Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!

Chương 38: Hiểu cảm giác sung sướng khi lười biếng, bất cần của tiểu sư muội



Dưới ánh mắt hâm mộ cùng ghen ghét của một đám đệ tử nội ngoại môn, Diệp Kiều bình thản ung dung đuổi kịp mọi người, chúng tu sĩ có tiền ở Tu chân giới mỗi khi đi ra ngoài đều dùng tàu bay, một lần có thể chịu tải hơn ngàn người, không có tiền chỉ có thể khổ cực ngự kiếm.

Nàng tới Tu chân giới lâu như vậy, ngay cả tàu bay trông như thế nào cũng chưa gặp qua, Minh Huyền điểm điểm mũi chân, tính toán nói: “Dựa theo lộ trình thì hẳn buổi chiều là có thể đến Vấn Kiếm Tông.”

Minh Huyền không hề nghi ngờ là một kẻ có tiền, hắn không hề có cảm giác mới mẻ với tàu bay, người duy nhất cảm thấy tò mò chỉ có Diệp Kiều.

Chờ sau khi năm người bước lên tàu bay, Diệp Kiều dán mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài, mấy người khác thì biếng nhác ngủ trong phòng, xem ra tàu bay này còn rất có phong phạm của phi cơ hiện đại a.

Tần Phạn Phạn giao ngọc bài cho từng người, rót linh lực vào trong, sau khi sáng lên, liền trầm giọng dặn dò: “Ngọc bài này đại biểu cho thân phận của các ngươi, lúc quản sự của Vấn Kiếm Tông tới an bài chỗ ở thì đưa cái này cho bọn họ xem một chút là được.”

Diệp Kiều nhận ngọc bài của mình, tùy tay treo ở bên hông.

Không sai biệt là mấy so với suy đoán của Minh Huyền, mãi cho đến buổi chiều tàu bay mới tới nơi cần tới, so với Vân Trung Thành náo nhiệt phồn vinh, Phù Sinh Thành lại càng giàu có hơn, tiểu thương cũng chưa nhìn thấy mấy người, cơ hồ tất cả đều là cửa hàng, Diệp Kiều cũng không dám loạn xem. Đồ của Vân Trung Thành nàng còn mua không nổi, càng đừng nói là những cửa hàng dưới chân đệ nhất tông phái.

“Muốn dạo một vòng không?” Đã nhìn ra Diệp Kiều tò mò, Minh Huyền tốt bụng mở miệng: “Ta ra tiền.”

Phù tu đều là kẻ có tiền, hai mắt Diệp Kiều sáng lên: “Được.”

Minh Huyền thấy thế cười một cái, mang theo bọn họ vào một cửa hàng. Chiều nay mới tới nơi này không chỉ có bọn họ, ba tông khác cũng hạ tàu bay cùng thời gian, Minh Huyền tạm thời không muốn đối diện với sự trào phúng của đám người đó, lôi kéo sư muội dạo một vòng các cửa hàng cũng khá tốt.

Vật phẩm bày bán trong cửa hàng đều những pháp khí cùng đan dược thường quy, Diệp Kiều nhìn qua liền không có chút hứng thú, chủ yếu vẫn là giá cả cao, làm nàng hoàn toàn không có mơ tưởng mua đồ.

Cho dù Minh Huyền nói hắn sẽ xuất tiền, nhưng Diệp Kiều thấy rõ ràng mấy món đồ này không đáng giá đến thế, tuy nàng không luyện khí, nhưng cũng hiểu đối chút về luyện đan, bên trong các cửa hàng này đều là linh đan cấp thấp, một viên thế mà hét đến 50 linh thạch thượng phẩm, sao không đi ăn cướp luôn đi.

Tiết Dư giải thích: “Bởi vì đan tu quá ít, cho nên một viên đan dược có thể bị đội giá lên rất cao, cho đến hiện tại, trừ bỏ những đại thế gia cùng đại tông môn, các tu sĩ khác rất khó mua được.”

Diệp Kiều xem như hiểu được vì sao mấy viên đan dược xấu xí của mình có thể lưu hành rồi. Bởi vì giá cả của nàng tiện nghi, số lượng còn nhiều. Nàng tính toán chờ khi nào có tiền, nhất định sẽ đi mua một cái đan lô, dùng nồi to luyện đan tuy rằng cũng tạm được, nhưng bởi vì diện mạo đan dược thiên kỳ bách quái mà ảnh hưởng đến giá cả.

Mấy người dạo xong các cửa hàng, thừa dịp sắc trời còn chưa tối, quyết định về Vấn Kiếm Tông để an bài chỗ ở. Có lẽ là sợ người của năm tông người gặp mặt liền đánh nhau, quản sự của Vấn Kiếm Tông tri kỷ tách tiêng nơi ởi của các tông ra, nhưng nói là tách ra, kỳ thật cũng chỉ cách nhau một bức tường. Nếu thật sự muốn đánh, một quyền là có thể đánh xuyên qua bức tường, sau đó bắt đầu đánh lộn.

“Nguyệt Thanh Tông bị an bài tới cách vách chúng ta.” Tìm hiểu nơi ở của mấy tông môn khác, Mộc Trọng Hi tùy tay ném ngọc bài: “Cũng không biết quản sự kia nghĩ như thế nào, ta cảm thấy là bọn họ có ý đồ.”

Muốn nói đến kẻ thù, thì Vấn Kiếm Tông cùng Trường Minh Tông cũng có oán hận chất chứa đã lâu, chỉ chờ khi chạm mặt lúc đại bỉ, Diệp Thanh Hàn không thích kiếm chuyện, nhưng không đại biểu những thân truyền khác của Vấn Kiếm Tông có tình tình tốt.

Mấy người Diệp Kiều mới đi dạo bên ngoài trở về, đã bị mấy người không quen biết ngăn ở bên ngoài.

Tông phục màu trắng thêu tường vân, bên hông đeo trường kiếm, nhìn chẳng khác nào đang mặc áo tang, đáy lòng Tiết Dư liền có suy đoán: “Vấn Kiếm Tông?”



“Ai nha.” Sở Hành Chi cười một chút: “Này không phải là thân tuyền Trường Minh Tông sao.”

“Như thế nào lưu lạc đến mức phải đi bộ tới Vấn Kiếm Tông chúng ta thế? Các ngươi là nghèo đến nỗi ngay cả tàu bay cũng không ngồi nổi sao?”

Cực kì có tính khiêu khích cùng vũ nhục, không khác gì so với Tống Kiến khi trước.

Sắc mặt Minh Huyền biến đổi: “Ngươi --”

Hắn vừa mới tiến lên một bước, Sở Hành Chi liền khinh bỉ nở nụ cười: “A, để ta nhìn xem. Này không phải là Minh Huyền sao?”

“Nhiều năm không gặp như vậy.” Sở Hành Chi ác ý dừng một chút: “Còn chưa đột phá Kim Đan à?”

“Trường Minh Tông có một thân truyền như ngươi quả thực chính là sỉ nhục a.”

“Thật không biết phế vật ngay cả Kim Đan cũng chưa đột phá thì có tư cách gì tham gia đại bỉ, chậc chậc chậc.”

Diệp Kiều nhìn sắc mặt Minh Huyền dần dần trầm xuống, nàng xem như hiểu rõ vì sao lúc trước nhị sư huynh lại sinh ra lo âu với đại bỉ như vậy, thế cho nên về sau mới trực tiếp bị tẩu hỏa nhập ma.

Mộc Trọng Hi thiếu chút nữa tức giận đến phải rút kiếm cùng tên kia nhất quyết cao thấp, Chu Hành Vân còn tính là bình tĩnh ngăn hắn lại, nói: “Trước khi đại bỉ bắt đầu, cấm ẩu đả.”

Chu Hành Vân tiện đà nhắc nhở thêm: “Trước đừng động thủ, hiện tại còn chưa tiến vào bí cảnh đâu.”

Diệp Kiều ngoài ý muốn hiểu được ngụ ý của đại sư huynh.. Cho nên, vào bí cảnh liền có thể động thủ sao?

Sở Hành Chi xác thật là cố ý, hắn đang cố ý chọc giận nhóm người này, dù sao Trường Minh Tông đều là một đám ngu xuẩn không có đầu óc. Trước đại bỉ chọc giận bọn họ, làm Mộc Trọng Hi động thủ trái với quy định, có thể khấu trừ điểm thi đấu của họ.

Mắt thấy mấy người Trường Minh Tông giận mà không dám nói gì, Sở Hành Chi câu môi, vừa định tiếp tục trào phúng thêm vài câu, giây tiếp theo đã dừng lại.

Chỉ thấy, Diệp Kiều thò đầu ra từ phía sau lưng đại sư huynh nhà mình, vừa nhìn Sở Hành Chi cùng thân truyền phía sau hắn, nàng lập tức hữu hảo cười với bọn họ: “Chào.”

“...”

Đã ăn thua thiệt trong tay Diệp Kiều, dạ dày của Sở Hành Chi theo bản năng bắt đầu đau.

Theo hiếu biết của hắn hắn đối với Diệp Kiều, nàng vừa nói ra tiếng 'chào' này, vậy tiếp theo chắc chắn không có chuyện gì tốt.



Sở Hành Chi sửng sốt một lát, khinh thường, hỏi: “Ngươi chính là sư muội mới thu, Trúc Cơ sơ kỳ của bọn họ?”

Hắn nói chuyện không chút khách khí: “Một kẻ Trúc Cơ sơ kỳ, một kẻ Trúc Cơ đỉnh phong, ha ha. Hai phế vật còn muốn đến tham gia đại bỉ.”

“A, đúng đúng đúng.” Diệp Kiều gật đầu phụ họa: “Ngươi nói rất đúng.”

Sở Hành Chi ngây ngẩn hỏi: “Ngươi đang trào phúng ta?”

Diệp Kiều: “Không có nha. Ta đang tán đồng ngươi mà, ngươi nói đều đúng, có vấn đề gì sao?”

Đúng vậy, xác thật là không có vấn đề, bởi vì Diệp Kiều đang vô cùng thành thật mà tán đồng hắn. Nhưng Sở Hành Chi không biết vì sao lại cảm thấy lời nói vừa rồi của mình giống như đấm vào bị bông, không chút sát thương, lại còn có thể sặc chết chính mình.

Sở Hành Chi nhịn nhẫn cảm giác nghẹn khuất khó hiểu trong lòng, cuối cùng lựa chọn tiếp tục kích thích Minh Huyền có phòng tuyến tâm lý bạc nhược nhất: “Biết mình phế vật là tốt.”

“Minh Huyền ba năm cũng chưa đột phá Kim Đan, thế mà còn có mặt mũi dự thi, ta đây cũng phải xấu hổ thay ngươi.”

“A phải phải phải.” Minh Huyền rất biết nghe lời: “Ta chính là phế vật.”

Tiểu sư muội có một câu nói rất đúng, vì sao cứ phải đi đường của mình để cho người khác nói? Hắn hoàn toàn có thể đi đường của người khác, để cho người khác không có đường để đi.

“?”

Sở Hành Chi nghẹn một ngụm ác khí, bị câu nói bất thình lình này của Minh Huyền đánh cho trở tay không kịp.

Minh Huyền bình thản nhìn hắn, khí định thần nhàn nói: “Trường Minh Tông chúng ta chính là phế vật a, làm sao bây giờ? Không thì ngươi bắt chúng ta lại đi.”

Diệp Kiều thiếu chút nữa phải vỗ tay tán thưởng nhị sư huynh nhà mình. Này còn không phải muốn nói: Kia làm sao bây giờ? Không được thì ngươi đi báo quan đi.

Đi con đường của mình để cho người khác nói sao? Nàng phải đi đường của người khác, để cho người khác không còn đường để đi kìa.

Hai mắt Sở Hành Chi trợn to.

Minh Huyền học theo bộ dáng ngày thường của Diệp Kiều, mở tay nhún nhún vai: “Kia làm sao bây giờ? Chúng ta chính là tông môn đứng thứ nhất từ dưới lên, chúng ta vui sướng. Chúng ta không tranh giành, có vấn đề sao?”

Biết sai liền sửa, không được liền bỏ. Ngươi trào phúng của ngươi, chúng ta cứ bất động đấy.

Nhìn vẻ mặt Sở Hành Chi nghẹn khuất không thể nói thành lời, Minh Huyền khẽ nâng khóe môi, hoàn toàn hiểu được cảm giác vui sướng khi lười biếng, bất cần của tiểu sư muội
Chương trước Chương tiếp