Sớm Muộn Gì Em Cũng Là Của Anh
Chương 13: Ngày nào cũng xuất hiện nhiếp tinh thần
Mấy hôm tiếp theo, Nhiếp Tinh Thần ngày nào cũng đến.
Tuy rằng không có một đám áo đen hộ tống anh ta, anh ta cũng không bị thương đến xương nên không nặng lắm, nhảy nhót vài ngày thì có thể đi lại bình thường.
Triệu Tế Thành xưa nay luôn bình thản trong khung cảnh bị quấy nhiễu cực độ, đừng nói là một Nhiếp Tinh Thần, cho dù là mười người bên cạnh anh đàn ca hát xướng thì anh cũng có thể tâm lặng như nước, bình tĩnh làm công việc của mình.
Nhan Cửu sợ anh ta, Đoàn Thanh làm phiền anh ta, nhưng điều đó khiến Nhiếp Tinh Thần không hề thấy áy náy! Mỗi lần đến ngồi ở chỗ Triệu Tế Thành thì anh ta luôn thích đeo bám theo anh.
Lúc nào cũng lẵng nhẵng đi theo Triệu Tế Thành “ca ca” ơi “ca ca” à, khiến Đoàn Thanh thân là đồ đệ cảm thấy rất khó chịu, rõ ràng là sư phụ của anh ta, sao một tên nhóc như cậu lại đến gọi là ca ca, ai thèm!!!
Trái một câu “em vợ ơi, phải một câu “em vợ à”, giọng điệu đùa cợt trêu ghẹo khiến Nhan Cửu da mặt mỏng nhìn thấy anh ta lại phải đi vòng sang đường khác!
Triệu Tế Thành không hề để tâm, nhưng cũng không nói gì, thi thoảng trách mắng một hai câu khi anh ta làm phiền anh đang nghe tiếng tim, cũng coi như ngầm thừa nhận Nhiếp Tinh Thần “gây rối”.
Đoàn Thanh quay lại, thấy ngay Nhiếp Tinh Thần nghênh ngang ngồi ở chỗ anh ta, đầu gối vắt vẻo trên tay vịn, dáng vẻ lão đây là thiên hạ đệ nhất, thoải mái ngậm một cọng cỏ đuôi chó trong miệng không biết lúc nào mới chịu nhổ xuống, ung dung ngân nga bài hát chờ Triệu ca ca.
Nhìn dáng vẻ đó, anh bỗng thấy rất tức tối nhưng đành bó tay trước tên công tử đó, đành “hừ” một tiếng rồi quay sang kéo Nhan Cửu đang hoang mang đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:
“Đi đi đi, ra ngoài cho thoáng!”
Còn cố ý nói rất to.
“Được thôi! Tôi ngồi một lát nữa, đi nhé không tiễn!”
Đến vườn hoa của bệnh viện, Nhan Cửu lặng lẽ xoa đầu đang nóng giận bốc khói của Đoàn Thanh, trong lòng cảm thấy họ như hai đứa trẻ đang đánh nhau vậy, không kìm được mà bật cười thành tiếng.
“Hê! Cô còn cười? Cô nhìn cái bộ dạng của tên hỗn thế ma vương đó đi! Cũng chỉ có sư phụ là chịu được cậu ta!”
Nhắc đến Triệu Tế Thành, Nhan Cửu thoáng chốc có chút tò mò, cô thực sự không hiểu rốt cuộc là ăn ý đến cỡ nào mà khiến một thanh niên trông lưu manh, bỡn cợt thế kia lại cam tâm tình nguyện gọi anh là ca ca, còn thân mật đến như thế.
“Tôi nói cô biết nhé! Tôi đã hiểu ra vì sao sư phụ bình thường lại không thích can dự vào việc của người khác rồi, anh ấy hiếm khi ra tay, mà lại cứu một tai họa lớn như vậy! Thật là không biết sau này có bao nhiêu cô gái phải đau khổ nữa đây!”
Vườn hoa trong bệnh viện không lớn nhưng rậm rạp tươi tốt, đang đúng mùa hoa nở, gió thổi nhẹ qua là cành lá đung đưa tạo ra âm thanh trong trẻo, đưa mùi hương nhẹ nhàng bay xa.
“Cứu bên ngoài hả?”
“Đúng thế, cứu ở bên ngoài đấy. Tên này có lẽ là gây chuyện ở đâu đó bị đập cho một trận tơi bời, ném vào cạnh thùng rác run lẩy bẩy, sau đó ôm chân sư phụ không chịu buông, thế là phải cứu thôi… Tên này quả là may mắn!”
Đoàn Thanh lại phẫn nộ bất bình “xì” một tiếng, cuối cùng xem như đã hả giận.
Trong phòng, Nhiếp Tinh Thần biết Triệu Tế Thành thích yên tĩnh nên anh ta chưa bao giờ làm ồn đến anh, chủ yếu là Đoàn Thanh và Tiểu Nhan Cửu kia quá đáng yêu, cứ không nhịn được mà trêu vài câu.
Thực ra hôm đó trước khi Triệu Tế Thành cứu anh ta, anh ta đã từng nhìn thấy anh, lãnh đạm đi trên cầu vượt, hai người mắc nợ nhau đã đi lướt qua nhau, lúc đó ấn tượng đầu tiên của anh ta về Triệu Tế Thành chính là:
Lại một vị tinh anh của xã hội có ngoại hình rất nổi bật nhưng trái tim thì lạnh lẽo như băng tuyết.
Hôm đó anh ta bị người khác gài bẫy, sau khi bị tấn công lén lút lôi đến chỗ vắng đánh đến gãy cả chân, mắt sưng đến nỗi không nhìn rõ được gì, lưng lại bị đâm một dao, có chảy máu hay không chính anh ta cũng không biết, mưa lại quá to, trên người chẳng có gì cả.
Lạnh.
Còn rất đau.
Sau đó đang lúc anh ta tưởng mình phải chôn xác ở nơi này, thì không tài nào nghĩ được rằng người đó lại đi ngang qua.
“Vậy tại sao anh ấy lại xuất hiện ở đó để cứu anh ta?”
Nhan Cửu nghe xong khó tránh khỏi tò mò, trong lòng nhạy cảm thấy rằng đây có thể là tư liệu tốt, thế là hỏi cặn kẽ hơn.
“Ai mà biết! Sư phụ có thể là đi nhầm đường chăng. Hơn nữa tên này cũng là dân máu mặt, sao lại cung cúc thân mật với sư phụ như thế. Tôi cảm thấy đúng là…”
Nhan Cửu lại không nghĩ thế, sự việc sao lại đơn giản như vậy được. Đang định phụ họa một câu thì nghe Đoàn Thanh đã tự trả lời:
“Vẫn là sư phụ quá lợi hại, sức quyến rũ quá lớn.”
Nhan Cửu: ……
Trưa đó, Đoàn Thanh lải nhải cả buổi sáng đến phòng nghỉ để ngủ trưa, Nhiếp Tinh Thần cũng chơi khoảng một tiếng rồi biến mất, cho dù Triệu Tế Thành chưa từng bắt cô hứa hẹn gì, nhưng mỗi ngày cô vẫn làm thêm một phần cơm bento cho anh ăn.
Hôm nay lúc ăn cơm, bớt đi hai cái miệng lắm lời nên trong phòng trở nên vô cùng yên tĩnh.
Trong lòng Nhan Cửu vẫn luôn thấy có hứng với câu chuyện mà Đoàn Thanh không hiểu hết, cô không dám hỏi Nhiếp Tinh Thần nên mới to gan hỏi Triệu Tế Thành đang chăm chú ăn món thăn bò sốt cà chua trước mặt.
“Đi ngang.” Nói xong lại gắp một miếng thịt bò lên.
“Không tin đâu.”
Nhan Cửu bĩu môi, nhìn thấy thịt bò trong hộp cơm của anh không còn bao nhiêu nên tiện thể gắp mấy miếng cô chưa đụng đến cho anh.
“Thật.”
“Khoan khoan khoan khoan khoan?!”
Đoàn Thanh đột ngột cắt đứt câu chuyện lúc ăn cơm trưa mà Nhan Cửu đang kể, kích động cắt ngang lời cô.
“Thế nào gọi là cô tiện thể gắp miếng thịt cho anh ấy?”
“Chính là tiện thể gắp một miếng thịt thôi? Cậu chưa từng học Văn hả?”
Thân thiết hơn với Đoàn Thanh rồi, da mặt Nhan Cửu cũng dày thêm, thi thoảng cũng đáp trả anh ta vài câu, phát hiện đúng là sướng thật.
“Sư phụ ăn rồi?”
Phát hiện Đoàn Thanh đang tỏ vẻ như xảy ra chuyện gì đó ghê gớm lắm, Nhan Cửu tưởng có gì đó không đúng, trong tích tắc cũng nghiêm túc hơn, căng thẳng hỏi:
“Sao… sao vậy? Có gì đó sai hả?”
……
Triệu Tế Thành nhìn miếng thịt vừa gắp sang chỗ mình, gần như cùng lúc trả lời cô là anh không hề do dự gắp lên, cho vào miệng, thịt hầm rất ngon, nước sốt cà chua ngấm vào trong thịt, vị thịt và hương thơm nồng nàn của sốt cà chua lan tỏa trong miệng.
Tài bếp núc của cô rất cừ, điểm này anh mới phát hiện.
Hôm đó đúng là anh đi ngang chỗ đó, trời mưa nên đường về nhà tắc nghẽn trầm trọng, anh đi bộ về, lại gặp đoạn đường thi công, tất cả giống như sự sắp đặt của ông trời, có thể là Nhiếp Tinh Thần vẫn chưa tới số phải chết.
Thấy những người ăn mày, lang thang không nhà trên đường đi, anh không muốn quan tâm và cũng không cho rằng mình có thể làm gì để thay đổi thực tế này. Nếu đã không thể viết lại cuộc đời của họ, chi bằng ngay từ đầu không mang lại hy vọng làm gì.
Anh không thích gây chuyện phiền toái, có thể là trước đó đã nhìn thấy bao nhiêu mối quan hệ gia đình bị hủy hoại, sinh ly tử biệt ở phòng cấp cứu, anh hiểu rõ hơn ai hết rằng có lúc, mọi việc đã được sắp xếp sẵn cả rồi.
Bao nhiêu năm rồi, anh đã có được cho mình một bộ triết học về xử thế. Anh không phải thần thánh, không thể phổ độ cho chúng sinh, cũng không tồn tại chủ nghĩa anh hùng trong lòng, bây giờ theo ngành y trị bệnh cứu người là lẽ đương nhiên, ở bệnh viện anh sẽ nỗ lực hết sức để làm điều đó, nhưng anh sẽ cố gắng sống một cách đơn giản, nên anh sẽ không để ý nhiều và lo nghĩ nhiều.
Sống cô độc trên thế giới có vẻ đơn giản, nhưng giữ được trái tim trong sáng mà không bị nhuốm bụi trần thì quá khó.
Trong lòng anh có một thứ mà anh rất muốn rất muốn nắm giữ.
Hơn nữa, cái gọi là sinh mệnh, chẳng qua là cố gắng mà sống, đồng thời tin vào số phận.
Nhiếp Tinh Thần dù lắm lời thì vẫn là một đứa bé đơn giản, anh ta tranh giành địa bàn, dẫn dắt một đám người khuất phục anh ta, gọi anh ta là lão đại, đuổi những đám lưu manh khác, thực ra chính là tự do tiêu dao, thực chất anh ta đang hành hiệp trượng nghĩa, chỉ là người rảnh rỗi giàu có mà không biết sử dụng phương pháp nào cho tốt thôi.
So với Lâm Thừa Viễn quang minh chính trực, đứng đắn chính nghĩa mà anh từng cứu, tuy rằng có vẻ không liên quan gì đến nhau, nhưng thực ra cũng cùng một đạo lý như nhau thôi.
Anh tôn trọng mỗi người đang cố gắng sống, nên chấp nhận số phận an bài, vận mệnh mang đến cho anh những gì, anh đều thuận theo, dùng cách mà anh có thể làm được, “lo chuyện bao đồng thêm hai lần nữa”.
Cũng… chưa từng hối hận.
“Rốt cuộc là sao vậy?”
Đôi mắt Nhan Cửu nhìn cậu ta có tỏ vẻ kinh ngạc, thực sự là khơi dậy lòng hiếu kỳ của cô nên truy hỏi lên tục.
“Ồ! Cũng không có chuyện gì to tát.”
Đoàn Thanh tỏ vẻ như trêu đùa cô, trong tích tắc lại trở lại vẻ mặt bình thường, ngẫm nghĩ sư phụ có thể là muốn ăn thịt nên khoát tay, xem như chưa có gì xảy ra, ra hiệu cho Nhan Cửu nói tiếp.
Nhan Cửu ghét nhất là người ta nói chỉ có nửa câu, nhưng lúc này điện thoại của Đoàn Thanh lại rung lên, thời gian lén nghỉ ngơi đã hết, có bệnh nhân bệnh nặng được đưa tới.
“Tránh ra! Tránh ra hết!”
Đoàn Thanh chạy vội đến phòng cấp cứu, Nhan Cửu chạy theo, lập tức tìm thấy vị trí của mình, phía sau quầy tiếp nhận cấp cứu không làm cản trở ai, nhưng có thể nhìn rõ toàn cảnh.
Cô chạy theo Đoàn Thanh tới đây, vẫn chưa thở bình thường, tiếng gào khóc của thân nhân và giọng của Triệu Tế Thành vẳng tới khi cánh cửa khu cấp cứu mở rộng:
“Chuyện gì vậy?” Anh nhanh chóng đeo khẩu trang và găng tay, nhìn các y tá đang kiểm tra các thiết bị cấp cứu, và người đang máu me đầm đìa, hỏi.
“Tai nạn xe, bị đè phải, đi trên đường bỗng dưng bị đâm, tài xế ban đầu còn chưa nhìn thấy, bánh xe trước sau đè nghiến lên hai lần.”
Triệu Tế Thành xé băng của bệnh nhân ra, cùng lúc đó, Nhan Cửu từ xa đã chưa kịp xử lý, cũng liếc nhìn một cái, chỉ thế thôi mà cô đã sợ tới mức lưng lạnh ngắt, dạ dày cuộn lên, cổ họng thắt lại suýt thì nôn ra, dường như lúc này cô đang đứng ngay cạnh Triệu Tế Thành, mùi máu tanh nồng xộc vào mũi.
Đó có phải là chân nữa đâu!
Da ở nửa thân dưới giống như một lớp quần áo, bị tuột ra đến tận mắt cá chân, gân và xương trắng hếu, thậm chí cả mạch máu cũng có thể thấy rõ, máu đã thấm vào lớp băng quấn khi xử lý cấp cứu, máu chảy như vòi nước chưa khóa chặt, tiếng tí tách không ngừng vang lên cứ như gọi hồn đòi mạng vậy, nghe mà thấy da đầu tê dại. Hai chân cô nhũn ra, ngồi phịch xuống ghế, trong tích tắc không thể nhúc nhích hoặc nhìn thêm gì được.
Triệu Tế Thành hơi khựng lại, tổn thương này quá lớn, anh đậy vết thương lại, máy theo dõi bắt đầu làm việc, y tá nhìn qua rồi báo cáo:
“Huyết áp hiện tại là 95, 72.”
Anh cao giọng gọi bệnh nhân vài câu, chỉ nghe hai tiếng r.ên rỉ yếu ớt.
Bệnh nhân đã không còn tỉnh táo, ngoài bị thương rất nghiêm trọng ở nửa thân dưới ra, thì ban nãy phản ứng và khuếch tán của đồng tử với đèn thì có thể nhận ra não bộ có lẽ đã có khối máu tụ, hoặc bị gãy xương lõm.
Tình huống vô cùng nguy hiểm, tuyệt đối không thể lạc quan.
Nhưng muốn phục hồi bao nhiêu vết thương như vậy, ngoài việc phối hợp các bác sĩ ở các khoa khác, còn bắt buộc phải chụp CT và NMR thì mới có thể chấn đoán rốt cuộc tình hình thế nào, nhưng tình hình bệnh nhân lúc này không ổn chút nào, có thể sẽ xảy ra chuyện trên đường đi chụp phim cũng không biết chừng. Trong đầu Triệu Tế Thành nhanh chóng phán đoán tình huống, y tá và Đoàn Thanh đã mang tourniquet cầm máu tới, vội vàng xử lý những chỗ chảy máu nặng nhất.
“Lấy bệnh án ra hỏi nhóm máu của người thân, đến kho máu dự trữ lấy 8 đơn vị tới đây.”
Máu dưới đất được người ta lau đi sạch sẽ, nhưng mùi của nó lại lan tỏa khắp nơi, vô cùng nhức mũi.
Ga-rô chỗ chảy máu cực kỳ khó chịu, ý thức bệnh nhân vốn đã không còn tỉnh táo, cứ r.ên rỉ khát nước, động tác cũng vô thức trở nên khó chịu và bất hợp tác, khiến nhóm Đoàn Thanh cảm thấy căng thẳng.
Đây là biểu hiện của việc bị sốc.
Bác sĩ bên khoa Xương khớp đã vội vã chạy tới, Triệu Tế Thành đang cầm máu, tấm màn xung quanh đã kéo lại, Nhan Cửu không nhìn thấy họ đang làm gì, chỉ có thể nghe trong tiếng máy tít tít lạnh lùng là chỉ lệnh vô cùng bình tĩnh của anh:
“Kẹp mạch máu hoặc kẹp vàng, nhanh!”
“Có thể không kẹp được, sư phụ!”
“Băng gạc.”
……
“Truyền bao nhiêu rồi?”
“8 đơn vị máu đã truyền hết, thưa bác sĩ.”
“Mở thêm hai túi Vạn Vấn, một túi Home.”
Tấm màn bị y tá ra lấy thuốc vén mở, Nhan Cửu lo lắng nhìn vào bên trong, bệnh nhân ban nãy xuất huyết quá nặng, máu chảy ra sắp biến thành tấm thảm đỏ rồi, lúc này đã ngừng lại, không còn chảy ròng ròng như trước nữa.
Đúng lúc này, một tiếng máy kêu chói tai vang lên, khiến tim Nhan Cửu như nhảy lên tận họng, lúc đó chỉ nghe một giọng nói cất cao, vô cùng cấp bách:
“Nhịp tim huyết áp đang giảm! Không xong rồi!”
Tuy rằng không có một đám áo đen hộ tống anh ta, anh ta cũng không bị thương đến xương nên không nặng lắm, nhảy nhót vài ngày thì có thể đi lại bình thường.
Triệu Tế Thành xưa nay luôn bình thản trong khung cảnh bị quấy nhiễu cực độ, đừng nói là một Nhiếp Tinh Thần, cho dù là mười người bên cạnh anh đàn ca hát xướng thì anh cũng có thể tâm lặng như nước, bình tĩnh làm công việc của mình.
Nhan Cửu sợ anh ta, Đoàn Thanh làm phiền anh ta, nhưng điều đó khiến Nhiếp Tinh Thần không hề thấy áy náy! Mỗi lần đến ngồi ở chỗ Triệu Tế Thành thì anh ta luôn thích đeo bám theo anh.
Lúc nào cũng lẵng nhẵng đi theo Triệu Tế Thành “ca ca” ơi “ca ca” à, khiến Đoàn Thanh thân là đồ đệ cảm thấy rất khó chịu, rõ ràng là sư phụ của anh ta, sao một tên nhóc như cậu lại đến gọi là ca ca, ai thèm!!!
Trái một câu “em vợ ơi, phải một câu “em vợ à”, giọng điệu đùa cợt trêu ghẹo khiến Nhan Cửu da mặt mỏng nhìn thấy anh ta lại phải đi vòng sang đường khác!
Triệu Tế Thành không hề để tâm, nhưng cũng không nói gì, thi thoảng trách mắng một hai câu khi anh ta làm phiền anh đang nghe tiếng tim, cũng coi như ngầm thừa nhận Nhiếp Tinh Thần “gây rối”.
Đoàn Thanh quay lại, thấy ngay Nhiếp Tinh Thần nghênh ngang ngồi ở chỗ anh ta, đầu gối vắt vẻo trên tay vịn, dáng vẻ lão đây là thiên hạ đệ nhất, thoải mái ngậm một cọng cỏ đuôi chó trong miệng không biết lúc nào mới chịu nhổ xuống, ung dung ngân nga bài hát chờ Triệu ca ca.
Nhìn dáng vẻ đó, anh bỗng thấy rất tức tối nhưng đành bó tay trước tên công tử đó, đành “hừ” một tiếng rồi quay sang kéo Nhan Cửu đang hoang mang đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:
“Đi đi đi, ra ngoài cho thoáng!”
Còn cố ý nói rất to.
“Được thôi! Tôi ngồi một lát nữa, đi nhé không tiễn!”
Đến vườn hoa của bệnh viện, Nhan Cửu lặng lẽ xoa đầu đang nóng giận bốc khói của Đoàn Thanh, trong lòng cảm thấy họ như hai đứa trẻ đang đánh nhau vậy, không kìm được mà bật cười thành tiếng.
“Hê! Cô còn cười? Cô nhìn cái bộ dạng của tên hỗn thế ma vương đó đi! Cũng chỉ có sư phụ là chịu được cậu ta!”
Nhắc đến Triệu Tế Thành, Nhan Cửu thoáng chốc có chút tò mò, cô thực sự không hiểu rốt cuộc là ăn ý đến cỡ nào mà khiến một thanh niên trông lưu manh, bỡn cợt thế kia lại cam tâm tình nguyện gọi anh là ca ca, còn thân mật đến như thế.
“Tôi nói cô biết nhé! Tôi đã hiểu ra vì sao sư phụ bình thường lại không thích can dự vào việc của người khác rồi, anh ấy hiếm khi ra tay, mà lại cứu một tai họa lớn như vậy! Thật là không biết sau này có bao nhiêu cô gái phải đau khổ nữa đây!”
Vườn hoa trong bệnh viện không lớn nhưng rậm rạp tươi tốt, đang đúng mùa hoa nở, gió thổi nhẹ qua là cành lá đung đưa tạo ra âm thanh trong trẻo, đưa mùi hương nhẹ nhàng bay xa.
“Cứu bên ngoài hả?”
“Đúng thế, cứu ở bên ngoài đấy. Tên này có lẽ là gây chuyện ở đâu đó bị đập cho một trận tơi bời, ném vào cạnh thùng rác run lẩy bẩy, sau đó ôm chân sư phụ không chịu buông, thế là phải cứu thôi… Tên này quả là may mắn!”
Đoàn Thanh lại phẫn nộ bất bình “xì” một tiếng, cuối cùng xem như đã hả giận.
Trong phòng, Nhiếp Tinh Thần biết Triệu Tế Thành thích yên tĩnh nên anh ta chưa bao giờ làm ồn đến anh, chủ yếu là Đoàn Thanh và Tiểu Nhan Cửu kia quá đáng yêu, cứ không nhịn được mà trêu vài câu.
Thực ra hôm đó trước khi Triệu Tế Thành cứu anh ta, anh ta đã từng nhìn thấy anh, lãnh đạm đi trên cầu vượt, hai người mắc nợ nhau đã đi lướt qua nhau, lúc đó ấn tượng đầu tiên của anh ta về Triệu Tế Thành chính là:
Lại một vị tinh anh của xã hội có ngoại hình rất nổi bật nhưng trái tim thì lạnh lẽo như băng tuyết.
Hôm đó anh ta bị người khác gài bẫy, sau khi bị tấn công lén lút lôi đến chỗ vắng đánh đến gãy cả chân, mắt sưng đến nỗi không nhìn rõ được gì, lưng lại bị đâm một dao, có chảy máu hay không chính anh ta cũng không biết, mưa lại quá to, trên người chẳng có gì cả.
Lạnh.
Còn rất đau.
Sau đó đang lúc anh ta tưởng mình phải chôn xác ở nơi này, thì không tài nào nghĩ được rằng người đó lại đi ngang qua.
“Vậy tại sao anh ấy lại xuất hiện ở đó để cứu anh ta?”
Nhan Cửu nghe xong khó tránh khỏi tò mò, trong lòng nhạy cảm thấy rằng đây có thể là tư liệu tốt, thế là hỏi cặn kẽ hơn.
“Ai mà biết! Sư phụ có thể là đi nhầm đường chăng. Hơn nữa tên này cũng là dân máu mặt, sao lại cung cúc thân mật với sư phụ như thế. Tôi cảm thấy đúng là…”
Nhan Cửu lại không nghĩ thế, sự việc sao lại đơn giản như vậy được. Đang định phụ họa một câu thì nghe Đoàn Thanh đã tự trả lời:
“Vẫn là sư phụ quá lợi hại, sức quyến rũ quá lớn.”
Nhan Cửu: ……
Trưa đó, Đoàn Thanh lải nhải cả buổi sáng đến phòng nghỉ để ngủ trưa, Nhiếp Tinh Thần cũng chơi khoảng một tiếng rồi biến mất, cho dù Triệu Tế Thành chưa từng bắt cô hứa hẹn gì, nhưng mỗi ngày cô vẫn làm thêm một phần cơm bento cho anh ăn.
Hôm nay lúc ăn cơm, bớt đi hai cái miệng lắm lời nên trong phòng trở nên vô cùng yên tĩnh.
Trong lòng Nhan Cửu vẫn luôn thấy có hứng với câu chuyện mà Đoàn Thanh không hiểu hết, cô không dám hỏi Nhiếp Tinh Thần nên mới to gan hỏi Triệu Tế Thành đang chăm chú ăn món thăn bò sốt cà chua trước mặt.
“Đi ngang.” Nói xong lại gắp một miếng thịt bò lên.
“Không tin đâu.”
Nhan Cửu bĩu môi, nhìn thấy thịt bò trong hộp cơm của anh không còn bao nhiêu nên tiện thể gắp mấy miếng cô chưa đụng đến cho anh.
“Thật.”
“Khoan khoan khoan khoan khoan?!”
Đoàn Thanh đột ngột cắt đứt câu chuyện lúc ăn cơm trưa mà Nhan Cửu đang kể, kích động cắt ngang lời cô.
“Thế nào gọi là cô tiện thể gắp miếng thịt cho anh ấy?”
“Chính là tiện thể gắp một miếng thịt thôi? Cậu chưa từng học Văn hả?”
Thân thiết hơn với Đoàn Thanh rồi, da mặt Nhan Cửu cũng dày thêm, thi thoảng cũng đáp trả anh ta vài câu, phát hiện đúng là sướng thật.
“Sư phụ ăn rồi?”
Phát hiện Đoàn Thanh đang tỏ vẻ như xảy ra chuyện gì đó ghê gớm lắm, Nhan Cửu tưởng có gì đó không đúng, trong tích tắc cũng nghiêm túc hơn, căng thẳng hỏi:
“Sao… sao vậy? Có gì đó sai hả?”
……
Triệu Tế Thành nhìn miếng thịt vừa gắp sang chỗ mình, gần như cùng lúc trả lời cô là anh không hề do dự gắp lên, cho vào miệng, thịt hầm rất ngon, nước sốt cà chua ngấm vào trong thịt, vị thịt và hương thơm nồng nàn của sốt cà chua lan tỏa trong miệng.
Tài bếp núc của cô rất cừ, điểm này anh mới phát hiện.
Hôm đó đúng là anh đi ngang chỗ đó, trời mưa nên đường về nhà tắc nghẽn trầm trọng, anh đi bộ về, lại gặp đoạn đường thi công, tất cả giống như sự sắp đặt của ông trời, có thể là Nhiếp Tinh Thần vẫn chưa tới số phải chết.
Thấy những người ăn mày, lang thang không nhà trên đường đi, anh không muốn quan tâm và cũng không cho rằng mình có thể làm gì để thay đổi thực tế này. Nếu đã không thể viết lại cuộc đời của họ, chi bằng ngay từ đầu không mang lại hy vọng làm gì.
Anh không thích gây chuyện phiền toái, có thể là trước đó đã nhìn thấy bao nhiêu mối quan hệ gia đình bị hủy hoại, sinh ly tử biệt ở phòng cấp cứu, anh hiểu rõ hơn ai hết rằng có lúc, mọi việc đã được sắp xếp sẵn cả rồi.
Bao nhiêu năm rồi, anh đã có được cho mình một bộ triết học về xử thế. Anh không phải thần thánh, không thể phổ độ cho chúng sinh, cũng không tồn tại chủ nghĩa anh hùng trong lòng, bây giờ theo ngành y trị bệnh cứu người là lẽ đương nhiên, ở bệnh viện anh sẽ nỗ lực hết sức để làm điều đó, nhưng anh sẽ cố gắng sống một cách đơn giản, nên anh sẽ không để ý nhiều và lo nghĩ nhiều.
Sống cô độc trên thế giới có vẻ đơn giản, nhưng giữ được trái tim trong sáng mà không bị nhuốm bụi trần thì quá khó.
Trong lòng anh có một thứ mà anh rất muốn rất muốn nắm giữ.
Hơn nữa, cái gọi là sinh mệnh, chẳng qua là cố gắng mà sống, đồng thời tin vào số phận.
Nhiếp Tinh Thần dù lắm lời thì vẫn là một đứa bé đơn giản, anh ta tranh giành địa bàn, dẫn dắt một đám người khuất phục anh ta, gọi anh ta là lão đại, đuổi những đám lưu manh khác, thực ra chính là tự do tiêu dao, thực chất anh ta đang hành hiệp trượng nghĩa, chỉ là người rảnh rỗi giàu có mà không biết sử dụng phương pháp nào cho tốt thôi.
So với Lâm Thừa Viễn quang minh chính trực, đứng đắn chính nghĩa mà anh từng cứu, tuy rằng có vẻ không liên quan gì đến nhau, nhưng thực ra cũng cùng một đạo lý như nhau thôi.
Anh tôn trọng mỗi người đang cố gắng sống, nên chấp nhận số phận an bài, vận mệnh mang đến cho anh những gì, anh đều thuận theo, dùng cách mà anh có thể làm được, “lo chuyện bao đồng thêm hai lần nữa”.
Cũng… chưa từng hối hận.
“Rốt cuộc là sao vậy?”
Đôi mắt Nhan Cửu nhìn cậu ta có tỏ vẻ kinh ngạc, thực sự là khơi dậy lòng hiếu kỳ của cô nên truy hỏi lên tục.
“Ồ! Cũng không có chuyện gì to tát.”
Đoàn Thanh tỏ vẻ như trêu đùa cô, trong tích tắc lại trở lại vẻ mặt bình thường, ngẫm nghĩ sư phụ có thể là muốn ăn thịt nên khoát tay, xem như chưa có gì xảy ra, ra hiệu cho Nhan Cửu nói tiếp.
Nhan Cửu ghét nhất là người ta nói chỉ có nửa câu, nhưng lúc này điện thoại của Đoàn Thanh lại rung lên, thời gian lén nghỉ ngơi đã hết, có bệnh nhân bệnh nặng được đưa tới.
“Tránh ra! Tránh ra hết!”
Đoàn Thanh chạy vội đến phòng cấp cứu, Nhan Cửu chạy theo, lập tức tìm thấy vị trí của mình, phía sau quầy tiếp nhận cấp cứu không làm cản trở ai, nhưng có thể nhìn rõ toàn cảnh.
Cô chạy theo Đoàn Thanh tới đây, vẫn chưa thở bình thường, tiếng gào khóc của thân nhân và giọng của Triệu Tế Thành vẳng tới khi cánh cửa khu cấp cứu mở rộng:
“Chuyện gì vậy?” Anh nhanh chóng đeo khẩu trang và găng tay, nhìn các y tá đang kiểm tra các thiết bị cấp cứu, và người đang máu me đầm đìa, hỏi.
“Tai nạn xe, bị đè phải, đi trên đường bỗng dưng bị đâm, tài xế ban đầu còn chưa nhìn thấy, bánh xe trước sau đè nghiến lên hai lần.”
Triệu Tế Thành xé băng của bệnh nhân ra, cùng lúc đó, Nhan Cửu từ xa đã chưa kịp xử lý, cũng liếc nhìn một cái, chỉ thế thôi mà cô đã sợ tới mức lưng lạnh ngắt, dạ dày cuộn lên, cổ họng thắt lại suýt thì nôn ra, dường như lúc này cô đang đứng ngay cạnh Triệu Tế Thành, mùi máu tanh nồng xộc vào mũi.
Đó có phải là chân nữa đâu!
Da ở nửa thân dưới giống như một lớp quần áo, bị tuột ra đến tận mắt cá chân, gân và xương trắng hếu, thậm chí cả mạch máu cũng có thể thấy rõ, máu đã thấm vào lớp băng quấn khi xử lý cấp cứu, máu chảy như vòi nước chưa khóa chặt, tiếng tí tách không ngừng vang lên cứ như gọi hồn đòi mạng vậy, nghe mà thấy da đầu tê dại. Hai chân cô nhũn ra, ngồi phịch xuống ghế, trong tích tắc không thể nhúc nhích hoặc nhìn thêm gì được.
Triệu Tế Thành hơi khựng lại, tổn thương này quá lớn, anh đậy vết thương lại, máy theo dõi bắt đầu làm việc, y tá nhìn qua rồi báo cáo:
“Huyết áp hiện tại là 95, 72.”
Anh cao giọng gọi bệnh nhân vài câu, chỉ nghe hai tiếng r.ên rỉ yếu ớt.
Bệnh nhân đã không còn tỉnh táo, ngoài bị thương rất nghiêm trọng ở nửa thân dưới ra, thì ban nãy phản ứng và khuếch tán của đồng tử với đèn thì có thể nhận ra não bộ có lẽ đã có khối máu tụ, hoặc bị gãy xương lõm.
Tình huống vô cùng nguy hiểm, tuyệt đối không thể lạc quan.
Nhưng muốn phục hồi bao nhiêu vết thương như vậy, ngoài việc phối hợp các bác sĩ ở các khoa khác, còn bắt buộc phải chụp CT và NMR thì mới có thể chấn đoán rốt cuộc tình hình thế nào, nhưng tình hình bệnh nhân lúc này không ổn chút nào, có thể sẽ xảy ra chuyện trên đường đi chụp phim cũng không biết chừng. Trong đầu Triệu Tế Thành nhanh chóng phán đoán tình huống, y tá và Đoàn Thanh đã mang tourniquet cầm máu tới, vội vàng xử lý những chỗ chảy máu nặng nhất.
“Lấy bệnh án ra hỏi nhóm máu của người thân, đến kho máu dự trữ lấy 8 đơn vị tới đây.”
Máu dưới đất được người ta lau đi sạch sẽ, nhưng mùi của nó lại lan tỏa khắp nơi, vô cùng nhức mũi.
Ga-rô chỗ chảy máu cực kỳ khó chịu, ý thức bệnh nhân vốn đã không còn tỉnh táo, cứ r.ên rỉ khát nước, động tác cũng vô thức trở nên khó chịu và bất hợp tác, khiến nhóm Đoàn Thanh cảm thấy căng thẳng.
Đây là biểu hiện của việc bị sốc.
Bác sĩ bên khoa Xương khớp đã vội vã chạy tới, Triệu Tế Thành đang cầm máu, tấm màn xung quanh đã kéo lại, Nhan Cửu không nhìn thấy họ đang làm gì, chỉ có thể nghe trong tiếng máy tít tít lạnh lùng là chỉ lệnh vô cùng bình tĩnh của anh:
“Kẹp mạch máu hoặc kẹp vàng, nhanh!”
“Có thể không kẹp được, sư phụ!”
“Băng gạc.”
……
“Truyền bao nhiêu rồi?”
“8 đơn vị máu đã truyền hết, thưa bác sĩ.”
“Mở thêm hai túi Vạn Vấn, một túi Home.”
Tấm màn bị y tá ra lấy thuốc vén mở, Nhan Cửu lo lắng nhìn vào bên trong, bệnh nhân ban nãy xuất huyết quá nặng, máu chảy ra sắp biến thành tấm thảm đỏ rồi, lúc này đã ngừng lại, không còn chảy ròng ròng như trước nữa.
Đúng lúc này, một tiếng máy kêu chói tai vang lên, khiến tim Nhan Cửu như nhảy lên tận họng, lúc đó chỉ nghe một giọng nói cất cao, vô cùng cấp bách:
“Nhịp tim huyết áp đang giảm! Không xong rồi!”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương