Ta Có Thể Sờ Cái Đuôi Của Ngươi Không?
Chương 19
Gần đây tâm trạng của Thái Sư Thúc Tổ không tốt, điều này thì tất cả các đệ tử Kiếm Các ai cũng nhìn thấy. Mà đương nhiên nguyên do của việc này là vì sự xuất hiện trước đó không lâu của nam tử áo đen cao lớn trong một ngày mưa to ở Bạch Vũ Kiếm Tông.
Tên của nam tử là Bình Sa đến đây vì tìm Hoa Ly.
Sau khi nam tử đó đến đây thì trong lòng Cố Nhàn Ảnh nhanh chóng trở nên ngổn ngang trăm mối, ngay cả Hoa Ly cũng rất trầm lặng, càng khiến người khác chú ý hơn là sau khi nam tử kia đến chẳng những không rời đi mà lại ở trong Bạch Vũ Kiếm Tông, ở lại thôi cũng thôi đi, vậy mà hắn ta cứ thường xuyên xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người nhiều hơn.
Các đệ tử của Kiếm Các đang luyện tập vung kiếm ở bên ngoài vùng đất trống ở Kiếm Các, trong lúc luyện tập mà không kiềm chế được lúc nào cũng quay đầu nhìn về nam tử nông sâu khó đoán đó, thấy nam tử đứng ở trong góc với vẻ mặt u ám mà bất giác nuốt từng ngụm nước bọt rồi quay người lại một cách cứng nhắc.
Ai cũng biết thực lực của người này rốt cuộc là lợi hại cỡ nào, bọn họ đang luyện kiếm như thế này trong mắt người ta chẳng khác gì là một trò chơi trẻ con.
Người này không chịu đi cũng không chịu nói mà suốt cả ngày chỉ đứng như thế, điều này khiến cho các đệ tử khi nâng kiếm lên giống như có một tia sáng ở sau lưng, đến cả tay chân đều không biết nên để như thế nào.
Cứ như vậy hết cả một buổi sáng, cuối cùng bầu không khí tại vùng đất trống được thay đổi.
Bởi vì Trưởng môn Tô Hành đã đến.
Mấy ngày trước Tô Hành đi xuống núi một chuyến, hôm nay mới quay về, vẫn là Hạ Uẩn vội vàng chạy đến trước mặt hắn gọi hắn lại thì hắn mới biết có một cao thủ không thể nhìn thấu đang ở trong Bạch Vũ Kiếm Tông.
Suy cho cùng thì hắn cũng là chưởng môn của Bạch Vũ Kiếm Tông, Tô Hành đến nơi này thì cho dù là nam tử áo đen trong mắt không xem ai ra gì cuối cùng cũng đứng không yên, mà khẽ gật đầu với Tô Hành coi như là một lời chào, Tô Hành vừa nhìn qua người này thì cơ thể e sợ khác thường, cũng vội vàng đáp lễ.
Bình Sa nhìn chằm vào Tô Hành một lúc trầm ngâm nói: “Ngươi sắp có đột phá rồi.”
Tô Hành không đoán được nam tử cao lớn này lại phủ đầu bằng một câu như thế, hắn ngơ ngác ngay tại chỗ nhìn người đó, sắc mắt biến đổi mấy lần mới hạ giọng nói: “Phải...nhưng vẫn còn thiếu một chút kinh nghiệm nữa.”
“Ngươi không phải thiếu kinh nghiệm mà là cơ duyên.” Bình Sa nói ra câu này nhưng Tô Hành lại bị câu nói đó làm cho vẻ trở nên mặt phức tạp, hắn đấu tranh vẫn còn muốn thăm dò thêm, nhưng Bình Sa đã khôi phục lại thần thái như trước đó, cụp mắt xuống một bước không nhúc nhích,Tô Hành biết có hỏi thêm cũng bằng thừa cuối cùng chỉ thở ra một hơi thật dài không hỏi thêm điều gì nũa.
Nhưng cho dù như vậy thì Tô Hành đến đây cũng khiến cho bầu không khí dịu đi rất nhiều, có vị Chưởng môn này ở bên cạnh nên các đệ tử ở Kiếm Các tự tại hơn một chút, Cố Nhàn Ảnh cũng nhỏ giọng nói chuyện có vẻ không nặng nề như vừa rồi nữa.
Chỉ là Hoa Ly ngồi trong một góc xa xa, vì sự có mặt của Bình Sa gây cản trở, nên thực ra cả một ngày không thể nào nói được vài câu với Cố Nhàn Ảnh, chỉ có thể đứng ở từ xa nhìn Tô Hành và Cố Nhàn Ảnh trò chuyện.
Ánh mắt của Bình Sa cùng theo với Hoa Ly dồn vào Cố Nhàn Ảnh, không kiềm được mà hơi cau mày lại có vẻ như tâm trạng rất tồi tệ.
Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, không biết vì sao Tô Hành dâng lên sự can đảm chủ động tìm Bình Sa bắt chuyện, mặc dù Bình Sa không thích trò chuyện với người khác nhưng bộ dạng Tô Hành thân thiện mặt mày tương đối vui vẻ, thì nam tử từ trước đến nay luôn mang vẻ mặt lạnh lùng cũng không có cách nào từ chối được, chỉ có thể âm thầm được hắn đưa vào trong một góc để trò chuyện.
Hoa Ly chống cằm nhìn lá trà trong cái ly ở trước mặt cảm thấy buồn chán, thần sắc có vẻ như ngẩn ngơ, mãi đến lúc đột nhiên có người nắm lấy cổ tay hắn nhất thời không kịp phản ứng, Hoa Ly liền ngước mắt nhìn mới nhìn thấy Cố Nhàn Ảnh đang nháy mắt cười với hắn, sau đó nhướng mày quay mặt nhìn về bên phía bức tường.
Từ trước đến nay Hoa Ly chưa bao giờ lén lén lút lút giao lưu với người khác như thế này, cũng không hiểu có ám thị gì nên lập tức hơi choáng váng.
Vẫn là Cố Nhàn Ảnh khẽ kêu tên hắn hắn mới định thần lại liếc nhìn ở đằng xa Bình Sa vẫn đang thầm lặng lắng nghe Tô Hành nói chuyện, sau đó nhanh chóng đứng dậy đi theo Cố Nhàn Ảnh đến sau bức tường.
Hai người ra khỏi cửa chưa lâu thì Hoa Ly nắm chặt tay Cố Nhàn Ảnh mím môi với vẻ mặt lưỡng lự.
Cố Nhàn Ảnh nhìn không thấy ai xung quanh bèn lên tiếng nói: “Ta cũng không muốn như vậy, nhưng có tiền bối Bình Sa ở đây nên có rất nhiều lời thực sự không cách nào nói được.”
Trên thực tế, những ngày này Bình Sa lúc nào cũng ở bên cạnh Hoa Ly, mặc dù không nói gì cũng không hề đặt ra quy tắc nào, nhưng bất cứ ai tiếp cận sẽ bị hắn dùng ánh mắt đầy sự uy hiếp mà đuổi đi, cả ngày không ai dám đến gần Hoa Ly nữa bước.
Tất nhiên là Hoa Ly hiểu rõ, hắn đành lắc đầu nói: “Bình Sa nghe theo lời cha ta muốn ở đây vài ngày khiến cho các người khó xử.”
Dĩ nhiên là Cố Nhàn Ảnh không đi so đo chuyện của Bình Sa, nàng ấy đã kìm nén thật lâu, chất chứa rất nhiều lời nhưng không cách nào nói ra được, đến lúc này chỉ còn lại một tiếng thở dài: “Xin lỗi.”
Hoa Ly không nghĩ rằng Cố Nhàn Ảnh đột nhiên lại nói ra lời như thế này, hắn vẫn chưa kịp lên tiếng thì Cố Nhàn Ảnh đã tiếp lời: “Ngươi ở lại Bạch Vũ Kiếm Tông lâu như thế, vậy mà đến cả tình trạng thân thể của ngươi như thế nào ta đều không biết, xin lỗi.”
Cuối cùng cũng đã hiểu được ý của Cố Nhàn Ảnh nên Hoa Ly ngây ra một lúc mới nói: “Chuyện hôm qua nàng nghe hết rồi sao?”
Cố Nhàn Ảnh gật đầu.
Thật là uổng phí khi lúc nào nàng ấy cũng luôn mồm nói thích Hoa Ly, thế mà ngay cả nỗi đau khổ của đối phương đang phải chịu đựng như thế nào cũng không thể nhìn ra được.
Thực ra ngày hôm qua sau khi quay về thì tinh thần nàng ấy vẫn không ổn định, thậm chí chưa hề nhắm mắt được một khắc nào cả, Bình Sa nghĩ rằng hai từ cuối cùng đó có thể khiến cho nàng ấy không cách nào bình tĩnh lại được, nhưng thực tế điều chính xác khiến trong lòng nàng khó mà buông bỏ được lại là tình trạng cơ thể của Hoa Ly.
Nàng không cầm lòng được mà suy nghĩ rằng, khiến cho Hoa Ly ở lại Bạch Vũ Kiếm Tông thì có thể thành toàn cho bản thân, nhưng lại khiến cho thân thể Hoa Ly rơi vào đau đớn.
Đây là kết quả mà nàng ấy thực sự muốn hay sao? Cố Nhàn Ảnh không giải thích được, nàng biết điều này là mối bận tâm trong lòng khó mà gỡ được, vây hãm mấy trăm năm cũng không thể nào hiểu được.
Không biết Hoa Ly có nhìn ra được tâm trạng của Cố Nhàn Ảnh hay không, hắn trầm ngâm bước về phía trước, và trong lúc Cố Nhàn Ảnh ngước mắt nhìn chưa hiểu thì cuối cùng hắn cắn nhẹ bờ môi yếu ớt ôm nàng ấy vào lòng.
Hoa Ly ôm rất nhẹ, thậm chí Cố Nhàn Ảnh không cảm thấy được bất cứ chút sức lực nào, giống như bị bao vây trong một vòng mây trắng, mà nàng ấy lại không dám có bất cứ động tác nào, sợ làm bất kỳ hành động nào cũng sẽ làm đám mây dịu dàng kia giật mình mà tan đi, chỉ có thể cho phép mình đắm chìm vào tromg đó, cảm nhận được hơi thở quen thuộc nhất của hắn quanh quẩn toàn thân nàng.
“A Nhàn, không chỉ có một mình nàng buồn, nàng có biết không, sau khi ta tỉnh lại thì biết nàng sống một mình đến bốn trăm năm, biết nàng chờ đợi một thời gian dài như vậy, ta cũng rất là buồn.”
Cố Nhàn Ảnh và Hoa Ly dựa vào nhau không nhìn thấy nét mặt cửa người trước mặt, nhưng lại nghe được giọng nói dịu dàng này mà tựa như có thể tưởng tượng ra được lời hắn nói ra lúc đó, liền vùi mặt vào vai hắn với hình dáng ráng đỏ của hai gò mà xuất hiện.
Nhưng Hoa Ly không dừng lại mà hắn khẽ thì thầm: “Nàng cho rằng ta chịu đựng nhiều sự đau đớn, bản thân nàng không phải cũng như vậy sao?”
Vì câu nói này mà Cố Nhàn Ảnh hoàn toàn bất động.
Nàng hiểu ý của Hoa Ly, cảm tình của nàng đối với Hoa Ly cũng như tình cảm của Hoa Ly đối với nàng ấy, ai cũng hy vọng đối phương có thể tốt đẹp, không có đau khổ, tránh xa bi thương, nàng chính là như vậy, Hoa Ly cũng như vậy, sự kiên trì của Hoa Ly cũng như sự kiên trì của nàng ấy, cho dù bây giờ nàng ấy hối hận và muốn Hoa Ly rời khỏi Bạch Vũ Kiếm Tông mà quay về với biển sâu thì hắn cũng nhất định sẽ không đồng ý.
Bởi vì nàng ấy đang ở đây.
Tất cả những gì Hoa Ly nói chẳng qua là chuyện đơn giản như vậy mà thôi.
Cố Nhàn Ảnh bỗng nhiên bật cười nàng đưa tay lên ôm lại Hoa Ly, cánh tay dùng sức vòng lấy thật chặt người trước mặt, cuối cùng thở một hơi nói: “Ta hiểu rồi.”
Nếu ta đã hiểu thì ta sẽ không buông tay nữa.
Trong lòng Cố Nhàn Ảnh chậm chầm nói ra câu này chứ không nói cho người trước mặt.
Hai người nắm tay quay lại chỗ đất trống của Kiếm Các, lúc quay lại thì Bình Sa và Tô Hành đã kết thúc cuộc nói chuyện rồi, hắn ta đang đứng trong góc cúi đầu nhìn những chiếc lá rơi trên mặt đất, sau khi nghe tiếng bước chân hắn ta lập tức ngẩng đầu lên đưa ánh mắt nhìn về Hoa Ly, ánh mắt dán chặt vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau của Hoa Ly và Cố Nhàn Ảnh.
Vẻ mặt Hoa Ly cũng như bình thường có vẻ như không chú ý đến ánh mắt khó chịu của Bình Sa.
Nhưng Cố Nhàn Ảnh lại lặng lẽ càng nắm đôi tay lạnh buốt chặt hơn, bước chân không hề dừng lại mà bước lên phía trước nói về chuyện tu luyện với các đệ tử Kiếm Các như không có chuyện gì.
“Gần đây các ngươi luyện rất tốt.” Cố Nhàn Ảnh nhìn mọi người đang vung kiếm, nghĩ một lúc lại liếc nhìn Diệp Ca nhiều hơn, nhớ đến thiếu niên mỗi đêm đều tự mình đến Kiếm Các thắp đèn luyện kiếm, mà hiếm khi biểu lộ nụ cười khen ngợi: “Thời gian từ bây giờ đến đại hội đỉnh Bích Hà cũng không nhiều nữa, mặc dù công phu cơ bản các ngươi vẫn chưa đủ, nhưng bây giờ cũng không phải lúc để tranh luận về điều đó nữa, bắt đầu từ ngày mai ta bắt đầu dạy các ngươi di chuyển kiếm.”
Một vài đệ tử đã chán ngấy việc điều khiển kiếm từ lâu, lúc này đột nhiên nghe Cố Nhàn Ảnh nói như vậy thì ngay lập tức đôi mắt đều sắp lồi ra, thậm chí còn không kịp phản ứng lại.
“Thật sao?” Hạ Uẩn vui mừng hớn hở buộc miệng hỏi.
Cố Nhàn Ảnh mỉm cười gật đầu dường như có một tâm trạng rất tốt.
Trước mặt là một khoảng vui vẻ, các đệ tử Kiếm Các reo hò ầm ĩ, Cố Nhàn Ảnh biết bọn họ hào hứng bèn để vậy cho bọn họ, chỉ là ánh mắt vô tình quét đến Bình Sa đang ở trong góc, người này cứ lạnh lùng đứng mãi một chỗ, đã không thấy được sự vui thích lại cũng không thấy được sự u sầu, dường như đặt mình ra bên ngoài thế sự, bất cứ chuyện gì cũng không đủ để ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn ta.
Tuy nhiên từ đầu đến cuối ánh mắt của hắn ta không hề rời khỏi Hoa Ly và Cố Nhàn Ảnh, thậm chí lại vô tình nhìn đối diện nhau, ánh mắt của hắn ta với Cố Nhàn Ảnh còn mang một sự cảnh cáo.
Đối mặt với kiểu cảnh cáo như vậy, Cố Nhàn Ảnh lại mỉm cười dịu dàng đáp lại dành cho vị nam tử áo đen cao lớn và coi đó cũng tính là một câu trả lời.
Tên của nam tử là Bình Sa đến đây vì tìm Hoa Ly.
Sau khi nam tử đó đến đây thì trong lòng Cố Nhàn Ảnh nhanh chóng trở nên ngổn ngang trăm mối, ngay cả Hoa Ly cũng rất trầm lặng, càng khiến người khác chú ý hơn là sau khi nam tử kia đến chẳng những không rời đi mà lại ở trong Bạch Vũ Kiếm Tông, ở lại thôi cũng thôi đi, vậy mà hắn ta cứ thường xuyên xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người nhiều hơn.
Các đệ tử của Kiếm Các đang luyện tập vung kiếm ở bên ngoài vùng đất trống ở Kiếm Các, trong lúc luyện tập mà không kiềm chế được lúc nào cũng quay đầu nhìn về nam tử nông sâu khó đoán đó, thấy nam tử đứng ở trong góc với vẻ mặt u ám mà bất giác nuốt từng ngụm nước bọt rồi quay người lại một cách cứng nhắc.
Ai cũng biết thực lực của người này rốt cuộc là lợi hại cỡ nào, bọn họ đang luyện kiếm như thế này trong mắt người ta chẳng khác gì là một trò chơi trẻ con.
Người này không chịu đi cũng không chịu nói mà suốt cả ngày chỉ đứng như thế, điều này khiến cho các đệ tử khi nâng kiếm lên giống như có một tia sáng ở sau lưng, đến cả tay chân đều không biết nên để như thế nào.
Cứ như vậy hết cả một buổi sáng, cuối cùng bầu không khí tại vùng đất trống được thay đổi.
Bởi vì Trưởng môn Tô Hành đã đến.
Mấy ngày trước Tô Hành đi xuống núi một chuyến, hôm nay mới quay về, vẫn là Hạ Uẩn vội vàng chạy đến trước mặt hắn gọi hắn lại thì hắn mới biết có một cao thủ không thể nhìn thấu đang ở trong Bạch Vũ Kiếm Tông.
Suy cho cùng thì hắn cũng là chưởng môn của Bạch Vũ Kiếm Tông, Tô Hành đến nơi này thì cho dù là nam tử áo đen trong mắt không xem ai ra gì cuối cùng cũng đứng không yên, mà khẽ gật đầu với Tô Hành coi như là một lời chào, Tô Hành vừa nhìn qua người này thì cơ thể e sợ khác thường, cũng vội vàng đáp lễ.
Bình Sa nhìn chằm vào Tô Hành một lúc trầm ngâm nói: “Ngươi sắp có đột phá rồi.”
Tô Hành không đoán được nam tử cao lớn này lại phủ đầu bằng một câu như thế, hắn ngơ ngác ngay tại chỗ nhìn người đó, sắc mắt biến đổi mấy lần mới hạ giọng nói: “Phải...nhưng vẫn còn thiếu một chút kinh nghiệm nữa.”
“Ngươi không phải thiếu kinh nghiệm mà là cơ duyên.” Bình Sa nói ra câu này nhưng Tô Hành lại bị câu nói đó làm cho vẻ trở nên mặt phức tạp, hắn đấu tranh vẫn còn muốn thăm dò thêm, nhưng Bình Sa đã khôi phục lại thần thái như trước đó, cụp mắt xuống một bước không nhúc nhích,Tô Hành biết có hỏi thêm cũng bằng thừa cuối cùng chỉ thở ra một hơi thật dài không hỏi thêm điều gì nũa.
Nhưng cho dù như vậy thì Tô Hành đến đây cũng khiến cho bầu không khí dịu đi rất nhiều, có vị Chưởng môn này ở bên cạnh nên các đệ tử ở Kiếm Các tự tại hơn một chút, Cố Nhàn Ảnh cũng nhỏ giọng nói chuyện có vẻ không nặng nề như vừa rồi nữa.
Chỉ là Hoa Ly ngồi trong một góc xa xa, vì sự có mặt của Bình Sa gây cản trở, nên thực ra cả một ngày không thể nào nói được vài câu với Cố Nhàn Ảnh, chỉ có thể đứng ở từ xa nhìn Tô Hành và Cố Nhàn Ảnh trò chuyện.
Ánh mắt của Bình Sa cùng theo với Hoa Ly dồn vào Cố Nhàn Ảnh, không kiềm được mà hơi cau mày lại có vẻ như tâm trạng rất tồi tệ.
Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, không biết vì sao Tô Hành dâng lên sự can đảm chủ động tìm Bình Sa bắt chuyện, mặc dù Bình Sa không thích trò chuyện với người khác nhưng bộ dạng Tô Hành thân thiện mặt mày tương đối vui vẻ, thì nam tử từ trước đến nay luôn mang vẻ mặt lạnh lùng cũng không có cách nào từ chối được, chỉ có thể âm thầm được hắn đưa vào trong một góc để trò chuyện.
Hoa Ly chống cằm nhìn lá trà trong cái ly ở trước mặt cảm thấy buồn chán, thần sắc có vẻ như ngẩn ngơ, mãi đến lúc đột nhiên có người nắm lấy cổ tay hắn nhất thời không kịp phản ứng, Hoa Ly liền ngước mắt nhìn mới nhìn thấy Cố Nhàn Ảnh đang nháy mắt cười với hắn, sau đó nhướng mày quay mặt nhìn về bên phía bức tường.
Từ trước đến nay Hoa Ly chưa bao giờ lén lén lút lút giao lưu với người khác như thế này, cũng không hiểu có ám thị gì nên lập tức hơi choáng váng.
Vẫn là Cố Nhàn Ảnh khẽ kêu tên hắn hắn mới định thần lại liếc nhìn ở đằng xa Bình Sa vẫn đang thầm lặng lắng nghe Tô Hành nói chuyện, sau đó nhanh chóng đứng dậy đi theo Cố Nhàn Ảnh đến sau bức tường.
Hai người ra khỏi cửa chưa lâu thì Hoa Ly nắm chặt tay Cố Nhàn Ảnh mím môi với vẻ mặt lưỡng lự.
Cố Nhàn Ảnh nhìn không thấy ai xung quanh bèn lên tiếng nói: “Ta cũng không muốn như vậy, nhưng có tiền bối Bình Sa ở đây nên có rất nhiều lời thực sự không cách nào nói được.”
Trên thực tế, những ngày này Bình Sa lúc nào cũng ở bên cạnh Hoa Ly, mặc dù không nói gì cũng không hề đặt ra quy tắc nào, nhưng bất cứ ai tiếp cận sẽ bị hắn dùng ánh mắt đầy sự uy hiếp mà đuổi đi, cả ngày không ai dám đến gần Hoa Ly nữa bước.
Tất nhiên là Hoa Ly hiểu rõ, hắn đành lắc đầu nói: “Bình Sa nghe theo lời cha ta muốn ở đây vài ngày khiến cho các người khó xử.”
Dĩ nhiên là Cố Nhàn Ảnh không đi so đo chuyện của Bình Sa, nàng ấy đã kìm nén thật lâu, chất chứa rất nhiều lời nhưng không cách nào nói ra được, đến lúc này chỉ còn lại một tiếng thở dài: “Xin lỗi.”
Hoa Ly không nghĩ rằng Cố Nhàn Ảnh đột nhiên lại nói ra lời như thế này, hắn vẫn chưa kịp lên tiếng thì Cố Nhàn Ảnh đã tiếp lời: “Ngươi ở lại Bạch Vũ Kiếm Tông lâu như thế, vậy mà đến cả tình trạng thân thể của ngươi như thế nào ta đều không biết, xin lỗi.”
Cuối cùng cũng đã hiểu được ý của Cố Nhàn Ảnh nên Hoa Ly ngây ra một lúc mới nói: “Chuyện hôm qua nàng nghe hết rồi sao?”
Cố Nhàn Ảnh gật đầu.
Thật là uổng phí khi lúc nào nàng ấy cũng luôn mồm nói thích Hoa Ly, thế mà ngay cả nỗi đau khổ của đối phương đang phải chịu đựng như thế nào cũng không thể nhìn ra được.
Thực ra ngày hôm qua sau khi quay về thì tinh thần nàng ấy vẫn không ổn định, thậm chí chưa hề nhắm mắt được một khắc nào cả, Bình Sa nghĩ rằng hai từ cuối cùng đó có thể khiến cho nàng ấy không cách nào bình tĩnh lại được, nhưng thực tế điều chính xác khiến trong lòng nàng khó mà buông bỏ được lại là tình trạng cơ thể của Hoa Ly.
Nàng không cầm lòng được mà suy nghĩ rằng, khiến cho Hoa Ly ở lại Bạch Vũ Kiếm Tông thì có thể thành toàn cho bản thân, nhưng lại khiến cho thân thể Hoa Ly rơi vào đau đớn.
Đây là kết quả mà nàng ấy thực sự muốn hay sao? Cố Nhàn Ảnh không giải thích được, nàng biết điều này là mối bận tâm trong lòng khó mà gỡ được, vây hãm mấy trăm năm cũng không thể nào hiểu được.
Không biết Hoa Ly có nhìn ra được tâm trạng của Cố Nhàn Ảnh hay không, hắn trầm ngâm bước về phía trước, và trong lúc Cố Nhàn Ảnh ngước mắt nhìn chưa hiểu thì cuối cùng hắn cắn nhẹ bờ môi yếu ớt ôm nàng ấy vào lòng.
Hoa Ly ôm rất nhẹ, thậm chí Cố Nhàn Ảnh không cảm thấy được bất cứ chút sức lực nào, giống như bị bao vây trong một vòng mây trắng, mà nàng ấy lại không dám có bất cứ động tác nào, sợ làm bất kỳ hành động nào cũng sẽ làm đám mây dịu dàng kia giật mình mà tan đi, chỉ có thể cho phép mình đắm chìm vào tromg đó, cảm nhận được hơi thở quen thuộc nhất của hắn quanh quẩn toàn thân nàng.
“A Nhàn, không chỉ có một mình nàng buồn, nàng có biết không, sau khi ta tỉnh lại thì biết nàng sống một mình đến bốn trăm năm, biết nàng chờ đợi một thời gian dài như vậy, ta cũng rất là buồn.”
Cố Nhàn Ảnh và Hoa Ly dựa vào nhau không nhìn thấy nét mặt cửa người trước mặt, nhưng lại nghe được giọng nói dịu dàng này mà tựa như có thể tưởng tượng ra được lời hắn nói ra lúc đó, liền vùi mặt vào vai hắn với hình dáng ráng đỏ của hai gò mà xuất hiện.
Nhưng Hoa Ly không dừng lại mà hắn khẽ thì thầm: “Nàng cho rằng ta chịu đựng nhiều sự đau đớn, bản thân nàng không phải cũng như vậy sao?”
Vì câu nói này mà Cố Nhàn Ảnh hoàn toàn bất động.
Nàng hiểu ý của Hoa Ly, cảm tình của nàng đối với Hoa Ly cũng như tình cảm của Hoa Ly đối với nàng ấy, ai cũng hy vọng đối phương có thể tốt đẹp, không có đau khổ, tránh xa bi thương, nàng chính là như vậy, Hoa Ly cũng như vậy, sự kiên trì của Hoa Ly cũng như sự kiên trì của nàng ấy, cho dù bây giờ nàng ấy hối hận và muốn Hoa Ly rời khỏi Bạch Vũ Kiếm Tông mà quay về với biển sâu thì hắn cũng nhất định sẽ không đồng ý.
Bởi vì nàng ấy đang ở đây.
Tất cả những gì Hoa Ly nói chẳng qua là chuyện đơn giản như vậy mà thôi.
Cố Nhàn Ảnh bỗng nhiên bật cười nàng đưa tay lên ôm lại Hoa Ly, cánh tay dùng sức vòng lấy thật chặt người trước mặt, cuối cùng thở một hơi nói: “Ta hiểu rồi.”
Nếu ta đã hiểu thì ta sẽ không buông tay nữa.
Trong lòng Cố Nhàn Ảnh chậm chầm nói ra câu này chứ không nói cho người trước mặt.
Hai người nắm tay quay lại chỗ đất trống của Kiếm Các, lúc quay lại thì Bình Sa và Tô Hành đã kết thúc cuộc nói chuyện rồi, hắn ta đang đứng trong góc cúi đầu nhìn những chiếc lá rơi trên mặt đất, sau khi nghe tiếng bước chân hắn ta lập tức ngẩng đầu lên đưa ánh mắt nhìn về Hoa Ly, ánh mắt dán chặt vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau của Hoa Ly và Cố Nhàn Ảnh.
Vẻ mặt Hoa Ly cũng như bình thường có vẻ như không chú ý đến ánh mắt khó chịu của Bình Sa.
Nhưng Cố Nhàn Ảnh lại lặng lẽ càng nắm đôi tay lạnh buốt chặt hơn, bước chân không hề dừng lại mà bước lên phía trước nói về chuyện tu luyện với các đệ tử Kiếm Các như không có chuyện gì.
“Gần đây các ngươi luyện rất tốt.” Cố Nhàn Ảnh nhìn mọi người đang vung kiếm, nghĩ một lúc lại liếc nhìn Diệp Ca nhiều hơn, nhớ đến thiếu niên mỗi đêm đều tự mình đến Kiếm Các thắp đèn luyện kiếm, mà hiếm khi biểu lộ nụ cười khen ngợi: “Thời gian từ bây giờ đến đại hội đỉnh Bích Hà cũng không nhiều nữa, mặc dù công phu cơ bản các ngươi vẫn chưa đủ, nhưng bây giờ cũng không phải lúc để tranh luận về điều đó nữa, bắt đầu từ ngày mai ta bắt đầu dạy các ngươi di chuyển kiếm.”
Một vài đệ tử đã chán ngấy việc điều khiển kiếm từ lâu, lúc này đột nhiên nghe Cố Nhàn Ảnh nói như vậy thì ngay lập tức đôi mắt đều sắp lồi ra, thậm chí còn không kịp phản ứng lại.
“Thật sao?” Hạ Uẩn vui mừng hớn hở buộc miệng hỏi.
Cố Nhàn Ảnh mỉm cười gật đầu dường như có một tâm trạng rất tốt.
Trước mặt là một khoảng vui vẻ, các đệ tử Kiếm Các reo hò ầm ĩ, Cố Nhàn Ảnh biết bọn họ hào hứng bèn để vậy cho bọn họ, chỉ là ánh mắt vô tình quét đến Bình Sa đang ở trong góc, người này cứ lạnh lùng đứng mãi một chỗ, đã không thấy được sự vui thích lại cũng không thấy được sự u sầu, dường như đặt mình ra bên ngoài thế sự, bất cứ chuyện gì cũng không đủ để ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn ta.
Tuy nhiên từ đầu đến cuối ánh mắt của hắn ta không hề rời khỏi Hoa Ly và Cố Nhàn Ảnh, thậm chí lại vô tình nhìn đối diện nhau, ánh mắt của hắn ta với Cố Nhàn Ảnh còn mang một sự cảnh cáo.
Đối mặt với kiểu cảnh cáo như vậy, Cố Nhàn Ảnh lại mỉm cười dịu dàng đáp lại dành cho vị nam tử áo đen cao lớn và coi đó cũng tính là một câu trả lời.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương