Sau Khi Xuyên Sách Tùy Tiện Thơm Mèo Sẽ Xảy Ra Chuyện Lớn

Chương 8: Miêu mao căn tám - Yêu thú (='_'=)



Trên đường, Tiết Cảnh Lam cuối cùng nhớ tới hỏi thăm tiến độ tu luyện của Dung Chân một chút.

“A Dung, con hiện tại đã hoàn thành Trúc Cơ, yêu cầu ta hộ pháp con đến Luyện Khí kỳ sao?” Tiết Cảnh Lam hỏi.

“Sư phụ đưa mặt sau công pháp cho con là tốt rồi.” Dung Chân thật ra không thèm để ý cái gì hộ pháp hay không hộ pháp, chủ yếu là phía sau công pháp nàng không có, bằng không nàng đã sớm nếm thử đột phá.

Tiết Cảnh Lam nghe vậy, có chút phát sầu: “Đệ tử, linh căn con đặc thù, hiện nay công pháp đều là lấy ngũ hành linh căn bên trong mỗi một loại thuộc tính làm cơ sở tu luyện, trước mắt có thể tìm được công pháp nhưng đều không thích hợp với con .”

Lời này không phải giả, linh căn của chính hắn cũng không cách nào cùng mỗi một loại thuộc tính bên trong ngũ hành sinh ra cộng minh, chỉ có thể cùng kiếm ý tương thông, trong Nguyệt Chi Vực kiếm tu thiếu, cho nên hắn thật lâu đều không có tìm được chính xác phương pháp tu luyện, tu vi vẫn luôn dừng lại ở Kim Đan.

Dung Chân so với hắn thảm hơn chút, ngũ hành chi lực cùng kiếm ý của nàng toàn bộ không có cách nào cộng minh, mặt khác còn chưa phát hiện loại hình lực lượng nào cùng Tu chân giới bất đồng, cho nên Tiết Cảnh Lam nghĩ Dung Chân có lẽ còn có chút cơ hội.

Nhưng Dung Chân biết chính mình một đường tu luyện không có hy vọng, cho nên tâm thái nàng vẫn ổn, có thể dựa vào tu luyện sống lâu vài trăm tuổi, đối với nàng xem ra là kiếm lời.

Vì thế, nàng ngoan ngoãn mà ngồi trên phi kiếm của Tiết Cảnh Lam, ôm mèo trong lòng ngực, nhìn phong cảnh dưới chân lướt qua thật nhanh.

Tiết Cảnh Lam ngự kiếm phi hành tốc độ thực mau, Dung Chân khoác áo choàng dài lông xù xù mới vừa mua không bao lâu, liền tới phụ cận Âm Phong Cốc.

Âm Phong Cốc là địa phương hẻo lánh, trong phạm vi ngàn dặm chỉ có hai phái tông môn chưa biết tên.

Giờ phút này, tuyết lớn bay tán loạn, sơn môn bị tuyết trắng bao trùm, có vài vị đệ tử cấp thấp quét tuyết, bọn họ nhìn đến phía chân trời xẹt qua một đạo kiếm quang, liền vẫy tay ngăn xuống dưới.

Tiết Cảnh Lam nghĩ nếu về sau muốn trụ ở nơi này, cần xử lý tốt quan hệ hàng xóm láng giềng, vì thế ngự kiếm ngừng lại.

Ở phụ cận Âm Phong Cốc là đệ tử Hà Loan Tông, nhìn thấy nơi xa có một vị Nguyên Anh chân nhân mang theo đệ tử đi tới, hai người vẻ ngoài đều đẹp, chỉ là đệ tử của vị Nguyên Anh chân nhân kia mặc xiêm y thật dày, tu vi cao lắm chắc cỡ Trúc Cơ, còn không thể dựa vào tu vi để sưởi ấm.

Nguyên Anh chân nhân sẽ thu đệ tử tu vi thấp như vậy sao? Tổ hợp hai người này thật sự kỳ lạ.

Ngay cả mèo đen được cô nương xinh đẹp kia ôm trong lòng ngực, cũng trở nên không bình thường.

“Chân nhân.” Đệ tử Hà Loan Tông tiến ra đón, lễ phép gọi một tiếng, Tu chân giới thực lực vi tôn, tu vi Tiết Cảnh Lam đủ để cho đại đa số người đối hắn cung kính.

“A, ta xem qua bản đồ, các ngươi là tu sĩ Hà Loan Tông?” Tiết Cảnh Lam thoạt nhìn có năng khiếu xã giao linh hoạt, người tiến lên phía trước, nhiệt tình chào hỏi, “Ta họ Tiết, tiểu cô nương ôm mèo ở đằng sau là đồ đệ của ta.”

“Đúng vậy, Tiết chân nhân muốn đi nơi nào?” Tiểu tu sĩ hỏi.

“Đi Âm Phong Cốc, chúng ta mới vừa mua đất.” Tiết Cảnh Lam đáp.

“Âm Phong Cốc nơi này không ổn.” Tiểu tu sĩ hoảng sợ nói, “Tu sĩ Đế Huyền Điện không có cảnh báo các vị sao, hồ sâu Âm Phong Cốc có yêu vật, có là Nguyên Anh chân nhân cũng không làm gì được.”

“Hình như là có nói.” Tiết Cảnh Lam đáp, “Nhưng nơi đó cũng tiện nghi .”

“Tiết chân nhân, Âm Phong Cốc doạ người, ngài còn kịp rút lui không, tốt nhất là đừng đi.” Tiểu tu sĩ nhắc nhở nói, “Trước đây trưởng lão Hà Loan Tông của chúng ta từng ghé thăm nhưng bị thương trở về, đáng sợ nhất chính là yêu vật ở trong hồ sâu Âm Phong Cốc là cái gì cũng chưa thấy rõ, đã bị ném ra.”

“Vậy sao……” Tiết Cảnh Lam vuốt cằm tự hỏi, “Nhưng linh thạch đều đã thanh toán, chúng ta vẫn là đi xem một chút.”

“Tiết chân nhân bảo trọng.” Tiểu đệ tử Hà Loan Tông nhìn theo hắn rời đi, ở trong lòng bọn họ vẫn không tin Tiết Cảnh Lam có thể giải quyết yêu vật ở Âm Phong Cốc, chỉ sợ vị Nguyên Anh chân nhân tuổi trẻ này cũng vì lỗ mãng phải trả giá lớn.

Dung Chân đứng ở phía sau vuốt sống lưng A Huyền trong lòng ngực, A Huyền thân thể có chút cứng đờ, thoạt nhìn cũng không thích ứng nàng vuốt ve lắm.

“Sư phụ, làm sao vậy?” Dung Chân thấy Tiết Cảnh Lam trò chuyện rất lâu, liền tò mò hỏi.

“Bọn họ nói hồ sâu ở Âm Phong Cốc có cái gì đó.” Tiết Cảnh Lam lúc đi dẫn theo kiếm đã trở về, không chút để ý nói, “Cả Nguyên Anh chân nhân đi điều tra quay về cũng bị thương.”

Dung Chân ôm A Huyền, nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Nàng thử hỏi: “Sư phụ, chuyện này người có thể giải quyết không?”

“Trưởng lão Hà Loan Tông cũng bị thương, ta cũng muốn tự mình đi nhìn xem mới biết được.” Tiết Cảnh Lam cũng không dám ở trước mặt Dung Chân cam đoan.

“Sư phụ có thể làm được mà.” Dung Chân thật ra không lo lắng Thiên Lam Môn bọn họ sẽ bởi vì một con yêu vật ở hồ sâu mà không đứng dậy được, Thiên Lam Môn về sau rất trâu bò.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

A Huyền tìm được cơ hội, từ trong lòng ngực Dung Chân nhảy lên vai nàng, đôi mắt sắc bén liếc nàng một cái.

Tiết Cảnh Lam đỡ Dung Chân bước lên phi kiếm, tiếp tục xuất phát đi Âm Phong Cốc, kiếm quang loá mắt, khiến cho trên đường bị một tông môn khác chú ý.



“Cư nhiên thực sự có người dám mua Âm Phong Cốc.” Ngoài phòng tuyết bay tán loạn, trong phòng lại ấm áp như xuân, một vị tu sĩ áo trắng cúi đầu điêu khắc cái gì đó, “Chỉ có hai người, còn muốn lập tông môn, đúng là si tâm vọng tưởng.”

“Sơn đạo ngoài Âm Phong Cốc kia vẫn luôn là tông môn chúng ta ở sử dụng, bọn họ gần nhất, đổi lại có chút phiền phức.” Trưởng lão râu bạc trắng bên cạnh xoa xoa râu nói.

“Vị Nguyên Anh chân nhân kia tuổi còn trẻ, đoán rằng tu vi không cao, yêu vật trong Âm Phong Cốc đủ bọn họ ăn một vố.” Tu sĩ áo trắng nhếch môi cười khẩy nói, “Cho bọn họ ăn chút đau khổ cũng tốt.”

Rất nhiều tu sĩ phụ cận Âm Phong Cốc đều nhìn chằm chằm hướng Tiết Cảnh Lam cùng Dung Chân đi, mà hai người đang là tiêu điểm chú ý lại hồn nhiên chưa phát giác.

Bọn họ hai người một mèo thảo luận vào Âm Phong Cốc xong cơm trưa ăn cái gì, Dung Chân thấy lười, từ chối nấu cơm, Tiết Cảnh Lam đề nghị có thể cho A Huyền thử nấu một lần.

Lúc thầy trò hai người vui vẻ nói chuyện, hai người đã đi vào Âm Phong Cốc, một con sông đóng băng trong sơn cốc chảy xuôi mà ra.

Ngọn nguồn của con sông này chính là hồ sâu Âm Phong Cốc, nguồn nước gồm hai nơi, một chỗ đến từ sông ngầm trào ra, mà chỗ còn lại là thác nước thật lớn phía trên vách núi, lúc này là mùa đông, thác nước cũng kết băng, Âm Phong Cốc phảng phất một chút rét run.

Trong cốc một mảnh tiêu điều, tuyết rơi che phủ cành khô, vách núi đá ló ra mấy cây diệp thảo khô vàng, nhìn kĩ hấp dẫn người nhất chính là khe giữa hồ sâu, mặt ngoài hồ sâu kết băng, tiếp theo là một mảnh đen nhánh, ẩn ẩn có quang ảnh biến ảo, hình như có dòng nước chảy ngầm hoạt động mạnh mẽ, phảng phất có hung thú tuyệt thế ngủ đông, trên bờ kết băng, tuyết trắng rơi xuống xếp thành lớp xốp, trên đó không có dấu chân nào, chứng tỏ nơi này chưa có người đặt chân tới.

Nơi này xác thật là một vùng hoang vắng, tung tích vật sống đều chưa từng gặp qua.

Tiết Cảnh Lam mang theo Dung Chân tiếp đất, hai người bước trên mặt tuyết tạo ra những dấu chân đầu tiên.

Dung Chân hiểu chuyện gì đang xảy ra, nàng biết dưới hồ sâu kết băng này cất giấu một con yêu thú không biết chủng tộc là sư thật ván đã đóng thuyền, chỉ có thu phục được yêu thú kia, bọn họ mới có thể an toàn vào Âm Phong Cốc ở được.

Dù sao tu vi nàng thấp, không phải sử dụng đến, cho nên Dung Chân ôm mèo, chuẩn bị tìm một chỗ thoải mái ở bên cạnh, ngồi xuống sờ mèo, xem Tiết Cảnh Lam biểu diễn.

Nàng hướng thân mình đi đến góc lập tức bị Tiết Cảnh Lam ngăn lại.

“A Dung, con đi hướng nào vậy.” Tiết Cảnh Lam cúi đầu đùa nghịch phù chú trong tay hắn.

“Con trốn sang một bên, sư phụ không cần phân tâm bảo hộ con.” Dung Chân đúng lý hợp tình nói.

“Không thể được.” Tiết Cảnh Lam kéo nàng lại, “Con giúp ta đi xuống xem tình hình.”

Dung Chân kinh ngạc: “Sư phụ, con yêu thú phía dưới này đến Nguyên Anh chân nhân còn phải sợ.”

“Không có việc gì, vi sư tin tưởng con phương diện này có thiên phú.” Tiết Cảnh Lam nhét ba quả phù chú cho Dung Chân.

“Một quả là phù tránh thuỷ, một quả là phù xua lạnh, còn có một quả là phù truyền tống.” Tiết Cảnh Lam giới thiệu nói, “Con dùng phù xua lạnh cùng phù tránh thủy dưới nước, tạm thời đi làm quen với tên yêu thú không biết tên ở hồ sâu trước một chút, nếu có nguy hiểm, lập tức khởi động truyền tống phù, con sẽ trở lại bên cạnh ta.”

“Ta cũng chuẩn bị cho miêu miêu của con một phần.” Tiết Cảnh Lam đưa qua ba cái phù chú bản mini, hắn ý đồ đem chúng nó treo trên cổ A Huyền, nhưng bị A Huyền né tránh.

Dung Chân thay A Huyền tiếp được, nàng nhìn xuống hồ sâu kết băng kia, ánh sáng bao phủ làm cho lòng người gợn sóng .

Không chừng phía dưới ẩn giấu hung thú miệng đầy răng nanh, chờ tu sĩ tiên phong nhảy xuống tự đút mình cho nó ăn.

“Sư…… Sư phụ……” Dung Chân lời nói đều không nhanh nhẹn, “Người vì sao không tự mình đi ạ?”

“A……” Tiết Cảnh Lam nhìn Dung Chân, lộ ra tươi cười nhàn nhạt, “Ta là kiếm tu, quanh thân khí tràng công kích quá mạnh, dễ khiến cho yêu thú xao động, khó có thể khống chế.”

Yêu thú rất khó cùng loài người giao lưu, một khi bọn họ phát hiện nguy hiểm, liền sẽ ra tay công kích đến chết mới thôi.

Kiếm trong tay hắn bị kích thích rung động, nói chuyện thanh âm lại ôn hòa: “A Dung, ta có thể tự mình đi xuống nhưng sẽ bị yêu thú trong hồ sâu trực tiếp lấy mạng.”

Dung Chân cả kinh, nàng không nghĩ tới sư phụ nàng có suy tính kỹ lưỡng như vậy.

A Huyền ngồi xổm ở nàng trên vai, cuối cùng nâng con mắt nhìn Tiết Cảnh Lam một cái.

“A Dung con không muốn đi xuống cũng đúng.” Tiết Cảnh Lam vỗ vỗ bả vai Dung Chân, “Ta sẽ trực tiếp ra tay .”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Dung Chân trả lời lại, thanh âm rất dứt khoát: “Con xuống nhìn xem.”

Nếu có cơ hội, nàng vẫn muốn yêu thú hồ sâu không cần mất đi tánh mạng, tu sĩ cùng nó có tranh chấp lãnh địa, người thất bại mất đi tánh mạng là lẽ xưa nay, nhưng nếu hai bên có thể chung sống hoà bình là kết quả tốt nhất.

Tuy rằng nàng sợ hãi, nhưng cũng tín nhiệm thực lực của Tiết Cảnh Lam, nàng đi xuống hẳn là không có gì nguy hiểm, huống chi, nàng còn có A Huyền trên vai tiếp thêm can đảm.

“Vậy liền đi thôi.” Tiết Cảnh Lam đẩy bả vai Dung Chân cổ vũ một phen.

Dung Chân khẩn trương nắm chặt phù chú trong tay, hướng đến gần hồ sâu .



A Huyền ghé trên vai Dung Chân xoay đầu nhìn nàng, như suy tư gì.

Hắn có thể rõ ràng mà cảm nhận được thân hình Dung Chân có chút run rẩy, nàng đang sợ hãi, nhưng nàng đồng ý tự mình tiến lên giao thiệp có lẽ có thể vì muốn yêu thú ở hồ sâu giành được một đường sinh cơ mà quyết định lấy thân mạo hiểm.

Nàng bất luận đi hoặc không đi, đều không ảnh hưởng Tiết Cảnh Lam có thể giải quyết yêu thú này, nàng lấy hết can đảm hành động, chỉ là vì bảo toàn sinh mệnh của một con yêu thú cùng nàng không hề liên quan.

Dung Chân không giống bất cứ một loài người nào trước đây hắn gặp qua.

Ngay lúc A Huyền âm thầm tự hỏi, Dung Chân đã đi tới phía bờ, mặt hồ sâu kết băng, phản xạ ánh sáng chói mắt.

Đầu ngón tay Dung Chân ánh lên màu trắng lập loè, một âm thành mặt băng nứt vỡ vang lên, ngón tay thon dài của nàng khẽ nhúc nhích, ở trên mặt băng vẽ ra một vòng tròn.

Thật nhanh sau đó một cái lỗ băng bị đục ra, vừa đủ một người qua.

Dung Chân đem phù chú của Tiết Cảnh Lam treo ở trên cổ A Huyền, trong tay mình cũng nắm chặt một phần.

Nàng không có do dự, trực tiếp nhảy vào vào giữa hồ sâu rét lạnh thấu xương.

Tiến vào dưới lớp băng, Dung Chân vẫy hai tay, A Huyền ghé vào lưng nàng, khí định thần nhàn.

Tiết Cảnh Lam đưa phù chú có hiệu quả, Dung Chân cảm thấy cả người ấm áp, có thể tự do hô hấp.

Bây giờ nàng có thể ở bên trong hồ sâu thăm dò, tìm kiếm tung tích yêu thú.

Tầm nhìn dưới nước rất kém, mùa đông cũng không có con cá nào, chỉ có đá ngầm đen nhánh cùng tảo biển khô khốc theo gợn nước nhẹ nhàng lay động.

Dung Chân ở trong nước nỗ lực kiểm soát tay chân của mình, nàng cảm nhận được quanh mình một mảnh hắc ám, nhịn không được đem A Huyền đang nằm bò trên lưng ôm xuống.

A Huyền thân thể ấm áp, còn mềm như bông, tay Dung Chân từ đầu hắn một đường vỗ đến cái đuôi, dùng động tác như vậy tiếp thêm can đảm.

Theo nàng vuốt ve, cảm giác như một trận bị điện giật toát ra toàn thân A Huyền, hắn vốn định tránh, nhưng cảm giác được đầu ngón tay Dung Chân run rẩy.

Nàng hình như thật sự rất sợ, vậy… cho nàng sờ sờ cũng không có gì ghê gớm, rốt cuộc ở trong nội phủ Dung Chân, tốc độ hắn khôi phục thực lực so với bình thường rất nhanh, hắn sợ Dung Chân bị dọa chết khiếp.

Dung Chân một bên vuốt mèo thêm can đảm, một bên đi đến chỗ sâu trong hồ nước, đến bây giờ nàng còn chưa nhìn thấy được bóng dáng yêu thú trong truyền thuyết.

Không biết gì mới là đáng sợ nhất, huống chi là ở một địa phương yên tĩnh hắc ám như vậy.

Dung Chân khẩn trương nắm chặt phù chú trong tay, rốt cuộc, nàng thấy được cửa vào rất xa dưới nước của một cái huyệt đen nhánh.

Lối vào chất đống mấy khúc xương cá thật lớn, hình như là bị gặm dư bỏ lại, hơn nữa đá ngầm màu đen chất đống loạn xạ cũng trở nên chỉnh tề hơn, tựa hồ đã được tỉ mỉ sửa sang lại.

Nơi này tựa như một trụ sở nhập khẩu, yêu thú siêu cấp như thế chắc đã có chút linh trí, hiểu được trang trí chỗ ở của mình.

Dung Chân lập tức cảnh giác, nàng cảm thấy khoảng cách yêu thú đáng sợ trong truyền thuyết đã rất gần.

Thần kinh nàng căng chặt, vì cái gì tới nơi rồi, yêu thú còn không xuất hiện?

Nằm trong lòng ngực nàng, A Huyền nhô đầu ra, đôi mắt ánh kim nhìn chằm chằm một đôi mắt sáng quắc khác ở phía sau Dung Chân.

Khi Dung Chân tới gần huyệt động dưới nước trăm trượng, nó đã đi theo phía sau.

Nhưng A Huyền xác thật sẽ không meo meo kêu lên, hắn không phải mèo, muốn lên tiếng chỉ có thể phát ra thanh âm của con người.

Cho nên hắn có ý xấu mà không chịu nhắc nhở Dung Chân.

Dung Chân ở huyệt động dưới nước lượn ba vòng, thân ảnh lớn phía sau cũng đi theo nàng ba vòng.

Thẳng đến khi bóng đen chơi trò chơi trốn tìm này đủ rồi, lúc này mới gần sát lại Dung Chân.

Dung Chân đối với hơi thở biến hóa quanh người mình cực kỳ không nhạy bén, nhưng không nhạy bén như nàng ngay khi bóng đen tới gần phía sau cũng cảm giác được áp lực cực lớn.

Nàng trong nháy mắt cảm thấy chính mình dường như không thể hô hấp, tay liền đặt ở truyền tống phù Tiết Cảnh Lam cho nàng.

Một cái móng vuốt linh hoạt đáp trên bả vai nàng, điểm điểm.

Dung Chân rất nhanh muốn khóc, nàng run rẩy hỏi: “Là…… Là ai?”
Chương trước Chương tiếp