Sau Khi Trốn Nhà Rời Đi Tôi Thành Kẻ Lừa Đảo
Chương 59: Gia đình họ Diệp
Diệp Dạng không vội tìm Diệp Chính Nam, cậu dẫn Hạ Đông vào một khách sạn nhỏ trong trấn đặt phòng.
Dù sao cũng không thể giải quyết tất cả mọi chuyện trong một hôm, ở lại qua ngày là chuyện khó tránh.
Tuy khách sạn không lớn nhưng phòng rất sạch sẽ, phòng đôi hai người chỉ yêu cầu một giấy chứng minh của Hạ Đông.
Vừa vào phòng, Diệp Dạng đã được Hạ Đông ôm vào lòng, anh dùng chân đá cánh cửa đóng lại.
Diệp Dạng đè Hạ Đông lên cửa, bạn nhỏ vùi mặt vào cổ anh, ôm lấy eo anh.
Anh xoa xoa gáy Diệp Dạng như an ủi cậu.
“Em đừng buồn.”
“Em không buồn đâu ạ...”
Diệp Dạng hít sâu một hơi trên cổ Hạ Đông.
“Mẹ em đang tìm em.”
Hạ Đông sửng sốt, hỏi:
“Khi nào?”
Diệp Dạng kéo Hạ Đông ngồi xuống giường, mở di động lên, kể cho anh nghe chuyện Trần Cầm giả làm người lạ trò chuyện với cậu.
Sau hôm sinh nhật đó, Trần Cầm gửi rất nhiều tin nhắn đến. Đơn giản là hỏi cậu đang ở đâu, dạo này thế nào, tại sao lại muốn bỏ nhà đi hay lúc bà bỏ lại cậu đang khó khăn ra sao.
Hạ Đông lướt xem lịch sử trò chuyện của hai người, cau mày nói:
“Nếu không muốn nói chuyện với bà ấy thì em cứ xóa kết bạn.”
“Em...”
Diệp Dạng mím môi.
“Em muốn gặp bà ấy, anh Đông.”
Chẳng vì lý do phức tạp nào, cậu chỉ muốn xem người phụ nữ đã vứt bỏ cậu có dáng vẻ ra sao, muốn gặp mặt nghe lý do tại sao khi ấy lại muốn bóp chết cậu.
Cậu sinh ra ở trấn nhỏ này, muốn ở tuổi mười tám này có một kết thúc rõ ràng với mẹ ruột của mình.
Hạ Đông không hỏi cậu lý do, tựa như đã hiểu rõ suy nghĩ của cậu.
“Được, vậy anh giúp em hỏi?”
Diệp Dạng đáp “Dạ” một tiếng.
“Anh có đói không? Em đi mua chút đồ ăn rồi về.”
Hạ Đông đứng dậy.
“Ừm, đi thôi.”
“Em tự đi được mà, anh giúp em hỏi bà ấy...”
Diệp Dạng ấn Hạ Đông ngồi xuống giường, giọng nói mang theo chút ý nũng nịu.
“Em sẽ quay lại ngay ạ.”
Diệp Dạng để điện thoại lại cho Hạ Đông, cầm ví ra ngoài, cậu dừng ở cửa hàng bên dưới lầu một lúc, bỏ thứ gì đó vào túi.
Cậu hít một hơi thật lâu, nhìn về phía trung tâm thị trấn mà đi đến đó.
Khu chung cư vừa xây dựng, tòa nhà cao nhất ở đây chỉ có sáu tầng, không có thang máy nên Diệp Dạng từ từ leo lên tầng năm.
Trong lòng Diệp Dạng có đôi chút khiếp đảm, rốt cuộc cặp vợ chồng đó vẫn để lại bóng ma trong tâm trí cậu suốt mười mấy năm.
Nhưng Diệp Dạng không muốn Hạ Đông phải đối mặt trực tiếp với cặp vợ chồng kia, cậu không muốn anh Đông của cậu bị hai người đó dùng những lời lẽ dơ bẩn chỉ trích hay mắng chửi anh. Huống hồ, chỉ cần sự tồn tại của Hạ Đông đã đủ cho cậu dũng khí, cậu biết mình chẳng có gì phải sợ hãi, dù kết quả thế nào, anh Đông cũng đang đợi cậu.
Căn hộ bên trái...
Diệp Dạng đi qua, cửa chính không mở.
Cậu giơ tay lên không trung dừng hồi lâu mới gõ lên nó.
Giọng nói từ một người phụ nữ vang lên.
“Ai vậy?”
Tay Diệp Dạng vẫn dừng lại một lúc, gõ thêm vài cái.
Người mở cửa là Lưu Quyên, dì Trương không hề lừa cậu, Lưu Quyên thật sự mang thai tám tháng. Bụng bà ta tròn như một quả bóng, dáng người đầy đặn hơn sơ với nửa năm trước.
Khi bà ta mở cửa ra, tay vẫn còn đặt trên bụng nhẹ nhàng xoa xoa.
Hai người nhìn nhau một lát không nói gì, sau một lúc Lưu Quyên mới hừ một tiếng.
“Diệp Chính Nam, thằng nhãi ranh nhà ông về rồi kìa.”
Bà ta không đóng cửa lại, nhìn Diệp Dạng từ trên xuống dưới đánh giá, cười nhạo nói:
“Có vẻ không chết đói bên ngoài ha.”
Đối với sự khiêu khích trắng trợn này của bà ta, Diệp Dạng không hề quan tâm, nhiều năm đối chọi gay gắt, Diệp Dạng đã học được cách không để ý.
Diệp Chính Quy rất nhanh đi ra, ông ta không thay đổi bao nhiêu, khi nhìn thấy Diệp Dạng thì cau mày.
“Mày còn biết đường về?”
Diệp Chính Nam cầm một cái gạt tàn đập vào đùi Diệp Dạng, do cách quá gần Diệp Dạng không tránh kịp, đau đến nhíu chặt mày.
“Mày về làm gì! Không phải chạy nhanh lắm à, còn muốn chơi trò bỏ trốn này với cha mày?”
Diệp Chính Nam cười lạnh một tiếng.
“Dám bỏ nhà thì đừng có mà lết mặt về, tao xem như không có đứa con trai như mày!”
Diệp Dạng lạnh lùng nhìn lại ông ta.
“Nói xong rồi à, tôi cũng không cần người cha như ông.”
Lưu Quyên kêu lên.
“Thằng nhãi này ra ngoài hơn nửa năm gan cũng lớn ra, còn dám cãi tay đôi với cha nó.”
Diệp Chính Nam hiển nhiên rất tức.
“Được thôi, không nhận tao đúng không? Vậy thì cút ra ngoài cho tao, từ hôm nay tao không có đứa con như mày!”
“Trước giờ có khi nào ông xem tôi là con trai à?”
Diệp Dạng nhìn ông ta.
“Tôi lớn tới giờ, ông có bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người cha chưa?”
Diệp Chính Nam chỉ tay vào mặt cậu.
“Mày nói tao không có trách nhiệm? Hay lắm, vậy mày ăn cứt mà lớn đúng không? Nếu không có tao cực khổ kiếm tiền, mày nghĩ mày có thể sống tới bây giờ hả?”
Lưu Quyên bên cạnh mỉa mai:
“Diệp Chính Nam à, thứ mà ông nuôi lớn chỉ là một tên vô ơn, ăn cháo đá bát.”
“Tôi không muốn cãi nhau với ông.”
Diệp Dạng nhắm mắt lại.
“Hôm nay tôi đến để lấy lại giấy chứng minh và làm thủ tục chuyển trường.”
Diệp Chính Nam ngồi xuống sofa.
“Chuyển trường? Mày còn mong chờ tao cho mày đi học? Nghĩ đẹp quá!”
Diệp Dạng tiếp tục nói:
“Ông yên tâm, không dùng tiền của ông, học phí tôi tự lo.”
Diệp Chính Nam cau mày nhìn cậu vài lần.
“Làm ở bên ngoài mới nửa năm mà tự tin gớm nhỉ? Không phải bỏ nhà đi à, không nhận tao là cha sao? Ý gì? Muốn giấy chứng minh rồi chuyển trường cần tao nên mới trở về?”
“Chưa chắc là đi làm đâu.”
Lưu Quyên thêm dầu vào lừa:
“Nói không chừng đi tìm thằng đàn ông nào đó, bán mông lấy tiền.”
Diệp Dạng quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lưu Quyên.
“Đừng nghĩ bây giờ bà mang thai mà tôi không dám đánh bà.”
Lưu Quyên hơi sợ thật, quay sang nói với Diệp Chính Nam:
“Ông xem thằng vô ơn này đi, tôi cực khổ nuôi nó lớn, không có ơn cũng có công, xem nó đối xử với tôi thế nào kìa...”
“Cút ra ngoài cho tao!”
Nét mặt Diệp Chính Nam sa sầm, lúc trước Diệp Dạng mang tiếng đồng tính khiến người trong trấn bàn tán ồn ào, làm ông ta mất mặt bao nhiêu.
Diệp Dạng cười chế nhạo, đi thẳng qua chỗ Lưu Quyên, dùng tay bóp chặt cổ Lưu Quyên, sau đó lấy từ trong túi một con dao ấn vào bụng Lưu Quyên.
“Ông cho rằng, tôi quay lại bàn bạc với hai người?”
“Mày làm gì, mẹ mày đang mang thai đó, buông bà ấy ra!”
Lực tay Diệp Dạng không hề buông lỏng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Diệp Chính Nam.
“Bà ta không phải mẹ tôi.”
Hai bàn tay Lưu Quyên nắm bàn tay đang bóp cổ mình, cố sức giãy giụa.
Bà ta đột nhiên nhận thức được, người thanh niên trước mắt không phải là một tên nhóc yếu ớt như trước.
Cho dù Diệp Dạng trước mặt Hạ Đông có thể bị bế lên dễ dàng vô cùng, nhưng dù sao cậu cũng là một thanh niên cao một mét bảy bảy, không phải người mà Lưu Quyên có thể dễ dàng phản kháng.
“Lấy sổ hộ khẩu theo tôi đến đồn cảnh sát lấy chứng minh.”
“Đừng nghĩ có thể nuốt lời.”
Diệp Dạng buông Lưu Quyên ra.
“Có nhớ lần đó đánh tôi không? Tôi mất gần nửa cái mạng, có lẽ ông không biết nhưng tôi có quay video lại.”
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Chính Nam, Diệp Dạng mỉm cười.
“Những lần hai người nhục mạ tôi, đánh tôi, chửi rủa tôi, tôi đều ghi lại. Ông có nghĩ đến nếu tôi đem tất cả giao cho cảnh sát, tố cáo chuyện các người bạo lực gia đình, còn tôi chỉ là một đứa trẻ thật đáng thương, em nhỏ chưa ra đời đã có người cha ngồi tù.”
“Mày dám!”
Diệp Chính Nam tức đến bật cười.
“Mày giỏi lắm! Làm xong chứng minh với thủ tục chuyển trường cho mày thì cút cho tao! Tao không có đứa con như mày!”
Diệp Dạng cười đáp:
“Như vậy rất tốt.”
Lưu Quyên còn muốn nói gì đó, nhưng Diệp Dạng phát hiện, cậu xoay con dao trong tay.
“Tôi chỉ muốn hù bà chút thôi, dù sao thì việc bà dùng kính vỡ khứa vào tay tôi vẫn phải trả chứ nhỉ?”
Tay Lưu Quyên run lên, Diệp Chính Nam nhìn về phía cậu, hiển nhiên không biết chuyện này.
Diệp Dạng không còn quan tâm chuyện Diệp Chính Nam có biết hay không nữa, cậu nghiêng đầu về phía Lưu Quyên.
“Tốt nhất là bà giữ miệng mồm sạch sẽ chút, tôi không đảm bảo không làm chuyện gì quá kích đâu, tôi chỉ có một mạng nhưng bà thì có vẻ mang thêm một mạng khác đấy.”
Lưu Quyên lùi lại hai bước, hét lên:
“Diệp Chính Nam, ông mau dẫn nó đi chỗ khác đi!”
Ra khỏi khu chung cư, Diệp Dạng mới yên tâm đôi chút, Diệp Chính Nam đi theo cậu, nhíu mày không biết đang suy nghĩ gì.
Đến đồn cảnh sát, làm xong thủ tục, trong lúc Diệp Dạng chụp ảnh thẻ, liếc mắt thấy Diệp Chính Nam đang ngó đông ngó tây tìm gì đó.
“Muốn tìm cảnh sát sao? Nói với bọn họ việc tôi dùng dao đe dọa vợ ông?”
Diệp Chính Nam giật mình hoảng sợ, không biết Diệp Dạng chụp xong từ khi nào, đứng sau lưng ông.
“Tôi đá ném dao đi rồi, mà báo án cần chứng cứ.”
Diệp Chính Nam hoảng hốt, sắc mắt thay đổi.
“Nói nhảm gì chứ!”
“Chuyện giấy chứng minh xong rồi, tao đi được chưa?”
Diệp Dạng lắc đầu.
“Còn thủ tục chuyển trường.”
Diệp Chính Nam nhíu mày.
“Ngày mai tao đến trường mày.”
“Không.”
Diệp Dạng từ chối.
“Đi ngay bây giờ.”
Trường cấp ba của Diệp Dạng trên huyện, bây giờ vẫn đang trong kỳ nghỉ, muốn làm thủ tục chuyển trường phải gặp hiệu trưởng và nộp đơn lên phòng giáo dục, chẳng qua thứ duy nhất Diệp Dạng cần là sổ hộ khẩu trên tay Diệp Chính Nam.
Chuyện sau đó có Hạ Thành Nghiệp hỗ trợ, đây là việc mà cậu và Hạ Đông đã thảo luận trước đó, nhưng kế hoạch là do Hạ Đông bàn chuyện với Diệp Chính Nam.
Diệp Chính Nam nhìn cậu hồi lâu, không muốn thỏa hiệp, Diệp Dạng cũng nhìn ông ta một lúc lâu, mỉm cười.
“Bạo lực gia đình nhẹ không thể cấu thành tội, nhưng nếu người bị bạo hành có vết thương, nhẹ thì phán ba năm tù, nặng thì có thể ngồi tù bảy năm...”
Vẻ mặt Diệp Chính Nam lộ vẻ hoảng sợ trong chốc lát, ông không hiểu biết nhiều về pháp luật, hoàn toàn bị dọa sợ. Ông ta gọi điện cho Lưu Quyên:
“Tôi đi lên huyện một lát, bà ở nhà đợi tôi, đóng chặt cửa nhà.”
...
Có một chuyến xe bus lên huyện, Diệp Chính Nam đứng ven đường đợi xe, ông ta nhìn quán mì mà mình đã từng ghé qua mua cho Diệp Dạng, vẻ mặt phức tạp.
Ông ta nhớ lại lý do tại sao năm trước đánh Diệp Dạng, ngày đó một nhóm công nhân dẫn ông ta ra quán uống rượu, uống nhiều rượu nên không khống chế được miệng lưỡi, bọn họ nói chuyện con trai ông ta là đồng tính, còn nói rất nhiều lời khó nghe.
Diệp Chính Nam trước giờ chưa từng bị mất mặt như vậy, ông ta tức giận đùng đùng về nhà, có thêm rượu trong người, đánh gần chết Diệp Dạng, toàn thân cậu đều để lại vết bầm tím cùng miệng vết thương ứa máu.
Ngày hôm sau, không phải ông ta không hối hận. Diệp Dạng vừa bỏ nhà đi, ông ta đã cảm thấy lần này bản thật đi quá xa rồi.
Dù sao thì vẫn là con trai mình, khi ông ta muốn gọi cảnh sát, Lưu Quyên đã ngăn lại, bà ta nói:
“Ông còn chưa đủ mất mặt đúng không? Muốn người khác cười nhạo chúng ta nữa sao?”
Diệp Chính Nam chần chờ, sau đó Lưu Quyên lập tức nói cho ông ta tin mình mang thai.
“Nếu đây là nam thì chúng ta có con trai rồi!”
Diệp Chính Nam không quá kiên trì muốn báo báo cảnh sát nữa, đến tháng ba năm nay, Diệp Chính Nam nhờ quan hệ mà xác định được giới tính thai nhi, quả thật là một đứa bé trai, lúc đó ông hoàn toàn từ bỏ ý định tìm Diệp Dạng.
Nếu như Diệp Dạng không đột nhiên trở về, có lẽ ông ta thật sự quên mất đứa con trai này.
__________
Tác giả có lời muốn nói: Không có Hạ Đông, nhóc Tiểu Diệp thật là hung hãn
...
E/n: Vừa xót vừa tức ói máu, đcm thật chứ
Dù sao cũng không thể giải quyết tất cả mọi chuyện trong một hôm, ở lại qua ngày là chuyện khó tránh.
Tuy khách sạn không lớn nhưng phòng rất sạch sẽ, phòng đôi hai người chỉ yêu cầu một giấy chứng minh của Hạ Đông.
Vừa vào phòng, Diệp Dạng đã được Hạ Đông ôm vào lòng, anh dùng chân đá cánh cửa đóng lại.
Diệp Dạng đè Hạ Đông lên cửa, bạn nhỏ vùi mặt vào cổ anh, ôm lấy eo anh.
Anh xoa xoa gáy Diệp Dạng như an ủi cậu.
“Em đừng buồn.”
“Em không buồn đâu ạ...”
Diệp Dạng hít sâu một hơi trên cổ Hạ Đông.
“Mẹ em đang tìm em.”
Hạ Đông sửng sốt, hỏi:
“Khi nào?”
Diệp Dạng kéo Hạ Đông ngồi xuống giường, mở di động lên, kể cho anh nghe chuyện Trần Cầm giả làm người lạ trò chuyện với cậu.
Sau hôm sinh nhật đó, Trần Cầm gửi rất nhiều tin nhắn đến. Đơn giản là hỏi cậu đang ở đâu, dạo này thế nào, tại sao lại muốn bỏ nhà đi hay lúc bà bỏ lại cậu đang khó khăn ra sao.
Hạ Đông lướt xem lịch sử trò chuyện của hai người, cau mày nói:
“Nếu không muốn nói chuyện với bà ấy thì em cứ xóa kết bạn.”
“Em...”
Diệp Dạng mím môi.
“Em muốn gặp bà ấy, anh Đông.”
Chẳng vì lý do phức tạp nào, cậu chỉ muốn xem người phụ nữ đã vứt bỏ cậu có dáng vẻ ra sao, muốn gặp mặt nghe lý do tại sao khi ấy lại muốn bóp chết cậu.
Cậu sinh ra ở trấn nhỏ này, muốn ở tuổi mười tám này có một kết thúc rõ ràng với mẹ ruột của mình.
Hạ Đông không hỏi cậu lý do, tựa như đã hiểu rõ suy nghĩ của cậu.
“Được, vậy anh giúp em hỏi?”
Diệp Dạng đáp “Dạ” một tiếng.
“Anh có đói không? Em đi mua chút đồ ăn rồi về.”
Hạ Đông đứng dậy.
“Ừm, đi thôi.”
“Em tự đi được mà, anh giúp em hỏi bà ấy...”
Diệp Dạng ấn Hạ Đông ngồi xuống giường, giọng nói mang theo chút ý nũng nịu.
“Em sẽ quay lại ngay ạ.”
Diệp Dạng để điện thoại lại cho Hạ Đông, cầm ví ra ngoài, cậu dừng ở cửa hàng bên dưới lầu một lúc, bỏ thứ gì đó vào túi.
Cậu hít một hơi thật lâu, nhìn về phía trung tâm thị trấn mà đi đến đó.
Khu chung cư vừa xây dựng, tòa nhà cao nhất ở đây chỉ có sáu tầng, không có thang máy nên Diệp Dạng từ từ leo lên tầng năm.
Trong lòng Diệp Dạng có đôi chút khiếp đảm, rốt cuộc cặp vợ chồng đó vẫn để lại bóng ma trong tâm trí cậu suốt mười mấy năm.
Nhưng Diệp Dạng không muốn Hạ Đông phải đối mặt trực tiếp với cặp vợ chồng kia, cậu không muốn anh Đông của cậu bị hai người đó dùng những lời lẽ dơ bẩn chỉ trích hay mắng chửi anh. Huống hồ, chỉ cần sự tồn tại của Hạ Đông đã đủ cho cậu dũng khí, cậu biết mình chẳng có gì phải sợ hãi, dù kết quả thế nào, anh Đông cũng đang đợi cậu.
Căn hộ bên trái...
Diệp Dạng đi qua, cửa chính không mở.
Cậu giơ tay lên không trung dừng hồi lâu mới gõ lên nó.
Giọng nói từ một người phụ nữ vang lên.
“Ai vậy?”
Tay Diệp Dạng vẫn dừng lại một lúc, gõ thêm vài cái.
Người mở cửa là Lưu Quyên, dì Trương không hề lừa cậu, Lưu Quyên thật sự mang thai tám tháng. Bụng bà ta tròn như một quả bóng, dáng người đầy đặn hơn sơ với nửa năm trước.
Khi bà ta mở cửa ra, tay vẫn còn đặt trên bụng nhẹ nhàng xoa xoa.
Hai người nhìn nhau một lát không nói gì, sau một lúc Lưu Quyên mới hừ một tiếng.
“Diệp Chính Nam, thằng nhãi ranh nhà ông về rồi kìa.”
Bà ta không đóng cửa lại, nhìn Diệp Dạng từ trên xuống dưới đánh giá, cười nhạo nói:
“Có vẻ không chết đói bên ngoài ha.”
Đối với sự khiêu khích trắng trợn này của bà ta, Diệp Dạng không hề quan tâm, nhiều năm đối chọi gay gắt, Diệp Dạng đã học được cách không để ý.
Diệp Chính Quy rất nhanh đi ra, ông ta không thay đổi bao nhiêu, khi nhìn thấy Diệp Dạng thì cau mày.
“Mày còn biết đường về?”
Diệp Chính Nam cầm một cái gạt tàn đập vào đùi Diệp Dạng, do cách quá gần Diệp Dạng không tránh kịp, đau đến nhíu chặt mày.
“Mày về làm gì! Không phải chạy nhanh lắm à, còn muốn chơi trò bỏ trốn này với cha mày?”
Diệp Chính Nam cười lạnh một tiếng.
“Dám bỏ nhà thì đừng có mà lết mặt về, tao xem như không có đứa con trai như mày!”
Diệp Dạng lạnh lùng nhìn lại ông ta.
“Nói xong rồi à, tôi cũng không cần người cha như ông.”
Lưu Quyên kêu lên.
“Thằng nhãi này ra ngoài hơn nửa năm gan cũng lớn ra, còn dám cãi tay đôi với cha nó.”
Diệp Chính Nam hiển nhiên rất tức.
“Được thôi, không nhận tao đúng không? Vậy thì cút ra ngoài cho tao, từ hôm nay tao không có đứa con như mày!”
“Trước giờ có khi nào ông xem tôi là con trai à?”
Diệp Dạng nhìn ông ta.
“Tôi lớn tới giờ, ông có bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người cha chưa?”
Diệp Chính Nam chỉ tay vào mặt cậu.
“Mày nói tao không có trách nhiệm? Hay lắm, vậy mày ăn cứt mà lớn đúng không? Nếu không có tao cực khổ kiếm tiền, mày nghĩ mày có thể sống tới bây giờ hả?”
Lưu Quyên bên cạnh mỉa mai:
“Diệp Chính Nam à, thứ mà ông nuôi lớn chỉ là một tên vô ơn, ăn cháo đá bát.”
“Tôi không muốn cãi nhau với ông.”
Diệp Dạng nhắm mắt lại.
“Hôm nay tôi đến để lấy lại giấy chứng minh và làm thủ tục chuyển trường.”
Diệp Chính Nam ngồi xuống sofa.
“Chuyển trường? Mày còn mong chờ tao cho mày đi học? Nghĩ đẹp quá!”
Diệp Dạng tiếp tục nói:
“Ông yên tâm, không dùng tiền của ông, học phí tôi tự lo.”
Diệp Chính Nam cau mày nhìn cậu vài lần.
“Làm ở bên ngoài mới nửa năm mà tự tin gớm nhỉ? Không phải bỏ nhà đi à, không nhận tao là cha sao? Ý gì? Muốn giấy chứng minh rồi chuyển trường cần tao nên mới trở về?”
“Chưa chắc là đi làm đâu.”
Lưu Quyên thêm dầu vào lừa:
“Nói không chừng đi tìm thằng đàn ông nào đó, bán mông lấy tiền.”
Diệp Dạng quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lưu Quyên.
“Đừng nghĩ bây giờ bà mang thai mà tôi không dám đánh bà.”
Lưu Quyên hơi sợ thật, quay sang nói với Diệp Chính Nam:
“Ông xem thằng vô ơn này đi, tôi cực khổ nuôi nó lớn, không có ơn cũng có công, xem nó đối xử với tôi thế nào kìa...”
“Cút ra ngoài cho tao!”
Nét mặt Diệp Chính Nam sa sầm, lúc trước Diệp Dạng mang tiếng đồng tính khiến người trong trấn bàn tán ồn ào, làm ông ta mất mặt bao nhiêu.
Diệp Dạng cười chế nhạo, đi thẳng qua chỗ Lưu Quyên, dùng tay bóp chặt cổ Lưu Quyên, sau đó lấy từ trong túi một con dao ấn vào bụng Lưu Quyên.
“Ông cho rằng, tôi quay lại bàn bạc với hai người?”
“Mày làm gì, mẹ mày đang mang thai đó, buông bà ấy ra!”
Lực tay Diệp Dạng không hề buông lỏng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Diệp Chính Nam.
“Bà ta không phải mẹ tôi.”
Hai bàn tay Lưu Quyên nắm bàn tay đang bóp cổ mình, cố sức giãy giụa.
Bà ta đột nhiên nhận thức được, người thanh niên trước mắt không phải là một tên nhóc yếu ớt như trước.
Cho dù Diệp Dạng trước mặt Hạ Đông có thể bị bế lên dễ dàng vô cùng, nhưng dù sao cậu cũng là một thanh niên cao một mét bảy bảy, không phải người mà Lưu Quyên có thể dễ dàng phản kháng.
“Lấy sổ hộ khẩu theo tôi đến đồn cảnh sát lấy chứng minh.”
“Đừng nghĩ có thể nuốt lời.”
Diệp Dạng buông Lưu Quyên ra.
“Có nhớ lần đó đánh tôi không? Tôi mất gần nửa cái mạng, có lẽ ông không biết nhưng tôi có quay video lại.”
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Chính Nam, Diệp Dạng mỉm cười.
“Những lần hai người nhục mạ tôi, đánh tôi, chửi rủa tôi, tôi đều ghi lại. Ông có nghĩ đến nếu tôi đem tất cả giao cho cảnh sát, tố cáo chuyện các người bạo lực gia đình, còn tôi chỉ là một đứa trẻ thật đáng thương, em nhỏ chưa ra đời đã có người cha ngồi tù.”
“Mày dám!”
Diệp Chính Nam tức đến bật cười.
“Mày giỏi lắm! Làm xong chứng minh với thủ tục chuyển trường cho mày thì cút cho tao! Tao không có đứa con như mày!”
Diệp Dạng cười đáp:
“Như vậy rất tốt.”
Lưu Quyên còn muốn nói gì đó, nhưng Diệp Dạng phát hiện, cậu xoay con dao trong tay.
“Tôi chỉ muốn hù bà chút thôi, dù sao thì việc bà dùng kính vỡ khứa vào tay tôi vẫn phải trả chứ nhỉ?”
Tay Lưu Quyên run lên, Diệp Chính Nam nhìn về phía cậu, hiển nhiên không biết chuyện này.
Diệp Dạng không còn quan tâm chuyện Diệp Chính Nam có biết hay không nữa, cậu nghiêng đầu về phía Lưu Quyên.
“Tốt nhất là bà giữ miệng mồm sạch sẽ chút, tôi không đảm bảo không làm chuyện gì quá kích đâu, tôi chỉ có một mạng nhưng bà thì có vẻ mang thêm một mạng khác đấy.”
Lưu Quyên lùi lại hai bước, hét lên:
“Diệp Chính Nam, ông mau dẫn nó đi chỗ khác đi!”
Ra khỏi khu chung cư, Diệp Dạng mới yên tâm đôi chút, Diệp Chính Nam đi theo cậu, nhíu mày không biết đang suy nghĩ gì.
Đến đồn cảnh sát, làm xong thủ tục, trong lúc Diệp Dạng chụp ảnh thẻ, liếc mắt thấy Diệp Chính Nam đang ngó đông ngó tây tìm gì đó.
“Muốn tìm cảnh sát sao? Nói với bọn họ việc tôi dùng dao đe dọa vợ ông?”
Diệp Chính Nam giật mình hoảng sợ, không biết Diệp Dạng chụp xong từ khi nào, đứng sau lưng ông.
“Tôi đá ném dao đi rồi, mà báo án cần chứng cứ.”
Diệp Chính Nam hoảng hốt, sắc mắt thay đổi.
“Nói nhảm gì chứ!”
“Chuyện giấy chứng minh xong rồi, tao đi được chưa?”
Diệp Dạng lắc đầu.
“Còn thủ tục chuyển trường.”
Diệp Chính Nam nhíu mày.
“Ngày mai tao đến trường mày.”
“Không.”
Diệp Dạng từ chối.
“Đi ngay bây giờ.”
Trường cấp ba của Diệp Dạng trên huyện, bây giờ vẫn đang trong kỳ nghỉ, muốn làm thủ tục chuyển trường phải gặp hiệu trưởng và nộp đơn lên phòng giáo dục, chẳng qua thứ duy nhất Diệp Dạng cần là sổ hộ khẩu trên tay Diệp Chính Nam.
Chuyện sau đó có Hạ Thành Nghiệp hỗ trợ, đây là việc mà cậu và Hạ Đông đã thảo luận trước đó, nhưng kế hoạch là do Hạ Đông bàn chuyện với Diệp Chính Nam.
Diệp Chính Nam nhìn cậu hồi lâu, không muốn thỏa hiệp, Diệp Dạng cũng nhìn ông ta một lúc lâu, mỉm cười.
“Bạo lực gia đình nhẹ không thể cấu thành tội, nhưng nếu người bị bạo hành có vết thương, nhẹ thì phán ba năm tù, nặng thì có thể ngồi tù bảy năm...”
Vẻ mặt Diệp Chính Nam lộ vẻ hoảng sợ trong chốc lát, ông không hiểu biết nhiều về pháp luật, hoàn toàn bị dọa sợ. Ông ta gọi điện cho Lưu Quyên:
“Tôi đi lên huyện một lát, bà ở nhà đợi tôi, đóng chặt cửa nhà.”
...
Có một chuyến xe bus lên huyện, Diệp Chính Nam đứng ven đường đợi xe, ông ta nhìn quán mì mà mình đã từng ghé qua mua cho Diệp Dạng, vẻ mặt phức tạp.
Ông ta nhớ lại lý do tại sao năm trước đánh Diệp Dạng, ngày đó một nhóm công nhân dẫn ông ta ra quán uống rượu, uống nhiều rượu nên không khống chế được miệng lưỡi, bọn họ nói chuyện con trai ông ta là đồng tính, còn nói rất nhiều lời khó nghe.
Diệp Chính Nam trước giờ chưa từng bị mất mặt như vậy, ông ta tức giận đùng đùng về nhà, có thêm rượu trong người, đánh gần chết Diệp Dạng, toàn thân cậu đều để lại vết bầm tím cùng miệng vết thương ứa máu.
Ngày hôm sau, không phải ông ta không hối hận. Diệp Dạng vừa bỏ nhà đi, ông ta đã cảm thấy lần này bản thật đi quá xa rồi.
Dù sao thì vẫn là con trai mình, khi ông ta muốn gọi cảnh sát, Lưu Quyên đã ngăn lại, bà ta nói:
“Ông còn chưa đủ mất mặt đúng không? Muốn người khác cười nhạo chúng ta nữa sao?”
Diệp Chính Nam chần chờ, sau đó Lưu Quyên lập tức nói cho ông ta tin mình mang thai.
“Nếu đây là nam thì chúng ta có con trai rồi!”
Diệp Chính Nam không quá kiên trì muốn báo báo cảnh sát nữa, đến tháng ba năm nay, Diệp Chính Nam nhờ quan hệ mà xác định được giới tính thai nhi, quả thật là một đứa bé trai, lúc đó ông hoàn toàn từ bỏ ý định tìm Diệp Dạng.
Nếu như Diệp Dạng không đột nhiên trở về, có lẽ ông ta thật sự quên mất đứa con trai này.
__________
Tác giả có lời muốn nói: Không có Hạ Đông, nhóc Tiểu Diệp thật là hung hãn
...
E/n: Vừa xót vừa tức ói máu, đcm thật chứ
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương