Sau Khi Giết Xuyên Phó Bản Tôi Nuôi Đại Tà Thần Dưỡng Lão
Chương 7: Quái Vật
Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])
~~
“Chào buổi sáng.”
Đứng trước cửa là một người đàn ông tỏa ra hơi thở quái đản, anh ta vẫn mặc bộ vest đen ướt sũng đó, mỉm cười chào hỏi với Ân Tu.
Ân Tu cũng không cảm thấy bất ngờ, dựa theo quy tắc của thị trấn thì người này quả thật là bạn cùng phòng của cậu, mà nguyên nhân cậu tiến vào phó bản tân thủ cũng là do 'người mới' này đang ở đây.
Ân Tu rất thản nhiên, nhưng bé gái ngồi bên cạnh cậu phút chốc lại không dửng dưng tiếp được nữa, sau khi nó phát hiện ra sự xuất hiện của người đàn ông, thì hai tay ôm chặt gấu bông trốn ở sau lưng Ân Tu, có chút căng thẳng thấp giọng hỏi: “Anh ơi, người đó cũng là do mẹ gọi đến để chăm sóc cho em sao?”
Ân Tu gật đầu: “Ừm.”
Bé gái có chút khó xử chau mày, sau khi do dự vài giây vẫn là thò đầu ra từ phía sau Ân Tu: “Được thôi......”
Nó đề phòng người đàn ông đó, mà người đó cũng mỉm cười nhìn về phía nó.
Hai người im lặng một hồi, bé gái dời tầm mắt trước tiên, khẩn trương lôi kéo vạt áo Ân Tu: “Anh trai xem xong chưa? Bây giờ có thể cho em xem giấy nhắn của mẹ chưa?”
“Vẫn chưa xem xong đâu.” Ân Tu sờ đầu nó, lo lắng bé gái sẽ nhân lúc ngồi bên cạnh mà thò đầu qua xem lén, nên cậu đứng dậy đi lại trong nhà.
“Đang xem cái gì vậy?” Người đàn ông cười híp mắt tiếp lời Ân Tu.
Ân Tu đem tờ quy tắc phó bản đưa qua, thăm dò hỏi: “Những quy tắc này anh cũng không nhìn thấy?”
Người đàn ông mỉm cười cuối đầu tập trung nhìn vào tờ giấy Ân Tu đưa sang rồi lắc đầu: “Không thấy gì cả.”
“Ừm.” Ân Tu tin anh ta không phải quỷ quái trong trấn nhỏ cũng không phải quỷ quái trong phó bản, chỉ việc theo cậu vào đến đây thôi cũng đã không dễ dàng gì.
“À đúng rồi, bây giờ cậu đã muốn biết tên của tôi chưa?” Người đàn ông mỉm cười dò hỏi, tầm mắt vẫn luôn dán chặt trên người Ân Tu.
“Nếu bây giờ anh đi thay một bộ đồ khô ráo hơn rồi quay lại thì tôi sẽ cân nhắc đến việc đó.” Ân Tu xoay người đi, không thèm để ý đến anh ta.
Người đàn ông suy nghĩ vài giây rồi rất nghe lời mà quay trở về phòng mình.
Anh ta vừa đi thì bé gái lúc nãy vẫn luôn căng thẳng trong phòng khách liền từ từ thả lỏng, tiếp tục chơi đùa gấu bông trong tay, nhưng hiển nhiên nó vẫn có chút không được tập trung.
Thì ra quỷ quái trong phó bản cũng sẽ sợ hãi những sự tồn tại không rõ lai lịch.
Như có điều suy nghĩ, Ân tu chậm bước đi lại trong nhà rồi kiểm tra tờ giấy nhắn mà người mẹ để lại.
【Giấy nhắn quy tắc của người mẹ:
Con yêu, mẹ có việc phải rời nhà ba ngày, trong những ngày này con nhất định phải tuân thủ những thông tin sinh hoạt mà mẹ ghi lại cho con.
1, Tuyệt đối không được ra ngoài.
2, Không được soi gương.
3, Không được mở cửa cho bất kỳ ai, không được để bọn nó phát hiện ra con.
4, Mỗi ngày đều phải ăn cơm.
5, Đêm đến phải luôn ngủ trong phòng của mình, lúc tỉnh dậy cho dù trong phòng có xảy ra chuyện gì thì đều là bình thường.
6, Ba ngày sau, lấy được gói hàng mà mẹ để ở ngoài cửa.】
Những ràng buộc trong tờ giấy này còn ít hơn trong tưởng tượng của Ân Tu.
Bên trong quy tắc dành cho người chơi có ghi bắt buộc phải giúp đỡ bé gái hành sự dựa theo giấy nhắn mà người mẹ để lại.
Quy tắc sinh tồn là dành cho người chơi, giấy nhắn của người mẹ là dành cho bé gái, không có hiệu lực với người chơi, tuy nhiên, vì có điều kiện phải giúp bé gái sống sót, nên phải chăng nó cũng có liên quan đến điều kiện để thông quan phó bản?
Ân Tu lật hai tờ giấy ra xem xét thì phát hiện mặt sau tờ giấy quy tắc sinh tồn vẫn còn có thêm quy tắc nữa.
【Quy tắc thông quan phó bản:
1, Đặt thi thể của quái vật lên tế đàn của thị trấn.
2, Để bé gái hoàn thành tất cả các quy tắc trong giấy nhắn của người mẹ.】
Bên dưới còn có một hàng chữ đen nghiêng nghiêng ngả ngả.
3, Không được giết bất cứ quỷ quái nào.
Sau đó dòng chữ này lại bị một đường màu tím gạch đi.
Ánh mắt Ân Tu dừng lại trên điều thứ ba này rất lâu, cậu đang suy xét xem có nên đặt điều thứ ba này vào trong quy tắc luôn không, nếu đã bị gạch đi rồi thì có lẽ là không cần đâu?
“Vậy là nói cũng có thể giết quỷ quái?” Ân Tu lẩm bẩm nói.
Bé gái đang ngồi trên sofa như phát giác được gì đó, cứng ngắc ngẩng đầu lên.
Cánh cửa bên cạnh lạch cạch mở ra, lần này người đàn ông không còn xuất hiện với bộ dạng ướt sũng nữa, hơi nước trên người anh ta biến mất sạch sẽ, nhưng quần áo lại không đổi, vẫn là bộ vest đen kia.
Ân Tu không cảm thấy anh ta sẽ tìm được một bộ đồ thứ hai giống hệt như vậy ở trong phòng của bé gái, cũng không rõ tại sao anh ta lại có thể hong khô bản thân trong một thời gian ngắn như vậy, cậu dứt khoát bỏ qua luôn mấy vấn đề này.
“Anh tên là gì?”
Người đàn ông mỉm cười: “Lê Mặc.”
https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753
Ân Tu gật gật đầu: “Chào anh Lê Mặc, tôi tên là Ân Tu, xin hỏi bây giờ anh có thể há miệng ra một chút được không?”
Lê Mặc hơi ngơ ngác, ngập ngừng hé cái miệng mọc đầy răng nhọn của mình ra, giây tiếp theo, Ân Tu vo tròn hai tờ giấy quy tắc rồi nhét vào miệng anh, sau đó lại chu đáo mà khép miệng lại giúp anh.
Một tràng âm thanh nhai nuốt lít nha lít nhít phát ra từ miệng Lê Mặc, sau đó ừng ực một tiếng, anh ta nuốt trọn hai tờ giấy xuống bụng.
Sau khi trải qua sự nhai nuốt của từng vòng răng nhọn trong khuôn miệng anh ta, cho dù bé gái có lòng xé miệng Lê Mặc ra thì cũng không thể ghép lại hoàn chỉnh tờ quy tắc.
Động tác bất ngờ này của Ân Tu khiến cho Lê Mặc, bé gái và các khán giả đang xem ngoài màn hình đều sửng sốt.
Một đống bình luận bay phấp phới.
“Tuy tôi biết rằng Ân Tu làm như vậy là để tránh việc bé gái nhìn thấy tờ giấy rồi giết mình, nhưng tại sao cậu ta lại nhét tờ quy tắc vào miệng bạn cùng phòng chứ!!”
“Làm sao tôi biết được, động tác nhanh quá nhìn không rõ.”
“Lại nói, cậu ta nhớ hết quy tắc rồi sao? Nhanh chóng hủy đi như vậy rất dễ xảy ra chuyện đó! Ghi nhớ quy tắc trong phó bản là cách tốt nhất để giữ mạng đó!”
“Nhưng ở phó bản này, giữ quy tắc bên người cũng rất nguy hiểm mà, hơn nữa bé gái cũng đã mở lời rồi.”
“Vậy bây giờ cậu ta làm sao đáp lại yêu cầu của bé gái đây...”
Ánh mắt khó hiểu của mọi người đều tập trung trên người của Ân Tu.
Khi nhận ra tờ giấy đã bị ăn mất, bé gái oa oa khóc lên rồi vội vội vàng vàng chạy qua.
Nó muốn lôi kéo Lê Mặc- người đã ăn mất tờ giấy nhưng lại không dám, thế là đành giữ lại Ân Tu, vừa khóc khuôn mặt vừa trở nên dữ tợn: “Em vẫn còn chưa xem đâu! Anh trai hư! Mau trả giấy nhắn của mẹ lại cho em!”
Nước mắt tuôn rơi trên mặt nó, khuôn mặt non nớt dường như trở nên vặn vẹo hơn theo dòng nước mắt, cái miệng hé ra to hơn, hàm răng bên trong dần trở nên bén nhọn hơn, âm thanh phát ra từ cổ họng không giống như tiếng khóc nữa mà giống với tiếng gầm gừ của quái vật.
Nó vừa khóc, vừa dùng móng tay sắc nhọn bấu vào người Ân Tu: “Trả giấy nhắn của mẹ lại cho em! Nếu không em sẽ ăn anh! Ăn anh!”
Chớp mắt, bé gái ngây thờ vừa nãy đã biến thành một con quái vật đáng sợ, phẫn nộ gào thét, cho dù là cách một cái màn hình nhưng đám người chơi vẫn vô thức mà lùi về sau vài bước, lo sợ sẽ nhìn thấy cảnh tượng máu me y như nhà bên cạnh.
Nhưng Ân Tu rất bình tĩnh.
Cậu nhìn chằm chằm vào bé gái đang chầm chậm biến dạng, rồi nắm lấy tay nó đi về phía chiếc bàn, uể oải nói: “Đừng khóc nữa, đều tại anh không cẩn thận làm mất tờ giấy, nhưng mà anh trai lại nhớ được hết mấy thứ ghi trên đó rồi, bây giờ anh chép lại cho em xem, có được không?”
Tiếng khóc của bé gái nghẹn lại, khuôn mặt vặn vẹo vừa rồi hiện lên vẻ hoang mang.
Chép lại?
Vậy....vậy cũng được sao?
Quy tắc trong phó bản đã bị Lê Mặc ăn mất rồi, mà hiển nhiên quy tắc mà Ân Tu viết ra sẽ không được tính là thuộc về phó bản, nhưng điều này cũng không được xem là làm trái ý nguyện muốn xem giấy nhắn của bé gái.
Đều tại mấy hành động rùm beng đó của Ân Tu, làm nó không biết có nên tiếp tục khóc hay không nữa.
Thấy bé gái do dự, Ân Tu chỉ tay về phía Lê Mặc đang mỉm cười xem kịch bên cạnh: “Nếu em không đồng ý thì tự chui vào bụng anh ta mà tìm đi.”
Lời vừa dứt, đạn mạt liền tăng tốc bay qua: “Má nó, Ân Tu này thật là ác độc mà, cậu ta muốn hại bạn cùng phòng! Bé gái chắc chắn sẽ vạch bụng bạn cùng phòng của cậu ta ra để tìm tờ giấy!”
“Tôi thừa biết con người cậu ta máu lạnh vô tình mà! Nhưng không ngờ cậu ta lại tàn nhẫn đến vậy, chẳng trách không ai trong trấn nhỏ muốn làm bạn cùng phòng với cậu ta, trở thành bạn cùng phòng với cậu ta chỉ có đường chết mà thôi!”
“Về sau vẫn nên cách xa cậu ta một chút.”
Trái ngược với sự phẫn nộ của dòng đạn mạt, bầu không khí trong nhà có chút cứng nhắc.
Vẻ mặt bé gái cứng đờ, nó xoay người nhìn về phía Lê Mặc.
Lê Mặc nhếch miệng cười, lộ ra vòng răng còn bén nhọn dày đặc hơn cả nó, có thể người xem không nghe thấy, nhưng nó nghe được dục vọng nuốt chửng đang dâng lên từ sâu trong cổ họng người kia, điều này khiến cho toàn thân nó run lên.
Nó rùng mình buông Ân Tu ra.
Anh trai xinh đẹp này thật độc ác, cái gì mà chui vô bụng người kia tìm tờ giấy chứ! Muốn hại nó chứ gì! Còn lâu nó mới bị lừa!
~~
“Chào buổi sáng.”
Đứng trước cửa là một người đàn ông tỏa ra hơi thở quái đản, anh ta vẫn mặc bộ vest đen ướt sũng đó, mỉm cười chào hỏi với Ân Tu.
Ân Tu cũng không cảm thấy bất ngờ, dựa theo quy tắc của thị trấn thì người này quả thật là bạn cùng phòng của cậu, mà nguyên nhân cậu tiến vào phó bản tân thủ cũng là do 'người mới' này đang ở đây.
Ân Tu rất thản nhiên, nhưng bé gái ngồi bên cạnh cậu phút chốc lại không dửng dưng tiếp được nữa, sau khi nó phát hiện ra sự xuất hiện của người đàn ông, thì hai tay ôm chặt gấu bông trốn ở sau lưng Ân Tu, có chút căng thẳng thấp giọng hỏi: “Anh ơi, người đó cũng là do mẹ gọi đến để chăm sóc cho em sao?”
Ân Tu gật đầu: “Ừm.”
Bé gái có chút khó xử chau mày, sau khi do dự vài giây vẫn là thò đầu ra từ phía sau Ân Tu: “Được thôi......”
Nó đề phòng người đàn ông đó, mà người đó cũng mỉm cười nhìn về phía nó.
Hai người im lặng một hồi, bé gái dời tầm mắt trước tiên, khẩn trương lôi kéo vạt áo Ân Tu: “Anh trai xem xong chưa? Bây giờ có thể cho em xem giấy nhắn của mẹ chưa?”
“Vẫn chưa xem xong đâu.” Ân Tu sờ đầu nó, lo lắng bé gái sẽ nhân lúc ngồi bên cạnh mà thò đầu qua xem lén, nên cậu đứng dậy đi lại trong nhà.
“Đang xem cái gì vậy?” Người đàn ông cười híp mắt tiếp lời Ân Tu.
Ân Tu đem tờ quy tắc phó bản đưa qua, thăm dò hỏi: “Những quy tắc này anh cũng không nhìn thấy?”
Người đàn ông mỉm cười cuối đầu tập trung nhìn vào tờ giấy Ân Tu đưa sang rồi lắc đầu: “Không thấy gì cả.”
“Ừm.” Ân Tu tin anh ta không phải quỷ quái trong trấn nhỏ cũng không phải quỷ quái trong phó bản, chỉ việc theo cậu vào đến đây thôi cũng đã không dễ dàng gì.
“À đúng rồi, bây giờ cậu đã muốn biết tên của tôi chưa?” Người đàn ông mỉm cười dò hỏi, tầm mắt vẫn luôn dán chặt trên người Ân Tu.
“Nếu bây giờ anh đi thay một bộ đồ khô ráo hơn rồi quay lại thì tôi sẽ cân nhắc đến việc đó.” Ân Tu xoay người đi, không thèm để ý đến anh ta.
Người đàn ông suy nghĩ vài giây rồi rất nghe lời mà quay trở về phòng mình.
Anh ta vừa đi thì bé gái lúc nãy vẫn luôn căng thẳng trong phòng khách liền từ từ thả lỏng, tiếp tục chơi đùa gấu bông trong tay, nhưng hiển nhiên nó vẫn có chút không được tập trung.
Thì ra quỷ quái trong phó bản cũng sẽ sợ hãi những sự tồn tại không rõ lai lịch.
Như có điều suy nghĩ, Ân tu chậm bước đi lại trong nhà rồi kiểm tra tờ giấy nhắn mà người mẹ để lại.
【Giấy nhắn quy tắc của người mẹ:
Con yêu, mẹ có việc phải rời nhà ba ngày, trong những ngày này con nhất định phải tuân thủ những thông tin sinh hoạt mà mẹ ghi lại cho con.
1, Tuyệt đối không được ra ngoài.
2, Không được soi gương.
3, Không được mở cửa cho bất kỳ ai, không được để bọn nó phát hiện ra con.
4, Mỗi ngày đều phải ăn cơm.
5, Đêm đến phải luôn ngủ trong phòng của mình, lúc tỉnh dậy cho dù trong phòng có xảy ra chuyện gì thì đều là bình thường.
6, Ba ngày sau, lấy được gói hàng mà mẹ để ở ngoài cửa.】
Những ràng buộc trong tờ giấy này còn ít hơn trong tưởng tượng của Ân Tu.
Bên trong quy tắc dành cho người chơi có ghi bắt buộc phải giúp đỡ bé gái hành sự dựa theo giấy nhắn mà người mẹ để lại.
Quy tắc sinh tồn là dành cho người chơi, giấy nhắn của người mẹ là dành cho bé gái, không có hiệu lực với người chơi, tuy nhiên, vì có điều kiện phải giúp bé gái sống sót, nên phải chăng nó cũng có liên quan đến điều kiện để thông quan phó bản?
Ân Tu lật hai tờ giấy ra xem xét thì phát hiện mặt sau tờ giấy quy tắc sinh tồn vẫn còn có thêm quy tắc nữa.
【Quy tắc thông quan phó bản:
1, Đặt thi thể của quái vật lên tế đàn của thị trấn.
2, Để bé gái hoàn thành tất cả các quy tắc trong giấy nhắn của người mẹ.】
Bên dưới còn có một hàng chữ đen nghiêng nghiêng ngả ngả.
3, Không được giết bất cứ quỷ quái nào.
Sau đó dòng chữ này lại bị một đường màu tím gạch đi.
Ánh mắt Ân Tu dừng lại trên điều thứ ba này rất lâu, cậu đang suy xét xem có nên đặt điều thứ ba này vào trong quy tắc luôn không, nếu đã bị gạch đi rồi thì có lẽ là không cần đâu?
“Vậy là nói cũng có thể giết quỷ quái?” Ân Tu lẩm bẩm nói.
Bé gái đang ngồi trên sofa như phát giác được gì đó, cứng ngắc ngẩng đầu lên.
Cánh cửa bên cạnh lạch cạch mở ra, lần này người đàn ông không còn xuất hiện với bộ dạng ướt sũng nữa, hơi nước trên người anh ta biến mất sạch sẽ, nhưng quần áo lại không đổi, vẫn là bộ vest đen kia.
Ân Tu không cảm thấy anh ta sẽ tìm được một bộ đồ thứ hai giống hệt như vậy ở trong phòng của bé gái, cũng không rõ tại sao anh ta lại có thể hong khô bản thân trong một thời gian ngắn như vậy, cậu dứt khoát bỏ qua luôn mấy vấn đề này.
“Anh tên là gì?”
Người đàn ông mỉm cười: “Lê Mặc.”
https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753
Ân Tu gật gật đầu: “Chào anh Lê Mặc, tôi tên là Ân Tu, xin hỏi bây giờ anh có thể há miệng ra một chút được không?”
Lê Mặc hơi ngơ ngác, ngập ngừng hé cái miệng mọc đầy răng nhọn của mình ra, giây tiếp theo, Ân Tu vo tròn hai tờ giấy quy tắc rồi nhét vào miệng anh, sau đó lại chu đáo mà khép miệng lại giúp anh.
Một tràng âm thanh nhai nuốt lít nha lít nhít phát ra từ miệng Lê Mặc, sau đó ừng ực một tiếng, anh ta nuốt trọn hai tờ giấy xuống bụng.
Sau khi trải qua sự nhai nuốt của từng vòng răng nhọn trong khuôn miệng anh ta, cho dù bé gái có lòng xé miệng Lê Mặc ra thì cũng không thể ghép lại hoàn chỉnh tờ quy tắc.
Động tác bất ngờ này của Ân Tu khiến cho Lê Mặc, bé gái và các khán giả đang xem ngoài màn hình đều sửng sốt.
Một đống bình luận bay phấp phới.
“Tuy tôi biết rằng Ân Tu làm như vậy là để tránh việc bé gái nhìn thấy tờ giấy rồi giết mình, nhưng tại sao cậu ta lại nhét tờ quy tắc vào miệng bạn cùng phòng chứ!!”
“Làm sao tôi biết được, động tác nhanh quá nhìn không rõ.”
“Lại nói, cậu ta nhớ hết quy tắc rồi sao? Nhanh chóng hủy đi như vậy rất dễ xảy ra chuyện đó! Ghi nhớ quy tắc trong phó bản là cách tốt nhất để giữ mạng đó!”
“Nhưng ở phó bản này, giữ quy tắc bên người cũng rất nguy hiểm mà, hơn nữa bé gái cũng đã mở lời rồi.”
“Vậy bây giờ cậu ta làm sao đáp lại yêu cầu của bé gái đây...”
Ánh mắt khó hiểu của mọi người đều tập trung trên người của Ân Tu.
Khi nhận ra tờ giấy đã bị ăn mất, bé gái oa oa khóc lên rồi vội vội vàng vàng chạy qua.
Nó muốn lôi kéo Lê Mặc- người đã ăn mất tờ giấy nhưng lại không dám, thế là đành giữ lại Ân Tu, vừa khóc khuôn mặt vừa trở nên dữ tợn: “Em vẫn còn chưa xem đâu! Anh trai hư! Mau trả giấy nhắn của mẹ lại cho em!”
Nước mắt tuôn rơi trên mặt nó, khuôn mặt non nớt dường như trở nên vặn vẹo hơn theo dòng nước mắt, cái miệng hé ra to hơn, hàm răng bên trong dần trở nên bén nhọn hơn, âm thanh phát ra từ cổ họng không giống như tiếng khóc nữa mà giống với tiếng gầm gừ của quái vật.
Nó vừa khóc, vừa dùng móng tay sắc nhọn bấu vào người Ân Tu: “Trả giấy nhắn của mẹ lại cho em! Nếu không em sẽ ăn anh! Ăn anh!”
Chớp mắt, bé gái ngây thờ vừa nãy đã biến thành một con quái vật đáng sợ, phẫn nộ gào thét, cho dù là cách một cái màn hình nhưng đám người chơi vẫn vô thức mà lùi về sau vài bước, lo sợ sẽ nhìn thấy cảnh tượng máu me y như nhà bên cạnh.
Nhưng Ân Tu rất bình tĩnh.
Cậu nhìn chằm chằm vào bé gái đang chầm chậm biến dạng, rồi nắm lấy tay nó đi về phía chiếc bàn, uể oải nói: “Đừng khóc nữa, đều tại anh không cẩn thận làm mất tờ giấy, nhưng mà anh trai lại nhớ được hết mấy thứ ghi trên đó rồi, bây giờ anh chép lại cho em xem, có được không?”
Tiếng khóc của bé gái nghẹn lại, khuôn mặt vặn vẹo vừa rồi hiện lên vẻ hoang mang.
Chép lại?
Vậy....vậy cũng được sao?
Quy tắc trong phó bản đã bị Lê Mặc ăn mất rồi, mà hiển nhiên quy tắc mà Ân Tu viết ra sẽ không được tính là thuộc về phó bản, nhưng điều này cũng không được xem là làm trái ý nguyện muốn xem giấy nhắn của bé gái.
Đều tại mấy hành động rùm beng đó của Ân Tu, làm nó không biết có nên tiếp tục khóc hay không nữa.
Thấy bé gái do dự, Ân Tu chỉ tay về phía Lê Mặc đang mỉm cười xem kịch bên cạnh: “Nếu em không đồng ý thì tự chui vào bụng anh ta mà tìm đi.”
Lời vừa dứt, đạn mạt liền tăng tốc bay qua: “Má nó, Ân Tu này thật là ác độc mà, cậu ta muốn hại bạn cùng phòng! Bé gái chắc chắn sẽ vạch bụng bạn cùng phòng của cậu ta ra để tìm tờ giấy!”
“Tôi thừa biết con người cậu ta máu lạnh vô tình mà! Nhưng không ngờ cậu ta lại tàn nhẫn đến vậy, chẳng trách không ai trong trấn nhỏ muốn làm bạn cùng phòng với cậu ta, trở thành bạn cùng phòng với cậu ta chỉ có đường chết mà thôi!”
“Về sau vẫn nên cách xa cậu ta một chút.”
Trái ngược với sự phẫn nộ của dòng đạn mạt, bầu không khí trong nhà có chút cứng nhắc.
Vẻ mặt bé gái cứng đờ, nó xoay người nhìn về phía Lê Mặc.
Lê Mặc nhếch miệng cười, lộ ra vòng răng còn bén nhọn dày đặc hơn cả nó, có thể người xem không nghe thấy, nhưng nó nghe được dục vọng nuốt chửng đang dâng lên từ sâu trong cổ họng người kia, điều này khiến cho toàn thân nó run lên.
Nó rùng mình buông Ân Tu ra.
Anh trai xinh đẹp này thật độc ác, cái gì mà chui vô bụng người kia tìm tờ giấy chứ! Muốn hại nó chứ gì! Còn lâu nó mới bị lừa!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương