi như chưa từng có việc gì xảy ra bảo Tô Tuấn Thành vừa trở về đi lên phòng
- Mọi việc cần phải cải thiện từ phía mình bố mẹ không thể bức ép Tô Mẫn như vậy được
Đối với Tô Đình và Quách Liên kia người con trai này chính là cậu ấm được thương yêu từ bé hết thảy mọi việc đều chiều chuộng . Mà Tô Tuấn Thành không ỷ vì thế mà cao ngạo , khinh người . Từ khi học trung học đã được ra nước ngoài học , lớn hơn Tô Mẫn 5 tuổi khi nhỏ cũng có chút ấn tượng với cô . Khi du học về nhà thăm nhà anh đã có cái nhìn khác về Tô Mẫn . Tính tình anh ta hiền lành , nho nhã hệt một thư sinh vẻ ngoài tao nhã không phải quá xuất chúng nhưng cũng rất ưa nhìn . Dần dà càng thấy Tô Mẫn tình cảm anh ta biết tình cảm của mình dành cho cô vượt qua tình cảm anh trai quan tâm em gái vậy nên lúc này khá lo lắng cho cô
Hơn hai năm trước sự việc xảy ra Tô Mẫn kết hôn Tô Tuấn Thành vui nhiều hơn buồn vì anh ta biết nếu Tô Mẫn gả qua đó sẽ đỡ khổ sở hơn khi ở lại gia đình anh
...----------------...
- Muộn rồi bố mẹ ngủ đi con đưa Tô Mẫn về nếu không Hàn gia
Nhắc tới Hàn gia ông bà ta mới nhớ bây giờ công khai làm khó Tô Mẫn sẽ chỉ thêm phiền phức , vì vậy cho qua không nói gì để Tô Tuấn Thành đưa cô về
Khi ra đến khỏi của biệt thự tới hầm xe bụng Tô Mẫn càng đau . Bởi lẽ cô bị dạ dày nghiêm trọng thì không phải nhưng cũng không thể xem là nhẹ mà thời gian hai năm nay cô thường xuyên ăn cay để thích ứng với khẩu vị của Hàn Gia Vĩnh cộng với hồi nãy tức giận nên cơn đau càng trở nặng
Tô Tuấn Thành thấy cô khác thường , mồ hôi rịn đầy trán , mặt không chút huyết sắc hình như bước đi không nổi
- Em sao vậy
- Em không sao đau dạ dày tí thôi
- Anh đưa em tới bệnh viện
- Không , không được chỉ cần em uống thuốc giảm đau sẽ khỏi
Biết cô sẽ cố chấp không tới bệnh viện nhưng Tô Tuấn Thành cũng không rõ nguyên nhân vì sao lại vậy , không muốn cô khó chịu thêm nên đành dừng tại tiệm thuốc mua thuốc giảm đau cho cô . Không biết do đau quá hay tác dụng phụ của thuốc hoặc do quá mệt mỏi Tô Mẫn uống thuốc xong đã tựa đầu vào của xe mà ngủ thiếp đi
Suy nghĩ một hồi Tô Tuấn Thành quyết định đưa Tô Mẫn về căn chung cư của mình ngay gần đó . Nếu không bây giờ đưa cô về Hàn gia trong tình trạng này sẽ rất khó giải thích
Đến khuya vẫn chưa thấy Tô Mẫn về khiến Hàn Gia Vĩnh lo lắng nên cho người đi tìm cô , biết lão đại đang lo lắng tốc độ của thuộc hạ của anh càng nhanh chóng chưa tới 30 phút họ đã tra ra Tô Mẫn
- Lão đại Tô tiểu thư đang ở chung cư của Tô Tuấn Thành
Nghe được lời này ánh mắt Hàn Gia Vĩnh từ lo lắng trở nên sắc lạnh. Sáng hôm sau Tô Mẫn tỉnh dậy thì thấy mình đang trong phòng ở chung cư Tô Tuấn Thành anh ta bảo cô ăn sáng rồi đưa cô trở về
Tô Mẫn cũng khá lo lắng vì hôm quá không về Hàn gia mà không báo tiếng nào
Khi xe Tô Tuấn Thành dừng lại trước cổng biệt thự , Tô Mẫn nói cảm ơn rồi xuống xe nhưng anh ta vì cảm thấy áy náy vì chuyện bố mẹ làm nên đã theo cô xuống xe xin lỗi . Tô Mẫn bản tính hiền lành , lạc quan nên tươi cười bảo quên mọi việc đó rồi vả lại Tô Tuấn Thành rất tốt với cô sao cô có thể giận anh được chứ
Nghe thế anh ta cũng an tâm hơn dặn dò cô nên kiểm tra bệnh , ăn uống điều độ hơn rồi xoa đầu cô yêu chiều một cái rồi rời đi
Nhưng tất cả mọi việc đó đều được thu vào trong đôi mắt chim ưng sắc bén qua cửa kính trên lầu biệt thự
Hàn Gia Vĩnh khó chịu vô cùng . Tình cảm của cả hai mới trở nên tốt một thời gian chỉ qua sự việc hiểu lầm này mà tan sạch
- Thứ mất dạy , đúng là xưa kia ngu ngốc mới nhận nuôi mày
Tô Mẫn trước kia còn thấy cảm động nhưng lâu dần thấy được bố mẹ nuôi nhận nuôi mình chưa từng yêu thương . Lúc đầu họ đi thiện nguyện để quảng bá hình ảnh cho công ty vì càng làm tăng hình ảnh nên họ quyết định nhận nuôi thêm một đứa trẻ . Vì đã có Tô Tuấn Thành là con trai rồi bố mẹ nuôi không muốn thêm đứa con trai nào vì sợ sau này cản đường con trai ruột của họ vậy nên khi thấy Tô Mẫn ngoan ngoãn biết làm việc trong cô nhi viện nên quyết định chọn cô
Tô Mẫn tính tình hiền lành , chăm chỉ còn rất hiểu chuyện và vô cùng lạc quan vì thế bao năm qua dù sống trong gia đình không hề có tình yêu thương nào mà tất cả xuất phát từ trục lợi cô vẫn biết ơn gia đình họ Tô kia nhưng giờ phút này cô không chịu nổi nữa nên mới nói hết ra những lời kia phản kháng lời nói của Tô Đình
- Cha mẹ làm gì thế ?
- Không phải việc của con trở về phòng đi
Quách Đình ôn nhu coi như chưa từng có việc gì xảy ra bảo Tô Tuấn Thành vừa trở về đi lên phòng
- Mọi việc cần phải cải thiện từ phía mình bố mẹ không thể bức ép Tô Mẫn như vậy được
Đối với Tô Đình và Quách Liên kia người con trai này chính là cậu ấm được thương yêu từ bé hết thảy mọi việc đều chiều chuộng . Mà Tô Tuấn Thành không ỷ vì thế mà cao ngạo , khinh người . Từ khi học trung học đã được ra nước ngoài học , lớn hơn Tô Mẫn 5 tuổi khi nhỏ cũng có chút ấn tượng với cô . Khi du học về nhà thăm nhà anh đã có cái nhìn khác về Tô Mẫn . Tính tình anh ta hiền lành , nho nhã hệt một thư sinh vẻ ngoài tao nhã không phải quá xuất chúng nhưng cũng rất ưa nhìn . Dần dà càng thấy Tô Mẫn tình cảm anh ta biết tình cảm của mình dành cho cô vượt qua tình cảm anh trai quan tâm em gái vậy nên lúc này khá lo lắng cho cô
Hơn hai năm trước sự việc xảy ra Tô Mẫn kết hôn Tô Tuấn Thành vui nhiều hơn buồn vì anh ta biết nếu Tô Mẫn gả qua đó sẽ đỡ khổ sở hơn khi ở lại gia đình anh
...----------------...
- Muộn rồi bố mẹ ngủ đi con đưa Tô Mẫn về nếu không Hàn gia
Nhắc tới Hàn gia ông bà ta mới nhớ bây giờ công khai làm khó Tô Mẫn sẽ chỉ thêm phiền phức , vì vậy cho qua không nói gì để Tô Tuấn Thành đưa cô về
Khi ra đến khỏi của biệt thự tới hầm xe bụng Tô Mẫn càng đau . Bởi lẽ cô bị dạ dày nghiêm trọng thì không phải nhưng cũng không thể xem là nhẹ mà thời gian hai năm nay cô thường xuyên ăn cay để thích ứng với khẩu vị của Hàn Gia Vĩnh cộng với hồi nãy tức giận nên cơn đau càng trở nặng
Tô Tuấn Thành thấy cô khác thường , mồ hôi rịn đầy trán , mặt không chút huyết sắc hình như bước đi không nổi
- Em sao vậy
- Em không sao đau dạ dày tí thôi
- Anh đưa em tới bệnh viện
- Không , không được chỉ cần em uống thuốc giảm đau sẽ khỏi
Biết cô sẽ cố chấp không tới bệnh viện nhưng Tô Tuấn Thành cũng không rõ nguyên nhân vì sao lại vậy , không muốn cô khó chịu thêm nên đành dừng tại tiệm thuốc mua thuốc giảm đau cho cô . Không biết do đau quá hay tác dụng phụ của thuốc hoặc do quá mệt mỏi Tô Mẫn uống thuốc xong đã tựa đầu vào của xe mà ngủ thiếp đi
Suy nghĩ một hồi Tô Tuấn Thành quyết định đưa Tô Mẫn về căn chung cư của mình ngay gần đó . Nếu không bây giờ đưa cô về Hàn gia trong tình trạng này sẽ rất khó giải thích
Đến khuya vẫn chưa thấy Tô Mẫn về khiến Hàn Gia Vĩnh lo lắng nên cho người đi tìm cô , biết lão đại đang lo lắng tốc độ của thuộc hạ của anh càng nhanh chóng chưa tới 30 phút họ đã tra ra Tô Mẫn
- Lão đại Tô tiểu thư đang ở chung cư của Tô Tuấn Thành
Nghe được lời này ánh mắt Hàn Gia Vĩnh từ lo lắng trở nên sắc lạnh. Sáng hôm sau Tô Mẫn tỉnh dậy thì thấy mình đang trong phòng ở chung cư Tô Tuấn Thành anh ta bảo cô ăn sáng rồi đưa cô trở về
Tô Mẫn cũng khá lo lắng vì hôm quá không về Hàn gia mà không báo tiếng nào
Khi xe Tô Tuấn Thành dừng lại trước cổng biệt thự , Tô Mẫn nói cảm ơn rồi xuống xe nhưng anh ta vì cảm thấy áy náy vì chuyện bố mẹ làm nên đã theo cô xuống xe xin lỗi . Tô Mẫn bản tính hiền lành , lạc quan nên tươi cười bảo quên mọi việc đó rồi vả lại Tô Tuấn Thành rất tốt với cô sao cô có thể giận anh được chứ
Nghe thế anh ta cũng an tâm hơn dặn dò cô nên kiểm tra bệnh , ăn uống điều độ hơn rồi xoa đầu cô yêu chiều một cái rồi rời đi
Nhưng tất cả mọi việc đó đều được thu vào trong đôi mắt chim ưng sắc bén qua cửa kính trên lầu biệt thự
Hàn Gia Vĩnh khó chịu vô cùng . Tình cảm của cả hai mới trở nên tốt một thời gian chỉ qua sự việc hiểu lầm này mà tan sạch
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương