Sau Khi Trúng Cổ
Chương 49: Có phải trúng tà rồi không
Thấy Tiêu Lâm Thành không tin, Tuân Ấn Bạch đành phải nói tiếp: "À ừm...... chắc mấy ngày nữa bà ấy sẽ báo mộng cho con thôi."
Tiêu Lâm Thành cũng lười vạch trần ông nên thuận miệng nói: "Vậy nếu ngài mơ thấy bà ấy lần nữa thì nhớ nhắn bà ấy tới tìm con nhé."
"Cũng, cũng được," Tuân Ấn Bạch cười nói, "Vậy nói chuyện với mẹ con đi, ta đi trước đây."
Ông quay đầu nhìn bia mộ lẳng lặng đứng đó rồi quay người chậm chạp rời đi.
A Tuyết, nếu nàng thật sự báo mộng được thì tốt quá......
Tiêu Lâm Thành kéo Mộc Khinh Ngôn quỳ trước mộ mẹ mình, đáy mắt hiện ra ý cười, "Chắc nương cũng biết rồi nhưng con vẫn muốn nói với nương một tiếng."
Hắn quay sang nhìn Mộc Khinh Ngôn bên cạnh, "Nương, đây là thê tử của con trai nương đấy ạ, sau này nương cũng phải phù hộ y bình an nhé."
Mộc Khinh Ngôn hơi ngại ngùng nhưng vẫn gọi khẽ một tiếng, "Nương."
Nụ cười trên mặt Tiêu Lâm Thành càng khó che giấu, nói với mẹ mình: "Con không ngủ ổ mèo đâu, nương cứ yên tâm, con sẽ không ức hiếp Khinh Ngôn đâu."
Trên núi chợt có gió mát thổi qua làm cỏ dại dập dờn cạnh bia mộ.
Mộc Khinh Ngôn quay đầu nói khẽ: "Hay là nương không tin ngươi?"
Tiêu Lâm Thành: "......Dĩ nhiên không phải rồi, sao ta nỡ ức hiếp ngươi chứ?"
"Gạt người," Mộc Khinh Ngôn lẩm bẩm, "Lần nào ngươi cũng làm mạnh vậy cả."
Tiêu Lâm Thành sững sờ rồi ôm y thấp giọng cười nói: "Đó sao là ức hiếp được chứ? Đó là thương ngươi mà."
Vành tai Mộc Khinh Ngôn bất giác nóng lên, "Nói bậy."
Tim Tiêu Lâm Thành mềm nhũn, lại nói với mẹ mình: "Nương còn phải phù hộ con nữa, để Mộc tiền bối đánh con nhẹ tay một chút."
Mộc Khinh Ngôn thắc mắc: "Sao cha ta lại đánh ngươi?"
Tiêu Lâm Thành: "Vì ta cuỗm ngươi chạy mất chứ sao."
Mộc Khinh Ngôn: "Vậy cũng đâu đến mức đánh ngươi chứ?"
"Lần trước sư phụ bảo," Tiêu Lâm Thành sợ hãi nói, "Nếu Mộc tiền bối biết ta đối với ngươi...... như thế, e là sẽ thiến ta mất."
Mộc Khinh Ngôn: "......Không phải chứ?" Cha mình ác vậy sao?
"Hay là đợi thêm một thời gian nữa rồi hãy nói với cha ta nhé?" Mộc Khinh Ngôn trầm ngâm, "Tìm dịp nào thích hợp rồi nói sau."
Tiêu Lâm Thành kề vào tai y nói khẽ: "Vậy có khác nào chúng ta đang yêu đương vụng trộm đâu?"
Mặt Mộc Khinh Ngôn càng nóng hơn, đẩy hắn ra: "Nói bậy gì đó?!"
"Nhưng hai ngày nữa là mười lăm," Tiêu Lâm Thành nói, "Đến lúc đó...... lỡ Mộc tiền bối tới tìm ngươi thì sao?"
Mộc Khinh Ngôn: "......"
"Hay là chúng ta xuống núi ở trọ đi," ánh mắt Tiêu Lâm Thành sáng lên, "Qua mười lăm hãy về nhé?"
Mộc Khinh Ngôn thấy hai mắt hắn sáng rực thì do dự hỏi: "Có cần thiết không?"
Tiêu Lâm Thành: "Vậy được, ngươi vừa kêu đau thì ta sẽ bế ngươi đi ngay."
Mộc Khinh Ngôn: "......Thôi cứ xuống núi đi."
Thế là mười lăm hôm đó, Mộc Quy Hàn đến tìm người chỉ thấy tiểu sư đệ đang quét sân một mình.
"Khinh Ngôn đâu?"
"Các sư huynh xuống núi chơi rồi ạ," tiểu sư đệ tủi thân nói, "Chẳng dẫn con theo gì cả!"
Chẳng phải hai ngày trước mới về à? Mộc Quy Hàn buồn bực nghĩ, sao lại xuống núi chơi rồi?
Trong phòng trọ dưới núi, Mộc Khinh Ngôn đẩy người trên thân nói: "Chưa đau mà, không cần......"
Tiêu Lâm Thành nắm tay y đặt trên ngực, "Đợi đến lúc đau thì muộn rồi, phòng ngừa trước vẫn hơn chứ đúng không?"
Mộc Khinh Ngôn: "Cũng đâu cần sớm như vậy, ngoài trời còn nắng chói chang kìa!" Giờ mới lúc nào chứ?!
Tiêu Lâm Thành: "Nắng chói à, vậy ta bịt mắt ngươi lại nhé?"
Mộc Khinh Ngôn: "......" Ý ta đâu phải vậy!
"Không phải, ý ta nói...... Ưm......"
Ánh nắng tươi đẹp ngoài cửa sổ dần ngả về Tây.
Ngày hôm sau, Mộc Quy Hàn thấy Tiêu Lâm Thành cõng Mộc Khinh Ngôn về thì hỏi ngay: "Sao thế?"
Tiêu Lâm Thành hớn hở cười nói, "Tại hôm qua chơi mệt quá ạ."
Mộc Quy Hàn: "......" Mệt đến mức không đi nổi luôn à?
Mộc Khinh Ngôn nằm trên lưng Tiêu Lâm Thành, nghĩ thầm hay là cứ để cha mình thiến A Tiêu đi nhỉ?
Hơn một tháng sau, Tạ Thập Thất cũng về.
Cả người hắn đầy bụi bặm, áo cũng rách bươm.
Tiêu Lâm Thành: "......Sao ngươi về như ăn xin vậy?"
"Không phải ăn xin," Tạ Thập Thất nói, "Nhưng bạc của ta chẳng còn bao nhiêu, lại về gấp nên mới ra nông nỗi này."
"Sao phải về gấp?" Tiêu Lâm Thành kỳ quái hỏi, "Chẳng phải ngươi nói chưa đến kinh thành bao giờ nên muốn ở đó chơi mười ngày nửa tháng à?"
Đầu óc Tiêu Lâm Thành lóe lên: "Đừng nói ngươi chưa đưa cô nương kia đến kinh thành đấy nhé?"
"Đưa rồi," Tạ Thập Thất nói, "Đưa đến tận cổng hoàng cung luôn."
Tiêu Lâm Thành: "Cổng hoàng cung?"
Tạ Thập Thất ỉu xìu nói: "Người ta là công chúa đương triều đấy."
Mộc Khinh Ngôn giật mình: "Thảo nào Trình tri phủ khách khí với nàng như vậy."
Tiêu Lâm Thành: "Thế nàng không thưởng cho ngươi ít bạc làm lộ phí à?" Công chúa keo kiệt vậy sao?
"Không phải," Tạ Thập Thất ấp úng nói, "Ta...... Ta đi không từ giã mà."
"Sao lại đi không từ giã?" Tiêu Lâm Thành ngờ vực hỏi, "Ngươi đắc tội với nàng à?"
Tạ Thập Thất cười khan, thấy tiểu sư đệ đi ngang qua cách đó không xa thì vội gọi: "Tiểu sư đệ, trong bếp có gì ăn không? Đói chết ta rồi!" Nói xong vội vàng chạy mất.
Tiêu Lâm Thành xoa cằm nói với Mộc Khinh Ngôn bên cạnh: "Hắn có vẻ kỳ lạ thế nào ấy nhỉ?"
Mộc Khinh Ngôn cũng không nghĩ nhiều, "Hay tại hắn đói quá?"
Tiêu Lâm Thành nghĩ cũng phải, chạy gấp như vậy chẳng biết mấy ngày rồi chưa ăn cơm nữa.
Sau khi Tạ Thập Thất trở về thì cả ngày thẫn thờ ngơ ngác, nửa đêm thường xuyên nằm trên nóc nhà ngắm trăng.
Tuân Ấn Bạch và Tiêu Lâm Thành ngồi trong sân nhìn Tạ Thập Thất trên nóc nhà, lo lắng hỏi: "Có phải Thập Thất trúng tà rồi không? Hay là nhờ lão Mộc khám cho hắn nhỉ?"
Tiêu Lâm Thành: "......Mộc tiền bối là đại phu chứ đâu phải thầy trừ tà."
Tuân Ấn Bạch: "Vậy ta đi mời đạo sĩ nhé? Muốn bắt quỷ hay bắt yêu?"
Khóe miệng Tiêu Lâm Thành giật một cái, "Sao không hỏi thẳng Thập Thất đi?"
Hắn vừa dứt lời thì thấy Tuân Ấn Bạch nhảy lên nóc nhà hỏi: "Thập Thất, con cần bắt quỷ hay bắt yêu?"
Tạ Thập Thất giật nảy mình, sững sờ nói: "Sao, sao ạ?"
Tuân Ấn Bạch chỉ vào Tiêu Lâm Thành: "Hắn nói con trúng tà nên muốn mời đạo sĩ cho con đấy."
Tiêu Lâm Thành: "......" Con nói lúc nào?! Không biết xấu hổ!
Tạ Thập Thất mờ mịt, "Trúng tà gì cơ?"
Tiêu Lâm Thành cũng nhảy lên, "Không trúng tà mà nửa đêm không ngủ, ở đây làm gì?"
Ánh mắt Tạ Thập Thất trốn tránh: "Không có gì, chỉ là...... không ngủ được thôi."
Tiêu Lâm Thành thảng thốt: "Ngươi mà không ngủ được á? Chẳng phải ban đêm sét đánh ngươi cũng không tỉnh sao?"
Tạ Thập Thất: "Khụ, chắc tại ta già rồi."
Tuân Ấn Bạch giơ tay cốc đầu hắn, "Già cái đầu mi!"
Tiêu Lâm Thành: "......" Đây là mắng mình hay mắng hắn vậy?
Tiêu Lâm Thành cũng lười vạch trần ông nên thuận miệng nói: "Vậy nếu ngài mơ thấy bà ấy lần nữa thì nhớ nhắn bà ấy tới tìm con nhé."
"Cũng, cũng được," Tuân Ấn Bạch cười nói, "Vậy nói chuyện với mẹ con đi, ta đi trước đây."
Ông quay đầu nhìn bia mộ lẳng lặng đứng đó rồi quay người chậm chạp rời đi.
A Tuyết, nếu nàng thật sự báo mộng được thì tốt quá......
Tiêu Lâm Thành kéo Mộc Khinh Ngôn quỳ trước mộ mẹ mình, đáy mắt hiện ra ý cười, "Chắc nương cũng biết rồi nhưng con vẫn muốn nói với nương một tiếng."
Hắn quay sang nhìn Mộc Khinh Ngôn bên cạnh, "Nương, đây là thê tử của con trai nương đấy ạ, sau này nương cũng phải phù hộ y bình an nhé."
Mộc Khinh Ngôn hơi ngại ngùng nhưng vẫn gọi khẽ một tiếng, "Nương."
Nụ cười trên mặt Tiêu Lâm Thành càng khó che giấu, nói với mẹ mình: "Con không ngủ ổ mèo đâu, nương cứ yên tâm, con sẽ không ức hiếp Khinh Ngôn đâu."
Trên núi chợt có gió mát thổi qua làm cỏ dại dập dờn cạnh bia mộ.
Mộc Khinh Ngôn quay đầu nói khẽ: "Hay là nương không tin ngươi?"
Tiêu Lâm Thành: "......Dĩ nhiên không phải rồi, sao ta nỡ ức hiếp ngươi chứ?"
"Gạt người," Mộc Khinh Ngôn lẩm bẩm, "Lần nào ngươi cũng làm mạnh vậy cả."
Tiêu Lâm Thành sững sờ rồi ôm y thấp giọng cười nói: "Đó sao là ức hiếp được chứ? Đó là thương ngươi mà."
Vành tai Mộc Khinh Ngôn bất giác nóng lên, "Nói bậy."
Tim Tiêu Lâm Thành mềm nhũn, lại nói với mẹ mình: "Nương còn phải phù hộ con nữa, để Mộc tiền bối đánh con nhẹ tay một chút."
Mộc Khinh Ngôn thắc mắc: "Sao cha ta lại đánh ngươi?"
Tiêu Lâm Thành: "Vì ta cuỗm ngươi chạy mất chứ sao."
Mộc Khinh Ngôn: "Vậy cũng đâu đến mức đánh ngươi chứ?"
"Lần trước sư phụ bảo," Tiêu Lâm Thành sợ hãi nói, "Nếu Mộc tiền bối biết ta đối với ngươi...... như thế, e là sẽ thiến ta mất."
Mộc Khinh Ngôn: "......Không phải chứ?" Cha mình ác vậy sao?
"Hay là đợi thêm một thời gian nữa rồi hãy nói với cha ta nhé?" Mộc Khinh Ngôn trầm ngâm, "Tìm dịp nào thích hợp rồi nói sau."
Tiêu Lâm Thành kề vào tai y nói khẽ: "Vậy có khác nào chúng ta đang yêu đương vụng trộm đâu?"
Mặt Mộc Khinh Ngôn càng nóng hơn, đẩy hắn ra: "Nói bậy gì đó?!"
"Nhưng hai ngày nữa là mười lăm," Tiêu Lâm Thành nói, "Đến lúc đó...... lỡ Mộc tiền bối tới tìm ngươi thì sao?"
Mộc Khinh Ngôn: "......"
"Hay là chúng ta xuống núi ở trọ đi," ánh mắt Tiêu Lâm Thành sáng lên, "Qua mười lăm hãy về nhé?"
Mộc Khinh Ngôn thấy hai mắt hắn sáng rực thì do dự hỏi: "Có cần thiết không?"
Tiêu Lâm Thành: "Vậy được, ngươi vừa kêu đau thì ta sẽ bế ngươi đi ngay."
Mộc Khinh Ngôn: "......Thôi cứ xuống núi đi."
Thế là mười lăm hôm đó, Mộc Quy Hàn đến tìm người chỉ thấy tiểu sư đệ đang quét sân một mình.
"Khinh Ngôn đâu?"
"Các sư huynh xuống núi chơi rồi ạ," tiểu sư đệ tủi thân nói, "Chẳng dẫn con theo gì cả!"
Chẳng phải hai ngày trước mới về à? Mộc Quy Hàn buồn bực nghĩ, sao lại xuống núi chơi rồi?
Trong phòng trọ dưới núi, Mộc Khinh Ngôn đẩy người trên thân nói: "Chưa đau mà, không cần......"
Tiêu Lâm Thành nắm tay y đặt trên ngực, "Đợi đến lúc đau thì muộn rồi, phòng ngừa trước vẫn hơn chứ đúng không?"
Mộc Khinh Ngôn: "Cũng đâu cần sớm như vậy, ngoài trời còn nắng chói chang kìa!" Giờ mới lúc nào chứ?!
Tiêu Lâm Thành: "Nắng chói à, vậy ta bịt mắt ngươi lại nhé?"
Mộc Khinh Ngôn: "......" Ý ta đâu phải vậy!
"Không phải, ý ta nói...... Ưm......"
Ánh nắng tươi đẹp ngoài cửa sổ dần ngả về Tây.
Ngày hôm sau, Mộc Quy Hàn thấy Tiêu Lâm Thành cõng Mộc Khinh Ngôn về thì hỏi ngay: "Sao thế?"
Tiêu Lâm Thành hớn hở cười nói, "Tại hôm qua chơi mệt quá ạ."
Mộc Quy Hàn: "......" Mệt đến mức không đi nổi luôn à?
Mộc Khinh Ngôn nằm trên lưng Tiêu Lâm Thành, nghĩ thầm hay là cứ để cha mình thiến A Tiêu đi nhỉ?
Hơn một tháng sau, Tạ Thập Thất cũng về.
Cả người hắn đầy bụi bặm, áo cũng rách bươm.
Tiêu Lâm Thành: "......Sao ngươi về như ăn xin vậy?"
"Không phải ăn xin," Tạ Thập Thất nói, "Nhưng bạc của ta chẳng còn bao nhiêu, lại về gấp nên mới ra nông nỗi này."
"Sao phải về gấp?" Tiêu Lâm Thành kỳ quái hỏi, "Chẳng phải ngươi nói chưa đến kinh thành bao giờ nên muốn ở đó chơi mười ngày nửa tháng à?"
Đầu óc Tiêu Lâm Thành lóe lên: "Đừng nói ngươi chưa đưa cô nương kia đến kinh thành đấy nhé?"
"Đưa rồi," Tạ Thập Thất nói, "Đưa đến tận cổng hoàng cung luôn."
Tiêu Lâm Thành: "Cổng hoàng cung?"
Tạ Thập Thất ỉu xìu nói: "Người ta là công chúa đương triều đấy."
Mộc Khinh Ngôn giật mình: "Thảo nào Trình tri phủ khách khí với nàng như vậy."
Tiêu Lâm Thành: "Thế nàng không thưởng cho ngươi ít bạc làm lộ phí à?" Công chúa keo kiệt vậy sao?
"Không phải," Tạ Thập Thất ấp úng nói, "Ta...... Ta đi không từ giã mà."
"Sao lại đi không từ giã?" Tiêu Lâm Thành ngờ vực hỏi, "Ngươi đắc tội với nàng à?"
Tạ Thập Thất cười khan, thấy tiểu sư đệ đi ngang qua cách đó không xa thì vội gọi: "Tiểu sư đệ, trong bếp có gì ăn không? Đói chết ta rồi!" Nói xong vội vàng chạy mất.
Tiêu Lâm Thành xoa cằm nói với Mộc Khinh Ngôn bên cạnh: "Hắn có vẻ kỳ lạ thế nào ấy nhỉ?"
Mộc Khinh Ngôn cũng không nghĩ nhiều, "Hay tại hắn đói quá?"
Tiêu Lâm Thành nghĩ cũng phải, chạy gấp như vậy chẳng biết mấy ngày rồi chưa ăn cơm nữa.
Sau khi Tạ Thập Thất trở về thì cả ngày thẫn thờ ngơ ngác, nửa đêm thường xuyên nằm trên nóc nhà ngắm trăng.
Tuân Ấn Bạch và Tiêu Lâm Thành ngồi trong sân nhìn Tạ Thập Thất trên nóc nhà, lo lắng hỏi: "Có phải Thập Thất trúng tà rồi không? Hay là nhờ lão Mộc khám cho hắn nhỉ?"
Tiêu Lâm Thành: "......Mộc tiền bối là đại phu chứ đâu phải thầy trừ tà."
Tuân Ấn Bạch: "Vậy ta đi mời đạo sĩ nhé? Muốn bắt quỷ hay bắt yêu?"
Khóe miệng Tiêu Lâm Thành giật một cái, "Sao không hỏi thẳng Thập Thất đi?"
Hắn vừa dứt lời thì thấy Tuân Ấn Bạch nhảy lên nóc nhà hỏi: "Thập Thất, con cần bắt quỷ hay bắt yêu?"
Tạ Thập Thất giật nảy mình, sững sờ nói: "Sao, sao ạ?"
Tuân Ấn Bạch chỉ vào Tiêu Lâm Thành: "Hắn nói con trúng tà nên muốn mời đạo sĩ cho con đấy."
Tiêu Lâm Thành: "......" Con nói lúc nào?! Không biết xấu hổ!
Tạ Thập Thất mờ mịt, "Trúng tà gì cơ?"
Tiêu Lâm Thành cũng nhảy lên, "Không trúng tà mà nửa đêm không ngủ, ở đây làm gì?"
Ánh mắt Tạ Thập Thất trốn tránh: "Không có gì, chỉ là...... không ngủ được thôi."
Tiêu Lâm Thành thảng thốt: "Ngươi mà không ngủ được á? Chẳng phải ban đêm sét đánh ngươi cũng không tỉnh sao?"
Tạ Thập Thất: "Khụ, chắc tại ta già rồi."
Tuân Ấn Bạch giơ tay cốc đầu hắn, "Già cái đầu mi!"
Tiêu Lâm Thành: "......" Đây là mắng mình hay mắng hắn vậy?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương