Ta Có Thể Sờ Cái Đuôi Của Ngươi Không?
Chương 20
Ngày hôm sau, khi Cố Nhàn Ảnh đi đón Hoa Ly, nàng lại vô tình gặp được Bình Sa ngay trước cửa phòng Hoa Ly.
Bạch Vũ Kiếm Tông bố trí một nơi ở riêng cho Bình Sa, cách nơi ở của các đệ tử không xa nhưng Bình Sa lại chưa bao giờ đến đó. Ban ngày hắn ở bên cạnh Hoa Ly, ban đêm thì canh giữ ngoài phòng Hoa Ly, ngay cả những đệ tử của Kiếm Các cũng không khỏi tò mò, đặt câu hỏi liệu vị hắc y nhân này có phải không cần nhắm mắt nghỉ ngơi hay không.
Nhìn thấy Cố Nhàn Ảnh tới gần, gương mặt Bình Sa không chút biểu cảm nhưng ánh mắt hắn hơi tối sầm lại.
Cố Nhàn Ảnh làm như không thấy, chỉ mỉm cười gật đầu nói: “Bình Sa tiền bối.”
Bình Sa hơi tránh sang một bên, dường như không muốn nhiều lời với Cố Nhàn Ảnh, đương nhiên Cố Nhàn Ảnh cũng không muốn tự làm bẽ mặt mình, chào hỏi xong liền đi về phía trước, giơ tay gõ cửa phòng Hoa Ly.
Nhưng ngay khi Cố Nhàn Ảnh đang di chuyển, Bình Sa đột nhiên khàn giọng nói: “Ngươi khăng khăng làm theo ý mình, cuối cùng sẽ hại đến thiếu chủ.”
Cố Nhàn Ảnh lập tức dừng lại động tác, không quay đầu lại, cũng không tiếp tục gõ cửa.
Giọng Bình Sa rất nhỏ, chỉ đủ để Cố Nhàn Ảnh nghe rõ ràng, không muốn cho Hoa Ly ở trong phòng nghe được. Hắn nói lời này, tất nhiên là muốn dùng cách riêng của hắn để khiến Cố Nhàn Ảnh thay đổi quyết định.
Đây không còn là một câu cảnh cáo, mà như một câu tiên đoán. Cố Nhàn Ảnh biết câu nói này nghiêm trọng thế nào, mà Bình Sa cũng biết, cho nên hắn đang đợi Cố Nhàn Ảnh hiểu rõ nguyên nhân trong đó, rồi chủ động đưa ra quyết định.
Nhưng quyết định của Cố Nhàn Ảnh không phải là câu trả lời mà hắn mong muốn.
Cố Nhàn Ảnh bỗng nhiên nở nụ cười, vừa có chút bất lực vừa có sự kiên trì, nàng quay đầu lại nhìn Bình Sa, cất giọng nói mà chỉ hai người bọn họ mới có thể nghe thấy: “Đã có nhân - ắt sẽ có quả, thật ra Bình Sa tiền bối cũng biết mà, cho dù ta đồng ý để Hoa Ly đi, hắn cũng tuyệt đối không đồng ý.”
“Nếu đã thế, thì việc bây giờ ta nên làm là không để hắn rời đi, mà phải bảo vệ hắn thật tốt, không để câu nói của tiền bối trở thành sự thật.” Cố Nhàn Ảnh cuối cùng cũng kiềm chế được nụ cười, nghiêm túc thở dài nói: “Tiền bối thấy có đúng không?”
Những lời này tất nhiên không phải một sớm một chiều đã nghĩ ra, từ lúc Hoa Ly tỉnh lại nàng đã bắt đầu lo lắng, sau này khi Bình Sa đến, lại càng làm Cố Nhàn Ảnh không yên, không khỏi suy nghĩ đáp án cho câu hỏi này, nhưng mãi đến hôm qua nàng mới hiểu ra, đúng như lời Hoa Ly đã nói hôm qua, nàng quá quan tâm đến đối phương mà quên mất, đối phương cũng rất quan tâm đến mình.
Nếu hai người đã tâm đầu ý hợp, thì một mình nàng không có lý do, cũng không có tư cách gì mà quyết định tương lai của cả hai.
Nói xong những lời này, tảng đá lớn mà Cố Nhàn Ảnh đang đè nén trong đáy lòng cũng hoàn toàn biến mất, khi nói câu sau thì nàng mỉm cười lần nữa, cuối cùng giơ tay lên gõ cửa phòng của Hoa Ly.
Bình Sa dường như muốn nói gì đó nhưng ngay sau đó, trong phòng đã truyền đến tiếng động. Một lúc sau, Hoa Ly mở cửa bước ra, nhìn dáng vẻ của hai người đang chờ bên ngoài, hắn không khỏi ngạc nhiên hỏi: “A Nhàn, ngươi vừa nói chuyện phiếm với Bình Sa hả?”
Cố Nhàn Ảnh gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Hàn huyên một số chuyện.”
Hoa Ly tươi cười trong sáng, có vẻ tâm trạng rất tốt: “Ta vốn lo lắng Bình Sa sẽ làm A Nhàn sợ, xem ra Bình Sa cũng bắt đầu quen với nơi này rồi.” Hoa Ly quay đầu lại nhìn Bình Sa, cười nói: “Ta nói rồi mà, Bạch Vũ Kiếm Tông là chỗ tốt, ngươi đừng có xụ mặt nữa.”
Sắc mặt Bình Sa hơi đờ đẫn, tuy hắn lên tiếng đáp lời nhưng có vẻ hơi miễn cưỡng.
Cố Nhàn Ảnh buồn cười nhìn cuộc trò chuyện giữa hai người họ, sau đó mới nói: “Hôm nay chúng ta tới Kiếm Từ, đi thôi.”
Hoa Ly không hiểu, tuy hắn tới Bạch Vũ Kiếm Tông đã lâu nhưng cũng chưa đi nhiều nơi, đi đến đâu cũng là đi cùng với Cố Nhàn Ảnh, nên hắn hỏi: “Kiếm từ là nơi nào?”
Tâm trạng của Cố Nhàn Ảnh rất tốt, híp mắt cười vui vẻ: “Chờ ngươi tới rồi sẽ biết, đi thôi.”
Nàng nắm tay Hoa Ly, hai người sóng vai đi về phía trước, theo sau là Bình Sa với đôi mắt phức tạp.
*
Khi đi tới Kiếm Các thì Cố Nhàn Ảnh mới phát hiện, những đệ tử này bình thường phải chờ cả nửa ngày mới đến, vậy mà hôm nay không biết vì sao lại đến đông đủ cả, đều ngoan ngoãn ngồi bên trong chờ nàng.
Cố Nhàn Ảnh chắp tay sau lưng đi tới, nói: “Ta vốn cho rằng các ngươi không có hứng thú luyện kiếm nhưng hình như, ta đã trách làm các ngươi rồi.”
“Thái Sư Thúc Tổ nói đúng ạ.” Hạ Uẩn ngáp một cái, dáng vẻ như ngủ không đủ, hắn chỉ vào Diệp Ca bên cạch, nói: “Diệp Ca có hứng thú nhất, mới sáng sớm hắn đã lôi tất cả chúng con ra khỏi giường rồi.” Mấy người bên cạnh như phụ hoạ theo, đều ngáp một cái.
Diệp Ca trừng mắt nhìn Hạ Uẩn một cái, sau đó lại trừng mắt nhìn những người khác, đám đông lập tức im lặng.
Cố Nhàn Ảnh bị đám tiểu tử này làm cho bật cười thành tiếng, nhìn thấy Hoa Ly đứng trong góc cũng đang mỉm cười, rồi nàng nói: “Được, các ngươi đi theo ta, hôm nay chúng ta đến Kiếm Từ.”
“Kiếm Từ?” Hạ Uẩn lập tức đứng dậy: “Là từ đường ở phía tây của chúng ta sao?”
Cố Nhàn Ảnh gật đầu.
Những người khác cũng đồng loạt đứng dậy, tới tiểu sư muội Đàm Mộ Vũ bình thường ít nói, hiếm khi mở miệng nói chuyện cũng không khỏi rụt rè hỏi: “Nhưng trước đây, chưởng môn và Thích Đồng trưởng lão đều không cho chúng ta tới gần chỗ đó mà.”
“Ừm, chuyện đó đã là trước đây rồi.” Cố Nhàn Ảnh tiếp tục cười, phất tay áo xoay người nói: “Bây giờ không sao cả.”
Tuy lời nói nhẹ nhàng, bâng quơ nhưng sắc mặt của một số đệ tử, lại trang nghiêm hơn một cách khó hiểu, bọn họ có thể mơ hồ cảm nhận được sức nặng của những lời này.
Cố Nhàn Ảnh dẫn đường đi phía trước, theo sau là mấy đệ tử Kiếm Các, Hoa Ly và Bình Sa đi sau cùng, đoàn người chậm rãi đi về phía cửa tây của ngọn núi. Hoa Ly nhìn mãi thành quen, ánh mắt ôn hoà nhìn vào người đang đi đằng trước. Trải qua khoảng thời gian này, hắn đã có thể quen với việc đi đứng trên đôi chân của mình và không còn ngã nữa, Cố Nhàn Ảnh rất vui vì điều này, tất nhiên Hoa Ly cũng vui theo.
Nhưng Bình Sa đi bên cạnh Hoa Ly vẫn giữ bộ dạng ảm đạm như cũ, hắn đi theo Hoa Ly hồi lâu, xuyên qua mấy bãi đất trống và hành lang rộng mở, lại nhìn chằm chằm biểu hiện của Hoa Ly, cuối cùng nói: “Bình thường, nàng ta vẫn lạnh nhạt với người như vậy sao?”
Chợt nghe thấy lời này của Bình Sa, Hoa Ly không kịp phản ứng, mãi một lúc sau hắn mới khó hiểu hỏi: “Lạnh nhạt?”
Bình Sa không trả lời, mặt không biểu cảm gì mà nhìn người đang đi tuốt đằng trước, người đang giải đáp thắc mắc, trả lời câu hỏi cho một đám đệ tử Kiếm Các - Cố Nhàn Ảnh.
Cuối cùng Hoa Ly cũng hiểu ra, hắn dường như chẳng để ý chút nào đến hành vi vô tâm của Cố Nhàn Ảnh cả, chỉ vội vàng giải thích giúp nàng: “Ngày thường, A Nhàn phải dành rất nhiều công sức để dạy dỗ đồ đệ của mình, chúng ta không nên quấy rầy nàng.”
Bình Sa dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn thiếu chủ đang giúp người ngoài.
Hoa Ly sợ giải thích như vậy chưa đủ rõ ràng nên nói tiếp: “Dạy kiếm thuật là một việc rất khó, ta không giúp được nàng, cho nên chỉ có thể yên lặng, không làm nàng phân tâm, ta đứng đây nhìn nàng là được rồi, không phải rất tốt sao?” Nói tới đây, Hoa Ly không nén được lại liếc nhìn Cố Nhàn Ảnh đi phía trước đang tập trung giải thích kiếm thuật, trên mặt hiện lên ý cười: “Một A Nhàn nghiêm túc như vậy, rất khác với ngày thường, ta thích nhìn nàng ấy như vậy.”
Lúc này, Bình Sa ở bên cạnh đã cạn lời, chẳng ừ hử gì về câu nói của Hoa Ly, chỉ nhàn nhạt thu hồi tầm mắt.
Mặc dù Bạch Vũ Kiếm Tông đã không còn danh tiếng như xưa nhưng sự huy hoàng trước đây, vẫn còn được bảo tồn bên trong sơn môn. Có thể thấy cổng lớn và sảnh đường của Bạch Vũ Kiếm Tông rộng rãi và to lớn hơn bất kì môn phái nào. Toàn bộ môn phái rất rộng lớn, mọi người từ Kiếm Các đi tới Kiếm Từ cũng mất một lúc lâu.
Diện mạo của Kiếm Từ khác hoàn toàn so với những kiến trúc còn lại của Bạch Vũ Kiếm Tông, cả toà từ đường hết sức to lớn, những bức tường xám xịt và những mái hiên nặng nề, kiên cố tạo nên vẻ uy nghiêm vô hình, trước cổng lớn dựng hai bức tượng đá hình người trông rất kỳ lạ, mặt mũi hung dữ đang nhìn xuống mọi người.
“Đây chính là Kiếm Từ, những gì được tế bái bên trong đều là những nhân vật chói lọi nhất trong sơn môn của Bạch Vũ Kiếm Tông năm xưa.” Cố Nhàn Ảnh nói xong, liền giơ tay đẩy cửa, cửa lớn của Kiếm Từ đột nhiên rộng mở, mùi hương nhan khói và mùi rỉ sét nặng nề đồng thời bốc ra ập vào khứu giác. Từ đường trước mặt vô cùng rộng rãi nhưng thứ được tế bái bên trong không phải là bài vị, mà là kiếm.
Trong từ đường, trưng bày một loạt các hàng kiếm, kiếm ba thước, kiếm bảy thước, kiếm bản rộng, kiếm thập tự, thậm chí còn có cả kiếm đã gãy, chúng đều được lưu giữ trên bệ kiếm, mỗi một thanh kiếm đều có một quá khứ lãng mạn và một câu chuyện nặng tình.
Tầm mắt của Cố Nhàn Ảnh lướt qua những thanh kiếm, ánh mắt nàng dừng lại một lúc trên thanh kiếm gãy không còn vỏ bọc ở trong góc, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường, nàng quay người lại nói với giọng uy nghiêm chưa từng thấy: “Hãy vào trong bái tế thần kiếm.”
Dường như các đệ tử cũng bị Cố Nhàn Ảnh cảm nhiễm, tất cả đều trông rất nghiêm nghị, ngay cả hai đệ tử Thẩm Ngọc Sơn và Cung Nguy bị hai tượng đá hộ vệ hù doạ nên ôm nhau cứng ngắc cũng không khỏi ngây ngô mờ mịt mà buông tay nhau ra, thật cẩn thận đi theo phía sau nàng vào trong Kiếm Từ.
Có ba thanh kiếm được đặt ở trung tâm Kiếm Từ, ở giữa là một thanh kiếm cổ đơn giản bằng bạc dài bảy thước, lưỡi kiếm được chạm khắc thất tinh đồ văn(*), chính giữa dường như có ánh sáng rực rỡ chảy trong đó, như thể những vì sao trên trời đang chiếu rọi xuống. Hai bên còn lại, một bên là thanh kiếm bản rộng với hoa văn lửa đỏ ở giữa và bên kia là một thanh kiếm bằng gỗ trông rất bình thường.
*Hoa văn vẽ bảy ngôi sao.
Cố Nhàn Ảnh bước đến, cúi đầu bái lạy rồi quay lại nhìn đám đông.
Có vài tên đệ tử không hiểu ý nghĩa nhưng vẫn rụt rè, làm theo động tác cúi đầu bái lạy của Cố Nhàn Ảnh.
Giọng nói của Cố Nhàn Ảnh truyền đến, vang vọng trong Kiếm Từ, xa xăm mà uy nghiêm, như gió thoảng trong núi, sấm sét trong mây: “Từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ chính thức tu luyện kiếm thuật. Kiếm pháp của Bạch Vũ Kiếm Tông đã trải qua hàng nghìn năm, là tâm huyết và sự khổ luyện của tất cả các bậc tiền bối trong kiếm phái. Từ nay về sau, hành tẩu thiên địa, đừng quên sơ tâm(lòng dạ lúc ban đầu), ghi nhớ tông huấn, dùng thanh kiếm trong tay san bằng những bất công trong thiên hạ, dùng thanh kiếm trong tay để bước ra đời mà không phải hổ thẹn.”
Các đệ tử không nói nên lời, vùi đầu không dám nhìn kiếm trong đại điện.
*
Không biết từ lúc nào đã có một người đứng ngoài cửa, ông ta cao lớn hơn người bình thường, cơ bắp cuồn cuộn, trên người mặc y phục vạt ngắn, trong tay cầm năm thanh kiếm sải bước tiến vào Kiếm Từ, khi đi ngang qua Hoa Ly và Bình Sa thì dừng lại rồi nhẹ gật đầu với hai người.
Hoa Ly vội vàng đáp lễ với ông ta, Bình Sa nhìn ông, tuy không nói gì nhưng cũng làm động tác giống như thiếu chủ của mình.
Nụ cười lờ mờ xuất hiện trên khuôn mặt gã đàn ông, tiếp đến ông ta đi tới trước mặt của Cố Nhàn Ảnh, rồi trao kiếm vào tay nàng.
Bạch Vũ Kiếm Tông bố trí một nơi ở riêng cho Bình Sa, cách nơi ở của các đệ tử không xa nhưng Bình Sa lại chưa bao giờ đến đó. Ban ngày hắn ở bên cạnh Hoa Ly, ban đêm thì canh giữ ngoài phòng Hoa Ly, ngay cả những đệ tử của Kiếm Các cũng không khỏi tò mò, đặt câu hỏi liệu vị hắc y nhân này có phải không cần nhắm mắt nghỉ ngơi hay không.
Nhìn thấy Cố Nhàn Ảnh tới gần, gương mặt Bình Sa không chút biểu cảm nhưng ánh mắt hắn hơi tối sầm lại.
Cố Nhàn Ảnh làm như không thấy, chỉ mỉm cười gật đầu nói: “Bình Sa tiền bối.”
Bình Sa hơi tránh sang một bên, dường như không muốn nhiều lời với Cố Nhàn Ảnh, đương nhiên Cố Nhàn Ảnh cũng không muốn tự làm bẽ mặt mình, chào hỏi xong liền đi về phía trước, giơ tay gõ cửa phòng Hoa Ly.
Nhưng ngay khi Cố Nhàn Ảnh đang di chuyển, Bình Sa đột nhiên khàn giọng nói: “Ngươi khăng khăng làm theo ý mình, cuối cùng sẽ hại đến thiếu chủ.”
Cố Nhàn Ảnh lập tức dừng lại động tác, không quay đầu lại, cũng không tiếp tục gõ cửa.
Giọng Bình Sa rất nhỏ, chỉ đủ để Cố Nhàn Ảnh nghe rõ ràng, không muốn cho Hoa Ly ở trong phòng nghe được. Hắn nói lời này, tất nhiên là muốn dùng cách riêng của hắn để khiến Cố Nhàn Ảnh thay đổi quyết định.
Đây không còn là một câu cảnh cáo, mà như một câu tiên đoán. Cố Nhàn Ảnh biết câu nói này nghiêm trọng thế nào, mà Bình Sa cũng biết, cho nên hắn đang đợi Cố Nhàn Ảnh hiểu rõ nguyên nhân trong đó, rồi chủ động đưa ra quyết định.
Nhưng quyết định của Cố Nhàn Ảnh không phải là câu trả lời mà hắn mong muốn.
Cố Nhàn Ảnh bỗng nhiên nở nụ cười, vừa có chút bất lực vừa có sự kiên trì, nàng quay đầu lại nhìn Bình Sa, cất giọng nói mà chỉ hai người bọn họ mới có thể nghe thấy: “Đã có nhân - ắt sẽ có quả, thật ra Bình Sa tiền bối cũng biết mà, cho dù ta đồng ý để Hoa Ly đi, hắn cũng tuyệt đối không đồng ý.”
“Nếu đã thế, thì việc bây giờ ta nên làm là không để hắn rời đi, mà phải bảo vệ hắn thật tốt, không để câu nói của tiền bối trở thành sự thật.” Cố Nhàn Ảnh cuối cùng cũng kiềm chế được nụ cười, nghiêm túc thở dài nói: “Tiền bối thấy có đúng không?”
Những lời này tất nhiên không phải một sớm một chiều đã nghĩ ra, từ lúc Hoa Ly tỉnh lại nàng đã bắt đầu lo lắng, sau này khi Bình Sa đến, lại càng làm Cố Nhàn Ảnh không yên, không khỏi suy nghĩ đáp án cho câu hỏi này, nhưng mãi đến hôm qua nàng mới hiểu ra, đúng như lời Hoa Ly đã nói hôm qua, nàng quá quan tâm đến đối phương mà quên mất, đối phương cũng rất quan tâm đến mình.
Nếu hai người đã tâm đầu ý hợp, thì một mình nàng không có lý do, cũng không có tư cách gì mà quyết định tương lai của cả hai.
Nói xong những lời này, tảng đá lớn mà Cố Nhàn Ảnh đang đè nén trong đáy lòng cũng hoàn toàn biến mất, khi nói câu sau thì nàng mỉm cười lần nữa, cuối cùng giơ tay lên gõ cửa phòng của Hoa Ly.
Bình Sa dường như muốn nói gì đó nhưng ngay sau đó, trong phòng đã truyền đến tiếng động. Một lúc sau, Hoa Ly mở cửa bước ra, nhìn dáng vẻ của hai người đang chờ bên ngoài, hắn không khỏi ngạc nhiên hỏi: “A Nhàn, ngươi vừa nói chuyện phiếm với Bình Sa hả?”
Cố Nhàn Ảnh gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Hàn huyên một số chuyện.”
Hoa Ly tươi cười trong sáng, có vẻ tâm trạng rất tốt: “Ta vốn lo lắng Bình Sa sẽ làm A Nhàn sợ, xem ra Bình Sa cũng bắt đầu quen với nơi này rồi.” Hoa Ly quay đầu lại nhìn Bình Sa, cười nói: “Ta nói rồi mà, Bạch Vũ Kiếm Tông là chỗ tốt, ngươi đừng có xụ mặt nữa.”
Sắc mặt Bình Sa hơi đờ đẫn, tuy hắn lên tiếng đáp lời nhưng có vẻ hơi miễn cưỡng.
Cố Nhàn Ảnh buồn cười nhìn cuộc trò chuyện giữa hai người họ, sau đó mới nói: “Hôm nay chúng ta tới Kiếm Từ, đi thôi.”
Hoa Ly không hiểu, tuy hắn tới Bạch Vũ Kiếm Tông đã lâu nhưng cũng chưa đi nhiều nơi, đi đến đâu cũng là đi cùng với Cố Nhàn Ảnh, nên hắn hỏi: “Kiếm từ là nơi nào?”
Tâm trạng của Cố Nhàn Ảnh rất tốt, híp mắt cười vui vẻ: “Chờ ngươi tới rồi sẽ biết, đi thôi.”
Nàng nắm tay Hoa Ly, hai người sóng vai đi về phía trước, theo sau là Bình Sa với đôi mắt phức tạp.
*
Khi đi tới Kiếm Các thì Cố Nhàn Ảnh mới phát hiện, những đệ tử này bình thường phải chờ cả nửa ngày mới đến, vậy mà hôm nay không biết vì sao lại đến đông đủ cả, đều ngoan ngoãn ngồi bên trong chờ nàng.
Cố Nhàn Ảnh chắp tay sau lưng đi tới, nói: “Ta vốn cho rằng các ngươi không có hứng thú luyện kiếm nhưng hình như, ta đã trách làm các ngươi rồi.”
“Thái Sư Thúc Tổ nói đúng ạ.” Hạ Uẩn ngáp một cái, dáng vẻ như ngủ không đủ, hắn chỉ vào Diệp Ca bên cạch, nói: “Diệp Ca có hứng thú nhất, mới sáng sớm hắn đã lôi tất cả chúng con ra khỏi giường rồi.” Mấy người bên cạnh như phụ hoạ theo, đều ngáp một cái.
Diệp Ca trừng mắt nhìn Hạ Uẩn một cái, sau đó lại trừng mắt nhìn những người khác, đám đông lập tức im lặng.
Cố Nhàn Ảnh bị đám tiểu tử này làm cho bật cười thành tiếng, nhìn thấy Hoa Ly đứng trong góc cũng đang mỉm cười, rồi nàng nói: “Được, các ngươi đi theo ta, hôm nay chúng ta đến Kiếm Từ.”
“Kiếm Từ?” Hạ Uẩn lập tức đứng dậy: “Là từ đường ở phía tây của chúng ta sao?”
Cố Nhàn Ảnh gật đầu.
Những người khác cũng đồng loạt đứng dậy, tới tiểu sư muội Đàm Mộ Vũ bình thường ít nói, hiếm khi mở miệng nói chuyện cũng không khỏi rụt rè hỏi: “Nhưng trước đây, chưởng môn và Thích Đồng trưởng lão đều không cho chúng ta tới gần chỗ đó mà.”
“Ừm, chuyện đó đã là trước đây rồi.” Cố Nhàn Ảnh tiếp tục cười, phất tay áo xoay người nói: “Bây giờ không sao cả.”
Tuy lời nói nhẹ nhàng, bâng quơ nhưng sắc mặt của một số đệ tử, lại trang nghiêm hơn một cách khó hiểu, bọn họ có thể mơ hồ cảm nhận được sức nặng của những lời này.
Cố Nhàn Ảnh dẫn đường đi phía trước, theo sau là mấy đệ tử Kiếm Các, Hoa Ly và Bình Sa đi sau cùng, đoàn người chậm rãi đi về phía cửa tây của ngọn núi. Hoa Ly nhìn mãi thành quen, ánh mắt ôn hoà nhìn vào người đang đi đằng trước. Trải qua khoảng thời gian này, hắn đã có thể quen với việc đi đứng trên đôi chân của mình và không còn ngã nữa, Cố Nhàn Ảnh rất vui vì điều này, tất nhiên Hoa Ly cũng vui theo.
Nhưng Bình Sa đi bên cạnh Hoa Ly vẫn giữ bộ dạng ảm đạm như cũ, hắn đi theo Hoa Ly hồi lâu, xuyên qua mấy bãi đất trống và hành lang rộng mở, lại nhìn chằm chằm biểu hiện của Hoa Ly, cuối cùng nói: “Bình thường, nàng ta vẫn lạnh nhạt với người như vậy sao?”
Chợt nghe thấy lời này của Bình Sa, Hoa Ly không kịp phản ứng, mãi một lúc sau hắn mới khó hiểu hỏi: “Lạnh nhạt?”
Bình Sa không trả lời, mặt không biểu cảm gì mà nhìn người đang đi tuốt đằng trước, người đang giải đáp thắc mắc, trả lời câu hỏi cho một đám đệ tử Kiếm Các - Cố Nhàn Ảnh.
Cuối cùng Hoa Ly cũng hiểu ra, hắn dường như chẳng để ý chút nào đến hành vi vô tâm của Cố Nhàn Ảnh cả, chỉ vội vàng giải thích giúp nàng: “Ngày thường, A Nhàn phải dành rất nhiều công sức để dạy dỗ đồ đệ của mình, chúng ta không nên quấy rầy nàng.”
Bình Sa dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn thiếu chủ đang giúp người ngoài.
Hoa Ly sợ giải thích như vậy chưa đủ rõ ràng nên nói tiếp: “Dạy kiếm thuật là một việc rất khó, ta không giúp được nàng, cho nên chỉ có thể yên lặng, không làm nàng phân tâm, ta đứng đây nhìn nàng là được rồi, không phải rất tốt sao?” Nói tới đây, Hoa Ly không nén được lại liếc nhìn Cố Nhàn Ảnh đi phía trước đang tập trung giải thích kiếm thuật, trên mặt hiện lên ý cười: “Một A Nhàn nghiêm túc như vậy, rất khác với ngày thường, ta thích nhìn nàng ấy như vậy.”
Lúc này, Bình Sa ở bên cạnh đã cạn lời, chẳng ừ hử gì về câu nói của Hoa Ly, chỉ nhàn nhạt thu hồi tầm mắt.
Mặc dù Bạch Vũ Kiếm Tông đã không còn danh tiếng như xưa nhưng sự huy hoàng trước đây, vẫn còn được bảo tồn bên trong sơn môn. Có thể thấy cổng lớn và sảnh đường của Bạch Vũ Kiếm Tông rộng rãi và to lớn hơn bất kì môn phái nào. Toàn bộ môn phái rất rộng lớn, mọi người từ Kiếm Các đi tới Kiếm Từ cũng mất một lúc lâu.
Diện mạo của Kiếm Từ khác hoàn toàn so với những kiến trúc còn lại của Bạch Vũ Kiếm Tông, cả toà từ đường hết sức to lớn, những bức tường xám xịt và những mái hiên nặng nề, kiên cố tạo nên vẻ uy nghiêm vô hình, trước cổng lớn dựng hai bức tượng đá hình người trông rất kỳ lạ, mặt mũi hung dữ đang nhìn xuống mọi người.
“Đây chính là Kiếm Từ, những gì được tế bái bên trong đều là những nhân vật chói lọi nhất trong sơn môn của Bạch Vũ Kiếm Tông năm xưa.” Cố Nhàn Ảnh nói xong, liền giơ tay đẩy cửa, cửa lớn của Kiếm Từ đột nhiên rộng mở, mùi hương nhan khói và mùi rỉ sét nặng nề đồng thời bốc ra ập vào khứu giác. Từ đường trước mặt vô cùng rộng rãi nhưng thứ được tế bái bên trong không phải là bài vị, mà là kiếm.
Trong từ đường, trưng bày một loạt các hàng kiếm, kiếm ba thước, kiếm bảy thước, kiếm bản rộng, kiếm thập tự, thậm chí còn có cả kiếm đã gãy, chúng đều được lưu giữ trên bệ kiếm, mỗi một thanh kiếm đều có một quá khứ lãng mạn và một câu chuyện nặng tình.
Tầm mắt của Cố Nhàn Ảnh lướt qua những thanh kiếm, ánh mắt nàng dừng lại một lúc trên thanh kiếm gãy không còn vỏ bọc ở trong góc, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường, nàng quay người lại nói với giọng uy nghiêm chưa từng thấy: “Hãy vào trong bái tế thần kiếm.”
Dường như các đệ tử cũng bị Cố Nhàn Ảnh cảm nhiễm, tất cả đều trông rất nghiêm nghị, ngay cả hai đệ tử Thẩm Ngọc Sơn và Cung Nguy bị hai tượng đá hộ vệ hù doạ nên ôm nhau cứng ngắc cũng không khỏi ngây ngô mờ mịt mà buông tay nhau ra, thật cẩn thận đi theo phía sau nàng vào trong Kiếm Từ.
Có ba thanh kiếm được đặt ở trung tâm Kiếm Từ, ở giữa là một thanh kiếm cổ đơn giản bằng bạc dài bảy thước, lưỡi kiếm được chạm khắc thất tinh đồ văn(*), chính giữa dường như có ánh sáng rực rỡ chảy trong đó, như thể những vì sao trên trời đang chiếu rọi xuống. Hai bên còn lại, một bên là thanh kiếm bản rộng với hoa văn lửa đỏ ở giữa và bên kia là một thanh kiếm bằng gỗ trông rất bình thường.
*Hoa văn vẽ bảy ngôi sao.
Cố Nhàn Ảnh bước đến, cúi đầu bái lạy rồi quay lại nhìn đám đông.
Có vài tên đệ tử không hiểu ý nghĩa nhưng vẫn rụt rè, làm theo động tác cúi đầu bái lạy của Cố Nhàn Ảnh.
Giọng nói của Cố Nhàn Ảnh truyền đến, vang vọng trong Kiếm Từ, xa xăm mà uy nghiêm, như gió thoảng trong núi, sấm sét trong mây: “Từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ chính thức tu luyện kiếm thuật. Kiếm pháp của Bạch Vũ Kiếm Tông đã trải qua hàng nghìn năm, là tâm huyết và sự khổ luyện của tất cả các bậc tiền bối trong kiếm phái. Từ nay về sau, hành tẩu thiên địa, đừng quên sơ tâm(lòng dạ lúc ban đầu), ghi nhớ tông huấn, dùng thanh kiếm trong tay san bằng những bất công trong thiên hạ, dùng thanh kiếm trong tay để bước ra đời mà không phải hổ thẹn.”
Các đệ tử không nói nên lời, vùi đầu không dám nhìn kiếm trong đại điện.
*
Không biết từ lúc nào đã có một người đứng ngoài cửa, ông ta cao lớn hơn người bình thường, cơ bắp cuồn cuộn, trên người mặc y phục vạt ngắn, trong tay cầm năm thanh kiếm sải bước tiến vào Kiếm Từ, khi đi ngang qua Hoa Ly và Bình Sa thì dừng lại rồi nhẹ gật đầu với hai người.
Hoa Ly vội vàng đáp lễ với ông ta, Bình Sa nhìn ông, tuy không nói gì nhưng cũng làm động tác giống như thiếu chủ của mình.
Nụ cười lờ mờ xuất hiện trên khuôn mặt gã đàn ông, tiếp đến ông ta đi tới trước mặt của Cố Nhàn Ảnh, rồi trao kiếm vào tay nàng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương