Sau Khi Xuyên Sách Tùy Tiện Thơm Mèo Sẽ Xảy Ra Chuyện Lớn

Chương 9: Miêu mao căn chín - Cổ điêu (='_'=)



Bóng đen phía sau Dung Chân tất nhiên không có cách nào trả lời vấn đề nàng.

Móng vuốt nó lại điểm điểm bả vai Dung Chân lần nữa như chào hỏi.

Dung Chân cảm giác chính mình toàn thân đều nổi da gà, nàng có chút run rẩy vuốt tay A Huyền, một cái tay khác đã sờ lên truyền tống phù Tiết Cảnh Lam cho nàng.

Nhưng nghĩ vậy thôi chứ từ đầu đến cuối yêu thú cũng chưa làm cái gì, nàng cuối cùng vẫn đánh bạo ở trong nước xoay đầu qua.

Ở dưới nước tối tăm, nàng nương theo ánh sáng phát ra từ phù chú Tiết Cảnh Lam cho, rốt cuộc thấy rõ người chụp bả vai nàng là thứ gì.

Vào đông hồ nước sâu thẳm, bóng đen này hình dáng ước chừng cao năm trượng, Dung Chân nho nhỏ ôm mèo trôi nổi lênh đênh ở trước mặt nó tựa như một cái món đồ chơi thủ công.

Bóng đen tựa như thú lại tựa như chim, bẩm sinh có cánh, từ từ lắc lư trong nước, đôi mắt phát ra ánh sáng giống như một đôi bóng đèn lớn.

Dung Chân phân biệt được phần lớn linh thú Tu chân giới, nàng nhàn đến nỗi không có việc gì liền thích xem những quyển sách giới thiệu linh thú, yêu thú có bộ dáng này hình như cùng quyển sách nào đó hình tượng tương xứng.

Là chim cổ, hung ác táo bạo, ngày thường sinh hoạt ở trong nước, nhưng cũng có thể lên bờ sinh tồn, chỉ là nó không thích hoàn cảnh trên bờ, cho nên trốn dưới nước.

Đương nhiên mấy cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là……

Nó thuộc loại ăn thịt người.

Dung Chân nhớ tới tập tính của loài chim cổ, sợ tới mức cả người nhũn ra, đang chuẩn bị bóp nát truyền tống phù Tiết Cảnh Lam cho nàng.

Nhưng vào lúc này, cổ điêu này nhìn chằm chằm A Huyền nằm trong lòng ngực Dung Chân, rút lui một chút.

Ở trong nước, Dung Chân nghe được vụn vặt tiếng động vật kêu, “Anh anh anh”, như làm nũng, lại như đang sợ hãi.

Dung Chân kinh ngạc mà nhìn chằm chằm quái vật khổng lồ trước mặt, không dám tin tưởng lỗ tai chính mình…… Cái đồ hung dữ này không ngờ kêu lên giọng nhỏ như vậy sao, thiệt ra có chút tương phản đáng yêu.

Hình như là bị tiếng kêu dễ thương của cổ điêu xua tan một chút sợ hãi, Dung Chân tay từ truyền tống phù dời đi, cẩn thận ôm A Huyền gần hơn.

A Huyền bị nàng gắt gao ôm vào trong ngực, thoạt nhìn dảng vẻ bình tĩnh, hắn còn không đến mức giống như Dung Chân bị một con yêu thú nho nhỏ làm chính mình sợ muốn chết.

Dung Chân ở trong nước thử hướng nó vẫy vẫy tay, tựa như chào hỏi.

Cổ điêu nghiêng đầu nhìn Dung Chân, lại “Anh anh” kêu hai tiếng.

Dung Chân biết, nếu cổ điêu muốn công kích nàng, nó đã sớm động thủ, hiện tại nàng hẳn là có không gian giao lưu với nó.

“Kia…… Cái kia……” Dung Chân ôm A Huyền trong lòng ngực để có thêm can đảm, có ý đồ cùng một con yêu thú nói chuyện, “Ta cùng sư phụ muốn trụ lại đây, chỉ ở trên bờ thôi, sẽ không đoạt không gian sinh hoạt dưới nước của ngươi, chúng ta thử làm hàng xóm có được không?”

A Huyền ở trong lòng ngực Dung Chân ngẩng đầu lên, hắn không nghĩ tới Dung Chân cảm thấy nàng có thể cùng một con hung thú giao tiếp.

Kết quả ngay sau đó cặp mắt tựa như bóng đèn của cổ điêu nhìn chằm chằm Dung Chân, tiếp theo cái đầu thú to cực đại gật gật, nó thế nhưng đồng ý.

Đối với cổ điêu mà nói, Dung Chân vô cùng đặc biệt, cái loại cảm giác sắc bén mũi nhọn chỉ thuộc về tu sĩ trên người nàng rất nhạt. Phàm là yêu thú, đều cảnh giác và mẫn cảm, vậy mà Dung Chân thật dễ dàng làm chúng nó trở nên thả lỏng hoà hoãn.

Trên thực tế, cổ điêu xác thật đối Dung Chân có chút hảo cảm nhưng thực chất đáp ứng Dung Chân vẫn là bởi vì mèo đen trong lòng ngực nàng.

Cổ điêu sợ hắn.



Dung Chân thở phào nhẹ nhõm, nàng sải tay bơi qua, cổ điêu cũng vòng quanh nàng xoay vài vòng, tựa hồ quan sát nàng.

Có qua có lại, Dung Chân cũng bắt đầu quan sát cổ điêu, yêu thú này có chút khác so với trong thư tịch miêu tả, đầu nó giống chim, mà thân mình lại là hình thú, phía sau còn có một cái đuôi to lông xù xù, ở trong hồ nước sâu thẳm mùa đông tản ra, thoạt nhìn mười phần mềm mại.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Một người một thú bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ quan sát lẫn nhau, ở trên bờ Tiết Cảnh Lam nhìn Dung Chân đi được một lúc lâu, bắt đầu lo lắng.

Hắn cảm thấy Dung Chân có thể thuần phục yêu thú trong nước, nếu không được, nàng sử dụng truyền tống phù cũng có thể trở về, hiện giờ đi lâu như vậy, thời gian hiệu quả của phù tránh thuỷ cùng phù xua lạnh sắp hết.

Tiết Cảnh Lam ôm kiếm, đứng ở trên bờ, mày nhíu lại, suy nghĩ Dung Chân nếu thật lâu vẫn chưa về, hắn liền đi xuống nhìn xem.

Hồi lâu sau, trước một khắc hiệu quả phù chú hắn đưa sắp biến mất, mặt băng vào đông bỗng nhiên phát ra thanh âm “Cùm cụp”, từng vết nứt xuất hiện.

Tiết Cảnh Lam nắm chặt kiếm, nhìn chăm chú chỗ mặt băng vỡ ra, theo một tiếng vang lớn, mặt băng chợt bị nhô ra, một con quái vật khổng lồ màu đen từ trong nước bay lên, mang theo vụn băng cùng bọt nước, ở dưới ánh mặt trời phản xạ ánh sáng lộng lẫy.

Là cổ điêu! Tiết Cảnh Lam liếc mắt một cái liền nhận ra yêu vật trong nước, yêu thú hung ác này có tính cảnh giác cho nên vô cùng khó giải quyết, nhưng mà Dung Chân giao lưu thân thiết cùng yêu thú từ lúc nào vậy?

Tiết Cảnh Lam tập trung nhìn, liền nhìn thấy Dung Chân ghé vào trên lưng cổ điêu, bởi vì chợt ngoi lên mà ôm chặt lấy cổ yêu thú, ở trên lưng nàng còn có một con mèo đen xinh đẹp mắt vàng đang ngồi xổm dáng vẻ còn vô cung nhàn nhã.

Dung Chân vốn dĩ ở dưới nước cùng cổ điêu giao lưu vô cùng hoà hảo, nàng từ ngôn ngữ chân tay của cổ điêu biết nó vẫn luôn ở tại hồ sâu này, xuân qua hạ tới là thời điểm tốt ở thượng du bắt cá lớn ăn đến no bụng —— đương nhiên, nếu có nhân loại thức thời đưa tới cửa, nó đương nhiên sẽ không cự tuyệt.

Dung Chân thỉnh cầu muốn cùng nó ở cùng một cái sơn cốc, cổ điêu đáp ứng rồi, dù sao bọn họ ở trên bờ, sẽ không quấy rầy đến nó.

Trò chuyện hồi lâu, Dung Chân phát hiện phù tránh thuỷ cung phù xua lạnh mà sư phụ cho nàng sắp hết thời gian, liền sốt ruột hướng lên trên bơi đi, cổ điêu đi theo nàng, chú ý tới bộ dạng Dung Chân nỗ lực điều khiển chân tay.

Cổ điêu bơi giỏi, động tác bơi của Dung Chân thực sự khó coi, nó nhìn không được, liền chở Dung Chân lên mặt nước, vì thế Tiết Cảnh Lam nhìn thấy một màn kia.

Dung Chân không nghĩ tới cổ điêu làm ra động tĩnh lớn như vậy, nàng chôn đầu trên lưng cổ điêu, hai mắt nhắm, rất là khẩn trương, chờ đến khi ra khỏi mặt nước nàng mới thử mở mắt.

A Huyền từ trên lưng nhảy về bả vai nàng, từ từ nhìn sống lưng cổ điêu trước mắt.

Dung Chân mang theo A Huyền từ trên lưng cổ điêu nhảy xuống, chân đạp lên nền tuyết phát ra tiếng vang kẽo kẹt.

Tiết Cảnh Lam ôm kiếm, mỉm cười với Dung Chân nói: “A Dung, con vậy mà đã thuần phục được cổ điêu.”

Dung Chân gật gật đầu, đối Tiết Cảnh Lam hội báo tình huống: “Nó nói chúng ta có thể ở trên bờ, hơn nữa nếu nó rảnh, còn có thể giúp chúng ta giữ nhà.”

Dù sao toàn bộ Âm Phong Cốc này, bốn bỏ lên năm cũng chính là nhà của cổ điêu.

“Có thể nha.” Tiết Cảnh Lam kinh hỉ nói, “Chúng ta vừa lúc thiếu một người trông coi sơn môn, ta vừa mới còn đang rầu rĩ kiếm nơi nào mới có giá thấp thuê một vị lại đây.”

Dung Chân đứng bên bờ cùng Tiết Cảnh Lam nói chuyện với nhau, mà cổ điêu vẫn luôn nổi trên mặt nước không biết khi nào đã thu lại bộ dáng uy phong lẫm liệt, nó cảm nhận được hơi thở cường mạnh trên người Tiết Cảnh Lam, kiếm ý lượn lờ.

Cổ điêu biết nó không cách nào chiến thắng người này, nếu mới vừa rồi xuống nước chính là vị tu sĩ này, chỉ sợ nó hiện tại đã là một khối thi thể.

Cho đến giây phút này, cổ điêu cảm thấy có chút sợ hãi, vì thế nó theo bản năng mà hướng nhân loại duy nhất nó nhận thức —— ở sau lưng Dung Chân rụt rụt, hơn nữa phát ra tiếng kêu “Anh anh anh”.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Một cái quái vật khổng lồ tránh ở phía sau Dung Chân nhỏ xinh, bộ dạng run bần bật, Tiết Cảnh Lam nhìn cũng nhịn không được cười ra tiếng.



“Nó hình như rất sợ ta.” Tiết Cảnh Lam cười nói.

Yêu thú sợ hãi dưới tình huống tứ cố vô thân cũng sẽ có hành vi công kích, đây cũng là dụng ý của Tiết Cảnh Lam khi cho Dung Chân xuống trước.

Tiết Cảnh Lam hướng cổ điêu thân thiện mà cười cười, không có đến gần yêu thú có chút nhát gan này.

Dung Chân quay đầu lại đối cổ điêu nói cảm tạ, cổ điêu cũng không lại lưu lại nơi này, thân mình to lớn vừa di chuyển, lại trốn trở về giữa hồ nước tối đen.

Tiết Cảnh Lam nghĩ nghĩ, tung qua cho Dung Chân một quyển thư tịch cũ kỹ.

Dung Chân theo bản năng duỗi tay tiếp được, nàng tò mò nội dung trong thư, đang định mở ra, lại bị Tiết Cảnh Lam cản lại.

“A Dung, đây là khen thưởng cho con thành công thuần phục yêu thú, là công pháp sau Trúc Cơ kỳ, chờ con Trúc Cơ hoàn thành, tới Luyện Khí kỳ lúc đó lại mở ra.” Tiết Cảnh Lam công đạo nói.

Dung Chân ôm quyển sách trong lòng ngực, ngoan ngoãn gật gật đầu.

Giải quyết yêu thú hồ sâu Âm Phong Cốc, Dung Chân cùng Tiết Cảnh Lam liền ở lại chỗ này, nhìn bốn phía một mảnh đất hoang, Dung Chân có chút sầu bi, nàng ở tự hỏi đêm nay nên ở nơi nào.

Cũng may Tiết Cảnh Lam từ không gian túi gấm móc ra một hạt châu nhỏ, nhét vào trong tay Dung Chân.

“Đây là ta thời điểm còn ở Vạn Nhận kiếm cốc sử dụng khi tạm thời phải nghỉ ngơi ở nơi dã ngoại, con sau khi mở ra có thể ở bên trong cư trú, chỉ là nội thất có chút cũ kỹ.” Tiết Cảnh Lam cười nói.

“Được ạ.” Dung Chân có nơi cư trú tạm thời, nhẹ nhàng thở ra.

Nàng chú ý tới Tiết Cảnh Lam hướng bên ngoài Âm Phong Cốc chuẩn bị đi, tò mò hỏi: “Sư phụ, người còn muốn đi đâu sao?”

“Phụ cận Âm Phong Cốc có hai nhà môn phái, chúng ta bái phỏng mới có một nhà, một nhà khác cũng nên đi thăm.” Tiết Cảnh Lam giơ kiếm trong tay, cao giọng nói.

“Vâng.” Dung Chân đương nhiên sẽ không đi theo Tiết Cảnh Lam xem náo nhiệt, nàng mới từ hồ nước đi lên, cảm thấy có chút lạnh, muốn tắm nước nóng.

Tìm một chỗ sơn động khô ráo, Dung Chân lấy hạt châu Tiết Cảnh Lam cho nàng ra, tiếp pháp lực thúc giục.

Nháy mắt, hạt châu nhỏ này ánh lên ánh sáng màu xanh biếc rực rỡ phóng ra, Dung Chân bị lôi vào một cái không gian độc lập.

A Huyền vẫn luôn ngồi xổm ở đầu vai nàng cũng bị kéo theo cùng nhau đi vào, Dung Chân ở không gian trên mặt đất ôm mèo lăn vài vòng, thời điểm phục hồi tinh thần lại, nàng đi tới một phòng để ý thấy mọi thứ nội thất đầy đủ.

Dung Chân một mặt bắt đầu cảm thán đồ vật Tu chân giới thật là tiện lợi, còn có thể tùy thân mang theo phòng ở, một mặt ngồi xếp bằng trên thảm mềm như bông.

A Huyền từ trong lòng ngực nàng giãy giụa bò ra, Dung Chân sờ đầu hắn nói: “Ta muốn nhập định đột phá, từ Trúc Cơ đến Luyện Khí, ngươi phải vào bên trong nội phủ của ta thôi!”

A Huyền ngáp một cái, hắn có chút mệt, vì thế đệm thịt mềm như bông ấn ở trên ấn ký nội phủ của Dung Chân, toàn bộ mèo biến mất không thấy, trở lại nội phủ nàng nghỉ ngơi.

Mà Dung Chân lúc này cũng nhắm hai mắt lại, cảm thụ được linh khí lưu động xung quanh, tiến vào trạng thái nhập định.

Từ Trúc Cơ đột phá đến Luyện Khí, cũng không hung hiểm, nàng một mình là có thể hoàn thành.

Linh căn nàng tư chất kém, có lẽ đời này liền dừng tại Luyện Khí kỳ, đây rất có thể chính là lần đột phá cuối cùng của nàng.

Dung Chân nhắm hai mắt, hàng mi dài cong vút run rẩy, nàng nhẹ nhàng mà thở dài.

Nàng đi tới bên trong nội phủ chính mính, bắt đầu chuẩn bị kết thúc quá trình Trúc Cơ kỳ dài dòng, tiến vào Luyện Khí kỳ.
Chương trước Chương tiếp