Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere

Chương 13: Truy bắt: ‘Cướp của giết người’ hay ‘Giết người cướp của’ ?



Theo dõi -> Doctruyenchuz.com Để Cập Nhật Truyện Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere

Trần Mạnh Giang được dẫn đến một chỗ nhà kho bỏ hoang. Gã có một loại dự cảm không tốt, thế nhưng đã bước lên thuyền giặc rồi, giờ này cũng hết cơ hội để hối hận. Hai người đàn ông hợp lực đẩy ra cánh cửa lớn đã rất cũ nát, tràn đầy mảng rỉ sắt màu đỏ nâu. Tiếng ma sát chói tai như dao nhọn, bụi rỉ sắt tung bay tứ tung, chứng tỏ nơi này đã quá lâu chưa có một vị khách đến thăm nào đụng chạm đến nó. Hai người đàn ông kia cũng khỏe mạnh một cách lạ thường, chỉ mất khoảng mười giây để có thể mở cửa ra hoàn toàn. Một người trong đó ngoái đầu lại nhìn Trần Mạnh Giang, ra hiệu gã đi theo. Không dám không theo, gã đành nén lại sợ hãi mà theo đuôi hai người kia vào trong kho. Cộp cộp… Bên trong yên tĩnh đến lạ, chỉ có tiếng giày của ba người là xuất hiện rõ ràng, càng thêm chứng. tỏ nơi này trống trải. Trần Mạnh Giang liếc ngang liếc dọc, rất nhanh, hắn nhìn đến mội chỗ được xây cao hơn, dường như là một cái sân khấu. Bất ngờ bỏ qua hoàn cảnh lạ lẫm, hắn bước rất tự nhiên đến đấy.
Hai người đàn ông kia không nói gì cả, ánh mắt lạnh như băng theo dõi gã, hình như cũng đang chờ đợi gã đến được vị trí sân khấu chăng? Không có các yếu tố bên ngoài ảnh hưởng, Trần Mạnh Giang dễ dàng đến được đó, trèo lên, nhìn vào một bức tranh lụa được treo trên tường. Ánh mắt của gã trở nên vô hồn, cuối cùng, các hành động giống như là một cái máy móc, miệng lẩm bẩm: “Đức thiên mẫu, hỡi... hỡi... hỡi người hãy đõi theo chúng con, con nguyện...” Đoàng! Choang! “Nguyện coincard!” Tiếng súng vang lên, cùng với đó là tiếng thủy tỉnh vỡ hòa trộn cùng. tiếng chửi rủa, đã làm xáo trộn đi bầu không khí trang nghiêm mà lại quỷ dị ban đầu đi. Cùng lúc đó, nó cũng đánh thức Trần Mạnh Giang tù trạng thái “thôi miên rời khỏi, gã vẫn có chút ngơ ngác không hiểu được tình hình hiện tại. “A.... ta là ai? Ở đâu đây?” Một chút kí ức bắt đầu hiện lên, gã cũng nhanh chóng nắm bắt tình hình, cuối cùng đưa ra một giải pháp ổn áp nhất: Chạy! Có thằng ngu mới ở lại đánh nhau, mà hơn hết, kĩ năng của gã đều thiên về phụ trợ nhiều. Tình thế nguy cấp không đưa cho gã thời gian suy nghĩ quá nhiều, lập tức sử dụng [Dịch chuyển] lên bản thân. Nhìn thấy mục tiêu sủi mất tăm, Lâm dù rất tức giận, nhưng cũng chỉ đành nhịn, vì giờ ở phía trước hắn chính là hai kẻ địch, rất mạnh. Hắn sở hữu chức nghiệp [Đạo tặc] giống như [Shipper] thiên về hỗ trợ nhiều. Nhưng, chắc chắn chúng ta đều đã nghe đến thuật ngữ, ‘giết người cướp của’. Chính xác, Lâm cũng tự sáng tạo ra một phương pháp giết người của chức nghiệp này. Thở ra một hơi dài, Lâm nhìn kĩ một trong hai tên đàn ông, cơ thể thì dần dẩn vô hình, cho đến khi trước mặt bọn họ không còn ai cả. [Đánh dấu] một kĩ năng. của chức nghiệp này, cho phép người sử dụng có thể xác định chính xác mục tiêu, hoặc cũng là đá lần theo dấu vết, nó là khắc tỉnh của đồ giả. [Ẩn thân] kĩ năng khác, chức năng như tên của nó, người thi triển có thể ẩn nấp ngay trước mặt kẻ địch, không phân biệt vị trí, thời gian. [Tĩnh lặng] chỉ đơn giản là bước chân sẽ không có âm thanh, nếu kết hợp với kĩ năng phía trên sẽ tạo ra một hiệu quả đáng kinh ngạc. Tâm một lượt lên cả ba loại kĩ năng luôn, vì hắn đoán rằng, hai người đàr ông kia sức mạnh không thua gì hắn, nên hắn ưu tiên xử lý một người trước đã, Khánh cũng đã núp ở một góc khác chờ đợi, cơ hội tới sẽ nhảy ra. Hắn bình tĩnh bước đến gần một người đàn ông. râu để lộn xộn. Khoảng. cách càng ngày càng rút ngắn, hắn cũng cảm nhận được một chút áp lực.
“Tên này, khả năng cao là mạnh hơn cả mình!” Lâm cập nhật dữ liệu, nhưng chưa lao vào chiến, thì cũng chưa biết lực chiến người kia ở mức độ nào. Hắn cách người đàn ông để râu lộn xộn còn có nửa mét, tĩnh lặng chờ đợi. 【Đạo tặc】 mặc dù không giống 【Sát thủ】 giỏi về tiềm hành ám toán, nhưng đối với Lâm, không là vấn đề. Như hắn thường nói, tất cả đều là do vấn đề kĩ năng. Chốc lát, Lâm lấy hữu tâm tính vô tâm, đẩy từ túi áo ra một cao dao gấp, nắm chặt, vung một nhát chém rất đẹp. Đó là trường hợp tốt, nhưng thực tế thì, người đàn ông kia chỉ dùng ngón cái với ngón trỏ kẹp lại lưỡi dao. Gã ngang nhiên đấm thẳng một phát vào mặt Lâm, nhưng người sau dễ dàng tránh được, đồng thời cũng giật dao bấm khỏi gã đàn ông, tung người nhảy về phía sau. Kích hoạt [Ẩn thân] cùng [Tĩnh lặng] hắn lại lui vào chưa biết. Vụt! Lại lần nữa phát động tân công, tốc độ cùng sự chuẩn xác được tăng cường thêm, Lâm để lại ở góc bả vai sau lưng một vết cắt nhỏ, máu tươi rịn ra. Hắn lại lần nữa lâm vào trạng thái [Ẩn nấp]. “Giết người cướp của là một trạng thái mà hắn tự sáng tạo, mục đích đều ở hai chữ sau, nên lúc trước hắn cũng học qua cách dùng dao găm từ một tên sát thủ trứ danh ở Công ty, lúc ấy khiến hắn trở nên nghèo rớt mồng tơi, may mắn vẫn có công ty trợ giúp mấy thùng mì tôm húp qua ngày.
Trở lại vấn đề, vậy, dưới trạng thái kia, Lâm có thêm khả năng nào ngoài việc ẩn núp rồi chém như sát thủ không? Đáp án chính là có, lúc này, bạo tính được phóng đại, tham niệm của hắn được giải phóng mục tiêu chỉ có một, mạng. Phương pháp này có hai trạng thái, nhẹ cùng. nặng. Ở trạng thái nhẹ, các dòng chỉ số nếu được số liệu hóa sẽ được tăng. cường gấp đôi, từ đây, tân công được tăng cường vượt trội. Vạn vật đều có giá trị, đã liều mạng thì cũng phải có trả giá, nhưng vì trạng thái này “nhẹ nên trả giá cũng không quá nặng, chỉ là thiếu đi một chút dinh dưỡng, sụt vài cân, bất tỉnh vài ngày. Lâm đang ở trạng thái này, hắn dự định thử xem, kẻ địch rất mạnh lần này liệu có thể làm hắn nâng cao thực lực, đến gần với gần cuối bậc “trung' hay không. Dường như quyết định của hắn là đúng đắn, khi mà chỉ trong ba giây, lại đã xuất hiện thêm năm vết thương ở trên lưng của kẻ địch. Trạng thái chỉ có thể ổn định trong một phút, nêr Lâm cũng nắm chắc thời gian. Ánh mắt hắn bắt đầu hiện lên một màu đỏ sậm quỷ dị, dưới đáy mắt hiện lên một chút tham lam. 56 giây. Ba miệng vết thương mới. 40 giây. Ba mươi tám miệng vết thương mới. 30 giây. Gã đàn ông râu ria xồổm xoàm không tiếp tục đứng chịu đòn nữa, có v‹ như đã nhận ra dấu hiệu không ổn, liền giơ tay lên, nắm chặt. Không khí, ngưng kết! Một quả cầu màu trắng hiện trên bàn tay gã, xoay tròn với tốc độ rất cao. Gió cũng bắt đầu tràn vào, xuôi theo dòng mà nhập vào quả cầu không khí tốc độ cao kia. “Chất?! Không, chỉ là sử dụng ‘chất’ nhân tạo?” Phía trên mái, Khánh có một chút suy đoán, nhưng nhìn đến thanh thế đang dần to lớn phía dưới, hắn cũng có chút lo lắng. Không muốn cho sự việc thêm biến số, hắn bất ngờ co chân lại, vận lực, tựa như một quả đạn pháo xé gió, lao nhanh xuống gã râu ria xồm xoàm, dự định dựa vào đây cưỡng ép phá quá trình tụ lực. Lúc này, người đàn ông còn lại, động! Chỉ thấy gã nhẹ nhàng. nhún nhảy, cơ thể cũng đã tiến đến, chắn phía trước gã râu ria xồm xoàm, cứng đối cứng với chiêu thức của Khánh! Một luồng sóng không khí do va chạm điên cuồng lan ra xung quanh, cả cái nhà kho đều rung chuyển một chút, một số bụi mù tích tụ đã lâu, nhưng cố chấp bám lại đều bị giữ xuống. Lực đã mất hết, Khánh cũng chỉ đành nhảy ra xa, ánh mắt mang theo hoài nghi cùng lo lắng mà nhìn kẻ vừa đối cứng với mình. “Con mẹ nó! Mau chạy thôi! Đéo đánh được đâu!” Khánh quát to, hướng về vị trí Lâm đang ẩn nấp mà chạy, tay phải vọt một cái, chính xác nắm được eo của Tâm, nâng, sau đó hất lên vai, bắt đầu cắm cổ chạy. Biên cố bất ngò, Lâm cũng có chút ngạc nhiên, nhưng ánh mắt tham lam lại trở nên càng đậm, nói “Để tao thử, vẫn còn hai mươi lăm giây nữa!” Khánh không suy nghĩ thêm, hai tay nâng cả người Lâm lên, dùng sức, ném! “Ha ha, để xem mày chịu được chiêu này của tao không!’ Lâm cười điên cuồng, mang theo tham lam chiếm hữu lấy mạng sống kẻ địch. Trong tay hắn, dao bấm chẳng biết từ lúc nào đã xoay tròn tốc độ cao, tựa như một mũi khoan, cả người hắn thì như một mũi tên được bắn khỏi dây cung, tốc độ cao mà hướng tới kẻ địch. “Ăn đi, tuyệt kĩ kết hợp tự chế! Mũi tên xoáy ốc!” “Vãi, tên phèn vậy mày!” Thời gian chưa tới một giây, mũi dao đã áp sát đến trước ngực của người còn lại, chạm đến lớp vài bên ngoài, ngọt ngào lưu lại một lỗ hổng to bằng hai đầu ngón tay, sâu hơn một chút, chất lỏng màu đỏ tuôn ra. Máu, chính là nó, tuôn ra tựa như vòi xả nước, bắn đầy mặt của Lâm, kết hợp với nụ cười tharr lam đang nở trên mặt hắn, trông không khác gì ác quỷ dưới địa ngục bò lên. Nhưng hắn cũng không nhàn rỗi, mượn chút thời gian còn dư lại, rất ít ỏi, chỉ có nửa giây, vung dac một vòng, lưu lại trên cổ của gã râu ria xồm xoàm một nét cắt ngọt. Ầm ầm! Đụng vào tường, đột ngột giảm tốc làm cơ thể hắn chịu áp lực rất lớn, xương cốt cũng gãy vài cái. Khóe miêng phun ra một ngụm máu, Lâm hoàn toàn ngất đi. “Mẹ, lần nào cũng tự chơi gần chết chính mình.” Khánh đau lòng thằng bạn mình, nhưng chưa vội đến, vì cảnh tượng như vầy đã gặp rất nhiều rồi, biết rằng nó vẫn chưa chết được. Thế nên, hắn bước đến chỗ gã râu ria xồm xoàm xem xét, vì hắn không thấy máu chảy ra từ chỗ vết thương cổ. Tư thế vẫn như cũ, quả cầu không khí vẫn đang góp nhặt lấy không khí, kích cỡ cũng đang nhỏ dần đi. Mà nhìn lên ánh mắt người kia, trống rỗng. Một dự cảm nguy hiểm đang điên cuồng đánh lấy tiếng lòng của Khánh, hắn chợt hiểu ra điều gì, chửi bậy một tiếng, dùng tốc độ nhanh nhất đến chỗ thằng bạn, bạo lực nắm lấy cổ áo, thô bạo hất lên vai, ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi nhà kho. Lúc này, hắn chợt hận, tại sao không mọc thêm vài cái chân, chạy cho nhanh hơn nữa đâu? 0 giây. Thời gian đã hết, Lâm thất khiếu chảy máu, cả người run lên một cái, mềm nhũn dựa vào bờ vai của Khánh. Cũng may trạng thái kia mới chỉ là mức “nhẹ thế nên nguy hiểm về tính mạng thì không nói, trông máu chảy nhiều thế kia, nhưng không chết được, phản ứng bình thường mà thôi. Nhưng Khánh cũng sợ bạn mình bị di chứng nào đó, nên cũng càng thêm ra sức chạy khỏi cá: chốn sắp bị nổ thành mội cái hố, vác cũng đổi thành cõng. Hai chân hắn gần như sắp biên mất, tốc độ thực sự rất nhanh. Phía sau, một hồi sóng không khí truyền tới, cùng với đó là một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Ẩm... Đêm nay, vô số người từ trong giấc ngủ tỉnh lại, rất nhiều kẻ hơn người cũng nhận ra dị điểm, đánh dấu cho sự xuất hiện của sóng ngầm phun trào trong lòng thủ đô! Ở nhà của Hồ Hiển, hắn cùng với hai người khác cũng nghe thấy tiếng nổ, ngạc nhiên nói: “Không ngờ lại gặp được đồng loại!” “?” “9n Hai người kia, một người là tên biến thái Trần Mạnh Giang, một người thì là Minh đều hiện lên một dấu hỏi chấm, đều suy nghĩ, nổ thì liên quan mẹ gì đến ngươi? Hồ Hiển không để ý hai người dùng ánh mắt không hiểu nhìn hắn, chỉ là đối với Minh nói: “Vậy, bây giờ anh vác tên này về được rồi sao?” Minh gật đầu, trả lời: “Ừm, nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, nên về bàn giao.” “Yeah, nhớ cẩn thận, như trong truyện hay có một số tình tiết, như tên này là mục tiêu quan trọng...” Hồ Hiển chỉ tay về phía Trần Mạnh Giang, cười đùa, “Có thể bên phản diện sẽ cử thêm người ra để cứu hắn.” “Ha ha, yên tâm, đợi ba phút nữa là có người bên anh đến tiếp ứng rồi, cũng rất cảm ơn chú em vì đã giúp đỡ!” “Không có gì đâu, việc nên làm cả!” Hồ Hiển gãi đầu cười xấu hổ, nhưng. khuôn mặt lại hiện tự hào. Thời gian có thể quay lại nhiều phút trước...

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới DocTruyenChuZ.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.

Chương trước Chương tiếp