Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!

Chương 84: Luyện đan, dùng nồi, được không?



“Có người lại đây.”

Tư Diệu Ngôn nhận thấy được động tĩnh, liền lên tiếng nhắc nhở, “Rất nhiều người, nên cẩn thận một chút.”

Có Đan tu dò xét, nên những người khác không cần lãng phí thần thức làm gì, khi nghe được Tư Diệu Ngôn nói, mấy người Trường Minh Tông liền theo bản năng mà bảo vệ Đan tu ở sau lưng, thần kinh căng chặt.

Hiện tại đã là ngày thứ ba, nên các tông gặp nhau cũng là chuyện sớm muộn.

Nhưng nàng nhắc nhở vẫn chậm một bước, lúc Minh Huyền dẫm phải phù văn ánh vàng trên mặt đất thì nó liền nhanh chóng lan rộng, làm cho hắn bắt đầu hoảng hốt.

Phù Trận!

Hắn quay đầu hô to: “Mau tách nhau ra, có mai phục.”

Minh Huyền nhắc nhở rất nhanh, nên những người khác đã mau chóng tránh ra, tuy nhiên hắn lại không may mắn như vậy.

Phá Trận phù cũng không còn bao nhiêu, hơn nữa trình độ của Tống Hàn Thanh cao hơn hắn, nên cho dù muốn phá trận cũng cần phải có thời gian. Sau khi bị nhốt bên trong trận pháp, Minh Huyền chỉ có thể trơ mắt nhìn tình huống bên ngoài.

Diệp Kiều là người trốn nhanh nhất, cực kì quyết đoán không chút do dự, nhanh tay lẹ mắt kéo Miểu Miểu lui lại.

Hiện giờ Trường Minh Tông bọn họ đang xếp hạng tư, không có gì uy hiếp, nên Diệp Kiều không cho rằng ba tông hợp tác với nhau để mai phục mình.

Do đó mục tiêu chỉ có thể là Đan tu Bích Thủy Tông thôi.

Diệp Kiều nhanh một, thì Diệp Thanh Hàn nhanh mười, hắn chặn lại đường lui của nàng, sau đó đá một chân qua, trong lúc Diệp Kiều né tránh đòn tấn công của hắn, thì trong mắt Diệp Thanh Hàn hiện lên vài phần không rõ ràng, đang đánh thì đột nhiên hắn thu tay lại, thừa dịp giật lấy túi trữ vật treo bên hông của Miểu Miểu, không cần tốn sức liền thuận lợi lấy được.

“A!” Miểu Miểu kinh ngạc la lên một tiếng, không kịp đề phòng.

Thế mà Diệp Kiều lại bị chiêu trò của hắn lừa gạt, lúc này nàng nhướng mày, không nghĩ tới mấy tên này đã có chút tiến bộ a.

Rốt cuộc không còn là người không hợp ý liền không màng sống chết, không phục liền thái độ nặng nhẹ nữa.

Ba tông quyết tâm muốn dồn lực để cướp túi trữ vật, đầu ngón tay Đoạn Hoành Đao bắn ra một vài hạt châu, thừa dịp lúc bọn họ né tránh liền bắn rớt túi trữ vật treo bên hông mỗi người.

Tư Diệu Ngôn giơ tay muốn giữ lại, thì bị Sở Hành Chi từ đâu chui ra đánh lén, một bước lao nhanh tới, vung ra kiếm chiêu lạnh thấu xương gạt lấy túi trữ vật trong tay nàng.

Đan dược với đan lô của Tư Diệu Ngôn đều nằm hết ở trong túi, lúc nàng biết được ý đồ của mấy người này, thì đột nhiên thay đổi sắc mặt, lần đầu tiên nàng thấy được có người không muốn nói chuyện hợp tác, cũng không muốn loại đối thủ, mà chỉ muốn cướp túi trữ vật a.

“Các ngươi...” Nàng hơi cắn răng, “Quá đáng vậy.”

“Bất binh yểm trá mà thôi.” Sở Hành Chi đắc ý nhếch môi, ra vẻ trước mặt bọn họ rồi nghênh ngang rời đi.

-Góc chú thích nhỏ của Cá-

**Bất binh yếm trá: nghĩa là khi dùng binh thì việc dối trá quân địch là buộc phải làm để đem lại lợi thế, nhằm giành lấy chiến thắng cho phe mình.

-Bơi về nội dung truyện nha-

Cướp thẻ thân phận làm gì cho mất thời gian, lại mắc công đấu đá không cần thiết nữa.

Hơn nữa trạng thái của bọn họ hiện tại đều không tốt, nên nếu muốn đánh nhau cũng chưa chắc thắng được.

Nhưng giật túi trữ vật thì dễ hơn nhiều, ba tông dồn lực cướp lấy, thì thành công dễ dàng thôi.

“Diệp Thanh Hàn.” Diệp Kiều nhìn thấy tất cả túi trữ vật của Đan tu bị lấy hết, thì hai mắt nàng chợt lóe, đột nhiên lại kêu tên 'Diệp Thanh Hàn' đang chuẩn bị rời đi.

Diệp Thanh Hàn dừng bước chân, thần sắc lãnh đạm: “Chuyện gì?”

Diệp Kiều bước tới, vươn tay dùng sức vỗ vai của hắn, “Không có gì hết, tự nhiên muốn kêu tên ngươi thôi.”

Diệp Thanh Hàn bị hành động không đúng mực của Diệp Kiều làm cho nhíu mày: “Tránh ra.”

Thấy Diệp Thanh Hàn giơ tay chuẩn bị động thủ, thì Diệp Kiều mỉm cười, nhanh chóng tránh ra, miệng lại không nhịn được mà nói bâng quơ hai câu: “Nè nè nè, cao thủ gặp mặt thì gọi tên nhau một tiếng thôi, ta bấm tay bói được, tính tình của ngươi kém như vậy thì sau này chắc chắn đầu sẽ mọc xanh cỏ.”

Trong cốt truyện Vân Thước đào hoa như vậy, thì trên đỉnh đầu của Diệp Thanh Hàn chắc chắn sẽ như thành một thảo nguyên màu xanh tươi tốt, rộng lớn đến mức có thể cưỡi ngựa ngắm cỏ trên đó luôn.

“Ngươi im miệng thì không ai nói ngươi câm đâu.” Diệp Thanh Hàn lạnh mặt, cảm thấy con nhỏ này đúng là khó hiểu, đột nhiên vỗ vai hắn, còn nói là do muốn gọi tên hắn một chút?

Hắn với nàng không thân, đừng lôi kéo làm quen.

Ba tông sau khi thu được chiến lợi phẩm, thì hấp tấp chạy đi y chang bộ dạng của Diệp Kiều lúc trước, điều này làm cho các tu sĩ bên ngoài không khỏi cảm thán.

Đây đều là bị dạy hư rồi a.

“Bây giờ còn chơi gì nữa, đan dược không có, cũng không còn bất cứ thứ gì nữa hết.”

“Nói đúng hơn là bây giờ Bích Thủy Tông làm sao chơi đây, bọn họ thảm ghê.”

“Hiện tại Trường Minh Tông cũng có khác gì đâu, hạng tư a. Chậc chậc chậc.”

Chỉ có một tin tốt là thẻ thân phận của bọn họ đều nằm trên người, chưa tới mức bị cướp túi là mất luôn thẻ thân phận rồi bị loại.



Tư Diệu Ngôn phục hồi lại tinh thần, mím môi, “Đan dược của chúng ta đều để ở trong túi, bây giờ đã bị bọn họ cướp hết rồi.”

Sắc mặt mọi người đều khó coi, chỉ có Diệp Kiều bình tĩnh hỏi: “Đan lô đâu?”

Miểu Miểu rũ mắt, héo úa trả lời: “Cũng nằm trong túi trữ vật luôn rồi.”

“Tiêu rồi a.” Minh Huyền buông tay.

Nếu có đan lô ở đây, thì còn có thể luyện đan tại chỗ, nhưng bây giờ đan lô cũng mất luôn thì chơi thì nữa.

Trong túi của Diệp Kiều cũng không có đan dược, càng không có linh thảo, trong lúc nhất thời mọi thứ liền trở nên bế tắc.

“Hai ngày tiếp theo để Diệp Kiều dẫn đội đi.” Miểu Miểu phá vỡ bầu không khí trầm lắng này, nhỏ giọng nói.

Năng lực của nàng rõ như ban ngày a, hiển nhiên Liễu Uẩn không thích hợp dẫn đội.

Mộc Trọng Hi chậc một tiếng: “Sớm quyết định như vậy là được rồi.”

Tư Diệu Ngôn dùng cánh tay nhẹ nhàng chạm sư đệ của mình, “Hay là ngươi xin lỗi Diệp Kiều đi?”

Bởi vậy người ta mới có câu 'không có khoan kim cương, thì đừng mong ôm nghề đồ gốm', do Liễu Uẩn cứ nhất quyết làm theo ý mình nên bây giờ kết quả hai tông mới lần lượt hạng chót và áp chót.

-Góc chú thích nhỏ của Cá-

**Không có khoan kim cương, thì đừng mong ôm nghề đồ gốm: nghĩa là đừng nên hứa những gì mà bản thân chưa chắc sẽ làm được.

-Bơi về nội dung truyện nha-

Liễu Uẩn sắc mặt biến đổi, vẫn không mở miệng.

“Ngươi đi xin lỗi Diệp Kiều mau lên.” Miểu Miểu cũng thúc giục nói.

Liễu Uẩn có chút không cam lòng, suy xét đến việc hiện tại ở bên ngoài có rất nhiều tu sĩ đang nhìn, hắn liền cắn môi, “Để Diệp Kiều dẫn đội thì cũng có thể thay đổi được gì?”

“Ngươi cho rằng nàng là ai hả?”

Miểu Miểu nghe thấy lời của hắn liền có chút bất mãn: “Dựa vào việc nàng có thể dẫn dắt Trường Minh Tông từ hạng chót lên hạng nhất, vậy đã đủ chưa?”

Hai người thiếu chút nữa đã cãi nhau.

Liễu Uẩn đã nghe kể qua sự tích về Diệp Kiều, nhưng chưa từng tiếp xúc với nàng, hắn công nhận Diệp Kiều có chút thông minh, nhưng để hắn chủ động cúi đầu thì không bao giờ.

Liễu Uẩn cố chấp không mở miệng, ngồi tự kỉ một bên.

Nhìn bầu không khí bế tắc của Trường Minh Tông với Bích Thủy Tông, nếu như hiện tại không có nhiều tu sĩ ở xung quanh đang nhìn, thì trưởng lão của ba tông kia đã muốn vứt hết hình tượng mà ngửa mặt lên trời cười lớn.

Thì ra Diệp Kiều cũng có ngày này.

Lúc trước đều là nàng dẫn người khác đi đánh lén, hiện tại lại bị chơi một vố! Vừa lắm! Đáng đời!

Sau khi trải qua một đợt bị ăn cướp, Diệp Kiều liền tùy tiện giơ chân đá đá Liễu Uẩn, “Đứng lên đi nào.”

“Hey hey hey các bằng hữu.” Nàng đứng dậy nhìn một đám người đang ủ rũ cụp đuôi, liền vỗ tay, ý đồ làm cho mọi người vực dậy tinh thần: “Ta hỏi một chút, các ngươi đã từng lật kèo lội ngược dòng chưa?”

Tư Diệu Ngôn nhắc nhở nàng: “...Tuy rằng không muốn làm ngươi mất hứng, nhưng bình thường chúng ta mới là người bị lật kèo a.”

Bích Thủy Tông vẫn luôn xếp hạng tư, tuy bọn họ luôn nỗ lực, nhưng chưa lần nào thành công.

Với thứ hạng ổn định như này, thì có khác gì Trường Minh Tông luôn hạng chót đâu.

“Có gì khó đâu.” Diệp Kiều rất lạc quan, nàng hiện giờ đã rút kinh nghiệm, “Thắng thì cùng nhau ăn mừng, thua thì về tông ăn tết, cùng lắm thì chúng ta đều xếp hạng chót, không lẽ bọn họ lại rãnh rỗi mà đi bắt chúng ta sao?”

Nghe Diệp Kiều nói xong thì tất cả mọi người liền ngẩng đầu nhìn nhau.

Hình như...cũng có chút đạo lí?

“Vậy bây giờ nghỉ ngơi một ngày, mai chúng ta sẽ chia đội làm hai hướng, rồi nghe ta chỉ huy.” Diệp Kiều quơ quơ pháp khí mà nàng trộm được lúc còn ở Ma tộc.

Là pháp khí có hình dạng con bướm, với công dụng nghe lén a.

Vừa rồi lúc Diệp Kiều vỗ vai Diệp Thanh Hàn đã thuận lợi gắn con bướm lên người hắn.

Thứ này vừa nhỏ vừa không chuyển động, nên khi gắn vào người đối phương cũng sẽ không bị chú ý.

Phía con bướm bên Diệp Kiều rất nhanh đã truyền ra giọng nói của đệ tử Vấn Kiếm Tông, đối mặt với ánh mắt của mọi người, nàng bình tĩnh nói: “Chỉ là một món đồ chơi nhỏ mà khi nãy ta gắn lên người Diệp Thanh Hàn thôi, có thể nghe lén bọn họ nói chuyện với xác định được vị trí đó.”

“Thật tò mò không biết lúc trước Diệp Kiều đã học cái gì.”

“Cái động tác thần không biết quỷ không hay gắn đồ lên người khác quá thành thạo đi.”

“Biểu tình của Bích Thủy Tông đều sợ ngây người hết rồi kìa.”

Đâu chỉ Bích Thủy Tông không nghĩ tới, mà ngay cả Diệp Thanh Hàn có lẽ cũng không ngờ được vừa rồi Diệp Kiều vỗ vai hắn là để gắn pháp khí nghe lén động tĩnh a.



Tiết Dư sau khi cô đơn lưu lạc ba ngày, lúc tìm được đồng đội liền thiếu chút nữa đã khóc huhu, “Tiểu sư muội.”

Nghe được tiếng kêu, mấy người bọn họ đều quay đầu lại nhìn.

Là Tiết Dư đã mất tích ba ngày.

Trong phút chốc hai mắt mọi người đều sáng rực.

Giống như đang ở trong sa mạc mà thấy được hồ nước, giống như chó gặp được xương, nhóm người không ngần ngại mà ùa về phía Tiết Dư, vây quanh hắn.

“Đã lâu không gặp, nhớ ngươi muốn chết.” Minh Huyền cực kì nhiệt tình mà giơ tay lục lọi túi trữ vật của Tiết Dư.

Bọn họ đã sắp nóng đến mức bị biến thành heo quay rồi.

Nếu bây giờ không có đan dược tiếp tế, thì Minh Huyền cảm thấy một là hắn chết hai là cái bí cảnh này chết.

Tiết Dư lần đầu được người khác nhiệt liệt chào đón như vậy, liền bất ngờ, vừa định mở miệng nói gì đó, thì giây tiếp theo phát hiện túi trữ vật của mình đã bị các sư huynh đệ 'thân yêu' cướp mất, mọi người vây quanh túi của hắn mà lục lọi tìm kiếm.

“...” Không có một chút tình nghĩa đồng môn nào hết!!!

Tiết Dư hiểu ra, liền im lặng một lát: “Thứ các ngươi chào đón là túi trữ vật của ta đi.”

“Tam sư huynh.” Diệp Kiều cũng tìm kiếm, sẵn tiện hỏi chủ nhân của chiếc túi để bớt thời gian: “Ngươi còn linh thảo không?”

“Còn.” Tiết Dư không có thần kinh thô như bọn họ, trước khi vào bí cảnh hắn đều chuẩn bị hết đầy đủ mọi thứ, nên tất nhiên sẽ không thiếu linh thảo, hắn đánh giá mấy người, muốn nói lại thôi: “Ờm...Các ngươi...Bị ai ăn cướp hết đồ hả?”

Ngoại trừ Trường Minh Tông ra, thì bên hông của mấy người còn lại không thấy túi trữ vật đâu hết.

Cực kỳ giống gặp phải ăn cướp.

“Gặp ba tông môn kia.” Minh Huyền nhàm chán nói, “Nên bị ăn cướp, haiz haiz, đúng là thói đời ngày nay, lòng người bạc bẽo, nhân tính bị chó tha.”

“Không sai không sai.” Diệp Kiều điên cuồng gật đầu đồng ý, hoàn toàn không cảm thấy đây là do nàng dạy hư.

Tiết Dư cực kì không thể tưởng tượng được: “Cho nên, các ngươi bị ba tông vây đánh?”

Thù oán sâu đậm bao nhiêu, mới có thể khiến cho ba tông liên minh a.

Hắn thật sự không nghĩ tới vừa mới gặp nhau đã phải chứng kiến tình huống như này, Tiết Dư nhịn không được nói: “Vậy tiếp theo nên làm gì bây giờ?”

“Tiếp theo hả, đêm còn dài nên cứ từ từ.” Diệp Kiều dừng một chút, sau đó nhìn về phía mọi người, mỉm cười: “Hay là chúng ta...”

Giọng nói của nàng kéo dài, làm cho tất cả mọi người cho rằng Diệp Kiều muốn nói điều gì đó.

Kết quả lại nghe Diệp Kiều lớn tiếng tuyên bố: “Luyện đan chung với nhau đi.”

Mọi người: “...”

“Không có đan lô thì lấy cái gì luyện bây giờ?” Miểu Miểu cho rằng nàng đã quên việc này, liền nhắc nhở nói: “Đan lô của chúng ta đều nằm trong túi a.”

“Có gì đâu.” Túi của Diệp Kiều rất rộng, nên nàng có để vào bên trong một vài cái nồi to nha.

Hơn nữa hiện giờ Tiết Dư đã tập hợp với bọn họ, linh thảo cũng có rồi, nên một đám Đan tu ở bên nhau như này mà không luyện đan thì làm gì?

Nàng lập tức ngồi xuống lấy ra mấy cái nồi, rồi vẫy tay ý muốn bọn họ nhìn xem.

Diệp Kiều chân thành nói: “Có ai từng dùng nồi to để luyện đan chưa?”

“...Hả?” Tư Diệu Ngôn phản ứng đầu tiên chính là chắc mình bị lãng tai rồi.

Diệp Kiều lặp lại: “Luyện đan, dùng nồi, được không?”

Dù sao hiện tại cũng không có đan lô, vậy thì đừng có đòi hỏi, cùng nhau dùng nồi to đi.

“Ngươi giỡn hả?” Liễu Uẩn nhìn nàng, phản ứng đầu tiên của hắn chính là nghĩ nàng đang nói chơi.

Lúc nào rồi còn có tâm trạng nói giỡn a, hắn không biết là do Diệp Kiều quá vô tư, hay do tất cả mọi người ở Trường Minh Tông đều lạc quan như vậy.

Diệp Kiều: “Không có giỡn.”

Nàng sờ khóe môi, có chút bất đắc dĩ.

Chẳng lẽ giọng nói của mình vẫn chưa đủ chân thành sao?

“Vấn đề là Diệp Kiều.” Liễu Uẩn nhìn biểu tình nghiêm túc của nàng, liền giật giật khóe miệng, “Ngươi có thấy Đan tu nào luyện đan bằng nồi to chưa?”

Diệp Kiều kì lạ nhìn hắn một cái: “Các ngươi là Đan tu, vì sao lại không thể dùng nồi to để luyện đan?”

Liễu Uẩn: “Chúng ta là Đan tu, chứ không phải bà dì làm trong bếp!! Bộ ngươi đã gặp được ông thần nào dùng nồi rồi ư?”

Diệp Kiều trong nháy mắt cảm thấy mình khác người, liền bình tĩnh nói, “Ta có thể nha.”
Chương trước Chương tiếp