Sau Khi Phụ Hoàng Thức Tỉnh
Chương 7
Đúng lúc này, Chiêu Dương và Chiêu Hoa đi tới.
Ánh mắt Chiêu Dương dừng lại trên người Trình Tử Nghiêu.
Ta nghiêng người sang một bên, vừa vặn che khuất tầm mắt của nàng đang nhìn Trình Tử Nghiêu.
Trong tiểu thuyết không hề nhắc đến Trình Tử Nghiêu, ta phải bóp c h ế t mọi khả năng có người cướp Trình Tử Nghiêu từ trong trứng nước.
Chiêu Dương nhướng mày, ý vị sâu xa nói:
"Tỷ muội chúng ta vừa mới đánh cầu xong, nghe nói Chiêu Nhân hoàng tỷ ở đây một mình, cho nên ta và Chiêu Hoa muội muội muốn đến đây để bầu bạn với hoàng tỷ. Không ngờ rằng hoàng tỷ đã có người bầu bạn, không phải một mình."
Ta nhướng mày cười nói: "Có nhiều nội thị và thị vệ ở đây như vậy, ta đương nhiên không phải một mình. Không giống như Chiêu Dương muội muội, lúc ở bên Cố đại nhân tâm sự dưới trăng, bốn bề vắng lặng."
Ta càng muốn nói: Tìm thám hoa lang Cố Phỉ của muội mà tâm sự đi, đừng đến đây quấy rầy ta và Trình Tử Nghiêu, được chứ!
Sắc mặt Chiêu Dương cứng đờ, tia oán hận trong đáy mắt lóe lên rồi biến mất.
Nàng cười duyên, nói: "Lần trước phụ hoàng kiểm tra học thức của các công tử nhà quan lại, không biết hoàng tỷ đã để ý người nào, muốn cầu xin phụ hoàng ban hôn?"
Chiêu Hoa lộ vẻ mặt tiếc nuối phụ họa theo: "Tiếc là hôm đó ta không thể đi, không thể nhìn thấy người mà Chiêu Nhân hoàng tỷ để ý có dung mạo tuấn tú ra sao, cũng không biết so với Trình tướng quân thì thế nào?"
Ta đau lòng nói: "Bản cung không ngờ rằng, hai vị hoàng muội lại tư xuân như vậy, cứ nhắc đến chuyện 'ban hôn', 'muốn nhìn nam nhân', bản cung là tỷ tỷ, thật sự là cảm thấy rất xấu hổ và lo lắng cho hai người."
"Tỷ!"
Chiêu Dương và Chiêu Hoa trừng mắt nhìn ta, nhưng rất nhanh sau đó đã kiềm chế lại cảm xúc.
Chiêu Dương nước mắt lưng tròng, ủy khuất nói: "Hoàng tỷ hiểu lầm rồi, sao có thể nghĩ muội muội như vậy chứ?"
Chiêu Hoa lập tức tiếp lời, ra vẻ chính trực: "Trình tướng quân, ngài hãy phân xử đi."
Ta hừ lạnh, nheo mắt nhìn bọn họ.
Chỉ cần Trình Tử Nghiêu nói sai một câu, ta sẽ không tha cho hắn.
"Bẩm Chiêu Hoa công chúa, thần vừa rồi lơ đễnh, không nghe rõ. Chỉ nghe thấy Chiêu Nhân công chúa nói, là tỷ tỷ nên cảm thấy rất xấu hổ và lo lắng cho hai người. Chiêu Nhân công chúa hiền lương thục đức, hiểu chuyện biết điều, thật sự là có tình cảm sâu nặng với hai vị công chúa."
Trình Tử Nghiêu nói năng thành khẩn, mắt cũng không chớp lấy một cái.
Chiêu Dương và Chiêu Hoa sa sầm mặt mày.
Ta cong môi cười.
"Tử Nghiêu nói đúng!"
Phụ hoàng bước ra khỏi ngự thư phòng.
Từ xa, có thể nhìn thấy bóng dáng các vị đại nhân rời khỏi cung.
Phụ hoàng lạnh lùng nhìn Chiêu Dương và Chiêu Hoa: "Hai con đến ngự thư phòng tìm trẫm, có chuyện gì quan trọng?"
Chiêu Hoa nước mắt lưng tròng, im lặng không nói, trông vô cùng đáng thương.
Chiêu Dương nũng nịu nói: "Bẩm phụ hoàng, nữ nhi nhìn thấy Chiêu Nhân hoàng tỷ..."
"Là đến thăm Chiêu Nhân à, đã nhìn thấy rồi thì hai con lui xuống đi." Phụ hoàng cắt ngang lời nàng, trên mặt lộ rõ vẻ không kiên nhẫn.
Chiêu Dương và Chiêu Hoa đành phải lui xuống, trong đáy mắt tràn đầy oán hận và không cam lòng.
Còn ta và Trình Tử Nghiêu, thì đi theo phụ hoàng vào ngự thư phòng.
Phụ hoàng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Trình Tử Nghiêu còn u ám và phức tạp hơn so với lúc nãy.
Ông nói: "Tử Nghiêu, trẫm đã lệnh cho người ta xây dựng lại Trình phủ, ngươi vừa mới hồi kinh, trước tiên cứ nghỉ ngơi vài ngày đi."
"Thần đa tạ hoàng thượng."
Lúc Trình Tử Nghiêu còn nhỏ, phụ thân hắn đã tử trận sa trường, mẫu thân lâm bệnh qua đời, chỉ còn lại một mình hắn.
Phụ hoàng thương xót hắn, phái người đón hắn vào cung, cùng ăn cùng ở với các hoàng huynh.
Các hoàng tử sau khi trưởng thành đều dọn ra khỏi cung, Trình Tử Nghiêu cũng nên dọn ra ngoài.
Sự sắp xếp của phụ hoàng, rất hợp tình hợp lý.
Chỉ là, trong lòng ta có chút không nỡ.
Sau khi hắn dọn ra ngoài, chúng ta sẽ ít có cơ hội gặp mặt hơn.
Ánh mắt Chiêu Dương dừng lại trên người Trình Tử Nghiêu.
Ta nghiêng người sang một bên, vừa vặn che khuất tầm mắt của nàng đang nhìn Trình Tử Nghiêu.
Trong tiểu thuyết không hề nhắc đến Trình Tử Nghiêu, ta phải bóp c h ế t mọi khả năng có người cướp Trình Tử Nghiêu từ trong trứng nước.
Chiêu Dương nhướng mày, ý vị sâu xa nói:
"Tỷ muội chúng ta vừa mới đánh cầu xong, nghe nói Chiêu Nhân hoàng tỷ ở đây một mình, cho nên ta và Chiêu Hoa muội muội muốn đến đây để bầu bạn với hoàng tỷ. Không ngờ rằng hoàng tỷ đã có người bầu bạn, không phải một mình."
Ta nhướng mày cười nói: "Có nhiều nội thị và thị vệ ở đây như vậy, ta đương nhiên không phải một mình. Không giống như Chiêu Dương muội muội, lúc ở bên Cố đại nhân tâm sự dưới trăng, bốn bề vắng lặng."
Ta càng muốn nói: Tìm thám hoa lang Cố Phỉ của muội mà tâm sự đi, đừng đến đây quấy rầy ta và Trình Tử Nghiêu, được chứ!
Sắc mặt Chiêu Dương cứng đờ, tia oán hận trong đáy mắt lóe lên rồi biến mất.
Nàng cười duyên, nói: "Lần trước phụ hoàng kiểm tra học thức của các công tử nhà quan lại, không biết hoàng tỷ đã để ý người nào, muốn cầu xin phụ hoàng ban hôn?"
Chiêu Hoa lộ vẻ mặt tiếc nuối phụ họa theo: "Tiếc là hôm đó ta không thể đi, không thể nhìn thấy người mà Chiêu Nhân hoàng tỷ để ý có dung mạo tuấn tú ra sao, cũng không biết so với Trình tướng quân thì thế nào?"
Ta đau lòng nói: "Bản cung không ngờ rằng, hai vị hoàng muội lại tư xuân như vậy, cứ nhắc đến chuyện 'ban hôn', 'muốn nhìn nam nhân', bản cung là tỷ tỷ, thật sự là cảm thấy rất xấu hổ và lo lắng cho hai người."
"Tỷ!"
Chiêu Dương và Chiêu Hoa trừng mắt nhìn ta, nhưng rất nhanh sau đó đã kiềm chế lại cảm xúc.
Chiêu Dương nước mắt lưng tròng, ủy khuất nói: "Hoàng tỷ hiểu lầm rồi, sao có thể nghĩ muội muội như vậy chứ?"
Chiêu Hoa lập tức tiếp lời, ra vẻ chính trực: "Trình tướng quân, ngài hãy phân xử đi."
Ta hừ lạnh, nheo mắt nhìn bọn họ.
Chỉ cần Trình Tử Nghiêu nói sai một câu, ta sẽ không tha cho hắn.
"Bẩm Chiêu Hoa công chúa, thần vừa rồi lơ đễnh, không nghe rõ. Chỉ nghe thấy Chiêu Nhân công chúa nói, là tỷ tỷ nên cảm thấy rất xấu hổ và lo lắng cho hai người. Chiêu Nhân công chúa hiền lương thục đức, hiểu chuyện biết điều, thật sự là có tình cảm sâu nặng với hai vị công chúa."
Trình Tử Nghiêu nói năng thành khẩn, mắt cũng không chớp lấy một cái.
Chiêu Dương và Chiêu Hoa sa sầm mặt mày.
Ta cong môi cười.
"Tử Nghiêu nói đúng!"
Phụ hoàng bước ra khỏi ngự thư phòng.
Từ xa, có thể nhìn thấy bóng dáng các vị đại nhân rời khỏi cung.
Phụ hoàng lạnh lùng nhìn Chiêu Dương và Chiêu Hoa: "Hai con đến ngự thư phòng tìm trẫm, có chuyện gì quan trọng?"
Chiêu Hoa nước mắt lưng tròng, im lặng không nói, trông vô cùng đáng thương.
Chiêu Dương nũng nịu nói: "Bẩm phụ hoàng, nữ nhi nhìn thấy Chiêu Nhân hoàng tỷ..."
"Là đến thăm Chiêu Nhân à, đã nhìn thấy rồi thì hai con lui xuống đi." Phụ hoàng cắt ngang lời nàng, trên mặt lộ rõ vẻ không kiên nhẫn.
Chiêu Dương và Chiêu Hoa đành phải lui xuống, trong đáy mắt tràn đầy oán hận và không cam lòng.
Còn ta và Trình Tử Nghiêu, thì đi theo phụ hoàng vào ngự thư phòng.
Phụ hoàng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Trình Tử Nghiêu còn u ám và phức tạp hơn so với lúc nãy.
Ông nói: "Tử Nghiêu, trẫm đã lệnh cho người ta xây dựng lại Trình phủ, ngươi vừa mới hồi kinh, trước tiên cứ nghỉ ngơi vài ngày đi."
"Thần đa tạ hoàng thượng."
Lúc Trình Tử Nghiêu còn nhỏ, phụ thân hắn đã tử trận sa trường, mẫu thân lâm bệnh qua đời, chỉ còn lại một mình hắn.
Phụ hoàng thương xót hắn, phái người đón hắn vào cung, cùng ăn cùng ở với các hoàng huynh.
Các hoàng tử sau khi trưởng thành đều dọn ra khỏi cung, Trình Tử Nghiêu cũng nên dọn ra ngoài.
Sự sắp xếp của phụ hoàng, rất hợp tình hợp lý.
Chỉ là, trong lòng ta có chút không nỡ.
Sau khi hắn dọn ra ngoài, chúng ta sẽ ít có cơ hội gặp mặt hơn.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương