Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!

Chương 32: A a a a! Tại sao lại là ba người bọn họ?



Vân Thước là người của Nguyệt Thanh Tông, vậy tại sao đệ tử thân truyền của hai tông môn lại quen biết nhau chứ?

Vân Thước vẻ mặt thiên chân vô tà đáp: “Từ nhỏ sư tỷ đã được sư phụ ta nhặt về nuôi lớn, sau lại không biết đã xảy ra chuyện gì, nhị sư tỷ giận dỗi ly tông.”

Đạo lý trăm điều thiện lấy hiếu làm đầu, một ngày làm thầy cả đời làm cha cũng được áp dụng cho Tu chân giới. Ruồng bỏ sư phụ nuôi lớn từ nhỏ, chạy tới tông môn khác, loại hành vi này không phải là sói mắt trằng thì là cái gì? Lập tức tất cả mọi người có mặt đều dùng một loại ánh mắt như nhìn kẻ khốn nạn mà khiển trách Diệp Kiều.

Giây tiếp theo, bóng kiếm hiện lên, biểu tình trên mặt Vân Thước lập tức cứng lại. Nàng ta bị kiếm khí đảo qua, không thể khống chế lui về phía sau hai bước, ngã bệt xuống đất, trong họng vọt lên mùi máu, mặc dù Diệp Thanh Hàn đã nhanh chóng đỡ lấy tuyệt đại bộ phận kiếm khí, nhưng Vân Thước vẫn bị kinh hãi, ngồi dưới đất khiến y phục dính đầy bùn, nhìn qua chật vật vô cùng.

Đầu sỏ gây tội Mộc Trọng Hi tùy tiện nhìn chằm chằm nàng ta, lộ ra nụ cười xán lạn: “Vân sư muội, hôm nay tiểu sư muội nhà ta không đánh ngươi, là bởi vì nàng có tố chất.”

“Mà hôm nay ta đánh ngươi.” Hắn nhếch miệng: “Là bởi vì ta không có tố chất.”

Mọi người: “...”

Trường Minh Tông các ngươi cũng hiểu hai chữ tố chất cơ à!

“Không phục thì bảo Nguyệt Thanh Tông các ngươi cùng ta đánh một trận.” Sư muội nhà ai mà không phải là bảo bối.

Vấn Kiếm Tông có tiểu sư muội, tông môn bọn họ thật vất vả mới có một người, Mộc Trọng Hi là một thẳng nam không thể nghe hiểu cái gọi là ngôn ngữ của trà xanh, hắn chỉ nghe ra Vân Thước đang lén lút muốn đào tiểu sư muội nhà mình trở về Nguyệt Thanh Tông! Như vậy sao được? Vì thế không thể nhịn được nữa Mộc Trọng Hi liền động thủ.

Diệp Kiều: “Oa nga~” Tứ sư huynh lúc không ngốc nghếch thì cũng rất soái nha.

Một kiếm kia quá mức đột ngột, hơn nữa không có sát ý, vì thế cho dù là Diệp Thanh Hàn cũng không kịp phản ứng.

Thiếu niên nọ nâng Vân Thước dậy, trong mắt xẹt qua vài phần lạnh lẽo, nhưng Diệp Thanh Hàn rốt cuộc vẫn có đầu óc, hiện tại hắn cùng Vân Thước chẳng qua cũng mới chỉ tới giai đoạn có chút hảo cảm, chút cảm giác mông lung đó còn chưa đáng cho hắn rút kiếm chĩa về phía Trường Minh Tông.

Vân Thước nhìn Diệp Thanh Hàn thờ ơ, rốt cuộc rốt cuộc không thể khống chế được nữa, bật khóc thành tiếng.

Mộc Trọng Hi bịt tai: “Lại nữa.”

Dây dưa không xong a.

Vân Thước khóc như hoa lê dính mưa, tuy người của Vấn Kiếm Tông tâm lạnh cũng không nhịn được mà muốn tiến lên an ủi vài câu, rốt cuộc một màn mỹ nhân rơi lệ như thế này cũng thật sự hiếm thấy.

Mặc kệ đám người kia rời đi, Diệp Kiều dứt khoát ngồi trên mặt đất, cùng Đoạn Hoành Đao nghiên cứu cây gậy trong tay.

Ba người chụm đầu ghé tai, lầm nhầm nửa ngày cũng không tìm ra được nguyên cớ.

“Tầm bảo thú của Vân Thước thích cây gậy này như vậy, trên đó tuyệt đối có cổ quái.”

Đoạn Hoành Đao như suy tư gì đó, nói: “Hoàn toàn nhìn không ra chất liệu của thứ này, ta đoán khả năng cao con tầm bảo thú kia là lần theo mùi vị của cây gậy này mà tới. Trước mắt ta giúp ngươi khắc lên đó một chú văn phong ấn, vạn nhất thật sự đưa tới con đại yêu thú nào thì thảm mất.”

Diệp Kiều thành khẩn cảm tạ một tiếng. Khó trách Thành Phong Tông có tiền, loại tay nghề toàn năng này có ai sẽ không thích chứ.

Sắc trời tối dần tối xuống, Đoạn Hoành Đao mân mê cây gậy vẽ phù văn, Mộc Trọng Hi lựa chọn đả tọa tu luyện, từng người đều có chuyện phải làm, Diệp Kiều tính tính thời gian, hỏi: “Bí cảnh xuất hiện dài nhất là bao nhiêu ngày?”

“Thời gian Đại bí cảnh mở ra, khoảng chừng năm ngày.”

“Vậy chẳng phải là ngày mai đã kết thúc rồi sao?” Nàng chớp chớp mắt: “Ai. Ta còn muốn chơi nữa.”

Đoạn Hoành Đao vô lực muốn mắng người. Đúng là Diệp Kiều chơi rất vui. Chỉ có Nguyệt Thanh Tông là bi thương mà thôi. Đều là tới tầm bảo, kết quả đám người Tống Thanh Hàn cái gì cũng chưa làm đã bị kéo lên đầu một đống thù hận, mấu chốt là hắn còn không biết do ai gây ra. Quá thảm~Có điều đi theo Diệp Kiều đúng là rất sảng khoái, chỉ cần đi phía sau nhặt của hời là tốt rồi, ai.. Sao tông môn của hắn lại không có một sư muội lợi hại như vậy chứ!

Năng lực hành động của Đoạn Hoành Đao rất mạnh, tốn hơn một giờ đã khắc xong chú văn phong ấn, Diệp Kiều đánh giá cây gậy trong tay, nàng không phải khí tu, tự nhiên không nhìn ra điểm khác thường trên cây gậy.

Đoạn Hoành Đao tri kỷ giải thích: “Thời gian có hạn, ta chỉ khắc được chú văn phong ấn lâm thời, nếu ngươi muốn cởi bỏ phong ấn thì chỉ cần dùng linh lực lau sạch là được.”

Diệp Kiều đánh giá cây gậy trong tay, tỏ vẻ hiểu rồi.

“Vì sao các ngươi lại xuống núi thế?” Đêm dài dần trôi, hai người câu được câu chăng bắt đầu cuộc đối thoại thiếu dinh dưỡng.

Diệp Kiều thở dài, đáp: “Bởi vì trong cấm địa quá nhàm chán, ta cùng nhị sư huynh dùng truyền tống phù trốn xuống núi.”

“...”

Trốn ra ngoài?

Làm một bảo bảo ngoan ngoãn, Đoạn Hoành Đao trợn mắt há mồm, còn có thể chuồn êm ra ngoài như vậy sao?

Diệp Kiều đùa nghịch Đoạt Duẩn trong tay, nhìn ra hắn khiếp sợ, cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy. Có điều hy vọng đại sư huynh không phát hiện hai chúng ta lén trốn xuống núi.”

Bằng không, khả năng cao là Chu Hành Vân sẽ đương trường tan vỡ mất?

Sáng sớm hôm sau, bí cảnh sắp đóng lại, tất cả các tu sĩ tụ tập tới rồi cùng nhau tìm kiếm cửa ra, có rất nhiều quen biết nhau, lấy Tống Hàn Thanh cầm đầu, chúng đệ tử Nguyệt Thanh Tông không biết đã trải qua những gì, tông phục rách nát tung toé, hoàn toàn không còn vẻ ngăn nắp kiêu ngạo như lúc mới tiến vào nữa. Diệp Kiều suy đoán, chắc là bọn họ bị một đám tán tu đuổi giết, mới biến thành bộ dáng này.



Tống Hàn Thanh liếc mắt một cái liền thấy được Diệp Kiều, nhưng lúc này hắn không có công phu tìm nàng tính sổ, mà đang nhìn chằm chằm Vân Thước. Hắn đang cực kì tức giận, mấy ngày trong bí cảnh chưa thu được gì vào tay còn chưa tính, lại vô duyên vô cớ bị một đám tán tu đuổi theo truy hỏi hắn giấu tinh thạch ở chỗ nào. Tống Hàn Thanh quả thực muốn mắng cha chửi mẹ rồi, làm sao hắn biết được Vân Thước giấu tinh thạch ở đâu, tiểu sư muội kia của hắn có chủ ý, vẫn luôn tung ta tung tăng đi theo Vấn Kiếm Tông, bọn họ một mực đuổi theo người của Nguyệt Thanh Tông đánh đấm cái gì? Có bản lĩnh thì đi đánh Vân Thước đi.

Nghĩ thì nghĩ vậy, hắn vẫn cố nhẫn nhịn cơn tức giận trong lòng, giữ chặt Vân Thước hỏi: “Tiểu sư muội, ngươi lấy được tinh thạch hệ hỏa sao?”

Vân Thước sửng sốt, tinh thạch hệ hỏa?

“Không có nha.” Nàng ta vẻ mặt mờ mịt, chỗ tinh thạch kia không phải bị Diệp Kiều cầm đi sao? Hỏi nàng làm cái gì?

Tống Hàn Thanh lại cho rằng nàng ta đang giả ngu, muốn nuốt tinh thạch một mình. Vì thế đáy lòng càng tức giận.

Đang lúc hắn định tiếp tục chất vấn, thì cửa ra bí cảnh đã xuất hiện, Vân Thước cảm thấy thật sự không thể hiểu được sư huynh nhà mình, không muốn để ý tới hắn, quay đầu lôi kéo tay Diệp Thanh Hàn, mềm mại nói: “Đại sư huynh, chúng ta đi thôi. Ta có bản đồ bí cảnh, biết con đường nào là an toàn nhất.”

Địa điểm xuất hiện cửa ra của bí cảnh không cố định, yêu cầu tu sĩ phải tự mình đi tìm kiếm, Vân Thước nói vô cùng chắc chắn, trong tay nàng ta cũng thật sự là có bản đồ. Nhưng Diệp Kiều lại là người cầm kịch bản nha. Trong tiểu thuyết con đường Vân Thước chỉ xác thật không sai, nhưng tử thương cũng rất thảm trọng, đoàn người đụng phải một đại yêu thú Nguyên Anh kỳ, một vài tán tú không có thực lực tự bảo vệ mình cũng phải táng thân trong bụng yêu thú. Có lẽ là vì muốn cấp trang bị cho nữ chủ, con đường kia tuy rằng đã chết không ít tán tu, nhưng thu hoạch của Vân Thước cũng rất lớn, sau khi cùng một đám người hợp lực chém giết yêu thú Nguyên Anh kỳ, bắt được không ít linh quả, nhưng cũng bởi vì như thế, nàng ta kích phát kết giới xung quanh, dẫn tới mọi người bị nhốt ở bên trong, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.

Diệp Kiều mắt thấy nhóm tán tu kia sắp đi theo mấy người Vân Thước, không nhịn được mà nói một câu: “Có ai muốn đi theo chúng ta không?”

Lời này của nàng có chút không biết tự lượng sức mình.

Một đám tu sĩ nhìn nàng, ánh mắt rõ ràng viết: Một tu sĩ Trúc Cơ? Đi theo ngươi làm gì?

Vân Thước cũng hít sâu một hơi, quay đầu bất đắc dĩ nói: “Sư tỷ, ngươi không cần náo loạn, ta có bản đồ.”

Diệp Kiều trầm mặc một lát cất tiếng: “Ta khuyên các ngươi, thật sự đừng đi.”

Đi cùng đường với nam nữ chủ, có lẽ bọn họ không chết được, nhưng một số người qua đường ẤT, Giáp không quan trọng nhất định sẽ bị liên lụy.

Tống Kiến cười nhạo: “Ngươi ở đây dong dong dài dài cái gì thế Diệp Kiều, là muốn thể hiện bản thân sao?”

“Con người ta đây là kiểu người khác không cho ta làm cái gì, ta càng muốn làm cái đó.”

Lời nói khiêu khích này của Tống Kiến không hề khiến Diệp Kiều có nửa điểm gợn sóng.

Nàng thậm chí có tâm tình hỏi lại: “Người khác không cho ngươi làm cái gì, ngươi lại càng muốn làm sao?”

“Ta đây có thể lí giải là..” Diệp Kiều như suy tư gì: “Ta không cho ngươi ăn cứt, ngươi lại càng muốn đi ăn đúng không?”

“...”

Ai dạy ngươi lý giải như vậy hả?

Diệp Kiều chặn họng Tống Kiến xong, lặp lại lời vừa rồi một lần nữa, thấy tất cả mọi người kiên định lựa chọn đi theo Vân Thước, cũng không lại tiếp tục làm chuyện vô dụng, liền quay lại nói với hai người bạn đồng hành: “Chúng ta đi thôi.”

Ngăn cản không được đám người muốn tìm cái chết, vậy thì không ngăn trở nữa.

Đương nhiên cũng có người thấy ngữ khí quá mức nghiêm túc của Diệp Kiều liền bị dọa sợ, do dự một lát cũng lựa chọn đi theo bọn họ, nhưng cũng chỉ là số ít tán tu, đại bộ phận vẫn cảm thấy đi theo đệ tử Vấn Kiếm Tông có cảm giác an toàn hơn.

Ban đầu Đoạn Hoành Đao còn có chút không tin được Diệp Kiều, toàn bộ hành trình đều vô cùng khẩn trương, sợ trên đường gặp phải đại yêu thú gì đó mổ bụng mình, kết quả đến cuối cùng hắn phát hiện bản thân đã suy nghĩ quá nhiều. Đừng nói yêu thú, đến cả con chim cũng chưa thấy. Thuận lợi đến mức không tin nổi.

“Khoan đã.” Đoạn Hoành Đao túm lấy tay áo Diệp Kiều: “Ngươi không phải là ty sĩ học mệnh lý chứ?”

Diệp Kiều chớp mắt: “Đương nhiên không phải, ta nói bậy thôi.” Cũng không thể nói cho bọn họ nghe, trong tay mình cầm kịch bản được.

Sau khi dẫn đám tán tu rời khỏi bí cảnh, Diệp Kiều thuận lợi thu hoạch được ánh mắt cảm kích của mọi người.

Đoạn Hoành Đao nhìn cửa ra, mắt sáng rực lên: “Chúng ta mau đi ra đi.”

Có thể thuận lợi ra khỏi đại bí cảnh, còn lấy được không ít thứ tốt, Đoạn Hoành Đao đã cực kì thỏa mãn, nhưng Diệp Kiều không đi theo hắn đi ra ngoài, mà quay lưng chuẩn bị về đường cũ.

“Ngươi muốn làm cái gì?” Thấy vậy Đoạn Hoành Đao sợ tới mức giật nảy mình chạy nhanh bắt lấy tay nàng: “Không đến hai canh giờ nữa bí cảnh sẽ hoàn toàn đóng lại, ngươi định làm gì?”

Diệp Kiều làm bộ làm tịch thở dài, đáp: “Ta đi bắt mấy con yêu thú.”

Đoạn Hoành Đao: “?” Nếu hắn nhớ không lầm, tu vi thấp nhất của yêu thú trong đại bí cảnh cũng là Trúc Cơ trung kỳ đi? Nàng chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ mà đòi đi bắt yêu thú? Chắc chắn là không phải bị yêu thú bắt sao?

“Ngươi nghiêm túc?” Đoạn Hoành Đao không thể tin hỏi.

Diệp Kiều gật đầu.

Đoạn Hoành Đao cũng không biết người này lấy đâu ra tự tin mà có thể nói đi bắt yêu thú, hắn cắn chặt răng: “Thôi được.”

“Ta bồi ngươi đi.” Ở chung nhiều ngày như vậy, cũng không thể mặc kệ nàng đi tìm chết!



Mộc Trọng Hi nhìn tiểu sư muội nhà mình muốn đi tìm đường chết, ôm lấy cái đầu đau nhức, nhưng còn có thể làm sao bây giờ, chiều ý nàng thôi.

Ba người lại một lần nữa quay trở về đường cũ, Đoạn Hoành Đao dọc theo đường đi đã bắt đầu quen nghe Diệp Kiều chỉ huy, bởi vậy hắn hỏi: “Chúng ta muốn đi đâu bắt yêu thú?”

Diệp Kiều chỉ đáp một câu: “Đừng nóng vội, chúng ta đi xem náo nhiệt trước đã.”

Náo nhiệt? Ai náo nhiệt?

Thực mau hai người liền giải thích được nghi hoặc. Thì ra là đi xem Nguyệt Thanh Tông cùng Vấn Kiếm Tông náo nhiệt!

Vân Thước cùng mọi người đi theo một con đường khác, hiện đang bị nhốt trong kết giới, bí cảnh không bao lâu nữa sẽ đóng lại, mọi người đều sốt ruột xoay quanh. Bọn họ không muốn bị nhốt đến chết ở trong bí cảnh này đâu.

Diệp Kiều thấy thế không nhanh không chậm ném một lá phú truyền âm vào trong kết giới. Người ở trong Kết giới không ra được, nhưng người ở bên ngoài kết giới lại có thể đi vào, Diệp Kiều vì phòng ngừa bản thân nhỡ chân đi vào kết giới, cố ý đứng cách bọn họ xa một chút, dùng truyền âm phù giao lưu.

Tống Hàn Thanh vươn tay bắt lấy truyền âm phù, sau khi nghe được thanh âm, hắn sửng sốt: “Diệp Kiều?”

“Ngươi không chết?”

Diệp Kiều: “Ngươi mới chết đấy.”

Nàng không nhanh không chậm đi ra, cười tủm tỉm chào hỏi đám người bị nhốt trong kết giớ: “Chào.”

Thanh âm được Truyền âm phù truyền rõ ràng khắp toàn bộ kết giới.

Mộc Trọng Hi: “Chào~”

Đoạn Hoành Đao dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, không thể không làm theo đội hình: “Chào.”

Nghe được từ “Chào” quen thuộc, dạ dày Tống Hàn Thanh lại bắt đầu đau. A a a sao lại là ba người bọn họ?

Mắt thấy Tống Hàn Thanh há mồm muốn mắng chửi người, Diệp Kiều không cho hắn cơ hội này, lưu loát cắt đứt truyền âm phù.

Mộc Trọng Hi: “Hả? Ngươi không nghe một chút sao?”

“Không nghe.” Diệp Kiều phá lệ bình tĩnh nói: “Lòng tự trọng của ta rất cao. Nghe không được lời mắng chửi của hắn.”

“...”

Không hổ là ngươi.

Mộc Trọng Hi bắt đầu có chút lo lắng Tống Hàn Thanh có thể bị chọc tức đến xuất huyết não không?

Sau khi cắt đứt truyền âm phù, Tống Hàn Thanh mắng chửi càng kịch liệt, đáng tiếc cách một tầng kết giới không ai nghe hiểu hắn đang mắng cái gì. Chờ đối phương không còn sức lực mắng người nữa, Diệp Kiều lại không nhanh không chậm, dùng thái độ cực kỳ gợi đòn, ném cho hắn một lá truyền âm.

Lần này Tống Hàn Thanh học được thông minh, hắn không cầm lấy truyền âm phù mà vứt nó cho Tống Kiến. Trước đó Tống Kiến bị chọc tức còn chưa rõ ràng tình hình trước mắt sao, hắn lập tức như bắt được củ khoai lang nóng phỏng tay, lập tức ném cho đại sư huynh.

Diệp Thanh Hàn: “...”

Hắn theo bản năng không muốn giao lưu với Diệp Kiều, quay đầu muốn ném cho những người khác, lại phát hiện đã không có người cho hắn ném nữa. Không có biện pháp. Nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, Diệp Thanh Hàn chỉ có thể tiếp nhận truyền âm phù.

“Chào.” Diệp Kiều nhiệt tình cùng hắn chào hỏi, nàng đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Các ngươi muốn ra ngoài không?”

“Ngươi? Ngươi có biện pháp đi ra ngoài?” Vừa rồi nghẹn một bụng lửa giận, Tống Hàn Thanh thăm dò, cười lạnh hỏi.

Các tán tu hoàn toàn không thể nhịn được nữa mà tức giận mắng: “Các ngươi còn có tư cách hỏi? Nếu không phải bởi vì sư muội ngươi dẫn đường lung tung, thì sao chúng ta lại chết nhiều người như thế chứ?”

Bọn họ đi theo Vân Thước, kết quả đám đệ tử đại tông môn không ai xảy ra chuyện, nhưng tán tu lại chết một đống người, cuối cùng thứ tốt đều bị Vân Thước lấy mất, họ còn bởi vì Vân Thước kích phát kết giới mà bị nhốt trong đó. Một đám người oán hận cực kỳ.

Vân Thước sắc mặt trắng nhợt, co rụt trong lòng Diệp Thanh Hàn nói: “Thực xin lỗi.”

“...”

Không ai để ý đến lời xin lỗi của nàng ta, lúc này tất cả mọi người chỉ muốn được ra ngoài.

Diệp Kiều ngồi xổm bên ngoài kết giới, chống cằm, cười tủm tỉm nói: “Nếu không thì như vậy, Nguyệt Thanh Tông cùng Vấn Kiếm Tông các ngươi ra giá đi. Số linh thạch làm ta vừa lòng, ta sẽ nghĩ cách thả các ngươi ra ngoài.”

Mới vừa bị hố linh thạch, gương mặt Tống Hàn Thanh cùng Diệp Thanh Hàn đều không hẹn mà cùng đen như đít nồi.

Đoạn Hoành Đao bội phục nói: “Ngươi thật sự không sợ thời điểm đại bỉ hai tông này kết phường nhằm vào ngươi sao?”

Diệp Kiều đúng lý hợp tình đáp: “Đắc tội thì đã đắc tội rồi, khẳng định là phải đắc tội đến chết a.”

Đây chính là đạo lý nợ nhiều không lo, lợn chết không sợ nước sôi đấy.
Chương trước Chương tiếp