[Quyển 2] Xuyên Sách: Cứu Vớt Nam Phụ Phản Diện

Chương 16: Ôm lấy



Từ khi vào phòng đến giờ, chỉ có hắn mới biết bản thân đã kiềm chế như thế nào để không ôm chầm lấy cô.

Giờ đây nhìn người con gái không biết khi nào đã ngồi dậy trên giường bệnh, hắn lại không biết làm thế nào.

Cô gái vừa nãy còn đau đớn dựa vào lòng hắn, vừa yếu ớt vừa đáng thương, bây giờ lại như đóa hoa hướng dương nhỏ, tươi cười dịu dàng nhìn hắn, đặc biệt là đôi mắt kia, đôi mắt màu trà khiến hắn muốn chìm vào đó mãi kia đang chỉ nhìn một mình hắn.

Bàn tay run lên, phải vài phút sau, hắn mới lấy lại bình tĩnh, không đáp lại cách gọi thân mật kia, chỉ đơn giản nâng bát cháo nghi ngút khói lên, nhẹ nhàng thổi thổi, rồi đưa đến bên môi cô: "Cháo gà, ăn đi."

Nào ngờ, cô lại dở chứng, ngoảnh mặt ra hướng khác, hơi biễu môi: "Không ăn."

Niệm Ức: "???"

Đây vẫn là lần đầu tiên cô thể hiện mặt này trước mặt hắn, đáng yêu không chịu được, nhưng cháo vẫn phải ăn. Vậy là Niệm ca lại xuống nước, cố gắng làm giọng điệu dịu dàng nhất có thể: "Ngoan, ăn thì mới mau khỏe được."

[Tranh Ca chỉ đăng truyện tại NovelToon và NovelToon, mọi trang web khác đều là reup!]

Lúc này, Tô Đình mới quay đầu lại, trong mắt toàn là ý cười, nhưng gương mặt lại tỏ vẻ ai oán: "Cậu không trả lời tớ."

"Cái gì không trả lời?" Niệm Ức hơi nghi ngờ, vẫn chưa hiểu ra sao.

Tia giảo hoạt lóe lên trong đôi mắt, Tô Đình cố gắng áp chế ý cười, thử dò hỏi: "Niệm Ức?"

Theo phản xạ tự nhiên, hắn ngay lập tức đáp lại: "Ừ?"

"Vậy, Ức Ức?"

Vẫn theo phản xạ, con người này vẫn đáp lại: "Hửm?"



"Phụt... hahahaha... thì ra, cậu thích tớ gọi cậu bằng cái tên này à?" Không thì tại sao, gọi tên thật thì 'ừ', gọi Ức Ức lại 'hửm' được.

Như tìm ra được một thú vui mới, Tô Đình hết lần này đến lần khác gọi đi gọi lại hai chữ này.

Mãi đến khi cô gọi đến lần thứ năm, Niệm Ức mới lấy lại thần trí, hơi ảo não nhìn cô.

Tại sao, hắn cảm thấy cô bây giờ như đang bật công tắt mới vậy nhỉ?

Nhìn đôi môi cứ lúc đóng lúc mở, rồi lại nhìn lên đôi mắt màu trà hút hồn người khác kia, yết hầu di chuyển lên xuống, Niệm Ức dứt khoát đặt bát cháo sang một bên, chống tay sang hai bên người cô, cúi thấp người xuống.

Tiếng cười trong phòng nháy mắt dừng lại, Tô Đình mở to mắt đối diện với đôi mắt phượng sâu như hồ nước ngàn năm.

Cô không quen với cảm giác bị áp bách này, thật sự là khí tràng của Niệm Ức quá lớn.

"Ức... Niệm Ức..." đôi bàn tay thon nhỏ chống lên ngực đối phương, muốn kéo dài khoảng cách giữa hai người một chút.

"Có ăn cháo không?" Cảm nhận được độ ấm từ đôi tay đối phương truyền đến lồng ngực, con thú dữ trong lòng lại càng trỗi dậy nhanh hơn, mỗi câu mỗi chữ được cất lên, hắn lại cuối người xuống thấp hơn một chút.

Hai người đã gần đến mức hơi thở giao nhau rồi, Tô Đình sợ hãi quay mặt qua một bên, run rẩy nói: "Ăn, tớ ăn là được mà."

Nhưng, đúng lúc này, bàn chân của cô lại vì sợ hai mà co lên, đập trúng một nơi...

"Ưm..."

Tô Đình nghe thấy tiếng rên khẽ của người phía trên mình, cả người cô như bị luộc lên, nóng đến muốn hỏng.

Hơi thở của Niệm Ức dần thay đổi, ngày càng gấp gáp hơn, ngày càng nóng rực hơn.

Thình thịch... thình thịch... thình thịch...



Cũng không biết là tiếng tim đập của ai, hay là của cả hai.

Cũng không biết là ai bắt đầu trước.

Hai đôi môi chạm vào rồi lại tách ra.

Cuối cùng, vẫn là Niệm Ức không kiềm chế được, hạ thấp thân thể xuống, chính xác ngậm lấy môi của cô.

Khoảnh khắc ngậm được đôi môi luôn mơ ước kia, Niệm Ức nghe thấy tiếng thở dài thỏa mãn của mình, cũng nghe luôn tiếng thốt lên vì bất ngờ của cô.

"Từ từ... ưm..."

Nụ hôn từ dịu dàng kiềm nén dần trở nên nóng nảy điên cuồng.

Kể từ lần đó, không ai biết, hắn đã thương nhớ đôi môi này đến mức nào, chà đạp nó đến mức nào.

Đuôi mắt vì hưng phấn mà đỏ lên, luôn là như vậy, chỉ cần ở bên cạnh cô, hắn luôn mất kiểm soát như vậy.

Mà đối với vấn đề này, hắn mặc kệ, tất cả... chỉ vì người đó là cô.

Đôi bàn tay manh mẽ ôm lấy đầu Tô Đình, kéo cô đến gần bản thân hơn, làm cho nụ hôn thêm sâu hơn.

Tô Đình cũng không bất ngờ trước sự ngang tàn này của hắn, kể từ lần trong nhà vệ sinh đó, cô đã biết người này có ham muốn chiếm hữu như thế nào đối với cô.

Cũng bởi vì biết, nên cô mới sợ hãi, không phải sợ hãi cho cô, mà là lo lắng cho hắn.

Nếu sau này, cô biến mất, hắn phải làm sao bây giờ...
Chương trước Chương tiếp