Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!

Chương 52: Vậy mà nàng lại là một Phù tu



Đối mặt với việc Tần Hoài đuổi theo dai như chó, Diệp Kiều chỉ đành quay đầu lại tặng thêm cho hắn vài lá bùa, Tần Hoài không những phải đuổi theo tốc độ của Diệp Kiều, mà còn phải tránh né từng trận bùa ùn ùn bay tới, điều này làm cho hắn muốn điên rồi.

Rốt cuộc Diệp Kiều đem theo bao nhiêu bùa vậy? .

Bộ Minh Huyền rảnh lắm sao? Mỗi ngày không ngủ được liền ngồi dậy vẽ ra mấy loại bùa thâm độc để làm nhục mặt đối thủ như này.

Phù thư về mấy loại bùa của Diệp Kiều trên thị trường không phải là không có bán, nhưng đối với Phù tu thì mấy loại này chỉ là một sấp đồ chơi vô dụng, vẽ nó vừa lãng phí thời gian, vừa hao phí thần thức, đã vậy còn không mang tính sát thương, nên bọn họ không muốn tìm hiểu.

Ai lại nghĩ đến vào một ngày đẹp trời nào đó, có người đem mấy lá bùa nhảm nhí này vào trong Đại hội thi đấu để sử dụng.

Nhưng vấn đề là hiệu quả của nó cũng không tệ chút nào.

Ít nhất nó giúp cho Diệp Kiều có thời gian để chạy thoát.

“Ha ha ha ha.” Khuôn mặt Tần Hoài cười đến vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi: “Chặn...ha...nàng...ha...lại.”

Hắn tuyệt đối không có khả năng trơ mắt nhìn Diệp Kiều đi hội hợp thành công với ba người Trường Minh Tông.

Tần Hoài mới vừa dứt lời, thì phát hiện hai sư đệ của mình không thấy đâu, hắn đành quay đầu lại xem thì thấy cảnh Thẩm Tử Vi đang cố gắng níu chặt lưng quần của mình để không bị Đoạn Hoành Đao tuột quần giữa bàn dân thiên hạ.

“Đại sư huynh à, hắn điên rồi.” Thẩm Tử Vi khóc không ra nước mắt mà đá đá cái chân đang bị Đoạn Hoành Đao ôm chặt.

Tần Hoài sau khi ngửa đầu cười một tràng dài, thì cũng khôi phục lại bình thường, hắn đi lại giơ tay xé xuống lá bùa đang dán phía sau lưng Đoạn Hoành Đao.

Đối mặt với hai người đã bình thường trở lại, Thẩm Tử Vi liền nhẹ nhàng thở ra, dùng đôi tay run rẩy kéo lại cái quần đáng thương của mình, sau đó nói, “Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”

Theo như xếp hạng hiện tại thì Nguyệt Thanh Tông hạng nhất, Trường Minh Tông hạng nhì, Thành Phong Tông hạng ba, còn Vấn Kiếm Tông nói không chừng đang bất lực vì bị nhốt trong trận pháp nào đó chưa ra được đi.

“Một chuyến này cũng không phải không thu hoạch được gì, ít ra Minh Huyền đã bị loại.”

“Còn Diệp Kiều...” Hắn dừng một chút: “Không bắt được thì kệ nàng luôn đi.”

Đám người Trường Minh Tông đều giống như một bầy cá trạch rất khó bắt giữ, nên không cần lãng phí thời gian với bọn họ làm gì.

Dù sao bây giờ đã không còn Minh Huyền, Trường Minh Tông cũng vô dụng rồi.

“Mục tiêu lần này của chúng ta chính là Nguyệt Thanh Tông.”

*************

Minh Huyền đã bị loại, nên không còn ai đuổi theo Diệp Kiều nữa, nàng đã có thể buông thả bản thân rồi.

Diệp Kiều hoàn toàn đem chiến trường viễn cổ trở thành nơi không người, làm cho các trưởng lão ngồi xem bên ngoài kinh ngạc vô cùng.

“Sao con nhóc này may mắn quá vậy? Có thể tránh được rất nhiều trận pháp.”

Tần Phạn Phạn lập tức giải thích: “Đôi khi may mắn cũng là một loại năng lực.”

“Nếu nói như vậy, thì có khác gì nói Vấn Kiếm Tông xui xẻo đâu?”

Cũng là Kiếm tu như nhau, nhưng Vấn Kiếm Tông bị nhốt trong trận pháp suốt hai ngày đã làm cho Diệp Thanh Hàn khó chịu đến mức muốn đi bắt trói một tên Phù tu của Nguyệt Thanh Tông đem về đây dẫn đường cho bọn hắn luôn rồi.

Tần Phạn Phạn cũng trầm mặc một chút.

Đúng vậy.

Vận khí này, có vẻ tốt quá mức đi?

Diệp Kiều đối với chiến trường viễn cổ quen thuộc như vậy đều là nhờ vào Ngọc trưởng lão, vì mỗi lần nàng quay về tông sau khi xuống núi chơi, thì đều bị hắn bắt đi chép lại đan thư hoặc phù thư, việc này đã giúp nàng nhớ được vô số trận pháp ở nơi đây.

Mấy trận pháp này đã được nàng nhớ kĩ hết rồi, nên sao có thể dẫm trúng được.

Lại một ngày trôi qua.

Cuối cùng Diệp Kiều cũng tìm được ba vị sư huynh của mình, lúc nàng tìm thấy bọn họ, thì ba người đang lười biếng nằm dài bên trong trận pháp.

Một người nằm ngủ, một người nằm đếm kiến.

Diệp Kiều thấy vậy liền trực tiếp đi vào, đạp chân Mộc Trọng Hi: “Dậy nè, dậy đi bạn ơi.”

Trận pháp cho phép người ngoài đi vào, nhưng muốn đi ra thì lại là một chuyện khác, Mộc Trọng Hi sau khi bị đá cho mấy cái thì tỉnh dậy, dụi mắt kinh ngạc: “Đù, ngươi vẫn còn sống sót sao?”

Bên trong bí cảnh này, ai đi chung với Phù tu thì coi như vừa may vừa xui. Khi nhận được tin Minh Huyền bị loại, Mộc Trọng Hi đã chuẩn bị sẵn tâm lí nên cũng không có gì bất ngờ.

“Kể đi, vụ của Minh Huyền là như thế nào vậy?”

“Gặp trúng Tần Hoài với Địch Trầm.” Diệp Kiều thành thật kể lại: “Cuối cùng Nhị sư huynh với Địch Trầm một mạng đổi một mạng.”

Mộc Trọng Hi cảm thán: “Ồ quao. Không nghĩ tới hắn vẫn còn có chút tác dụng, giúp chúng ta giảm bớt được một tên Phù tu.”

Bên ngoài có trưởng lão phân tích: “Có thể cùng Địch Trầm Kim Đan Kỳ đồng quy vu tận, chứng tỏ thực lực của Minh Huyền cũng rất lợi hại, nếu như năm nay hắn là Kim Đan thì ở trận thi đấu thứ hai này, Trường Minh Tông đã có thể tranh hạng nhất với Nguyệt Thanh Tông rồi.”

Đáng tiếc.

Diệp Kiều nhìn ba vị sư huynh nhà mình thảnh thơi như vậy, liền lấy ra cây kèn bầu, thân thiện dò hỏi: “Có cần ta giúp các ngươi tỉnh táo lại không?”

Nàng nói xong thì thổi một tiếng thật dài.

Làm cho Chu Hành Vân giật mình đến mức thiếu chút nữa đã dựng thẳng tóc.

Tiết Dư đang ngồi đào đất đếm kiến cũng giật mình, bất lực ngẩng đầu, “Chúng ta là người một nhà, nên đừng có thổi nữa, dừng đi mà.”

Mộc Trọng Hi phản ứng càng dữ dội hơn, hắn nhảy lên một cái: “Đệt!!”



“Được nha!”

“Thì ra cái tổ hợp khua chiêng gõ trống thổi kèn biến thái kia là ngươi với Minh Huyền!!”

Bởi vậy hắn mới nói, ai lại xấu xa như vậy, thì ra là nàng với Nhị sư huynh.

Vậy hắn đã lí giải được rồi.

Mộc Trọng Hi chỉ tay vào Diệp Kiều, nàng lập tức hất tay hắn: “Sao lại nói chúng ta biến thái? Cái này nên gọi là biết vận dụng hợp lí tài nguyên có sẵn.”

“Nhạc cụ kia của Tư Diệu Ngôn kinh khủng lắm.” Diệp Kiều nói: “Tốt nhất nên cẩn thận nàng ta một chút.”

Tuy nhiên trong khoảng thời gian ngắn như này Diệp Kiều tin Tư Diệu Ngôn sẽ không nghĩ đến việc chạy đến đây đâu.

“Cho nên ngươi đã lấy kèn bầu để đối phó với âm công ư?” Mộc Trọng Hi đã có thể tưởng tượng ra được biểu tình lúc đó của Tư Diệu Ngôn rồi, hắn vuốt cằm, “Trong túi của ta vẫn còn chiêng trống nè, với Khuếch Âm Phù của Minh Huyền nữa, đến lúc đó bốn người chúng ta gõ cho nàng nghe, ngươi thấy được không?”

Tiết Dư xem xét túi trữ vật của mình, “Sao túi của các ngươi đựng toàn thứ gì không vậy?”

Chiêng trống kèn bầu có đủ, ai không biết còn tưởng rằng các ngươi đem vào để tổ chức lễ cưới cho người nào ở trong bí cảnh mất.”

Mộc Trọng Hi ngồi xếp bằng trên mặt đất: “Trong túi của ta có bánh nướng nữa nè, ăn không?”

“Không ăn.” Tiết Dư nói: “Ta có mang theo bánh bao rồi.”

“...”

“Gia chủ Tiết gia khi thấy cảnh này chắc sẽ đau đớn lắm đi, đường đường là thiếu gia dòng chính được mọi người tôn quý, vậy mà bây giờ lại biến thành như vậy?”

“Chắc là không biết đâu, ngươi nhìn Minh Huyền đang ngồi ở hàng ghế bị loại là biết à.”

Nghe cuộc trò chuyện của hai vị sư huynh không đáng tin cậy nhà mình, Diệp Kiều liền lấy ra Phá Trận Phù, dán lên màng chắn của trận pháp, thành công đem nó mở ra.

Hiện tại Trường Minh Tông bọn họ đang xếp hạng nhì, nếu ráng cố gắng thêm chút nữa, thì lấy luôn hạng nhất chắc cũng không khó lắm đâu.

Trước đó nàng đã đem phân nửa giá trị thù hận đặt lên người Minh Huyền rồi.

Nên khi Minh Huyền bị loại, thì mấy tông môn còn lại sẽ không đem Trường Minh Tông để vào mắt nữa, ai cũng tự tin cho rằng việc loại được Minh Huyền chính là quyết định đúng đắn, tuyệt đối không có sai lầm.

Bởi vậy, thừa dịp hiện tại mấy thân truyền kia không để ý đến bốn người bọn họ, Diệp Kiều sẽ quyết định sẽ ra tay trước, giết càng nhiều yêu thú càng tốt, như vậy khoảng cách hạng nhất sẽ không còn xa nữa.

“Mấy lá Phá Trận Phù mà trước khi vào bí cảnh, Minh Huyền đã đưa cho các ngươi đâu, dùng hết rồi hả?” Diệp Kiều hỏi.

Mộc Trọng Hi chỉ qua Chu Hành Vân: “Ngươi hỏi Đại sư huynh đi! Hắn xui lắm luôn đó, toàn dẫn chúng ta đi vào trận pháp, đây là cái trận pháp thứ ba mươi rồi. Phá Trận Phù cũng dùng hết luôn.” Khi thấy ra không được thì ba người họ liền chọn phương án buông xuôi với dòng đời.

Hạng chót thì hạng chót đi.

Có thua thì Trường Minh Tông bọn họ cũng không chết.

Diệp Kiều nghe xong khóe miệng liền giật giật.

Chu Hành Vân mà chơi game thì chắc chắn hắn sẽ thuộc dạng người chơi cực kì xui xẻo đi, rồi được mọi người tặng cho danh hiệu bàn chân...à nhầm bàn tay thối của năm luôn quá.

Sau khi giải cứu được ba vị sư huynh ất ơ nhà mình, bốn người liền tụ hợp lại nghiên cứu bản đồ nửa ngày trời. Cuối cùng Diệp Kiều liền chỉ vào một vị trí, nàng quyết định đi đường này.

Trên đường mà gặp phải yêu thú cấp cao hơn mình, thì cũng bị Diệp Kiều với Mộc Trọng Hi phối hợp giết chết.

Nàng hiện tại không có kiếm, lúc trước còn có huyền kiếm để dùng, nhưng bây giờ nó đã bị tên chó Tần Hoài làm gãy rồi, nên nàng chỉ có thể coi Đoạt Duẩn như kiếm mà sử dụng.

Diệp Kiều nhìn thấy một bầy rắn nhỏ, trong chớp mắt nàng liền ớn lạnh, nhanh chóng vung ra kiếm khí chém bọn chúng thành hai đoạn, tuy nhiên sau khi bị chém làm hai nó không những không chết mà còn uốn éo nhiệt tình hơn nữa, phun ra chiếc lưỡi nhỏ sau đó bò về phía nàng.

Nàng không chút chần chờ, liền ném qua một lá Ngự Hỏa Phù để thử xem có thể thiêu chết toàn bộ bọn chúng hay không.

Kết quả bầy rắn càng hung hãn hơn, bay tới muốn cắn nàng, lại bị Diệp Kiều không chút lưu tình nào vung kiếm đánh bay.

“Vô dụng thôi Diệp Kiều.” Mộc Trọng Hi đạp lên thân kiếm, sờ cánh tay, cảm thấy nổi da gà: “Ta nghe nói muốn đối phó với loại rắn này cần phải chém tụi nó thành mảnh vụn thì nó mới không còn nhảy nhót tung tăng nữa.”

Diệp Kiều nghe vậy liền nhíu mày, cất đi Đoạt Duẩn, sau đó lấy ra một thi thể của yêu thú từ túi trữ vật.

Đây là con yêu thú lúc đi trên đường nàng đã giết được, vì có thể đưa nó cho Khí tu để đổi linh thạch nên nàng đã bỏ nó vào trong túi trữ vật của mình. Hiện tại phải dùng đến nó rồi, nàng đành lấy ra một cọng dây thừng sau đó một đầu buộc vào Đoạt Duẩn, một đầu buộc vào thi thể yêu thú.

Kế tiếp tìm một vị trí cao một chút, rồi ném thi thể của yêu thú xuống bầy rắn.

Trong nháy mắt bầy rắn liền tập trung lại một chỗ gặm ăn thi thể yêu thú.

Khi thấy bọn chúng đã tập hợp đông đủ ở một chỗ, Diệp Kiều liền dùng Giam Cầm Phù để để nhốt bọn chúng lại, rồi quyết đoán nói: “Giết.”

Mộc Trọng Hi chém xuống hai nhát kiếm, khiến cho mấy con rắn đu lên dây thừng đều bị chém thành mấy khúc, mắt thấy bọn chúng vẫn còn muốn tiếp tục phân thân, Diệp Kiều cũng từ phía sau bay tới, “Ráng băm nhỏ một xíu nha, nếu không bọn chúng không chết đâu.”

Tuy loại yêu thú này rất dễ giết nhưng lại rất khó chơi, cũng rất thích hợp cho việc luyện tập kiếm quyết.

Diệp Kiều gần đây vẫn luôn muốn luyện thử chiêu thức thứ hai của Thanh Phong Quyết.

Bởi vậy mỗi lần gặp được yêu thú nàng không giết ngay mà lợi dụng bọn chúng để luyện tập một chút.

Tiết Dư đem đan dược của mình đưa cho Diệp Kiều với Mộc Trọng Hi để bọn họ bổ sung linh khí, sau đó lại nhìn về phía người cực kì nhàn rỗi mang tên Chu Hành Vân: “Đại sư huynh, sao ngươi không giúp?”

Trong tông môn thì Diệp Kiều với Mộc Trọng Hi nhỏ tuổi nhất, một người mười lăm tuổi, một người mười sáu tuổi. Kết quả trong bí cảnh này bọn họ giống như hai con ong chăm chỉ, mỗi ngày chém giết yêu thú mệt gần chết.

Tiết Dư thiếu một chút nữa đã nói thẳng: Lão già lười biếng nhà ngươi, nhìn thấy vậy mà không biết xấu hổ ư?!

Chu Hành Vân nghi hoặc: “Bọn họ không phải đang chém giết rất vui sao?”

Sư đệ sư muội phối hợp với nhau cực kì ăn ý, đây cũng không phải là lần đầu tiên hai người họ hợp tác với nhau, sau đó hắn chỉ xuống bầy yêu thú bên dưới: “Hơn nữa cũng có nguy hiểm gì đâu, để cho bọn hắn luyện tập đi.”

Cho đến bây giờ mà hai đứa ngu ngốc này còn chưa học được chiêu thức thứ hai của Thanh Phong Quyết, Chu Hành Vân chậc chậc mà lắc đầu.



Hắn đã nhìn ra tiểu sư muội muốn học chiêu thức thứ hai, nên lâu lâu cũng sẽ mở miệng chỉ điểm một vài chỗ, nhưng tiếc là số lượng yêu thú hiện tại quá ít. Khi Diệp Kiều chuẩn bị sắp nắm được điểm gì đó trong chiêu thức thì cả đàn rắn đã bị tiêu diệt sạch sẽ.

Linh khí phút chốc tan biến, Diệp Kiều giật giật cánh tay đang mỏi nhừ của mình, sau đó cùng Mộc Trọng Hi ngồi bệt xuống đất.

Nhìn hai sư đệ sư muội nhà mình đang dựa lưng vào nhau mệt gần chết.

Chu Hành Vân hiếm khi có được một chút lương tâm như bây giờ, hắn liền đi giúp bọn họ đem thi thể yêu thú kéo lại một chỗ.

Hắn sắp xếp bọn chúng từ cao đến thấp, tạo thành một hình như sóng wifi.

Chu Hành Vân xếp xong thì vừa lòng gật đầu

Nhìn từ trên xuống dưới một đống yêu thú được sắp xếp ngay ngắn, ai không biết còn tưởng rằng bọn họ đang mở cuộc đấu giá yêu thú.

Diệp Kiều thấy thế, khóe miệng giật giật.

Chắc đây là một trong số ít sở thích của Đại sư huynh đi ha?

Nàng bỏ vào miệng mấy viên Bổ Linh Đan, sau đó xoa xoa bàn tay, “Chúng ta đi thôi.”

“Đi đến nơi tiếp theo nè.”

Tiết Dư ừ một tiếng, nhìn chằm chằm bảng xếp hạng trên ngọc giản, nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sớm hay muộn cũng sẽ bắt kịp Nguyệt Thanh Tông, hiện tại số điểm của hai tông đang không chênh lệch nhau là mấy.

Có lẽ là do Minh Huyền với Diệp Kiều phối hợp tốt quá, dẫn đến tất cả mọi người đều cho rằng, sở dĩ xếp hạng của Trường Minh Tông cao như vậy đều là nhờ vào công lao của Minh Huyền.

Lúc này Minh Huyền đã bị loại, nên thân truyền của mấy tông khác cũng không muốn để ý bọn họ nữa.

Nếu mà thuận lợi, thì có khả năng Trường Minh Tông của bọn họ có thể dựa vào sự phát triển đáng khinh này mà đoạt được hạng nhất.

Bốn người cùng nhau kết bạn mà đi, kết quả càng đi tới, Diệp Kiều càng dần ý thức được có chút không thích hợp.

Mộc Trọng Hi đã xui xẻo bị nhốt vào một cái trận pháp không biết tên, khi cả người hắn bị lôi vào bên trong, theo bản năng hắn liền túm lấy Tiết Dư.

Tiết Dư đã bị mấy cái trận pháp ở đây làm phiền muốn chết rồi, nên hắn không cảm xúc mà nói: “Đừng có kéo ta, tự ngươi dẫm trúng, thì tự chịu cảnh an giấc ngàn thu đi.”

Nói xong, Tiết Dư đã nóng lòng muốn lấy đan dược mới chế tạo của mình ra thử nghiệm trên người Mộc Trọng Hi để có thể đem hắn vứt xuống đất.

Mộc Trọng Hi lập tức túm lấy quần áo của Chu Hành Vân: “Đại sư huynh!”

Chu Hành Vân còn vô tình hơn.

Hắn cầm lấy cây dao nhỏ cắt luôn chỗ quần áo bị túm, sau đó nhìn lại vết cắt ngay ngắn của mình, liền cảm thấy thực hài lòng.

Diệp Kiều: “...”

Nàng thiếu chút đã tặng cho ba tên không đáng tin cậy này một cú đấm rồi.

Là nàng đã hiểu lầm Minh Huyền, rõ ràng Nhị sư huynh mới là người bình thường nhất.

Trong tay của Diệp Kiều cũng không có nhiều Phá Trận Phù, do đó nàng liền giữ chặt Mộc Trọng Hi với ý định kéo hắn ra nhưng lại phát hiện không thể, vì vậy nàng lập tức buông tay, sau đó đi một vòng đánh giá trận pháp.

Trong đầu nàng lập tức nhớ lại nội dung quyển sách về trận pháp của Nguyệt Thanh Tông, Diệp Kiều liền quyết định phá trận từ bên ngoài. Nàng vung ra một nhát kiếm khí, khi đến màng chắn của trận pháp thì như có thứ gì đó làm kiếm khí bắn ngược trở về, nàng lại tiếp tục gia tăng lực của kiếm khí, giống như đã xác định được vị trí mắt trận.

“Trận pháp này nhìn rất giống của Nguyệt Thanh Tông.”

“Chắc là của đệ tử Nguyệt Thanh Tông để lại.”

“Diệp Kiều đang làm gì vậy?”

“Phá trận hả?”

Trận pháp nên phá từ bên trong, nhưng khi nhìn thấy phản ứng của Mộc Trọng Hi khi bị nhốt ở trong trận pháp muốn vung kiếm cũng không được, Diệp Kiều liền tính toán phá trận từ bên ngoài.

Để phá trận từ bên ngoài thì còn khó hơn phá từ bên trong gấp mấy lần.

Hơn nữa, cái kia còn là trận pháp của Nguyệt Thanh Tông.

Chu Hành Vân cũng nói: “Hay ta đi xách cổ Tống Hàn Thanh mang về đây?”

Diệp Kiều: “Không cần đâu.”

Nàng đã học qua trận pháp của Nguyệt Thanh Tông rồi, cái này còn phải cảm ơn Tống Hàn Thanh đã hào phóng nha, lúc đó nàng nói muốn xem phù thư của nội môn Nguyệt Thanh Tông, Tống Hàn Thanh cũng không chút nào do dự mà cho nàng luôn.

Vừa dứt lời, trận pháp liền vỡ tan tành, một vòng sáng đem nàng hất ra, Mộc Trọng Hi cuối cùng cũng thoát ra được.

Phá rồi sao?

“To gan!” Thấy một màn như vậy, trưởng lão Nguyệt Thanh Tông ở bên ngoài đập bàn đứng lên: “Con nhóc này dám học trộm trận pháp của Nguyệt Thanh Tông chúng ta!!”

Trận pháp này, nếu nàng phá từ bên trong thì còn có thể cho rằng nàng may mắn.

Nhưng cái này là phá từ bên ngoài a, ai nói nàng không học qua trận pháp hắn sẽ không tin đâu!

Hai mắt Tần Phạn Phạn cũng mở to: “Ể?!”

Hắn cực kì kinh ngạc mà kêu lên một tiếng, nhưng khi lọt vào tai của mấy người khác, liền trở thành giọng điệu trào phúng cùng đắc ý.

Tần Phạn Phạn nhìn mấy lão già đang trưng ra bộ mặt không thể tin tưởng kia. Mặt ngoài thì hắn giả bộ như không có gì xảy ra, nhưng nội tâm thì lại hoảng hốt y chang bọn họ, nó đang kêu gào hắn tỉnh lại tỉnh lại.

“Cái gì mà kêu là trận pháp của Nguyệt Thanh Tông các ngươi? Trận pháp bày ra không phải để người ta học theo sao?”

“...” Không phải, mà trọng điểm hiện tại của hai ngươi là cái này sao? Trọng điểm lẽ ra phải là con mẹ nó, vậy mà nàng lại là một Phù tu mới đúng chứ.
Chương trước Chương tiếp