Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!

Chương 33: Vu hồ, cất cánh



Đối với kiến nghị thành khẩn vừa rồi của Diệp Kiều, không ai để ý tới, Diệp Thanh Hàn thậm chí còn lựa chọn rút kiếm, bổ về phía kết giới, kết quả bị phản phệ gấp đôi lần kiếm khí làm hắn bị thổ huyết.

“Diệp, Diệp sư huynh.” Vân Thước đỡ lấy đối phương, hoảng loạn vô thố, nước mắt lập tức rơi xuống hỏi: “Huynh không sao chứ?”

Diệp Thanh Hàn lắc đầu, chưa từ bỏ ý định một lần nữa rút kiếm bổ về phía kết giới. Lúc này hắn lại khom lưng phun ra thêm một ngụm máu, sắc mặt trắng đi vài phần.

Vân Thước lập tức lấy ra lụa khăn lau vết máu cho hắn, hai người liếc mắt đưa tình, không khí cũng trở nên kiều diễm ái muội hơn. Nếu như xem nhẹ kết giới cùng các tu sĩ đang gấp gáp đến phát điên thì đúng là lãng mạn. Chỉ có thể nói buồn vui giữa người với người cũng không thể tương thông, có người yêu đương, có người vì mạng nhỏ mà sốt ruột.

“Ưu nhã, quá ưu nhã.” Đứng ngoài kết giới xem náo nhiệt, Diệp Kiều vừa vỗ tay vừa cảm thán.

Không hổ là Long Ngạo Thiên bản tu chân giới, hộc máu mà vẫn không quên duy trì phong độ.

Theo cốt truyện gốc thì bọn họ làm thế nào mà ra ngoài được ấy nhỉ? À, hoàn toàn dựa vào Diệp Thanh Hàn. Vì để phá vỡ kết giới, nam chủ tự biến mình thành cây chùy. Hao hết linh lực bị phản phệ đế phun ra cả chậu máu, cuối cùng mới miễn cưỡng mang theo Vân Thước đi ra khỏi bí cảnh, có thể nói đây chính là mấu chốt giúp cho tình cảm của hai người này tăng vọt. Vân Thước bị cảm động đến rối tinh rối mù, cho rằng chỉ có loại nam nhân lòng mang đại ý như vậy mới đáng giá cho nàng ta ái mộ.

Diệp Thanh Hàn có năng lực mở ra kết giới, nhưng không đại biểu hắn sẽ không bị thương, dưới tiền đề là chỉ còn hai canh giờ bí cảnh sẽ bị đóng lại, tất cả mọi người đều sốt ruột đến điên rồi, Tống Hàn Thanh rốt cuộc không bình tĩnh được nữa, hô: “Diệp Kiều.”

“Ta biết ngươi có biện pháp.”

“Chúng ta nhiều người như vậy, ngươi không thể làm ra chuyện thấy chết mà không cứu đúng không?”

“Các trưởng lão Trường Minh Tông dạy dỗ các ngươi như vậy sao?”

Đều lúc này, Tống Hàn Thanh con không quên dùng đạo đức trói buộc nàng. Nhưng Diệp Kiều vẫn luôn tuân theo tôn chỉ, chỉ cần nàng không có đạo đức, ai cũng không thể trói buộc được mình.

Nàng ngồi xếp bằng bên ngoài kết giới, cười giả lả: “Các ngươi không ra ngoài được ta có thể có biện pháp nào chứ.”

Tống Hàn Thanh: “Pháp khí kia của Trường Minh Tông các ngươi đâu?” Hắn tận mắt nhìn thấy nàng dùng thứ kia nổ tung bụng của yêu thú.

Nói vậy thì phá vỡ kết giới này cũng không thành vấn đề đi?

Diệp Kiều sờ sờ cằm: “Không có.”

“Đã dùng hết rồi.”

Hơn nữa nói thế nào thì bom cũng chỉ tạo ra được chút thương tổn vật lý, đối với loại pháp thuật kết giới cao như vậy sẽ tạo thành công kích không lớn.

Diệp Kiều nói làm cõi lòng Tống Hàn Thanh lạnh như tro tàn. Hắn chưa từ bỏ ý định, móc từ trong túi không gian ra rất nhiều bùa chú, ý đồ ném về phía kết giới, thử xem có thể phá vỡ nó hay không. Kết quả đều bị phản phệ trở lại không ngoại lệ.

Nhìn đám người bận rộn, Diệp Kiều bắt đầu nghiêm túc đề xuất kiến nghị cho bọn họ: “Làm không xong thì ngày mai lại làm, nói không chừng ngày mai các ngươi đã chết, vậy thì cũng không cần làm nữa.”

“...”

Câm mồm a Diệp Kiều! Ngươi không nói những lời tổn thương tinh thần người ta như thế thì sẽ chết sao?

Lúc này Diệp Kiều lên tiếng nói mấy lời vô lại đó quả thực chọc cho người ta nghẹn chết.

Tống Hàn Thanh hít sâu một hơi, ác ý nhìn Diệp Kiều: “Nếu chúng ta ra không được, ngươi cho rằng các ngươi đi ra ngoài sẽ không bị chụp cho cái mũ thấy chết mà không cứu sao?”

Không ngờ Diệp Kiều lại càng vô lại hơn hắn, đáp: “Vậy ngươi cũng đừng sống nữa, chờ ngươi chết rồi, ta có bị chụp cho cái mũ thấy chết mà không cứu hay không cũng không quan trọng.”

Tới, cho nhau thương tổn đi.

Thực hiển nhiên, Tống Hàn Thanh bị Diệp Kiều sặc cho không có biện pháp gì, kết quả là chính mình bị nghẹn một bụng khí.

Nàng khí định thần nhàn, quá mức bình tĩnh, dưới tình huống bất đắc dĩ, Diệp Thanh Hàn lựa chọn cùng nàng giao dịch.

“Ngươi muốn bao nhiêu linh thạch?”

Diệp Kiều bất động thanh sắc vuốt ve KFC đang cuộn thành một cục bông, hỏi: “Ngươi cảm thấy tính mạng của Vấn Kiếm Tông các ngươi giá trị bao nhiêu tiền?”

Diệp Thanh Hàn nghẹn họng, cuối cùng chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí: “Mười vạn linh thạch thượng phẩm.”

“...“. Đam Mỹ Trọng Sinh

Diệp Kiều không nói chuyện, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm hắn, dài giọng nói: “Nga~thì ra thân truyền tôn quý của Vấn Kiếm Tông cũng chỉ trị giá mười vạn linh thạch thượng phẩm?”

“...”

Cho dù là Diệp Thanh Hàn thần sắc vạn năm lạnh nhạt bất biến cũng vì câu nói này của nàng mà nứt ra, trên đời sao lại có loại người này? Bốn chữ một vừa hai phải này Diệp Kiều có biết viết như thế nào không vậy?

Hiển nhiên Diệp Kiều cũng không biết, nàng thậm chí bắt đầu làm cuộc đấu giá: “Nguyệt Thanh Tông có ra giá cao hơn không?”

Diệp Kiều chờ nửa ngày không ai trả lời, nàng lại kéo dài giọng: “Nga~thì ra thân truyền tôn quý của Nguyệt Thanh Tông cũng không đáng giá mười vạn linh thạch a.”

Tống Hàn Thanh: “...”

“Nga” cái cây búa nhé!

So sánh ra thì phù tu vẫn có tiền hơn một chút, mắt thấy thời gian đang từ từ trôi qua, Tống Hàn Thanh cuối cùng không kìm nén nổi nữa, mở miệng nói: “Mười lăm vạn linh thạch thượng phẩm.”

“Nhiều hơn ta cũng không có đâu.”

Hắn nghiến răng nghiến lợi, hận không thể khiến thời gian chảy ngược, cách xa Vân Thước ra một chút. Nếu không phải là nàng ta kiên trì đi con đường này, sao có thể gặp phải đại yêu thú Nguyên Anh kỳ? Nếu không phải nàng ta ham linh quả, lại làm sao chạm vào kết giới xung quanh?

Diệp Kiều biết lông dê kéo nhiều thì sẽ trọc, nàng một vừa hai phải vỗ vỗ tay, không chút hoang mang lấy từ trong túi không gian một tờ giấy trắng, hỏi: “Muốn lập chứng từ không?”

Chứng từ.. Mẹ nó ngươi còn mang theo cả giấy bút?

Tống Hàn Thanh nghẹn một hơi, nhìn Diệp Kiều đẩy chứng từ vào trong kết giới, hắn chỉ có thể ấn xuống dấu tay.

Diệp Thanh Hàn trầm mặc không nói, cũng ấn dấu tay xuống. Nhìn tình cảnh này trong lòng Tống Hàn Thanh thế mà lại cân bằng xuống một cách quỷ dị.



Đây đại khái chính là cảm giác 'thì ra không phải một mình ta xui xẻo', làm tâm tình thống khổ của hắn giảm bớt không ít.

Một hơi đắc tội thân truyền hai tông, bộ dáng Diệp Kiều lại không có chút chột dạ nào, thong thả ung dung đứng lên, nói: “Chúng ta đi thôi.”

“Đi đâu?” Đoạn Hoành Đao thiếu chút nữa cho rằng nàng đang chơi những người kia.

Không ngờ Diệp Kiều đúng lý hợp tình đáp: “Bắt yêu thú a, ta đã nói ngay từ đầu rồi còn gì.”

“...”

Sao nàng vẫn còn nhớ chuyện này thế?

Mộc Trọng Hi kịch bản hành động của tiểu sư muội nhà mình hoàn toàn khác người! Mọi người ở trong đại bí cảnh có thể lấy được chỗ tốt thì lấy, tranh thủ tồn tại chờ bí cảnh tiêu tán, an an toàn toàn hồi tông môn không phải sao? Loại thời điểm này ai lại nhàn rỗi không có việc gì đi thám hiểm yêu thú kia chứ.

Sự thật chứng minh người đó chính là Diệp Kiều. Hơn nữa, thật đúng là bị nàng thuận lợi tìm được địa điểm hai đại yêu thú ẩn thân. Hai yêu thú kia đều có tu vi Kim Đan, tuy Mộc Trọng Hi có thể đánh, nhưng nhớ lời Diệp Kiều dặn dò, hắn kiềm chế xúc động muốn động thủ, toàn bộ hành trình chỉ quan sát Diệp Kiều tìm đường chết.

Tiểu sư muội lén lút ngồi xổm xuống, lúc hai con yêu thú đang ngủ, nàng nắm lên cục đá hung hăng nện về phía chúng nó. Đánh lén xong Diệp Kiều liền chạy.

Nàng dùng Đạp thanh phong nhanh chóng đổi vị trí, thoát khỏi móng vuốt sắc bén của yêu thú. Hai con yêu thú phẫn nộ rít gào, Diệp Kiều lại cảm thấy không đủ, trong quá trình chạy trốn không ngừng trêu chọc đám yêu thú ven đường, Đoạn Hoành Đao đang đứng một chỗ chờ đợi, nhìn thấy Diệp Kiều chạy đến như điên, đáy lòng hắn sinh ra vài phần dự cảm không lành.

“Diệp Kiều?”

Diệp Kiều cũng không quay đầu lại hô: “Chạy mau.”

Đoạn Hoành Đao theo bản năng bỏ chạy cùng nàng, hắn không dám quay đầu lại xem, bởi vì động tĩnh đã thực dọa người. Phảng phất có tồn tại khủng bố gì đó, làm người ta tê dại cả da đầu.

“Vì sao phải chạy?” Hắn nhịn không được hỏi.

Diệp Kiều bình tĩnh đáp: “Theo phía sau ta có hai yêu thú Kim Đan kỳ, sáu yêu thú Trúc Cơ hậu kỳ, tám yêu thú Trúc Cơ trung kỳ.”

Đoạn Hoành Đao: “?”

Vì sao lại có nhiều yêu thú đuổi theo ngươi như vậy? Mẹ nó, người đã làm ra chuyện gì thế Diệp Kiều!

Nếu không phải thời cơ không đúng, hắn còn cho rằng mình sẽ hóa thân thành Mã giáo chủ bắt lấy y phục Diệp Kiều điên cuồng hét lên.

Đoạn Hoành Đao chạy như điên được một lúc, phát hiện hai người Mộc Trọng Hi cùng Diệp Kiều đã chạy trước mình một đoạn. Hắn âm thầm chửi bới một phen.

“Bí quyết của Trường Minh Tông các ngươi chính là chạy trốn mau, các ngươi mà cũng xứng trở thành thân truyền sao?”

Mẹ nó, một đám người động cái là chạy như thỏ, đều là cao thủ trốn chạy a.

Ba người một đường chạy nhanh như chớp về phía kết giới, trong nháy mắt một con yêu thú Kim Đan kỳ nhào lên, Diệp Kiều đột nhiên vọt vào trong kết giới của đám người Vân Thước.

Kết giới cho phép người sống tiến vào, nhưng yêu thú lại không nằm trong phạm vi cho phép. Một đám yêu thú bị ngăn ở bên ngoài bắt đầu cuồng nộ, điên cuồng cắn xé kết giới, âm thanh khiến cho người ta không khỏi tê dại cả da đầu.

“Các ngươi làm cái gì vậy?”

Trong kết giới Tống Hàn Thanh nhìn thấy Diệp Kiều vọt vào, đầu hắn sắp nổ tung rồi.

“Ngươi dẫn đám yêu thú đến đây đấy hả?”

Chỉ thấy hai con yêu thú Kim Đan kỳ đang điên cuồng vỗ móng vuốt đâm vào kết giới, từng đợt tiến công, rất khó mà không khiến người ta hoài nghi Diệp Kiều đã làm ra chuyện không bằng cầm thú gì đó.

Diệp Kiều nhún vai: “Không làm gì. Các ngươi chờ chúng nó tiêu hao kết giới không sai biệt lắm, là có thể ra tay.”

Người tài giỏi thì phải lợi dụng được tất cả tình huống xung quanh kìa. Nàng tin tưởng vững chắc chỉ cần kéo đủ giá trị thù hận thì cho dù là yêu thú cũng sẽ nhịn không được mà chụp chết mình, không thấy đám yêu thú kia đều đã phát cuồng sao?

“Trốn, chạy ra ngoài sao?” Bị đuổi theo một đường, Đoạn Hoành Đao còn chưa lấy lại tinh thần, hốt hoảng hỏi.

Hắn cảm thấy khoảng thời gian đi theo Diệp Kiều, còn kích thích hơn một năm hắn ra ngoài rèn luyện.

Diệp Thanh Hàn nhìn yêu thú vây quanh bên ngoài, đoán được ý đồ của nàng, hỏi: “Ngươi là muốn lợi dụng đám yêu thú này tới đánh vỡ kết giới?”

Cũng không phải là không thể.

Chỉ là.. Người bình thường không phải đều dựa vào bản thân nỗ lực đánh nát kết giới sao?

“Sao ngươi lại có thể đầu cơ trục lợi như vậy?” Diệp Thanh Hàn mặt mày lãnh đạm, dùng một loại ánh mắt khó có thể lý giải mà nhìn chằm chằm nàng: “Ngày sau sẽ phải ăn quả đắng đấy.”

“Ta không tin cái gì có hại lại là phúc.” Diệp Kiều đáp lại hắn một câu: “Muốn ăn thì các ngươi đi mà ăn, dù sao chúng ta không ăn.”

Có thể đầu cơ trục lợi thì vì sao còn phải một hai nỗ lực?

Diệp Thanh Hàn im lặng không nói, mặt mày đạm mạc, chỉ cảm thấy nàng gàn bướng hồ đồ, không có nửa điểm chính trực như Vân Thước.

Diệp Kiều thấy thế hơn phân nửa đoán được hắn lại bắt đầu tâng bốc Vân Thước trong lòng rồi.

Nàng lười giao lưu mấy đề tài không có dinh dưỡng với nam chủ, quay đầu hỏi Đoạn Hoành Đao: “Ngươi có loại lưới có thể bắt giữ yêu thú không?”

“Có.”

Diệp Kiều nhẹ nhàng thở phào, cười tủm tỉm nhìn hắn: “Vậy ngươi từng chơi qua trò cao nhân bắt cá chưa?”

Ra cửa rèn luyện, pháp khí gì Đoạn Hoành Đao cũng có, hắn lấy ra lưới kim sắc bắt thú ra, mơ hồ gãi gãi đầu hỏi: “Cao nhân bắt cá là cái gì?”

“Chính là giăng lưới bắt cá đấy.”

Diệp Kiều giải thích xong, nhìn chằm chằm kết giới, sờ sờ cằm hỏi: “Độ chính xác của ngươi thế nào?”

Đoạn Hoành Đao đáp: “Khá tốt.”



Đây cũng không phải hắn tự cao, làm một khí tu đủ tư cách, yêu cầu bọn họ thời khắc đều phải ném chuẩn pháp khí cho các tu sĩ cần lúc tác chiến, cho nên trên phương diện chính xác, hắn tuyệt đối là số một số hai.

“Ta đây liền an tâm rồi.” Diệp Kiều lẩm bẩm một tiếng.

Một đám yêu thú điên cuồng tấn công kêt giới, kết giới vốn dày nặng dưới sơn công kích điên cuồng, uy lực đã yếu bớt vài phần. Lúc này dùng mắt thường cũng có thể thấy được nó đang dần mỏng đi.

“Sắp vỡ rồi.” Mộc Trọng Hi thấp giọng nhắc nhở.

Trong khoảnh khắc kết giới vỡ nát không tiếng động, tất cả tu sĩ đều như mũi tên rời cung chạy nhanh ra bên ngoài, nói giỡn, còn chưa đến một canh giờ là bí cảnh sẽ đóng lại, nếu không chạy ra được thì chờ bị nhốt ở trong này đi.

Sau khi Diệp Kiều cất kĩ chứng từ, liền bắt đầu thành thạo chạy trốn. Vu hồ, cất cánh~

Diệp Kiều đạp thanh phong, yêu thú truy đuổi phía sau không dứt, chạy trên trời, trườn bò dưới đất, tràng cảnh phá lệ đồ sộ.

Mỗi nơi nàng chạy qua trời rung đất chuyển. Bởi vì người đắc tội yêu thú chính là nàng, Đoạn Hoành Đao chỉ cần không ở cùng một chỗ với nàng liền rất an toàn, thiếu niên lập tức đuổi theo phía sau, cần cù chăm chỉ bắt đầu giăng lưới. Một đám yêu thú sau khi công kích kết giới cũng đã tiêu hao đại bộ phận sức lực, lại bị Diệp Kiều dẫn chạy khắp nơi, Đoạn Hoành Đao không cần tốn nhiều sức đã bắt được không ít. Nên nói như thế nào nhỉ? Hắn cuối cùng cũng hiểu ý tứ câu “bắt yêu thú” kia của Diệp Kiều.

Đoạn Hoành Đao lẩm bẩm: “Thì ra là như thế này.”

Nàng đều đã tính tốt? Cố ý chọc giận yêu thú làm chúng nó phá vỡ kết giới, không chỉ hố được linh thạch của hai tông, còn thuận đường một lưới bắt hết đám yêu thú đã sức cùng lực kiệt? Nhưng làm thế nào nàng lại biết nơi này sẽ có kết giới? Lấy tư duy logic của người bình thường mà nói..

Không, không đúng. Hắn không thể dùng góc độ của người bình thường để lý giải Diệp Kiều! Người bình thường sẽ không thể rảnh rỗi không có việc gì lại đi trêu chọc một đám yêu thú đang ngủ, ra cửa rèn luyện còn không quên hung hăng đắc tội thân truyền hai tông môn như vậy!

Ba người phối hợp cực kỳ tốt, trước khi bí cảnh đóng cửa còn cố sức mang ra toàn bộ yêu thú, cơ hồ giây phút trước khi đại bí cảnh biến mất, màng chắn cổ quái xung quanh cũng biến mất không còn một mảnh.

“Xương yêu thú cho ngươi lưu trữ.” Suy xét đến yêu cầu luyện khí của Đoạn Hoành Đao, Diệp Kiều chủ động mở miệng nói.

Đoạn Hoành Đao gãi gãi đầu: “Vậy nội đan các ngươi thu đi.”

Chuyến này thu hoạch có thể nói là quá lớn, chỉ riêng tài liệu luyện khí đã đủ để hắn dùng thật lâu rồi.

Ba người nhanh chóng chia của xong xuôi, Diệp Kiều lại cảm thấy nàng tựa hồ đã quên mất cái gì: “Đúng rồi.”

“Con gà của ta đâu?”

Kết giới không cho phép yêu thú đi vào, vậy KFC chạy đi đâu mất rồi?

Tiếng hô của Diệp Kiều không lớn, Mộc Trọng Hi xoay quanh, cuối cùng tìm được KFC trên đỉnh đầu Diệp Kiều. Tiểu gia hỏa này rất biết tìm chỗ nằm, cuộn tròn trên đầu Diệp Kiều, thậm chí còn loáng thoáng như có tính toán từ trước.

Nàng sắp nứt ra rồi, một tay túm KFC xuống dưới, chỉ vào mũi nó mắng: “Không được ngồi trên đầu ta.”

KFC giả điếc.

“...”

Đám yêu thú đều nghe hiểu được tiếng người đúng không?

“Chúng ta đi thôi.” Diệp Kiều bình ổn tâm tình, chợt nhớ ra: “Hình như con xích điểu kia còn bị buộc trên cây đúng không?”

“Ừ đúng thế.” Mộc Trọng Hi khó hiểu nhìn nàng: “Không phải muội tính đem nó về tông môn sao?”

Diệp Kiều lôi kéo hắn: “Chúng ta tới thể nghiệm cảm giác cưỡi chim đi.”

Trước có ông già Noel cưỡi tuần lộc, sau có Harry Potter cưỡi chổi, nay có bọn họ ngồi chim bay. Cũng không phải là không thể chứ nhỉ?

Mộc Trọng Hi: “?”

Vì thế dưới sự xúi giục của Diệp Kiều, hai người tìm được con chim to bị dây thừng trói yêu trói như đòn bánh tét dưới tàng cây, hiện giờ con chim nọ đã sống không còn gì luyến tiếc, nhìn thấy ba nhân loại đáng giận kia, rốt cuộc không còn chút xúc động muốn phản kháng nào nữa.

Đoạn Hoành Đao cảm thấy hành vi của nàng có chút thái quá, hắn bất đắc dĩ khuyên: “Như vậy có quá đáng lắm không?”

“Đại bỉ gặp.”

Diệp Kiều đang nghiên cứu phải cưỡi chim như thế nào, lúc này cũng không ngẩng đầu lên đáp lại hắn một câu: “Đại bỉ gặp.”

Hai người liên tiếp mất tích năm ngày, không có gì bất ngờ xảy ra thì, Tần Phạn Phạn cùng đại sư huynh đã biết bọn họ trộm xuống núi rồi.

“Giá.” Diệp Kiều nghiên cứu một lát, dứt khoát ngồi trên người con chim quát: “Chạy mau!”

Xích điểu sắp bị chọc cho phát điên rồi. Nhân loại này thế mà lại coi nó thành con lừa kéo xe!

Mộc Trọng Hi chần chờ ngồi trên lưng con chim, cảm thấy công cụ di chuyển này có chút tà môn..

Xích điểu bị hai nhân loại ức hiếp cũng đã đủ bi phẫn, kết quả hai người còn muốn coi nó làm thú cưỡi, ngay khi vừa bay lên trời, nó bắt đầu cố ý đong đưa, lúc lắc.

Diệp Kiều gắt gao túm chặt lấy lông nó, nhưng lúc sắp tới địa giới Trường Minh Tông, xích điểu càng lúc càng lắc lư đến phát rồ.

Nàng không thể túm lông nó được nữa, một khắc trước khi bị ném xuống, ý nghĩ duy nhất của Diệp Kiều chính là “Cưỡi chim quả nhiên là không được a”

Lúc hai người, một thú từ bầu trời rơi xuống, Triệu trưởng lão còn đang cùng thân truyền của tông môn khác hữu hảo nói chuyện với nhau.

Mấy ngày nay thân truyền Bích Thủy Tông tới Vân Trung Thành nghe nói đại bí cảnh mở ra mà đến, nhưng không lâu trước đây bí cảnh lại mở ra tước, tất cả mọi người bị nhốt ở bên ngoài, chỉ có thể tiếc nuối dừng bước, vừa vặn Vân Trung Thành lại gần địa giới Trường Minh Tông, liền tính toán thuận đường bái phỏng Trường Minh Tông.

Tiết Dư cùng Minh Huyền được thả ra khỏi cấm địa, lúc này đang tiếng có tiếng không bồi hai thân truyền Bích Thủy Tông tán gẫu. Đúng lúc này, bầu trời đột nhiên rơi xuống một đống gì đó đen thùi lùi.

“Phanh” một tiếng, tro bụi bay mù trời.

Sau đó, dưới ánh mắt mờ mịt của một đám người, Diệp Kiều giống như không có việc gì từ trên mặt đất bò dậy: “Chào. Nhị sư huynh, tam sư huynh.”

“...”

p/s: Thật sự là cười muốn nội thương!
Chương trước Chương tiếp