Sau Khi Trúng Cổ
Chương 50: Tìm người mảnh mai nhỏ nhắn
Tiêu Lâm Thành và Tuân Ấn Bạch hỏi hồi lâu nhưng Tạ Thập Thất vẫn không nói gì.
Tuân Ấn Bạch buồn ngủ ngáp dài, Tạ Thập Thất vội vàng khuyên nhủ: "Sư phụ, không còn sớm nữa, ngài mau về ngủ đi ạ."
Tuân Ấn Bạch: "Nhưng con......"
"Con không sao đâu," Tạ Thập Thất đẩy ông, "Lát nữa buồn ngủ con sẽ đi ngủ."
Tuân Ấn Bạch buồn ngủ đến nỗi mắt không mở ra, đành phải nhảy xuống nóc nhà về phòng mình.
Tạ Thập Thất lại quay đầu nhìn Tiêu Lâm Thành, "Ngươi cũng buồn ngủ rồi đúng không?"
"Không nói thì thôi," Tiêu Lâm Thành cũng nhảy xuống, "Làm ta mất bao nhiêu thời gian, Khinh Ngôn còn đang chờ ta về ôm ngủ kia kìa."
Tạ Thập Thất: "......" Có người ôm thì ngon lắm sao?! Ta có cản ngươi về đâu?!
Khi Tiêu Lâm Thành về thì Mộc Khinh Ngôn đã ngủ chứ không đợi hắn ôm.
Tiêu Lâm Thành rón rén đẩy cửa ra, leo lên giường rồi nhẹ nhàng ôm người vào lòng.
Mộc Khinh Ngôn vẫn chưa ngủ say, mơ màng hỏi: "Về rồi à?"
"Ừ," Tiêu Lâm Thành dịu dàng nói, "Ngủ đi."
Mộc Khinh Ngôn rúc vào ngực hắn hỏi: "Đi đâu vậy?"
Tiêu Lâm Thành cười, "Sư phụ sợ Thập Thất trúng tà nên kéo ta đi khuyên hắn."
Mộc Khinh Ngôn: "Trúng tà?"
Tiêu Lâm Thành: "Sau khi hắn về, nửa đêm cứ nằm trên nóc nhà ngắm trăng mãi."
Mộc Khinh Ngôn: "Sao thế?"
"Hắn không chịu nói," Tiêu Lâm Thành vuốt ve gò má ấm áp của y, "Ngủ trước đã, ngày mai nói tiếp."
Mộc Khinh Ngôn "ừ" một tiếng, hơi thở đều đều.
Tiêu Lâm Thành nhìn gương mặt hiền hòa của y, nhớ lại sáng nay đang ở trong bếp vớt hành ra khỏi tô mì của Mộc Khinh Ngôn thì gặp Mộc Quy Hàn.
Mộc Quy Hàn nhìn là biết Mộc Khinh Ngôn không chịu ăn nên nghiêm mặt nói: "Đừng chiều nó quá, lớn thế rồi mà cứ như con nít vậy."
"Không sao ạ," Tiêu Lâm Thành cười nói, "Y không thích thì cũng đừng ép y."
"Từ nhỏ đã không ăn cái này, không ăn cái kia," Mộc Quy Hàn bực bội nói, "Ai chiều nó cả đời được chứ?"
Con ạ, Tiêu Lâm Thành nghĩ thầm, con sẽ chiều y cả đời.
Nhưng hắn không dám nói mà chỉ có thể hỏi dò: "Mộc tiền bối, ngài nghĩ...... sau này Khinh Ngôn sẽ ở bên người như thế nào ạ?"
Mộc Quy Hàn liếc hắn một cái rồi nói: "Nó không khỏe mạnh, tốt nhất là tìm người mảnh mai nhỏ nhắn một chút để khỏi bị ức hiếp."
Tiêu Lâm Thành: "......Lỡ y không thích người mảnh mai nhỏ nhắn thì sao ạ?"
Mộc Quy Hàn: "Vậy nó thích người gì?"
Thích người như con nè! Lời ra đến khóe miệng Tiêu Lâm Thành lại bị nuốt vào, hắn bưng mì lên nói: "Mì sắp nguội rồi, Mộc tiền bối, con đi trước đây ạ." Nói xong vội vàng chạy mất.
Hầy, Tiêu Lâm Thành thở dài trong đêm, hay là sau này mình đừng ăn nhiều nữa? Như vậy có thể gầy đi không?
Ngày hôm sau, mấy hộ vệ tháp tùng một chiếc xe ngựa lên núi.
Tiêu Lâm Thành nghe nói có khách tới thì kéo Mộc Khinh Ngôn đi xem, trông thấy Lý Chiếu Nguyệt ngồi ở tiền sảnh vừa nói vừa cười với Tuân Ấn Bạch.
"Nguyệt cô nương?" Mộc Khinh Ngôn hơi bất ngờ, "Sao ngươi......"
Lý Chiếu Nguyệt nhìn sau lưng bọn họ, đáy mắt thoáng lộ ra vẻ thất vọng, "Ta thay phụ Hoàng đến thăm hoàng bá phụ."
Lúc này Mộc Khinh Ngôn mới nhớ ra Thập Thất nói nàng là công chúa, sư phụ và Hoàng thượng là huynh đệ, dĩ nhiên cũng là bá phụ nàng.
Vậy A Tiêu......
Y quay đầu nói nhỏ với Tiêu Lâm Thành: "Vậy nàng là đường muội của ngươi đúng không?" Trước đây là biểu muội, giờ lại là đường muội, ngươi có nhiều muội muội thật đấy.
Khóe miệng Tiêu Lâm Thành giật một cái --- Ta cũng đâu có muốn.
"Công chúa nói muốn ở trên núi mấy ngày," Tuân Ấn Bạch nhìn mấy hũ rượu ngon Lý Chiếu Nguyệt đưa tới rồi cười tủm tỉm, "Đúng lúc các con cũng quen công chúa, dẫn công chúa đi chơi đi, còn có Thập Thất nữa......"
Ông nhìn ra cổng rồi buồn bực nói, "Nhờ người đi gọi nãy giờ mà sao vẫn chưa tới nhỉ?"
"Sư phụ," tiểu sư đệ chạy vào nói, "Nhị sư huynh nói mình bị bệnh không tới được ạ."
"Bệnh?" Tuân Ấn Bạch sững sờ rồi vỗ đùi nói, "Ta đã bảo nửa đêm đừng lên nóc nhà nằm rồi mà, chắc lần này bị cảm lạnh chứ gì?"
Lý Chiếu Nguyệt khó hiểu: "Nửa đêm lên nóc nhà nằm?"
"Đúng vậy," Tuân Ấn Bạch nói, "Chẳng biết hắn bị sao mà nửa đêm canh ba không ngủ, leo lên nóc nhà nằm ngẩn người."
Lý Chiếu Nguyệt trầm mặc một lát rồi ngước mắt nói: "Tạ công tử đã bị bệnh thì đừng quấy rầy hắn nữa."
Nàng quay sang bảo thị nữ: "Đúng lúc ta có đem theo ít dược liệu, Tinh nhi, sắc mười mấy cân cho Tạ công tử bồi bổ đi."
Tuân Ấn Bạch, Tiêu Lâm Thành, Mộc Khinh Ngôn: "......" Bồi bổ kiểu này có chết người không vậy?
Tạ Thập Thất nằm giả bệnh trong phòng bỗng nhiên hắt hơi một cái, "Hắt xì!"
Hắn xoa mũi rồi kéo chăn trùm kín mình.
Hồi lâu sau, hắn nhịn không được giật chăn xuống rồi ngồi bật dậy.
Mình chỉ nhìn chút xíu thôi, hắn tự nhủ, nhìn một chút rồi về ngay.
Hắn rón rén đi ra cửa, nhưng từ xa đã thấy Lý Chiếu Nguyệt theo Tiêu Lâm Thành tới chỗ này.
Sao lại tới đây?! Hắn hoảng sợ vội vàng chạy về.
"Chẳng phải trước kia ngươi nói cha ngươi muốn gả ngươi cho một tên vừa mập vừa ngu sao?" Tiêu Lâm Thành hỏi Lý Chiếu Nguyệt đi bên cạnh, "Ngươi lại trốn đi à?"
"Tất nhiên không phải rồi," Lý Chiếu Nguyệt nói, "Phụ hoàng không gả ta nữa."
Tiêu Lâm Thành: "Lương tâm cha ngươi xuất hiện rồi à?"
"Tên kia đến thanh lâu chơi," Lý Chiếu Nguyệt nói, "Không hiểu sao đang trần truồng thì bị ném xuống lầu, rất nhiều dân chúng nhìn thấy."
Tiêu Lâm Thành: "......Đúng là không thể gả được."
"Người Hoàng thượng nhìn trúng chắc cũng không tầm thường," Mộc Khinh Ngôn nghi ngờ hỏi, "Người thanh lâu to gan vậy sao?"
Lý Chiếu Nguyệt: "Không phải người trong thanh lâu ném."
Tiêu Lâm Thành: "Chứ ai?"
Lý Chiếu Nguyệt dừng một lát rồi nói: "Không biết."
Đang nói chuyện thì họ đã đến trước cửa phòng Tạ Thập Thất.
Tiêu Lâm Thành đưa tay gõ cửa một cái, "Thập Thất?"
Trong phòng không có động tĩnh gì.
"Không có ở đây sao?" Tiêu Lâm Thành băn khoăn, "Nhưng rõ ràng tiểu sư đệ nói hắn ngủ trong phòng mà."
Hắn đẩy cửa ra, quả nhiên trong phòng chẳng có ai.
"Không có thật sao?"
Tạ Thập Thất nấp trên xà nhà bịt chặt miệng, một tiếng động cũng không dám phát ra --- Cầu xin các ngươi đi nhanh đi!
Lý Chiếu Nguyệt bước vào, nhìn cách bài trí đơn giản trong phòng và đệm chăn xộc xệch trên giường.
Tiêu Lâm Thành suy đoán: "Hay là hắn đến tìm Mộc tiền bối khám bệnh rồi?"
Mộc Khinh Ngôn lắc đầu, "Sáng nay cha ta xuống núi vẫn chưa về đâu."
"Nghe nói Mộc tiên sinh là thần y," Lý Chiếu Nguyệt đột nhiên quay lại nói, "Khi nào ông ấy về có thể nhờ ông ấy khám cho ta không?"
Tiêu Lâm Thành ngờ vực hỏi: "Ngươi bị gì vậy?" Cũng bệnh à?
"Dạo này ta hay buồn nôn muốn ói," Lý Chiếu Nguyệt lo lắng nói, "Có khi nào...... mang thai rồi không?"
Nàng vừa dứt lời thì "rầm" một tiếng, một bóng người rớt xuống từ trên xà nhà.
Tiêu Lâm Thành, Mộc Khinh Ngôn: "Thập Thất?"
Tạ Thập Thất bị ngã đau cũng chẳng đoái hoài mà ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lý Chiếu Nguyệt, "Con...... Con của ai?"
Tuân Ấn Bạch buồn ngủ ngáp dài, Tạ Thập Thất vội vàng khuyên nhủ: "Sư phụ, không còn sớm nữa, ngài mau về ngủ đi ạ."
Tuân Ấn Bạch: "Nhưng con......"
"Con không sao đâu," Tạ Thập Thất đẩy ông, "Lát nữa buồn ngủ con sẽ đi ngủ."
Tuân Ấn Bạch buồn ngủ đến nỗi mắt không mở ra, đành phải nhảy xuống nóc nhà về phòng mình.
Tạ Thập Thất lại quay đầu nhìn Tiêu Lâm Thành, "Ngươi cũng buồn ngủ rồi đúng không?"
"Không nói thì thôi," Tiêu Lâm Thành cũng nhảy xuống, "Làm ta mất bao nhiêu thời gian, Khinh Ngôn còn đang chờ ta về ôm ngủ kia kìa."
Tạ Thập Thất: "......" Có người ôm thì ngon lắm sao?! Ta có cản ngươi về đâu?!
Khi Tiêu Lâm Thành về thì Mộc Khinh Ngôn đã ngủ chứ không đợi hắn ôm.
Tiêu Lâm Thành rón rén đẩy cửa ra, leo lên giường rồi nhẹ nhàng ôm người vào lòng.
Mộc Khinh Ngôn vẫn chưa ngủ say, mơ màng hỏi: "Về rồi à?"
"Ừ," Tiêu Lâm Thành dịu dàng nói, "Ngủ đi."
Mộc Khinh Ngôn rúc vào ngực hắn hỏi: "Đi đâu vậy?"
Tiêu Lâm Thành cười, "Sư phụ sợ Thập Thất trúng tà nên kéo ta đi khuyên hắn."
Mộc Khinh Ngôn: "Trúng tà?"
Tiêu Lâm Thành: "Sau khi hắn về, nửa đêm cứ nằm trên nóc nhà ngắm trăng mãi."
Mộc Khinh Ngôn: "Sao thế?"
"Hắn không chịu nói," Tiêu Lâm Thành vuốt ve gò má ấm áp của y, "Ngủ trước đã, ngày mai nói tiếp."
Mộc Khinh Ngôn "ừ" một tiếng, hơi thở đều đều.
Tiêu Lâm Thành nhìn gương mặt hiền hòa của y, nhớ lại sáng nay đang ở trong bếp vớt hành ra khỏi tô mì của Mộc Khinh Ngôn thì gặp Mộc Quy Hàn.
Mộc Quy Hàn nhìn là biết Mộc Khinh Ngôn không chịu ăn nên nghiêm mặt nói: "Đừng chiều nó quá, lớn thế rồi mà cứ như con nít vậy."
"Không sao ạ," Tiêu Lâm Thành cười nói, "Y không thích thì cũng đừng ép y."
"Từ nhỏ đã không ăn cái này, không ăn cái kia," Mộc Quy Hàn bực bội nói, "Ai chiều nó cả đời được chứ?"
Con ạ, Tiêu Lâm Thành nghĩ thầm, con sẽ chiều y cả đời.
Nhưng hắn không dám nói mà chỉ có thể hỏi dò: "Mộc tiền bối, ngài nghĩ...... sau này Khinh Ngôn sẽ ở bên người như thế nào ạ?"
Mộc Quy Hàn liếc hắn một cái rồi nói: "Nó không khỏe mạnh, tốt nhất là tìm người mảnh mai nhỏ nhắn một chút để khỏi bị ức hiếp."
Tiêu Lâm Thành: "......Lỡ y không thích người mảnh mai nhỏ nhắn thì sao ạ?"
Mộc Quy Hàn: "Vậy nó thích người gì?"
Thích người như con nè! Lời ra đến khóe miệng Tiêu Lâm Thành lại bị nuốt vào, hắn bưng mì lên nói: "Mì sắp nguội rồi, Mộc tiền bối, con đi trước đây ạ." Nói xong vội vàng chạy mất.
Hầy, Tiêu Lâm Thành thở dài trong đêm, hay là sau này mình đừng ăn nhiều nữa? Như vậy có thể gầy đi không?
Ngày hôm sau, mấy hộ vệ tháp tùng một chiếc xe ngựa lên núi.
Tiêu Lâm Thành nghe nói có khách tới thì kéo Mộc Khinh Ngôn đi xem, trông thấy Lý Chiếu Nguyệt ngồi ở tiền sảnh vừa nói vừa cười với Tuân Ấn Bạch.
"Nguyệt cô nương?" Mộc Khinh Ngôn hơi bất ngờ, "Sao ngươi......"
Lý Chiếu Nguyệt nhìn sau lưng bọn họ, đáy mắt thoáng lộ ra vẻ thất vọng, "Ta thay phụ Hoàng đến thăm hoàng bá phụ."
Lúc này Mộc Khinh Ngôn mới nhớ ra Thập Thất nói nàng là công chúa, sư phụ và Hoàng thượng là huynh đệ, dĩ nhiên cũng là bá phụ nàng.
Vậy A Tiêu......
Y quay đầu nói nhỏ với Tiêu Lâm Thành: "Vậy nàng là đường muội của ngươi đúng không?" Trước đây là biểu muội, giờ lại là đường muội, ngươi có nhiều muội muội thật đấy.
Khóe miệng Tiêu Lâm Thành giật một cái --- Ta cũng đâu có muốn.
"Công chúa nói muốn ở trên núi mấy ngày," Tuân Ấn Bạch nhìn mấy hũ rượu ngon Lý Chiếu Nguyệt đưa tới rồi cười tủm tỉm, "Đúng lúc các con cũng quen công chúa, dẫn công chúa đi chơi đi, còn có Thập Thất nữa......"
Ông nhìn ra cổng rồi buồn bực nói, "Nhờ người đi gọi nãy giờ mà sao vẫn chưa tới nhỉ?"
"Sư phụ," tiểu sư đệ chạy vào nói, "Nhị sư huynh nói mình bị bệnh không tới được ạ."
"Bệnh?" Tuân Ấn Bạch sững sờ rồi vỗ đùi nói, "Ta đã bảo nửa đêm đừng lên nóc nhà nằm rồi mà, chắc lần này bị cảm lạnh chứ gì?"
Lý Chiếu Nguyệt khó hiểu: "Nửa đêm lên nóc nhà nằm?"
"Đúng vậy," Tuân Ấn Bạch nói, "Chẳng biết hắn bị sao mà nửa đêm canh ba không ngủ, leo lên nóc nhà nằm ngẩn người."
Lý Chiếu Nguyệt trầm mặc một lát rồi ngước mắt nói: "Tạ công tử đã bị bệnh thì đừng quấy rầy hắn nữa."
Nàng quay sang bảo thị nữ: "Đúng lúc ta có đem theo ít dược liệu, Tinh nhi, sắc mười mấy cân cho Tạ công tử bồi bổ đi."
Tuân Ấn Bạch, Tiêu Lâm Thành, Mộc Khinh Ngôn: "......" Bồi bổ kiểu này có chết người không vậy?
Tạ Thập Thất nằm giả bệnh trong phòng bỗng nhiên hắt hơi một cái, "Hắt xì!"
Hắn xoa mũi rồi kéo chăn trùm kín mình.
Hồi lâu sau, hắn nhịn không được giật chăn xuống rồi ngồi bật dậy.
Mình chỉ nhìn chút xíu thôi, hắn tự nhủ, nhìn một chút rồi về ngay.
Hắn rón rén đi ra cửa, nhưng từ xa đã thấy Lý Chiếu Nguyệt theo Tiêu Lâm Thành tới chỗ này.
Sao lại tới đây?! Hắn hoảng sợ vội vàng chạy về.
"Chẳng phải trước kia ngươi nói cha ngươi muốn gả ngươi cho một tên vừa mập vừa ngu sao?" Tiêu Lâm Thành hỏi Lý Chiếu Nguyệt đi bên cạnh, "Ngươi lại trốn đi à?"
"Tất nhiên không phải rồi," Lý Chiếu Nguyệt nói, "Phụ hoàng không gả ta nữa."
Tiêu Lâm Thành: "Lương tâm cha ngươi xuất hiện rồi à?"
"Tên kia đến thanh lâu chơi," Lý Chiếu Nguyệt nói, "Không hiểu sao đang trần truồng thì bị ném xuống lầu, rất nhiều dân chúng nhìn thấy."
Tiêu Lâm Thành: "......Đúng là không thể gả được."
"Người Hoàng thượng nhìn trúng chắc cũng không tầm thường," Mộc Khinh Ngôn nghi ngờ hỏi, "Người thanh lâu to gan vậy sao?"
Lý Chiếu Nguyệt: "Không phải người trong thanh lâu ném."
Tiêu Lâm Thành: "Chứ ai?"
Lý Chiếu Nguyệt dừng một lát rồi nói: "Không biết."
Đang nói chuyện thì họ đã đến trước cửa phòng Tạ Thập Thất.
Tiêu Lâm Thành đưa tay gõ cửa một cái, "Thập Thất?"
Trong phòng không có động tĩnh gì.
"Không có ở đây sao?" Tiêu Lâm Thành băn khoăn, "Nhưng rõ ràng tiểu sư đệ nói hắn ngủ trong phòng mà."
Hắn đẩy cửa ra, quả nhiên trong phòng chẳng có ai.
"Không có thật sao?"
Tạ Thập Thất nấp trên xà nhà bịt chặt miệng, một tiếng động cũng không dám phát ra --- Cầu xin các ngươi đi nhanh đi!
Lý Chiếu Nguyệt bước vào, nhìn cách bài trí đơn giản trong phòng và đệm chăn xộc xệch trên giường.
Tiêu Lâm Thành suy đoán: "Hay là hắn đến tìm Mộc tiền bối khám bệnh rồi?"
Mộc Khinh Ngôn lắc đầu, "Sáng nay cha ta xuống núi vẫn chưa về đâu."
"Nghe nói Mộc tiên sinh là thần y," Lý Chiếu Nguyệt đột nhiên quay lại nói, "Khi nào ông ấy về có thể nhờ ông ấy khám cho ta không?"
Tiêu Lâm Thành ngờ vực hỏi: "Ngươi bị gì vậy?" Cũng bệnh à?
"Dạo này ta hay buồn nôn muốn ói," Lý Chiếu Nguyệt lo lắng nói, "Có khi nào...... mang thai rồi không?"
Nàng vừa dứt lời thì "rầm" một tiếng, một bóng người rớt xuống từ trên xà nhà.
Tiêu Lâm Thành, Mộc Khinh Ngôn: "Thập Thất?"
Tạ Thập Thất bị ngã đau cũng chẳng đoái hoài mà ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lý Chiếu Nguyệt, "Con...... Con của ai?"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương