Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!

Chương 94: Chúng ta đều là người tốt



Bởi vì trên bảng là mặt của mấy sư huynh nhà nàng.

Hơn nữa còn vẽ rất cụ thể rõ ràng, nhấn mạnh đặc điểm riêng của từng người. Ví dụ suốt ngày cà lơ phất phơ là Minh Huyền, còn ôm kiếm là Mộc Trọng Hi.

“Nhìn xem, chúng ta được treo giải thưởng kìa.”

“Ồ vậy sao.” Minh Huyền thò đầu lại gần, “Ai làm vậy?”

Diệp Kiều nhìn lướt qua, như suy tư gì đó: “Đại sư huynh với Diệp Thanh Hàn được treo giá cao nhất.”

“Tại sao ta không phải là người có số tiền cao nhất chứ?” Mộc Trọng Hi bất mãn: “Ít gì thì ta cũng là trời sinh kiếm cốt có một không hai mà?” Bộ hắn không xứng sao?

“...”

Diệp Kiều thương hại liếc mắt nhìn Tứ sư huynh nhà mình, dưới ảnh của Mộc Trọng Hi chỉ ghi nội dung có sáu chữ:

Người ngốc, dễ giết, nhanh đến.

Minh Huyền: “Nói đi, vì sao không có Diệp Kiều?”

Hắn không tin Diệp Kiều thấp giá hơn bọn hắn.

“Chắc là chưa kịp vẽ đi?”

“Cho nên mới nói các ngươi nên khiêm tốn lại một chút.” Tiết Dư nhìn lên Huyền Thưởng Lệnh, nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Thân truyền nào cũng có mặt trên đây, người treo giải cũng không rõ ràng, nhưng chắc chắn thế lực phía sau không nhỏ, năm tông tra xét lâu như vậy cũng chưa tìm ra manh mối người này là ai.”

“Nếu bị phát hiện thì chắc chắn sẽ bị tu sĩ vây bắt.”

Tóm lại, rất nguy hiểm.

“Hey hey hey, cảm giác khi trở thành người được treo giải cao nhất như thế nào ha?” Diệp Kiều lại gần Chu Hành Vân, cười tít mắt.

Chu Hành Vân nhìn chằm chằm lên bảng vài giây, bình tĩnh nói: “Ta thật đáng giá.”

Liếc mắt nhìn thứ tự từ cao đến thấp, nhanh chóng bọn họ đã phát hiện, chỉ cần thân truyền nào tham gia Đại hội thi đấu đều bị treo thưởng, hơn nữa giá cả còn không thấp, chỉ cần bắt được thì ít nhất sẽ nhận trăm vạn linh thạch.

Diệp Kiều sờ cằm, hơi mỉm cười: “Đợi sau này ta không có tiền, thì ta sẽ đi tố cáo vị trí của mọi người.”

“Sau đó, tùy tiện bắt một người quen nào đó đi ngồi tù lấy tiền là được.”

Tiết Dư: “...”

“Chạy nhanh đi, đừng có làm mấy việc xấu hổ như này nữa.” Hắn không chịu nổi mà kéo một đám rời đi, bộ mấy người này không nhận ra tán tu xung quanh đã xem bọn họ như một đám trốn trại tâm thần rồi sao?

“Chắc là mắc bệnh ảo tưởng rồi đi?”

“Bọn họ nghĩ mình là ai chứ? Thân truyền sao? Lại còn một câu người quen hai câu cũng người quen.”

“Chậc chậc chậc, thời buổi này, đúng là lụi tàn một thế hệ mà.”

Sau khi mấy tán tu bàn tán xong, thì cũng giải tán. Chỉ có một vài người nhìn chằm chằm vào Diệp Kiều như suy tư gì đó.

“Ngươi nhìn cô nương với trang phục màu xanh biển kia, có phải rất giống Diệp Kiều không?”

“Có chút...”

“Hơn nữa còn là năm người.”

Càng giống hơn.

Một đám nghe theo lời Tiết Dư mà lặng lẽ hành động, không dẫm vào vết xe đổ như lần trước, cũng không dám rút dây động dừng. Đợi đến đêm khuya, thì bọn họ liền chuẩn bị lẻn vào Tống gia để dò xét tình huống một chút.

Phủ của Tống gia tuy rằng không rộng lớn như tông môn, nhưng lại mang theo một sự lắng đọng của một đại gia tộc thời xa xưa, trên tường được điêu khắc những phù văn phức tạp, còn chưa kịp đến gần, thì mấy sư huynh không đủ trình độ chuyên môn của nàng đã đạp trúng một trận pháp, trong khoảnh khắc liền xuất hiện một vài hơi thở xa lạ.

Nháy mắt bọn họ liền bị bao vây.

Diệp Kiều: “Là ai đạp trúng vậy hả?”

Một đám sau khi nghe xong liền người này chỉ qua người kia, người kia chỉ qua người nọ.

Nhóm thị vệ sau khi chạy đến bao vây xung quanh, thì kết quả lại phát hiện mấy tên trộm này không hề hoảng loạn, thậm chí còn không thèm để ý đến bọn hắn, mà coi như không có việc gì đứng nói chuyện với nhau.

Người cầm đầu tức giận: “Cho bọn hắn biết thế nào là lễ độ đi, ban đêm dám xông vào phủ Tống gia, các ngươi cũng gan lắm rồi.”



“Ê nè nè.” Minh Huyền lười biếng nghiêng đầu nhìn bọn họ một cái, “Chúng ta không phải người xấu gì đó đâu.”

“Chúng ta đều là người tốt.” Chu Hành Vân cũng nói.

“Ta khinh.” Người nọ hung hăng hô to một tiếng, “Lên.”

Chỉ là một đám Trúc Cơ, nên những người khác cũng không cần tốn sức làm gì, chỉ cần một mình Chu Hành Vân liền đạp cho bọn họ lăn ra đất, những người đó thậm chí còn không rõ hắn ra tay như thế nào, thì đã bị Chu Hành Vân đánh cho nằm dài, rồi bị chất chồng lên nhau thành một ngọn núi nhỏ.

“Nói đi.” Chân Chu Hành Vân đạp lên mặt một người, không cảm xúc nói:

“Chúng ta đều là người tốt.”

“...” Người nọ thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu, mẹ nó, các ngươi thấy hành động của mình có giống người tốt không hả?

“Từ từ——” Tiết Dư muốn ngăn cản cũng không kịp nữa.

Không phải như này, kế hoạch hành động trong âm thầm đâu rồi??

Không đánh nhau còn đỡ, đằng này đánh nhau ầm trời nên đã gây kinh động đến tất cả mọi người.

“Kẻ nào dám náo loạn khiêu khích ở Tống gia?”

Tống Hàn Thanh là loại người đặt vinh dự lên hàng đầu, gia tộc là trên hết, nên khi nghe được có người kinh động đến trận pháp, liền nhanh chóng chạy đến.

Vốn tưởng rằng là tên trộm nào không biết sống chết, ai ngờ lại là một đám không thể quen mặt hơn.

“Hey.” Diệp Kiều đang lạ đất lạ trời, bây giờ bất thình lình gặp được 'người bị hại số một' Tống Hàn Thanh, liền cảm thấy thân thiết lạ thường, giống như nhìn thấy người thân, vẫy tay nhiệt tình với hắn, “Tống Hàn Thanh.”

Tống Hàn Thanh nhìn thấy lại là năm tên này liền nhức đầu: “...”

Mẹ nó, gặp hoài vậy.

Nơi nào cũng dính tới là sao?

Tống Hàn Thanh muốn vờ như không thấy cũng không được, liền lạnh mặt: “Các ngươi đến đây làm gì?”

Lúc ở Đại hội thi đấu chơi hắn chưa đủ hay sao mà bây giờ đuổi giết đến tận nhà luôn rồi?

Mộc Trọng Hi quơ quơ tờ nhiệm vụ: “Người nhận nhiệm vụ tới rồi đây, nghe nói ở chỗ các ngươi có quỷ hả? Thật hay giả vậy.”

Tống Hàn Thanh chỉ muốn thoát khỏi mấy người này, nên rất không kiên nhẫn giải thích: “Cái này ai mà biết?”

Dù sao người xảy ra chuyện là một vài đệ tử thiên phú kém, nên chết thì thôi, Tống gia cũng không để tâm lắm. Tống Hàn Thanh không nghĩ đến người nhận nhiệm vụ lại là Trường Minh Tông, hắn mờ mịt liếc qua Diệp Kiều, ngoài cười nhưng trong không cười: “Các ngươi không tu luyện à?”

Còn rảnh đến nỗi đi nhận nhiệm vụ, không biết nên nói mấy người này không biết sợ hay là tự tin mù quáng nữa.

Minh Huyền mắt trợn trắng: “Tổng cộng có một tháng nghỉ ngơi lận mà, ngươi có thể tu hoài tu mãi sao?”

“Đừng nói nữa, Tống Hàn Thanh, nhà ngươi rộng ghê ha.” Bọn họ vừa nói vừa nghênh ngang vào nhà.

Phủ Tống gia rộng lớn cực kì, như một mê cung, đi không để ý là bị lạc ngay, nơi nào cũng được điêu khắc tỉ mỉ, linh khí thì nồng đậm, so với năm tông cũng không thua kém gì.

Tống Hàn Thanh nhìn mấy người này đi dạo tự nhiên như nhà mình, biểu tình hơi có chút mất khống chế, “Đây không phải là nơi cho các ngươi đi tham quan du lịch. Diệp Kiều!! Minh Huyền!! Chu Hành Vân!! Các ngươi đang làm gì vậy?”

Vì sao? Vì sao ngay cả khi về nhà rồi thì hắn vẫn phải gặp cái đám này.

Tống Hàn Thanh phiền gần chết, quan trọng là bọn họ còn coi nhà hắn như hoa viên mà đi dạo tham quan.

Bộ dạng vui vẻ thoải mái, người nào không biết còn tưởng rằng đây là hoa viên của Trường Minh Tông luôn đó.

Mộc Trọng Hi thân thiết choàng vai hắn, “Tống Hàn Thanh à, không lẽ nhà các ngươi có quỷ là do làm quá nhiều chuyện trái với lương tâm nên bị báo ứng hả?”

Tống Hàn Thanh giật giật mi tâm, cực kì ghét bỏ: “Ngươi tránh xa ta một chút đi. Đừng ép ta phải kêu người vây đánh các ngươi.”

Hắn với bọn họ thân lắm sao?!

“Đừng có hung dữ như vậy mà.” Diệp Kiều cũng gia nhập vào, cười tủm tỉm kéo hắn đi qua bên kia, “Ba người chúng ta đi tâm sự một chút nha.”

“Nói về nhiệm vụ lần này thôi nào.”

Tống Hàn Thanh bị dùng sức kéo đi: “...”



Bọn Diệp Kiều không dám rút dây động dừng, nên chỉ có thể tìm người quen để hiểu biết tình huống, mà hiện tại người quen của bọn họ chỉ có Tống Hàn Thanh.

Tống Hàn Thanh bị bắt trở thành người quen liền nghiến răng, “Không phải có quỷ.”

“Là tà ám làm loạn thôi.”

“Tà ám là gì?” Diệp Kiều chớp chớp mắt.

“Là thứ từ oán khí của con người tạo thành. Cho Quỷ tu sử dụng.” Tống Hàn Thanh mắt trợn trắng, “Tuy chúng ta chỉ diệt trừ yêu thú, nhưng mấy cái này cũng là môn học bắt buộc mà.”

“Bộ các ngươi đi học không nghe trưởng lão giảng sao?” Hắn nói xong liền nghi hoặc nhìn về phía mấy người Diệp Kiều.

Năm người mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Bọn họ lúc đi học đều lười biếng, Chu Hành Vân còn không thèm đến lớp, nên ai mà biết mấy cái này còn cần lưu ý nhiều như vậy.

Mà so sánh với năm người bọn họ không học vấn không nghề nghiệp, thì Tống Hàn Thanh quả thực chính là một đệ tử tốt.

Hắn khinh thường liếc mắt nhìn mấy người này một cái, “Ta khuyên các ngươi nhân lúc còn sớm thì quay về nhà đi, nếu không đợi lúc xảy ra chuyện thì đừng có ăn vạ Tống gia chúng ta.”

“Vì sao nhà người khác không có quỷ, mà Tống gia các ngươi lại có? Bộ Tống gia làm chuyện gì trái với lương tâm hả?”

Tống Hàn Thanh cảm thấy đầu mình lại sôi máu, “Lúc Tống gia chọn nơi xây dựng phủ, thì chọn ngay nơi có nhiều tu sĩ cùng lão đại từng ngã xuống.”

“Nên oán khí nặng, hiểu chưa hả?”

“Đã hiểu.” Tiết Dư rũ mắt, tự hỏi một lát, “Cho nên, có người cố ý lén ở trong Tống gia, mượn oán khí nơi này để nuôi quỷ?”

Quỷ tu là dựa vào một ít biện pháp nham hiểm để nuôi quỷ, nhờ nó để tăng cấp cho bản thân, quỷ càng mạnh thì thực lực càng tăng cao.

“Nếu ngươi biết rõ như vậy, tại sao không tiêu diệt tên đó đi?”

Loại con sâu làm sầu nồi canh này không tiêu diệt thì giữ lại để tạo tai họa tương lai sao?

“Bởi vì mấy người xảy ra chuyện đều là dòng thứ mà thôi, nên chết thì bỏ.” Chu Hành Vân ngữ khí nhàn nhạt, “Huyết mạch không thuần ở tám đại gia tộc thì chỉ có bị chèn ép cùng xa lánh thôi.”

Tống Hàn Thanh chịu không nổi mấy người này bôi nhọ, liền lạnh mặt, “Sao ngươi biết chúng ta không cử người đi điều tra?”

“Nhưng Quỷ tu kia như rồng thấy đầu không thấy đuôi, chúng ta không bắt được.”

Còn nhiệm vụ này? Trên thực tế sau khi nghe nói có quỷ làm loạn, thì không ít tu sĩ đã chùn bước.

Quỷ tu, loại chức nghiệp này vừa nghe đã thấy tà môn.

Cũng chưa ai thấy qua quỷ trông như thế nào, mà không phải ai cũng lớn gan muốn gặp quỷ.

Tiết Dư nhìn những người này, ngươi một lời ta một câu, nhịn không được liền chặn ngang, chỉ lên màn đêm cùng gió lạnh bên ngoài, “Các ngươi một hai nhất định phải đứng ở chỗ này nói chuyện sao?”

Bọn họ chỉ đơn giản là muốn nhiều chuyện mà thôi.

Căn bản không để ý xung quanh.

“Không phải, đợi chút.” Minh Huyền nhảy dựng lên, đột nhiên nói lớn, “Diệp Kiều đâu?!”

Diệp Kiều vừa rồi vẫn luôn đứng cùng bọn họ a, người ở ngay trước mắt lại biến mất, liền khiến cho sắc mặt mấy người họ ngay lập tức thay đổi.

“Các ngươi không ai cảm giác được có gì đó không thích hợp sao?”

Đều là Phù tu, còn có hai Kim Đan Hậu Kì, theo lí thuyết lẽ ra sẽ không đến mức thần không biết quỷ không hay mà biến mất đi?

Bên kia khi Diệp Kiều ý thức được không thích hợp thì đã muộn, cảnh vật xung quanh đã dần mờ ảo, dưới chân là một khoảng không tối đen, giống như bị kéo vào một không gian đặc biệt nào đó.

Diệp Kiều hô hấp hơi sựng lại, cánh tay chợt lạnh, bị một thứ gì đó ôm chặt lấy.

Nàng cố nén lại cảm giác lạnh lẽo, cuối mặt bình tĩnh nhìn xuống.

Giây tiếp theo khi thấy rõ ràng đó là thứ gì liền thiếu chút nữa đã hét lên.

Bên tai chợt nghe thấy một âm thanh của trẻ con: “Mẫu thân.”

Diệp Kiều: “...”

Diệp bỗng dưng được làm mẹ Kiều.
Chương trước Chương tiếp