Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!
Chương 53: Đây là át chủ bài của các ngươi đó hả
Tông chủ Thành Phong Tông híp mắt, trong lòng nặng trĩu.
Vậy đúng thật là bọn họ đã giấu một Phù tu.
Bởi vậy hắn mới nói vì sao khi Minh Huyền bị loại Trường Minh Tông không nóng nảy chút nào, thì ra là có chuẩn bị hết mọi thứ rồi.
“Thì ra đây là át chủ bài của Trường Minh Tông các ngươi.”
Một Phù tu, một Kiếm Phù song tu.
Mấy trưởng lão ai cũng không nghĩ tới, Trường Minh Tông có thể che giấu thông tin lâu như vậy, im hơi lặng tiếng mà thu nhận một đệ tử hai đạo song tu.
“Các ngươi giấu một tay thì được, còn tông chúng ta có thêm thiên tài thì không được sao?” Tần Phạn Phạn lập tức thẳng lưng ưỡn ngực, khóe miệng nhếch lên, dùng một dạng cực kì đắc ý mà đáp trả: “Cái này của chúng ta được gọi là chiến lược.”
Trong nháy mắt hắn đã đem chuyện Diệp Kiều thích trốn học, ngủ mỗi ngày, tính tình cà lơ phất phơ còn có chút điên khùng quên đi sạch sẽ.
Tất cả đều có nguyên nhân?! Nàng thường xuyên như vậy là do mệt mỏi đó, thức hải của Kiếm Phù song rất dễ bị quá sức. Cho nên đây mà gọi là lười biếng sao? Không, nàng chỉ đang mệt mỏi cần nghỉ ngơi thôi.
Tần Phạn Phạn trong một giây liền tự mình tìm ra được nguyên nhân giải thích cho những hành động của đệ tử thân yêu nhà mình.
“Các ngươi đã sớm biết chuyện này rồi ư?” Triệu trưởng lão hiện tại đang ngây ngốc, chọt chọt Đoàn trưởng lão ngồi bên cạnh, “Con nhóc Diệp Kiều kia là Kiếm Phù song tu thiệt hả?”
Trước đó lão già Thành Phong Tông mỗi ngày đều hỏi hắn một đống câu xàm xí.
Triệu trưởng lão lúc ấy cảm thấy lão già kia không có ý tốt lành gì, hiện tại hắn đã hiểu, thì ra tên kia đã nhìn ra được chút ít manh mối, nên mới dò hỏi mình.
Đoàn Dự: “Ờm...” Nếu hắn biết thì đâu có vụ mỗi ngày đều treo Diệp Kiều lên đánh.
Phù tu với Đan tu ở Tu Chân Giới rất hiếm, mà Trường Minh Tông nhiều năm như vậy mới đợi được Minh Huyền và Tiết Dư, nên có chút ưu ái với hai bọn họ hơn, vì vậy mỗi lần đến lớp huấn luyện thì chỉ có Mộc Trọng Hi với Diệp Kiều bị đánh mà thôi.
Có điều...Đoàn Dự chột dạ suy nghĩ, con nhóc Diệp Kiều da dày thịt béo, nên chắc không sao đâu.
Diệp Kiều chính là dùng phương pháp của Nguyệt Thanh Tông để phá trận của bọn họ, nàng cũng không sợ bị người khác phát hiện. Sau khi phá vỡ trận pháp, nàng liền kéo Tứ sư huynh lại gần mình, “Đừng có dẫm lung tung nữa, đi theo sau lưng ta là được rồi.”
Trận pháp được biến hóa đa dạng vô cùng, từ trăm năm trước đã xuất hiện. Nên có một số trận pháp Diệp Kiều vẫn chưa gặp qua.
Các tu sĩ ở bên ngoài muốn bùng nổ rồi.
“Diệp Kiều là sao đây? Kiếm Phù song tu luôn ư? Trường Minh Tông qua nhiều năm đúng là thâm tàng bất lộ mà.”
Lúc hay tin đệ tử thân truyền mới thu nhận của Trường Minh Tông là Diệp Kiều chỉ có linh căn bình thường và tu vi Trúc Cơ, bọn họ đều cho rằng Trường Minh Tông quyết định bất chấp tất cả rồi.
Ai cũng không nghĩ tới người tiểu sư muội này vậy mà thâm tàng bất lộ.
Có một vài fans của Vấn Kiếm Tông thấy thế liền nhịn không được mà nói:
“Ta phải qua bên Trường Minh Tông hóng chuyện đây. Các huynh đệ à, nếu lần này ta đi không trở lại, các ngươi phải nhớ đi tìm ta nghen.”
Kiếm Phù song tu đó, sau cả ngàn năm thì Tu Chân Giới mới xuất hiện lại một người, do đó có ai mà không nghĩ đến việc đi xem chứ.
“Thật nông cạn.” Có tu sĩ lên án mạnh mẽ: “Không giống như ta, ta đi xem Trường Minh Tông không phải vì nàng là hai đạo song tu, mà chủ yếu là muốn xem nàng có thể thiếu đạo đức như thế nào nữa.”
***********
Bên ngoài đang nổi lên sóng to gió lớn, nhưng Diệp Kiều bên trong này vẫn không biết gì cả, vẫn còn vui vẻ nói chuyện: “Trên đường đi các ngươi có gặp được Tống Hàn Thanh không?”
Nàng đem Tống Hàn Thanh treo ở nơi rất dễ thấy, nên chắc sẽ có nhiều người vây xem lắm đi?
Mộc Trọng Hi hưng phấn cực kỳ: “Gặp nha, ta còn dùng lưu ảnh thạch ghi hình lại nữa, đợi sau khi ra khỏi đây, ta sẽ đăng lên diễn đàn xem có ai mua không, có tận sáu viên lận đó, ta sẽ bán nó với giá mười linh thạch thượng phẩm cho một viên.”
“Ai cũng có lưu ảnh thạch để ghi hình lại mà, nên đi mua của ngươi làm gì?” Vì suy bụng ta ra bụng người, nên Diệp Kiều cảm thấy chắc sẽ không có ai rảnh đến nỗi đi bỏ tiền mua thứ này đâu.
Không ngờ lại nghe được Mộc Trọng Hi phản bác đầy lí lẽ, “Cái của ta là ghi lại cận cảnh, với góc quay gần với Tống Hàn Thanh nhất, lưu ảnh thạch của bọn họ ở bên ngoài sao có thể giống của ta?”
Có lí.
Diệp Kiều nói: “Vậy chừng nào kiếm được linh thạch nhớ chia cho ta phân nửa.”
“Ủa? Tại sao?”
Diệp Kiều chỉ chính mình, “Tống Hàn Thanh, là ta bày còn Đoạn Hoành Đao trói, nếu không có ta thì ngươi có thể ghi hình được sao?”
Mộc Trọng Hi miễn cưỡng mở miệng: “Được rồi, được rồi. Đến lúc đó ta sẽ chia ngươi bốn ta sáu.”
Sau khi hai người cúi đầu chia tiền xong, liền cầm bản đồ đi tiếp.
Chu Hành Vân khi biết được Tống Hàn Thanh là bị Diệp Kiều phối hợp với thân truyền của Thành Phong Tông trói, hắn liền sựng người một chút, cảm thấy tiểu sư muội nhà mình đang muốn đem bí cảnh quậy cho tưng bừng, nhưng hắn sẽ không kinh ngạc đâu, thật đó.
“Bích Thủy Tông hợp tác với Nguyệt Thanh Tông rồi.” Tiết Dư cùng nàng chia sẻ tin tức, “Hiện tại Thành Phong Tông không muốn hợp tác với ai hết.”
Vậy chỉ còn lại Vấn Kiếm Tông.
Hiện tại Vấn Kiếm Tông đang xếp hạng tư, đây có thể nói là lần đầu tiên xếp hạng của bọn họ thấp như vậy.
Diệp Kiều tự hỏi một lát: “Vậy chúng ta hợp tác cùng Vấn Kiếm Tông đi. Trong túi ta vẫn còn bùa nè, có thể lấy nó để cùng bọn họ bàn chuyện hợp tác.”
Tiết Dư sờ cánh tay, trực giác mách bảo hắn rằng tiểu sư muội lại chuẩn bị bày trò nữa rồi.
Sau khi Diệp Thanh Hàn thoát khỏi trận pháp, nhìn thấy tông môn mình chỉ xếp vị trí thứ tư, mặt hắn liền đen như đáy nồi, một lần nữa hắn lại nhận ra tầm quan trọng của Phù tu.
Khi thấy Trường Minh Tông chủ động tìm đến cửa muốn hợp tác, hắn lại không cự tuyệt mà hỏi: “Ngươi có gì mà muốn hợp tác với chúng ta?”
“Ta có bùa của Nhị sư huynh cho, hình như các ngươi không có Phá Trận Phù đúng không?” Vì để chứng minh mình không có nói dối, Diệp Kiều liền lấy ra mấy lá bùa của nàng vẽ, rồi quơ quơ trước mặt Diệp Thanh Hàn.
Hai người chỉ cách nhau một khoảng rất gần.
Diệp Thanh Hàn híp mắt, kiềm chế xúc động muốn giật bùa trên tay Diệp Kiều: “Ngươi muốn sao đây?”
“Chúng ta hợp tác đi.” Nàng tiến về hắn một bước, “Tình huống hiện tại ngươi cũng biết mà, Trường Minh Tông chúng ta đang hạng nhì, nên mục tiêu trước tiên chính là Nguyệt Thanh Tông. Ta có Phá Trận Phù, đợi khi nào các ngươi bị nhốt thì ta có thể giúp các ngươi.”
Trường Minh Tông nếu muốn đoạt hạng nhất thì trước tiên phải giải quyết phiền toái mang tên Nguyệt Thanh Tông.
Diệp Thanh Hàn không cảm xúc nhìn nàng, thấy ánh mắt Diệp Kiều không hề né tránh, lại còn trưng ra bộ dáng cực kì bình tĩnh, hắn liền trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Được. Vậy lúc đó bọn ta hạng nhì, các ngươi hạng nhất.”
Lời này đương nhiên là lừa nàng, Vấn Kiếm Tông của bọn họ đó giờ chỉ xứng đáng được hạng nhất thôi, nhưng hiện tại nói như vậy để làm Diệp Kiều ngu ngốc bỏ qua phòng bị, vì trong tay nàng đang có bùa chú của Minh Huyền, nên trước tiên không thể tạo xích mích với nàng.
Chờ mấy lá bùa của nàng được sử dụng gần hết, thì hắn sẽ giải quyết cái đám tin người này một lượt luôn.
Ai sống trên đời mà không qua cầu rút ván chứ.
Khéo chính là, Diệp Kiều cũng có suy nghĩ giống như vậy.
Hai con người mang một bụng ý nghĩ xấu xa giao lưu với nhau một chút, miễn cưỡng đạt chung một nhận thức, trước tiên giải quyết Nguyệt Thanh Tông.
Diệp Kiều ỷ vào việc có Đại sư huynh ở đây, Diệp Thanh Hàn cũng không dám đánh lén, nên liền dẫn đầu mà đi.
Sở Hành Chi là người không hài lòng với việc hợp tác này nhất, dọc đường đi hắn luôn rầm rì, nhìn Diệp Kiều thì hừ một cái, rồi nhìn qua Mộc Trọng Hi, lại hứ một tiếng.
Tiết Dư: “Ngươi là heo hả?”
Sở Hành Chi: “...”
Hai tông gặp nhau không tránh khỏi xích mích, Sở Hành Chi từ trước đến nay luôn thích dùng lỗ mũi để nhìn người, điều này dẫn đến việc khi nghe rằng hắn phải hợp tác với Trường Minh Tông thì thiếu chút nữa đã nhào tới đánh người.
Mộc Trọng Hi đem tay đặt lên Triều Tịch Kiếm, “Ta muốn một kiếm đánh chết cái tên hay ra vẻ này.”
Tiết Dư: “Bình tĩnh một chút.”
Mới vừa nói xong, Sở Hành Chi liền quay đầu lại, ác liệt nói: “Đứng thất thần ở đó làm gì? Hai tên phế vật các ngươi đang thì thầm to nhỏ gì đó?”
Tiết Dư mỉm cười: “Ừm, ta sẽ độc chết hắn.”
Lần này đổi thành Mộc Trọng Hi ngăn cản: “Tiết Dư, bình tĩnh nè.”
Hiện tại cực kì náo nhiệt, hơn nữa dưới sự lừa dối của Diệp Kiều, kết hợp với việc trong nhóm Kiếm tu không có một ai hiểu biết về Phù tu, thì tất cả mọi người đều tin nàng dựa vào mấy lá bùa mà Minh Huyền đưa cho, mới có thể dẫn theo bọn họ tránh được vô số trận pháp.
Diệp Thanh Hàn không khỏi nghĩ thầm, tuy Minh Huyền đã tử trận, nhưng thực lực của bọn họ vẫn còn khủng bố như vậy.
Chẳng lẽ, đây là điểm khác biệt giữ Phù tu xuất thân bình thường với Phù tu xuất thân từ tám đại gia tộc hay sao?
Nghe Diệp Kiều đi trên đường nổ tung chảo, nàng nói có thể bình an mà đi như vậy đều nhờ vào bùa của mình, mà đám Kiếm tu ngu ngốc kia vẫn tin là thật, làm cho Minh Huyền ở bên ngoài có chút câm nín.
Ta thật sự cảm ơn các ngươi đã đề cao người như ta nha.
Vậy đúng thật là bọn họ đã giấu một Phù tu.
Bởi vậy hắn mới nói vì sao khi Minh Huyền bị loại Trường Minh Tông không nóng nảy chút nào, thì ra là có chuẩn bị hết mọi thứ rồi.
“Thì ra đây là át chủ bài của Trường Minh Tông các ngươi.”
Một Phù tu, một Kiếm Phù song tu.
Mấy trưởng lão ai cũng không nghĩ tới, Trường Minh Tông có thể che giấu thông tin lâu như vậy, im hơi lặng tiếng mà thu nhận một đệ tử hai đạo song tu.
“Các ngươi giấu một tay thì được, còn tông chúng ta có thêm thiên tài thì không được sao?” Tần Phạn Phạn lập tức thẳng lưng ưỡn ngực, khóe miệng nhếch lên, dùng một dạng cực kì đắc ý mà đáp trả: “Cái này của chúng ta được gọi là chiến lược.”
Trong nháy mắt hắn đã đem chuyện Diệp Kiều thích trốn học, ngủ mỗi ngày, tính tình cà lơ phất phơ còn có chút điên khùng quên đi sạch sẽ.
Tất cả đều có nguyên nhân?! Nàng thường xuyên như vậy là do mệt mỏi đó, thức hải của Kiếm Phù song rất dễ bị quá sức. Cho nên đây mà gọi là lười biếng sao? Không, nàng chỉ đang mệt mỏi cần nghỉ ngơi thôi.
Tần Phạn Phạn trong một giây liền tự mình tìm ra được nguyên nhân giải thích cho những hành động của đệ tử thân yêu nhà mình.
“Các ngươi đã sớm biết chuyện này rồi ư?” Triệu trưởng lão hiện tại đang ngây ngốc, chọt chọt Đoàn trưởng lão ngồi bên cạnh, “Con nhóc Diệp Kiều kia là Kiếm Phù song tu thiệt hả?”
Trước đó lão già Thành Phong Tông mỗi ngày đều hỏi hắn một đống câu xàm xí.
Triệu trưởng lão lúc ấy cảm thấy lão già kia không có ý tốt lành gì, hiện tại hắn đã hiểu, thì ra tên kia đã nhìn ra được chút ít manh mối, nên mới dò hỏi mình.
Đoàn Dự: “Ờm...” Nếu hắn biết thì đâu có vụ mỗi ngày đều treo Diệp Kiều lên đánh.
Phù tu với Đan tu ở Tu Chân Giới rất hiếm, mà Trường Minh Tông nhiều năm như vậy mới đợi được Minh Huyền và Tiết Dư, nên có chút ưu ái với hai bọn họ hơn, vì vậy mỗi lần đến lớp huấn luyện thì chỉ có Mộc Trọng Hi với Diệp Kiều bị đánh mà thôi.
Có điều...Đoàn Dự chột dạ suy nghĩ, con nhóc Diệp Kiều da dày thịt béo, nên chắc không sao đâu.
Diệp Kiều chính là dùng phương pháp của Nguyệt Thanh Tông để phá trận của bọn họ, nàng cũng không sợ bị người khác phát hiện. Sau khi phá vỡ trận pháp, nàng liền kéo Tứ sư huynh lại gần mình, “Đừng có dẫm lung tung nữa, đi theo sau lưng ta là được rồi.”
Trận pháp được biến hóa đa dạng vô cùng, từ trăm năm trước đã xuất hiện. Nên có một số trận pháp Diệp Kiều vẫn chưa gặp qua.
Các tu sĩ ở bên ngoài muốn bùng nổ rồi.
“Diệp Kiều là sao đây? Kiếm Phù song tu luôn ư? Trường Minh Tông qua nhiều năm đúng là thâm tàng bất lộ mà.”
Lúc hay tin đệ tử thân truyền mới thu nhận của Trường Minh Tông là Diệp Kiều chỉ có linh căn bình thường và tu vi Trúc Cơ, bọn họ đều cho rằng Trường Minh Tông quyết định bất chấp tất cả rồi.
Ai cũng không nghĩ tới người tiểu sư muội này vậy mà thâm tàng bất lộ.
Có một vài fans của Vấn Kiếm Tông thấy thế liền nhịn không được mà nói:
“Ta phải qua bên Trường Minh Tông hóng chuyện đây. Các huynh đệ à, nếu lần này ta đi không trở lại, các ngươi phải nhớ đi tìm ta nghen.”
Kiếm Phù song tu đó, sau cả ngàn năm thì Tu Chân Giới mới xuất hiện lại một người, do đó có ai mà không nghĩ đến việc đi xem chứ.
“Thật nông cạn.” Có tu sĩ lên án mạnh mẽ: “Không giống như ta, ta đi xem Trường Minh Tông không phải vì nàng là hai đạo song tu, mà chủ yếu là muốn xem nàng có thể thiếu đạo đức như thế nào nữa.”
***********
Bên ngoài đang nổi lên sóng to gió lớn, nhưng Diệp Kiều bên trong này vẫn không biết gì cả, vẫn còn vui vẻ nói chuyện: “Trên đường đi các ngươi có gặp được Tống Hàn Thanh không?”
Nàng đem Tống Hàn Thanh treo ở nơi rất dễ thấy, nên chắc sẽ có nhiều người vây xem lắm đi?
Mộc Trọng Hi hưng phấn cực kỳ: “Gặp nha, ta còn dùng lưu ảnh thạch ghi hình lại nữa, đợi sau khi ra khỏi đây, ta sẽ đăng lên diễn đàn xem có ai mua không, có tận sáu viên lận đó, ta sẽ bán nó với giá mười linh thạch thượng phẩm cho một viên.”
“Ai cũng có lưu ảnh thạch để ghi hình lại mà, nên đi mua của ngươi làm gì?” Vì suy bụng ta ra bụng người, nên Diệp Kiều cảm thấy chắc sẽ không có ai rảnh đến nỗi đi bỏ tiền mua thứ này đâu.
Không ngờ lại nghe được Mộc Trọng Hi phản bác đầy lí lẽ, “Cái của ta là ghi lại cận cảnh, với góc quay gần với Tống Hàn Thanh nhất, lưu ảnh thạch của bọn họ ở bên ngoài sao có thể giống của ta?”
Có lí.
Diệp Kiều nói: “Vậy chừng nào kiếm được linh thạch nhớ chia cho ta phân nửa.”
“Ủa? Tại sao?”
Diệp Kiều chỉ chính mình, “Tống Hàn Thanh, là ta bày còn Đoạn Hoành Đao trói, nếu không có ta thì ngươi có thể ghi hình được sao?”
Mộc Trọng Hi miễn cưỡng mở miệng: “Được rồi, được rồi. Đến lúc đó ta sẽ chia ngươi bốn ta sáu.”
Sau khi hai người cúi đầu chia tiền xong, liền cầm bản đồ đi tiếp.
Chu Hành Vân khi biết được Tống Hàn Thanh là bị Diệp Kiều phối hợp với thân truyền của Thành Phong Tông trói, hắn liền sựng người một chút, cảm thấy tiểu sư muội nhà mình đang muốn đem bí cảnh quậy cho tưng bừng, nhưng hắn sẽ không kinh ngạc đâu, thật đó.
“Bích Thủy Tông hợp tác với Nguyệt Thanh Tông rồi.” Tiết Dư cùng nàng chia sẻ tin tức, “Hiện tại Thành Phong Tông không muốn hợp tác với ai hết.”
Vậy chỉ còn lại Vấn Kiếm Tông.
Hiện tại Vấn Kiếm Tông đang xếp hạng tư, đây có thể nói là lần đầu tiên xếp hạng của bọn họ thấp như vậy.
Diệp Kiều tự hỏi một lát: “Vậy chúng ta hợp tác cùng Vấn Kiếm Tông đi. Trong túi ta vẫn còn bùa nè, có thể lấy nó để cùng bọn họ bàn chuyện hợp tác.”
Tiết Dư sờ cánh tay, trực giác mách bảo hắn rằng tiểu sư muội lại chuẩn bị bày trò nữa rồi.
Sau khi Diệp Thanh Hàn thoát khỏi trận pháp, nhìn thấy tông môn mình chỉ xếp vị trí thứ tư, mặt hắn liền đen như đáy nồi, một lần nữa hắn lại nhận ra tầm quan trọng của Phù tu.
Khi thấy Trường Minh Tông chủ động tìm đến cửa muốn hợp tác, hắn lại không cự tuyệt mà hỏi: “Ngươi có gì mà muốn hợp tác với chúng ta?”
“Ta có bùa của Nhị sư huynh cho, hình như các ngươi không có Phá Trận Phù đúng không?” Vì để chứng minh mình không có nói dối, Diệp Kiều liền lấy ra mấy lá bùa của nàng vẽ, rồi quơ quơ trước mặt Diệp Thanh Hàn.
Hai người chỉ cách nhau một khoảng rất gần.
Diệp Thanh Hàn híp mắt, kiềm chế xúc động muốn giật bùa trên tay Diệp Kiều: “Ngươi muốn sao đây?”
“Chúng ta hợp tác đi.” Nàng tiến về hắn một bước, “Tình huống hiện tại ngươi cũng biết mà, Trường Minh Tông chúng ta đang hạng nhì, nên mục tiêu trước tiên chính là Nguyệt Thanh Tông. Ta có Phá Trận Phù, đợi khi nào các ngươi bị nhốt thì ta có thể giúp các ngươi.”
Trường Minh Tông nếu muốn đoạt hạng nhất thì trước tiên phải giải quyết phiền toái mang tên Nguyệt Thanh Tông.
Diệp Thanh Hàn không cảm xúc nhìn nàng, thấy ánh mắt Diệp Kiều không hề né tránh, lại còn trưng ra bộ dáng cực kì bình tĩnh, hắn liền trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Được. Vậy lúc đó bọn ta hạng nhì, các ngươi hạng nhất.”
Lời này đương nhiên là lừa nàng, Vấn Kiếm Tông của bọn họ đó giờ chỉ xứng đáng được hạng nhất thôi, nhưng hiện tại nói như vậy để làm Diệp Kiều ngu ngốc bỏ qua phòng bị, vì trong tay nàng đang có bùa chú của Minh Huyền, nên trước tiên không thể tạo xích mích với nàng.
Chờ mấy lá bùa của nàng được sử dụng gần hết, thì hắn sẽ giải quyết cái đám tin người này một lượt luôn.
Ai sống trên đời mà không qua cầu rút ván chứ.
Khéo chính là, Diệp Kiều cũng có suy nghĩ giống như vậy.
Hai con người mang một bụng ý nghĩ xấu xa giao lưu với nhau một chút, miễn cưỡng đạt chung một nhận thức, trước tiên giải quyết Nguyệt Thanh Tông.
Diệp Kiều ỷ vào việc có Đại sư huynh ở đây, Diệp Thanh Hàn cũng không dám đánh lén, nên liền dẫn đầu mà đi.
Sở Hành Chi là người không hài lòng với việc hợp tác này nhất, dọc đường đi hắn luôn rầm rì, nhìn Diệp Kiều thì hừ một cái, rồi nhìn qua Mộc Trọng Hi, lại hứ một tiếng.
Tiết Dư: “Ngươi là heo hả?”
Sở Hành Chi: “...”
Hai tông gặp nhau không tránh khỏi xích mích, Sở Hành Chi từ trước đến nay luôn thích dùng lỗ mũi để nhìn người, điều này dẫn đến việc khi nghe rằng hắn phải hợp tác với Trường Minh Tông thì thiếu chút nữa đã nhào tới đánh người.
Mộc Trọng Hi đem tay đặt lên Triều Tịch Kiếm, “Ta muốn một kiếm đánh chết cái tên hay ra vẻ này.”
Tiết Dư: “Bình tĩnh một chút.”
Mới vừa nói xong, Sở Hành Chi liền quay đầu lại, ác liệt nói: “Đứng thất thần ở đó làm gì? Hai tên phế vật các ngươi đang thì thầm to nhỏ gì đó?”
Tiết Dư mỉm cười: “Ừm, ta sẽ độc chết hắn.”
Lần này đổi thành Mộc Trọng Hi ngăn cản: “Tiết Dư, bình tĩnh nè.”
Hiện tại cực kì náo nhiệt, hơn nữa dưới sự lừa dối của Diệp Kiều, kết hợp với việc trong nhóm Kiếm tu không có một ai hiểu biết về Phù tu, thì tất cả mọi người đều tin nàng dựa vào mấy lá bùa mà Minh Huyền đưa cho, mới có thể dẫn theo bọn họ tránh được vô số trận pháp.
Diệp Thanh Hàn không khỏi nghĩ thầm, tuy Minh Huyền đã tử trận, nhưng thực lực của bọn họ vẫn còn khủng bố như vậy.
Chẳng lẽ, đây là điểm khác biệt giữ Phù tu xuất thân bình thường với Phù tu xuất thân từ tám đại gia tộc hay sao?
Nghe Diệp Kiều đi trên đường nổ tung chảo, nàng nói có thể bình an mà đi như vậy đều nhờ vào bùa của mình, mà đám Kiếm tu ngu ngốc kia vẫn tin là thật, làm cho Minh Huyền ở bên ngoài có chút câm nín.
Ta thật sự cảm ơn các ngươi đã đề cao người như ta nha.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương