Sau Khi Trốn Nhà Rời Đi Tôi Thành Kẻ Lừa Đảo

Chương 58: Thăm chốn cũ



Dù cơ thể không khỏe nhưng học vẫn phải học.

Trình Lập Nhiên đang sửa bài thi khi trước cho cậu, Hạ Đông bưng một đĩa nho đã rửa sạch lên bàn.

Phòng làm việc này vốn dĩ được Hạ Đông dùng cho công việc, bên trong không có gì khác ngoài một chiếc bàn, một cái máy tính và một ít họa cụ, mô hình.

Nhưng hiện tại, vị trí mô hình đã được thay thế bằng sách vở, tài liệu mà Diệp Dạng dùng khi học.

Nhìn thấy Trình Lập Nhiên dừng bút, Hạ Đông còn sốt ruột hơn người làm bài, hỏi:

“Bài thế nào?”

“Xuất sắc.”

Trình Lập Nhiên cảm thán:

“Thành tích này của cậu ấy, thừa sức vào đại học N!”

Tuy rằng đây chỉ là bài thi cấp ba, nhưng chỉ cần Diệp Dạng vẫn luôn duy trì thành tích này, thì cậu muốn chọn trường đại học nào trong cả nước mà không được?

Hạ Đông sửng sốt hỏi:

“Đại học N?”

Trình Lập Nhiên không chú ý đến vẻ mặt của Hạ Đông, tiếp tục nói:

“Diệp Dạng này, tôi thay mặt cho các đàn anh đàn chị trong trường gọi cậu một tiếng đàn em, khi cậu điền nguyện vọng nhất định phải ưu tiên xem xét trường của chúng tôi.”

Diệp Dạng mỉm cười, nhưng không đáp lại, cậu chuyển chủ đề.

Hai giờ sau, Trình Lập Nhiên đã đi, Diệp Dạng nhìn qua Hạ Đông vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ, cậu bèn cầm lấy một quả nho đút cho anh.

Môi Hạ Đông chạm vào vỏ nho lạnh lẽo, chợt phản ứng lại, há miệng ăn nó, còn liếm lên đầu ngón tay của Diệp Dạng.

Tay Diệp Dạng run lên, nhưng không rút tay lại, ngược lại câu lấy cổ của anh, ngồi vào lòng anh.

“Anh Đông không thích đại N sao?”

Hạ Đông sửng sốt một lát, sau đó mới nhận ra phản ứng của mình làm bạn nhỏ hiểu lầm.

“Không, trường học đó rất tốt, không đến lượt anh nhận xét có thích hay không.”

Diệp Dạng mím môi.

“Nếu anh không thích, thì em không điền nguyện vọng vào trường này...”

Hạ Đông ôm eo cậu.

“Anh không thích thì em không làm thật à?”

“Dạ...”

Diệp Dạng nghiêm túc hôn lên khóe miệng Hạ Đông.

Hạ Đông buồn cười.

“Dạng Dạng tự tin quá nhỉ, chẳng lẽ em biết trước là mình sẽ đậu?”

“Em biết em có thể ạ.”

Đối với thành tích của mình, Diệp Dạng luôn luôn tự tin về nó.

Nếu không có sự việc của Trịnh Hòa thì cậu hẳn đã tốt nghiệp, nhận được thư thông báo trúng tuyển của trường đại học yêu thích cũng thoát khỏi bóng ma từ gia đình cậu.

Chẳng qua, bây giờ cũng không tệ, xem như tất cả những oan ức và lời ô nhục khi trước đều vì gặp được Hạ Đông.

Nếu vậy, thì ngẫm lại, những điều tra tấn cậu khi trước có vẻ cũng không quá khó để chịu đựng.

“Không phải anh không thích đại học đó.”

Hạ Đông xoa xoa phía sau gáy Diệp Dạng.

“Anh chỉ đang băn khoăn, không biết nếu em muốn học đại học N thì nên học cấp ba ở đâu.”

“Dạ?”

Diệp Dạng sửng sốt.

“Không phải trường cũ của em sao ạ?”

Hạ Đông vừa xoa vừa bóp eo bạn nhỏ.

“Em còn nghĩ muốn học lại trường cũ sao? Chẳng lẽ em không muốn sống chung thành phố với anh? Thật ra anh có thể ở cùng em ở đó nhưng anh có công việc, đến lúc đó chúng ta phải ở riêng...”

“Nhưng em không có hộ khẩu ở đây...”

Chuyển hộ khẩu sang thành phố khác thật sự khá phiền, lúc trước Diệp Dạng đã tìm hiểu chuyện này trên mạng, đối với hoàn cảnh gia đình hiện tại của cậu hầu như không có khả năng.



Hơn nữa, trước nay Hạ Đông chưa từng thảo luận vấn đề này, cho nên cậu đành cam chịu việc học ở trường cũ.

“Đó là điều bình thường.”

Hạ Đông hôn lên môi bạn nhỏ.

“Thành tích của em tốt như vật, trường học nào không muốn cướp, với cả có cha chồng hỗ trợ mà, em còn lo lắng điều gì?”

“Chú Hạ cũng biết chuyện của em sao ạ?”

Diệp Dạng có chút sầu lo, đã quên phản bác cách nói “cha chồng” của Hạ Đông.

“Biết chứ.”

Hạ Đông nhìn vẻ mặt lo lắng của bạn nhỏ, an ủi:

“Ông ấy đã biết chuyện trước khi anh dẫn em về nhà, xin lỗi em, chưa được sự đồng ý mà nói chuyện của em cho ông ấy...”

“Anh không cần xin lỗi đâu, vốn dĩ không nên giấu họ.”

Diệp Dạng cảm thấy bản thân thật may mắn, dù chú Hạ và dì Chúc đã biết hoàn cảnh của cậu nhưng vẫn chấp nhận mà không làm khó gì cậu.

Khi Hạ Đông nói với Hạ Thành Nghiệp chuyện này, kỳ thật là vì trải đường cho hiện tại, đến lúc đó chuyện dời học bạ phải dựa vào cha mình, bản thân anh không có quan hệ trong lĩnh vực này.

Hạ Đông hỏi:

“Em muốn vào trường đại học N thật?”

Diệp Dạng do dự một lát mới trả lời:

“Muốn ạ.”

Trường đại học này có lẽ là giấc mơ của rất nhiều học sinh.

Diệp Dạng đến gần Hạ Đông, hôn lên môi anh lần nữa.

“Em cũng có thể thay đổi ạ, không nhất định phải là đại học N...”

Hạ Đông bật cười, biệt bạn nhỏ đang băn khoăn về ý kiến của anh.

“Thật sự thì, không phải do anh không thích đại học N, trước đó không phải đề cập với em sao? Anh học cấp ba ở thành phố X nên muốn em học ở trường học của anh.”

Đến khi đó, họ có thể tiếp tục sống ở căn hộ mà Chúc Anh mua cho anh khi học cấp ba ở đó, tính ra cũng tiện.

Chẳng qua, bây giờ bạn nhỏ đã muốn vào đại học N, vẫn nên học cấp ba ở đây vẫn tốt hơn, không cần vì một trường cấp ba mà đi xa như vậy.

Hạ Đông lớn lên ở thành phố X, quê của Hạ Thành Nghiệp là một thị trấn nhỏ cạnh thành phố X, sau khi tốt nghiệp dốc sức làm việc, dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, sau này trọng tâm sự nghiệp dời xuống phía Nam mới mua một căn hộ ở thành phố phía Đông, ổn định ở đấy.

Diệp Dạng ôm lấy cổ Hạ Đông.

“Em nghe theo anh.”

Hạ Đông nhướng mày:

“Việc gì cũng nghe lời anh sao?”

“Dạ, nghe ạ.”

Tay Hạ Đông chậm rãi di chuyển xuống bên dưới sờ soạng.

“Vậy mở chân ra, để anh xem đã đỡ hơn chưa nào...”

...

Thị trấn thanh bình và thành thị náo nhiệt hoàn toàn đối lập nhau.

Trong thị trấn này, ven đường đa phần là những tòa nhà cao hai ba tầng, xếp cạnh nhau ngay ngắn, chỉ có một khu chung cư mới xây ở trung tâm thị trấn.

“Lúc em đi, khu chung cư này còn chưa có ai vào ở.”

Diệp Dạng và Hạ Đông xuống xe ở đây, đậu xe ven đường.

Một cái hay của thị trấn nhỏ, tuy không có chỗ riêng để đậu xe nhưng đường đủ rộng, đỗ xe ven đường cũng không có cảnh sát giao thông đến kiểm tra. Không giống trong thành phố, đi mua sắm hay ăn uống đều phải mất nhiều thời gian chỉ để tìm chỗ gửi xe, đậu xe không đúng vị trí còn phải lo lắng có ăn phạt hay không.

Bỏ đi hơn nửa năm, thị trấn đã thay đổi rất nhiều, chẳng hạn như khu chung không ai vào ở đã treo đầy quần áo trên ban công, thỉnh thoảng lại vang lên âm thanh đùa giỡn của đám trẻ con.

Trên con đường có thêm nhiều cửa hàng quần áo, đồ ăn hay giải trí, Diệp Dạng còn thấy một nơi kinh doanh KTV.

“Nơi em sống lúc trước trên một con đường cũ, phải đi bộ vào bên trong một chút.”

Hạ Đông nhận thấy Diệp Dạng có chút căng thẳng, bèn siết chặt tay cậu an ủi.

“Đừng sợ, có anh đây.”

Thật ra Diệp Dạng cũng không quá mức sợ hãi, chỉ là tâm trạng rất phức tạp, cậu không biết nên hình dung cảm giác này như thế nào.

Rõ ràng đây là nơi mình sinh ra và lớn lên hơn mười năm, nhưng lại không có chút cảm giác thân thuộc nào, ở nơi này, cậu thậm chí còn không muốn cười khi nhớ về quá khứ.



Nhưng ngôi nhà chung sống với Hạ Đông hơn nửa năm đó, trở thành nơi ấm áp nhất trong lòng cậu.

Bước chân Diệp Dạng dần chậm lại, càng đến gần cậu càng cảm thấy do dự.

Cậu không đoán được điều gì sẽ chờ đợi mình trong căn nhà đó, những lời chửi mắng xối xả hay vẫn thờ ơ bỏ qua?

Cánh cửa ngôi nhà cũ ngay trước mắt, nhưng đã bị khóa.

Hạ Đông không hề thúc giục cậu, chỉ vỗ nhẹ lên gáy bạn nhỏ.

“Đó không phải là con trai nhà họ Diệp sao?”

Một người phụ nữ đến gần, nhìn họ vẻ ngạc nhiên lắm.

Diệp Dạng quay đầu lại, vô thức nắm lấy tay áo Hạ Đông.

“Chào dì Trương ạ.”

“Nửa năm nay con đi đâu thế?”

“Đến nơi khác ạ...”

“À...”

Tầm mắt dì Trương rơi vào người Hạ Đông, chỉ là ánh mắt đó làm người khác khó chịu, dường như đang đánh giá người ta.

“Sao con lại quay về, còn dẫn theo đàn ông, không sợ cha con đánh gãy chân sao...”

Ngón tay Diệp Dạng siết chặt lại.

“Dì có biết họ đi đâu không ạ?”

“Cha con vừa mới mua một căn hộ bên khu dân cư, tòa nhà thứ ba, tầng năm ấy.”

Dì Trương hình như nhớ ra điều gì đó, nói tiếp:

“Con chưa biết đúng không, mẹ con sắp sinh rồi, nghe nói là con trai đó.”

“...”

Có người trong nhà gọi dì Trương, Diệp Dạng ngơ ngác đứng tại chỗ, trong đầu chỉ quanh quẩn lời nói vừa rồi “Đã hơn tám tháng“.

Nói như vậy, thì trước khi cậu bỏ đi khoảng hai tháng, Lưu Quyên đã mang thai.

Cổ họng Hạ Đông chợt nghẹn lại, anh muốn ôm lấy Diệp Dạng, nhưng lại do dự không dám cử động vì xung quanh là những ánh mắt vẫn đang ầm thầm đánh giá họ.

Trước kia Diệp Dạng từng bị vu oan là đồng tính, ở một thị trấn nhỏ như vậy, chuyện này truyền ra ai cũng biết, ánh mắt khác thường chỗ nào cũng có.

Sống ở đây mà dính đến danh đồng tính khó khăn hơn nhiều so với những gì Hạ Đông tưởng tượng, anh đột nhiên nghĩ đến, nếu Diệp Dạng mang anh về bị những người quen nhìn thấy, không biết sẽ bị nói thành cái gì.

“Chúng ta về xe trước đi ạ.”

Diệp Dạng nói.

“Được.”

“Xin lỗi anh Đông, người nơi này đều như thế...”

Hạ Đông thở dài.

“Không cần xin lỗi anh, anh không để ý.”

Diệp Dạng ngồi trên ghế phụ, duỗi tay xoa má Hạ Đông.

“Trông sắc mặt anh kém quá...”

Hạ Đông lại cảm thấy cay đắng.

“Anh đau lòng cho em, bé cưng à...”

Diệp Dạng ngẩn ra, suýt thì rơi nước mắt.

Những tháng ngày ở cạnh Hạ Đông gần như xóa tan toàn bộ bóng ma trong quá khứ của cậu, mỗi khi nhớ lại chuyện đã qua cậu đã không còn cảm thấy quá oán giận hay oan ức, nhưng mỗi lần được Hạ Đông an ủi, Diệp Dạng vẫn muốn khóc.

Quả nhiên, con người không thể bị nuông chiều quá mức, sau này còn chẳng chịu nổi một chút ấm ức.

Lưu Quyên mang thai hơn tám tháng, đã sắp sinh. Chả trách cha cậu hoàn toàn thơ ơ, không quan tâm chuyện cậu bỏ đi, thậm chí còn không báo cảnh sát.

Đơn giản vì ông ta đã có thêm một đứa con khác.

Diệp Dạng biết bình thường trước khi sinh, rất khó biết được giới tính của đứa trẻ. Nhưng vừa rồi dì Trương nói đó là con trai, cũng nghĩa là đôi vợ chồng đó đã tốn công sức kiểm tra giới tính của đứa trẻ.

Là một đứa bé trai, cho nên một đứa con không quá quan trọng như Diệp Dạng nay lại càng không quan trọng hơn nữa.

Diệp Chính Nam có Diệp Dạng năm hai mươi tuổi, năm nay chỉ vừa ba mươi tám, Lưu Quyên cũng mới ba mươi mốt tuổi, bọn họ đều còn trẻ để có con.

Thế nên, thay vì tìm đứa con trai danh tiếng ô uế, chi bằng cố gắng chăm lo cho đứa con út thật tốt còn trong bụng mẹ.
Chương trước Chương tiếp