Ta Có Thể Sờ Cái Đuôi Của Ngươi Không?
Chương 18
“Bình Sa tham kiến Thiếu chủ.”
Một nam tử cao lớn mặc y phục đen khẽ cúi đầu ở phía cánh cửa lớn của Kiếm Các, ánh mắt rủ xuống khiến cho người ta chỉ có thể nhìn thấy vầng trán chắc nịch và đường nét góc cạnh của khuôn mặt rất rõ ràng.
Người ta rất khó đoán được nam tử ở trước mặt mang đến cho họ là loại cảm giác gì, có vẻ như là một ngọn núi cao lớn vô tận, cũng có vẻ như là một tảng đá khổng lồ vắt ngang xuyên trời đất, núi cao không thể vượt qua, tảng đá khổng lồ thì phân bố đầy mũi nhọn, đó là một loại cảm giác rất nhỏ bé, mặc dù nói không rõ không xác định được nhưng tất cả mọi người có thể khẳng định rằng, người trước mặt là một kẻ vô cùng nguy hiểm.
Mà tất cả các đệ tử của Kiếm Các không biết rằng ngay cả Cố Nhàn Ảnh người đã sống hơn bốn trăm năm cũng không có cách nào để nhìn rõ được độ nông sâu của nam tử này.
Khả năng tu luyện của người này sớm đã vượt qua tầm nhìn của phàm tục và đi thẳng đến giữa trời và đất.
Vẻ mặt phức tạp của nàng ấy nhìn nam tử trước mặt, tựa như nhìn thấy cảnh tượng của trận mưa cuồng phong cách đây vài trăm năm, nên trong lòng nàng ấy đập rộn ràng, trong một khoảnh khắc nhất thời, đột nhiên bị thôi thúc muốn kéo Hoa Ly về bên mình rồi quay đầu chạy trốn.
Chỉ là rất nhanh sự thôi thúc đó đã bị một thùng nước lạnh dập tắt, ngay cả Bạch Vũ Kiếm Tông còn không thoát ra được lại còn muốn chạy đi đâu.
Trong lòng Cố Nhàn Ảnh sinh ra một cảm giác bất lực, nhưng đột nhiên đầu óc lại có vẻ như cởi mở ra rất nhiều.
Ngay trong lúc mọi người đang lo lắng bồn chồn suy nghĩ, thì nam tử có bóng hình cao lớn đó vẫn không đứng dậy lại hô lên một lần nữa: “Thiếu chủ.”
Lúc nãy mọi người vẫn đang còn do dự nhưng lúc này thì không thể nào nghe lầm được, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng đều ngạc nhiên mà dồn ánh mắt về Hoa Ly.
Lời nói của nam tử áo đen đó đang nói với Hoa Ly. Vừa rồi khi nam tử đó đến thì mưa to mù mịt khắp trời, bây giờ không biết vì sao vừa lúc lên tiếng đột nhiên sắc trời trở nên sáng sủa hơn, bầu trời rẽ mây trong xanh nhìn thấy mặt trời, có điều trong chớp mắt tất cả mây mù tan biến, ánh sáng đã quay trở lại, cuối cùng nam tử cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt trầm lặng nhìn về hướng Hoa Ly.
Hoa Ly nhẹ nhàng tiến lên một bước nhưng chưa hề buông cánh tay đang nắm chặt Cố Nhàn Ảnh mà chỉ khẽ gật đầu nói nhỏ: “Bình Sa.”
Nam tử cao lớn nhếch mép như đang cười nhưng bộ dạng tối tăm lạnh lùng đó khiến cho mọi người có mặt phải hoảng sợ.
Sau sự kinh hãi ban đầu thì cuối cùng mọi người cũng hồi phục lại tinh thần, đang đúng lúc vào buổi trưa mọi người đang ở trong Kiếm Các dùng cơm, nam tử cao lớn không nói thêm lời nào kể từ lúc đầu nói ra thân phận của Hoa Ly, hắn ta giống như một tảng đá đứng ngay tại đó nhưng rõ ràng lại không có cách nào khiến người khác quên mất được.
Ngược lại, Hạ Uẩn mạnh dạn hơn một chút không sợ chuyện, lưỡng lự sáp đến gần hỏi: “Này người cao lớn, ngươi có muốn đến ăn một chút gì đó không?”
Khuôn mặt không chút cảm xúc của nam tử cao lớn liếc nhìn Hạ Uẩn, trong mắt không nhìn ra được bất cứ sự gây cấn nào cả, cũng không có ý định di chuyển cơ thể.
Hạ Uẩn vò đầu lúng túng vì bị phản ứng này đáp trả, cuối cùng chỉ cười ‘hihi’, đằng sau có vài tên đệ tử của Kiếm Các bao gồm cả Diệp Ca trong đó, không kiềm chế được mà vuốt mồ hôi lạnh thay cho Hạ Uẩn, chỉ đợi cho Hạ Uẩn nói xong thì Diệp Ca vội kéo người lại.
Hạ Uẩn không hiểu nhìn chằm vào Diệp Ca, Diệp Ca cứ mãi không chịu nhìn cậu ta: “Ngoan ngoãn ăn cơm đi.”
“Ừ.” Hạ Uẩn bất lực cầm lấy đôi đũa lên ăn cơm, chỉ là không nhịn được mà quay đầu lại liếc nhìn nam tử cao lớn đang đứng ở cửa.
Cố Nhàn Ảnh cũng đang nhìn người đó, vốn dĩ Hoa Ly và Thích Đồng trưởng lão cùng chuẩn bị thức ăn, hiện giờ bày ra ở trước mắt lại khiến nàng khó có được khẩu vị, vì sự xuất hiện của nam tử này mà từ lâu ký ức của nàng ấy đã quay lại mấy trăm năm trước, làm thế nào thì nàng ấy cũng không quên được người đang ở trước mặt, nàng còn nhớ ánh mắt đột nhiên lạnh lùng của người này khi đưa Hoa Ly đến.
Nàng không biết bản thân mình nên dùng tâm trạng như thế nào để đi đối diện với người này, cũng không biết rốt cuộc lần này người này đến đây là vì điều gì.
Cảm giác bất an ở trong lòng không ngừng dâng lên, nhưng Cố Nhàn Ảnh không dám có chút nào biểu lộ ra ngoài chỉ lặng lẽ liếc nhìn Hoa Ly ở bên cạnh.
Hoa Ly cảm nhận được ánh nhìn của Cố Nhàn Ảnh nên nhìn lại cuối cùng nói với nam tử đó: “Bình Sa, đến đây.”
Lời này vừa thốt ra thì cuối cùng nam tử cao lớn vừa rồi vẫn còn giống như một tảng đá một bước cũng không nhúc nhích lại ngẩng đầu lên sải bước đi đến trước mặt mọi người.
Hoa Ly nhẹ nhàng nói: “Ngồi xuống ăn cơm.”
Lần này Bình Sa không di chuyển mà cuối cùng trên khuôn mặt của hắn ta có một chút gọi là biểu hiện cảm xúc, hắn ta cau mày nói: “Điều này không hợp với quy tắc.”
“Không sao đâu.” Hoa Ly lắc đầu bất lực nói.
Nam tử cao lớn đó tên Bình Sa vẫn không chịu cử động mà chỉ đứng bên cạnh Hoa Ly, giống như một bức tượng vô tình vô cảm.
Hoa Ly muốn nói lại thôi, đợi một lúc rốt cuộc cũng chẳng nói gì, chỉ ăn bừa một vài miệng rồi không động đũa nữa, có thể nhìn thấy rõ ràng là tâm trạng đang ủ rũ.
Cái tên nam tử này dường như không hề có cảm xúc, chỉ sau vài câu nói lúc nãy thì lại một lần nữa trở về với bộ dạng lạnh lùng trước đó, không thấy được sự thay đổi trên vẻ mặt hắn ta, những người có mặt lại tự mình thận trọng.
Mặc dầu các đệ tử của Kiếm Các không nhìn ra được độ nông sâu của nam tử trước mặt, nhưng tốt xấu gì Bạch Vũ Kiếm Tông đã tồn tại lâu như vậy, cho dù là không có tu vi những bản năng vẫn còn đó, tuy là nam tử trước mặt không ra tay nhưng ai cũng đều biết thực lực của hắn ta cách xa đến độ bọn họ không thể nào tưởng tượng được.
Nhưng một cao thủ thâm sâu không thể đoán được như thế này lại đối với Hoa Ly rất mực nghe lời thậm chí một mực cung kính, có thể thấy hàng ngày trong cuộc sống tiền bối Hoa Ly là một người nói năng nhỏ nhẹ, vui vẻ ôn hòa nhưng tất nhiên là có thân phận cực kỳ đáng sợ.
Nghĩ đến đây, các vị đệ tử lại sôi nổi dồn tầm nhìn đến Hoa Ly, lần này thì ánh mắt quá khác so với thường ngày.
Hoa Ly không chú ý đến ánh nhìn của mọi người, có vẻ như hiện giờ hắn có chút phân tâm, không đợi mọi người trầm lặng quá lâu cuối cùng hắn khẽ nhéo vào tay Cố Nhàn Ảnh, lộ ra một vẻ mặt cười như không cười, sau đó quay người nói đằng sau lưng với nam tử cao lớn: “Bình Sa, chúng ta nói chuyện đi.”
Hắn nói xong lời này thì liếc nhìn Cố Nhàn Ảnh, trong lúc do dự muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng quay lưng bước ra bên ngoài.
Ánh nhìn của nam tử chưa một phút nào lưu lại ở trên đám người đang có mặt, vội theo sau bước chân của Hoa Ly đi ra phía bên ngoài, chỉ để lại một đám đông yên lặng.
Bước chân càng đi càng xa dần, từ lâu bên ngoài cửa sổ trời lại nắng sau một cơn mưa, có một tia nắng soi vào vũng nước phản chiếu một ánh sáng lấp lánh rọi vào bên trong Kiếm Các, lay động không yên, đúng như với tâm trạng của mọi người.
Ánh mắt của Cố Nhàn Ảnh dừng lại rất lâu về hướng rời đi của hai người, một người bằng đá vừa bước ra khỏi Kiếm Các thì lập tức lại có rất nhiều người đá khác.
Hai vị đệ tử Cung Nguy và Thẩm Ngọc Sơn là ngỡ ngàng nhất nhịn không được mà lấy khủy tay chọc chọc vào Hạ Uẩn người nói nhiều nhất.
Hạ Uẩn bị kẹp giữa hai người, bị chọc một phát vào dưới sườn đau đến mức suýt chút nữa ném chiếc bát ra khỏi tay, cậu ta nhăn mặt đau đớn đặt đồ ở trong tay xuống, miễn cưỡng liếc nhìn mới thăm dò Cố Nhàn Ảnh: “Thái Sư Thúc Tổ, nhìn người kia có vẻ rất lợi hại, hắn ta đến đây làm gì vậy?”
Cố Nhàn Ảnh không trả lời, nhìn dáng vẻ có chút bồn chồn.
Chúng đệ tử đã từng thấy bộ dạng như vậy của Cố Nhàn Ảnh, đột nhiên như đối mặt với kẻ địch lớn, khiến cho Hạ Uẩn càng thêm sốt ruột nói: “Không phải là hắn đến muốn đưa tiền bối Hoa Ly đi chứ?”
Hạ Uẩn trừng to đôi mắt, nói xong vẫn chưa kịp hỏi tiếp liền nhìn thấy một cái bánh bao to đột nhiên đưa đến gần nhét vào trong miệng, khiến cậu ta không phát ra được tiếng nào.
Diệp Ca nhét xong cái bánh bao mới cầm lại bát đũa của mình lạnh nhạt nói: “Khi cha ngươi đưa ngươi đến Bạch Vũ Kiếm Tông có phải là rất vui không?”
Câu nói khó hiểu này khiến cho đầu óc của Hạ Uẩn không giải thích được, không dễ gì cậu ta mới cắn được cái bánh bao ở trong miệng đang muốn nói, bỗng cảm thấy mùi vị rất ngon vậy là cắn thêm một miếng nữa, bánh bao chất đầy trong miệng nên cậu ta nói không rõ ràng: “Diệp Ca sao ngươi biết được?”
“Đưa ngươi lên núi để tránh cho ngươi làm ông ấy tức chết.” Diệp Ca nói không chút lưu tình: “Có thể sống thêm vài năm nữa, nếu là ta thì ta cũng rất vui.”
Hạ Uẩn tròn mắt nhìn Diệp Ca, lời đến bên miệng cũng không dám cải lại người ta, cuối cùng vẫn là hèn nhát: “Không phải là ta lo lắng sao, bây giờ như thế này tốt biết bao, lỡ như tiền bối Hoa Ly đi rồi, Thái Sư Thúc Tổ lại biến thành như bộ dạng ban đầu thì phải làm sao?”
Vẻ mặt vô cảm của Diệp Ca lại nhét một cái bánh bao khác cho Hạ Uẩn, cậu ta làm xong việc này cuối cùng lại nói: “Đến bộ dạng này của ta ngươi còn có thể tin vậy tại sao ngươi lại không tin tiền bối Hoa Ly?” Thậm chí khi nói lời này cậu ta không dám ngẩng đầu, nhưng ai cũng biết được lời này là nói để cho Cố Nhàn Ảnh nghe.
Đám người Hạ Uẩn nhìn Diệp Ca dùng ngữ khí này nói chuyện với Cố Nhàn Ảnh mà không khỏi hít vào một hơi lạnh, hơi căng thẳng vội vàng nhìn về Cố Nhàn Ảnh, sẵn sàng cho một lời thuyết phục.
Ngược lại, hàng mi của Cố Nhàn Ảnh khẽ rung lên đột nhiên bất đắc dĩ bật cười, phá vỡ bầu không khí nặng trĩu vẫn luôn tồn tại kể từ sau khi nam tử áo đen vừa rồi xuất hiện.
Cố Nhàn Ảnh đứng dậy cười: “Các ngươi ăn trước đi, ta đi đây một lúc.”
Mưa nguyên một ngày ở Bạch Vũ Kiếm Tông, hôm nay bầu trời trong lành, lá cây hoa lê ở bên ngoài căn nhà nhỏ đang nảy mầm và đều xanh biếc đầy cả một vùng.
Hoa Ly đứng bên dưới cây lê, với chiếc áo vạt dài màu trắng, khuôn mặt xinh đẹp, thêm vào đó là làn gió lướt qua những chiếc lá giống như một bức tranh xinh đẹp từ từ bày ra.
Mặt khác nam tử cao lớn đi đến thấy cảnh tượng này thì cuối cùng vẻ mặt cũng dễ chịu một chút, không còn nét mặt vẫn luôn lạnh lùng nữa.
Nhưng hắn ta không trầm lặng quá lâu, sau khi đứng lại, nam tử cao lớn dùng giọng nói khàn khàn lên tiếng: “Thiếu chủ, cuối cùng người cũng đã tỉnh lại rồi.”
Hoa Ly quay người lại ngập ngừng vẫn phải nói: “Bình Sa, ta sống ở đây rất tốt, ngươi không cần phải lo, ông nội Đại không cần lo lắng, cha cũng không cần lo lắng.”
Bình Sa nhìn bộ dạng đó và không xem lời nói Hoa Ly cho là thật, hắn ta lắc đầu trầm giọng: “Ban đầu khi Đại Mạo giúp Thiếu chủ biến đổi thể lực đã từng nói qua, biến đổi thể lực không phải là chuyện lâu dài, cho dù Thiếu chủ có đến nhân gian, thì mỗi tháng đến ngày trăng tròn vẫn sẽ hóa thành người cá, nhưng lúc trước thể chất của Thiếu chủ không ổn định chắc chắn sẽ kéo theo cơ thể không thoải mái, mỗi tháng Thiếu chủ sẽ chịu đựng nỗi đau này, nữ tử đó đã từng biết rõ chưa?”
Hoa Ly đã sớm dự đoán rằng Bình Sa sẽ hỏi những câu hỏi như thế này, hắn đành lắc đầu nói: “Đây là sự lựa chọn của ta, A Nhàn không cần phải biết.”
Bình Sa nhìn chăm chú Hoa Ly, đôi hàng chân mày từ từ xoắn lại, phong thái Hoa Ly vẫn như lúc trước, dáng vẻ thiếu niên của Hoa Ly lúc nào cũng là phong thái nho nhã, nhưng lúc này lại mang chút ương bướng.
Cuối cùng nam tử áo đen cũng không thể nào tiếp tục nói nữa mà chỉ tiến lên một bước đưa một cái lọ sứ nhỏ nhỏ vào trong tay Hoa Ly, cung kính nói: “Đây là Đại Mao bảo ta mang đến cho người, mỗi tháng sẽ giúp Thiếu chủ bớt đi sự đau đớn.”
Hoa Ly nhận lấy thứ đó nhưng vẫn không yên tâm nhìn chằm chằm Bình Sa.
Cho dù Bình Sa có nỗi giận cũng không dám phát tiết với Hoa Ly, hắn ta cụp mắt xuống nói: “Bình Sa sẽ ở lại đây vài ngày, đây là do chủ nhân phân phó.”
Nghe thấy Bình Sa nói câu cuối cùng, Hoa Ly biết bản thân cũng không có cách nào chi phối được mà cũng chỉ có thể mím môi đáp ứng.
Bình Sa ngẩng đầu nhìn Hoa Ly, vẻ phức tạp trên khuôn mặt khó mà che giấu được, hắn lại đứng thẳng lên quay lưng bước vào phía bên kia của rừng hoa lê, đi được mấy bước thì thấy một bóng dáng một ai đó đang đứng phía sau gốc cây.
Cố Nhàn Ảnh nhìn đối diện Bình Sa bước đến, sắc mặt có chút tái đi, không phải là vì khí thế áp sát của người trước mặt, mà là vì cuộc đối thoại vừa rồi của hai người.
Thậm chí nàng ấy có thể biết rõ những lời nói đó là Bình Sa cố ý nói cho nàng ấy nghe.
Nàng ấy vây hãm Hoa Ly tại đây nhưng ngay cả những nỗi đau mà đối phương chịu đựng nàng cũng không hề hay biết.
Cố Nhàn Ảnh thất thần lo lắng, thậm chí cos ngàn lời muốn nói cũng không thốt nên lời được, Bình Sa nhìn chằm vào Cố Nhàn Ảnh, thân hình của nam tử cao lớn như núi mà khí thế cũng như núi, từ từ thốt ra hai từ với Cố Nhàn Ảnh cuối cùng quay lưng bỏ đi.
Một nam tử cao lớn mặc y phục đen khẽ cúi đầu ở phía cánh cửa lớn của Kiếm Các, ánh mắt rủ xuống khiến cho người ta chỉ có thể nhìn thấy vầng trán chắc nịch và đường nét góc cạnh của khuôn mặt rất rõ ràng.
Người ta rất khó đoán được nam tử ở trước mặt mang đến cho họ là loại cảm giác gì, có vẻ như là một ngọn núi cao lớn vô tận, cũng có vẻ như là một tảng đá khổng lồ vắt ngang xuyên trời đất, núi cao không thể vượt qua, tảng đá khổng lồ thì phân bố đầy mũi nhọn, đó là một loại cảm giác rất nhỏ bé, mặc dù nói không rõ không xác định được nhưng tất cả mọi người có thể khẳng định rằng, người trước mặt là một kẻ vô cùng nguy hiểm.
Mà tất cả các đệ tử của Kiếm Các không biết rằng ngay cả Cố Nhàn Ảnh người đã sống hơn bốn trăm năm cũng không có cách nào để nhìn rõ được độ nông sâu của nam tử này.
Khả năng tu luyện của người này sớm đã vượt qua tầm nhìn của phàm tục và đi thẳng đến giữa trời và đất.
Vẻ mặt phức tạp của nàng ấy nhìn nam tử trước mặt, tựa như nhìn thấy cảnh tượng của trận mưa cuồng phong cách đây vài trăm năm, nên trong lòng nàng ấy đập rộn ràng, trong một khoảnh khắc nhất thời, đột nhiên bị thôi thúc muốn kéo Hoa Ly về bên mình rồi quay đầu chạy trốn.
Chỉ là rất nhanh sự thôi thúc đó đã bị một thùng nước lạnh dập tắt, ngay cả Bạch Vũ Kiếm Tông còn không thoát ra được lại còn muốn chạy đi đâu.
Trong lòng Cố Nhàn Ảnh sinh ra một cảm giác bất lực, nhưng đột nhiên đầu óc lại có vẻ như cởi mở ra rất nhiều.
Ngay trong lúc mọi người đang lo lắng bồn chồn suy nghĩ, thì nam tử có bóng hình cao lớn đó vẫn không đứng dậy lại hô lên một lần nữa: “Thiếu chủ.”
Lúc nãy mọi người vẫn đang còn do dự nhưng lúc này thì không thể nào nghe lầm được, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng đều ngạc nhiên mà dồn ánh mắt về Hoa Ly.
Lời nói của nam tử áo đen đó đang nói với Hoa Ly. Vừa rồi khi nam tử đó đến thì mưa to mù mịt khắp trời, bây giờ không biết vì sao vừa lúc lên tiếng đột nhiên sắc trời trở nên sáng sủa hơn, bầu trời rẽ mây trong xanh nhìn thấy mặt trời, có điều trong chớp mắt tất cả mây mù tan biến, ánh sáng đã quay trở lại, cuối cùng nam tử cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt trầm lặng nhìn về hướng Hoa Ly.
Hoa Ly nhẹ nhàng tiến lên một bước nhưng chưa hề buông cánh tay đang nắm chặt Cố Nhàn Ảnh mà chỉ khẽ gật đầu nói nhỏ: “Bình Sa.”
Nam tử cao lớn nhếch mép như đang cười nhưng bộ dạng tối tăm lạnh lùng đó khiến cho mọi người có mặt phải hoảng sợ.
Sau sự kinh hãi ban đầu thì cuối cùng mọi người cũng hồi phục lại tinh thần, đang đúng lúc vào buổi trưa mọi người đang ở trong Kiếm Các dùng cơm, nam tử cao lớn không nói thêm lời nào kể từ lúc đầu nói ra thân phận của Hoa Ly, hắn ta giống như một tảng đá đứng ngay tại đó nhưng rõ ràng lại không có cách nào khiến người khác quên mất được.
Ngược lại, Hạ Uẩn mạnh dạn hơn một chút không sợ chuyện, lưỡng lự sáp đến gần hỏi: “Này người cao lớn, ngươi có muốn đến ăn một chút gì đó không?”
Khuôn mặt không chút cảm xúc của nam tử cao lớn liếc nhìn Hạ Uẩn, trong mắt không nhìn ra được bất cứ sự gây cấn nào cả, cũng không có ý định di chuyển cơ thể.
Hạ Uẩn vò đầu lúng túng vì bị phản ứng này đáp trả, cuối cùng chỉ cười ‘hihi’, đằng sau có vài tên đệ tử của Kiếm Các bao gồm cả Diệp Ca trong đó, không kiềm chế được mà vuốt mồ hôi lạnh thay cho Hạ Uẩn, chỉ đợi cho Hạ Uẩn nói xong thì Diệp Ca vội kéo người lại.
Hạ Uẩn không hiểu nhìn chằm vào Diệp Ca, Diệp Ca cứ mãi không chịu nhìn cậu ta: “Ngoan ngoãn ăn cơm đi.”
“Ừ.” Hạ Uẩn bất lực cầm lấy đôi đũa lên ăn cơm, chỉ là không nhịn được mà quay đầu lại liếc nhìn nam tử cao lớn đang đứng ở cửa.
Cố Nhàn Ảnh cũng đang nhìn người đó, vốn dĩ Hoa Ly và Thích Đồng trưởng lão cùng chuẩn bị thức ăn, hiện giờ bày ra ở trước mắt lại khiến nàng khó có được khẩu vị, vì sự xuất hiện của nam tử này mà từ lâu ký ức của nàng ấy đã quay lại mấy trăm năm trước, làm thế nào thì nàng ấy cũng không quên được người đang ở trước mặt, nàng còn nhớ ánh mắt đột nhiên lạnh lùng của người này khi đưa Hoa Ly đến.
Nàng không biết bản thân mình nên dùng tâm trạng như thế nào để đi đối diện với người này, cũng không biết rốt cuộc lần này người này đến đây là vì điều gì.
Cảm giác bất an ở trong lòng không ngừng dâng lên, nhưng Cố Nhàn Ảnh không dám có chút nào biểu lộ ra ngoài chỉ lặng lẽ liếc nhìn Hoa Ly ở bên cạnh.
Hoa Ly cảm nhận được ánh nhìn của Cố Nhàn Ảnh nên nhìn lại cuối cùng nói với nam tử đó: “Bình Sa, đến đây.”
Lời này vừa thốt ra thì cuối cùng nam tử cao lớn vừa rồi vẫn còn giống như một tảng đá một bước cũng không nhúc nhích lại ngẩng đầu lên sải bước đi đến trước mặt mọi người.
Hoa Ly nhẹ nhàng nói: “Ngồi xuống ăn cơm.”
Lần này Bình Sa không di chuyển mà cuối cùng trên khuôn mặt của hắn ta có một chút gọi là biểu hiện cảm xúc, hắn ta cau mày nói: “Điều này không hợp với quy tắc.”
“Không sao đâu.” Hoa Ly lắc đầu bất lực nói.
Nam tử cao lớn đó tên Bình Sa vẫn không chịu cử động mà chỉ đứng bên cạnh Hoa Ly, giống như một bức tượng vô tình vô cảm.
Hoa Ly muốn nói lại thôi, đợi một lúc rốt cuộc cũng chẳng nói gì, chỉ ăn bừa một vài miệng rồi không động đũa nữa, có thể nhìn thấy rõ ràng là tâm trạng đang ủ rũ.
Cái tên nam tử này dường như không hề có cảm xúc, chỉ sau vài câu nói lúc nãy thì lại một lần nữa trở về với bộ dạng lạnh lùng trước đó, không thấy được sự thay đổi trên vẻ mặt hắn ta, những người có mặt lại tự mình thận trọng.
Mặc dầu các đệ tử của Kiếm Các không nhìn ra được độ nông sâu của nam tử trước mặt, nhưng tốt xấu gì Bạch Vũ Kiếm Tông đã tồn tại lâu như vậy, cho dù là không có tu vi những bản năng vẫn còn đó, tuy là nam tử trước mặt không ra tay nhưng ai cũng đều biết thực lực của hắn ta cách xa đến độ bọn họ không thể nào tưởng tượng được.
Nhưng một cao thủ thâm sâu không thể đoán được như thế này lại đối với Hoa Ly rất mực nghe lời thậm chí một mực cung kính, có thể thấy hàng ngày trong cuộc sống tiền bối Hoa Ly là một người nói năng nhỏ nhẹ, vui vẻ ôn hòa nhưng tất nhiên là có thân phận cực kỳ đáng sợ.
Nghĩ đến đây, các vị đệ tử lại sôi nổi dồn tầm nhìn đến Hoa Ly, lần này thì ánh mắt quá khác so với thường ngày.
Hoa Ly không chú ý đến ánh nhìn của mọi người, có vẻ như hiện giờ hắn có chút phân tâm, không đợi mọi người trầm lặng quá lâu cuối cùng hắn khẽ nhéo vào tay Cố Nhàn Ảnh, lộ ra một vẻ mặt cười như không cười, sau đó quay người nói đằng sau lưng với nam tử cao lớn: “Bình Sa, chúng ta nói chuyện đi.”
Hắn nói xong lời này thì liếc nhìn Cố Nhàn Ảnh, trong lúc do dự muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng quay lưng bước ra bên ngoài.
Ánh nhìn của nam tử chưa một phút nào lưu lại ở trên đám người đang có mặt, vội theo sau bước chân của Hoa Ly đi ra phía bên ngoài, chỉ để lại một đám đông yên lặng.
Bước chân càng đi càng xa dần, từ lâu bên ngoài cửa sổ trời lại nắng sau một cơn mưa, có một tia nắng soi vào vũng nước phản chiếu một ánh sáng lấp lánh rọi vào bên trong Kiếm Các, lay động không yên, đúng như với tâm trạng của mọi người.
Ánh mắt của Cố Nhàn Ảnh dừng lại rất lâu về hướng rời đi của hai người, một người bằng đá vừa bước ra khỏi Kiếm Các thì lập tức lại có rất nhiều người đá khác.
Hai vị đệ tử Cung Nguy và Thẩm Ngọc Sơn là ngỡ ngàng nhất nhịn không được mà lấy khủy tay chọc chọc vào Hạ Uẩn người nói nhiều nhất.
Hạ Uẩn bị kẹp giữa hai người, bị chọc một phát vào dưới sườn đau đến mức suýt chút nữa ném chiếc bát ra khỏi tay, cậu ta nhăn mặt đau đớn đặt đồ ở trong tay xuống, miễn cưỡng liếc nhìn mới thăm dò Cố Nhàn Ảnh: “Thái Sư Thúc Tổ, nhìn người kia có vẻ rất lợi hại, hắn ta đến đây làm gì vậy?”
Cố Nhàn Ảnh không trả lời, nhìn dáng vẻ có chút bồn chồn.
Chúng đệ tử đã từng thấy bộ dạng như vậy của Cố Nhàn Ảnh, đột nhiên như đối mặt với kẻ địch lớn, khiến cho Hạ Uẩn càng thêm sốt ruột nói: “Không phải là hắn đến muốn đưa tiền bối Hoa Ly đi chứ?”
Hạ Uẩn trừng to đôi mắt, nói xong vẫn chưa kịp hỏi tiếp liền nhìn thấy một cái bánh bao to đột nhiên đưa đến gần nhét vào trong miệng, khiến cậu ta không phát ra được tiếng nào.
Diệp Ca nhét xong cái bánh bao mới cầm lại bát đũa của mình lạnh nhạt nói: “Khi cha ngươi đưa ngươi đến Bạch Vũ Kiếm Tông có phải là rất vui không?”
Câu nói khó hiểu này khiến cho đầu óc của Hạ Uẩn không giải thích được, không dễ gì cậu ta mới cắn được cái bánh bao ở trong miệng đang muốn nói, bỗng cảm thấy mùi vị rất ngon vậy là cắn thêm một miếng nữa, bánh bao chất đầy trong miệng nên cậu ta nói không rõ ràng: “Diệp Ca sao ngươi biết được?”
“Đưa ngươi lên núi để tránh cho ngươi làm ông ấy tức chết.” Diệp Ca nói không chút lưu tình: “Có thể sống thêm vài năm nữa, nếu là ta thì ta cũng rất vui.”
Hạ Uẩn tròn mắt nhìn Diệp Ca, lời đến bên miệng cũng không dám cải lại người ta, cuối cùng vẫn là hèn nhát: “Không phải là ta lo lắng sao, bây giờ như thế này tốt biết bao, lỡ như tiền bối Hoa Ly đi rồi, Thái Sư Thúc Tổ lại biến thành như bộ dạng ban đầu thì phải làm sao?”
Vẻ mặt vô cảm của Diệp Ca lại nhét một cái bánh bao khác cho Hạ Uẩn, cậu ta làm xong việc này cuối cùng lại nói: “Đến bộ dạng này của ta ngươi còn có thể tin vậy tại sao ngươi lại không tin tiền bối Hoa Ly?” Thậm chí khi nói lời này cậu ta không dám ngẩng đầu, nhưng ai cũng biết được lời này là nói để cho Cố Nhàn Ảnh nghe.
Đám người Hạ Uẩn nhìn Diệp Ca dùng ngữ khí này nói chuyện với Cố Nhàn Ảnh mà không khỏi hít vào một hơi lạnh, hơi căng thẳng vội vàng nhìn về Cố Nhàn Ảnh, sẵn sàng cho một lời thuyết phục.
Ngược lại, hàng mi của Cố Nhàn Ảnh khẽ rung lên đột nhiên bất đắc dĩ bật cười, phá vỡ bầu không khí nặng trĩu vẫn luôn tồn tại kể từ sau khi nam tử áo đen vừa rồi xuất hiện.
Cố Nhàn Ảnh đứng dậy cười: “Các ngươi ăn trước đi, ta đi đây một lúc.”
Mưa nguyên một ngày ở Bạch Vũ Kiếm Tông, hôm nay bầu trời trong lành, lá cây hoa lê ở bên ngoài căn nhà nhỏ đang nảy mầm và đều xanh biếc đầy cả một vùng.
Hoa Ly đứng bên dưới cây lê, với chiếc áo vạt dài màu trắng, khuôn mặt xinh đẹp, thêm vào đó là làn gió lướt qua những chiếc lá giống như một bức tranh xinh đẹp từ từ bày ra.
Mặt khác nam tử cao lớn đi đến thấy cảnh tượng này thì cuối cùng vẻ mặt cũng dễ chịu một chút, không còn nét mặt vẫn luôn lạnh lùng nữa.
Nhưng hắn ta không trầm lặng quá lâu, sau khi đứng lại, nam tử cao lớn dùng giọng nói khàn khàn lên tiếng: “Thiếu chủ, cuối cùng người cũng đã tỉnh lại rồi.”
Hoa Ly quay người lại ngập ngừng vẫn phải nói: “Bình Sa, ta sống ở đây rất tốt, ngươi không cần phải lo, ông nội Đại không cần lo lắng, cha cũng không cần lo lắng.”
Bình Sa nhìn bộ dạng đó và không xem lời nói Hoa Ly cho là thật, hắn ta lắc đầu trầm giọng: “Ban đầu khi Đại Mạo giúp Thiếu chủ biến đổi thể lực đã từng nói qua, biến đổi thể lực không phải là chuyện lâu dài, cho dù Thiếu chủ có đến nhân gian, thì mỗi tháng đến ngày trăng tròn vẫn sẽ hóa thành người cá, nhưng lúc trước thể chất của Thiếu chủ không ổn định chắc chắn sẽ kéo theo cơ thể không thoải mái, mỗi tháng Thiếu chủ sẽ chịu đựng nỗi đau này, nữ tử đó đã từng biết rõ chưa?”
Hoa Ly đã sớm dự đoán rằng Bình Sa sẽ hỏi những câu hỏi như thế này, hắn đành lắc đầu nói: “Đây là sự lựa chọn của ta, A Nhàn không cần phải biết.”
Bình Sa nhìn chăm chú Hoa Ly, đôi hàng chân mày từ từ xoắn lại, phong thái Hoa Ly vẫn như lúc trước, dáng vẻ thiếu niên của Hoa Ly lúc nào cũng là phong thái nho nhã, nhưng lúc này lại mang chút ương bướng.
Cuối cùng nam tử áo đen cũng không thể nào tiếp tục nói nữa mà chỉ tiến lên một bước đưa một cái lọ sứ nhỏ nhỏ vào trong tay Hoa Ly, cung kính nói: “Đây là Đại Mao bảo ta mang đến cho người, mỗi tháng sẽ giúp Thiếu chủ bớt đi sự đau đớn.”
Hoa Ly nhận lấy thứ đó nhưng vẫn không yên tâm nhìn chằm chằm Bình Sa.
Cho dù Bình Sa có nỗi giận cũng không dám phát tiết với Hoa Ly, hắn ta cụp mắt xuống nói: “Bình Sa sẽ ở lại đây vài ngày, đây là do chủ nhân phân phó.”
Nghe thấy Bình Sa nói câu cuối cùng, Hoa Ly biết bản thân cũng không có cách nào chi phối được mà cũng chỉ có thể mím môi đáp ứng.
Bình Sa ngẩng đầu nhìn Hoa Ly, vẻ phức tạp trên khuôn mặt khó mà che giấu được, hắn lại đứng thẳng lên quay lưng bước vào phía bên kia của rừng hoa lê, đi được mấy bước thì thấy một bóng dáng một ai đó đang đứng phía sau gốc cây.
Cố Nhàn Ảnh nhìn đối diện Bình Sa bước đến, sắc mặt có chút tái đi, không phải là vì khí thế áp sát của người trước mặt, mà là vì cuộc đối thoại vừa rồi của hai người.
Thậm chí nàng ấy có thể biết rõ những lời nói đó là Bình Sa cố ý nói cho nàng ấy nghe.
Nàng ấy vây hãm Hoa Ly tại đây nhưng ngay cả những nỗi đau mà đối phương chịu đựng nàng cũng không hề hay biết.
Cố Nhàn Ảnh thất thần lo lắng, thậm chí cos ngàn lời muốn nói cũng không thốt nên lời được, Bình Sa nhìn chằm vào Cố Nhàn Ảnh, thân hình của nam tử cao lớn như núi mà khí thế cũng như núi, từ từ thốt ra hai từ với Cố Nhàn Ảnh cuối cùng quay lưng bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương