Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!

Chương 93: Ta chỉ sợ Diệp Kiều lại gây thêm chuyện xấu gì nữa



Trưởng lão phụ trách bảng nhiệm vụ liền thông báo cho mấy người Tần Phạn Phạn, khi bọn họ nhận được tin tức liền nhìn nhau.

“Ở nơi như vậy, không chừng sẽ gặp nguy hiểm.” Triệu trưởng lão có chút lo lắng: “Với lại, Diệp Kiều chỉ mới Trúc Cơ.”

Thiên tài ở Tu Chân Giới chếc trẻ rất nhiều a. Nếu có thể thì bọn họ tốt nhất nên ở yên trong tông môn đừng đi đâu hết cho an toàn, tuy nhiên cũng không thể bảo vệ đến suốt đời được.

Đoạn Dự vuốt bộ râu xồm xoàm: “Có thể rèn luyện cũng được đi, vì những thứ sau này đám nhóc đó đối mặt không chỉ có yêu thú.”

Tần Phạn Phạn: “Nhưng ta vẫn còn chút lo sợ...”

“Ngươi sợ con bé gặp nguy hiểm?” Đoạn Dự tự hỏi: “Nếu vậy có thể cử ra một người nào đó bảo vệ bọn chúng.”

“Không phải.” Tần Phạn Phạn nói: “Ta chỉ sợ Diệp Kiều lại gây thêm chuyện xấu gì nữa.”

Có lí.

Nhưng hiện tại muốn cản cũng không kịp rồi, năm người họ vào sáng sớm đã hăng hái bắt đầu nghiên cứu cách đi đến Tống gia.

“Ta thấy mấy tông khác đi ra ngoài đều ngồi du thuyền a.”

“Du thuyền mắc lắm.” Mộc Trọng Hi suy nghĩ: “Vẫn nên ngự kiếm thôi.”

Muốn đi du thuyền phải tốn rất nhiều linh thạch, nhưng bọn họ không có giàu như vậy, nếu lỡ bị Triệu trưởng lão bắt gặp thì không chừng khi bọn họ trở về đã bị đuổi theo đòi tiền.

“Ngự kiếm không được.” Minh Huyền chặn ngang suy nghĩ bọn họ: “Tám đại gia tộc có quy định, khi vào địa bàn của bọn hắn cấm ngự kiếm, nếu không tuân theo thì chính là coi thường quy định.”

Mỗi nơi đều có quy định riêng, chỉ là việc không cho ngự kiếm, có chút quá đáng đi.



Diệp Kiều cảm thán: “Tám đại gia tộc của các ngươi đúng là độc tôn ghê ha.”

Tiết Dư ngước mắt, nhỏ nhẹ nói: “Tám đại gia tộc rất phong kiến cổ hủ, nên cũng quen rồi.” Trên thực tế, không ai trong số bọn họ thích mấy trưởng lão đó hết.

Mấy người đó chỉ quan tâm đến thiên phú cùng huyết mạch, thiên phú kém thì chỉ có bị vứt bỏ, cô lập cùng xem thường.

“Bay cũng không cho.” Mộc Trọng Hi cười nhạo: “Chẳng lẽ muốn chúng ta cưỡi lừa sao?”

Quá xàm.

“Cho hỏi, cưỡi Phượng Hoàng được không?” Minh Huyền bị Mộc Trọng Hi làm cho trong đầu lóe lên ý nghĩ, đem KFC đang ôm trong lòng đưa ra.

Hiện tại KFC cũng lớn rồi, không còn là con gà bé xíu làm ổ trên đầu Diệp Kiều nữa, bây giờ đuôi phượng rũ xuống cực kì xinh đẹp, được Minh Huyền ôm vào người càng thấy rõ hơn.

KFC đã trải qua bí cảnh một đợt, nên gần đây cũng trưởng thành không ít, sức lực của thần thú còn mạnh hơn tu sĩ, nên nếu muốn chở thêm một người cũng không khó khăn gì.

“Diệp Kiều cưỡi Phượng Hoàng, tông của chúng ta vẫn còn Xích Điểu với Tiên Hạc nữa.”

“Một người một con, có thể đến nơi trước khi trời tối.”

Mộc Trọng Hi giơ ngón tay cái lên: “Ý kiến hay.”

Lúc nói thì lí tưởng rất đẹp, nhưng đến hiện thực lại rất tàn nhẫn. Trong năm người chỉ Diệp Kiều có kinh nghiệm cưỡi chim, bốn người còn lại thì suốt đường đi bị mấy con chim bay loạn lung tung, không chịu theo khống chế.

Dọc đường đã thiếu chút nữa tông vào mấy Kiếm tu đang ngự kiếm, cũng may trước khi trời tối thì bọn họ đã đến nơi.

“Cảm giác như thế nào?” Diệp Kiều nhìn mấy sư huynh nhà mình đang ói lên ói xuống, thì đứng một bên vui vẻ hỏi.



Chu Hành Vân: “Kích thích.”

Quả nhiên đi chung với nhóm mình kích thích hơn đi với người khác nhiều.

Vì đang yên đang lành thì không ai khùng điên mà đi cưỡi chim hết.

Về Phù tu thì trong tám đại gia tộc ở Tu Chân Giới có Tống gia và Minh gia, mỗi gia tộc sẽ quản lí một tòa thành lớn, vừa có tiền vừa có quyền nên trong thành cũng rất náo nhiệt.

Nhìn qua các loại pháp khí cùng đan dược, thì nơi đây có nhiều loại bọn họ chưa gặp qua, thậm chí còn có hàng chính hãng bán lậu, Diệp Kiều nhìn thoáng qua thì quả nhiên, mấy thứ này nàng mua không nổi.

Diệp Kiều: “Ta đột nhiên cảm thấy, trước kia Tống Hàn Thanh vung tiền như rác cũng có nguyên do.”

Vì dù sao cũng là thiếu gia a.

“Hoành tráng ghê.” Vì là 'nhà quê' lên 'thành phố' nên mắt ai nấy đều sáng ngời.

Tiết Dư nhịn không được nhắc nhở: “Các ngươi nhớ rõ đừng có bứt dây động dừng.”

“Biết biết.” Minh Huyền trả lời cho có lệ một tiếng, quần áo cũng cố ý đổi rồi mà.

Bởi vì là lần đầu đến đây, nên năm người hết sức nhiệt tình, thấy một đám tán tu đang tập hợp trước một bảng treo thưởng chỉ chỉ trỏ trỏ nên Diệp Kiều liền tò mò đi qua xem, nàng hỏi một tu sĩ: “Ở đó đang làm gì vậy?”

Đối phương cũng không quay đầu lại: “Huyền Thưởng Lệnh. Bắt được bọn họ liền nhận được linh thạch, muốn làm giàu thì đi bắt mấy người này là được.”

Ánh mắt Diệp Kiều sáng rực lên một chút, lập tức cũng chen vào xem, nhón mũi chân nhìn lên bảng.

Giây tiếp theo, nụ cười của nàng chợt cứng ngắc.
Chương trước Chương tiếp