Ta Làm Mẹ Của Các Tiểu Bảo Bối!
Chương 12
- Thôi được rồi! Chúng tôi đã xử lý vết bỏng xong! Các cậu nhóc có thể vào đấy chăm sóc mẹ của mấy nhóc rồi.-
- Bọn cháu cảm ơn bác sĩ!-
- Không có gì, chữa bệnh cho bệnh nhân là chức trách của chúng tôi!- Nói rồi bác sĩ mơi bỏ đi.
Trở lại với nhà ngoại ô. Bùi Tịnh vừa nấu xong bữa sáng cho các em thì bỗng nghe có tiếng ồn bên ngoài vội vàng cùng các em ra xem sao! Đập vào mắt họ chính là một chiếc chuyên cơ riêng, nó rất to và thứ đó dường như trước đây chúng chỉ thấy trên Ti vi mà thôi. Nó đáp xuống ngay trước nhà của họ. Từ trên chiếc chuyên cơ ấy, bước xuống một người đang ông trong có vẻ chỉ lớn hơn Tố Tố vài tuổi mà thôi. Cách ăn mặc vô cùng lịch sự cùng tao nhã. Trong có vẻ thứ này và trang phục của người đàn ông vừa xuống vô cùng đắt giá, gia thế có vẻ không hề tầm thường đâu. Bùi Diễm và Bùi Doanh dù là sống ở kiếp trước cũng tính là giàu có, tuy nhiên vẫn chưa có chuyên riêng mà sang trọng như chiếc này. Ngay cả người giàu nhất trong bọn họ cũng chỉ có loại bằng phân nửa giá của chiếc này thôi. Ông ta rốt cuộc có thân phận gì? Sao lại tới nhà của bọn họ chứ? Ông ta muốn tìm ai à?
Bùi Tịnh thấy người lạ vội vàng chắn trước các em, ánh mắt đầy cảnh giác lên tiếng hỏi người vừa tới.
- Cho hỏi chú là ai vậy ạ? Tại sao lại dừng chuyên cơ ngay trước cửa nhà cháu thề này ạ? Chú cần tìm ai? Bọn cháu nếu biết sẽ giúp chú một tay!-
Người đàn ông cũng không vội trả lời, bởi lúc này anh vô cùng hoang mang cùng ngạc nhiên. Lấy bản đồ ra xem thì rõ ràng anh đã đi và đáp đúng vị trí mà em gái Tiểu Tố đã chỉ mà. Đâu có sai ở đâu đâu? Nhưng rõ ràng nhớ em gái nói có con thì cùng lắm chỉ một hai đứa thôi chứ? Sao ở đây là có nhiều như vậy? Chắc anh phải dò hỏi thử từ bọn trẻ này thôi.
- Các cháu cho ta hỏi, đây có phải nhà của Bạch Tố Tố không?-
- Bạch Tố Tố nào? Ở đây chỉ có chúng tôi thôi! Không có ai là Bạch Tố Tố cả, ông đi nhầm nhà rồi!- Bùi Hoa nấp sau lưng Bùi Tịnh vội đáp lời.
- Sao lại....không? À, hay là có ai tên Tố Tố không?- Anh thầm nghĩ có khả năng em ấy không lấy họ Bạch nên anh mới không tìm được tung tích ấy!-
- Có...- Bùi Cát ngây thơ trả lời ngay nhưng bị Bùi Tuân vội bịt miệng lại vì bây giờ chỉ có chúng ở nhà, nhóc sợ đây là kẻ xấu nên không định trả lời ông ta thật lòng.
Bạch Hạo cũng biết bản thân đột nhiên vào nhà người khác là không phải phép, huống hồ ở đây chỉ có bọn nhỏ mà thôi nên anh cũng không trách thái độ này. Lấy điện thoại ra gọi vào số hôm qua mà anh đã gọi cho Tố Tố. Nào ngờ tiếng chuông điện thoại lại được vang lên từ trong nhà. Thấy vậy Bùi Ân lon ton chạy vào nhà để nghe điện thoại.
- Alo?!!- Người đầu dây bên kia lại là lại là ông chú vừa tới nhà họ.
- Hết chối rồi nhé! Chủ nhân của chiếc điện thoại này đang ở đâu? Mau nói cho chú biết?- Bạch Hạo rất thản nhiên mà nói tiếp, ông cũng biết Tố Tố ở nhà nên rất tự nhiên mà vào nhà ngồi đợi. Cũng sợ các đứa trẻ sẽ sợ nên anh nói thêm.
- Chú không phải người xấu! Chú là người quen của Tố Tố nên các cháu không cần phải sợ.-
- Anh?!!!- Tố Tố vào nhà đã thấy chuyên cơ riêng ở trong sân nhà làm cô vô cùng bất ngờ. Khi vào phòng khách lại càng ngạc nhiên hơn khi người đang ngồi trong phòng khách lại là anh của mình.
- Tiểu Tố, em về rồi à?!- Thấy cô anh nhanh chóng đi tới ôm chầm lấy. Bạch Hạo đã lâu lắm rổi chưa thấy em gái, anh thật sự rất nhớ cô. Nhớ đứa em gái hay làm nũng với anh mỗi khi muốn thứ gì đó.
- Ơ kìa,sao tay em lại băng thế kia? Em bị gì thế?- Anh cũng rất nhanh chóng nhận ra em ấy bị thương.
- Em bị bỏng thôi! Không sao đâu!-
- Mà sao thân thể em lại nóng thế này? Em sốt à, để anh đưa em tới bệnh viện.-
- Không cần thiết đâu! Bà ấy vừa từ đấy về nhà đó.- Bùi Bắc vội kéo mẹ tách ra khỏi người đàn ông tự xưng là anh rồi gọi mẹ chúng thân mật.
Nhớ lại lúc ở viện khi vừa mới tỉnh lại bà ấy đã một mực đòi xuất viện hai anh em họ làm mọi cách nhưng vẫn không giữ bà ở lại được dành gọi xe đưa bà ấy về nhà.
Bùi Doanh đứng ở một góc thì thầm với các anh chị khác. -Thấy chưa? Em đã nói như nào! Ông ta nói không chừng là người tối qua bọn em nghe được đó!-
- Nếu đã thật như vậy thì chúng ta nên đuổi ông ta đi!- Nói rồi Bùi Tuân đi vào bếp lấy một thao nước ra phòng khách tạc vào người Bạch Hạo.
Mà Bạch Hạo đột nhiên bị tạc như vậy thỉ có chút khó chịu, đang lo lắng cho em gái thì gặp ngay đám trẻ phá rối này. Anh chàng đi tới một tay nhấc bỏng đứa trẻ vừa tạc nước mình lên mà hỏi Tố Tố.
- Em gái, nói cho anh biết nhà tắm ở chỗ nào?-
- Ở hướng đó, phòng cuối cùng ấy! Mà anh hỏi lắm chi?- Tố Tố cũng bị hành động của Bùi Tuân làm cho ngơ luôn.
- Trả thù chứ làm chi!- Nói rồi anh xách đứa bé vào phòng tắm mặc cho nó giãy giụa cũng không thoát ra được.
Những đứa trẻ đó vừa ngạc nhiên khi nghe Bạch Hạo gọi Tố Tố là em gái rồi lại phải ngăn cản ông ta xách em/anh trai. Nhưng chúng làm cách nào cũng không giúp em/anh trai thoát ra được nên chỉ dành nhờ Tố Tố giúp.
- Bà mau bảo ông ta thả em ấy ra đi!- Bùi Tịnh nhìn Tố Tố rồi lại nhìn về phía phòng tắm.
- Phải đấy! Bà không sợ ông ta hại em trai của tôi à? Nó cũng là con của bà đấy!- Bùi Tuấn muốn kéo Tố Tố đi giúp em trai nhưng lại bị Tố Tố rất phũ mà ngồi vào ghế sofa.
- Các con giờ mới định nhờ ta giúp à? Làm không lại người ta mới nhớ tới ta sao? Vậy lúc Bùi Tuân định tát nước người ta sao không ngăn nó lại? Ta cũng không phải bồ tát đâu, các con nhiều người như vậy mà làm không lại, huống hồ chi một người đang bệnh như ta làm sao giúp được?- Tố Tố thừa biết tính tình của Bạch Hạo như nào nên cô cũng không lo lắng mấy. Tuy nhiên cô phải dạy cho bọn nhóc này biết thế nào là ứng xử thích đáng. Rõ ràng đã biết đấu không lại Bạch Hạo rồi mà còn cố chấp muốn gây chiến với người ta. Đây là người trong nhà biết rõ tính cách của nhau nhưng nếu sau này cũng làm như vậy với người ngoài thì làm sao? Chính vì vậy mà cô mới không ngăn anh trai lại. Cứ để anh ấy dạy cho nhóc con ấy một bài học nhớ đời đã, sẵn dạy mấy đứa nhóc còn lại luôn một thể.
- Bà.... Nhưng bà là người lớn, sức cũng hơn chúng tôi mà! Mau giúp chúng tôi đi- Bùi Tịnh nhất quyết kéo tay Tố Tố đi giúp em trai nhưng lại không đủ sức, mãi chẳng lôi được người đi.
Thật ra lúc này Tố Tố đang gắng sức đó chứ, vì vậy Bùi Tịnh mới không kéo nổi cô thôi, nếu thêm một đứa nữa e là cô sẽ bị kéo đi.
- Bọn cháu cảm ơn bác sĩ!-
- Không có gì, chữa bệnh cho bệnh nhân là chức trách của chúng tôi!- Nói rồi bác sĩ mơi bỏ đi.
Trở lại với nhà ngoại ô. Bùi Tịnh vừa nấu xong bữa sáng cho các em thì bỗng nghe có tiếng ồn bên ngoài vội vàng cùng các em ra xem sao! Đập vào mắt họ chính là một chiếc chuyên cơ riêng, nó rất to và thứ đó dường như trước đây chúng chỉ thấy trên Ti vi mà thôi. Nó đáp xuống ngay trước nhà của họ. Từ trên chiếc chuyên cơ ấy, bước xuống một người đang ông trong có vẻ chỉ lớn hơn Tố Tố vài tuổi mà thôi. Cách ăn mặc vô cùng lịch sự cùng tao nhã. Trong có vẻ thứ này và trang phục của người đàn ông vừa xuống vô cùng đắt giá, gia thế có vẻ không hề tầm thường đâu. Bùi Diễm và Bùi Doanh dù là sống ở kiếp trước cũng tính là giàu có, tuy nhiên vẫn chưa có chuyên riêng mà sang trọng như chiếc này. Ngay cả người giàu nhất trong bọn họ cũng chỉ có loại bằng phân nửa giá của chiếc này thôi. Ông ta rốt cuộc có thân phận gì? Sao lại tới nhà của bọn họ chứ? Ông ta muốn tìm ai à?
Bùi Tịnh thấy người lạ vội vàng chắn trước các em, ánh mắt đầy cảnh giác lên tiếng hỏi người vừa tới.
- Cho hỏi chú là ai vậy ạ? Tại sao lại dừng chuyên cơ ngay trước cửa nhà cháu thề này ạ? Chú cần tìm ai? Bọn cháu nếu biết sẽ giúp chú một tay!-
Người đàn ông cũng không vội trả lời, bởi lúc này anh vô cùng hoang mang cùng ngạc nhiên. Lấy bản đồ ra xem thì rõ ràng anh đã đi và đáp đúng vị trí mà em gái Tiểu Tố đã chỉ mà. Đâu có sai ở đâu đâu? Nhưng rõ ràng nhớ em gái nói có con thì cùng lắm chỉ một hai đứa thôi chứ? Sao ở đây là có nhiều như vậy? Chắc anh phải dò hỏi thử từ bọn trẻ này thôi.
- Các cháu cho ta hỏi, đây có phải nhà của Bạch Tố Tố không?-
- Bạch Tố Tố nào? Ở đây chỉ có chúng tôi thôi! Không có ai là Bạch Tố Tố cả, ông đi nhầm nhà rồi!- Bùi Hoa nấp sau lưng Bùi Tịnh vội đáp lời.
- Sao lại....không? À, hay là có ai tên Tố Tố không?- Anh thầm nghĩ có khả năng em ấy không lấy họ Bạch nên anh mới không tìm được tung tích ấy!-
- Có...- Bùi Cát ngây thơ trả lời ngay nhưng bị Bùi Tuân vội bịt miệng lại vì bây giờ chỉ có chúng ở nhà, nhóc sợ đây là kẻ xấu nên không định trả lời ông ta thật lòng.
Bạch Hạo cũng biết bản thân đột nhiên vào nhà người khác là không phải phép, huống hồ ở đây chỉ có bọn nhỏ mà thôi nên anh cũng không trách thái độ này. Lấy điện thoại ra gọi vào số hôm qua mà anh đã gọi cho Tố Tố. Nào ngờ tiếng chuông điện thoại lại được vang lên từ trong nhà. Thấy vậy Bùi Ân lon ton chạy vào nhà để nghe điện thoại.
- Alo?!!- Người đầu dây bên kia lại là lại là ông chú vừa tới nhà họ.
- Hết chối rồi nhé! Chủ nhân của chiếc điện thoại này đang ở đâu? Mau nói cho chú biết?- Bạch Hạo rất thản nhiên mà nói tiếp, ông cũng biết Tố Tố ở nhà nên rất tự nhiên mà vào nhà ngồi đợi. Cũng sợ các đứa trẻ sẽ sợ nên anh nói thêm.
- Chú không phải người xấu! Chú là người quen của Tố Tố nên các cháu không cần phải sợ.-
- Anh?!!!- Tố Tố vào nhà đã thấy chuyên cơ riêng ở trong sân nhà làm cô vô cùng bất ngờ. Khi vào phòng khách lại càng ngạc nhiên hơn khi người đang ngồi trong phòng khách lại là anh của mình.
- Tiểu Tố, em về rồi à?!- Thấy cô anh nhanh chóng đi tới ôm chầm lấy. Bạch Hạo đã lâu lắm rổi chưa thấy em gái, anh thật sự rất nhớ cô. Nhớ đứa em gái hay làm nũng với anh mỗi khi muốn thứ gì đó.
- Ơ kìa,sao tay em lại băng thế kia? Em bị gì thế?- Anh cũng rất nhanh chóng nhận ra em ấy bị thương.
- Em bị bỏng thôi! Không sao đâu!-
- Mà sao thân thể em lại nóng thế này? Em sốt à, để anh đưa em tới bệnh viện.-
- Không cần thiết đâu! Bà ấy vừa từ đấy về nhà đó.- Bùi Bắc vội kéo mẹ tách ra khỏi người đàn ông tự xưng là anh rồi gọi mẹ chúng thân mật.
Nhớ lại lúc ở viện khi vừa mới tỉnh lại bà ấy đã một mực đòi xuất viện hai anh em họ làm mọi cách nhưng vẫn không giữ bà ở lại được dành gọi xe đưa bà ấy về nhà.
Bùi Doanh đứng ở một góc thì thầm với các anh chị khác. -Thấy chưa? Em đã nói như nào! Ông ta nói không chừng là người tối qua bọn em nghe được đó!-
- Nếu đã thật như vậy thì chúng ta nên đuổi ông ta đi!- Nói rồi Bùi Tuân đi vào bếp lấy một thao nước ra phòng khách tạc vào người Bạch Hạo.
Mà Bạch Hạo đột nhiên bị tạc như vậy thỉ có chút khó chịu, đang lo lắng cho em gái thì gặp ngay đám trẻ phá rối này. Anh chàng đi tới một tay nhấc bỏng đứa trẻ vừa tạc nước mình lên mà hỏi Tố Tố.
- Em gái, nói cho anh biết nhà tắm ở chỗ nào?-
- Ở hướng đó, phòng cuối cùng ấy! Mà anh hỏi lắm chi?- Tố Tố cũng bị hành động của Bùi Tuân làm cho ngơ luôn.
- Trả thù chứ làm chi!- Nói rồi anh xách đứa bé vào phòng tắm mặc cho nó giãy giụa cũng không thoát ra được.
Những đứa trẻ đó vừa ngạc nhiên khi nghe Bạch Hạo gọi Tố Tố là em gái rồi lại phải ngăn cản ông ta xách em/anh trai. Nhưng chúng làm cách nào cũng không giúp em/anh trai thoát ra được nên chỉ dành nhờ Tố Tố giúp.
- Bà mau bảo ông ta thả em ấy ra đi!- Bùi Tịnh nhìn Tố Tố rồi lại nhìn về phía phòng tắm.
- Phải đấy! Bà không sợ ông ta hại em trai của tôi à? Nó cũng là con của bà đấy!- Bùi Tuấn muốn kéo Tố Tố đi giúp em trai nhưng lại bị Tố Tố rất phũ mà ngồi vào ghế sofa.
- Các con giờ mới định nhờ ta giúp à? Làm không lại người ta mới nhớ tới ta sao? Vậy lúc Bùi Tuân định tát nước người ta sao không ngăn nó lại? Ta cũng không phải bồ tát đâu, các con nhiều người như vậy mà làm không lại, huống hồ chi một người đang bệnh như ta làm sao giúp được?- Tố Tố thừa biết tính tình của Bạch Hạo như nào nên cô cũng không lo lắng mấy. Tuy nhiên cô phải dạy cho bọn nhóc này biết thế nào là ứng xử thích đáng. Rõ ràng đã biết đấu không lại Bạch Hạo rồi mà còn cố chấp muốn gây chiến với người ta. Đây là người trong nhà biết rõ tính cách của nhau nhưng nếu sau này cũng làm như vậy với người ngoài thì làm sao? Chính vì vậy mà cô mới không ngăn anh trai lại. Cứ để anh ấy dạy cho nhóc con ấy một bài học nhớ đời đã, sẵn dạy mấy đứa nhóc còn lại luôn một thể.
- Bà.... Nhưng bà là người lớn, sức cũng hơn chúng tôi mà! Mau giúp chúng tôi đi- Bùi Tịnh nhất quyết kéo tay Tố Tố đi giúp em trai nhưng lại không đủ sức, mãi chẳng lôi được người đi.
Thật ra lúc này Tố Tố đang gắng sức đó chứ, vì vậy Bùi Tịnh mới không kéo nổi cô thôi, nếu thêm một đứa nữa e là cô sẽ bị kéo đi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương