Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!

Chương 37: Đêm trước đại bỉ



“Hả?” Diệp Kiều chuyển đề tài quá nhanh, khiến cho Minh Huyền trong lúc nhất thời không thể đuổi kịp mạch não của nàng.

* * * Lười biếng? Lười biếng như thế nào?

Diệp Kiều nhìn vẻ mặt mờ mịt của Minh Huyền, nở nụ cười thần bí: “Chờ đến lúc đại bỉ huynh sẽ biết.”

Minh Huyền hơi giật mình, nhìn dáng vẻ tự tin của nàng, một lúc lâu sau mới bất đắc dĩ cười đáp: “Được.”

“Ta đi ngủ một giấc. Về sau lại nói.”

Hắn đã dừng chân ở Trúc Cơ đỉnh phong nhiều năm như vậy, xác thật cũng không phải một chốc một lát là có thể đột phá.

An ủi xong Minh Huyền, Diệp Kiều nhẹ nhàng thở ra, trở về chỗ ở của mình, cầm lấy nồi to bắt đầu chuẩn bị luyện đan dược sử dụng trong đại bỉ. Quen tay hay việc, đọc nhiều tàn như vậy, tuy nàng cũng không phải là đan tu chuyên nghiệp, nhưng ít nhất cũng có thể tính là một đan tu nghiệp dư, nàng định luyện một chút linh đan ăn lót dạ.

Ngay từ đầu bởi vì nếm qua mấy lần thất bại, Diệp Kiều đã dần thành thạo hơn, thần thức khống chế linh thực đã linh hoạt hơn rất nhiều, hai tay liên tiếp đánh ra thủ ấn. Lần đầu tiên ngưng ra được chín viên đan dược, lần này Diệp Kiều muốn thử xem có thể ngưng ra nhiều đan dược hay không. Trong tay nhanh chóng đánh ra đan ấn, hoa văn kim sắc quay lượn vòng xung quanh nàng, giây lát sau nàng lại lần nữa biến hóa ra các thủ thế, ngay sau 11 viên đan dược xuất hiện trong nồi, so với trước chín viên trước đó, lần này chúng có vẻ suy yếu hơn rất nhiều, mà thần thức của Diệp Kiều cũng truyền đến cảm giác đau nhức, nàng không để ý, bình tĩnh tiếp tục động tác trong tay, cùng với thời gian trôi đi, đan dược lại dần dần cô đọng lại.

Diệp Kiều nhẹ nhàng thở ra một hơi, mở nồi ra. Mười viên đan dược hình thù kỳ quái lẳng lặng nằm trong nồi, màu sắc cùng diện mạo vẫn khó coi như trước. Lần này không tính toán bán đi, mà giữ lại cho mọi người dùng, phòng cho bất cứ tình huống nào.

Trải qua thời gian dài thần thức bị tiêu hao quá độ, kết quả mũi Diệp Kiều lại chảy máu, sau khi nàng lau sạch liền choáng váng ngủ một giấc.

* * *

Đại bỉ sắp tới, năm tông đều vội vàng huấn luyện đệ tử thân truyền, khó có được không có người tới quấy rầy, trừ Chu Hành Vân, bốn người Diệp Kiều ai cũng không thoát được vận mệnh phải tăng cường luyện tập.

“Ta nghe nói tiểu đệ tử Nguyệt Thanh Tông mới thu đã đột phá Kim Đan.” Đoạn Dự nhàn nhạt nói.

Tần Phạn Phạn sờ sờ râu, cũng mới nhận được tin tức, cảm khái vạn phần: “Đúng vậy. Nha đầu kia mới mười sáu tuổi đã đạt Kim Đan, thiên phú này so với các thân truyền khác, chỉ có hơn chứ không kém.”

Thật không biết Vân Ngân lấy đâu ra vận khí tốt như vậy mới có thể mang từ thế gian về một đệ tử có tư chất thượng giai bậc ấy.

Đoạn Dự híp híp mắt, đối với điều này cũng không tỏ ý kiến.

Sau hơn một tháng liên tục bị đánh đập, Đoạn Dự trưởng lão rốt cuộc buông tha cho hai đệ tử thân ái của mình, thậm chí trước đại bỉ còn cho mấy người bọn họ chơi một ngày, ngày mai khởi hành tham gia đến Phù Sinh Thành thi đấu.

Khó lắm mới được nghỉ, Diệp Kiều ngựa không dừng vó chạy xuống núi, tìm ông chủ trước đó nàng đặt làm súng lục mang về. Hình dạng của thứ này rất đặc thù, bên trong hẳn là đã bỏ thêm một chút tài liệu đặc biệt, có chút khác biệt so với súng lục hiện đại.

Mộc Trọng Hi gấp không chờ nổi muốn thử xem, nhưng lần trước hắn đã ném thủng một lỗ lớn trên mặt đất ngay trước mặt tông chủ, Diệp Kiều không dám cho hắn chơi.

Nàng giải thích với hắn: “Thứ này có thể phóng bùa chú, cùng dạng với một loại ám khí.”

Đường Môn có một loại ám khí có thể liên tục phóng ra ngân châm, thứ đó có cùng cơ chế hoạt động với súng lục này, lúc trước, khi nhận thiết kế, ông chủ vẫn luôn kinh ngạc cảm thán sự xảo diệu trong thiết kế của món pháp khí này.

Diệp Kiều biểu thị một lần trước mặt Mộc Trọng Hi, tốc độ bùa chú bắn ra không chỉ nhanh hơn, mà còn có thể liên tục phóng ra rất nhiều lần.

Tốc độ ném phù của Phù tu đều có giới hạn, vì thế đối thủ có thể trốn tránh, nhưng ám khí trong tay Diệp Kiều bắn phù với tốc độ cao lại rất nhiều, đối thủ phản ứng chậm sẽ không kịp trốn.

Mộc Trọng Hi trầm mặc một lát, tự đáy lòng mở miệng: “Làm kiếm tu thật là ủy khuất ngươi.”

Đầu óc bậc này không đi làm một khí tu thì thật đáng tiếc.

Diệp Kiều nhún vai: “Thứ này cũng không có quan hệ với ta.” Chỉ có thể nói là tham khảo trí tuệ của các tiền bối mà thôi.

Thử xong ám khí trong tay, Diệp Kiều cẩn thận cất nó vào trong túi không gian, cùng Mộc Trọng Hi đi tới đại điện trên ngọn chủ phong liền phát hiện các sư huynh của nàng đang tụ tập xem cái gì đó. Cả đại sư huynh ngày thường ru rú trong nhà cũng đã hiện thân.

“Đang làm gì thế?” Diệp Kiều tự nhiên tiến lên thăm dò.



Tiết Dư cầm một cái ngọc giản trong tay, quơ quơ: “Các ngươi tới vừa lúc.”

“Chúng ta đang xem bát quái.”

Bát quái? Ai?

Tiết Dư đưa ngọc giản cho nàng, ý bảo nàng tự xem. Diệp Kiều cúi đầu đùa nghịch ngọc giản trong tay, thứ này giống điện thoại di động trong tương lại ở chỗ đều có thể giao lưu trò chuyện với người khác từ xa, thậm chí còn có nơi khá giống với diễn đàn thời hiện đại, kích mở liền có thể nhìn thấy rất nhiều lời nhắn của các tu sĩ khác. Còn rất trí năng! Loại ngọc giản trí năng này chỉ có tu sĩ có tiền mới có thể mua được, Mộc Trọng Hi vừa định tốt bụng giảng giải cách dùng cho nàng, kết quả phát hiện Diệp Kiều dùng đầu ngón tay linh hoạt kích mở ngọc giản, xem xét, thành thạo đến mức không thể thành thạo hơn. Nói giỡn, sử dụng di động nhiều năm như vậy, nếu không biết dùng thứ này, nàng còn đáng mặt làm người hiện đại không.

Diễn đàn bàn luận đủ thứ chuyện trên đời, nhừng nhiều nhất vẫn là phỏng đoán xem tông môn nào sẽ chiếm vị trí cao nhất trong đại bỉ năm nay.

Thiệp một: 【 Hạ chú hạ chú, năm nay đệ nhất đại bỉ sẽ vào nhà ai 】

Thiệp hai: 【 Ai nha, chỗ ta đang giữ quần lót của Diệp Thanh Hàn Vấn Kiếm Tông, có người muốn không? Ra giá một trăm linh thạch thượng phẩm 】

Thiệp ba: 【Nghe nói Trường Minh Tông cùng Nguyệt Thanh Tông đối đầu nhau hả? 】

Các loại bát quái ùn ùn không dứt, ánh mắt Diệp Kiều không rời khỏi ngọc giản, hỏi: “Quần lót của Diệp Thanh Hàn đáng giá như vậy sao?”

Minh Huyền sờ sờ cằm” “Hình như là vậy.”

“Không bằng chúng ta mua đi?”

Tiết Dư không nghĩ ra: “Chúng ta mua quần lót của hắn làm gì?”

“Huynh liền không hiểu rồi.”

Diệp Kiều nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Quần lót không những có thể treo lên bán, chờ đến khi thi đấu, chúng ta lấy quần lót của Diệp Thanh Hàn ra, có thể làm ô nhiễm tinh thần Diệp Thanh Hàn cùng kẻ thù của hắn.”

Một cục đá hạ ba con chim a.

“...”

Mộc Trọng Hi yên lặng cho nàng một ngón tay cái. Tuyệt! Tiểu sư muội thật dám nghĩ a.

Chu Hành Vân vốn không định tham dự vào cuộc đối thoại của bọn họ, tuy thế vẫn là bị ý tưởng quái dị của Diệp Kiều làm cho bị sặc phải ho khan mấy tiếng. Hắn rũ mắt, nhịn không được mà bật cười một tiếng.

Cuối cùng cũng hiểu vì sao Mộc Trọng Hi lại muốn cho một người tư chất thường thường như Diệp Kiều làm thân truyền, cũng chỉ có loại tính cách này mới có thể quậy phá cùng tiểu sư đệ của họ thôi.

Năm người tụ lại với nhau, không khí tường hòa cực kỳ, ngày mai mọi người đã phải xuất phát đi Phù Sinh Thành cùng 4 tông khác, trừ Diệp Kiều ai cũng không buồn ngủ, Diệp Kiều ngáp một cái, dứt khoát bò lên bàn ngủ một giấc.

Minh Huyền một đêm không ngủ, thấy nàng tỉnh lại, hai mắt mang theo quầng thâm, nhét một bộ tông phục màu đỏ vào trong lòng nàng.

“Tới tới tới sư muội, mau thay đi, bằng không đợi lát nữa xuất phát liền không kịp.”

“Thay cái gì?” Nàng có chút ngốc.

“Tông phục.” Minh Huyền hiếm khi nói nhiều: “Lúc đại bỉ toàn bộ Tu chân giới đều nhìn chúng ta, khẳng định là phải mặc tông phục a.”

Diệp Kiều vừa mở mắt liền thấy ba sư huynh nhiệt tình vây quanh mình, nàng hơi ngửa ra sau, thành khẩn đặt câu hỏi:

“Đây là lý do các huynh mặc đồ giống hệt con tôm hùm đất đó hả?”

“Cái này gọi là anh tuấn.” Mộc Trọng Hi vô cùng cao hứng lôi kéo Diệp Kiều: “Tin tưởng ta đi, so với màu sắc đen thủi của các tông môn khác, tông phục của chúng ta tuyệt đối có thể gọi là độc lãnh phong tao, sáng mù mắt bọn họ.”

Lần này Diệp Kiều không hề phủ nhận.

Màu đỏ nổi bật nha, giữa một đám tông phục màu tối tuyệt đối có thể trổ hết tài năng tồn tại.



“Đại sư huynh đổi không đổi sao?” Nàng ôm quần áo, nhìn về phía người duy nhất trng số năm người không đổi tông phục, Chu Hành Vân.

“Đại sư huynh?” Minh Huyền ngẩn người, nhìn Chu Hành Vân đang có chút chần chờ.

Thử hỏi mấy người bọn họ ai dám tiến lên bắt Chu Hành Vân đổi ý phục theo mình! Ngày thường Chu Hành Vân luôn thờ ơ lạnh nhạt, làm cho rất nhiều đệ tử nhìn thấy hắn đều đi đường vòng, ngay cả Tiết Dư tính tình tốt cũng không dám trêu chọc vào hắn.

“Thay, đi thay.” Diệp Kiều không có chút cảm giác kính sợ gì với Chu Hành Vân, ngay cả Diệp Thanh Hàn nàng còn dám hố kìa.

Nàng lập tức vẫy vẫy tay: “Đại sư huynh, chúng ta cùng nhau mặc đi.”

Chu Hành Vân bị Diệp Kiều ngăn ở nơi đó, đối mặt với bộ dáng nóng lòng muốn thử của tiểu sư muội, chỉ lạnh nhạt cự tuyệt: “Không được.”

“Đại sư huynh!” Mộc Trọng Hi thò qua: “Thỏa mãn chúng ta một chút đi.”

Minh Huyền cũng gật đầu theo: “Chỉ còn mỗi huynh thôi.”

Bốn người bày ra bộ dáng đáng thương vô cùng, còn rất chỉnh tề, Chu Hành Vân thần sắc phức tạp, bất đắc dĩ chỉ có thể cầm quần áo đi thay.

Loại màu sắc trương dương này người bình thường mặc không được, nhưng giá trị nhan sắc của thân truyền Trường Minh Tông đều rất cao, năm người đứng ở nơi đó chỉ có thể nói là vô cùng xinh đẹp.

Chu Hành Vân lại cúi đầu kéo kéo y phục trên người, sâu kín phun ra hai chữ: “Khó coi.”

Trên tông phục có thêu đạo văn không theo quy luật nào, điều này làm cho Chu Hành Vân bị mắc chứng OCD chỉ muốn lập tức rút kiếm chém nát nó ra.

Mộc Trọng Hi lập tức chân chó nói: “Không quan hệ, dù tông phục có khó coi hơn nữa cũng đều không thể che giấu được soái khí của đại sư huynh.”

Diệp Kiều: “Đồng ý.”

Tiết Dư: “Giống như trên.”

Minh Huyền: “Ta cũng vậy.”

“...”

Chu Hành Vân thiếu chút nữa bị lời nói của các sư đệ sư muội chọc cho bật cười.

Phù Sinh Thành là địa bàn dưới chân Vấn Kiếm Tông, quy củ bất thành văn của đại bỉ Tu chân giới đó là tông môn nào năm trước đứng thứ nhất, liền tiến hành hội hợp ở địa bàn của tông môn đó, mà tông môn đoạt được vị trí đệ nhất trong đại bỉ một trăm năm trước chính là Vấn Kiếm Tông.

Cùng đi không chỉ có các đệ tử thân truyền, Đoạn Dự, Triệu trưởng lão, cùng với Tần Phạn Phạn cũng bồi bọn họ tham gia.

Mới sáng sớm năm người đã bị gọi vào sau núi, các đệ tử tiến đến vây xem xem náo nhiệt cũng không ít, đều muốn được chứng kiến phong thái của các đệ tử thân truyền. Một đám đệ tử đang ríu rít nghị luận xem ai soái khí hơn, Diệp Kiều còn thấy được người quen trong đám đông này. Chính là Đỗ Thuần nàng gặp được trong ngày đầu tiên nhập tông.

Hắn thấy Diệp Kiều nhìn qua, lập tức nhiệt tình phất phất tay với nàng: “Diệp Kiều, đã lâu không gặp.”

Diệp Kiều ngáp một cái, miễn cưỡng làm cho mình nhìn qua có tinh thần một chút, nàng đáp lại một câu: “Đã lâu không gặp.”

“Trở thành đệ tử thân truyền có cảm giác gì?” Hắn xoa xoa, bát quái hỏi: “Sảng khoái không?“. Truyện Xuyên Không

Diệp Kiều bình thản đáp: “Tạm được. Mà nói cho công bằng thì, vẫn là đệ tử ngoại môn tốt hơn.”

Nàng là chân tình thực lòng cho rằng như vậy, ít nhất ở ngoại môn sẽ không có ai thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm mình huấn luyện a. Mà hiện tại không phải là đang bị đánh, thì chính là đang sắp bị đánh.

Các đệ tử ngoại môn, nội môn xung quanh: “...”

Đây là đang khoe khoang? Tuyệt đối là đang khoe khoang!
Chương trước Chương tiếp