Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!

Chương 34: Đời này hận nhất là thiên phú chó má



Người vốn là phải chết, nhưng lại không thể chết.

Mộc Trọng Hi đã lâu mới thấy lại cảm giác xấu hổ muốn chết này, hắn cúi thấp đầu, toàn bộ quá trình không dám lên tiếng, sợ bị Triệu trưởng lão đập cho cái chùy vào mặt.

Triệu trưởng lão âm trầm nở nự cười: “Đã trở lại a.”

- - Đám nhãi ranh.

“Triệu trưởng lão.” Hai người dường như không có việc gì từ trên mặt đất đứng lên, thuận đường lén lút đạp cho con chim vừa ném bọn họ xuống đất một cái cho bõ tức.

Hai đệ tử thân truyền của Bích Thủy Tông đều là nữ hài tử, một người gọi là Miểu Miểu, một người khác tên là Tư Diệu Ngôn.

“Sư tỷ.” Miểu Miểu chu chu môi, nhỏ giọng nói: “Ta cảm giác thân truyền tông môn này đều không quá bình thường đâu.”

Tư Diệu Ngôn khó nhịn mà gật gật đầu tán thành. Tuy nàng đã gặp qua vô số người, nhưng cũng chưa từng thấy thân truyền kì lạ như thế, kiếm tu nhà ai đi đường êm đẹp không ngự kiếm, mà lại là cưỡi chim bay loạn trên trời?

Gương mặt Triệu trưởng lão vặn vẹo trong chớp mắt, không cần nhìn cũng biết ánh mắt cổ quái của hai người Bích Thủy Tông kia là có ý gì, ông chịu đựng lửa giận ngập trời, chắp tay sau lưng đè nén xúc động muốn mắng chửi người, nỗ lực bày ra nụ cười 'từ ái dễ thân': “Các ngươi tới vừa lúc.”

“Đây là hai đệ tử thân truyền của Bích Thủy Tông, các ngươi liền cùng bồi các nàng đi thăm thú Trường Minh Tông chúng ta đi.”

Hai đệ tử thân truyền đệ tông khác tới thăm, vậy cáu giải quyết tốt nhất là ném bọn họ cho thân truyền nhà mình, Triệu trưởng lão rất vui lòng làm hành động phủi tay rũ bỏ trách nhiệm này.

Diệp Kiều thấy thế, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, lên tiếng đáp ứng. Nàng đã lên kế hoạch chờ này hai thân truyền này rời đi, nên thoát khỏi công phu sư tử hống của Triệu trưởng lão như thế nào.

Sau khi Triệu trưởng lão rời đi, mọi người ở đây đều không hẹn mà cùng thở phào một hơi. Tư Diệu Ngôn bất động thanh sắc lặng yên đánh giá Diệp Kiều vài lần. Trước khi tới đay nàng ta đã nghe nói Trường Minh Tông mới thu một vị sư muội, nghe nói là từ ngoại môn được nhận làm thân truyền, từ xưa đến nay, năm tông chọn lựa đệ tử thân truyền đều là tìm những người có tư chất tốt nhất. Nhưng nữ hài này tư chất thường thường, nhìn qua cũng không có chỗ nào đặc biệt. Cũng không biết Trường Minh Tông này toàn là đám ăn hại, hay là có an bài khác.

“Các ngươi cuối cùng cũng đã trở lại.” Minh Huyền ngậm một cọng cỏ đuôi chó trong miệng, đan hai tay sau đầu nói: “Nếu còn không trở lại, sư phụ hẳn là sẽ tự mình xuống núi bắt các ngươi.”

Tiết Dư cũng tán thành gật đầu: “Mới có năm ngày, sao trông bộ dáng các ngươi..” Hắn đánh giá hai sư đệ sư muội.

Ăn mặc thường phục, nhưng cũng không biết chạy đến chỗ nào, quần áo đã có chút mài mòn, đặc biệt là Diệp Kiều, nhìn qua chẳng khác nào cây cải héo.

Tiết Dư sờ sờ cằm, chậm rì rì nói: “Các ngươi là từ bên ngoài lưu lạc trở lại?”

“...”



“Chơi có hơi lớn một chút.”

“Chúng ta còn nhặt một thứ rác rưởi trở về.” Diệp Kiều nói còn cố ý chỉ chỉ con chim bị bó như đòn bánh tét cách đó không xa.

Tiết Dư im miệng không nói một lát, quỷ dị cảm thấy nàng nói có chút đạo lý.

“Tiết sư huynh.”

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện phiếm, Miểu Miểu ghé đầu thăm dò: “Xin hỏi các ngươi một vấn đề, gần đây Vân Trung Thành có phải đang thịnh hành một loại đan dược không?”

“Đây.” Nàng đưa thứ đan dược kỳ kỳ quái quái trong tay cho Tiết Dư, chu chu môi nói: “Chính là loại này.”

“...”

Ồ thứ này..

Tiết Dư nhận đan dược, nhìn chằm nó một lát. Đan dược màu vàng tản ra hương khí nhàn nhạt, nhưng so với bộ dáng tròn sáng như ngọc thường quy, viên đan dược này càng thêm cuồng quyến không câu nệ. Nếu không phải là có người ngoài ở đây, Tiết Dư chỉ sợ đã phải tỏ vẻ bãi bể nương dâu tang thương không hiểu thế giới này rồi. Đan dược xấu như vậy, Vân Trung Thành sao lại lưu hành chứ? Quả thực xấu không thua kém gì của sư muội..

Minh Huyền cảm thấy có chút quen mắt: “Ta cảm giác đã nhìn thấy thứ này ở đâu rồi.”

Đan dược xấu như vậy, cũng chỉ có tiểu sư muội mới có thể luyện ra đi?

“Nơi nào?”

Ánh mắt Miểu Miểu sáng lên, nàng rất muốn biết là vị thần nhân nào lại có thể luyện ra viên đan dược xấu như vậy, nhưng vẫn có thể hoàn chỉnh giữ được dược hiệu. Người nọ phải khống chế thần thức cùng linh thực chính xác đến tình trạng gì a.

Minh Huyền cười gượng hai tiếng: “Trước kia sư muội của ta có luyện chơi ra một đống đan dược giống như vậy.”

Bị điểm danh, Diệp Kiều quay đầu cũng chú ý tới viên dược Miểu Miểu cầm trong tay, nàng sờ sờ cằm, đây chính là đan dược nàng luyện ra trước khi ra ngoài rèn luyện, bởi vì lớn lên xấu xí còn sống chết cho rằng không thể bán được, kết quả mới qua mấy ngày, lại biến thành đan dược thịnh hành?

“Nàng?” Miểu Miểu ngây ngốc, nhìn chằm chằm Diệp Kiều, nàng là một kiếm tu thế mà lại có mộng tưởng làm đan tu sao?

Diệp Kiều tự nhiên hào phóng tùy ý để nàng nhìn, cuối cùng liếc Tiết Dư nói: “Tam sư huynh, ta đi Tàng Thư Các trước.”

Sớm đã không muốn bồi mấy người này nói chuyện phiếm, Minh Huyền cũng vội thêm vào câu: “Ta cũng đi!”



Hai người lập tức nắm tay cùng nhau bỏ trốn mất dạng. Tiết Dư bất đắc dĩ cười một cái.

Miểu Miểu thấy một màn như vậy, khó tránh khỏi cực kỳ hâm mộ: “Tình cảm của các ngươi còn khá tốt.”

Cũng không phải tất cả thân truyền tông môn đều có thể ở chung tốt đẹp với nhau, đều là thiên chi kiêu tử, tương lai của tông môn, thiên phú cao liền không thiếu tranh đấu gay gắt đề phòng lẫn nhau. Đơn giản mà nói chính là ai cũng đều coi thường ai, nàng cùng sư tỷ xem như là một trong số ít thân truyền có thể hài hòa ở chung, nhưng đây cũng là bởi vì tính tình Tư Diệu Ngôn ôn nhu, bằng không cũng rất khó hòa hợp.

“Có gì đâu.” Mộc Trọng Hi sờ sờ mặt, có chút ngượng ngùng.

Trước khi Diệp Kiều tới, mấy người bọn họ đều rất ít kết bạn, thi thoảng đi cùng nhau cũng đều là xuống núi rèn luyện. Có thể đoàn kết như hiện tại, hoàn toàn đều nhờ vào năng lực xã giao kinh người của Diệp Kiều.

* * *

Tục ngữ nói buồn vui của con người cũng không tương thông, Diệp Kiều vừa về tới còn không kịp ngồi xuống hít thở vài hơi, đã bị Ngọc trưởng lão của Tàng Thư Các kêu đi hỗ trợ chép sách. Vừa trở về đã bị áp bức, Diệp Kiều nhịn không được thở dài.

Mục đích nàng tới Tàng Thư Các kỳ thật là muốn đem cẩn thận nghiên cứu tâm pháp cùng bùa chú Tống Hàn Thanh cung cấp một chút, thuận đường so sánh với bùa chú của Trường Minh Tông, thử xem xem có thể cải tiến hay không. Kết quả lại bị Ngọc trưởng lão vừa vặn túm được.

So với Diệp Kiều bận rộn, Minh Huyền liền dương dương tự đắc, hắn tùy ý tìm sách phù của bổn môn, như có như không lật xem.

“Trưởng lão.” Diệp Kiều nghĩ tới cảm giác thần thức bị tiêu hao quá mức trước đó, liền hỏi: “Lần đầu tiên phù tu vẽ bùa sẽ bị chảy máu mũi sao?”

“Ừm.” Ngọc quản sự trả lời thực lưu loát, nhấc mí mắt liếc Minh Huyền một cái, bổ sung: “Đương nhiên, một số người cá biệt thì sẽ không bị.”

Diệp Kiều là thuộc về kiểu thứ nhất kia, nàng sờ sờ chóp mũi, khiêm tốn thỉnh giáo: “Đã ai không bị như vậy rồi?”

Cảm giác choáng váng khi đó cho tới bây giờ nàng còn nhớ rõ.

“Nhị sư huynh của ngươi không bị kìa, bảy tuổi đã vẽ bùa, mười tuổi bị đưa đến tông môn chúng ta, loại chuyện thần thức tiêu hao quá mức này không tồn tại trên người hắn.” Ngọc quản sự liếc nàng, chỉ bảo: “Ngươi có thể lý giải rằng, đây là thiên phú của những thiên tài.”

Thiên phú của nhị sư huynh ở phù đạo xác thật không thể chê, Diệp Kiều rũ mắt, từng câu từng chữ bi phẫn nói: “Đời này hận nhất là thiên phú chó má.”

Cuối cùng, nàng còn bổ sung: “Hận nhất chính là ta không có thiên phú chó má đó.”

Ngọc quản sự: “...”

Nhãi ranh nha ngươi là không coi ta làm người ngoài chút nào đúng không!
Chương trước Chương tiếp