Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!
Chương 39: Đây là thủ thế thi pháp mới của Trường Minh Tông chúng ta!
Sở Hành Chi bị chọc tức đến mức muốn lập tức vén tay áo đánh một trận với Minh Huyền, bên này hắn vừa mới sờ đến kiếm, Diệp Kiều đã nhướn mày, đề khí kinh hô.
“Mau đến xem, Vấn Kiếm Tông đánh người.”
Sở Hành Chi bị chiêu này của nàng đánh đòn phủ đầu, khiến cho rút kiếm không được mà không rút cũng không xong, cứ thế xấu hổ cứng ngắc ở đó.
“Ngươi..” Hắn phẫn nộ muốn mở miệng, Tiết Dư đứng bên cạnh đã trầm mặt ngắt lời: “Không quan hệ, Vấn Kiếm Tông cường đại, muốn ẩu đả kẻ yếu như chúng ta là chuyện rất bình thường.”
Sở Hành Chi thiếu chút nữa đã chửi ầm lên. Kẻ yếu? Thân truyền năm tông có thể tham gia đại bỉ, trên cơ bản thực lực đều không phân cao thấp, nếu như không phải Trường Minh Tông xếp cuối cả vạn năm, cũng không đến mức bị trào phúng thảm như vậy, nếu bọn họ là kẻ yếu, thì những thân truyền khác cũng đừng sống nữa.
Tiết Dư giở giọng trà xanh, cho cho Sở Hành Chi tức giận đến muốn bùng nổ.
Mộc Trọng Hi chớp mắt, thức thời che ngực, ngữ khí nhu nhược nói: “Đúng vậy, sư muội. Ngươi mới đến không hiểu, cường đại như Vấn Kiếm Tông, bọn họ chỉ là khinh thường mỗi người chúng ta mà thôi, không có việc gì. Nhiều năm như vậy, chúng ta đều đã quen rồi.”
“...”
Đám người Trường Minh Tông các ngươi cũng diễn lố quá rồi đấy?
Hai mắt Sở Hành Chi đã trợn to đến không thể to hơn.
“Mộc Trọng Hi!” Hắn cắn răng, nói từng câu từng chữ: “Ngươi có bản lĩnh thì cùng ta đánh một trận.”
Ai xem thường bọn họ? Còn có Mộc Trọng Hi nữa, trước kia không phải tính tình của hắn táo bạo nhất sao?
Sở Hành Chi không biết này nhóm người đã trải qua chuyện gì mà biến thành như vậy, hắn sắp tức đến điên rồi, hai sư đệ sư muội bên cạnh thấy thế vội vàng kéo hắn khuyên can: “Nhị sư huynh, bình tĩnh bình tĩnh. Trước khi đại bỉ bắt đầu, không cho phép rút kiếm ẩu đả.”
Tiểu sư muội mờ mịt nhắc nhở: “Đến lúc đó sẽ bị giam lại còn khấu trừ điểm thi đấu nữa.”
Sở Hành Chi liều mạng bình tĩnh lại.
“Đừng nóng giận.” Tiểu sư đệ cũng vội vàng mở miệng: “Đôi co với đám phế vật này thì có tác dụng gì? Đợi đến khi chúng ta tiến vào bí cảnh lại động thủ cũng không muộn.”
Sở Hành Chi được an ủi, hắn mím môi, oán hận nhìn bọn họ đe dọa: “Chờ đấy. Ta nhất định sẽ không buông tha các ngươi.”
“Ừ ừ ừ, ngươi nói đúng. Ngươi nói thực sự có đạo lý.” Diệp Kiều cũng không giận, cười tủm tỉm gật đầu: “Chúng ta đi ngủ đây.”
Đám đệ tử Vân Kiếm tông mới vừa lải nhải trào phúng một đống lớn, bị lời nói này của nàng làm cho đơ người tập thể: “...”
Một hơi nghẹn ở cổ, thiếu chút nữa đã tức chết tại đương trường.
Sau khi chọc cho người Vấn Kiếm Tông tức khí đến mức thất khiếu bốc khói, Diệp Kiều sợ bị đánh, lập tức rời khỏi hiện trường.
Lúc rời đi, Mộc Trọng Hi thiếu chút nữa đã nhảy lên.
Hắn hưng phấn quơ chân múa tay: “Ha ha ha đáng tiếc lúc ấy không có những người khác nhìn thấy sắc mặt của Sở Hành Chi, đều tái rồi.”
“Lúc ấy ta nên dùng đá lưu ảnh lưu lại mới phải.” Mộc Trọng Hi tiếc nuối cực kỳ.
Bọn họ xuống núi rèn luyện chạm mặt Vấn Kiếm Tông rất nhiều lần, không thể tránh được cọ xát, nhưng chưa từng thắng qua, kết quả lần chào sân này của Diệp Kiều, chọc cho Sở Hành Chi tức giận đến có khổ không thể nói. Còn phải bị chụp cho cái mũ 'cuồng vọng xem thường thân truyền tông môn khác'. Nhưng hắn cũng có oan uổng đâu!
Có đôi khi lực lượng quần chúng là vô địch, lời đồn truyền nhiều giả cũng có thể thành thật. Trải qua cả một đêm, cùng với sự tình lên men, cứ như vậy, tin tức Sở Hành Chi tuyên bố muốn ở đại bỉ dẫm mặt bốn tông khác cứ thế truyền ra ngoài. Vốn dĩ chỉ là hai tông cọ xát, kết quả bị truyền ra như vậy, nháy mắt biến thành vấn đề của năm tông.
“Vấn Kiếm Tông đều cuồng vọng như vậy sao?” Tư Diệu Ngôn khó hiểu hỏi: “Tuy rằng năm nay hy vọng của họ quả thật rất lớn, nhưng cũng không đại biểu bốn tông khác đều là kẻ ăn chay chứ?”
Làm sao dám a, đại bỉ còn chưa bắt đầu, bọn họ đã kiêu ngạo đến thế. Ai cho Vấn Kiếm Tông lá gan đấy?
Sở Hành Chi nghe được tin tức: “?”
Là ai? Là ai bôi nhọ hắn? Hắn xem thường bốn tông khác khi nào?
Tin tức truyền đi quá nhanh, trưởng lão của Vấn Kiếm Tông cũng nghe nói chuyện này, ông ta lập tức lạnh mặt tới tìm, rồi răn dạy Sở Hành Chi một trận: “Còn chưa thi đấu mà đã xem thường thân truyền tông môn khác, ai dạy ngươi như thế?”
Sở Hành Chi há miệng thở dốc: “Không phải trước khi thi đấu thường sẽ trào phúng đối thủ một hai câu sao?”
Trưởng lão càng giận dữ hơn: “Vậy ngươi cũng không thể dẫm thể diện của bốn tông môn khác dưới chân như thế chứ. Không nói cái khác, chỉ riêng Chu Hành Vân của Trường Minh Tông thôi, ngay cả Diệp Thanh Hàn của chúng ta cũng chỉ có thể xem như ngang tài ngang sức với hắn.”
“Đại bỉ còn chưa bắt đầu liền truyền ra loại tin tức gây thù chuốc oán như vậy, ngươi không có đầu óc sao?”
Sở Hành Chi càng oan uổng: “Ta không trào phúng các tông khác mà..” Rốt cuộc là ai đang bôi nhọ hắn a?
“Câm mồm, trước khi đại bỉ diễn ra, ngươi an an tĩnh tĩnh ngốc ở nơi này, đừng đi ra ngoài bôi đen tông môn chúng ta.” Trưởng lão trầm mặt, lạnh giọng trách cứ.
Sở Hành Chi bị mắng một trận cẩu huyết lâm đầu, hắn càng tức giận, không rõ mọi chuyện đang êm sao lại phát triển trở thành bộ dạng như hiện tại.
* * *
Người có chút đầu óc liền nhanh chóng đi điều tra nguyên nhân gây ra lời đồn, cuối cùng đại sự huynh củaThành Phong Tông đã điều tra xong, hắn như suy tư gì đó, cười nói: “Ai nha, cảm giác đại bỉ năm nay, sẽ rất có ý tứ đây.”
Đại bỉ còn chưa bắt đầu đã náo nhiệt như vậy, sau khi bắt đầu chẳng phải lại càng xuất sắc hay sao.
“Diệp Kiều?” Đoạn Hoành Đao đang vùi đầu nghiên cứu pháp khí trong tay, động tác vẽ khẽ ngừng lại, vừa nghe được cái tên quen thuộc hai mắt liền sáng lên.
“Ngươi quen nàng sao?” Đại sư huynh híp híp mắt hỏi.
“Đương nhiên.” Đoạn Hoành Đao đáp: “Không chỉ có như thế, chuẩn xác mà nói, ta còn rất chờ mong nàng đến.”
“Một tiểu quỷ trung phẩm linh căn, mới tới Trúc Cơ sơ kỳ?” Hắn gõ gõ đầu sư đệ, cười nhạo: “Chờ mong nàng đến chi bằng chờ mong năm nay tiểu cô nương Nguyệt Thanh Tông kia có thể mang cho chúng ta kinh hỉ a.”
Ngắn ngủn hơn một tháng thời gian liền đạt đến Kim Đan, Vân Thước này hiển nhiên không đơn giản.
Đại sư huynh ghét bỏ nói: “Ngươi đi ra ngoài rèn luyện một chuyến, đầu bị quăng hỏng rồi hay sao?” Thế mà lại đi chờ mong một tu sĩ Trúc Cơ?
Đoạn Hoành Đao bất mãn hất tay đại sư huynh ra: “Mới không phải.”
“Nàng rất lợi hại.”
Đoạn Hoành Đao đến bây giờ đều quên không được hành vi của Diệp Kiều, vẻ mặt hắn nghiêm túc dặn dò đại sư huynh nhà mình: “Tóm lại, sau khi chúng ta đó tiến vào bí cảnh thì phải cẩn thận nàng.”
Đại sư huynh vỗ vỗ đầu hắn, bất đắc dĩ thở dài, càng thêm tin tưởng vững chắc tiểu sư đệ là có bệnh.
* * *
Cả đêm gà bay chó sủa qua đi, đã đến ngày hội hợp, có lẽ là đã trải qua tin đồn ác ý, đám thân truyền Vấn Kiếm Tông an phận không ít, sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn ba ngày, chính là lúc mọi người chuẩn bị tiến vào bí cảnh.
Trước thời điểm này, trừ bỏ Vấn Kiếm Tông, mấy người Diệp Kiều trên cơ bản đều không ra khỏi cửa, ai cũng không đụng tới. Nhưng sau khi hội hợp tất không thể không chạm trán với Nguyệt Thanh Tông.
Tống Hàn Thanh đi tuốt đằng trước, lúc đi ngang qua Diệp Kiều khi, hắn ác ý tràn đầy nói: “Diệp Kiều..”
Diệp Kiều lui về phía sau nửa bước, cảnh giác hỏi: “Làm gì? Thi đấu còn chưa bắt đầu đâu, ngươi đã muốn lôi kéo làm quen với ta?”
Tống Hàn Thanh: “?” Mẹ nó, ai muốn lôi kéo làm quen với ngươi!
“Nhị sư tỷ.”
Giọng nói quen thuộc vang lên, lần này đến phiên Diệp Kiều đau dạ dày, nói thật, không ai có thể dùng lời nói chọc cho nàng tức giận. Duy độc chỉ có nữ chủ là làm được.
Hai tiếng 'sư tỷ' lại một lần nữa bị Vân Thước gọi ra, nhưng lần này bên người nàng ta còn có ba sứ giả hộ hoa. Không thể không nói.. mị lực của nữ chủ là vô cùng lớn a.
Trừ bỏ Tô Trạc, Địch Trầm có chút quan hệ sâu xa với nàng ta, còn có một nam nhân bồi bên người nàng ta, bày ra tư thái bảo hộ.
“Diệp Kiều sư muội.” Địch Trầm nhìn thấy thật sự là nàng, tâm tình có chút phức tạp.
Hai người cũng đã nửa năm chưa gặp mặt, lần trước vẫn là bởi vì một gốc cây Phù Du Thảo, dưới sự tức giận đối phương liền xuống núi. Chỉ là Địch Trầm không ngờ, nàng thế nhưng có thể tiến vào Trường Minh Tông? Lại còn lấy thân phận thân truyền, thấy thế nào cũng có chút không thể tưởng tượng.
“Oa.” Minh Huyền đột nhiên cao giọng, khoanh tay trước ngực, ỷ vào ưu thế chiều cao, chặn trước mặt Diệp Kiều, đối diện trực tiếp với ánh mắt của Địch Trầm: “Các ngươi không có sư muội sao? Làm gì lại dùng ánh mắt ghê tởm như vậy nhìn sư muội của chúng ta?”
Địch Trầm sắc mặt lạnh lùng nói: “Minh Huyền, đừng tưởng rằng ngươi là người của Minh gia người thì ta liền sợ ngươi.”
Minh Huyền không chút sợ hãi, đáp: “Vậy chờ vào bí cảnh rồi xem, hiện tại phiền ngươi cách xa sư muội nhà ta ra một chút, cảm ơn.”
“Diệp Kiều.” Tô Trạc vẫn luôn im lặng, lúc này mở miệng, hắn nhìn chằm chằm Diệp Kiều nửa ngày, có lẽ cuối cùng cũng tiếp nhận việc sư tỷ cùng nhau lớn lên với mình gia nhập Trường Minh Tông, hắn lạnh giọng nói: “Hy vọng ngươi sẽ không hối hận vì quyết định này.”
“Sau khi tiến vào bí cảnh, ta sẽ không hạ thủ lưu tình.”
Diệp Kiều nghe vậy không chút lưu tình mà phụt cười ra tiếng. Làm như trước đó hắn rất quan tâm chiếu cố nguyên chủ không bằng. Phàm là có một chút đau lòng cho nguyên chủ, cũng sẽ không cướp thảo dược mà đối phương hao hết tâm tư mưới lấy tới để lấy lòng Vân Thước.
Nàng bĩu môi nhìn Tô Trạc, cười rộ lên, đáp lại hắn bằng ngón tay giữa kiên định mà hữu lực.
Chu Hành Vân nhăn mày, không hiểu thủ thế này của nàng là có ý tứ gì. Hắn ở bên cạnh nghe nói nửa ngày, cuối cùng là cũng hiểu giữa tiểu sư muội cùng Nguyệt Thanh Tông có ân oán, nhưng hắn vẫn luôn không nói chen vào, rốt cuộc là chuyện của mình thì cũng nên để mình tự giải quyết. Nếu giải quyết không tốt, hắn lại động thủ cũng không muộn.
Không chỉ có Chu Hành Vân không hiểu hành động của Diệp Kiều, ba người khác cũng không hẹn mà cùng lâm vào trầm tư. Này chẳng lẽ.. Là thủ thế thi pháp đặc thù sao? Không được. Thua người không thua trận, bọn họ làm sư huynh cũng phải cho tiểu sư muội mặt mũi.
Vì thế, năm người Trường Minh Tông liền đồng thời dựng ngón tay giữa với đám người Tô Trạc.
Đám người Nguyệt Thanh Tông: “...”
Không biết vì cái gì, cảm giác bị nhục nhã.
“Các ngươi có ý tứ gì? Vũ nhục chúng ta?” Trước kia hình như Tô Trạc đã từng nhìn thấy Diệp Kiều dựng ngón giữa lên rồi, lúc ấy là đối với sư phụ, hắn luôn cảm thấy thứ này không có ý tốt đẹp gì.
“...”
Vẻ mặt Diệp Kiều vô cùng thành khẩn: “Sao có thể chứ, đây là thủ thế thi pháp mới của Trường Minh Tông chúng ta nha.”
- - Xin lỗi, cho hỏi có tông môn nào lại luẩn quẩn trong lòng như vậy, thủ thế thi pháp là dựng ngón giữa a?
“Mau đến xem, Vấn Kiếm Tông đánh người.”
Sở Hành Chi bị chiêu này của nàng đánh đòn phủ đầu, khiến cho rút kiếm không được mà không rút cũng không xong, cứ thế xấu hổ cứng ngắc ở đó.
“Ngươi..” Hắn phẫn nộ muốn mở miệng, Tiết Dư đứng bên cạnh đã trầm mặt ngắt lời: “Không quan hệ, Vấn Kiếm Tông cường đại, muốn ẩu đả kẻ yếu như chúng ta là chuyện rất bình thường.”
Sở Hành Chi thiếu chút nữa đã chửi ầm lên. Kẻ yếu? Thân truyền năm tông có thể tham gia đại bỉ, trên cơ bản thực lực đều không phân cao thấp, nếu như không phải Trường Minh Tông xếp cuối cả vạn năm, cũng không đến mức bị trào phúng thảm như vậy, nếu bọn họ là kẻ yếu, thì những thân truyền khác cũng đừng sống nữa.
Tiết Dư giở giọng trà xanh, cho cho Sở Hành Chi tức giận đến muốn bùng nổ.
Mộc Trọng Hi chớp mắt, thức thời che ngực, ngữ khí nhu nhược nói: “Đúng vậy, sư muội. Ngươi mới đến không hiểu, cường đại như Vấn Kiếm Tông, bọn họ chỉ là khinh thường mỗi người chúng ta mà thôi, không có việc gì. Nhiều năm như vậy, chúng ta đều đã quen rồi.”
“...”
Đám người Trường Minh Tông các ngươi cũng diễn lố quá rồi đấy?
Hai mắt Sở Hành Chi đã trợn to đến không thể to hơn.
“Mộc Trọng Hi!” Hắn cắn răng, nói từng câu từng chữ: “Ngươi có bản lĩnh thì cùng ta đánh một trận.”
Ai xem thường bọn họ? Còn có Mộc Trọng Hi nữa, trước kia không phải tính tình của hắn táo bạo nhất sao?
Sở Hành Chi không biết này nhóm người đã trải qua chuyện gì mà biến thành như vậy, hắn sắp tức đến điên rồi, hai sư đệ sư muội bên cạnh thấy thế vội vàng kéo hắn khuyên can: “Nhị sư huynh, bình tĩnh bình tĩnh. Trước khi đại bỉ bắt đầu, không cho phép rút kiếm ẩu đả.”
Tiểu sư muội mờ mịt nhắc nhở: “Đến lúc đó sẽ bị giam lại còn khấu trừ điểm thi đấu nữa.”
Sở Hành Chi liều mạng bình tĩnh lại.
“Đừng nóng giận.” Tiểu sư đệ cũng vội vàng mở miệng: “Đôi co với đám phế vật này thì có tác dụng gì? Đợi đến khi chúng ta tiến vào bí cảnh lại động thủ cũng không muộn.”
Sở Hành Chi được an ủi, hắn mím môi, oán hận nhìn bọn họ đe dọa: “Chờ đấy. Ta nhất định sẽ không buông tha các ngươi.”
“Ừ ừ ừ, ngươi nói đúng. Ngươi nói thực sự có đạo lý.” Diệp Kiều cũng không giận, cười tủm tỉm gật đầu: “Chúng ta đi ngủ đây.”
Đám đệ tử Vân Kiếm tông mới vừa lải nhải trào phúng một đống lớn, bị lời nói này của nàng làm cho đơ người tập thể: “...”
Một hơi nghẹn ở cổ, thiếu chút nữa đã tức chết tại đương trường.
Sau khi chọc cho người Vấn Kiếm Tông tức khí đến mức thất khiếu bốc khói, Diệp Kiều sợ bị đánh, lập tức rời khỏi hiện trường.
Lúc rời đi, Mộc Trọng Hi thiếu chút nữa đã nhảy lên.
Hắn hưng phấn quơ chân múa tay: “Ha ha ha đáng tiếc lúc ấy không có những người khác nhìn thấy sắc mặt của Sở Hành Chi, đều tái rồi.”
“Lúc ấy ta nên dùng đá lưu ảnh lưu lại mới phải.” Mộc Trọng Hi tiếc nuối cực kỳ.
Bọn họ xuống núi rèn luyện chạm mặt Vấn Kiếm Tông rất nhiều lần, không thể tránh được cọ xát, nhưng chưa từng thắng qua, kết quả lần chào sân này của Diệp Kiều, chọc cho Sở Hành Chi tức giận đến có khổ không thể nói. Còn phải bị chụp cho cái mũ 'cuồng vọng xem thường thân truyền tông môn khác'. Nhưng hắn cũng có oan uổng đâu!
Có đôi khi lực lượng quần chúng là vô địch, lời đồn truyền nhiều giả cũng có thể thành thật. Trải qua cả một đêm, cùng với sự tình lên men, cứ như vậy, tin tức Sở Hành Chi tuyên bố muốn ở đại bỉ dẫm mặt bốn tông khác cứ thế truyền ra ngoài. Vốn dĩ chỉ là hai tông cọ xát, kết quả bị truyền ra như vậy, nháy mắt biến thành vấn đề của năm tông.
“Vấn Kiếm Tông đều cuồng vọng như vậy sao?” Tư Diệu Ngôn khó hiểu hỏi: “Tuy rằng năm nay hy vọng của họ quả thật rất lớn, nhưng cũng không đại biểu bốn tông khác đều là kẻ ăn chay chứ?”
Làm sao dám a, đại bỉ còn chưa bắt đầu, bọn họ đã kiêu ngạo đến thế. Ai cho Vấn Kiếm Tông lá gan đấy?
Sở Hành Chi nghe được tin tức: “?”
Là ai? Là ai bôi nhọ hắn? Hắn xem thường bốn tông khác khi nào?
Tin tức truyền đi quá nhanh, trưởng lão của Vấn Kiếm Tông cũng nghe nói chuyện này, ông ta lập tức lạnh mặt tới tìm, rồi răn dạy Sở Hành Chi một trận: “Còn chưa thi đấu mà đã xem thường thân truyền tông môn khác, ai dạy ngươi như thế?”
Sở Hành Chi há miệng thở dốc: “Không phải trước khi thi đấu thường sẽ trào phúng đối thủ một hai câu sao?”
Trưởng lão càng giận dữ hơn: “Vậy ngươi cũng không thể dẫm thể diện của bốn tông môn khác dưới chân như thế chứ. Không nói cái khác, chỉ riêng Chu Hành Vân của Trường Minh Tông thôi, ngay cả Diệp Thanh Hàn của chúng ta cũng chỉ có thể xem như ngang tài ngang sức với hắn.”
“Đại bỉ còn chưa bắt đầu liền truyền ra loại tin tức gây thù chuốc oán như vậy, ngươi không có đầu óc sao?”
Sở Hành Chi càng oan uổng: “Ta không trào phúng các tông khác mà..” Rốt cuộc là ai đang bôi nhọ hắn a?
“Câm mồm, trước khi đại bỉ diễn ra, ngươi an an tĩnh tĩnh ngốc ở nơi này, đừng đi ra ngoài bôi đen tông môn chúng ta.” Trưởng lão trầm mặt, lạnh giọng trách cứ.
Sở Hành Chi bị mắng một trận cẩu huyết lâm đầu, hắn càng tức giận, không rõ mọi chuyện đang êm sao lại phát triển trở thành bộ dạng như hiện tại.
* * *
Người có chút đầu óc liền nhanh chóng đi điều tra nguyên nhân gây ra lời đồn, cuối cùng đại sự huynh củaThành Phong Tông đã điều tra xong, hắn như suy tư gì đó, cười nói: “Ai nha, cảm giác đại bỉ năm nay, sẽ rất có ý tứ đây.”
Đại bỉ còn chưa bắt đầu đã náo nhiệt như vậy, sau khi bắt đầu chẳng phải lại càng xuất sắc hay sao.
“Diệp Kiều?” Đoạn Hoành Đao đang vùi đầu nghiên cứu pháp khí trong tay, động tác vẽ khẽ ngừng lại, vừa nghe được cái tên quen thuộc hai mắt liền sáng lên.
“Ngươi quen nàng sao?” Đại sư huynh híp híp mắt hỏi.
“Đương nhiên.” Đoạn Hoành Đao đáp: “Không chỉ có như thế, chuẩn xác mà nói, ta còn rất chờ mong nàng đến.”
“Một tiểu quỷ trung phẩm linh căn, mới tới Trúc Cơ sơ kỳ?” Hắn gõ gõ đầu sư đệ, cười nhạo: “Chờ mong nàng đến chi bằng chờ mong năm nay tiểu cô nương Nguyệt Thanh Tông kia có thể mang cho chúng ta kinh hỉ a.”
Ngắn ngủn hơn một tháng thời gian liền đạt đến Kim Đan, Vân Thước này hiển nhiên không đơn giản.
Đại sư huynh ghét bỏ nói: “Ngươi đi ra ngoài rèn luyện một chuyến, đầu bị quăng hỏng rồi hay sao?” Thế mà lại đi chờ mong một tu sĩ Trúc Cơ?
Đoạn Hoành Đao bất mãn hất tay đại sư huynh ra: “Mới không phải.”
“Nàng rất lợi hại.”
Đoạn Hoành Đao đến bây giờ đều quên không được hành vi của Diệp Kiều, vẻ mặt hắn nghiêm túc dặn dò đại sư huynh nhà mình: “Tóm lại, sau khi chúng ta đó tiến vào bí cảnh thì phải cẩn thận nàng.”
Đại sư huynh vỗ vỗ đầu hắn, bất đắc dĩ thở dài, càng thêm tin tưởng vững chắc tiểu sư đệ là có bệnh.
* * *
Cả đêm gà bay chó sủa qua đi, đã đến ngày hội hợp, có lẽ là đã trải qua tin đồn ác ý, đám thân truyền Vấn Kiếm Tông an phận không ít, sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn ba ngày, chính là lúc mọi người chuẩn bị tiến vào bí cảnh.
Trước thời điểm này, trừ bỏ Vấn Kiếm Tông, mấy người Diệp Kiều trên cơ bản đều không ra khỏi cửa, ai cũng không đụng tới. Nhưng sau khi hội hợp tất không thể không chạm trán với Nguyệt Thanh Tông.
Tống Hàn Thanh đi tuốt đằng trước, lúc đi ngang qua Diệp Kiều khi, hắn ác ý tràn đầy nói: “Diệp Kiều..”
Diệp Kiều lui về phía sau nửa bước, cảnh giác hỏi: “Làm gì? Thi đấu còn chưa bắt đầu đâu, ngươi đã muốn lôi kéo làm quen với ta?”
Tống Hàn Thanh: “?” Mẹ nó, ai muốn lôi kéo làm quen với ngươi!
“Nhị sư tỷ.”
Giọng nói quen thuộc vang lên, lần này đến phiên Diệp Kiều đau dạ dày, nói thật, không ai có thể dùng lời nói chọc cho nàng tức giận. Duy độc chỉ có nữ chủ là làm được.
Hai tiếng 'sư tỷ' lại một lần nữa bị Vân Thước gọi ra, nhưng lần này bên người nàng ta còn có ba sứ giả hộ hoa. Không thể không nói.. mị lực của nữ chủ là vô cùng lớn a.
Trừ bỏ Tô Trạc, Địch Trầm có chút quan hệ sâu xa với nàng ta, còn có một nam nhân bồi bên người nàng ta, bày ra tư thái bảo hộ.
“Diệp Kiều sư muội.” Địch Trầm nhìn thấy thật sự là nàng, tâm tình có chút phức tạp.
Hai người cũng đã nửa năm chưa gặp mặt, lần trước vẫn là bởi vì một gốc cây Phù Du Thảo, dưới sự tức giận đối phương liền xuống núi. Chỉ là Địch Trầm không ngờ, nàng thế nhưng có thể tiến vào Trường Minh Tông? Lại còn lấy thân phận thân truyền, thấy thế nào cũng có chút không thể tưởng tượng.
“Oa.” Minh Huyền đột nhiên cao giọng, khoanh tay trước ngực, ỷ vào ưu thế chiều cao, chặn trước mặt Diệp Kiều, đối diện trực tiếp với ánh mắt của Địch Trầm: “Các ngươi không có sư muội sao? Làm gì lại dùng ánh mắt ghê tởm như vậy nhìn sư muội của chúng ta?”
Địch Trầm sắc mặt lạnh lùng nói: “Minh Huyền, đừng tưởng rằng ngươi là người của Minh gia người thì ta liền sợ ngươi.”
Minh Huyền không chút sợ hãi, đáp: “Vậy chờ vào bí cảnh rồi xem, hiện tại phiền ngươi cách xa sư muội nhà ta ra một chút, cảm ơn.”
“Diệp Kiều.” Tô Trạc vẫn luôn im lặng, lúc này mở miệng, hắn nhìn chằm chằm Diệp Kiều nửa ngày, có lẽ cuối cùng cũng tiếp nhận việc sư tỷ cùng nhau lớn lên với mình gia nhập Trường Minh Tông, hắn lạnh giọng nói: “Hy vọng ngươi sẽ không hối hận vì quyết định này.”
“Sau khi tiến vào bí cảnh, ta sẽ không hạ thủ lưu tình.”
Diệp Kiều nghe vậy không chút lưu tình mà phụt cười ra tiếng. Làm như trước đó hắn rất quan tâm chiếu cố nguyên chủ không bằng. Phàm là có một chút đau lòng cho nguyên chủ, cũng sẽ không cướp thảo dược mà đối phương hao hết tâm tư mưới lấy tới để lấy lòng Vân Thước.
Nàng bĩu môi nhìn Tô Trạc, cười rộ lên, đáp lại hắn bằng ngón tay giữa kiên định mà hữu lực.
Chu Hành Vân nhăn mày, không hiểu thủ thế này của nàng là có ý tứ gì. Hắn ở bên cạnh nghe nói nửa ngày, cuối cùng là cũng hiểu giữa tiểu sư muội cùng Nguyệt Thanh Tông có ân oán, nhưng hắn vẫn luôn không nói chen vào, rốt cuộc là chuyện của mình thì cũng nên để mình tự giải quyết. Nếu giải quyết không tốt, hắn lại động thủ cũng không muộn.
Không chỉ có Chu Hành Vân không hiểu hành động của Diệp Kiều, ba người khác cũng không hẹn mà cùng lâm vào trầm tư. Này chẳng lẽ.. Là thủ thế thi pháp đặc thù sao? Không được. Thua người không thua trận, bọn họ làm sư huynh cũng phải cho tiểu sư muội mặt mũi.
Vì thế, năm người Trường Minh Tông liền đồng thời dựng ngón tay giữa với đám người Tô Trạc.
Đám người Nguyệt Thanh Tông: “...”
Không biết vì cái gì, cảm giác bị nhục nhã.
“Các ngươi có ý tứ gì? Vũ nhục chúng ta?” Trước kia hình như Tô Trạc đã từng nhìn thấy Diệp Kiều dựng ngón giữa lên rồi, lúc ấy là đối với sư phụ, hắn luôn cảm thấy thứ này không có ý tốt đẹp gì.
“...”
Vẻ mặt Diệp Kiều vô cùng thành khẩn: “Sao có thể chứ, đây là thủ thế thi pháp mới của Trường Minh Tông chúng ta nha.”
- - Xin lỗi, cho hỏi có tông môn nào lại luẩn quẩn trong lòng như vậy, thủ thế thi pháp là dựng ngón giữa a?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương