[Quyển 2] Xuyên Sách: Cứu Vớt Nam Phụ Phản Diện
Chương 15: Ức Ức
Nhìn theo chiếc xe đang dần xa, nụ cười hiền hậu trên gương mặt người chú biến mất. ông ta nheo mắt, lấy điện thoại ra, bấm vào một dãy số không tên.
"Đã gặp được người, nhưng chưa nói chuyện được nhiều, cẩn thận điều tra lại mối quan hệ gần đây của nó đi, thấy nó quen người không đơn giản đâu."
Chỉ cần nhìn đến chiếc xe kia thôi, ông ta đã biết chắc rằng đối phương không phải người bình thường.
Mà nhìn dáng vẻ lo lắng phát điên của Niệm Ức, ông ta cũng đoán ra được mối quan hệ này rồi.
"Chậc... rắc rối rồi đây."
Nếu chỉ có Niệm Ức, đương nhiên bọn họ hành xử sẽ dễ hơn một chút.
Nhưng nếu hắn có chỗ dựa, mọi thứ sẽ khó khăn hơn nhiều.
"Hừ... người cha đáng chết, con cũng chẳng khác gì."
\=====
Trong cơn mơ hồ, Tô Đình nghe được giọng nói nỉ non của một người.
Người đó hỏi, có phải cô không cần hắn nữa không?
Rõ ràng là đang mơ hồ, nhưng khi nghe thấy người đó khổ sở hỏi như vậy, cô cũng khổ sở.
Cố gắng gạt bỏ đi giọng nói thao túng cô bấy lâu nay, Tô Đình lao mình về phía trước, về nơi có ánh sáng soi chiếu cả cuộc đời cô.
So với người đó, những đau đớn cô đang phải chịu này có là gì chứ? Cô sẽ không dễ dàng buông tay nữa đâu... đúng vậy... không buông tay.
Người con gái trong lòng bất ngờ ôm lấy mình, Niệm Ức ngớ người ra.
Cô ôm rất chặt.
Hắn chỉ nghĩ rằng cô đang rất đau, vậy nên trái tim càng thêm trùng xuống, cũng vòng tay ôm chặt cô vào lòng.
Vừa ôm, vừa dỗ dành cô: "Đình Đình ngoan, không đau nữa, sẽ không sao cả."
Chú tài xế phía trước thấy cảnh tượng phía sau, không khỏi nhíu mày, nhưng sự việc cấp bách, ông không có thời gian đâu để hỏi rõ, chiếc xe cứ như vậy lao thẳng về phía trước.
\=====
"Nam sinh lúc nãy ngầu thật đấy, là ngầu thật sự, không giống tỏ vẻ đâu."
"Này này, đã bao nhiêu tuổi rồi, người ta đáng tuổi em cô đấy, mơ mộng cái gì?"
"Khó khăn lắm mới gặp được một người đẹp như vậy, không buôn chút chuyện, không phải rất phí sao?"
"Thôi thôi, hai người quên mất cảnh tượng lúc nam sinh đó vào đây à? Cậu ta đang ôm cô bé kia! Vừa nhìn là biết một đôi rồi, ở đó mà vọng tưởng."
"..."
Tô Đình đã tỉnh lại được một lúc, vì không có ai ở trong phòng, nên trong nháy mắt đó, cô còn tưởng rằng mình đã trở lại thế giới ban đầu, vậy nên không kịp mang dép mà đã vội vàng chạy ra ngoài, vừa đúng lúc nghe được cuộc trò chuyện của những y tá này.
Cổ họng hơi khô, cô phải thử nhuận giọng mấy lần mới cất tiếng được: "Mọi người cho tôi hỏi..."
Nhưng chưa kịp hỏi hết câu, một bóng dáng cao lớn đã xuất hiện ở phía trước cô.
"Sao lại đi chân không?"
Hắn nhíu mày nhìn đôi chân nhỏ bé yếu ớt trên đất, sau đó không nói nhiều lời đã vội bế cô lên.
Về phía Tô Đình, khi nhìn thấy người kia, cô đã triệt để yên tâm mà rũ bỏ mọi kháng cự xuống, ngoan ngoãn để hắn muốn làm gì thì làm.
Trước lúc hoàn toàn bước vào trong phòng, cô thoáng nhìn thấy ánh mắt hóng hớt của các y tá kia.
Không hiểu tại sao, cô không xấu hổ như bình thường, mà đáp lại bằng một nụ cười, một nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời, như xua tan đi mọi sự lo được lo mất trước đây.
[Tranh Ca chỉ đăng truyện tại NovelToon và MangaToon, mọi trang web khác đều là reup!]
\=====
Niệm Ức cẩn thận đặt người xuống giường, sau đó lại nhanh chóng chùm người ta thành kén.
Để đồ ăn lên bàn, rót nước, thổi cho ấm, từng việc từng việc đều lộ ra sự chăm sóc đặc biệt.
Tô Đình không rời mắt khỏi bóng dáng đang bận rộn kia, cô cứ như vậy, vừa nhìn vừa cười, ánh mắt không giấu được sự dịu dàng hiếm có.
"Niệm Ức." Bỗng nhiên, cô cất tiếng gọi, phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong phòng.
Bàn tay đang mở nắp hộp giữ ấm hơi hơi dừng lại, trong phòng vang lên tiếng trả lời: "Ừ."
Cô lại như không biết chán, hết lần này đến lần khác gọi tên hắn.
"Niệm Ức."
"Ừ."
"Niệm Ức."
"Ừ"
"..."
"Ức Ức?"
Cô gọi, dù bao nhiêu lần hắn cũng trả lời.
Mãi đến khi cô dùng một tên gọi trước nay chưa từng có gọi hắn, Niệm Ức lúc này mới hoàn toàn dừng lại việc đang làm, quay ra nhìn cô.
"Đã gặp được người, nhưng chưa nói chuyện được nhiều, cẩn thận điều tra lại mối quan hệ gần đây của nó đi, thấy nó quen người không đơn giản đâu."
Chỉ cần nhìn đến chiếc xe kia thôi, ông ta đã biết chắc rằng đối phương không phải người bình thường.
Mà nhìn dáng vẻ lo lắng phát điên của Niệm Ức, ông ta cũng đoán ra được mối quan hệ này rồi.
"Chậc... rắc rối rồi đây."
Nếu chỉ có Niệm Ức, đương nhiên bọn họ hành xử sẽ dễ hơn một chút.
Nhưng nếu hắn có chỗ dựa, mọi thứ sẽ khó khăn hơn nhiều.
"Hừ... người cha đáng chết, con cũng chẳng khác gì."
\=====
Trong cơn mơ hồ, Tô Đình nghe được giọng nói nỉ non của một người.
Người đó hỏi, có phải cô không cần hắn nữa không?
Rõ ràng là đang mơ hồ, nhưng khi nghe thấy người đó khổ sở hỏi như vậy, cô cũng khổ sở.
Cố gắng gạt bỏ đi giọng nói thao túng cô bấy lâu nay, Tô Đình lao mình về phía trước, về nơi có ánh sáng soi chiếu cả cuộc đời cô.
So với người đó, những đau đớn cô đang phải chịu này có là gì chứ? Cô sẽ không dễ dàng buông tay nữa đâu... đúng vậy... không buông tay.
Người con gái trong lòng bất ngờ ôm lấy mình, Niệm Ức ngớ người ra.
Cô ôm rất chặt.
Hắn chỉ nghĩ rằng cô đang rất đau, vậy nên trái tim càng thêm trùng xuống, cũng vòng tay ôm chặt cô vào lòng.
Vừa ôm, vừa dỗ dành cô: "Đình Đình ngoan, không đau nữa, sẽ không sao cả."
Chú tài xế phía trước thấy cảnh tượng phía sau, không khỏi nhíu mày, nhưng sự việc cấp bách, ông không có thời gian đâu để hỏi rõ, chiếc xe cứ như vậy lao thẳng về phía trước.
\=====
"Nam sinh lúc nãy ngầu thật đấy, là ngầu thật sự, không giống tỏ vẻ đâu."
"Này này, đã bao nhiêu tuổi rồi, người ta đáng tuổi em cô đấy, mơ mộng cái gì?"
"Khó khăn lắm mới gặp được một người đẹp như vậy, không buôn chút chuyện, không phải rất phí sao?"
"Thôi thôi, hai người quên mất cảnh tượng lúc nam sinh đó vào đây à? Cậu ta đang ôm cô bé kia! Vừa nhìn là biết một đôi rồi, ở đó mà vọng tưởng."
"..."
Tô Đình đã tỉnh lại được một lúc, vì không có ai ở trong phòng, nên trong nháy mắt đó, cô còn tưởng rằng mình đã trở lại thế giới ban đầu, vậy nên không kịp mang dép mà đã vội vàng chạy ra ngoài, vừa đúng lúc nghe được cuộc trò chuyện của những y tá này.
Cổ họng hơi khô, cô phải thử nhuận giọng mấy lần mới cất tiếng được: "Mọi người cho tôi hỏi..."
Nhưng chưa kịp hỏi hết câu, một bóng dáng cao lớn đã xuất hiện ở phía trước cô.
"Sao lại đi chân không?"
Hắn nhíu mày nhìn đôi chân nhỏ bé yếu ớt trên đất, sau đó không nói nhiều lời đã vội bế cô lên.
Về phía Tô Đình, khi nhìn thấy người kia, cô đã triệt để yên tâm mà rũ bỏ mọi kháng cự xuống, ngoan ngoãn để hắn muốn làm gì thì làm.
Trước lúc hoàn toàn bước vào trong phòng, cô thoáng nhìn thấy ánh mắt hóng hớt của các y tá kia.
Không hiểu tại sao, cô không xấu hổ như bình thường, mà đáp lại bằng một nụ cười, một nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời, như xua tan đi mọi sự lo được lo mất trước đây.
[Tranh Ca chỉ đăng truyện tại NovelToon và MangaToon, mọi trang web khác đều là reup!]
\=====
Niệm Ức cẩn thận đặt người xuống giường, sau đó lại nhanh chóng chùm người ta thành kén.
Để đồ ăn lên bàn, rót nước, thổi cho ấm, từng việc từng việc đều lộ ra sự chăm sóc đặc biệt.
Tô Đình không rời mắt khỏi bóng dáng đang bận rộn kia, cô cứ như vậy, vừa nhìn vừa cười, ánh mắt không giấu được sự dịu dàng hiếm có.
"Niệm Ức." Bỗng nhiên, cô cất tiếng gọi, phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong phòng.
Bàn tay đang mở nắp hộp giữ ấm hơi hơi dừng lại, trong phòng vang lên tiếng trả lời: "Ừ."
Cô lại như không biết chán, hết lần này đến lần khác gọi tên hắn.
"Niệm Ức."
"Ừ."
"Niệm Ức."
"Ừ"
"..."
"Ức Ức?"
Cô gọi, dù bao nhiêu lần hắn cũng trả lời.
Mãi đến khi cô dùng một tên gọi trước nay chưa từng có gọi hắn, Niệm Ức lúc này mới hoàn toàn dừng lại việc đang làm, quay ra nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương