Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere

Chương 12: Truy bắt: Hang ổ



Theo dõi -> Doctruyenchuz.com Để Cập Nhật Truyện Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere

Thời gian cũng tiến vào buổi trưa, số lượng sinh viên tụ tập dưới căng-tin cũng đã kha khá rồi, chỉ đợi mấy cô bán cơm mở cửa bán đồ ăn nữa là b·ạo l·oạn xảy ra. Từ trên tầng hai mươi của Kí túc xá nữ, Trần Mạnh Giang đang rơi xuống rất nhanh, nhưng chỉ đến một nửa quãng đường rơi tự do, tốc độ của gã bồng chốc bắt đầu giảm dần đều. Mãi cho đến khi đặt hai chân xuống đất an toàn, gã vẫn còn có chút ngơ ngác về biến cố bất ngờ này. Khánh đang ngồi ở một cái ghế đá gần đó, thấy được ánh mắt của mục tiêu, cũng cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng có chút khổ. Hắn vẫy tay, không biết có phải có sự trùng hợp hoặc thông đồng nào đó từ trước, nhưng: “Hello, chúng ta lại gặp nhau rồi!” Trần Mạnh Giang lập tức liên tưởng đến người mình gặp đầu tiên, cảm giác nguy hiểm bắt đầu ập đến. Hắn không chần chờ thêm nữa, bắt đầu chạy như điên ra ngoài cổng trường. Tinh! “Ra cổng trường, có người tiếp!” Dòng tin nhắn mà gã đọc từ hai giây trước, đến nước này thì cũng đã nhận rõ được địch ta, không nghĩ thêm mà làm theo.
Thấy mục tiêu chạy, Khánh cũng không vội vàng, đứng dậy, cùng lúc cũng nối máy với Minh, nói: “Chạy, dường như là nhận được sự trợ giúp từ ai đó. Không xác định địch ta.” “OK, không có vấn đề, ở phía sau xem ai giúp đỡ mục tiêu vậy.” “Chính nó. Ài, nhanh lên, sáng giờ chưa có gì bỏ bụng, đói bỏ mẹ!” ………… Trần Mạnh Giang rất đơn giản rời khỏi trường, ở phía vỉa hè đối diện có một cái xe minivan rất nổi bật, đoán đó có thể là ‘người tiếp ứng’ gã lập tức chạy đến. Mở cửa xe, nhảy vào, lúc này gã mới thở một ngụm thật dài hạ nhiệt, cũng làm dịu đi nhịp tim đang đập liên hồi, có vẻ như, vì đây là lần đầu tiên hắn bị phát hiện khi đang phạm tội. “Các người… là… người tiếp ứng cho tôi sao?” Bình tĩnh lại tinh thần, Trần Mạnh Giang có cơ hội nhìn lên hai người ngồi ở ghế lái cùng ghế phụ. Ăn mặc bình thường, khuôn mặt cũng rất bình thường, ném vào đám đông đều có thể lạc mất nhau. Thế nhưng hai mắt đều trống rỗng vô hồn, khí thế thì tựa như băng sương lạnh lẽo, chớ có đụng đến, nếu không sẽ ăn quả đắng. Trần Mạnh Quang tuy rằng có một chút, không, rất biến thái, nhưng dù sao mới chỉ là cái thằng ranh con vắt mũi chưa sạch, chưa v·a c·hạm xã hội nhiều, nên gặp một số người có khí chất như này thì chưa có miễn dịch, nên hắn cũng hơi rón rén với sợ sệt. Hai người kia cũng không nói nhảm đáp lại hắn, chỉ chăm chú lên công việc của mình, mở khóa xe, đạp chân ga, rời khỏi trường đại học. Lâm dùng ống nhòm dõi theo hướng xe Minivan rời đi, thông quan tai nghe bluetooth hạt đậu nói: “Minh, việc của mày đấy, thằng biến thái kia chạy ra Mễ Trì rồi!” “Cứ bình tĩnh, nó có chạy ra khỏi cái Hà Nội này thì tao vẫn mò được.” Minh đáp. “Ha ha, đúng là Minh cảnh khuyển rồi.” “Khuyển coincard, xuống mẹ mày đi, xách đít đuổi theo nó. Khánh, mày lấy xe thôi, tranh thủ trước đêm nay mò ra hang ổ của nó, ứng tí lương, đánh tí game.” “Mày nghĩ đẹp quá cơ, mấy lần trước làm nhiệm vụ cũng toàn bị kéo đến quá hạn, tiền thưởng bị bóp không thiếu!” Khánh đáp lại, đồng thời cũng đã đến ngoài cổng trường, khởi động lại xe chờ đợi hai người đồng đội không quá đáng tin cậy của mình. “Aaaa…. Anh là ai? Tại sao lại ở trong đây?” Giọng con gái xuất hiện trong đoạn thoại, cùng với đó là lời nhắn gặp lại của Lâm, và không còn sau đó nữa. Minh tức giận chửi: “Con mẹ nó, đã hứa hội anh em FA đến cuối đời, vậy mà nó vẫn đi tán gái được.” Khánh không hùa theo, chỉ là thay Lâm giải vây, nói:
“Yên tâm đi, thằng ngu kia dù có cho nó thêm trăm năm đọc truyện hay xem phim tình cảm thì nó vẫn đần y như vậy thôi, mày không cần lo.” ………… Lâm cười xin lỗi mấy em gái, giơ lên một tấm giấy chứng minh nghề nghiệp, sau đó bình tĩnh giải thích: “Chắc mấy em cũng có nghe nói ở khu này hay xảy ra mất trộm đồ dùng cá nhân đúng không, nay anh chỉ là đuổi theo thằng biến thái kia đến đây thôi, nhưng mà xui cái là nó chạy mất rồi.” “Hừ, ai mà tin được?” Một em gái cáu gắt nói. “Mấy tin này em cũng có nghe nói rồi, nếu như anh đã vì bắt gã mà đến đây, vậy mong anh mau sớm tóm được, sớm giúp loại bỏ đi mấy thằng biến thái nguy hiểm.” Một cô gái xinh đẹp đúng vào lúc này đứng ra giải vây, nhẹ nhàng nói với mấy người bạn chung phòng điều gì đó, tuy rằng vẫn còn chút cáu kỉnh cùng hoài nghi, nhưng cũng không nói gì nữa. Cô gái xinh đẹp gật đầu ra hiệu Lâm có thể rời đi, người sau cười, dùng ánh mắt tràn đầy cảm ơn nhìn, không chần chờ mà rời khỏi chốn rất áp lực này, may mắn Lâm lại siêu đần nữa, nên mặt không có một chút đỏ mà rời khỏi Kí túc xá nữ. Lúc rời đi cũng có gây nên một số nhỏ tranh luận, nhưng chắc chắn chưa đến hai ngày, liền sẽ bị đủ các loại tin tình ái trong trường che lấp. Cô gái giận dữ lúc đầu cũng khó chịu nói:
“Hạnh, sao cậu để thằng kia rời đi như thế vậy? Rõ ràng nó cũng có thể là tên biến thái đấy.” Cô gái xinh đẹp tên Hạnh, chỉ đơn giản giải thích cho hành vi của mình: “Trước mình đã từng thấy anh ấy trong cơ quan của bố mình.” Nghe lời này, cả đám cũng tin tưởng không nghi ngờ nữa, cũng vẽ lên dấu chấm tròn cho sự kiện hôm nay ở trường. …………. “Sao? Ở đấy tán được mấy em rồi? Tối nay đi khách sạn nào? Có cần tao đặt hộ cho một phòng?” Vừa bước vào trong ô tô, Lâm đã bị một tràng pháo liên thanh từ Minh đập cho một phát đầy đầu ông ông, ngơ ngơ ngác ngác. “A? Làm sao rồi?” “Còn làm sao? Nó ghen!” Khánh không còn vẻ buồn khổ thường ngày, cười trêu đùa, nhưng tất nhiên là chỉ ở lúc bình thường, còn khi nào đánh game, lúc ấy lại ỉu xìu thiếu đi sức sống. “Mẹ, tuy tao bảo anh em tình nghĩa FA keo sơn gắn bó, nhưng Minh ạ, tao đéo chơi gay đâu, tự trọng chút đi mày!” Lâm chửi bậy. “G·ay coincard, tao cảnh cáo mày, đừng l·àm t·ình nghĩ FA biến mất, nếu không mày… mày sẽ phải hối hận.” Nói xong, Minh cũng không để ý, ánh mắt căm tức nhìn ra cửa sổ xe. Đối với thằng bạn, Lâm cũng có chút hối hận, vì trước đó đầu óc nhất thời chập mạch, đề cử tình nghĩ FA cái mẹ gì… “Cáu kỉnh thì để về nhà đi, đến điểm cuối rồi.” Sống giữa hai thằng vừa đần vừa điên như này, Khánh chỉ có thể tự ép buộc chính mình tỉnh táo, và hắn cũng chính là đội trưởng của cái đội số ba này, rất bất ổn. Nghe đến lời nói của Minh, hai người cũng thu hồi cảm xúc mình đang phát tiết, tinh thần nâng cao lên, vừa để nhanh chóng về quán NET đánh game, cũng để lần này tránh bị bóp tiền thưởng. “Đi thôi, sống nổi đến cuối tháng không là phải xem hôm nay.”

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới DocTruyenChuZ.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.

Chương trước Chương tiếp