Ta Làm Mẹ Của Các Tiểu Bảo Bối!
Chương 13
- Bà.... Nhưng bà là người lớn, sức cũng hơn chúng tôi mà! Mau giúp chúng tôi đi- Bùi Tịnh nhất quyết kéo tay Tố Tố đi giúp em trai nhưng lại không đủ sức, mãi chẳng lôi được người đi.
Thật ra lúc này Tố Tố đang gắng sức đó chứ, vì vậy Bùi Tịnh mới không kéo nổi cô thôi, nếu thêm một đứa nữa e là cô sẽ bị kéo đi. Bị bệnh nên sức cô bây giờ có hơi yếu một tí.
- Ta không phải không muốn giúp các con mà là đang muốn dạy cho các con một bài học. Đây là người trong nhà nên các con không cần lo lắng, bác của các con sẽ không làm hại Bùi Tuân đâu! Nhưng các con phải biết sau này nếu ra ngoài mà gặp trường hợp bị ăn hiếp thì nên xem xét bản thân đấu có lại họ không đã. Nếu không biết nặng nhẹ mà hành xử như Bùi Tuân như vậy thì chỉ có nhận lấy thất bại mà thôi. Các con đã hiểu hết chưa? Bùi Tuân nói cho mẹ nghe xem nào, con đã hiểu rõ chưa?- Thấy anh trai đã đem Bùi Tuân ra thì cô mới nói luôn một thể.
- Nhóc mau trả lời mẹ của nhóc đi chứ?- Bạch Hạo dùng ánh mắt đáng sợ nhất nhìn Bùi Tuân. Mà Bùi Tuân lúc nãy cũng đã nhìn rõ, anh đã chọc phải người không nên chọc rồi, cũng may là ông ta chỉ xịt nước lại anh thôi chứ nếu đáng thì có lẽ anh phải gặp các cụ rồi.
- Tôi....- Đang định dùng cách xưng hô như thông thường nhưng lại thấy Bạch Hạo lại dùng ánh mắt chết người đó nhìn mình nên anh nhanh chóng thay đổi cách xưng hô.
- Con biết rồi thưa mẹ!-
- Ngoan lắm, ngoan ngoãn như vậy có phải tốt hơn không! Mà khoan, nhóc vừa gọi Tiểu Tố là gì?- Bạch Hạo vô cùng hài lòng trước thái độ của Bùi Tuân đối với em gái nhưng có gì đó sai anh,anh bèn hỏi lại.
- ...Mẹ...-Bùi Tuân sợ hãi nói lại, anh sợ cách xưng hô vừa rồi không làm hợp ý ông ta, ông ta lại nổi giận thì rất đáng sợ.
- Nhóc gọi em ấy là mẹ! Vậy tức nhóc là con em ấy, là cháu của ta!-
- Anh trai, không phải có mình nhóc ấy đâu! Tất cả mấy nhóc ở đây đều là con em và gọi anh là cậu đấy! Xem ra ấn tượng ban đầu anh tạo dựng với mấy đứa cháu này không được tốt lắm nhỉ!- Bạch Tố Tố chen ngang nói với anh trai.
- Hả?!!! Vậy...Vậy sao em không nói với anh trước! Giờ có phải quá muộn rồi không?- Bạch Hạo bất ngờ vội bỏ đứa trẻ xuống.
- Áo... quần áo khô của nhóc ở đâu? Bị ướt dễ cảm lắm đấy!- Thái độ của Bạch Hạo thay đỗi ba trăm sáu mươi độ làm cho mọi người ở đây vô cùng ngạc nhiên chỉ trừ đứa em gái Tố Tố mà thôi.
- Anh có hỏi em đâu! Em mắc gì phải nói cho anh! Anh không hỏi mấy đứa mấy đứa nhóc sao? A Bắc, con đưa em trai mình vào phòng thay đồ đi!- Tố Tố cũng đâu phải không nói là anh trai làm cô bất ngờ quá nên chưa kịp nói thôi, mà cô lại không muốn nhận sai nên mới như vậy đó.
- Sao em có thể lươn như vậy chứ?-Bạch Hạo đi tới ngồi cạnh em gái.
- Em có phải bảo với anh từ từ hẵn tới không? Là anh đột nhiên tới thì trách gì em chứ! Anh tự mà đi tạo thiện cảm với mấy đứa nhỏ đi! Có mấy đứa chưa muốn về đâu đấy, nghiệp anh tự tạo thì tự đi sửa chữa đi. Em không giúp được đâu!- Tố Tố đi vào phòng bếp định tìm gì ăn thì Bùi Doanh bỗng nhiên lên tiếng.
- Va...vậy người hôm qua nói chuyện lúc tối với mẹ là cậu của bọn con sao? Mẹ không hề định bán bọn con cũng không muốn đi thêm bước nữa sao?-
- Phải, nếu không thì con nghĩ mẹ tính bán bọn con? Định đi thêm bước nữa bỏ rơi các con sao? Còn nhỏ như vậy mà đầu óc con nghĩ đi đâu vậy hả?- Cô gõ nhẹ trán của đứa út.
- Các con nếu còn nghĩ đến chuyện mẹ bán các con nữa thì mẹ sẽ cho nó thành hiện thực đấy. Ta sẽ bán các con cho cậu mình dạy dỗ!-
- Không muốn ~ Cậu dữ lắm, con không muốn!- Bùi Diễm dùng biểu cảm tiểu khả ái ôm chân của Tố Tố.
- Bọn con cũng không thích cậu đâu! Ở với mẹ vẫn tốt hơn!- Mấy đưa khác cũng ôm Tố Tố không muốn ở cùng với cậu.
Chúng thầm nghĩ- Có lẽ bà ấy đã thật sự thay đổi rồi! Thử chấp nhận lại bà ấy cũng không phải là không được!-
- Bà ta có thể không phải là tái sinh hoặc dù là tái sinh như họ cũng không sao! Chỉ cần tốt với họ như bây giờ là được rồi.- Họ không phải là tảng băng, cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận bà ấy. Dù sao kiếp trước khi họ có cảm xúc thì cha đã bỏ rơi bà ấy nên chúng chưa từng nhận được tình cảm của mẹ nên kiếp này chúng không thể bỏ lỡ cơ hội này được.
- Sao em vừa đi một lát là mọi người dành ôm mẹ vậy! Em cũng muốn ôm!- Bùi Tuân sau khi suy nghĩ thì cũng quyết định mở lòng với bà ấy.
- Các em cũng trẻ con quá rồi! Tranh nhau ôm một người còn ra thể thống gì nữa!- Bùi Bắc không phải là không muốn mẹ ôm nhưng như vậy thật sự quá trẻ con rồi, anh không muốn mất mặt huống hồ gì ở đây còn có Bạch Hạo. Người có cũng suy nghĩ với Bùi Bắc chính là Bùi Liêm, nó cũng nghĩ y như anh trai vậy.
- Sao? Các con chê ta sao?- Bạch Tố Tố đi tới gần bọn nhỏ.
- Không. Bọn con có chê người đâu!- Bùi Bắc vội chối bỏ lời nói của Bạch Tố Tố.
Cô thầm mỉm cười rồi ôm hai đứa nhỏ kia -Như vậy thì tốt!- Cô cũng thầm cảm ơn Tố Tố vì đã cho cô cơ hội này. Cơ hội trở thành mẹ của những tiểu thiên thần.
Còn Bạch Hạo thì vẫn ngồi sock khi mình có nhiều cháu như vậy, nhanh chóng nhắn cho gia đình một thông báo.
- Mẹ, cha. Tố Tố em ấy...có tới mười đứa con lận. Tức là ba mẹ và con có tới mười đứa cháu lận đấy!-
Thật ra lúc này Tố Tố đang gắng sức đó chứ, vì vậy Bùi Tịnh mới không kéo nổi cô thôi, nếu thêm một đứa nữa e là cô sẽ bị kéo đi. Bị bệnh nên sức cô bây giờ có hơi yếu một tí.
- Ta không phải không muốn giúp các con mà là đang muốn dạy cho các con một bài học. Đây là người trong nhà nên các con không cần lo lắng, bác của các con sẽ không làm hại Bùi Tuân đâu! Nhưng các con phải biết sau này nếu ra ngoài mà gặp trường hợp bị ăn hiếp thì nên xem xét bản thân đấu có lại họ không đã. Nếu không biết nặng nhẹ mà hành xử như Bùi Tuân như vậy thì chỉ có nhận lấy thất bại mà thôi. Các con đã hiểu hết chưa? Bùi Tuân nói cho mẹ nghe xem nào, con đã hiểu rõ chưa?- Thấy anh trai đã đem Bùi Tuân ra thì cô mới nói luôn một thể.
- Nhóc mau trả lời mẹ của nhóc đi chứ?- Bạch Hạo dùng ánh mắt đáng sợ nhất nhìn Bùi Tuân. Mà Bùi Tuân lúc nãy cũng đã nhìn rõ, anh đã chọc phải người không nên chọc rồi, cũng may là ông ta chỉ xịt nước lại anh thôi chứ nếu đáng thì có lẽ anh phải gặp các cụ rồi.
- Tôi....- Đang định dùng cách xưng hô như thông thường nhưng lại thấy Bạch Hạo lại dùng ánh mắt chết người đó nhìn mình nên anh nhanh chóng thay đổi cách xưng hô.
- Con biết rồi thưa mẹ!-
- Ngoan lắm, ngoan ngoãn như vậy có phải tốt hơn không! Mà khoan, nhóc vừa gọi Tiểu Tố là gì?- Bạch Hạo vô cùng hài lòng trước thái độ của Bùi Tuân đối với em gái nhưng có gì đó sai anh,anh bèn hỏi lại.
- ...Mẹ...-Bùi Tuân sợ hãi nói lại, anh sợ cách xưng hô vừa rồi không làm hợp ý ông ta, ông ta lại nổi giận thì rất đáng sợ.
- Nhóc gọi em ấy là mẹ! Vậy tức nhóc là con em ấy, là cháu của ta!-
- Anh trai, không phải có mình nhóc ấy đâu! Tất cả mấy nhóc ở đây đều là con em và gọi anh là cậu đấy! Xem ra ấn tượng ban đầu anh tạo dựng với mấy đứa cháu này không được tốt lắm nhỉ!- Bạch Tố Tố chen ngang nói với anh trai.
- Hả?!!! Vậy...Vậy sao em không nói với anh trước! Giờ có phải quá muộn rồi không?- Bạch Hạo bất ngờ vội bỏ đứa trẻ xuống.
- Áo... quần áo khô của nhóc ở đâu? Bị ướt dễ cảm lắm đấy!- Thái độ của Bạch Hạo thay đỗi ba trăm sáu mươi độ làm cho mọi người ở đây vô cùng ngạc nhiên chỉ trừ đứa em gái Tố Tố mà thôi.
- Anh có hỏi em đâu! Em mắc gì phải nói cho anh! Anh không hỏi mấy đứa mấy đứa nhóc sao? A Bắc, con đưa em trai mình vào phòng thay đồ đi!- Tố Tố cũng đâu phải không nói là anh trai làm cô bất ngờ quá nên chưa kịp nói thôi, mà cô lại không muốn nhận sai nên mới như vậy đó.
- Sao em có thể lươn như vậy chứ?-Bạch Hạo đi tới ngồi cạnh em gái.
- Em có phải bảo với anh từ từ hẵn tới không? Là anh đột nhiên tới thì trách gì em chứ! Anh tự mà đi tạo thiện cảm với mấy đứa nhỏ đi! Có mấy đứa chưa muốn về đâu đấy, nghiệp anh tự tạo thì tự đi sửa chữa đi. Em không giúp được đâu!- Tố Tố đi vào phòng bếp định tìm gì ăn thì Bùi Doanh bỗng nhiên lên tiếng.
- Va...vậy người hôm qua nói chuyện lúc tối với mẹ là cậu của bọn con sao? Mẹ không hề định bán bọn con cũng không muốn đi thêm bước nữa sao?-
- Phải, nếu không thì con nghĩ mẹ tính bán bọn con? Định đi thêm bước nữa bỏ rơi các con sao? Còn nhỏ như vậy mà đầu óc con nghĩ đi đâu vậy hả?- Cô gõ nhẹ trán của đứa út.
- Các con nếu còn nghĩ đến chuyện mẹ bán các con nữa thì mẹ sẽ cho nó thành hiện thực đấy. Ta sẽ bán các con cho cậu mình dạy dỗ!-
- Không muốn ~ Cậu dữ lắm, con không muốn!- Bùi Diễm dùng biểu cảm tiểu khả ái ôm chân của Tố Tố.
- Bọn con cũng không thích cậu đâu! Ở với mẹ vẫn tốt hơn!- Mấy đưa khác cũng ôm Tố Tố không muốn ở cùng với cậu.
Chúng thầm nghĩ- Có lẽ bà ấy đã thật sự thay đổi rồi! Thử chấp nhận lại bà ấy cũng không phải là không được!-
- Bà ta có thể không phải là tái sinh hoặc dù là tái sinh như họ cũng không sao! Chỉ cần tốt với họ như bây giờ là được rồi.- Họ không phải là tảng băng, cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận bà ấy. Dù sao kiếp trước khi họ có cảm xúc thì cha đã bỏ rơi bà ấy nên chúng chưa từng nhận được tình cảm của mẹ nên kiếp này chúng không thể bỏ lỡ cơ hội này được.
- Sao em vừa đi một lát là mọi người dành ôm mẹ vậy! Em cũng muốn ôm!- Bùi Tuân sau khi suy nghĩ thì cũng quyết định mở lòng với bà ấy.
- Các em cũng trẻ con quá rồi! Tranh nhau ôm một người còn ra thể thống gì nữa!- Bùi Bắc không phải là không muốn mẹ ôm nhưng như vậy thật sự quá trẻ con rồi, anh không muốn mất mặt huống hồ gì ở đây còn có Bạch Hạo. Người có cũng suy nghĩ với Bùi Bắc chính là Bùi Liêm, nó cũng nghĩ y như anh trai vậy.
- Sao? Các con chê ta sao?- Bạch Tố Tố đi tới gần bọn nhỏ.
- Không. Bọn con có chê người đâu!- Bùi Bắc vội chối bỏ lời nói của Bạch Tố Tố.
Cô thầm mỉm cười rồi ôm hai đứa nhỏ kia -Như vậy thì tốt!- Cô cũng thầm cảm ơn Tố Tố vì đã cho cô cơ hội này. Cơ hội trở thành mẹ của những tiểu thiên thần.
Còn Bạch Hạo thì vẫn ngồi sock khi mình có nhiều cháu như vậy, nhanh chóng nhắn cho gia đình một thông báo.
- Mẹ, cha. Tố Tố em ấy...có tới mười đứa con lận. Tức là ba mẹ và con có tới mười đứa cháu lận đấy!-
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương