Ta Thấy Mỹ Nhân Như Danh Tướng

Chương 51: Thân mật



Phó Lăng Nghi ngây người, rồi lập tức ôm chầm lấy Từ Ưng Bạch, làm hắn lảo đảo lùi lại, khó khăn lắm mới đứng vững được. Lính tuần xung quanh tò mò nhìn thái úy đại nhân nhà mình ôm ấp một thanh niên xa lạ giữa thanh thiên bạch nhật.

Hai người ôm nhau một hồi lâu mới buông ra, thân nhiệt nóng bỏng của người kia thiêu đốt đầu ngón tay Từ Ưng Bạch, dường như đến cả máu huyết cũng sôi lên, khi lùi lại ngón tay còn hơi cuộn lại theo bản năng. Một trận tim đập nhanh và mùi máu tanh nồng chợt trào lên cổ họng. Từ Ưng Bạch hơi cứng người, kiệt lực kìm nén cơn khó chịu và đầu ngón tay run rẩy, bình tĩnh nhìn Phó Lăng Nghi. Hắn xoay vai người kia sang một bên, nhìn vết trầy khủng khiếp trên cánh tay, im lặng một lúc rồi khẽ hỏi, "Ngươi làm chết mấy con ngựa rồi?"

Cặp mắt đỏ ngầu nhìn hắn không chớp, đôi ngươi đen nhánh cực kỳ giống với động vật săn mồi trên thảo nguyên, "Sáu con." Phó Lăng Nghi đáp, rồi cẩn thận đến gần Từ Ưng Bạch, thì thầm hỏi, "Sắc mặt ngươi tệ quá, bị bệnh rồi sao?"

Chất giọng khản đặc vì mất nước làm Từ Ưng Bạch mãi mới nghe ra, hơi híp mắt cười bảo, "Ta không bệnh, ngươi đi tắm rồi nghỉ ngơi cho tốt."

Phó Lăng Nghi đứng đó bất động, nhìn chằm chằm vào môi hắn, yết hầu khẽ lăn, như muốn nói nhưng lại không dám nói. Từ Ưng Bạch bị nhìn đến nỗi mất tự nhiên, lạ thay lại chợt hiểu ý ngay. Hắn không nhịn được cười, khóe mắt cong lên, "Được voi đòi tiên."

Hai mắt Phó Lăng Nghi tối lại, vẫn dõi theo đôi môi kia không ngừng. Từ Ưng Bạch thở dài, "Ta đâu có nói không cho ngươi hôn, đi tắm trước đã."

Phó Lăng Nghi tỉnh cả người, vội vàng bảo, "Ta đi ngay đây!"

Tuần binh rất nhanh đã thấy thanh niên vừa hấp tấp chạy vào kia lại hấp tấp chạy ra, còn thái úy vẫn đứng yên đó, bạch y loang lổ tung bay theo gió, rồi hắn đột nhiên lảo đảo, vịn lên chiếc ghế bên cạnh ho khan dữ dội. Quân y hoảng sợ muốn chạy đến bắt mạch bị Từ Ưng Bạch lại giơ tay ngăn lại, khàn giọng bảo, "Không sao, nghỉ ngơi một lát là được, ngươi làm việc tiếp đi, không cần lo cho ta."

Quân y do dự lùi lại, lo lắng nhìn Từ Ưng Bạch, sắc mặt hắn trắng bệch như người chết, thái dương lấm tấm mồ hôi, mí mắt và đầu ngón tay đều run rẩy không ngừng. Từ Ưng Bạch biết hiện giờ sắc mặt mình nhất định rất khó coi, bèn loạng choạng trở về lều tìm bình thuốc, lấy ra một viên rồi dùng nước lạnh nuốt vào. Khoảng nửa khắc sau, rốt cuộc cảm giác lạnh lẽo thấu xương và cơn trống ngực mới dịu đi. Từ Ưng Bạch lấy một chiếc khăn trong tay áo lau mồ hôi lạnh trên thái dương, soi vào mặt nước trong chung trà một hồi lâu, thấy không còn gì khác lạ mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhắm mắt lại, thầm nghĩ nguy hiểm thật, nếu ở lâu thêm chút nữa thì lộ mất.

Lúc Phó Lăng Nghi tắm rửa xong thì trời đã tối. Sinh hoạt trên đường hành quân qua loa hơn bình thường nhiều, nước giữa sa mạc lại càng quý giá, ngoại trừ Từ Ưng Bạch không chịu được lạnh, từ tướng quân, quân y đến binh lính đều lo hắn sinh bệnh nên cố ý đun nước ấm cho hắn ra, thì những người khác có gì dùng nấy, có nước lạnh tắm đã là tốt lắm rồi.

Phó Lăng Nghi chạy đến bờ sông tắm rồi quay lại, bước vào lều thì thấy Từ Ưng Bạch đang ngồi trước bàn viết chiến báo. Hắn vừa gác bút, ngón tay thon dài đè lên phong thư, đóng dấu rồi thêm lông vũ* vào. Thấy Phó Lăng Nghi đã về, Từ Ưng Bạch ngẩng đầu nhìn y một cái rồi lại thản nhiên cúi đầu. Đến khi lính trinh sát nhận thư, hành lễ rồi vội vã ra ngoài, hắn mới thở phào, quay đầu nhìn Phó Lăng Nghi lần nữa, "Ngươi..."

(*Đánh dấu tài liệu quan trọng, cần được chuyển giao gấp).

Còn chưa dứt lời, Phó Lăng Nghi đã bước nhanh tới, nắm cằm hắn ép môi xuống. Con ngươi Từ Ưng Bạch co rút, chưa kịp phản ứng đã bị cạy miệng ra. Phó Lăng Nghi ấn hắn trên ghế, vây chặt trong không gian nhỏ hẹp.

"Phó...!"



Nụ hôn sâu nồng nàn làm đầu ngón tay Từ Ưng Bạch tê dại, không khí trong lồng ngực như bị ép hết ra ngoài, quần áo xộc xệch, từ xương quai xanh đến sau tai ửng hồng, đuôi mắt đỏ hoe như máu. Vậy mà Phó Lăng Nghi vẫn lấy hơi nói được, y nuốt khan, khàn giọng bảo, "Thở đi, Ưng Bạch... Kiều Kiều..."

Từ Ưng Bạch cứng họng. Đúng là chiều quá đâm hư! Từ đùi đến mu bàn chân căng lên, hắn gian nan hít thở, không biết cọng dây thần kinh nào nhầm chỗ khiến người kia thô bạo như vậy. Một hơi thở kia đối với Phó Lăng Nghi là không đủ, Từ Ưng Bạch không thở nổi, buộc phải cắn môi y một cái cảnh cáo không được hôn tàn nhẫn như vậy nữa.

Quả nhiên Phó Lăng Nghi chậm lại một chút, nhẹ nhàng gặm môi đối phương, "Ngươi lừa ta... Rõ ràng ngươi bị bệnh mà..."

Từ Ưng Bạch hơi sửng sốt, bị y vừa giận vừa thương cắn một cái rồi tiếp tục hôn sâu. Lần này thì dịu dàng hơn nhiều, thế nhưng hắn vẫn non nớt vô cùng, không được sinh ra đã điêu luyện như Phó Lăng Nghi nên chỉ có thể học theo mà vụng về đáp lại. Kết quả cặp mắt tương đối sáng sủa bỗng chốc tối sầm, đôi tay đặt trên thành ghế gồ lên những gân xanh. Bản năng mách bảo Từ Ưng Bạch sắp không ổn rồi, thế nhưng những điên cuồng trong dự đoán lại không xuất hiện, chỉ thấy hai mắt Phó Lăng Nghi đỏ ngầu vì kìm nén dục vọng khó nhịn đang ồ ạt cuộn xoáy trong lòng. Sau một trận trời đất quay cuồng, hắn được bế lên mang về giường.

Phó Lăng Nghi cắn môi, "Nghỉ ngơi đi, ngươi mệt rồi."

"A..." Từ Ưng Bạch khẽ thở dài, phải hít sâu hai lần mới nói nên lời, giọng nói vẫn còn một chút hụt hơi, "Ta, ta cho rằng chúng ta sắp..." Hắn ngừng lại nhìn Phó Lăng Nghi, chọn một cách nói tế nhị, "Làm chuyện thân mật."

Phó Lăng Nghi quay mặt đi, ép mình không được nhìn người kia, lồng ngực vẫn kịch liệt phập phồng, khẽ thì thào, "Lúc ta quay về quân y nói sắc mặt ngươi không tốt... Nghỉ ngơi trước đã."

Vừa dứt lời, Từ Ưng Bạch đã nắm lấy cằm đối phương, xoay mặt y về phía mình, cặp mắt đen láy kia phản chiếu ảnh ngược của hắn và ánh nến chập chờn trong lều, dường như đang đè nén một ngọn lửa khổng lồ hừng hực cháy. Y nhìn Từ Ưng Bạch hồi lâu rồi bỗng dưng cúi gằm mặt như bị bỏng, lí nhí nói, "Xin lỗi..."

Từ Ưng Bạch thở dài, "Lên đây đi... Dù sao cũng phải dập lửa mới ngủ được."

Phó Lăng Nghi ngây người, khàn giọng hỏi, "Được sao?"

Từ Ưng Bạch vỗ nhẹ bả vai y, hơi nhướn mày, "Nếu không thì hai ta đều đừng ngủ, tìm bồn nước lạnh nhảy vào cho xong việc."

Phó Lăng Nghi nuốt khan, vừa run rẩy vừa hưng phấn quỳ gối giữa hai chân Từ Ưng Bạch. Ám vệ canh gác ngoài lều bị công kích quá đột ngột, chỉ ước gì mình điếc cho rồi, vội vắt chân lên cổ mà chạy, chỉ sợ sáng mai đầu lìa khỏi cổ.

Đuôi mắt Từ Ưng Bạch ửng đỏ, đôi bàn tay nhợt nhạt lùa vào làn tóc đen nhánh. Phó Lăng Nghi buộc phải ngẩng đầu lên, nhìn hắn không chớp mắt.



"Kiều Kiều..."

"Ưng Bạch..."

"Huynh trưởng..."

Phó Lăng Nghi luôn miệng gọi, Từ Ưng Bạch thở dốc, không thể không ngăn y lại, "Phó... Đừng gọi nữa..."

Phó Lăng Nghi chỉ cười, động tác lại càng thêm ngang ngược, ánh mắt sáng rực vì điên cuồng và hưng phấn tột độ. Từ Ưng Bạch đã sắp không chịu nổi nữa, chỉ có thể cố nén nước mắt sắp trào ra.

Không biết qua bao lâu, nến đã cháy hết quá nửa, Từ Ưng Bạch thở gấp không ngừng, run giọng quát, "Phó Lăng Nghi! Nhổ ra!"

Cảm giác đau đớn kích thích da đầu làm trái tim Phó Lăng Nghi hẫng một nhịp, máu nóng hừng hực dâng trào, ánh mắt lóe lên lộ rõ sự bướng bỉnh và sa đọa, nhanh chóng nuốt hết những gì trong miệng xuống.

"Đồ lưu manh!"

Thái úy đại nhân thanh cao không ham nhục dục chưa từng gặp phải loại người này bao giờ, đến hiện tại mới nhận ra Phó Lăng Nghi đúng là tên đói bụng ăn quàng, chuyện gì cũng dám làm. Mà y lại chẳng hề bận tâm, còn đưa tay quệt khóe miệng rồi liếm sạch, tự chứng minh rằng không có hư hỏng nhất, chỉ có càng ngày càng hư.

Từ Ưng Bạch không thốt được lời nào, chỉ có thể mắng thầm. Lưu manh!!! Đổ đốn!!! Cứng đầu cứng cổ!!!

Phó Lăng Nghi đứng dậy định mặc lại quần áo cho hắn nhưng hai tay quá bẩn nên đành thôi. Y lấy khăn lau tay sạch sẽ, thu gọn quần áo bẩn rồi thỏa mãn lên giường ôm người thương đi ngủ.

Sa mạc về đêm rất lạnh, lại không có chăn ấm nệm êm và than sưởi như hồi còn ở Trường An. Cuộc sống trong quân ngũ gian khổ hơn nhiều, trong lều chỉ có đúng một chiếc giường nhỏ để tiện hành quân, vừa đủ chỗ cho hai người nằm sát nhau, trên giường trải hai tấm chăn mỏng dính như không, giữa thời tiết khắc nghiệt này dù có chăn gấm hay áo lông cũng vô dụng.

Kiếp trước Từ Ưng Bạch chịu khổ đã quen nên có thể tạm thích nghi. Hắn từng trải cảnh màn trời chiếu đất khi di tản về phía nam cùng Ngụy Chương, hơn nữa thời niên thiếu còn từng theo Huyền Thanh Tử đi qua non sông vạn dặm. Tuy sức khỏe tinh thần không có gì bất ổn nhưng thân thể ốm yếu lại không được như vậy, đường hành quân mệt nhọc đã rút cạn sức lực của hắn, mãi đến khi hạ được thành Túc Châu, thần kinh căng thẳng mới được thả lỏng.

Gió cát ào ạt đập vào ven lều, Từ Ưng Bạch nằm nghiêng trên chiếc giường chật hẹp, một vòng tay vững vàng vòng qua ngực ôm chặt lấy hắn lẫn chiếc áo lông đắp trên người. Hắn khẽ vuốt ve vết thương nhỏ trên tay Phó Lăng Nghi. Cơ thể y ấm áp dễ chịu vô cùng, có lẽ đã kiệt sức sau hơn mười ngày bôn ba và trận mây mưa vừa rồi nên không lâu sau đã thiếp đi. Tiếng thở đều đều nhẹ nhàng kề cận bên tai, lồng ngực phập phồng áp lên lưng bất giác xua tan đi giá lạnh. Từ Ưng Bạch thở dài thoải mái, thả lỏng người rồi nhích dần về phía nguồn nhiệt, mệt mỏi nhưng an tâm nhắm mắt lại.
Chương trước Chương tiếp