Sau Khi Phụ Hoàng Thức Tỉnh
Chương 6
Phụ hoàng không ban hôn cho Chiêu Dương và Cố Phỉ.
Đương nhiên, cũng không ban hôn cho ta.
Chuyện chọn phò mã, cứ thế bị gác lại.
Ngày Chiêu Hoa hết bị cấm túc, Chiêu Dương hẹn các vị công chúa cùng nhau đi chơi đánh cầu.
Còn chưa kịp nghĩ ra lý do để từ chối, thì phụ hoàng đã phái người đến gọi ta qua.
Vừa hay, giúp ta giải quyết được rắc rối này.
Trong tiểu thuyết, có một lần Chiêu Dương hẹn mọi người cùng nhau đi đánh cầu, ta cưỡi ngựa đụng trúng Chiêu Hoa, khiến Chiêu Hoa bị thương ở chân, phải tĩnh dưỡng mất ba bốn tháng.
Từ đó về sau, danh tiếng kiêu căng ngạo mạn của ta lan xa.
Ta vui vẻ đến ngự thư phòng gặp phụ hoàng.
"Công chúa, hoàng thượng và các vị đại nhân đang nghị sự, công chúa cứ chơi ở gần đây đi."
Lý công công vừa nói, vừa chỉ cho ta chiếc ghế nằm và chiếc bàn nhỏ bày đồ ăn nhẹ ở bên cạnh.
Ta giật giật khóe miệng, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy ghế nằm ở bên ngoài ngự thư phòng.
Ta suy nghĩ một chút, hỏi: "Lý công công, gần đây phụ hoàng có gì kỳ lạ không?"
Lúc đầu, Lý công công không chịu nói, bị ta quấn lấy hỏi dồn, ông ấy nhìn trái nhìn phải, do dự nói:
"Gần đây, thỉnh thoảng hoàng thượng lại há miệng ra, nhưng lại không nói gì, sau đó thì thở dài hoặc là lộ vẻ bực bội."
Ta mặt đầy dấu chấm hỏi.
Chẳng lẽ phụ hoàng có chuyện gì phiền lòng không thể nói ra?
Ta nằm trên ghế dài bên ngoài ngự thư phòng, nhìn đám mây trên trời, không hiểu sao lại cảm thấy rất giống chiếc túi thơm mà Trình Tử Nghiêu hay đeo bên người.
Chiếc túi thơm đó là do chính tay ta thêu, thêu hình mây lành, bên trong để bùa hộ mệnh, mong rằng có thể bảo vệ hắn bình an trở về.
Đột nhiên, một tiếng cười khẽ vang lên bên tai ta:
"Công chúa cười ngây ngô như vậy, càng giống con thỏ ngốc hơn."
Nghe vậy, ta ngẩn người quay đầu lại.
Chỉ thấy người mà ta ngày đêm mong nhớ, đang mỉm cười nhìn ta.
Nhớ hắn, nhớ đến mức xuất hiện ảo giác rồi.
Ta khẽ gọi: "Tử Nghiêu."
"Công chúa, thần đã trở về."
Trình Tử Nghiêu nhìn ta thật sâu, ánh mắt dịu dàng tha thiết.
Ta lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, bởi vì đứng dậy quá nhanh, nên không cẩn thận ngã ngửa về phía sau.
Trình Tử Nghiêu vững vàng đỡ lấy ta, cau mày nói: "Công chúa ngốc nghếch như vậy, sau này biết làm sao đây?"
Vừa mới trở về đã chê bai ta...
Ta bĩu môi, hờn dỗi đẩy hắn ra, lùi về sau hai bước.
Chỉ nghe thấy hắn thản nhiên nói tiếp: "Sau này công chúa không thể rời khỏi bên cạnh thần, nếu không thần sẽ không kịp đỡ công chúa."
Ta nghe thấy tiếng tim đập của hai người.
Hắn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt chuyên chú và nghiêm túc.
Tình ý lưu luyến bỗng chốc bao trùm lấy chúng ta.
Bỗng nhiên, ánh mắt ta rơi vào bên hông hắn, khựng lại một chút:
"Chiếc túi thơm mà ta tặng trước khi ngài lên đường đi biên quan đâu?"
Hắn khẽ nhếch mép, lấy từ trong n.g.ự.c ra một chiếc túi thơm cũ, sau đó lại từ trong chiếc túi thơm cũ đó lấy ra chiếc túi thơm mà ta thêu.
Tâm trạng ta lúc này giống như đang ngồi trên mây vậy.
Ta mong đợi hỏi: "Sao không đeo, lại cất trong chiếc túi thơm khác?"
"Ta sợ làm bẩn làm hỏng nó."
Nghe vậy, trong lòng ta càng thêm vui mừng.
Đương nhiên, cũng không ban hôn cho ta.
Chuyện chọn phò mã, cứ thế bị gác lại.
Ngày Chiêu Hoa hết bị cấm túc, Chiêu Dương hẹn các vị công chúa cùng nhau đi chơi đánh cầu.
Còn chưa kịp nghĩ ra lý do để từ chối, thì phụ hoàng đã phái người đến gọi ta qua.
Vừa hay, giúp ta giải quyết được rắc rối này.
Trong tiểu thuyết, có một lần Chiêu Dương hẹn mọi người cùng nhau đi đánh cầu, ta cưỡi ngựa đụng trúng Chiêu Hoa, khiến Chiêu Hoa bị thương ở chân, phải tĩnh dưỡng mất ba bốn tháng.
Từ đó về sau, danh tiếng kiêu căng ngạo mạn của ta lan xa.
Ta vui vẻ đến ngự thư phòng gặp phụ hoàng.
"Công chúa, hoàng thượng và các vị đại nhân đang nghị sự, công chúa cứ chơi ở gần đây đi."
Lý công công vừa nói, vừa chỉ cho ta chiếc ghế nằm và chiếc bàn nhỏ bày đồ ăn nhẹ ở bên cạnh.
Ta giật giật khóe miệng, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy ghế nằm ở bên ngoài ngự thư phòng.
Ta suy nghĩ một chút, hỏi: "Lý công công, gần đây phụ hoàng có gì kỳ lạ không?"
Lúc đầu, Lý công công không chịu nói, bị ta quấn lấy hỏi dồn, ông ấy nhìn trái nhìn phải, do dự nói:
"Gần đây, thỉnh thoảng hoàng thượng lại há miệng ra, nhưng lại không nói gì, sau đó thì thở dài hoặc là lộ vẻ bực bội."
Ta mặt đầy dấu chấm hỏi.
Chẳng lẽ phụ hoàng có chuyện gì phiền lòng không thể nói ra?
Ta nằm trên ghế dài bên ngoài ngự thư phòng, nhìn đám mây trên trời, không hiểu sao lại cảm thấy rất giống chiếc túi thơm mà Trình Tử Nghiêu hay đeo bên người.
Chiếc túi thơm đó là do chính tay ta thêu, thêu hình mây lành, bên trong để bùa hộ mệnh, mong rằng có thể bảo vệ hắn bình an trở về.
Đột nhiên, một tiếng cười khẽ vang lên bên tai ta:
"Công chúa cười ngây ngô như vậy, càng giống con thỏ ngốc hơn."
Nghe vậy, ta ngẩn người quay đầu lại.
Chỉ thấy người mà ta ngày đêm mong nhớ, đang mỉm cười nhìn ta.
Nhớ hắn, nhớ đến mức xuất hiện ảo giác rồi.
Ta khẽ gọi: "Tử Nghiêu."
"Công chúa, thần đã trở về."
Trình Tử Nghiêu nhìn ta thật sâu, ánh mắt dịu dàng tha thiết.
Ta lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, bởi vì đứng dậy quá nhanh, nên không cẩn thận ngã ngửa về phía sau.
Trình Tử Nghiêu vững vàng đỡ lấy ta, cau mày nói: "Công chúa ngốc nghếch như vậy, sau này biết làm sao đây?"
Vừa mới trở về đã chê bai ta...
Ta bĩu môi, hờn dỗi đẩy hắn ra, lùi về sau hai bước.
Chỉ nghe thấy hắn thản nhiên nói tiếp: "Sau này công chúa không thể rời khỏi bên cạnh thần, nếu không thần sẽ không kịp đỡ công chúa."
Ta nghe thấy tiếng tim đập của hai người.
Hắn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt chuyên chú và nghiêm túc.
Tình ý lưu luyến bỗng chốc bao trùm lấy chúng ta.
Bỗng nhiên, ánh mắt ta rơi vào bên hông hắn, khựng lại một chút:
"Chiếc túi thơm mà ta tặng trước khi ngài lên đường đi biên quan đâu?"
Hắn khẽ nhếch mép, lấy từ trong n.g.ự.c ra một chiếc túi thơm cũ, sau đó lại từ trong chiếc túi thơm cũ đó lấy ra chiếc túi thơm mà ta thêu.
Tâm trạng ta lúc này giống như đang ngồi trên mây vậy.
Ta mong đợi hỏi: "Sao không đeo, lại cất trong chiếc túi thơm khác?"
"Ta sợ làm bẩn làm hỏng nó."
Nghe vậy, trong lòng ta càng thêm vui mừng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương