Sau Khi Trúng Cổ
Chương 48: Báo mộng nhầm
Khi Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn chạy đến thì thấy Tuân Ấn Bạch đang ôm mèo giằng co với Mộc Quy Hàn, bộ dạng như "ngươi đừng qua đây".
Con mèo béo kia vừa thấy Mộc Khinh Ngôn thì lập tức vùng vẫy đạp Tuân Ấn Bạch ra để chạy tới chỗ y.
Mộc Khinh Ngôn khom người bế nó lên, nó lập tức dụi cái đầu tròn vo vào ngực y rồi mừng rỡ kêu meo meo.
Tuân Ấn Bạch xoa tay, ấm ức nói: "Nó cào ta."
Tiêu Lâm Thành: "Ngài đòi vặt lông nó, nó có thể không cào ngài sao?"
Tuân Ấn Bạch: "Ta chỉ nói thế thôi chứ có nhổ thật đâu...... A!"
Ông mới nói được nửa câu thì đột nhiên bị Mộc Quy Hàn xông tới ghim ba cây châm lên lưng, đau đến nỗi hét to một tiếng.
"Đừng nhúc nhích," Mộc Quy Hàn lạnh mặt ghim thêm mấy châm nữa, "Không muốn chết sớm thì ngoan ngoãn một chút."
Vết thương cũ của Tuân Ấn Bạch vốn đã gần khỏi hẳn, hai năm nay thuốc thang cũng giảm bớt.
Nhưng lần này xuống núi vội quá nên vết thương lại nứt ra.
Mộc Quy Hàn ra tay ác hơn mọi khi nhiều, Tuân Ấn Bạch nhịn đau, tức mà không dám nói, hoài nghi Mộc Quy Hàn cố ý.
Ông quay đầu nháy mắt với Tiêu Lâm Thành --- Mau cứu ta với!
Tiêu Lâm Thành trơ mắt nhìn rồi yên lặng kéo Mộc Khinh Ngôn đi.
Tuân Ấn Bạch: "......" Con bất hiếu!
Mộc Khinh Ngôn vuốt mèo trong ngực rồi suy đoán: "Vết thương trên người sư phụ có liên quan đến Hoàng thượng không nhỉ?"
"Ngươi nói cũng có lý lắm." Tiêu Lâm Thành trầm ngâm nói, "Lúc đó ông ấy dở sống dở chết được Mộc tiền bối kéo về, chỉ nói là đánh nhau với người ta."
Năm đó Hoàng đế ngự giá thân chinh Nam Lục, nghe nói suýt bị chém chết, một người trát bùn đầy mặt đã cản nhát đao kia cho hắn.
Mộc Khinh Ngôn: "Cha ta nói nhặt được sư phụ trên đường."
Tiêu Lâm Thành nghĩ thôi đã thấy sợ, nếu năm đó không tình cờ gặp được Mộc Quy Hàn thì sư phụ hắn......
Tiêu Lâm Thành vô thức quay đầu nhìn Tuân Ấn Bạch bị Mộc Quy Hàn ghim châm đầy người.
Có phải...... ông đã suýt không về được nữa?
Bàn tay bên hông áp vào một lòng bàn tay ấm áp, Tiêu Lâm Thành quay sang thấy Mộc Khinh Ngôn nắm chặt tay mình: "Không sao đâu."
Tiêu Lâm Thành đan xen mười ngón với y rồi gật đầu nói: "Ừ. Ít nhất bây giờ người vẫn rất tốt."
Họ bế mèo về, Mộc Khinh Ngôn vào phòng tìm quyển sách thuốc kia nhưng tìm tới tìm lui vẫn không thấy.
Lúc này Tiêu Lâm Thành mới nhớ có đêm mình mất ngủ, Mộc Khinh Ngôn còn ở Thanh Phong Cốc chưa về, hắn nhớ người quá nên đi loanh quanh trong phòng Mộc Khinh Ngôn, tiện tay cầm một quyển sách lên xem.
"Lúc đó ta ngốc thật," Tiêu Lâm Thành chống đầu ngồi cạnh bàn đá nhìn Mộc Khinh Ngôn lật sách thuốc bên cạnh, "Đêm khuya nhớ ngươi như vậy mà chẳng nhận ra gì cả."
Mộc Khinh Ngôn đang lật sách dừng lại, lầm bầm nói: "Đêm khuya ngươi nhớ nhiều người lắm."
Tiêu Lâm Thành sững sờ, "Có à?" Sao mình không nhớ?
"Ba năm trước ngươi giận sư phụ," Mộc Khinh Ngôn ngước mắt nói, "Không chịu ăn cơm, ngủ đến nửa đêm đột nhiên tỉnh dậy nói nhớ đầu bếp trong quán ăn dưới núi."
Tiêu Lâm Thành: "...... Tại ta đói bụng chứ bộ."
Mộc Khinh Ngôn: "Còn có hai năm trước nữa, nửa đêm ngươi tỉnh lại, nói muốn đi tìm tiểu sư đệ."
Tiêu Lâm Thành: "Ta dẫn hắn xuống núi chơi mà bỏ quên trên đường. Ngủ nửa chừng mới nhớ ra mà."
"Còn có......"
Tiêu Lâm Thành đưa tay nhéo mũi y một cái rồi cười hỏi: "Nhớ dai quá vậy, ghen à?"
Mộc Khinh Ngôn quay đầu lật sách tiếp, "Đâu có."
"Vậy thì," Tiêu Lâm Thành chồm tới hỏi, "Khinh Ngôn, ngươi thích ta từ lúc nào?"
Vành tai Mộc Khinh Ngôn đỏ lên, "Không...... Không biết."
"Không biết?" Tiêu Lâm Thành nhìn y chằm chằm, "Không biết thật sao?"
Mộc Khinh Ngôn lẩm bẩm: "Chẳng phải ngươi cũng không biết à?"
Tiêu Lâm Thành nghĩ cũng đúng, nếu không nhờ sư phụ nhắc thì đến giờ hắn vẫn không rõ mình có tâm tư gì với Khinh Ngôn.
"Vậy hỏi câu khác nhé," Tiêu Lâm Thành hiếu kỳ nói, "Làm sao ngươi biết mình thích ta?"
Mộc Khinh Ngôn khẽ giật mình, chẳng biết nhớ đến chuyện gì mà mặt càng đỏ hơn.
"Sao thế?" Tiêu Lâm Thành xoa gò má đỏ bừng của y, thấp giọng cười nói, "Sao lại đỏ mặt?"
"Không có gì," Mộc Khinh Ngôn ấp úng nói, "Thì...... tự dưng biết thôi."
"Tự dưng biết là sao?" Tiêu Lâm Thành truy hỏi, "Sao lại tự dưng được?"
Mộc Khinh Ngôn: "Thì...... tự dưng vậy đó."
Tiêu Lâm Thành ôm trọn y vào lòng mình, kề sát hỏi: "Không nói đúng không?"
Mộc Khinh Ngôn chống tay lên ngực hắn, do dự nói: "Chính là...... nằm mơ."
Tiêu Lâm Thành: "Mơ thấy gì?"
Ánh mắt Mộc Khinh Ngôn trốn tránh, "Ta......"
"Sư huynh!" Ngoài cổng sân chợt vang lên tiếng bước chân, Mộc Khinh Ngôn đẩy phắt Tiêu Lâm Thành ra, thấy tiểu sư đệ chạy vào hỏi, "Cứu được Bánh Trôi chưa ạ? Không bị sư phụ nhổ lông chứ?"
Ơ, sao sắc mặt sư huynh đen thui vậy?
Tiêu Lâm Thành ôm con mèo đang liếm lông trên bàn bên cạnh đưa cho tiểu sư đệ, "Ra chỗ khác chơi."
Hắn kéo Mộc Khinh Ngôn nói: "Đi, đến chỗ này với ta."
Nói xong hai người đi ngay.
Tiểu sư đệ nhìn con mèo trong ngực hỏi: "Bánh Trôi, ta nói gì sai à?"
Bánh Trôi: "Meo?"
Năm xưa Tiêu Lâm Thành theo Tuân Ấn Bạch lên Vọng Lam Sơn đã chôn cất mẹ mình sau núi.
Mộc Khinh Ngôn từng theo Tiêu Lâm Thành đi cúng bái mấy lần.
Từ xa họ trông thấy Tuân Ấn Bạch ngồi một mình trước mộ.
"Sư phụ?" Mộc Khinh Ngôn đang định lên tiếng thì Tiêu Lâm Thành thở dài kéo y nấp sau một gốc cây lớn, nghe thấy Tuân Ấn Bạch lẩm bẩm gì đó.
"Lão Mộc thật vô lương tâm, ra tay ác qua' làm ta còn đau đến tận bây giờ, shhhh......" Tuân Ấn Bạch tức giận nói, "Lần sau có rượu ngon không chia cho hắn uống nữa!"
"Nhưng Tiểu Mộc là đứa trẻ ngoan," ông nghĩ ngợi rồi cười nói, "Rất xứng với tên nhóc đầu to nhà chúng ta."
"A Tuyết, Thành nhi trưởng thành rồi, cũng có người mình thích rồi." Tuân Ấn Bạch giơ tay áo lau chữ trên tấm bia, "Ta chẳng mong hắn có triển vọng lớn lao gì, bình an là được rồi......"
Tiêu Lâm Thành nhìn bóng dáng ông, dưới chân vô thức đạp vỡ lá khô.
Tuân Ấn Bạch nghe tiếng nhìn lại, sững sờ hỏi: "Sao các con lại tới đây?"
Tiêu Lâm Thành khựng lại rồi nắm tay Mộc Khinh Ngôn đi qua, "Dẫn thê tử đến gặp mẹ con."
Mộc Khinh Ngôn: "......"
Tuân Ấn Bạch đứng dậy phủi quần áo, ghét bỏ nói: "Con tưởng mẹ con cũng ngốc như con chắc, gặp nhiều lần như vậy còn không biết Tiểu Mộc là thê tử của con hay sao?"
Tiêu Lâm Thành: "Bà ấy biết à?"
"Đúng vậy," Tuân Ấn Bạch nói, "Bà ấy còn báo mộng cho ta, nói sau này nếu con dám ức hiếp Tiểu Mộc thì sẽ bắt con ngủ trong ổ mèo."
Tiêu Lâm Thành trầm mặc một hồi, lẩm bẩm nói: "Thế mà bà ấy chẳng báo mộng cho con gì cả, làm con ngu ngơ nhiều năm như vậy."
Tuân Ấn Bạch vội chữa lời: "Chắc bà ấy muốn báo mộng cho con nhưng sơ ý báo nhầm người ấy mà."
Tiêu Lâm Thành nhìn ông với ánh mắt phức tạp.
"Thật đó," Tuân Ấn Bạch sợ hắn không tin nên lại nói, "Bà ấy vừa thấy ta đã đưa tay vả hai cái ngay!"
Tiêu Lâm Thành, Mộc Khinh Ngôn: "......"
Con mèo béo kia vừa thấy Mộc Khinh Ngôn thì lập tức vùng vẫy đạp Tuân Ấn Bạch ra để chạy tới chỗ y.
Mộc Khinh Ngôn khom người bế nó lên, nó lập tức dụi cái đầu tròn vo vào ngực y rồi mừng rỡ kêu meo meo.
Tuân Ấn Bạch xoa tay, ấm ức nói: "Nó cào ta."
Tiêu Lâm Thành: "Ngài đòi vặt lông nó, nó có thể không cào ngài sao?"
Tuân Ấn Bạch: "Ta chỉ nói thế thôi chứ có nhổ thật đâu...... A!"
Ông mới nói được nửa câu thì đột nhiên bị Mộc Quy Hàn xông tới ghim ba cây châm lên lưng, đau đến nỗi hét to một tiếng.
"Đừng nhúc nhích," Mộc Quy Hàn lạnh mặt ghim thêm mấy châm nữa, "Không muốn chết sớm thì ngoan ngoãn một chút."
Vết thương cũ của Tuân Ấn Bạch vốn đã gần khỏi hẳn, hai năm nay thuốc thang cũng giảm bớt.
Nhưng lần này xuống núi vội quá nên vết thương lại nứt ra.
Mộc Quy Hàn ra tay ác hơn mọi khi nhiều, Tuân Ấn Bạch nhịn đau, tức mà không dám nói, hoài nghi Mộc Quy Hàn cố ý.
Ông quay đầu nháy mắt với Tiêu Lâm Thành --- Mau cứu ta với!
Tiêu Lâm Thành trơ mắt nhìn rồi yên lặng kéo Mộc Khinh Ngôn đi.
Tuân Ấn Bạch: "......" Con bất hiếu!
Mộc Khinh Ngôn vuốt mèo trong ngực rồi suy đoán: "Vết thương trên người sư phụ có liên quan đến Hoàng thượng không nhỉ?"
"Ngươi nói cũng có lý lắm." Tiêu Lâm Thành trầm ngâm nói, "Lúc đó ông ấy dở sống dở chết được Mộc tiền bối kéo về, chỉ nói là đánh nhau với người ta."
Năm đó Hoàng đế ngự giá thân chinh Nam Lục, nghe nói suýt bị chém chết, một người trát bùn đầy mặt đã cản nhát đao kia cho hắn.
Mộc Khinh Ngôn: "Cha ta nói nhặt được sư phụ trên đường."
Tiêu Lâm Thành nghĩ thôi đã thấy sợ, nếu năm đó không tình cờ gặp được Mộc Quy Hàn thì sư phụ hắn......
Tiêu Lâm Thành vô thức quay đầu nhìn Tuân Ấn Bạch bị Mộc Quy Hàn ghim châm đầy người.
Có phải...... ông đã suýt không về được nữa?
Bàn tay bên hông áp vào một lòng bàn tay ấm áp, Tiêu Lâm Thành quay sang thấy Mộc Khinh Ngôn nắm chặt tay mình: "Không sao đâu."
Tiêu Lâm Thành đan xen mười ngón với y rồi gật đầu nói: "Ừ. Ít nhất bây giờ người vẫn rất tốt."
Họ bế mèo về, Mộc Khinh Ngôn vào phòng tìm quyển sách thuốc kia nhưng tìm tới tìm lui vẫn không thấy.
Lúc này Tiêu Lâm Thành mới nhớ có đêm mình mất ngủ, Mộc Khinh Ngôn còn ở Thanh Phong Cốc chưa về, hắn nhớ người quá nên đi loanh quanh trong phòng Mộc Khinh Ngôn, tiện tay cầm một quyển sách lên xem.
"Lúc đó ta ngốc thật," Tiêu Lâm Thành chống đầu ngồi cạnh bàn đá nhìn Mộc Khinh Ngôn lật sách thuốc bên cạnh, "Đêm khuya nhớ ngươi như vậy mà chẳng nhận ra gì cả."
Mộc Khinh Ngôn đang lật sách dừng lại, lầm bầm nói: "Đêm khuya ngươi nhớ nhiều người lắm."
Tiêu Lâm Thành sững sờ, "Có à?" Sao mình không nhớ?
"Ba năm trước ngươi giận sư phụ," Mộc Khinh Ngôn ngước mắt nói, "Không chịu ăn cơm, ngủ đến nửa đêm đột nhiên tỉnh dậy nói nhớ đầu bếp trong quán ăn dưới núi."
Tiêu Lâm Thành: "...... Tại ta đói bụng chứ bộ."
Mộc Khinh Ngôn: "Còn có hai năm trước nữa, nửa đêm ngươi tỉnh lại, nói muốn đi tìm tiểu sư đệ."
Tiêu Lâm Thành: "Ta dẫn hắn xuống núi chơi mà bỏ quên trên đường. Ngủ nửa chừng mới nhớ ra mà."
"Còn có......"
Tiêu Lâm Thành đưa tay nhéo mũi y một cái rồi cười hỏi: "Nhớ dai quá vậy, ghen à?"
Mộc Khinh Ngôn quay đầu lật sách tiếp, "Đâu có."
"Vậy thì," Tiêu Lâm Thành chồm tới hỏi, "Khinh Ngôn, ngươi thích ta từ lúc nào?"
Vành tai Mộc Khinh Ngôn đỏ lên, "Không...... Không biết."
"Không biết?" Tiêu Lâm Thành nhìn y chằm chằm, "Không biết thật sao?"
Mộc Khinh Ngôn lẩm bẩm: "Chẳng phải ngươi cũng không biết à?"
Tiêu Lâm Thành nghĩ cũng đúng, nếu không nhờ sư phụ nhắc thì đến giờ hắn vẫn không rõ mình có tâm tư gì với Khinh Ngôn.
"Vậy hỏi câu khác nhé," Tiêu Lâm Thành hiếu kỳ nói, "Làm sao ngươi biết mình thích ta?"
Mộc Khinh Ngôn khẽ giật mình, chẳng biết nhớ đến chuyện gì mà mặt càng đỏ hơn.
"Sao thế?" Tiêu Lâm Thành xoa gò má đỏ bừng của y, thấp giọng cười nói, "Sao lại đỏ mặt?"
"Không có gì," Mộc Khinh Ngôn ấp úng nói, "Thì...... tự dưng biết thôi."
"Tự dưng biết là sao?" Tiêu Lâm Thành truy hỏi, "Sao lại tự dưng được?"
Mộc Khinh Ngôn: "Thì...... tự dưng vậy đó."
Tiêu Lâm Thành ôm trọn y vào lòng mình, kề sát hỏi: "Không nói đúng không?"
Mộc Khinh Ngôn chống tay lên ngực hắn, do dự nói: "Chính là...... nằm mơ."
Tiêu Lâm Thành: "Mơ thấy gì?"
Ánh mắt Mộc Khinh Ngôn trốn tránh, "Ta......"
"Sư huynh!" Ngoài cổng sân chợt vang lên tiếng bước chân, Mộc Khinh Ngôn đẩy phắt Tiêu Lâm Thành ra, thấy tiểu sư đệ chạy vào hỏi, "Cứu được Bánh Trôi chưa ạ? Không bị sư phụ nhổ lông chứ?"
Ơ, sao sắc mặt sư huynh đen thui vậy?
Tiêu Lâm Thành ôm con mèo đang liếm lông trên bàn bên cạnh đưa cho tiểu sư đệ, "Ra chỗ khác chơi."
Hắn kéo Mộc Khinh Ngôn nói: "Đi, đến chỗ này với ta."
Nói xong hai người đi ngay.
Tiểu sư đệ nhìn con mèo trong ngực hỏi: "Bánh Trôi, ta nói gì sai à?"
Bánh Trôi: "Meo?"
Năm xưa Tiêu Lâm Thành theo Tuân Ấn Bạch lên Vọng Lam Sơn đã chôn cất mẹ mình sau núi.
Mộc Khinh Ngôn từng theo Tiêu Lâm Thành đi cúng bái mấy lần.
Từ xa họ trông thấy Tuân Ấn Bạch ngồi một mình trước mộ.
"Sư phụ?" Mộc Khinh Ngôn đang định lên tiếng thì Tiêu Lâm Thành thở dài kéo y nấp sau một gốc cây lớn, nghe thấy Tuân Ấn Bạch lẩm bẩm gì đó.
"Lão Mộc thật vô lương tâm, ra tay ác qua' làm ta còn đau đến tận bây giờ, shhhh......" Tuân Ấn Bạch tức giận nói, "Lần sau có rượu ngon không chia cho hắn uống nữa!"
"Nhưng Tiểu Mộc là đứa trẻ ngoan," ông nghĩ ngợi rồi cười nói, "Rất xứng với tên nhóc đầu to nhà chúng ta."
"A Tuyết, Thành nhi trưởng thành rồi, cũng có người mình thích rồi." Tuân Ấn Bạch giơ tay áo lau chữ trên tấm bia, "Ta chẳng mong hắn có triển vọng lớn lao gì, bình an là được rồi......"
Tiêu Lâm Thành nhìn bóng dáng ông, dưới chân vô thức đạp vỡ lá khô.
Tuân Ấn Bạch nghe tiếng nhìn lại, sững sờ hỏi: "Sao các con lại tới đây?"
Tiêu Lâm Thành khựng lại rồi nắm tay Mộc Khinh Ngôn đi qua, "Dẫn thê tử đến gặp mẹ con."
Mộc Khinh Ngôn: "......"
Tuân Ấn Bạch đứng dậy phủi quần áo, ghét bỏ nói: "Con tưởng mẹ con cũng ngốc như con chắc, gặp nhiều lần như vậy còn không biết Tiểu Mộc là thê tử của con hay sao?"
Tiêu Lâm Thành: "Bà ấy biết à?"
"Đúng vậy," Tuân Ấn Bạch nói, "Bà ấy còn báo mộng cho ta, nói sau này nếu con dám ức hiếp Tiểu Mộc thì sẽ bắt con ngủ trong ổ mèo."
Tiêu Lâm Thành trầm mặc một hồi, lẩm bẩm nói: "Thế mà bà ấy chẳng báo mộng cho con gì cả, làm con ngu ngơ nhiều năm như vậy."
Tuân Ấn Bạch vội chữa lời: "Chắc bà ấy muốn báo mộng cho con nhưng sơ ý báo nhầm người ấy mà."
Tiêu Lâm Thành nhìn ông với ánh mắt phức tạp.
"Thật đó," Tuân Ấn Bạch sợ hắn không tin nên lại nói, "Bà ấy vừa thấy ta đã đưa tay vả hai cái ngay!"
Tiêu Lâm Thành, Mộc Khinh Ngôn: "......"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương