Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi
Chương 182
Chỗ nước cạn và núi rừng xung quanh bộ lạc núi Xà Thần trải qua thời gian đã biến đổi, đã sớm biến thành khu rừng rậm nguyên thủy rậm rạp. Sau khi từ nơi này đi ra chặng đường hơn nửa ngày đều là đường núi, băng qua một mảnh núi rừng và dốc cao, mới vừa tới một nơi hẻo lánh, có nơi có đáy bằng phẳng.
Đình viện mà họ chọn để ở lại lần này có một cái tên rất hay, Tịnh Viên.
Tịnh Viên lệch về phía nam hơn so với nơi đây, khi từ bộ lạc núi Xà Thần xem bản đồ, cần phải vượt qua một khoảng cách của một tỉnh.
Lần trước lúc một người một rắn ra đây, mới chỉ xuất hiện loại phương tiện giao thông là máy bay, trong nước chỉ có mấy đường biển, sau này vì chiến tranh hoành hành đình trệ, nên chỉ có thể dựa vào tàu hỏa hoặc những chiếc ô tô đời cũ.
Hiện giờ thế giới đã bị đảo lộn từ lâu, chênh lệch quá lớn so với quá khứ.
Sơ Niệm còn ổn, dựa vào trí nhớ của mình bắt đầu kiểm tra đường đi tốt nhất trên điện thoại.
Vị trí địa lý hiện tại ở một vị trí vắng vẻ, phải mất hai ba tiếng mới đến sân bay nội thành, đặt trước vé và đợi chuyến bay, từ sân bay về Tịnh Viên cũng mất khá nhiều thời gian.
Đi tàu hỏa cũng vậy, mất nhiều thời gian hơn, cộng với việc đặt vé trước, chờ tàu, đợi xe thì ít nhất cũng phải mất cả chục tiếng đồng hồ.
Ngược lại, có vẻ tốt nhất là tự lái xe, từ đây chỉ mất một tiếng là có thể đến thẳng đường cao tốc từ ngã tư cao tốc, không cần phải đổi xe qua lại, chỉ cần mấy tiếng là tới.
Trong miệng Sơ Niệm lẩm bẩm biện pháp mà cô nghĩ đến, những người họ biết trong xã hội ngày nay là ba đứa con và vợ của con cả, mấy người họ cũng ở rất xa nơi đây, ngay cả người nhờ giúp đỡ cũng không tìm được.
Rắn lớn nghe hồi lâu, như hiểu được khó khăn của Sơ Niệm, hắn nhắc nhở: “Niệm Niệm, xe đến rồi.”
Sơ Niệm “A” một tiếng, theo bản năng nhìn về hướng rắn lớn, một chiếc xe màu đen đã xuất hiện trong tầm mắt một người một rắn, không mất nhiều thời gian rẽ một cái dừng ở trước mặt bọn họ.
“Cậu mợ chủ, mời lên xe.” Một người đàn ông mặc vest bước ra khỏi xe, mở cửa cho hai người họ.
Chiếc xe màu đen trông khiêm tốn, không gian sau khi bước vào cũng rất rộng rãi, nếu mệt mỏi thì dựa lưng hay nằm xuống cũng dư dả.
Ghế sau có vách ngăn, che kín tầm nhìn phía sau và phía trước để tạo sự riêng tư tuyệt đối.
“Chàng tìm người và xe ở đâu vậy?” Sơ Niệm ngạc nhiên hỏi.
Rắn lớn chỉ vào người phía trước hỏi: “Nàng không cảm thấy người phía trước nhìn khá quen sao?”
Chu Niệm trầm ngâm gật đầu: “Có vẻ khá quen, nhưng ở đây chúng ta làm gì có người quen?”
Lần trước đi ra ngoài, bọn họ ở lại vài năm rồi trở về, trước nữa thì là lúc rắn lớn làm Nhiếp chính vương, đã lâu lắm rồi, làm gì có người nào còn sống cho cô một cơ hội nhìn quen mắt chứ…
“Trương Sinh?” Một người đàn ông tóc trắng chậm rãi xuất hiện trong trí nhớ của Sơ Niệm, có phần trùng với khuôn mặt của người trước mặt.
“Cậu ta là con cháu của Trương Sinh, tên là Trương Hồi, gia tộc bọn họ đời đời kiếp kiếp bảo vệ Tịnh Viên.”
Sơ Niệm bừng tỉnh hiểu ra, lẩm bẩm nói: “Thì ra là như vậy.”
“Quản gia ở Tịnh Viên, sau khi bấm vào là có thông tin của cậu ta.”
Sơ Niệm dựa vào lời rắn lớn nói, mở điện thoại và nhìn thấy tin tức trên đó. Trương Hồi có vẻ đã qua tuổi trung niên, hóa ra khi còn trẻ đã tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng, học chuyên ngành quản lý khách sạn và có nhiều chứng chỉ mà Sơ Niệm thoạt nhìn cũng không hiểu, là một nhân vật thiên tài như vậy.
Thậm chí ngay cả gia đình Trương Sinh còn có một em gái và một em trai cũng nói rõ.
“Một nhân tài như vậy mà làm người trông nhà thì thật đáng tiếc.” Sơ Niệm dựa lưng về sau nói.
Nhưng cô không ngờ mình chỉ hơi dựa một chút, tay chạm phải thứ gì đó, tấm màn che trước mặt đột nhiên mở ra, vừa vặn nhìn thấy cái gáy của Trương Hồi ngồi ở ghế phụ trước mặt.
Thật là xấu hổ, cô vừa nhỏ giọng nói, còn tưởng rằng mình sẽ không bị nghe thấy, nhưng không ngờ người này ở ngay trước mặt mình.
Sau khi tấm màn che mở ra, Trương Hồi cũng nhấn một nút, chỗ ngồi chầm chậm chuyển động, đối mặt với ghế của bọn họ.
Sơ Niệm: “…”
Trương Hồi cười tươi cung kính hỏi: “Mợ chủ có gì cần dặn dò ạ?”
Sơ Niệm xua tay: “Không có không có.”
Trương Hồi cười rồi tự mình nói: “Lời mợ chủ vừa nói, tôi đã nghe thấy rồi.”
Sơ Niệm nghe vậy lập tức nhìn về phía rắn lớn, giống như đang hỏi vừa rồi không phải hắn nói cái tấm màn che này có thể cách âm sao?
Khóe mắt rắn lớn mang theo ý cười, nhìn là biết đang trêu chọc cô.
“Trương Hồi cảm ơn sự đánh giá cao của mợ chủ. Nhưng Tịnh Viên không chỉ là một căn nhà, mà còn là sản nghiệp đằng sau, những cái này có thể mợ chủ không hứng thú nên cũng không biết. Có thể có được sự tán thưởng của cậu chủ và mợ chủ để quản lý Tịnh Viên thì tôi xem như đã được tổ tiên phù hộ rồi.”
Những lời này của hắn khiến Sơ Niệm hiểu ra, tấm màn che có cách âm, vì vậy Trương Hồi có lẽ chỉ nghe được câu nói bậy cuối cùng của cô. Cũng là vì thấy Sơ Niệm xấu hổ như vậy, cho nên mới giải thích chuyện này.
Mặc dù Trương Hồi đã ở tuổi trung niên nhưng ăn nói khá hài hước, không kiêu ngạo không siểm nịnh, đồng thời giữ khoảng cách thích hợp với Sơ Niệm, hóa giải sự xấu hổ của Sơ Niệm, cũng để cho Sơ Niệm biết rất chuyện liên quan đến rắn lớn.
Hóa ra không phải gần đây rắn lớn mới liên lạc với Trương Hồi, mà hai người vẫn luôn giữ liên lạc.
Nói một cách chính xác, rắn lớn vẫn giữ liên hệ với các đời trong gia đình của bọn họ.
Đây là lý do dù sống trên núi sâu đã lâu nhưng tài sản của họ vẫn luôn được khống chế nằm trong tay họ.
Là một trong những người chứng kiến phiên chợ xuất hiện, đầu óc buôn bán của rắn lớn đã nhạy bén từ lâu, con trai lớn đều có thể làm ăn phát đạt, rắn lớn lại càng khấm khá hơn.
Sau khi thổi phồng năng lực của ông chủ nhà mình, Trương Hồi đã thức thời rút lui, để lại ấn tượng tốt cho bản thân.
Sơ Niệm nhìn rắn lớn, hưng phấn hỏi: “Chàng không phải không quen dùng điện thoại di động sao? Những chuyện này làm như thế nào vậy?”
“Có thể dùng bồ câu đưa thư.”
Sơ Niệm sửng sốt một chút, lại đột nhiên nghĩ đến sau khi dùng bồ câu đưa tin ở thời cổ đại, hắn vẫn tiếp tục nuôi một đàn chim bồ câu, cô không nhịn được cười: “Nếu ta là Trương Hồi, chắc chắn sẽ nghĩ chàng là ông chủ kỳ quái đó, rõ ràng là có điện thoại di động, lại nhất quyết phải dùng bồ câu đưa thư.”
“Rất kỳ lạ sao?” Hắn khó hiểu.
Sơ Niệm nín thở, muốn dùng cách này để nhịn cười, kìm nén chính mình nói “Không kỳ lạ”, nói xong lại không nhịn được bật cười.
Chỉ riêng chuyện bồ câu đưa thư có lẽ quả thực không kỳ lạ, nhưng cách truyền thư vẫn bằng phông chữ cổ, vậy mà không kỳ lạ thì mới là kỳ lạ đó.
Rắn lớn vừa nhìn chuyện cười của cô vợ nhỏ, giờ lại bị cô vợ nhỏ cười nhạo, tai hắn không khỏi đỏ lên, hắn đè người phụ nữ đang cười đến lăn lộn run rẩy vào trong ngực, như thể chỉ cần làm như vậy sẽ không còn bị cười nhạo nữa vậy.
Sơ Niệm, người phải mất một lúc lâu mới bình phục, nằm trong ngực của người đàn ông nói: “Ta buồn ngủ.”
Rắn lớn ấn nút bên cạnh, ghế của hai người đồng thời ngả về phía sau, hai cái ghế rộng nằm cạnh nhau tựa như một cái giường.
Sơ Niệm kinh ngạc từ trong ngực người đàn ông ngẩng đầu lên, nhìn cằm người đàn ông và hỏi: “Làm sao chàng biết thao tác này, chàng đã từng ngồi rồi?”
Rắn lớn ấn cái đầu nhỏ của người phụ nữ vào lại trong ngực mình, nhẹ nhàng nói: “Có sách hướng dẫn bên cạnh chỗ ngồi.”
Sơ Niệm còn muốn hỏi thêm gì, hắn lại kề sát hai người lại với nhau nói: “Ngoan ngoãn ngủ một giấc, tỉnh dậy sẽ đến.”
Chiếc xe chạy rất êm, bên người cũng đều là hơi thở quen thuộc làm người ta an tâm, rất nhanh Sơ Niệm đã ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy lần nữa là nhận thấy được mình như đang được bế lên, Sơ Niệm mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy mình đã ở trong sân phong cách cổ, rường cột chạm trổ đều hết sức quen thuộc, phía trên còn có kiệt tác của cô.
“Đến rồi?”
“Ừm, Trương Hồi nói phòng và đồ ăn dành cho chúng ta đã chuẩn bị xong, nàng muốn tiếp tục đi ngủ một lát, hay là ăn trước chút gì đó?”
Nhắc đến ăn, Sơ Niệm nhanh nhẹn hơn rất nhiều.
“Ngủ cả một đường rồi, ta có hơi đói.”
Dọc đường đến phòng ăn, cả Tịnh Viên lớn như vậy mà chỉ nhìn thấy không bao nhiêu người, thỉnh thoảng gặp hai ba người cũng đều đang quét dọn.
Nhưng mỗi một ngọn cây cọng cỏ, từng bông hoa, phiến đá trong vườn, thậm chí cả những thanh xà bằng gỗ đều được bảo quản vô cùng tốt, không có một dấu vết mục nát nào.
Có thể thấy nhà họ Trương đã quản lý nơi này rất tốt.
Trạch viện này có ý nghĩa rất quan trọng đối với Sơ Niệm.
Bởi vì ngoại trừ núi Tường Vân ra, đây là nơi duy nhất được cô và rắn lớn cùng xây dựng, không có bất kỳ nơi nào có những người khác nhúng tay vào.
Lý do chính khiến nhà cửa ở đây không bị hư hại chút nào là do xây dựng nơi này bằng gỗ cứng, bây giờ chỉ có núi Tường Vân vẫn còn.
Sau khi đến phòng ăn, trên bàn đã bày sẵn đồ ăn, tất cả đều là món cô thích ăn, thoạt nhìn đã sắp xếp xong xuôi từ lâu, cũng coi như tính toán thời gian bọn họ đến rất tốt.
Sơ Niệm vô cùng phấn khởi dùng điện thoại di động chụp ảnh tất cả các món ăn tinh xảo, không chỉ đăng lên trang cá nhân, mà còn đắc ý nói: Phòng ăn tự tay thiết kế, cuối cùng cũng có thể dùng máy ảnh lưu lại vĩnh cửu.
Không chỉ bữa ăn này, sau khi cơm nước xong cô càng hưng phấn đến nỗi không mảy may buồn ngủ, kéo rắn lớn ra sân chụp ảnh không ngừng.
Chụp phong cảnh, chụp hoa cỏ, nhờ rắn lớn chụp ảnh cho mình, còn gọi Trương Hồi chụp hình chung cho hai bọn họ.
Nhìn bức ảnh trên tay, Sơ Niệm không khỏi cảm thán: “Trương Hồi, ông thật sự biết chụp nha, ảnh chụp đều rất đẹp.”
Phải mất nhiều năm để xây dựng Tịnh Viên, vẫn chưa hưởng thụ được mấy năm, hoàng đế nhỏ đã trưởng thành. Để che đậy bí mật bọn họ không già đi, hai người công thần bọn họ lui thân, chạy trốn để lại Tịnh Viên cho nhà họ Trương canh giữ suốt thời gian qua.
Khi rời đi cô không ngừng thở dài, tại sao lúc trước không có điện thoại di động, không thể chụp Tịnh Viên xinh đẹp như vậy làm lưu niệm, để chứng minh đó là kiệt tác của mình.
Bây giờ có cơ hội, động thái của Sơ Niệm là liên tục đăng hình lên trang cá nhân, toàn bộ là đắc ý giới thiệu về nhà mình.
Danh sách bạn bè của Sơ Niệm cũng không có người ngoài, chỉ có một số thành viên trong gia đình.
Rắn lớn sẽ nghiêm túc like mọi bài đăng của cô vợ nhỏ, mấy đứa con chỉ cần thấy được cũng sẽ tâng bốc.
Tiểu Miên Hoa đang ngủ mê man ở trường học, vừa nhìn thấy tin tức lập tức tỉnh lại, vui sướng nhảy dựng lên khỏi bàn ghế: “Mẹ xuống núi rồi.”
Câu nói này hù giáo viên đang giảng bài rơi cả phấn, lớn tiếng nói: “Sơ Hướng Vãn, chỉ còn 100 ngày cuối cùng là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, nếu không muốn nghe giảng thì đi ra ngoài đi, em không học cũng đừng làm ảnh hưởng các bạn khác học tập!”
Tiểu Miên Hoa nghe vậy, lễ phép xin lỗi giáo viên, sau đó cầm lấy sách giáo khoa, chủ động đi ra phía sau bảng đen đứng.
Cô muốn học chương trình học liên quan đến nuôi dưỡng động vật lông mềm, nhưng chỉ có một trường đại học có giảng dạy, mà vị giáo sư của trường đại học này đã là giáo sư kho báu của quốc gia, vì vậy rất khó để tiếp cận được.
Cách duy nhất để đến gần là trở thành học sinh của trường và cố gắng trở thành đệ tử cuối cùng của ông.
Vì mục tiêu này, cô chỉ có thể quay lại trường học và tiếp tục học chương trình lớp mười hai.
Bây giờ thấy tin tức mẹ xuống núi, cô hưng phấn nóng lòng muốn bay về ngay.
Cuối cùng cũng đợi được đến lúc tan học, Tiểu Miên Hoa nhanh chóng gọi cho tài xế: “Đã mua vé máy bay chưa?”
Tài xế trả lời: “Đã mua được rồi, cô chủ.”
Từ đây đến sân bay chỉ mất nửa giờ, một giờ đi máy bay và một giờ từ sân bay đến Tịnh Viên.
Tiểu Miên Hoa vừa tính toán thời gian, vừa hưng phấn làm nóng người, vui mừng đến mức hoàn toàn quên mất rằng mình còn có cuộc hẹn với người khác.
Cô không biết là lần lỡ hẹn này đã khiến cô đau lòng rất lâu.
Đình viện mà họ chọn để ở lại lần này có một cái tên rất hay, Tịnh Viên.
Tịnh Viên lệch về phía nam hơn so với nơi đây, khi từ bộ lạc núi Xà Thần xem bản đồ, cần phải vượt qua một khoảng cách của một tỉnh.
Lần trước lúc một người một rắn ra đây, mới chỉ xuất hiện loại phương tiện giao thông là máy bay, trong nước chỉ có mấy đường biển, sau này vì chiến tranh hoành hành đình trệ, nên chỉ có thể dựa vào tàu hỏa hoặc những chiếc ô tô đời cũ.
Hiện giờ thế giới đã bị đảo lộn từ lâu, chênh lệch quá lớn so với quá khứ.
Sơ Niệm còn ổn, dựa vào trí nhớ của mình bắt đầu kiểm tra đường đi tốt nhất trên điện thoại.
Vị trí địa lý hiện tại ở một vị trí vắng vẻ, phải mất hai ba tiếng mới đến sân bay nội thành, đặt trước vé và đợi chuyến bay, từ sân bay về Tịnh Viên cũng mất khá nhiều thời gian.
Đi tàu hỏa cũng vậy, mất nhiều thời gian hơn, cộng với việc đặt vé trước, chờ tàu, đợi xe thì ít nhất cũng phải mất cả chục tiếng đồng hồ.
Ngược lại, có vẻ tốt nhất là tự lái xe, từ đây chỉ mất một tiếng là có thể đến thẳng đường cao tốc từ ngã tư cao tốc, không cần phải đổi xe qua lại, chỉ cần mấy tiếng là tới.
Trong miệng Sơ Niệm lẩm bẩm biện pháp mà cô nghĩ đến, những người họ biết trong xã hội ngày nay là ba đứa con và vợ của con cả, mấy người họ cũng ở rất xa nơi đây, ngay cả người nhờ giúp đỡ cũng không tìm được.
Rắn lớn nghe hồi lâu, như hiểu được khó khăn của Sơ Niệm, hắn nhắc nhở: “Niệm Niệm, xe đến rồi.”
Sơ Niệm “A” một tiếng, theo bản năng nhìn về hướng rắn lớn, một chiếc xe màu đen đã xuất hiện trong tầm mắt một người một rắn, không mất nhiều thời gian rẽ một cái dừng ở trước mặt bọn họ.
“Cậu mợ chủ, mời lên xe.” Một người đàn ông mặc vest bước ra khỏi xe, mở cửa cho hai người họ.
Chiếc xe màu đen trông khiêm tốn, không gian sau khi bước vào cũng rất rộng rãi, nếu mệt mỏi thì dựa lưng hay nằm xuống cũng dư dả.
Ghế sau có vách ngăn, che kín tầm nhìn phía sau và phía trước để tạo sự riêng tư tuyệt đối.
“Chàng tìm người và xe ở đâu vậy?” Sơ Niệm ngạc nhiên hỏi.
Rắn lớn chỉ vào người phía trước hỏi: “Nàng không cảm thấy người phía trước nhìn khá quen sao?”
Chu Niệm trầm ngâm gật đầu: “Có vẻ khá quen, nhưng ở đây chúng ta làm gì có người quen?”
Lần trước đi ra ngoài, bọn họ ở lại vài năm rồi trở về, trước nữa thì là lúc rắn lớn làm Nhiếp chính vương, đã lâu lắm rồi, làm gì có người nào còn sống cho cô một cơ hội nhìn quen mắt chứ…
“Trương Sinh?” Một người đàn ông tóc trắng chậm rãi xuất hiện trong trí nhớ của Sơ Niệm, có phần trùng với khuôn mặt của người trước mặt.
“Cậu ta là con cháu của Trương Sinh, tên là Trương Hồi, gia tộc bọn họ đời đời kiếp kiếp bảo vệ Tịnh Viên.”
Sơ Niệm bừng tỉnh hiểu ra, lẩm bẩm nói: “Thì ra là như vậy.”
“Quản gia ở Tịnh Viên, sau khi bấm vào là có thông tin của cậu ta.”
Sơ Niệm dựa vào lời rắn lớn nói, mở điện thoại và nhìn thấy tin tức trên đó. Trương Hồi có vẻ đã qua tuổi trung niên, hóa ra khi còn trẻ đã tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng, học chuyên ngành quản lý khách sạn và có nhiều chứng chỉ mà Sơ Niệm thoạt nhìn cũng không hiểu, là một nhân vật thiên tài như vậy.
Thậm chí ngay cả gia đình Trương Sinh còn có một em gái và một em trai cũng nói rõ.
“Một nhân tài như vậy mà làm người trông nhà thì thật đáng tiếc.” Sơ Niệm dựa lưng về sau nói.
Nhưng cô không ngờ mình chỉ hơi dựa một chút, tay chạm phải thứ gì đó, tấm màn che trước mặt đột nhiên mở ra, vừa vặn nhìn thấy cái gáy của Trương Hồi ngồi ở ghế phụ trước mặt.
Thật là xấu hổ, cô vừa nhỏ giọng nói, còn tưởng rằng mình sẽ không bị nghe thấy, nhưng không ngờ người này ở ngay trước mặt mình.
Sau khi tấm màn che mở ra, Trương Hồi cũng nhấn một nút, chỗ ngồi chầm chậm chuyển động, đối mặt với ghế của bọn họ.
Sơ Niệm: “…”
Trương Hồi cười tươi cung kính hỏi: “Mợ chủ có gì cần dặn dò ạ?”
Sơ Niệm xua tay: “Không có không có.”
Trương Hồi cười rồi tự mình nói: “Lời mợ chủ vừa nói, tôi đã nghe thấy rồi.”
Sơ Niệm nghe vậy lập tức nhìn về phía rắn lớn, giống như đang hỏi vừa rồi không phải hắn nói cái tấm màn che này có thể cách âm sao?
Khóe mắt rắn lớn mang theo ý cười, nhìn là biết đang trêu chọc cô.
“Trương Hồi cảm ơn sự đánh giá cao của mợ chủ. Nhưng Tịnh Viên không chỉ là một căn nhà, mà còn là sản nghiệp đằng sau, những cái này có thể mợ chủ không hứng thú nên cũng không biết. Có thể có được sự tán thưởng của cậu chủ và mợ chủ để quản lý Tịnh Viên thì tôi xem như đã được tổ tiên phù hộ rồi.”
Những lời này của hắn khiến Sơ Niệm hiểu ra, tấm màn che có cách âm, vì vậy Trương Hồi có lẽ chỉ nghe được câu nói bậy cuối cùng của cô. Cũng là vì thấy Sơ Niệm xấu hổ như vậy, cho nên mới giải thích chuyện này.
Mặc dù Trương Hồi đã ở tuổi trung niên nhưng ăn nói khá hài hước, không kiêu ngạo không siểm nịnh, đồng thời giữ khoảng cách thích hợp với Sơ Niệm, hóa giải sự xấu hổ của Sơ Niệm, cũng để cho Sơ Niệm biết rất chuyện liên quan đến rắn lớn.
Hóa ra không phải gần đây rắn lớn mới liên lạc với Trương Hồi, mà hai người vẫn luôn giữ liên lạc.
Nói một cách chính xác, rắn lớn vẫn giữ liên hệ với các đời trong gia đình của bọn họ.
Đây là lý do dù sống trên núi sâu đã lâu nhưng tài sản của họ vẫn luôn được khống chế nằm trong tay họ.
Là một trong những người chứng kiến phiên chợ xuất hiện, đầu óc buôn bán của rắn lớn đã nhạy bén từ lâu, con trai lớn đều có thể làm ăn phát đạt, rắn lớn lại càng khấm khá hơn.
Sau khi thổi phồng năng lực của ông chủ nhà mình, Trương Hồi đã thức thời rút lui, để lại ấn tượng tốt cho bản thân.
Sơ Niệm nhìn rắn lớn, hưng phấn hỏi: “Chàng không phải không quen dùng điện thoại di động sao? Những chuyện này làm như thế nào vậy?”
“Có thể dùng bồ câu đưa thư.”
Sơ Niệm sửng sốt một chút, lại đột nhiên nghĩ đến sau khi dùng bồ câu đưa tin ở thời cổ đại, hắn vẫn tiếp tục nuôi một đàn chim bồ câu, cô không nhịn được cười: “Nếu ta là Trương Hồi, chắc chắn sẽ nghĩ chàng là ông chủ kỳ quái đó, rõ ràng là có điện thoại di động, lại nhất quyết phải dùng bồ câu đưa thư.”
“Rất kỳ lạ sao?” Hắn khó hiểu.
Sơ Niệm nín thở, muốn dùng cách này để nhịn cười, kìm nén chính mình nói “Không kỳ lạ”, nói xong lại không nhịn được bật cười.
Chỉ riêng chuyện bồ câu đưa thư có lẽ quả thực không kỳ lạ, nhưng cách truyền thư vẫn bằng phông chữ cổ, vậy mà không kỳ lạ thì mới là kỳ lạ đó.
Rắn lớn vừa nhìn chuyện cười của cô vợ nhỏ, giờ lại bị cô vợ nhỏ cười nhạo, tai hắn không khỏi đỏ lên, hắn đè người phụ nữ đang cười đến lăn lộn run rẩy vào trong ngực, như thể chỉ cần làm như vậy sẽ không còn bị cười nhạo nữa vậy.
Sơ Niệm, người phải mất một lúc lâu mới bình phục, nằm trong ngực của người đàn ông nói: “Ta buồn ngủ.”
Rắn lớn ấn nút bên cạnh, ghế của hai người đồng thời ngả về phía sau, hai cái ghế rộng nằm cạnh nhau tựa như một cái giường.
Sơ Niệm kinh ngạc từ trong ngực người đàn ông ngẩng đầu lên, nhìn cằm người đàn ông và hỏi: “Làm sao chàng biết thao tác này, chàng đã từng ngồi rồi?”
Rắn lớn ấn cái đầu nhỏ của người phụ nữ vào lại trong ngực mình, nhẹ nhàng nói: “Có sách hướng dẫn bên cạnh chỗ ngồi.”
Sơ Niệm còn muốn hỏi thêm gì, hắn lại kề sát hai người lại với nhau nói: “Ngoan ngoãn ngủ một giấc, tỉnh dậy sẽ đến.”
Chiếc xe chạy rất êm, bên người cũng đều là hơi thở quen thuộc làm người ta an tâm, rất nhanh Sơ Niệm đã ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy lần nữa là nhận thấy được mình như đang được bế lên, Sơ Niệm mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy mình đã ở trong sân phong cách cổ, rường cột chạm trổ đều hết sức quen thuộc, phía trên còn có kiệt tác của cô.
“Đến rồi?”
“Ừm, Trương Hồi nói phòng và đồ ăn dành cho chúng ta đã chuẩn bị xong, nàng muốn tiếp tục đi ngủ một lát, hay là ăn trước chút gì đó?”
Nhắc đến ăn, Sơ Niệm nhanh nhẹn hơn rất nhiều.
“Ngủ cả một đường rồi, ta có hơi đói.”
Dọc đường đến phòng ăn, cả Tịnh Viên lớn như vậy mà chỉ nhìn thấy không bao nhiêu người, thỉnh thoảng gặp hai ba người cũng đều đang quét dọn.
Nhưng mỗi một ngọn cây cọng cỏ, từng bông hoa, phiến đá trong vườn, thậm chí cả những thanh xà bằng gỗ đều được bảo quản vô cùng tốt, không có một dấu vết mục nát nào.
Có thể thấy nhà họ Trương đã quản lý nơi này rất tốt.
Trạch viện này có ý nghĩa rất quan trọng đối với Sơ Niệm.
Bởi vì ngoại trừ núi Tường Vân ra, đây là nơi duy nhất được cô và rắn lớn cùng xây dựng, không có bất kỳ nơi nào có những người khác nhúng tay vào.
Lý do chính khiến nhà cửa ở đây không bị hư hại chút nào là do xây dựng nơi này bằng gỗ cứng, bây giờ chỉ có núi Tường Vân vẫn còn.
Sau khi đến phòng ăn, trên bàn đã bày sẵn đồ ăn, tất cả đều là món cô thích ăn, thoạt nhìn đã sắp xếp xong xuôi từ lâu, cũng coi như tính toán thời gian bọn họ đến rất tốt.
Sơ Niệm vô cùng phấn khởi dùng điện thoại di động chụp ảnh tất cả các món ăn tinh xảo, không chỉ đăng lên trang cá nhân, mà còn đắc ý nói: Phòng ăn tự tay thiết kế, cuối cùng cũng có thể dùng máy ảnh lưu lại vĩnh cửu.
Không chỉ bữa ăn này, sau khi cơm nước xong cô càng hưng phấn đến nỗi không mảy may buồn ngủ, kéo rắn lớn ra sân chụp ảnh không ngừng.
Chụp phong cảnh, chụp hoa cỏ, nhờ rắn lớn chụp ảnh cho mình, còn gọi Trương Hồi chụp hình chung cho hai bọn họ.
Nhìn bức ảnh trên tay, Sơ Niệm không khỏi cảm thán: “Trương Hồi, ông thật sự biết chụp nha, ảnh chụp đều rất đẹp.”
Phải mất nhiều năm để xây dựng Tịnh Viên, vẫn chưa hưởng thụ được mấy năm, hoàng đế nhỏ đã trưởng thành. Để che đậy bí mật bọn họ không già đi, hai người công thần bọn họ lui thân, chạy trốn để lại Tịnh Viên cho nhà họ Trương canh giữ suốt thời gian qua.
Khi rời đi cô không ngừng thở dài, tại sao lúc trước không có điện thoại di động, không thể chụp Tịnh Viên xinh đẹp như vậy làm lưu niệm, để chứng minh đó là kiệt tác của mình.
Bây giờ có cơ hội, động thái của Sơ Niệm là liên tục đăng hình lên trang cá nhân, toàn bộ là đắc ý giới thiệu về nhà mình.
Danh sách bạn bè của Sơ Niệm cũng không có người ngoài, chỉ có một số thành viên trong gia đình.
Rắn lớn sẽ nghiêm túc like mọi bài đăng của cô vợ nhỏ, mấy đứa con chỉ cần thấy được cũng sẽ tâng bốc.
Tiểu Miên Hoa đang ngủ mê man ở trường học, vừa nhìn thấy tin tức lập tức tỉnh lại, vui sướng nhảy dựng lên khỏi bàn ghế: “Mẹ xuống núi rồi.”
Câu nói này hù giáo viên đang giảng bài rơi cả phấn, lớn tiếng nói: “Sơ Hướng Vãn, chỉ còn 100 ngày cuối cùng là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, nếu không muốn nghe giảng thì đi ra ngoài đi, em không học cũng đừng làm ảnh hưởng các bạn khác học tập!”
Tiểu Miên Hoa nghe vậy, lễ phép xin lỗi giáo viên, sau đó cầm lấy sách giáo khoa, chủ động đi ra phía sau bảng đen đứng.
Cô muốn học chương trình học liên quan đến nuôi dưỡng động vật lông mềm, nhưng chỉ có một trường đại học có giảng dạy, mà vị giáo sư của trường đại học này đã là giáo sư kho báu của quốc gia, vì vậy rất khó để tiếp cận được.
Cách duy nhất để đến gần là trở thành học sinh của trường và cố gắng trở thành đệ tử cuối cùng của ông.
Vì mục tiêu này, cô chỉ có thể quay lại trường học và tiếp tục học chương trình lớp mười hai.
Bây giờ thấy tin tức mẹ xuống núi, cô hưng phấn nóng lòng muốn bay về ngay.
Cuối cùng cũng đợi được đến lúc tan học, Tiểu Miên Hoa nhanh chóng gọi cho tài xế: “Đã mua vé máy bay chưa?”
Tài xế trả lời: “Đã mua được rồi, cô chủ.”
Từ đây đến sân bay chỉ mất nửa giờ, một giờ đi máy bay và một giờ từ sân bay đến Tịnh Viên.
Tiểu Miên Hoa vừa tính toán thời gian, vừa hưng phấn làm nóng người, vui mừng đến mức hoàn toàn quên mất rằng mình còn có cuộc hẹn với người khác.
Cô không biết là lần lỡ hẹn này đã khiến cô đau lòng rất lâu.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương