Sau Khi Kết Hôn Với Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 21



Ngủ ư?

Là ngủ kiểu nào?

Thẩm Từ nháy mắt không khống chế được suy nghĩ của mình, chẳng lẽ ban ngày Tần Thiếu không mần ăn gì được cậu, nên mới chờ đến lúc tắt đèn rồi thịt bù à?

Thế nên cơ thể cậu trở nên cứng đờ, nằm trong lòng Tần Ức hồi lâu không dám động đậy, nhưng cậu không động thì Tần Ức cũng bất động, nên cậu giữ nguyên tư thế này năm phút đồng hồ, đến lúc Thẩm Từ không nhịn được nữa, lúc này mới ngẩng đầu lên, cẩn thận gọi: "Tần Ức?"

Không ai đáp lời.

Thẩm Từ cực kỳ mờ mịt, muốn thoát khỏi vòng tay của hắn, thế nhưng đối phương vẫn không có phản ứng.

Chẳng lẽ ngủ rồi?

Ngủ trong vài giây?

Không phải chớ, cho dù uống thuốc ngủ, tác dụng cũng không thể nhanh như thế được.

Cho nên hắn nói ngủ với cậu chỉ là ngủ đơn thuần mà thôi?

Đêm nào hắn cũng ngủ với cậu, có cần phải cường điệu lên như thế không?... Hại cậu căng thẳng nãy giờ.

Thẩm Từ im lặng nằm bên cạnh hắn, thần kinh đang căng thẳng cũng dần thả lỏng, thầm nghĩ hôm nay Tần Ức ngủ nhanh như vậy, chẳng lẽ là do ban ngày tiêu hao nhiều tinh lực nên không phát hiện ra thân thể mình đã cực kì mệt mỏi?

Nếu là như vậy...Xem ra không có lợi cho việc hồi phục thân thể.

*

Sáng hôm sau lúc Thẩm Từ tỉnh giấc, Tần Ức vẫn chưa dậy.

Không biết do tác dụng của thuốc ngủ hay là nguyên nhân gì khác, Thẩm Từ cũng không đánh động gì hắn, đi ăn sáng một mình.

Cậu vừa đi vừa mở điện thoại, thấy tin tức của Thẩm gia.

Nhà họ Thẩm ở Yến thành cũng coi như khá có danh tiếng, nhưng đó là chuyện của mấy chục năm trước, kể từ khi Thẩm Triệu Thành lên nắm quyền, Thẩm gia càng ngày càng xuống dốc. Lúc Thẩm Từ còn nhỏ, trong nhà còn có thể sống nhờ danh tiếng, nhưng những năm gần đây tình hình ngày càng kém hơn. Có lẽ là nhìn thấy bọn họ không có tương lai nên nhiều người hợp tác lâu năm với Thẩm gia cũng không hi vọng gì nữa, trực tiếp cắt đứt mọi quan hệ.

Thẩm Từ đối với mấy việc như này không có quá nhiều cảm xúc, tâm tình không chút gợn sóng mà chuyển sang tin khác, đột nhiên nhớ đến cái gì đó, liền gọi một cuộc điện thoại.

Điện thoại vang lên một lúc thì mới có người bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ: "A lô, Tiểu Từ?"

“Dì ơi.", Thẩm Từ khẽ nói, "Dì không sao chứ?"

Mẹ kế của Thẩm Từ —— Hướng Ngọc Mai trầm mặc một lúc, cười nói: "Dì rất tốt, còn con? Ở Tần Gia thế nào?"

Mặc dù bà nói mình rất tốt, nhưng Thẩm Từ lại nghe ra được trong giọng nói của bà có chút miễn cưỡng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Dì, dì có tiện video call với con không?"

"Cái này... Được."

Hai người chuyển từ gọi điện thoại sang video, dì Hướng bên kia không biết là đang ở đâu, nhưng chắc chắn không phải ở trong nhà. Thẩm Từ nhìn màn hình, cảm thấy bà so với lần gặp mặt trước thì tiều tụy hơn rất nhiều, Thẩm gia xảy ra chuyện, chắc chắn bà cũng không dễ chịu.

Cậu vừa định nói chuyện thì nghe thấy đối phương hỏi: "Tiểu Từ, cổ con bị sao vậy?"



"Dạ... Không sao ạ". Thẩm Từ vội che một bên cổ lại, hơi đỏ mặt, trong lòng tự nhủ không đúng, vết cắn này qua một ngày rồi mà vẫn chưa hết, lúc đó Tần Ức cũng đâu có dùng sức, chẳng lẽ do làn da này quá mỏng manh?

Dì Hướng vẫn không yên tâm: "Tần Thiếu không làm khó con chứ?"

"Không có không có, anh ấy đối xử với con rất tốt." Thẩm Từ vội vàng nói, "Dì ở đó thế nào rồi? Ba con ông ấy..."

"Tiểu Từ", Dì Hướng cười mệt mỏi, "Dì với ba con sắp ly hôn."

Thẩm Từ sửng sốt.

Ly hôn?

Trong nguyên tác không có tình tiết này, trong trí nhớ của cậu, mặc dù đoạn sau dì Hướng không có nhiều đất diễn, nhưng lúc nguyên chủ trốn khỏi Tần Gia, trở lại nhà họ Thẩm có đề cập tới bà, lúc ấy bà vẫn còn sống với Thẩm Triệu Thành, lẽ ra sẽ không có gì thay đổi cho đến lúc hết tiểu thuyết.

Có điều, trong nguyên tác cũng không có tình tiết "Trời lạnh rồi, cho Thẩm gia phá sản đi”, chẳng lẽ vì thế mà tất cả những tình tiết sau đó đều thay đổi?

Cậu vẫn chưa thể tin được: "Sao đột nhiên lại quyết định ly hôn? Chẳng lẽ là do chuyện gần đây của Thẩm gia ạ?"

"Cũng không hẳn”, Dì Hướng lắc đầu, "Chỉ là chuyện mới xảy ra gần đây đã hoàn toàn đập tan ảo tưởng còn sót lại của dì với ông ấy."

Sắc mặt bà rất kém: "Thật xin lỗi Tiểu Từ, dì không nghĩ sợi dây chuyền của con là bị ông ấy lấy đi, dì biết đó là thứ quan trọng với con—— nếu như dì nói cho Ôn Dao biết chuyện con bị rơi xuống nước sớm hơn một chút thì đã có thể sớm phát hiện ra là ba con lấy."

"Dì à, không phải lỗi của dì."

"Cám ơn con đã tin dì", Dì Hướng mỏi mệt thở dài, "Trước kia dì nén giận thành quen, ông ta nói gì đều sẽ nghe, nhưng lần này dì không thể nhịn được nữa —— Tối hôm kia, em gái của con đột nhiên nói với dì là nó không tìm thấy bộ dụng cụ vẽ tranh mới mua, hỏi dì có thấy ở đâu không, dì giúp nó tìm mãi mà không thấy nên đi hỏi ba con, kết quả ông ấy ấp úng nói là đăng bài bán bộ dụng cụ vẽ tranh với bộ màu vẽ còn chưa mở lần nào trên trang web đồ cũ, bán được hai ngàn tệ."

Thẩm Từ: "..."

“Năm đó ông ta bán dương cầm của con nhỉ, cũng làm như vậy”. Dì Hướng cười khổ, "Thật xin lỗi, là dì ích kỉ, năm đó dì không ngăn cản ông ấy, hiện tại ổng đối xử với con gái dì như vậy, cuối cùng dì mới biết phản kháng, đao cắt trên người mình mới biết đau.”

"Dì à, dì đã làm rất tốt rồi, thật đó, đây không phải lỗi của dì!"

Dì Hướng lắc đầu: "Mà Tiểu Từ này, có một chuyện dì đã giấu lâu rồi nhưng chưa nói cho con biết —— thực ra con rất có thiên phú học đàn, không phải là con khuyết thiếu ngũ âm, vào năm thứ ba con học đàn, tình trạng kinh tế trong nhà gặp vấn đề lớn, ba con thấy không thể tiếp tục cho con tiền đi học đàn nữa, nhưng lại thấy thái độ của con rất kiên quyết, lúc này ông ta mới nảy ra ý xấu, bắt giáo viên dạy đàn nói dối con, nói con đàn càng ngày càng kém, con không thích hợp để học đàn, trước kia khen con chỉ là để cổ vũ thôi, nói như vậy để tẩy não con cho đến khi con chủ động từ bỏ mới thôi."

Thẩm Từ sững sờ.

Cái gì?

"Chuyện này thực ra mãi đến lúc sau dì mới biết được, là giáo viên dương cầm kia cảm thấy áy náy nên chủ động nói cho dì biết, cô ấy nói cô ấy có lỗi với con, từ đó trở đi, cổ cũng không còn dạy dương cầm cho ai nữa. Dì vẫn luôn muốn nói cho con, nhưng lại sợ con biết sẽ càng buồn hơn, bệnh tái phát nên không dám nói."

Vẻ mặt Thẩm Từ kinh ngạc —— tại sao cậu lại không biết chuyện này?

Trong nguyên tác chỉ nói là nguyên chủ học đàn ba năm, vì không có thiên phú nên từ bỏ, căn bản không có thêm những tình tiết này.

Dì Hướng đang nói, đột nhiên kích động: "Tiểu Từ, không phải bây giờ con đang ở Tần gia sao? Nếu Tần Thiếu đối xử tốt với con, vậy con hỏi cậu ta xem có thể dạy con học đàn được không? Ừm... Nếu cậu ấy không dạy, thì chẳng phải dì đã cho con năm vạn sao, con mua một cây đàn rồi tìm giáo viên dạy học, số tiền đó cũng đủ để con học được một thời gian."

"Dì à", Thẩm Từ vội vàng nói, "Tần Ức đang dạy con rồi ạ."

Dì Hướng dừng lại, có chút cảm động: "Vậy là tốt rồi, tốt quá rồi... Tiểu Từ, dì phải đi chuẩn bị thủ tục ly hôn, đợi làm xong hết mấy cái thủ tục, dì sẽ đưa em gái con rời khỏi Yến thành, sau này chúng ta...chắc sẽ không có cơ hội gặp lại đâu."

Vừa nói, bà vừa vẫy tay với Thẩm Từ: "Tạm biệt, Tiểu Từ."

Video bị đối phương cắt đứt, Thẩm Từ đang chìm đắm trong câu nói kia nên vẫn chưa hoàn hồn, nếu như lời dì Hướng nói là thật, vậy thì nội dung khác xa so với trong tiểu thuyết.



Còn có, vừa rồi dì có nhắc đến cái gì mà..."Bệnh tái phát"? Đây là bệnh gì, chẳng lẽ có liên quan đến việc nguyên chủ nghỉ học một năm sao?

Thẩm Từ rất muốn gọi điện thoại hỏi, nhưng lại sợ hỏi quá nhiều sẽ lộ ra là nguyên chủ bị mất trí nhớ, nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không dám tùy tiện hành động.

Cậu trở lại phòng đàn, luyện đàn một chút để phân tán lực chú ý, nhưng vừa đặt ngón tay lên phím đàn thì cảm thấy đầu ngón áp út của mình đau nhói.

Trên đầu ngón tay thế mà... có một vết phồng rộp.

Thân thể này cũng yếu ớt quá đi!

Thẩm Từ nhất thời bất đắc dĩ, đành phải vào phòng Tần Ức tìm hộp thuốc, vừa lúc gặp hắn từ phòng tắm đi ra.

Tần Ức dừng xe lăn: "Em tìm cái gì?"

"Anh dậy rồi." Thẩm Từ nhìn chung quanh, "Có cồn không, với kim tiêm?"

"Em cần kim làm gì?"

"Chỉ là... đầu ngón tay bị phồng rộp."

Tần Ức nhíu mày: "Lại đây tôi xem."

Thẩm Từ vốn muốn lén lút làm, bây giờ lại chạm mặt Tần Ức, đành phải đi đến đưa ngón tay ra cho hắn xem.

Tần Ức nhìn đầu ngón tay phồng rộp của cậu, sắc mặt trở nên khó coi: "Có phải do hôm qua luyện đàn quá lâu không?"

"Chắc là không..."

"Xin lỗi", Tần Ức rất nhanh lấy hộp thuốc ra, "Ngồi xuống đây."

Thẩm Từ đành phải ngồi xuống giường, nhìn đối phương cẩn thận sát trùng ngón tay mình, nhất thời có một loại cảm giác thỏa mãn kì lạ —— cậu được Tần Ức chăm sóc?

Trong lòng cậu có chút vui sướng, khiến cậu tạm thời quên sạch sành sanh tin tức vừa nghe được từ mẹ kế, ngón tay cũng không đau nữa.

Tần Ức xé mở một cây kim y tế, dùng đầu kim đâm vào vết phồng rộp, chất lỏng bên trong chảy ra, hỏi: "Đau không?".

||||| Truyện đề cử: Nếu Anh Yêu Em |||||

"Không đau."

Tần Ức áy náy: "Hôm qua tôi không nên để em luyện đàn lâu như vậy, xin lỗi."

"Không phải lỗi của anh, không cần xin lỗi."

Tần Ức không nói gì, đột nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay của cậu.

Thẩm Từ hít sâu một hơi.

Nhiệt độ trên môi người đàn ông này hình như không còn nóng như hôm qua, tay cũng rất lạnh, Thẩm Từ còn tưởng rằng hắn vừa rửa tay, cẩn thận quan sát mới phát hiện sắc mặt hắn cũng hơi tái nhợt, giống như lượng máu duy nhất ngày hôm qua còn sót lại nay đã cạn kiệt.

Thẩm Từ đột nhiên có dự cảm xấu, nhẹ giọng hỏi: "Ca ca, anh không khỏe sao ạ?"
Chương trước Chương tiếp