Sớm Muộn Gì Em Cũng Là Của Anh

Chương 12: Anh ta lại làm sai điều gì rồi



Một cách xưng hô quá sến súa khiến Nhan Cửu suýt thì không đứng vững, vội vã bám vào tay Triệu Tế Thành, còn anh thì dù nghe cách xưng hô hay bị tiếp xúc cũng không để ý, tự động bỏ qua như gió thổi bên tai, anh lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông đang cười toe toét với mình, nói:

“Ngã à?”

“Ái chà không thế thì là gì! Ngã đau chết đi được!”

“Làm sao lại ngã?”

Anh đưa tay chạm vào gần chỗ cố định chân, nhìn phần da bị rách, giọng điệu vẫn rất lạnh lùng.

“Bác sĩ Triệu à, thực ra là thiếu gia nhà chúng tôi hôm nay dẫn mọi người đi thu phí bảo kê ở chợ, thấy cô gái bán hành lá trông non mềm mướt mát mới định véo má một cái, ngờ đâu suýt bị đá một cú không nói, lúc lùi ra sau tránh còn giẫm phải vỏ chuối ai đó vứt dưới đất…”

“Cậu… im ngay cho tôi!!! Đừng có mà nói bậy nói bạ ở đây! Cậu nhìn thấy tôi muốn sờ má người ta lúc nào hả? Lão đây chỉ muốn tiến lên hỏi xem hôm nay hành lá có tươi không, mà cái con bé kia lại phản ứng mạnh như vậy, hơn nữa vỏ chuối kia có phải tôi đã bảo cậu đừng có vứt lung tung không? Cút cút cút! Cút hết ra ngoài cho tôi!!!”

“Phụt ha ha!” Nhan Cửu thực sự không nhịn nổi, cô không nhận ra cô đã hoàn toàn áp sát vào Triệu Tế Thành rồi, một bên mặt gần như còn dán vào ống tay áo blouse của anh nữa.

Tiếng cười đó khiến tất cả mọi người đều dồn sự chú ý vào cô.

Cô ngơ ngác chớp mắt, thấy thanh niên kia đang nhìn cô chăm chú thì có hơi sợ sệt, như một con mèo nhỏ rụt người lại, trốn sau lưng Triệu Tế Thành.

“Hả? Cô gái đó ban nãy chưa nhìn kỹ, bây giờ nhìn thấy hơi giống…”

“Lão đại lão đại, đây hình như là em gái ruột của Nhan Lạc.”

Nghe câu đó xong, mắt thanh niên kia như phát sáng, cũng bất chấp chân bị thương mà tiến sát lại gần, cười hì hì nheo mắt:

“Hả? Em vợ tương lai của tôi hả?”

Nhan Cửu gần như đã vùi mặt vào sau lưng Triệu Tế Thành, làm sao cô đối mặt với câu hỏi đùa cợt kia được, nhưng lại cảm thấy người này không phải kẻ hung dữ, thế là vẫn đáp trả anh ta, giọng nói văng vẳng:

“Ai… ai là em vợ của anh?"

Chưa nói hết câu thì Nhiếp Tinh Thần đã bị đánh vào đầu một cái rõ đau, anh ta còn chưa kịp hiểu vì sao Triệu ca ca của anh ta lại đánh mình như vậy thì nhìn thấy Triệu tế Thành đã dẫn Nhan Cửu vào văn phòng, ném lại một câu:

“Lấy phim chụp rồi ra đây, tốt nhất đi chụp CT thêm đi, xem có bị ngã đập đầu không.”

“Vậy anh viết phiếu cho em đi…!”

“Không được làm ồn! Bệnh viện cấm ồn ào!”

Y tá đứng đằng xa nghiêm túc nhìn Nhiếp Tinh Thần, không hề sợ hãi vì bao nhiêu người mặc áo đen đứng đây, rồi liếc nhìn thanh niên đang đong đưa đôi chân trong không trung, vừa nói:

“Cái xe lăn này của anh dẹp đi đã, thấy anh cũng không bị nặng lắm đâu.”

Đương nhiên rồi, anh ta đâu phải người vô lý, chị y tá cũng rất xinh đẹp, anh ta đúng là cũng chưa tới mức dở sống dở chết, tất nhiên phải tuân thủ lời giáo huấn của Triệu ca ca là không được chiếm dụng tài nguyên của bệnh viện.

Đang định gõ cửa đi lấy phiếu thì cửa hé ra một khe nhỏ, nửa mặt Nhan Cửu lộ ra, Nhiếp Tinh Thần còn chưa nói gì thì một nụ cười đã hiện ra, rồi giây sau đó cửa “rầm” một tiếng đóng lại, một tờ phiếu có chữ viết rất đẹp và mạnh mẽ bay ra.

“Đi, đi chụp phim!”

Anh ta huơ tay, chuẩn bị đến phòng chụp phim, nhưng không ngờ còn chưa đi được mấy bước thì cậu mập mặc áo đen ban nãy bị anh ta đá một cú đã vội vàng bước lên, vốn dĩ một đám người mặc áo đen ồn ào đã đối lập với màu trắng của bệnh viện, động tĩnh lớn như thế rất nổi bật, anh ta lại có ngoại hình tuấn tú nên thu hút không ít ánh mắt của mọi người.

Bị người ta dìu đi quả thật là mất mặt, anh ta hất tay bảo buông ra, chuẩn bị tự lực cánh sinh…

Nhảy tập tễnh đi đến phòng chụp phim.

Không ngờ chưa được mấy bước thì những người xung quanh đã không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

“Lão đại giống một con thỏ nhỉ ha ha ha ha!”

“Không đúng không đúng, là giống một con lừa, chứ thỏ nào lại nhảy xấu như vậy?”

Nhiếp Tinh Thần nghe thế thì cau mày, cơn giận lại kéo đến, anh ta dựa vào tường hung dữ nhìn một vòng, mọi người đều lúng túng cúi gằm mặt xuống, tiếp đó chỉ thấy anh ta cười lạnh lẽo, giọng nói không chút thân thiện:

“Gan to nhỉ, dám cười lão đây đúng không?”

……

Triệu Tế Thành không hểu Nhan Cửu ló nửa đầu ra ngoài cửa rốt cuộc đã nhìn thấy gì mà cười rũ rượi như vậy, là kiểu cười muốn đứt hơi, sắp ngất xỉu đến nơi, tay cô chống vào cửa đang run lên bần bật, phát ra những tiếng động.

Nhìn thấy đám đàn ông vừa cao vừa to mặc đồ đen kia cũng nhảy nhót đến phòng chụp CT đằng xa kia tuyệt đối là chuyện cười không kém gì chuyện cô ngậm bóng đèn, không chỉ các bệnh nhân nhìn thấy cũng cười, mà những y tá bác sĩ đứng đằng xa trông thấy cũng cười nghiêng ngả.

Âm thanh tạo ra quá lớn, Nhan Cửu cảm thấy mình đang làm phiền Triệu Tế Thành, có chút không thỏa đáng nên vội quay lại định xin lỗi anh, nhưng nhận ra anh đang đứng đó với vẻ mặt “……?”, có phần hoang mang nhìn ra cửa.

Vì cô cười quá dữ dội nên quên mất không nghĩ gì nhiều, bước lên kéo tay áo Triệu Tế Thành, nụ cười tươi rói vẫn chưa biến mất, trong sáng rực rỡ như vầng trăng khuyết treo trên bầu trời đêm. Triệu Tế Thành mải nhìn cô mà vô thức bị cô kéo đứng dậy, Nhan Cửu thuận thế đẩy nhẹ anh một cái, dựa vào cửa, chỉ vào cảnh tượng kỳ thú khiến người ta phải ôm bụng cười lăn, mày mắt rạng rỡ chưa từng có mà nói với anh:

“Ha, anh nhìn kìa, nhìn đi!”

Triệu Tế Thành lơ đãng liếc nhìn đằng xa, lòng đã hiểu rõ tác phong của Nhiếp Tinh Thần nên cũng không ngạc nhiên gì mấy, Nhan Cửu không thấy anh cười nên tưởng anh chưa nhìn thấy, lại đưa tay kéo tay áo anh, vẫn còn ôm bụng cười nên giọng nói đứt quãng, như thể cười mệt rồi nhưng vẫn mải nhìn cảnh tượng kia, nói với anh:

“Anh có nhìn thấy không, nhìn thấy chưa?”

Ánh mắt trong veo điềm tĩnh thoáng lướt qua bàn tay của cô đang kéo vạt áo anh mà không hề hay biết, rất trắng, cũng rất mềm mại, có thể do đang cười nên cô không nhận ra cô đang kéo anh khá mạnh, đầu ngón tay đỏ hồng như nụ cười tươi rói lúc này của Nhan Cửu, nở ra hai đóa hoa hồng hào trên gương mặt cô.

Triệu Tế Thành hơi ngẩn ngơ, anh vẫn chưa dời sự chú ý khỏi ánh mắt lấp lánh nụ cười của cô, thì một câu nói đã buột ra như một con chim sơ sểnh bay vọt ra khỏi nhà:

“Tôi đang nhìn.”

Vừa dứt câu, anh đã ý thức được mình lỡ lời, lập tức thu ánh mắt lại, thoáng cảm thấy tai mình nóng lên như có gì đó giống ngọn lửa vụt qua, cảm giác khác lạ đó khiến Triệu Tế Thành xưa nay tính cách vốn vững như bàn thạch có phần bất an, anh không rõ cảm xúc bất ngờ xuất hiện này là gì, cũng không muốn nghiên cứu sâu hơn, nhất thời thấy phiền phức rối loạn, nhẹ nhàng kéo tay áo ra khỏi tay Nhan Cửu rồi quay về chỗ ngồi.

Nhan Cửu tưởng mình thất lễ khiến anh không vui, nếu không thì sao sắc mặt Triệu Tế Thành lại bỗng dưng khó coi như vậy…

Ban nãy cười quá nhiều nên bây giờ cô đã trở lại trạng thái bình thường, chớp mắt lia lịa, không rõ lên tiếng nói gì thì mới hóa giải được sự ngượng ngập này.

Ai ngờ chưa cần cô lên tiến thì một trận cười điên cuồng chấn động trời đất từ xa đang văng vẳng:

“Ha ha ha ha ha ha ha ha mẹ ơi! Sư phụ anh có thấy không? Ha ha ha ha ha ha ha bộ dạng của hỗn thế ma vương Nhiếp Tinh Thần, không ngờ cậu ta cũng có ngày hôm nay!!! Ha ha ha ha ha ha tôi cười muốn chết rồi ha ha ha ha ha!”

Đoàn Thanh cầm điện thoại vừa quay video xong cười muốn đứt hơi, còn chưa kịp bước chân vào cửa thì một bóng dáng đã xấu hổ che mặt xuất hiện, chưa kịp nhìn kỹ Nhan Cửu thì nghe bên trong vẳng ra tiếng “cút” của sư phụ dành riêng cho anh ta.

Hử?

Anh ta lại làm sai gì sao?

……?

??? 
Chương trước Chương tiếp