Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi
Chương 183
Ban đầu Miên Hoa muốn đánh úp bất thình lình, để tạo sự bất ngờ cho mẹ.
Cô lại không ngờ khi cô đến Tịnh Viên, trong đình nghỉ mát đã có người.
“Chị dâu, chị đến sớm hơn em luôn đấy.” Miên Hoa nhìn xung quanh hỏi: “Anh cả đâu, anh cả không đến sao?”
“Anh cả em và cha đang bận ở phí sau.” Ôn Lạc cười nói.
Miên Hoa ngồi đối diện với hai người, cầm chén trà trên bàn nhấp một ngụm, híp mắt khen ngợi: “Vẫn là trà của chị dâu pha thơm nhất.”
Sơ Niệm nhìn dáng vẻ nịnh nọt của cô thì không nhịn được cười nói: “Sao mẹ không biết là con từ lúc nào lại biết thưởng trà rồi vậy?”
Miên Hoa cười hì hì đặt tách trà xuống, chống cằm nói đắc ý nói: “Mẹ, mẹ lại đánh giá thấp con. Tuy rằng trà đạo của con không bằng chị dâu, nhưng con cũng đã học được từ những người thầy nổi tiếng đó.”
Vì tuổi thọ của họ đủ dài nên họ thường xuyên thay đổi tên và danh tính trong suốt cuộc đời, họ có nhiều kinh nghiệm sống hơn người thường.
Khi Tiểu Miên Hoa kể về việc mình đã trở thành một chuyên gia như thế nào, mặt mày hớn hở, so với kinh nghiệm của bản thân còn thú vị hơn.
Ba người phụ nữ trò chuyện vui vẻ, tiếng cười nói truyền đến chỗ hai người đàn ông đang sửa núi giả cũng nghe được.
Sau khi ở đình nghỉ mát trò chuyện, Sơ Niệm nhìn sắc trời nói: “Các con trò chuyện đi, mẹ đi vào bếp xem bữa tối ăn gì, tối nay có thể có ba vua dạ dày, nên phải chuẩn bị nhiều hơn.”
“Mẹ, con cũng đi.” Miên Hoa bật dậy nói.
“Chẳng lẽ ngay cả tài nấu nướng con cũng trộm bái sư học được rồi à?” Sơ Niệm trêu chọc.
“Con gái muốn giúp mẹ chẳng lẽ không được sao?” Miên Hoa bước tới nắm lấy cánh tay mẹ, dựa đầu vào nũng nịu.
Ôn Lạc cũng đứng lên, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa: “Mẹ cứ để cho em ấy đi đi, chúng ta cùng nhau đi cũng vui hơn.”
Lúc trước Ôn Lạc là đại tiểu thư của gia tộc lớn, về chuyện nấu nướng, sau khi lấy chồng mới học, chỉ nấu một số món ăn phụ và chút trà đơn giản.
Phòng bếp của Tịnh Viên vẫn là bếp củi từ hàng trăm năm trước, những thứ khác không làm được, nhưng với đằng xà thuộc hỏa, khả năng nhóm lửa của Miên Hoa vẫn rất tốt, cũng giống như cha của cô, cỡ độ lửa có thể kiểm soát theo ý muốn.
Khi Ôn Lạc đem bánh ngọt đã được hấp xong ra, đã thấy một bàn tay nhỏ trắng nõn lấy đi hai miếng, vừa ăn vừa khen ngợi: “Vẫn là trà bánh của chị dâu chính tông nhất, những loại bánh ngọt bên ngoài làm mấy cái phương pháp cổ xưa, ăn vào cảm nhận được rất nhiều bị thuốc, cũng đánh lừa những người không biết. Có có rất nhiều hotgirl mạng tụ tập check-in, còn không gian thì cũng không có sức hấp dẫn bằng nhà chúng ta.”
Sau khi ăn xong, cô cầm thêm hai miếng, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, chợt đứng dậy nói với Ôn Lạc: “Hay là chị dâu mở tiệm bánh ngọt đi, em nhớ chị và anh cả cũng có hai căn nhà trông khá giống thế này, chọn một cái làm thành tiệm bánh ngọt đi.”
“Chị có thể không?” Khi Ôn Lạc hỏi câu này, chính là đã động lòng rồi.
Miên Hoa tiếp tục xúi giục: “Bánh ngọt của chị dâu ngon như vậy, sao lại không được chứ? Còn anh cả thì có đầu óc kinh doanh, chị dâu nhờ anh cả dạy cho, mạnh hơn mấy cửa hàng của mấy hotgirl mạng kia gấp trăm ngàn lần.”
Sơ Niệm nhìn thấy dáng vẻ coi là thật của Ôn Lạc, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Con trai lớn luôn là đứa hiểu chuyện nhất, cũng biết kiềm chế nhất, nhưng giống như rắn lớn, trông không có tình người, lạnh lùng như một vị thần.
Nhưng một người kiềm chế như vậy, năm đó vì để giữ Ôn Lạc ở bên người, có thể nói là đã dùng hết mọi thủ đoạn, thậm chí là lật đổ cả một vương quốc, cũng phải giữ được mỹ nhân bên người.
Mặc dù lúc bấy giờ Diệp triều đã xuống dốc, quân vương cũng bất tài, nhưng không phải là không tồn tại được qua một đời.
Giờ đây mặc dù con trai lớn kinh doanh một công ty rất lớn, dù là công việc hay phải đi công tác, nhưng hắn vẫn luôn mang theo người phụ nữ của mình bên người.
Nhiều năm như vậy, bên cạnh Ôn Lạc đừng nói là nam, bạn nữ cũng rất ít.
Toàn bộ thế giới của Ôn Lạc chủ yếu chỉ xoay quanh một mình con trai lớn.
Nếu thật sự là vì một câu nói của Miên Hoa, Ôn Lạc nhất định muốn mở một tiệm bánh ngọt gì đó, với tính chiếm hữu và khống chế của con trai lớn đối với Ôn Lạc, sợ rằng sắp gây ra tai họa.
“Đừng tán gẫu nữa, một hồi nữa thức ăn sẽ bị cháy mất.” Sơ Niệm nhắc nhở.
Lúc này, Miên Hoa cũng thấy mình chỉ lo tán gẫu, quên mất việc canh chừng ngọn lửa, vội vàng ngừng nói và khống chế ngọn lửa.
Rắn lớn và con trai vừa dọn dẹp xong một số chỗ dột nát trong sân, khi quay lại đã thấy con gái đang luống cuống tay chân chốc lại thêm củi lửa chốc lại giảm củi lửa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đen kịp một màu, giống như cục than nhỏ.
Hắn lắc lắc tay mới rửa sạch, đá Miên Hoa đang ngồi trước đống lửa một cái, cười nói: “Tránh ra, một lát nữa đồ ăn của mẹ con sẽ bị cháy mất.”
Miên Hoa méo miệng nói: “Cha, lâu rồi không gặp, cha vẫn dữ tợn như vậy.”
Sau khi thay người, thế lửa dần dần phù hợp, Sơ Niệm mới có thời gian nói chuyện: “Hai cha con cứ ở cùng nhau là trêu chọc, cơm tối đã ăn được chưa?”
Rắn lớn liếc nhìn mọi người một vòng, hỏi: “Miên Cầu đâu, không phải đã nói sẽ dẫn bạn gái trở về sao?”
Câu nói này khiến sắc mặt tất cả mọi người trong phòng trở nên kỳ lạ.
Sơ Niệm hỏi: “Miên Hoa, từ trước đến nay con thích nhất là đi chơi lêu lổng với anh hai con, sao nó không về cùng con?”
Miên Hoa vừa rồi vẫn còn đang cười đùa hí hửng, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, đi tới bên cạnh mẹ giúp bưng thức ăn, cúi đầu nói: “Gần đây con đang đi học, chương trình học lớp 12, mẹ hẳn phải biết, làm sao con có thời gian đi lêu lổng với anh hai chứ, con cũng không biết anh hai đang đi chơi ở đâu.”
Vừa nói, cô lại vừa đẩy sự chú ý sang chỗ khác, nói với Miên Tuyến vừa vào nhà: “Có lẽ anh cả biết, gần đây anh cả và anh hai gần gũi nhau.”
Nghe vậy, rắn lớn nhướng mày: “Nó lại phá sản rồi à?”
Lời này khiến Sơ Niệm không nhịn được xen vào: “Làm gì có người cha nào như chàng, ngày nào cũng nghĩ con mình phá sản.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng trên mặt Sơ Niệm hiện lên một nụ cười khó che giấu, và rõ ràng là trong lòng cô cũng nghĩ như vậy.
Con trai thứ hai đã sống lâu như vậy, cũng không phải chỉ kinh doanh một lần, trước đó hắn đã phá sản nhiều hơn một lần.
Chỉ khi phá sản, họ mới có thể gần gũi với các con, suy nghĩ xem liệu họ có thể tốn ít tiền đông sơn tái khởi không.
Cũng may bây giờ gia đình bọn họ cũng không khó khăn, tiền tài cũng chỉ là một con số, tùy ý để lọt một chút cũng đủ để con cá mặn này không lo chết đói.
“Không phải phá sản mà là hợp tác làm ăn với con. Lúc đầu cứ nghĩ một tháng nữa cha mẹ sẽ về, lúc đó công việc cũng sắp kết thúc rồi nên con để nó đi. Một thời gian nữa, nó sẽ về thôi.”
Nếu người khác nói con trai thứ hai đang đi công tác thì không ai tin cả.
Bây giờ chính con trai lớn nói, sẽ không ai nghi ngờ điều đó.
Thấy nguy cơ đã qua đi, Miên Hoa thầm thở phào nhẹ nhõm.
Người khác không biết, nhưng cô biết rõ nhất. Anh hai của cô làm gì phải đi công tác chứ, chắc chắn đang dốc hết sức để đuổi theo người trong lòng mình.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Miên Hoa mới có thời gian lấy điện thoại di động của mình ra. Phát hiện trên đó có một tin nhắn chưa đọc.
Sau khi mở ra nhìn thấy, người kia lập tức gửi đến một câu: “Anh hai của em nói anh là thần tượng của em, hiện giờ anh có hơi nghi ngờ câu nói này.”
Người gửi là Lương Khinh Vũ.
Thời gian là ba giờ rưỡi chiều nay.
Miên Hoa vỗ trán rồi sực nhớ ra chiều nay vốn dĩ cô sẽ đi gặp thần tượng của mình, cô còn đặc biệt đặt trước một nhà hàng tốt nhất, đặt trước thời gian tốt nhất, cái gì cũng đặt trước tốt nhất.
Cuối cùng cô lại quên mất.
Còn cho thần tượng của mình leo cây.
“Thần tượng, thực sự xin lỗi, hôm khác em mời anh một bữa thịnh soạn được không? Em sẽ đích thân xin lỗi anh!”
Bên cạnh tin nhắn là một dấu chấm than lớn màu đỏ.
Đây là đã bị chặn!
Miên Hoa ném điện thoại ra phía sau, ôm chăn mền khó chịu lăn lộn mấy vòng trên giường.
“Sao mình có thể quên được chứ! Hu hu hu hu hu! Chuyện này mình đã cầu xin anh hai rất lâu! Cái não rắn của mình hu hu hu hu hu hu ~”
Sân của Tịnh Viên rộng, được xây dựng theo phong cách của triều đại lúc bấy giờ. Lúc bước vào là một cái sảnh lớn phía trước, nhưng phía sau là bốn cái sân rộng, mỗi cái sân có rất nhiều phòng, để sau khi ba con lập gia đình, khi con của các con về cũng có chỗ ở.
Chỗ của Miên Tuyến ban đầu được Miên Tuyến tự mình thiết kế.
Khi đó Miên Tuyến vừa lật đổ Diệp triều, vừa mới vây khốn tiểu hoàng tử năm tuổi trong triều, nắm giữ hoàng đế và kiểm soát các chư hầu của hắn, vây khốn toàn bộ triều đình trong tay, chỉ vì để được quan minh chính đại giam giữ Ôn Lạc bên cạnh mình mà không có người nào dám ngăn trở.
Lúc này con trai thứ hai trở về mật báo, báo cho cha mẹ biết chuyện này, sau đó thuyết phục rắn lớn và Sơ Nệm xuống núi, trấn giữ ở Diệp Triều, để con trai lớn Miên Tuyến không tiếp tục điên cuồng, phá vỡ chút vận mệnh quốc gia cuối cùng của Diệp Triều, đó sẽ trở thành một thảm họa.
Vào thời điểm đó đột nhiên xuất hiện một Nhiếp chính vương, một người xưa nay chưa từng có ai nghe nói đến. Lúc ấy, không ai sẵn lòng tin tưởng người này.
Sau đó, mọi người phát hiện, vị Nhiếp chính vương chưa từng gặp mặt chỉ ở trong nhà xây nhà lại có thể hạ được vị thừa tướng vô pháp này. Lúc này mới bắt đầu tin tưởng Nhiếp chính vương, ngay cả bách tính cũng cảm thấy Nhiếp chính vương là một người tốt.
Trên thực tế, rắn lớn đã dùng vũ lực để trấn phục con trai lớn đã làm đảo lộn thế giới này.
Về phần xây nhà, cũng chỉ là bị bắt.
Đã có sức mạnh vô tận, tự mình xây dựng nhà của riêng mình, phát tiết sức lực ra một chút.
Dù sao thì cũng không thể cãi lời vợ được.
Sau khi nhà được xây dựng, Ôn Lạc cũng chưa từng đến ở.
Bên trong có quần áo, và chúng đều là kiểu dáng từ hàng trăm năm trước.
“Mặc trước đi, ngày mai anh đưa em đi mua.” Miên Tuyến lấy ra một bộ trang phục Diệp Triều phức tạp, trang phục đã được xử lý đặc biệt, xem ra vẫn có thể mặc được.
Bộ quần áo có màu xanh nhạt, là màu yêu thích của Ôn Lạc.
Cô vươn tay từ sau rèm tắm lấy quần áo, nhìn quần áo và hỏi: “Nơi này sau khi xây xong em chưa từng ở, sao lại có quần áo của phụ nữ, lại còn là quần áo thời đó nữa.”
Thời đó mà cô nói tới dĩ nhiên là thời Diệp Triều, khi đó cô vẫn còn là con tin của hắn, tuy rằng không làm gì quá mức, nhưng không có ngày nào có thể bình thản nhìn anh, không có khả năng theo hắn đến nơi này, cũng không có khả năng ở phòng căn phòng hắn tự tay xây.
“Em mặc thử sẽ biết.” Ngay cả khi bị nghi ngờ, người đàn ông cũng không hoảng chút nào, vẫn ung dung như cũ, thậm chí còn chỉnh lại vạt áo giúp cô.
Lúc muốn tiếp tục, tay anh đã bị ngăn lại, Ôn Lạc “Hừ” một tiếng, đẩy cánh tay không thành thật của người đàn ông ra: “Không nhìn ra là em đang tức giận hả?”
Miên Tuyến bước lên phía trước, mạnh mẽ ôm cô vào lòng, ôm cô sang chiếc ghế tựa bên cạnh: “Nếu em thật sự tức giận thì đã chẳng thèm để ý tới anh rồi, làm gì còn chịu nói chuyện với anh thế này.”
Ôn Lạc ngước đôi mắt sương mù mông lung nhìn người đàn ông cường thế.
Người đàn ông nhìn mỹ nhân yếu ớt trong lòng, khóe miệng nở một nụ cười rõ ràng: “Hơn nữa bộ quần áo này là kích thước của ai, Lạc Nhi nhìn một chút chẳng phải ẽ biết sao.”
Tâm tư nhỏ của mình hoàn toàn bị hắn nhìn thấu, Ôn Lạc vừa xấu hổ vừa tức giận, dứt khoát vùi cả người trong ngực của người đàn ông, không muốn tiếp tục lộ ra.
“Đi theo đại nhân học nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không có tiến bộ gì.” Người đàn ông bất lực thở dài, nhưng khóe mắt đuôi lông mày lại đầy cưng chiều: “Nói đi, em muốn mưu tính gì?”
Ôn Lạc ôm chặt eo người đàn ông, giọng nói xuyên qua từng lớp quần áo: “Chắc chắn đại nhân sẽ không đồng ý.”
“Đại nhân sẽ không đồng ý, nhưng tướng công của em sẽ đồng ý. Chỉ cần em cầu xin hắn, mạng của hắn cũng đều cho em.”
Câu này khiến Ôn Lạc bật cười, lộ ra một đôi mắt đen óng ánh: “Sao anh cũng học theo mấy vị tổng tài bá đạo kia chứ?”
“Anh nghĩ là em sẽ thích.” Người đàn ông không học theo mấy diễn viên kia nữa, trở lại vẻ cao quý lạnh lùng thường ngày.
Ôn Lạc trong lòng người đàn ông buồn bực một lúc, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn ngạt đến đỏ bừng, giống như thoa phấn màu hoa hồng lên, trông trơn trơn mềm mềm: “Thường ngày em thích xem phim truyền hình. Nhưng những cái đó đều là giả.”
Người đàn ông nghiêm túc nói: “Cũng có thể là thật.”
Ôn Lạc hơi giật mình nhìn người đàn ông, nghĩ tới cái gì, đứng dậy muốn chạy trốn, nhưng bị người đàn ông giữ chặt vạt áo phía sau, nghe tiếng “roẹt” sau lưng, một mảng áo lớn bị rách rơi xuống, để lộ một phong cảnh đẹp.
Lần này cô cũng không thể chạy ra ngoài trốn được nữa.
“Bộ quần áo này đã lâu rồi, quả nhiên không còn tốt nữa.” Người đàn ông phát ra tiếng cười vui vẻ.
Ôn Lạc trợn to hai mắt, trong lòng tràn đầy vô tội.
Hắn… Rõ ràng hắn cố ý.
Cố ý lừa cô quần áo không có vấn đề gì, rồi lừa cô mặc vào.
Chỉ nghe nói gỗ cứng của núi Tường Vân trăm năm không mục nát, chưa bao giờ nghe nói quần áo sau trăm năm còn có thể dẻo dai gọn gàng như cũ.
“Anh quá đáng!”
“Tiếp sau còn quá đáng hơn.”
Cô lại không ngờ khi cô đến Tịnh Viên, trong đình nghỉ mát đã có người.
“Chị dâu, chị đến sớm hơn em luôn đấy.” Miên Hoa nhìn xung quanh hỏi: “Anh cả đâu, anh cả không đến sao?”
“Anh cả em và cha đang bận ở phí sau.” Ôn Lạc cười nói.
Miên Hoa ngồi đối diện với hai người, cầm chén trà trên bàn nhấp một ngụm, híp mắt khen ngợi: “Vẫn là trà của chị dâu pha thơm nhất.”
Sơ Niệm nhìn dáng vẻ nịnh nọt của cô thì không nhịn được cười nói: “Sao mẹ không biết là con từ lúc nào lại biết thưởng trà rồi vậy?”
Miên Hoa cười hì hì đặt tách trà xuống, chống cằm nói đắc ý nói: “Mẹ, mẹ lại đánh giá thấp con. Tuy rằng trà đạo của con không bằng chị dâu, nhưng con cũng đã học được từ những người thầy nổi tiếng đó.”
Vì tuổi thọ của họ đủ dài nên họ thường xuyên thay đổi tên và danh tính trong suốt cuộc đời, họ có nhiều kinh nghiệm sống hơn người thường.
Khi Tiểu Miên Hoa kể về việc mình đã trở thành một chuyên gia như thế nào, mặt mày hớn hở, so với kinh nghiệm của bản thân còn thú vị hơn.
Ba người phụ nữ trò chuyện vui vẻ, tiếng cười nói truyền đến chỗ hai người đàn ông đang sửa núi giả cũng nghe được.
Sau khi ở đình nghỉ mát trò chuyện, Sơ Niệm nhìn sắc trời nói: “Các con trò chuyện đi, mẹ đi vào bếp xem bữa tối ăn gì, tối nay có thể có ba vua dạ dày, nên phải chuẩn bị nhiều hơn.”
“Mẹ, con cũng đi.” Miên Hoa bật dậy nói.
“Chẳng lẽ ngay cả tài nấu nướng con cũng trộm bái sư học được rồi à?” Sơ Niệm trêu chọc.
“Con gái muốn giúp mẹ chẳng lẽ không được sao?” Miên Hoa bước tới nắm lấy cánh tay mẹ, dựa đầu vào nũng nịu.
Ôn Lạc cũng đứng lên, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa: “Mẹ cứ để cho em ấy đi đi, chúng ta cùng nhau đi cũng vui hơn.”
Lúc trước Ôn Lạc là đại tiểu thư của gia tộc lớn, về chuyện nấu nướng, sau khi lấy chồng mới học, chỉ nấu một số món ăn phụ và chút trà đơn giản.
Phòng bếp của Tịnh Viên vẫn là bếp củi từ hàng trăm năm trước, những thứ khác không làm được, nhưng với đằng xà thuộc hỏa, khả năng nhóm lửa của Miên Hoa vẫn rất tốt, cũng giống như cha của cô, cỡ độ lửa có thể kiểm soát theo ý muốn.
Khi Ôn Lạc đem bánh ngọt đã được hấp xong ra, đã thấy một bàn tay nhỏ trắng nõn lấy đi hai miếng, vừa ăn vừa khen ngợi: “Vẫn là trà bánh của chị dâu chính tông nhất, những loại bánh ngọt bên ngoài làm mấy cái phương pháp cổ xưa, ăn vào cảm nhận được rất nhiều bị thuốc, cũng đánh lừa những người không biết. Có có rất nhiều hotgirl mạng tụ tập check-in, còn không gian thì cũng không có sức hấp dẫn bằng nhà chúng ta.”
Sau khi ăn xong, cô cầm thêm hai miếng, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, chợt đứng dậy nói với Ôn Lạc: “Hay là chị dâu mở tiệm bánh ngọt đi, em nhớ chị và anh cả cũng có hai căn nhà trông khá giống thế này, chọn một cái làm thành tiệm bánh ngọt đi.”
“Chị có thể không?” Khi Ôn Lạc hỏi câu này, chính là đã động lòng rồi.
Miên Hoa tiếp tục xúi giục: “Bánh ngọt của chị dâu ngon như vậy, sao lại không được chứ? Còn anh cả thì có đầu óc kinh doanh, chị dâu nhờ anh cả dạy cho, mạnh hơn mấy cửa hàng của mấy hotgirl mạng kia gấp trăm ngàn lần.”
Sơ Niệm nhìn thấy dáng vẻ coi là thật của Ôn Lạc, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Con trai lớn luôn là đứa hiểu chuyện nhất, cũng biết kiềm chế nhất, nhưng giống như rắn lớn, trông không có tình người, lạnh lùng như một vị thần.
Nhưng một người kiềm chế như vậy, năm đó vì để giữ Ôn Lạc ở bên người, có thể nói là đã dùng hết mọi thủ đoạn, thậm chí là lật đổ cả một vương quốc, cũng phải giữ được mỹ nhân bên người.
Mặc dù lúc bấy giờ Diệp triều đã xuống dốc, quân vương cũng bất tài, nhưng không phải là không tồn tại được qua một đời.
Giờ đây mặc dù con trai lớn kinh doanh một công ty rất lớn, dù là công việc hay phải đi công tác, nhưng hắn vẫn luôn mang theo người phụ nữ của mình bên người.
Nhiều năm như vậy, bên cạnh Ôn Lạc đừng nói là nam, bạn nữ cũng rất ít.
Toàn bộ thế giới của Ôn Lạc chủ yếu chỉ xoay quanh một mình con trai lớn.
Nếu thật sự là vì một câu nói của Miên Hoa, Ôn Lạc nhất định muốn mở một tiệm bánh ngọt gì đó, với tính chiếm hữu và khống chế của con trai lớn đối với Ôn Lạc, sợ rằng sắp gây ra tai họa.
“Đừng tán gẫu nữa, một hồi nữa thức ăn sẽ bị cháy mất.” Sơ Niệm nhắc nhở.
Lúc này, Miên Hoa cũng thấy mình chỉ lo tán gẫu, quên mất việc canh chừng ngọn lửa, vội vàng ngừng nói và khống chế ngọn lửa.
Rắn lớn và con trai vừa dọn dẹp xong một số chỗ dột nát trong sân, khi quay lại đã thấy con gái đang luống cuống tay chân chốc lại thêm củi lửa chốc lại giảm củi lửa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đen kịp một màu, giống như cục than nhỏ.
Hắn lắc lắc tay mới rửa sạch, đá Miên Hoa đang ngồi trước đống lửa một cái, cười nói: “Tránh ra, một lát nữa đồ ăn của mẹ con sẽ bị cháy mất.”
Miên Hoa méo miệng nói: “Cha, lâu rồi không gặp, cha vẫn dữ tợn như vậy.”
Sau khi thay người, thế lửa dần dần phù hợp, Sơ Niệm mới có thời gian nói chuyện: “Hai cha con cứ ở cùng nhau là trêu chọc, cơm tối đã ăn được chưa?”
Rắn lớn liếc nhìn mọi người một vòng, hỏi: “Miên Cầu đâu, không phải đã nói sẽ dẫn bạn gái trở về sao?”
Câu nói này khiến sắc mặt tất cả mọi người trong phòng trở nên kỳ lạ.
Sơ Niệm hỏi: “Miên Hoa, từ trước đến nay con thích nhất là đi chơi lêu lổng với anh hai con, sao nó không về cùng con?”
Miên Hoa vừa rồi vẫn còn đang cười đùa hí hửng, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, đi tới bên cạnh mẹ giúp bưng thức ăn, cúi đầu nói: “Gần đây con đang đi học, chương trình học lớp 12, mẹ hẳn phải biết, làm sao con có thời gian đi lêu lổng với anh hai chứ, con cũng không biết anh hai đang đi chơi ở đâu.”
Vừa nói, cô lại vừa đẩy sự chú ý sang chỗ khác, nói với Miên Tuyến vừa vào nhà: “Có lẽ anh cả biết, gần đây anh cả và anh hai gần gũi nhau.”
Nghe vậy, rắn lớn nhướng mày: “Nó lại phá sản rồi à?”
Lời này khiến Sơ Niệm không nhịn được xen vào: “Làm gì có người cha nào như chàng, ngày nào cũng nghĩ con mình phá sản.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng trên mặt Sơ Niệm hiện lên một nụ cười khó che giấu, và rõ ràng là trong lòng cô cũng nghĩ như vậy.
Con trai thứ hai đã sống lâu như vậy, cũng không phải chỉ kinh doanh một lần, trước đó hắn đã phá sản nhiều hơn một lần.
Chỉ khi phá sản, họ mới có thể gần gũi với các con, suy nghĩ xem liệu họ có thể tốn ít tiền đông sơn tái khởi không.
Cũng may bây giờ gia đình bọn họ cũng không khó khăn, tiền tài cũng chỉ là một con số, tùy ý để lọt một chút cũng đủ để con cá mặn này không lo chết đói.
“Không phải phá sản mà là hợp tác làm ăn với con. Lúc đầu cứ nghĩ một tháng nữa cha mẹ sẽ về, lúc đó công việc cũng sắp kết thúc rồi nên con để nó đi. Một thời gian nữa, nó sẽ về thôi.”
Nếu người khác nói con trai thứ hai đang đi công tác thì không ai tin cả.
Bây giờ chính con trai lớn nói, sẽ không ai nghi ngờ điều đó.
Thấy nguy cơ đã qua đi, Miên Hoa thầm thở phào nhẹ nhõm.
Người khác không biết, nhưng cô biết rõ nhất. Anh hai của cô làm gì phải đi công tác chứ, chắc chắn đang dốc hết sức để đuổi theo người trong lòng mình.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Miên Hoa mới có thời gian lấy điện thoại di động của mình ra. Phát hiện trên đó có một tin nhắn chưa đọc.
Sau khi mở ra nhìn thấy, người kia lập tức gửi đến một câu: “Anh hai của em nói anh là thần tượng của em, hiện giờ anh có hơi nghi ngờ câu nói này.”
Người gửi là Lương Khinh Vũ.
Thời gian là ba giờ rưỡi chiều nay.
Miên Hoa vỗ trán rồi sực nhớ ra chiều nay vốn dĩ cô sẽ đi gặp thần tượng của mình, cô còn đặc biệt đặt trước một nhà hàng tốt nhất, đặt trước thời gian tốt nhất, cái gì cũng đặt trước tốt nhất.
Cuối cùng cô lại quên mất.
Còn cho thần tượng của mình leo cây.
“Thần tượng, thực sự xin lỗi, hôm khác em mời anh một bữa thịnh soạn được không? Em sẽ đích thân xin lỗi anh!”
Bên cạnh tin nhắn là một dấu chấm than lớn màu đỏ.
Đây là đã bị chặn!
Miên Hoa ném điện thoại ra phía sau, ôm chăn mền khó chịu lăn lộn mấy vòng trên giường.
“Sao mình có thể quên được chứ! Hu hu hu hu hu! Chuyện này mình đã cầu xin anh hai rất lâu! Cái não rắn của mình hu hu hu hu hu hu ~”
Sân của Tịnh Viên rộng, được xây dựng theo phong cách của triều đại lúc bấy giờ. Lúc bước vào là một cái sảnh lớn phía trước, nhưng phía sau là bốn cái sân rộng, mỗi cái sân có rất nhiều phòng, để sau khi ba con lập gia đình, khi con của các con về cũng có chỗ ở.
Chỗ của Miên Tuyến ban đầu được Miên Tuyến tự mình thiết kế.
Khi đó Miên Tuyến vừa lật đổ Diệp triều, vừa mới vây khốn tiểu hoàng tử năm tuổi trong triều, nắm giữ hoàng đế và kiểm soát các chư hầu của hắn, vây khốn toàn bộ triều đình trong tay, chỉ vì để được quan minh chính đại giam giữ Ôn Lạc bên cạnh mình mà không có người nào dám ngăn trở.
Lúc này con trai thứ hai trở về mật báo, báo cho cha mẹ biết chuyện này, sau đó thuyết phục rắn lớn và Sơ Nệm xuống núi, trấn giữ ở Diệp Triều, để con trai lớn Miên Tuyến không tiếp tục điên cuồng, phá vỡ chút vận mệnh quốc gia cuối cùng của Diệp Triều, đó sẽ trở thành một thảm họa.
Vào thời điểm đó đột nhiên xuất hiện một Nhiếp chính vương, một người xưa nay chưa từng có ai nghe nói đến. Lúc ấy, không ai sẵn lòng tin tưởng người này.
Sau đó, mọi người phát hiện, vị Nhiếp chính vương chưa từng gặp mặt chỉ ở trong nhà xây nhà lại có thể hạ được vị thừa tướng vô pháp này. Lúc này mới bắt đầu tin tưởng Nhiếp chính vương, ngay cả bách tính cũng cảm thấy Nhiếp chính vương là một người tốt.
Trên thực tế, rắn lớn đã dùng vũ lực để trấn phục con trai lớn đã làm đảo lộn thế giới này.
Về phần xây nhà, cũng chỉ là bị bắt.
Đã có sức mạnh vô tận, tự mình xây dựng nhà của riêng mình, phát tiết sức lực ra một chút.
Dù sao thì cũng không thể cãi lời vợ được.
Sau khi nhà được xây dựng, Ôn Lạc cũng chưa từng đến ở.
Bên trong có quần áo, và chúng đều là kiểu dáng từ hàng trăm năm trước.
“Mặc trước đi, ngày mai anh đưa em đi mua.” Miên Tuyến lấy ra một bộ trang phục Diệp Triều phức tạp, trang phục đã được xử lý đặc biệt, xem ra vẫn có thể mặc được.
Bộ quần áo có màu xanh nhạt, là màu yêu thích của Ôn Lạc.
Cô vươn tay từ sau rèm tắm lấy quần áo, nhìn quần áo và hỏi: “Nơi này sau khi xây xong em chưa từng ở, sao lại có quần áo của phụ nữ, lại còn là quần áo thời đó nữa.”
Thời đó mà cô nói tới dĩ nhiên là thời Diệp Triều, khi đó cô vẫn còn là con tin của hắn, tuy rằng không làm gì quá mức, nhưng không có ngày nào có thể bình thản nhìn anh, không có khả năng theo hắn đến nơi này, cũng không có khả năng ở phòng căn phòng hắn tự tay xây.
“Em mặc thử sẽ biết.” Ngay cả khi bị nghi ngờ, người đàn ông cũng không hoảng chút nào, vẫn ung dung như cũ, thậm chí còn chỉnh lại vạt áo giúp cô.
Lúc muốn tiếp tục, tay anh đã bị ngăn lại, Ôn Lạc “Hừ” một tiếng, đẩy cánh tay không thành thật của người đàn ông ra: “Không nhìn ra là em đang tức giận hả?”
Miên Tuyến bước lên phía trước, mạnh mẽ ôm cô vào lòng, ôm cô sang chiếc ghế tựa bên cạnh: “Nếu em thật sự tức giận thì đã chẳng thèm để ý tới anh rồi, làm gì còn chịu nói chuyện với anh thế này.”
Ôn Lạc ngước đôi mắt sương mù mông lung nhìn người đàn ông cường thế.
Người đàn ông nhìn mỹ nhân yếu ớt trong lòng, khóe miệng nở một nụ cười rõ ràng: “Hơn nữa bộ quần áo này là kích thước của ai, Lạc Nhi nhìn một chút chẳng phải ẽ biết sao.”
Tâm tư nhỏ của mình hoàn toàn bị hắn nhìn thấu, Ôn Lạc vừa xấu hổ vừa tức giận, dứt khoát vùi cả người trong ngực của người đàn ông, không muốn tiếp tục lộ ra.
“Đi theo đại nhân học nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không có tiến bộ gì.” Người đàn ông bất lực thở dài, nhưng khóe mắt đuôi lông mày lại đầy cưng chiều: “Nói đi, em muốn mưu tính gì?”
Ôn Lạc ôm chặt eo người đàn ông, giọng nói xuyên qua từng lớp quần áo: “Chắc chắn đại nhân sẽ không đồng ý.”
“Đại nhân sẽ không đồng ý, nhưng tướng công của em sẽ đồng ý. Chỉ cần em cầu xin hắn, mạng của hắn cũng đều cho em.”
Câu này khiến Ôn Lạc bật cười, lộ ra một đôi mắt đen óng ánh: “Sao anh cũng học theo mấy vị tổng tài bá đạo kia chứ?”
“Anh nghĩ là em sẽ thích.” Người đàn ông không học theo mấy diễn viên kia nữa, trở lại vẻ cao quý lạnh lùng thường ngày.
Ôn Lạc trong lòng người đàn ông buồn bực một lúc, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn ngạt đến đỏ bừng, giống như thoa phấn màu hoa hồng lên, trông trơn trơn mềm mềm: “Thường ngày em thích xem phim truyền hình. Nhưng những cái đó đều là giả.”
Người đàn ông nghiêm túc nói: “Cũng có thể là thật.”
Ôn Lạc hơi giật mình nhìn người đàn ông, nghĩ tới cái gì, đứng dậy muốn chạy trốn, nhưng bị người đàn ông giữ chặt vạt áo phía sau, nghe tiếng “roẹt” sau lưng, một mảng áo lớn bị rách rơi xuống, để lộ một phong cảnh đẹp.
Lần này cô cũng không thể chạy ra ngoài trốn được nữa.
“Bộ quần áo này đã lâu rồi, quả nhiên không còn tốt nữa.” Người đàn ông phát ra tiếng cười vui vẻ.
Ôn Lạc trợn to hai mắt, trong lòng tràn đầy vô tội.
Hắn… Rõ ràng hắn cố ý.
Cố ý lừa cô quần áo không có vấn đề gì, rồi lừa cô mặc vào.
Chỉ nghe nói gỗ cứng của núi Tường Vân trăm năm không mục nát, chưa bao giờ nghe nói quần áo sau trăm năm còn có thể dẻo dai gọn gàng như cũ.
“Anh quá đáng!”
“Tiếp sau còn quá đáng hơn.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương