Ta Thấy Mỹ Nhân Như Danh Tướng
Chương 50: Túc Châu
Căn lều lặng ngắt như tờ, A Cổ Đạt Mộc chậc một tiếng, "Này người Trung Nguyên, ta không nghĩ ngươi lại tàn nhẫn như vậy đấy."
Từ Ưng Bạch ấn đốt ngón tay, ôn hòa đáp, "Quá khen." Nhổ cỏ không tận gốc, gió xuân thổi lại mọc, kiếp trước hắn cũng từng nhân từ, nghe theo di ngôn của U Đế mà tận tâm tận lực phò tá Ngụy Chương, nhưng kết quả thì sao? Lẻ loi một mình, vạn tiễn xuyên tim, rơi xuống sông chết không toàn thây. Kiếp này không thể giẫm lên vết xe đổ lần nữa.
Từ Ưng Bạch vừa tập trung nhìn bản đồ thành Túc Châu vừa ngẫm nghĩ. Gió cát lùa vào trong lều, cơn ho tái phát cùng mùi máu tươi trào lên làm hắn theo bản năng gọi, "Lăng Nghi, giúp..." rồi chợt nhớ ra Phó Lăng Nghi không có ở đây. Y đã rời đi được mười hai ngày nhưng thỉnh thoảng hắn sẽ quên mất chuyện này, vô thức tin rằng người ấy vẫn còn bên cạnh mình. Đầu ngón tay khẽ run lên, hắn đứng dậy rót một ly trà, làm dịu đi vị máu trong cổ họng.
A Cổ Đạt Mộc thích thú nhìn Từ Ưng Bạch, gương mặt tuấn tú đầy cợt nhả. Gã khua khua tay, miễn cưỡng nuốt lại biệt danh không quá thân thiện mình định nói, "Lăng Nghi là... cái đuôi hay bám theo ngươi đấy à?"
Bàn tay mân mê chén trà chợt khựng lại, Từ Ưng Bạch lạnh giọng, "Nếu còn phát ngôn linh tinh nữa thì đừng trách ta không nể mặt ngươi."
A Cổ Đạt Mộc giơ tay chịu thua, "Được rồi, là tại ta không hiểu được người Trung Nguyên." Nói rồi gã chỉ vết đỏ chưa tan trên cổ Từ Ưng Bạch, "Tên đó cắn đấy à?"
Từ Ưng Bạch hơi nhướn mày, áp tay lên dấu hôn trên cổ, do màu da vốn trắng và sức khỏe không tốt nên dấu vết rất khó phai. Một cái hôn bầm tím của Phó Lăng Nghi sau hơn mười ngày vẫn còn lờ mờ hiện diện.
A Cổ Đạt Mộc trầm tư một lát rồi nghiêm túc hỏi, "Nếu theo như người Trung Nguyên các ngươi nói thì y hôn ngươi là vì muốn cưới ngươi làm Khả Đôn sao?" Khả Đôn là danh xưng mà Đại Hãn Ô Quyết gọi thê tử của mình. Người Ô Quyết vốn phóng khoáng, cũng không e ngại khi đề cập đến chuyện tình cảm nên A Cổ Đạt Mộc muốn hỏi là hỏi, không hề ngần ngại.
Từ Ưng Bạch khẽ chớp mắt, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
A Cổ Đạt Mộc tiếp tục thật lòng thắc mắc, "Nhưng ngươi... mà lại thích y sao? Đúng là không thể tưởng tượng nổi." Gã thấy người đối diện hiếm khi không đáp lại được, nghĩ đến mớ lễ nghĩa và quy củ lằng nhằng của đám người Trung Nguyên kia nên không hỏi thêm gì nữa. Người Trung Nguyên phiền thật, chỉ giỏi lo trước lo sau.
Một lúc lâu sau, Từ Ưng Bạch mới thản nhiên lên tiếng, "Sao ngươi lại cảm thấy ta sẽ không thích y?"
A Cổ Đạt Mộc chậc một tiếng, "Trực giác thôi. Các ngươi quá khác nhau."
Bàn tay đang ấn đốt ngón tay ngừng lại, rồi lại chậm rãi xoa nhẹ. Ánh mắt sắc bén của A Cổ Đạt Mộc nhìn chăm chú vào hắn, "Trực giác của ta chính xác không kém chim ưng trên thảo nguyên đâu, gần như không bao giờ sai. Sói hoang dữ tợn trong sa mạc sao có thể ở bên hươu trắng hiền lành, không chịu ràng buộc?"
Từ Ưng Bạch vuốt ve những đốt ngón tay nhợt nhạt, vẻ mặt vốn điềm tĩnh như mặt hồ không gợn sóng hơi dao động. A Cổ Đạt Mộc nói không sai, dù nhìn từ góc độ nào thì hai người họ cũng quả thực không thể hòa hợp. Phó Lăng Nghi vốn đã cuồng bạo, khi mới gặp nhau, y hung dữ đến độ có thể nhăm nhe cắn đứt cổ Từ Ưng Bạch bất cứ lúc nào, một thời gian dài không tuân theo kỷ luật, tính khí thất thường, dường như không hề quan tâm đến sống chết của người khác, kể cả bản thân mình.
Ngược lại, Từ Ưng Bạch ôn hòa dễ gần, tính tình điềm đạm, dù kiếp trước Phó Lăng Nghi có chống đối kịch liệt thế nào cũng sẽ hiếm khi nổi giận, hắn sẽ sẵn lòng chìa tay cứu giúp, kể cả với những người xa lạ. Hai mặt đối lập của một chiếc gương, hai tính cách khác nhau như trời với đất lại nảy sinh tình cảm quả thực là một điều khó lý giải.
A Cổ Đạt Mộc nghi hoặc nhìn Từ Ưng Bạch. Hắn cụp mắt khẽ thở dài, giọng nói nhẹ đến mức dường như đã bị cuốn đi theo gió, "Có lẽ là vì cả sói hoang và hươu trắng đều quá cô đơn rồi chăng."
"Còn ngươi thì sao?" Từ Ưng Bạch nhìn đối thủ cũ, cũng là đồng minh hiện tại, trêu ghẹo, "Đánh xong trận này cũng là lúc quay về cưới A Châu cô nương rồi."
"Tất nhiên." A Cổ Đạt Mộc thẳng thắn thừa nhận, "Khi chiến tranh kết thúc ta sẽ trở về cưới Khả Đôn. Người Ô Quyết không hề muốn đánh, nhưng tai họa ập đến, bọn ta cũng giống người Trung Nguyên các ngươi thôi, đều muốn sống sót. Mạng của các ngươi là mạng, mạng của bọn ta cũng là mạng. Thế nên nếu sau này chúng ta hoặc con cháu chúng ta phải đối đầu trên chiến trường thì chẳng còn mấy ngày yên bình như hôm nay nữa đâu."
Từ Ưng Bạch ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xôi, không trả lời.
Ngày hôm sau, binh lính sốt sắng xuất quân, tướng quân mặc giáp đen sáng bóng dưới ánh mặt trời, đoàn quân tiến đến thành Túc Châu tựa như một đám mây đen. Từ Ưng Bạch đứng giữa lòng quân điều binh khiển tướng, A Cổ Đạt Mộc dẫn kỵ binh đánh tiên phong, chẳng mấy chốc đã chạm trán quân đội của Dương Thế Thanh. Hai nhánh quân khác tiến đánh cửa bắc theo lời Từ Ưng Bạch, gặp phải chống cự quyết liệt. Dương Thế Thanh phân bổ phần lớn binh mã tại đây, các quan viên, tướng lĩnh thành Túc Châu đều nhất trí cho rằng Từ Ưng Bạch sẽ tập trung đánh vào nơi này vì tường thành đã sụp xuống, dễ công khó thủ.
Những tiếng la hét rợp trời vang vọng giữa sa mạc bao la. Từ Ưng Bạch vững vàng ngồi tại trung tâm, lệnh cho Phùng An Sơn dẫn binh vòng ra một mặt tường sập khác. Tiếng đao kiếm cọ xát chói tai, từng vũng máu nóng thấm vào sỏi đá rồi bị vùi lấp trong chớp mắt. Đá tảng từ tường thành lăn xuống đè chết vô số binh lính, từng chùm mũi tên rực lửa phóng đến, từng toán binh lĩnh ngã xuống... Dương Thế Thanh đứng nhìn tất thảy, hai mắt đỏ ngầu, trông thấy xa xa giữa lòng địch là sắc trắng lóa mắt. Từ Ưng Bạch vẫn luôn như thế, sắc trắng ấy không chỉ để trấn an binh lính rằng chủ soái cùng vào sinh ra tử với bọn họ, mà còn là ngạo nghễ nói cho kẻ thù rằng đầu ta ở đây, có bản lĩnh thì cứ lấy.
"Truyền lệnh xuống, giết mười tên lính triều đình, thưởng năm lượng vàng, giết trăm tên, thưởng trăm lượng! Nếu diệt được chủ soái, Dương Thế Thanh ta sẽ ngang hàng với hắn, cùng hưởng vinh hoa phú quý!" Lệnh vừa phát ra, một trận mưa tên ào ạt lao về phía Từ Ưng Bạch, nhưng tất cả đều bị ám vệ ngăn chặn. Từ Ưng Bạch nhìn những mũi tên rơi rụng xung quanh đều đã biến thành màu đen, gương mặt thanh tú lạnh tanh không cảm xúc.
Trận chiến kéo dài từ sáng sớm cho đến chiều tối, Dương Thế Thanh chỉ theo dõi cẩn mật cửa tây nơi A Cổ Đạt Mộc tấn công và cửa bắc nơi tường thành sụp đổ, không hề chú ý tới nguy hiểm đang âm thầm rình rập. Phùng An Sơn lặng lẽ dẫn binh đến cửa nam, nơi phòng thủ trở nên lỏng lẻo vì đã có tường thành kiên cố. Đến khi người lính đầu tiên đặt chân lên tường thành, cán cân của trận chiến đã hoàn toàn nghiêng về một phía, lúc Dương Thế Thanh nhận ra thì đã quá muộn.
Giọng quân trinh sát vang tận mây xanh, "Báo! Phùng tướng quân đã đánh vào thành!"
Từ Ưng Bạch siết chặt dây cương, quát, "Truyền lệnh, trung quân tiến lên, bao vây hai cánh, ta muốn bọn chúng có chạy đằng trời cũng không thoát được!"
Nửa giờ sau, tại dốc Mã Đầu, Phó Lăng Nghi ngã lăn từ lưng ngựa xuống, được lính tuần tra đỡ về lều. Y bắt lấy cánh tay người kia, khàn giọng hỏi, "Chủ soái của các ngươi đâu rồi?!"
"Ở chiến trường..."
"Chiến trường?" Phó Lăng Nghi sững sờ, "Không phải hắn không cần..."
Người lính tuần tra giải thích, "Đại nhân muốn đích thân..." Chưa kịp dứt lời, Phó Lăng Nghi đã đứng phắt dậy lao ra ngoài.
Chạng vạng, lửa cháy rợp trời, từng làn khói đen ngùn ngụt bốc lên từ các bức tường thành, bên trong thành, dân chúng đóng kín cửa không ra, cảnh tượng đìu hiu xơ xác. Từ Ưng Bạch hạ lệnh sau khi vào thành không được làm phiền đến họ, đoàn quân lặng lẽ di chuyển trên đường phố, hướng về thủ phủ của Túc Châu. Dương Thế Thanh đã bị bắt, tên cáo già huênh hoang đắc ý ngày nào giờ đã mặt xám mày tro bị binh lính áp giải đi.
Đến nơi, Từ Ưng Bạch xuống ngựa, mùi máu tanh và khói thuốc súng nồng nặc làm hắn choáng váng, không để ý đến máu tươi và tro bụi đã nhiễm bẩn bộ quần áo trắng tinh. Vừa đi được hai bước, hắn không kìm được cơn ho dữ dội, thiếu chút nữa đã ngã quỵ, may thay ám vệ bên cạnh nhanh tay đỡ được. Binh lính xung quanh nhanh chóng dựng trại đóng quân, chuẩn bị nồi nấu cơm. Từ Ưng Bạch vạch ra những việc cần làm, đầu tiên là đào kênh thoát nước, sau đó phái người ra khỏi thành tiêu diệt tàn quân tháo chạy. Khi mọi việc đã đâu vào đấy, hắn mới ra ngoài kiểm tra, phụ giúp đưa thuốc cho quân y tại khu chữa thương.
Phùng An Sơn thấy hắn mà sốt ruột toát cả mồ hôi, vết sẹo trên mặt cũng nhăn lại, "Ôi thái úy tổ tông của ta ơi! Ngươi mau ngồi xuống nghỉ tạm đi!" Hai người gặp nhau tại Gia Dục Quan, Từ Ưng Bạch đã phá lệ đề bạt người bách hộ này chỉ huy một trận. (Chức quan cấp thấp, quản lý một đội quân gồm khoảng 100 người).
Từ Ưng Bạch đưa băng gạc cho quân y, "Không sao, lục soát được gì rồi?"
Phùng An Sơn kích động vô cùng, "Tên Dương Thế Thanh này trong kho chất đầy vàng bạc châu báu, mẹ nó chứ, không biết ăn bao nhiêu tiền mới tích cóp được nguyên một phủ tiền tài như thế!"
Chưa kịp nói xong, binh lính nấu cơm đã chạy tới hô, "Thái úy đại nhân! Phùng tướng quân! Không có lương thực!"
Từ Ưng Bạch và Phùng An Sơn nhanh chóng đi đến. Bao gạo đã xẹp lép, chẳng còn lại bao nhiêu. Phùng An Sơn hùng hổ quát, "Kêu cái gì mà kêu? Không biết đường đến kho trong phủ lấy à?"
Người lính khô khan trả lời, "Lương thực trong kho còn đang kiểm kê, không thể lấy..."
Phùng An Sơn nghẹn lời, vò đầu bứt tai hỏi Từ Ưng Bạch, "Hay chúng ta ăn ít lại, nếu không thì đi mượn dân chúng trong thành, đợi kiểm kê xong rồi..."
Những cánh cửa đóng chặt trên đường phố chợt bật mở, một ông lão bế cháu gái trong tay xách một túi gạo nhỏ đi đến. Từ Ưng Bạch ngây người, càng ngày càng có nhiều cánh cửa mở ra, có những cụ già dày dạn sương gió, có đám trẻ con gầy guộc xanh xao, có những thiếu nam, thiếu nữ, những thiếu phụ rụt rè sợ hãi. Tất cả đều là người già, phụ nữ và trẻ em, họ mang một phần lương thực nhỏ bé góp vào nồi nấu cơm của đoàn quân.
Binh lính phấn khích đến mức nói không thành lời, Phùng An Sơn cũng vô cùng kinh ngạc. Từ Ưng Bạch khẽ nắm tay lại, đuôi mắt hơi hoe đỏ, lặng lẽ đứng đó ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt. Hắn cúi đầu trước họ, khàn giọng nói, "Đa tạ."
Trời xâm xẩm tối, một ngày sắp kết thúc, và hôm nay cũng chính là ngày thứ mười ba. Thực ra Từ Ưng Bạch không nghĩ Phó Lăng Nghi sẽ trở về đúng hẹn, đi về một chặng đường dài như vậy trong vòng mười ba ngày quả thật quá đỗi vất vả. Thế nhưng-
"Từ Ưng Bạch!!!"
Chất giọng khản đặc vỡ vụn xuyên qua không gian ồn ào và đầy mùi khói thuốc súng truyền đến, thân quen đến thế. Từ Ưng Bạch quay phắt lại, trái tim vẫn giữ được bình tĩnh trên chiến trường lúc này lại bắt đầu loạn nhịp. Giữa tòa thành đổ nát, bên ngoài vòng người hỗn loạn, một bóng hình lảo đảo chạy về phía hắn.
Phó Lăng Nghi về rồi!
Từ Ưng Bạch quên cả thở, len lỏi qua đám đông đi về phía Phó Lăng Nghi. Phó Lăng Nghi cũng đã nhìn thấy Từ Ưng Bạch, vội vàng lao đến mà suýt chút nữa vấp ngã. Từ Ưng Bạch phong trần mệt mỏi, quần áo dính đầy tro bụi và vết máu khô, nhưng thoạt nhìn vẫn ổn. Phó Lăng Nghi nhìn từ trên xuống dưới một lượt, không thấy vết thương nào, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Lồng ngực phập phồng kịch liệt và trái tim nổi trống dần bình tĩnh lại, y đột nhiên rất muốn ôm lấy người kia, nhưng lại e ngại một thân bụi đường bẩn thỉu.
Từ Ưng Bạch nhìn Phó Lăng Nghi, cằm y lún phún râu, hai mắt đỏ quạch, dưới mắt thâm quầng. Y gầy đi trông thấy, quần áo rách tả tơi, lộ ra khuỷu tay trầy xước, lúc này đang luống cuống phủi bụi đất trên người, lúng ta lúng túng đi vòng vòng nhưng vẫn không dám nhào lên động tay động chân. Từ Ưng Bạch không nén được nụ cười, vẻ mặt sương giá cũng dần tan. Phó Lăng Nghi chờ mong nhìn hắn, sốt sắng mãi mới thốt ra được một câu, "...Có nước không..."
Chưa kịp dứt lời, y đã nằm gọn trong vòng tay phảng phất mùi máu tanh và khói súng.
Từ Ưng Bạch ấn đốt ngón tay, ôn hòa đáp, "Quá khen." Nhổ cỏ không tận gốc, gió xuân thổi lại mọc, kiếp trước hắn cũng từng nhân từ, nghe theo di ngôn của U Đế mà tận tâm tận lực phò tá Ngụy Chương, nhưng kết quả thì sao? Lẻ loi một mình, vạn tiễn xuyên tim, rơi xuống sông chết không toàn thây. Kiếp này không thể giẫm lên vết xe đổ lần nữa.
Từ Ưng Bạch vừa tập trung nhìn bản đồ thành Túc Châu vừa ngẫm nghĩ. Gió cát lùa vào trong lều, cơn ho tái phát cùng mùi máu tươi trào lên làm hắn theo bản năng gọi, "Lăng Nghi, giúp..." rồi chợt nhớ ra Phó Lăng Nghi không có ở đây. Y đã rời đi được mười hai ngày nhưng thỉnh thoảng hắn sẽ quên mất chuyện này, vô thức tin rằng người ấy vẫn còn bên cạnh mình. Đầu ngón tay khẽ run lên, hắn đứng dậy rót một ly trà, làm dịu đi vị máu trong cổ họng.
A Cổ Đạt Mộc thích thú nhìn Từ Ưng Bạch, gương mặt tuấn tú đầy cợt nhả. Gã khua khua tay, miễn cưỡng nuốt lại biệt danh không quá thân thiện mình định nói, "Lăng Nghi là... cái đuôi hay bám theo ngươi đấy à?"
Bàn tay mân mê chén trà chợt khựng lại, Từ Ưng Bạch lạnh giọng, "Nếu còn phát ngôn linh tinh nữa thì đừng trách ta không nể mặt ngươi."
A Cổ Đạt Mộc giơ tay chịu thua, "Được rồi, là tại ta không hiểu được người Trung Nguyên." Nói rồi gã chỉ vết đỏ chưa tan trên cổ Từ Ưng Bạch, "Tên đó cắn đấy à?"
Từ Ưng Bạch hơi nhướn mày, áp tay lên dấu hôn trên cổ, do màu da vốn trắng và sức khỏe không tốt nên dấu vết rất khó phai. Một cái hôn bầm tím của Phó Lăng Nghi sau hơn mười ngày vẫn còn lờ mờ hiện diện.
A Cổ Đạt Mộc trầm tư một lát rồi nghiêm túc hỏi, "Nếu theo như người Trung Nguyên các ngươi nói thì y hôn ngươi là vì muốn cưới ngươi làm Khả Đôn sao?" Khả Đôn là danh xưng mà Đại Hãn Ô Quyết gọi thê tử của mình. Người Ô Quyết vốn phóng khoáng, cũng không e ngại khi đề cập đến chuyện tình cảm nên A Cổ Đạt Mộc muốn hỏi là hỏi, không hề ngần ngại.
Từ Ưng Bạch khẽ chớp mắt, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
A Cổ Đạt Mộc tiếp tục thật lòng thắc mắc, "Nhưng ngươi... mà lại thích y sao? Đúng là không thể tưởng tượng nổi." Gã thấy người đối diện hiếm khi không đáp lại được, nghĩ đến mớ lễ nghĩa và quy củ lằng nhằng của đám người Trung Nguyên kia nên không hỏi thêm gì nữa. Người Trung Nguyên phiền thật, chỉ giỏi lo trước lo sau.
Một lúc lâu sau, Từ Ưng Bạch mới thản nhiên lên tiếng, "Sao ngươi lại cảm thấy ta sẽ không thích y?"
A Cổ Đạt Mộc chậc một tiếng, "Trực giác thôi. Các ngươi quá khác nhau."
Bàn tay đang ấn đốt ngón tay ngừng lại, rồi lại chậm rãi xoa nhẹ. Ánh mắt sắc bén của A Cổ Đạt Mộc nhìn chăm chú vào hắn, "Trực giác của ta chính xác không kém chim ưng trên thảo nguyên đâu, gần như không bao giờ sai. Sói hoang dữ tợn trong sa mạc sao có thể ở bên hươu trắng hiền lành, không chịu ràng buộc?"
Từ Ưng Bạch vuốt ve những đốt ngón tay nhợt nhạt, vẻ mặt vốn điềm tĩnh như mặt hồ không gợn sóng hơi dao động. A Cổ Đạt Mộc nói không sai, dù nhìn từ góc độ nào thì hai người họ cũng quả thực không thể hòa hợp. Phó Lăng Nghi vốn đã cuồng bạo, khi mới gặp nhau, y hung dữ đến độ có thể nhăm nhe cắn đứt cổ Từ Ưng Bạch bất cứ lúc nào, một thời gian dài không tuân theo kỷ luật, tính khí thất thường, dường như không hề quan tâm đến sống chết của người khác, kể cả bản thân mình.
Ngược lại, Từ Ưng Bạch ôn hòa dễ gần, tính tình điềm đạm, dù kiếp trước Phó Lăng Nghi có chống đối kịch liệt thế nào cũng sẽ hiếm khi nổi giận, hắn sẽ sẵn lòng chìa tay cứu giúp, kể cả với những người xa lạ. Hai mặt đối lập của một chiếc gương, hai tính cách khác nhau như trời với đất lại nảy sinh tình cảm quả thực là một điều khó lý giải.
A Cổ Đạt Mộc nghi hoặc nhìn Từ Ưng Bạch. Hắn cụp mắt khẽ thở dài, giọng nói nhẹ đến mức dường như đã bị cuốn đi theo gió, "Có lẽ là vì cả sói hoang và hươu trắng đều quá cô đơn rồi chăng."
"Còn ngươi thì sao?" Từ Ưng Bạch nhìn đối thủ cũ, cũng là đồng minh hiện tại, trêu ghẹo, "Đánh xong trận này cũng là lúc quay về cưới A Châu cô nương rồi."
"Tất nhiên." A Cổ Đạt Mộc thẳng thắn thừa nhận, "Khi chiến tranh kết thúc ta sẽ trở về cưới Khả Đôn. Người Ô Quyết không hề muốn đánh, nhưng tai họa ập đến, bọn ta cũng giống người Trung Nguyên các ngươi thôi, đều muốn sống sót. Mạng của các ngươi là mạng, mạng của bọn ta cũng là mạng. Thế nên nếu sau này chúng ta hoặc con cháu chúng ta phải đối đầu trên chiến trường thì chẳng còn mấy ngày yên bình như hôm nay nữa đâu."
Từ Ưng Bạch ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xôi, không trả lời.
Ngày hôm sau, binh lính sốt sắng xuất quân, tướng quân mặc giáp đen sáng bóng dưới ánh mặt trời, đoàn quân tiến đến thành Túc Châu tựa như một đám mây đen. Từ Ưng Bạch đứng giữa lòng quân điều binh khiển tướng, A Cổ Đạt Mộc dẫn kỵ binh đánh tiên phong, chẳng mấy chốc đã chạm trán quân đội của Dương Thế Thanh. Hai nhánh quân khác tiến đánh cửa bắc theo lời Từ Ưng Bạch, gặp phải chống cự quyết liệt. Dương Thế Thanh phân bổ phần lớn binh mã tại đây, các quan viên, tướng lĩnh thành Túc Châu đều nhất trí cho rằng Từ Ưng Bạch sẽ tập trung đánh vào nơi này vì tường thành đã sụp xuống, dễ công khó thủ.
Những tiếng la hét rợp trời vang vọng giữa sa mạc bao la. Từ Ưng Bạch vững vàng ngồi tại trung tâm, lệnh cho Phùng An Sơn dẫn binh vòng ra một mặt tường sập khác. Tiếng đao kiếm cọ xát chói tai, từng vũng máu nóng thấm vào sỏi đá rồi bị vùi lấp trong chớp mắt. Đá tảng từ tường thành lăn xuống đè chết vô số binh lính, từng chùm mũi tên rực lửa phóng đến, từng toán binh lĩnh ngã xuống... Dương Thế Thanh đứng nhìn tất thảy, hai mắt đỏ ngầu, trông thấy xa xa giữa lòng địch là sắc trắng lóa mắt. Từ Ưng Bạch vẫn luôn như thế, sắc trắng ấy không chỉ để trấn an binh lính rằng chủ soái cùng vào sinh ra tử với bọn họ, mà còn là ngạo nghễ nói cho kẻ thù rằng đầu ta ở đây, có bản lĩnh thì cứ lấy.
"Truyền lệnh xuống, giết mười tên lính triều đình, thưởng năm lượng vàng, giết trăm tên, thưởng trăm lượng! Nếu diệt được chủ soái, Dương Thế Thanh ta sẽ ngang hàng với hắn, cùng hưởng vinh hoa phú quý!" Lệnh vừa phát ra, một trận mưa tên ào ạt lao về phía Từ Ưng Bạch, nhưng tất cả đều bị ám vệ ngăn chặn. Từ Ưng Bạch nhìn những mũi tên rơi rụng xung quanh đều đã biến thành màu đen, gương mặt thanh tú lạnh tanh không cảm xúc.
Trận chiến kéo dài từ sáng sớm cho đến chiều tối, Dương Thế Thanh chỉ theo dõi cẩn mật cửa tây nơi A Cổ Đạt Mộc tấn công và cửa bắc nơi tường thành sụp đổ, không hề chú ý tới nguy hiểm đang âm thầm rình rập. Phùng An Sơn lặng lẽ dẫn binh đến cửa nam, nơi phòng thủ trở nên lỏng lẻo vì đã có tường thành kiên cố. Đến khi người lính đầu tiên đặt chân lên tường thành, cán cân của trận chiến đã hoàn toàn nghiêng về một phía, lúc Dương Thế Thanh nhận ra thì đã quá muộn.
Giọng quân trinh sát vang tận mây xanh, "Báo! Phùng tướng quân đã đánh vào thành!"
Từ Ưng Bạch siết chặt dây cương, quát, "Truyền lệnh, trung quân tiến lên, bao vây hai cánh, ta muốn bọn chúng có chạy đằng trời cũng không thoát được!"
Nửa giờ sau, tại dốc Mã Đầu, Phó Lăng Nghi ngã lăn từ lưng ngựa xuống, được lính tuần tra đỡ về lều. Y bắt lấy cánh tay người kia, khàn giọng hỏi, "Chủ soái của các ngươi đâu rồi?!"
"Ở chiến trường..."
"Chiến trường?" Phó Lăng Nghi sững sờ, "Không phải hắn không cần..."
Người lính tuần tra giải thích, "Đại nhân muốn đích thân..." Chưa kịp dứt lời, Phó Lăng Nghi đã đứng phắt dậy lao ra ngoài.
Chạng vạng, lửa cháy rợp trời, từng làn khói đen ngùn ngụt bốc lên từ các bức tường thành, bên trong thành, dân chúng đóng kín cửa không ra, cảnh tượng đìu hiu xơ xác. Từ Ưng Bạch hạ lệnh sau khi vào thành không được làm phiền đến họ, đoàn quân lặng lẽ di chuyển trên đường phố, hướng về thủ phủ của Túc Châu. Dương Thế Thanh đã bị bắt, tên cáo già huênh hoang đắc ý ngày nào giờ đã mặt xám mày tro bị binh lính áp giải đi.
Đến nơi, Từ Ưng Bạch xuống ngựa, mùi máu tanh và khói thuốc súng nồng nặc làm hắn choáng váng, không để ý đến máu tươi và tro bụi đã nhiễm bẩn bộ quần áo trắng tinh. Vừa đi được hai bước, hắn không kìm được cơn ho dữ dội, thiếu chút nữa đã ngã quỵ, may thay ám vệ bên cạnh nhanh tay đỡ được. Binh lính xung quanh nhanh chóng dựng trại đóng quân, chuẩn bị nồi nấu cơm. Từ Ưng Bạch vạch ra những việc cần làm, đầu tiên là đào kênh thoát nước, sau đó phái người ra khỏi thành tiêu diệt tàn quân tháo chạy. Khi mọi việc đã đâu vào đấy, hắn mới ra ngoài kiểm tra, phụ giúp đưa thuốc cho quân y tại khu chữa thương.
Phùng An Sơn thấy hắn mà sốt ruột toát cả mồ hôi, vết sẹo trên mặt cũng nhăn lại, "Ôi thái úy tổ tông của ta ơi! Ngươi mau ngồi xuống nghỉ tạm đi!" Hai người gặp nhau tại Gia Dục Quan, Từ Ưng Bạch đã phá lệ đề bạt người bách hộ này chỉ huy một trận. (Chức quan cấp thấp, quản lý một đội quân gồm khoảng 100 người).
Từ Ưng Bạch đưa băng gạc cho quân y, "Không sao, lục soát được gì rồi?"
Phùng An Sơn kích động vô cùng, "Tên Dương Thế Thanh này trong kho chất đầy vàng bạc châu báu, mẹ nó chứ, không biết ăn bao nhiêu tiền mới tích cóp được nguyên một phủ tiền tài như thế!"
Chưa kịp nói xong, binh lính nấu cơm đã chạy tới hô, "Thái úy đại nhân! Phùng tướng quân! Không có lương thực!"
Từ Ưng Bạch và Phùng An Sơn nhanh chóng đi đến. Bao gạo đã xẹp lép, chẳng còn lại bao nhiêu. Phùng An Sơn hùng hổ quát, "Kêu cái gì mà kêu? Không biết đường đến kho trong phủ lấy à?"
Người lính khô khan trả lời, "Lương thực trong kho còn đang kiểm kê, không thể lấy..."
Phùng An Sơn nghẹn lời, vò đầu bứt tai hỏi Từ Ưng Bạch, "Hay chúng ta ăn ít lại, nếu không thì đi mượn dân chúng trong thành, đợi kiểm kê xong rồi..."
Những cánh cửa đóng chặt trên đường phố chợt bật mở, một ông lão bế cháu gái trong tay xách một túi gạo nhỏ đi đến. Từ Ưng Bạch ngây người, càng ngày càng có nhiều cánh cửa mở ra, có những cụ già dày dạn sương gió, có đám trẻ con gầy guộc xanh xao, có những thiếu nam, thiếu nữ, những thiếu phụ rụt rè sợ hãi. Tất cả đều là người già, phụ nữ và trẻ em, họ mang một phần lương thực nhỏ bé góp vào nồi nấu cơm của đoàn quân.
Binh lính phấn khích đến mức nói không thành lời, Phùng An Sơn cũng vô cùng kinh ngạc. Từ Ưng Bạch khẽ nắm tay lại, đuôi mắt hơi hoe đỏ, lặng lẽ đứng đó ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt. Hắn cúi đầu trước họ, khàn giọng nói, "Đa tạ."
Trời xâm xẩm tối, một ngày sắp kết thúc, và hôm nay cũng chính là ngày thứ mười ba. Thực ra Từ Ưng Bạch không nghĩ Phó Lăng Nghi sẽ trở về đúng hẹn, đi về một chặng đường dài như vậy trong vòng mười ba ngày quả thật quá đỗi vất vả. Thế nhưng-
"Từ Ưng Bạch!!!"
Chất giọng khản đặc vỡ vụn xuyên qua không gian ồn ào và đầy mùi khói thuốc súng truyền đến, thân quen đến thế. Từ Ưng Bạch quay phắt lại, trái tim vẫn giữ được bình tĩnh trên chiến trường lúc này lại bắt đầu loạn nhịp. Giữa tòa thành đổ nát, bên ngoài vòng người hỗn loạn, một bóng hình lảo đảo chạy về phía hắn.
Phó Lăng Nghi về rồi!
Từ Ưng Bạch quên cả thở, len lỏi qua đám đông đi về phía Phó Lăng Nghi. Phó Lăng Nghi cũng đã nhìn thấy Từ Ưng Bạch, vội vàng lao đến mà suýt chút nữa vấp ngã. Từ Ưng Bạch phong trần mệt mỏi, quần áo dính đầy tro bụi và vết máu khô, nhưng thoạt nhìn vẫn ổn. Phó Lăng Nghi nhìn từ trên xuống dưới một lượt, không thấy vết thương nào, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Lồng ngực phập phồng kịch liệt và trái tim nổi trống dần bình tĩnh lại, y đột nhiên rất muốn ôm lấy người kia, nhưng lại e ngại một thân bụi đường bẩn thỉu.
Từ Ưng Bạch nhìn Phó Lăng Nghi, cằm y lún phún râu, hai mắt đỏ quạch, dưới mắt thâm quầng. Y gầy đi trông thấy, quần áo rách tả tơi, lộ ra khuỷu tay trầy xước, lúc này đang luống cuống phủi bụi đất trên người, lúng ta lúng túng đi vòng vòng nhưng vẫn không dám nhào lên động tay động chân. Từ Ưng Bạch không nén được nụ cười, vẻ mặt sương giá cũng dần tan. Phó Lăng Nghi chờ mong nhìn hắn, sốt sắng mãi mới thốt ra được một câu, "...Có nước không..."
Chưa kịp dứt lời, y đã nằm gọn trong vòng tay phảng phất mùi máu tanh và khói súng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương