Tặng Em 180 Dặm
Chương 5
Lái xe cần sự tập trung, đừng hết nhìn đông lại nhìn tây, cũng đừng chần chừ.
Cho dù đây là con đường nhỏ hẻo lánh không có xe nào thèm chạy thì cũng không thể xem thường.
Chu Minh Xuyên cảm thấy đối với Mạnh Kiều tốt nhất là không nên lái xe.
Nhưng anh còn có một loại dự cảm mãnh liệt hơn, chính là người phụ nữ kia mỗi lần đều ôm quyết tâm muốn đụng chết anh mà tới.
"Chu Minh Xuyên!"
Một giọng nói nhỏ bé vang lên từ đáy hố.
"Chu Minh Xuyên!"
Lại một tiếng nữa.
Ngón tay Chu Minh Xuyên cầm chai nước suối hơi siết chặt, vỏ ngoài của chai nước bị bóp phát ra âm thanh tách tách.
Mặt trời hôm nay chói chang lạ thường, sau lưng anh lập tức nhễ nhại mồ hôi.
Sớm biết vậy thì đã không gửi tin nhắn cho cô, dù sao cô cũng sẽ tự tìm tới cửa.
Anh sải bước đi đến cái hố.
Chỗ này vốn là đất trống, khoảng thời gian trước có người muốn xây xưởng nhỏ ở chỗ này nên đào được một nửa đất, cuối cùng vẫn chê chỗ này quả thực quá hẻo lánh nên đã từ bỏ.
Hố đất cũng chỉ ở chỗ này.
Vốn cho rằng hố đất này cách xa đường đi, độ sâu cũng không lớn nên Chu Minh Xuyên không vội san bằng nó.
Vả lại căn bản sẽ không có ai lái xe đến chỗ này.
Nhưng người ở bên trong Maserati nhắc nhở anh thật sự có người có thể đâm thẳng xuống hố.
"Chu Minh Xuyên." Mạnh Kiều nhìn người đàn ông từ từ đi tới ngoài cửa sổ, giọng nói có chút tủi thân, hai mắt mong mỏi nhìn anh.
"Phanh tay kéo chưa?" Chu Minh Xuyên nhìn đầu xe đụng vào đất bùn, túi hơi an toàn bên trong buồng lái cũng không bị bắn ra, hẳn là không có vấn đề gì.
Mạnh Kiều lập tức gật đầu một cái, cười tựa như tranh công lao: "Kéo rồi."
"Vậy đi ra đi." Chu Minh Xuyên không hiểu tại sao cô phải kêu anh đi qua, nói xong thì xoay người rời đi.
"Này, Chu Minh Xuyên!" Mạnh Kiều thấy anh rời đi, hai bàn tay lập tức vươn ra, nằm bò trên cửa sổ rồi liều mạng vẫy vẫy với anh.
"Anh kéo tôi một chút."
Chu Minh Xuyên quay đầu đứng ngay tại chỗ, mặt trời vừa rồi nóng như muốn lấy mạng, không biết thế nào bỗng nhiên thu lại uy lực, gió lạnh nhẹ nhàng thổi xuyên qua áo quần.
Mạnh Kiều giống như một con thỏ nhỏ đáng thương nằm bò trên cửa sổ xe, cằm đặt lên cửa sổ, đôi mắt to nhìn anh từ dưới lên trông cực kỳ đáng thương: "Sườn hố này nghiêng quá, tôi không ra được."
Chu Minh Xuyên rũ mắt im lặng mấy giây, không nói nhiều nữa, một tay kéo cánh cửa xe, một tay kéo Mạnh Kiều ra.
Chỉ có điều bàn tay to của anh nắm cánh tay Mạnh Kiều giống như dắt một con gà con gào khóc đòi ăn, hoàn toàn không có chút lãng mạn nào.
Chẳng qua là hai ba cái đã xách Mạnh Kiều lên đất bằng.
"Cảm ơn anh." Trên chân Mạnh Kiều dính chút bùn, cô vừa xuống xe thì lập tức nhấc chân chà bùn xuống nền xi măng, ai biết lúc nâng tầm mắt đã không nhìn thấy Chu Minh Xuyên nữa.
Mạnh Kiều: "..."
Kiếp này Mạnh Kiều chưa từng bị người ta coi thường như vậy, nhưng chẳng biết tại sao trong lòng cô lại tăng thêm sức mạnh, trở nên dũng mãnh hơn.
Lúc đi học ở nước Anh, cô nổi tiếng là người không sợ khó khăn. Lúc ấy giáo sư cũng khen ngợi cô không làm được Leonardo da Vinci thời hiện đại thì cũng có thể làm Forrest Gump.
Kiếp này Mạnh Kiều không sợ thất bại, cô chỉ sợ đối thủ quá dễ đối phó.
"Quý cô, cô không sao chứ?" Lúc này tài xế xe chở hàng mới vội vội vàng vàng chạy đến.
Anh ta dừng xe chở hàng ở trên bãi đất trống trước cửa xưởng sửa xe xong xuôi mới kịp nhìn xem Mạnh Kiều bên này thế nào.
"Không sao không sao." Mạnh Kiều xua tay, quay đầu xem ghế sô pha trên xe tải. Ba công nhân đang bê ghế sô pha vào xưởng sửa xe nhưng bị một người đàn ông gầy gò ngăn cản ở cửa.
"Các anh là ai? Cái này, ghế sô pha này từ đâu tới?" Ông Lưu vẫn mặc một chiếc áo lót màu trắng, trên cổ còn vắt một chiếc khăn lông lau đến cực kỳ tối màu.
"Không phải đưa ghế sô pha đến chỗ này sao?" Công nhân khó hiểu, nhìn trái nhìn phải tìm bóng dáng của Mạnh Kiều.
"Sao có thể, chúng tôi không mua ghế sô pha." Ông Lưu cảnh giác, vội vàng từ chối, rất sợ là trò lừa bịp mới gì đó.
"Là tôi mua, là tôi mua!" Mạnh Kiều quơ quơ bàn tay nhỏ chạy đến.
"Chú Lưu, là cháu!" Mạnh Kiều mở miệng là ngọt ngào gọi chú.
Ông Lưu vừa nhấc mí mắt, đây không phải là cô gái lần trước nằm bò trên đùi Chu Minh Xuyên sao?
"Là cô à? " Trên mặt ông Lưu mang theo một nụ cười, sau đó nghi ngờ nhìn ghế sô pha.
"Ghế sô pha này là cô mua?"
"Đúng là cháu, chú Lưu" Mạnh Kiều bảo công nhân dọn vào bên trong.
"Chờ đã chờ đã…" ông Lưu vội vàng ngăn lại "Không phải, cô gái, cô có phải nhầm rồi không, chúng tôi không bảo cô mua ghế sô pha mà?"
Mạnh Kiều nhìn Chu Minh Xuyên lặng lẽ đứng trong phân xưởng gõ đập một chiếc xe tàn, đè thấp giọng nói, nhích lại gần nói: "Lần trước không phải cháu đụng hư ghế sô pha của Chu Minh Xuyên sao? Lần này là cháu mua đền anh ấy."
Tầng da mặt mỏng của ông Lưu nhăn lại, rốt cuộc cũng nhớ tới trước kia ông ấy dọn nhà có kéo một chiếc ghế sô pha không còn dùng nữa đến xưởng, nói là cho Chu Minh Xuyên.
"Thì ra bị cô đụng hư, tôi nói một chiếc ghế sô pha thật tốt sao lại bị người ta đụng rách chứ."
Mạnh Kiều ngượng ngùng cười: "Vậy để cho cháu dọn ghế sô pha vào trước nhé."
Ông Lưu nghiêng người, không ngăn cản nữa.
Công nhân thuần thục dọn ghế sô pha vào phân xưởng, ghế sô pha đơn giản bằng da màu xanh lá đậm để ở trong phân xưởng xi măng ván sắt trống trải, nhìn thế nào cũng cảm thấy lạ lùng.
Nhưng trong lòng Mạnh Kiều lại rấtvui vẻ.
Tiễn công nhân đi xong, cô đi tới bên cạnh Chu Minh Xuyên. Anh đang cúi đầu tháo một tấm chắn xe hơi, công cụ trong tay vang lên loạn xạ.
"Đứng xa một chút." Anh cũng không ngẩng đầu.
Mạnh Kiều vừa bước một chân đến bên cạnh Chu Minh Xuyên, chuẩn bị nhích lại gần nói vài câu với anh thì nghe anh vô tình đuổi đi.
Trong lòng cô thầm chậc một tiếng, thu chân về.
Lúc Chu Minh Xuyên làm việc, hai mắt quan sát cẩn thận, súng công cụ nặng nề nhưng anh lại dễ dàng cầm nắm, bắp thịt trên cánh tay hết co lại rồi giãn ra.
"Chu Minh Xuyên."
Cô nhỏ giọng kêu.
Súng công cụ to lớn ong ong reo vang át đi giọng nói của cô bảy phần, Mạnh Kiều lại không kêu lớn tiếng.
"Chu Minh Xuyên."
Lại một tiếng nhẹ nhàng dịu dàng.
Giống như đêm hè ngủ say có một con muỗi mập bay quanh, nghe không rõ lắm nhưng lại làm lòng ngứa ngáy.
"Chu..."
Còn chưa gọi tiếng thứ ba, Chu Minh Xuyên dừng súng công cụ trên tay, âm thanh ong ong to lớn đột nhiên biến mất, cả xưởng sửa xe trở nên yên tĩnh.
"À, anh nghe thấy." Mạnh Kiều như làm chuyện xấu mà cười một tiếng.
Cảm xúc không dễ bị phát hiện trong mắt người đàn ông thoáng dao động, sau đó lại tĩnh lặng như vũng nước đọng.
Anh biết Mạnh Kiều đang làm gì nhưng lại không muốn biết cô đang làm gì.
"Xe cô sửa xong rồi, bảo ông Lưu dẫn cô đi lấy." Giọng nói anh bình thản, nâng tầm mắt tìm ông Lưu nhưng lại phát hiện ông ấy đang vui vẻ nằm trên ghế sô pha trước giờ anh chưa từng thấy, nhàn nhã ăn dưa hấu.
Bên cạnh là một cái quạt gió sắt to lớn đang thổi phần phật, cả người cực kỳ thoải mái.
Ánh mắt của Chu Minh Xuyên lại nhìn về phía Mạnh Kiều.
Mạnh Kiều gật đầu một cái, "Đền cho anh, ghế sô pha."
Cô vừa nói xong liền lẳng lặng chờ đợi Chu Minh Xuyên từ chối.
"Không cần."
Cũng biết mà.
Mạnh Kiều đã sớm biết Chu Minh Xuyên sẽ không nhận ghế sô pha của cô, nếu không cô đã sớm kéo đến nhà anh.
"Lần trước đụng hư ghế sô pha của anh, thật xin lỗi, nếu anh không nhận, tôi sẽ cảm thấy rất áy náy!"
"Không cần."
Lại đến nữa, máy lặp.
"Vậy để ở trong xưởng sửa xe đi, tôi thấy ông Lưu rất thích, cũng coi như là một phần tâm ý của tôi." Mạnh Kiều đưa ra một giải thích đã sớm chuẩn bị xong, chỉ cần để ghế sô pha này dưới mí mắt Chu Minh Xuyên, mục đích của cô cũng đã đạt được.
Chu Minh Xuyên nhìn gương mặt chứa đầy vẻ thoải mái của ông Lưu, dừng mấy giây rồi không nói nữa.
"À đúng rồi, anh nói xe tôi sửa xong rồi, ở đâu?"
"Đi theo tôi." Trong giọng nói của Chu Minh Xuyên có một chút bất đắc dĩ.
Mạnh Kiều ngoan ngoãn đi theo anh ra miếng đất trống nhỏ phía sau xưởng sửa xe.
"Cô xem cản sau trước, toàn bộ đã được thay đổi. Dầu máy (*) dung dịch kính chắn gió cũng được rót đầy."
"Dầu gà (*)?" Mạnh Kiều nhướng mày, "Vật gì thế, không có mùi chứ?"
(*) Dầu máy và dầu gà đồng âm trong tiếng Trung.
Chu Minh Xuyên: "..."
Chu Minh Xuyên không ngờ còn có người có thể hỏi vấn đề này.
Anh dừng hai giây, "Không."
"Hay thật, tôi còn chưa nghe nói dầu tinh luyện từ gà còn có thể thêm vào xe." Gương mặt Mạnh Kiều chứa đầy cảm giác thành tựu nhìn Chu Minh Xuyên nhưng lại cảm thấy sắc mặt anh không tốt lắm.
Mạnh Kiều không để ý, cười hì hì với anh: "Vậy tôi quẹt thẻ."
"Được."
"À đúng rồi, chiếc xe kia của tôi, cái mới vừa lái vào hố, anh lái ra giúp tôi đi."
Chu Minh Xuyên dừng bước, xoay người nhìn cô.
"Cũng phải sửa." Mạnh Kiều nói tiếp.
Người đàn ông không nói chuyện, đôi mắt tối sắc dính một chút cảm xúc không thấy rõ.
Mạnh Kiều nhận thấy anh có chút tức giận.
Xem thử người đàn ông này đi, cái xác thượng hạng làm việc ở trong xưởng sửa xe này, sao có việc kinh doanh mà còn tức giận với khách hàng chứ.
Kiếp này Mạnh Kiều chưa từng gặp người đàn ông nào kỳ quái như vậy. vừa nhìn là một vũng nước đọng, đến gần nhìn một cái thì thấy chỗ nào cũng kỳ lạ, khiến cho người ta tò mò muốn nhảy vào xem thử rốt cuộc là vì sao.
Chu Minh Xuyên nhìn Mạnh Kiều một lát, cuối cùng cũng thỏa hiệp, vươn tay với cô.
Ngón tay kia thon dài có lực, khớp xương rõ ràng, chậm rãi giãn ra trước mắt Mạnh Kiều.
Mạnh Kiều không cầm lòng được đưa cả bàn tay.
Nhưng chưa đụng vào ngón tay người đàn ông đã nghe thấy một giọng nói mang theo chút ý vị cảnh cáo vang lên: "Chìa khóa xe."
Mạnh Kiều: "..."
Mạnh Kiều vội vàng thu hồi bàn tay, lật tìm trong túi xách.
"Hỏng rồi, tôi làm mất chìa khóa xe rồi!"
Cô ngơ ngác nhìn đáy của chiếc túi xách hướng lên trời, sau đó ngẩng đầu lên luống cuống nhìn Chu Minh Xuyên.
Lại một tiếng thở dài.
Mạnh Kiều cũng không biết vì sao Chu Minh Xuyên luôn than thở, giống như trong lòng anh tích tụ rất nhiều thứ không vui, lúc không nói lời nào giống như vũng nước đọng, thứ duy nhất có thể kích thích cảm xúc chính là thở dài bất đắc dĩ.
Chu Minh Xuyên đi đến hố to bên cạnh xưởng sửa xe, anh mở cửa xe, chìa khóa xe quả nhiên còn ở trên xe.
Anh nhìn vị trí phía sau, sau đó lên xe.
"Không cần kéo xe sao? Chỗ này nhìn qua rất dốc!" Mạnh Kiều đứng ở bờ hố la to với anh.
"Cô đừng đứng ở bờ hố."
Mạnh Kiều: "..."
Chu Minh Xuyên nhanh chóng kéo phanh ngược, sau đó đánh mạnh bánh lái, sau một tiếng động cơ ùn ùn, xe quay đầu rồi đi ngược lại.
Tầng tầng bụi bốc lên rồi rơi xuống, rõ ràng đang ở đáy hố không thể đào đất được nữa nhưng anh lại khiến nó có cảm giác giống như đang đua xe.
Anh thuần thục trả phanh về trước, sau đó đạp chân ga lái xe ra khỏi hố to, vững vàng lái vào cửa xưởng sửa xe.
Thao tác nước chảy mây trôi, chiếc Maserati như bị giao phó linh hồn ở trong bàn tay của anh mà phóng ra hào quang.
Mạnh Kiều lại nghĩ đến cuộc thi đua xe ở trong núi Đoạt Mệnh ngày đó.
Đêm tối, mưa phùn, cua nhanh, còn có chiếc Porsche giống báo săn mồi.
Vả lại Mạnh Thiên còn gọi người kia là anh Xuyên.
Cho dù đây là con đường nhỏ hẻo lánh không có xe nào thèm chạy thì cũng không thể xem thường.
Chu Minh Xuyên cảm thấy đối với Mạnh Kiều tốt nhất là không nên lái xe.
Nhưng anh còn có một loại dự cảm mãnh liệt hơn, chính là người phụ nữ kia mỗi lần đều ôm quyết tâm muốn đụng chết anh mà tới.
"Chu Minh Xuyên!"
Một giọng nói nhỏ bé vang lên từ đáy hố.
"Chu Minh Xuyên!"
Lại một tiếng nữa.
Ngón tay Chu Minh Xuyên cầm chai nước suối hơi siết chặt, vỏ ngoài của chai nước bị bóp phát ra âm thanh tách tách.
Mặt trời hôm nay chói chang lạ thường, sau lưng anh lập tức nhễ nhại mồ hôi.
Sớm biết vậy thì đã không gửi tin nhắn cho cô, dù sao cô cũng sẽ tự tìm tới cửa.
Anh sải bước đi đến cái hố.
Chỗ này vốn là đất trống, khoảng thời gian trước có người muốn xây xưởng nhỏ ở chỗ này nên đào được một nửa đất, cuối cùng vẫn chê chỗ này quả thực quá hẻo lánh nên đã từ bỏ.
Hố đất cũng chỉ ở chỗ này.
Vốn cho rằng hố đất này cách xa đường đi, độ sâu cũng không lớn nên Chu Minh Xuyên không vội san bằng nó.
Vả lại căn bản sẽ không có ai lái xe đến chỗ này.
Nhưng người ở bên trong Maserati nhắc nhở anh thật sự có người có thể đâm thẳng xuống hố.
"Chu Minh Xuyên." Mạnh Kiều nhìn người đàn ông từ từ đi tới ngoài cửa sổ, giọng nói có chút tủi thân, hai mắt mong mỏi nhìn anh.
"Phanh tay kéo chưa?" Chu Minh Xuyên nhìn đầu xe đụng vào đất bùn, túi hơi an toàn bên trong buồng lái cũng không bị bắn ra, hẳn là không có vấn đề gì.
Mạnh Kiều lập tức gật đầu một cái, cười tựa như tranh công lao: "Kéo rồi."
"Vậy đi ra đi." Chu Minh Xuyên không hiểu tại sao cô phải kêu anh đi qua, nói xong thì xoay người rời đi.
"Này, Chu Minh Xuyên!" Mạnh Kiều thấy anh rời đi, hai bàn tay lập tức vươn ra, nằm bò trên cửa sổ rồi liều mạng vẫy vẫy với anh.
"Anh kéo tôi một chút."
Chu Minh Xuyên quay đầu đứng ngay tại chỗ, mặt trời vừa rồi nóng như muốn lấy mạng, không biết thế nào bỗng nhiên thu lại uy lực, gió lạnh nhẹ nhàng thổi xuyên qua áo quần.
Mạnh Kiều giống như một con thỏ nhỏ đáng thương nằm bò trên cửa sổ xe, cằm đặt lên cửa sổ, đôi mắt to nhìn anh từ dưới lên trông cực kỳ đáng thương: "Sườn hố này nghiêng quá, tôi không ra được."
Chu Minh Xuyên rũ mắt im lặng mấy giây, không nói nhiều nữa, một tay kéo cánh cửa xe, một tay kéo Mạnh Kiều ra.
Chỉ có điều bàn tay to của anh nắm cánh tay Mạnh Kiều giống như dắt một con gà con gào khóc đòi ăn, hoàn toàn không có chút lãng mạn nào.
Chẳng qua là hai ba cái đã xách Mạnh Kiều lên đất bằng.
"Cảm ơn anh." Trên chân Mạnh Kiều dính chút bùn, cô vừa xuống xe thì lập tức nhấc chân chà bùn xuống nền xi măng, ai biết lúc nâng tầm mắt đã không nhìn thấy Chu Minh Xuyên nữa.
Mạnh Kiều: "..."
Kiếp này Mạnh Kiều chưa từng bị người ta coi thường như vậy, nhưng chẳng biết tại sao trong lòng cô lại tăng thêm sức mạnh, trở nên dũng mãnh hơn.
Lúc đi học ở nước Anh, cô nổi tiếng là người không sợ khó khăn. Lúc ấy giáo sư cũng khen ngợi cô không làm được Leonardo da Vinci thời hiện đại thì cũng có thể làm Forrest Gump.
Kiếp này Mạnh Kiều không sợ thất bại, cô chỉ sợ đối thủ quá dễ đối phó.
"Quý cô, cô không sao chứ?" Lúc này tài xế xe chở hàng mới vội vội vàng vàng chạy đến.
Anh ta dừng xe chở hàng ở trên bãi đất trống trước cửa xưởng sửa xe xong xuôi mới kịp nhìn xem Mạnh Kiều bên này thế nào.
"Không sao không sao." Mạnh Kiều xua tay, quay đầu xem ghế sô pha trên xe tải. Ba công nhân đang bê ghế sô pha vào xưởng sửa xe nhưng bị một người đàn ông gầy gò ngăn cản ở cửa.
"Các anh là ai? Cái này, ghế sô pha này từ đâu tới?" Ông Lưu vẫn mặc một chiếc áo lót màu trắng, trên cổ còn vắt một chiếc khăn lông lau đến cực kỳ tối màu.
"Không phải đưa ghế sô pha đến chỗ này sao?" Công nhân khó hiểu, nhìn trái nhìn phải tìm bóng dáng của Mạnh Kiều.
"Sao có thể, chúng tôi không mua ghế sô pha." Ông Lưu cảnh giác, vội vàng từ chối, rất sợ là trò lừa bịp mới gì đó.
"Là tôi mua, là tôi mua!" Mạnh Kiều quơ quơ bàn tay nhỏ chạy đến.
"Chú Lưu, là cháu!" Mạnh Kiều mở miệng là ngọt ngào gọi chú.
Ông Lưu vừa nhấc mí mắt, đây không phải là cô gái lần trước nằm bò trên đùi Chu Minh Xuyên sao?
"Là cô à? " Trên mặt ông Lưu mang theo một nụ cười, sau đó nghi ngờ nhìn ghế sô pha.
"Ghế sô pha này là cô mua?"
"Đúng là cháu, chú Lưu" Mạnh Kiều bảo công nhân dọn vào bên trong.
"Chờ đã chờ đã…" ông Lưu vội vàng ngăn lại "Không phải, cô gái, cô có phải nhầm rồi không, chúng tôi không bảo cô mua ghế sô pha mà?"
Mạnh Kiều nhìn Chu Minh Xuyên lặng lẽ đứng trong phân xưởng gõ đập một chiếc xe tàn, đè thấp giọng nói, nhích lại gần nói: "Lần trước không phải cháu đụng hư ghế sô pha của Chu Minh Xuyên sao? Lần này là cháu mua đền anh ấy."
Tầng da mặt mỏng của ông Lưu nhăn lại, rốt cuộc cũng nhớ tới trước kia ông ấy dọn nhà có kéo một chiếc ghế sô pha không còn dùng nữa đến xưởng, nói là cho Chu Minh Xuyên.
"Thì ra bị cô đụng hư, tôi nói một chiếc ghế sô pha thật tốt sao lại bị người ta đụng rách chứ."
Mạnh Kiều ngượng ngùng cười: "Vậy để cho cháu dọn ghế sô pha vào trước nhé."
Ông Lưu nghiêng người, không ngăn cản nữa.
Công nhân thuần thục dọn ghế sô pha vào phân xưởng, ghế sô pha đơn giản bằng da màu xanh lá đậm để ở trong phân xưởng xi măng ván sắt trống trải, nhìn thế nào cũng cảm thấy lạ lùng.
Nhưng trong lòng Mạnh Kiều lại rấtvui vẻ.
Tiễn công nhân đi xong, cô đi tới bên cạnh Chu Minh Xuyên. Anh đang cúi đầu tháo một tấm chắn xe hơi, công cụ trong tay vang lên loạn xạ.
"Đứng xa một chút." Anh cũng không ngẩng đầu.
Mạnh Kiều vừa bước một chân đến bên cạnh Chu Minh Xuyên, chuẩn bị nhích lại gần nói vài câu với anh thì nghe anh vô tình đuổi đi.
Trong lòng cô thầm chậc một tiếng, thu chân về.
Lúc Chu Minh Xuyên làm việc, hai mắt quan sát cẩn thận, súng công cụ nặng nề nhưng anh lại dễ dàng cầm nắm, bắp thịt trên cánh tay hết co lại rồi giãn ra.
"Chu Minh Xuyên."
Cô nhỏ giọng kêu.
Súng công cụ to lớn ong ong reo vang át đi giọng nói của cô bảy phần, Mạnh Kiều lại không kêu lớn tiếng.
"Chu Minh Xuyên."
Lại một tiếng nhẹ nhàng dịu dàng.
Giống như đêm hè ngủ say có một con muỗi mập bay quanh, nghe không rõ lắm nhưng lại làm lòng ngứa ngáy.
"Chu..."
Còn chưa gọi tiếng thứ ba, Chu Minh Xuyên dừng súng công cụ trên tay, âm thanh ong ong to lớn đột nhiên biến mất, cả xưởng sửa xe trở nên yên tĩnh.
"À, anh nghe thấy." Mạnh Kiều như làm chuyện xấu mà cười một tiếng.
Cảm xúc không dễ bị phát hiện trong mắt người đàn ông thoáng dao động, sau đó lại tĩnh lặng như vũng nước đọng.
Anh biết Mạnh Kiều đang làm gì nhưng lại không muốn biết cô đang làm gì.
"Xe cô sửa xong rồi, bảo ông Lưu dẫn cô đi lấy." Giọng nói anh bình thản, nâng tầm mắt tìm ông Lưu nhưng lại phát hiện ông ấy đang vui vẻ nằm trên ghế sô pha trước giờ anh chưa từng thấy, nhàn nhã ăn dưa hấu.
Bên cạnh là một cái quạt gió sắt to lớn đang thổi phần phật, cả người cực kỳ thoải mái.
Ánh mắt của Chu Minh Xuyên lại nhìn về phía Mạnh Kiều.
Mạnh Kiều gật đầu một cái, "Đền cho anh, ghế sô pha."
Cô vừa nói xong liền lẳng lặng chờ đợi Chu Minh Xuyên từ chối.
"Không cần."
Cũng biết mà.
Mạnh Kiều đã sớm biết Chu Minh Xuyên sẽ không nhận ghế sô pha của cô, nếu không cô đã sớm kéo đến nhà anh.
"Lần trước đụng hư ghế sô pha của anh, thật xin lỗi, nếu anh không nhận, tôi sẽ cảm thấy rất áy náy!"
"Không cần."
Lại đến nữa, máy lặp.
"Vậy để ở trong xưởng sửa xe đi, tôi thấy ông Lưu rất thích, cũng coi như là một phần tâm ý của tôi." Mạnh Kiều đưa ra một giải thích đã sớm chuẩn bị xong, chỉ cần để ghế sô pha này dưới mí mắt Chu Minh Xuyên, mục đích của cô cũng đã đạt được.
Chu Minh Xuyên nhìn gương mặt chứa đầy vẻ thoải mái của ông Lưu, dừng mấy giây rồi không nói nữa.
"À đúng rồi, anh nói xe tôi sửa xong rồi, ở đâu?"
"Đi theo tôi." Trong giọng nói của Chu Minh Xuyên có một chút bất đắc dĩ.
Mạnh Kiều ngoan ngoãn đi theo anh ra miếng đất trống nhỏ phía sau xưởng sửa xe.
"Cô xem cản sau trước, toàn bộ đã được thay đổi. Dầu máy (*) dung dịch kính chắn gió cũng được rót đầy."
"Dầu gà (*)?" Mạnh Kiều nhướng mày, "Vật gì thế, không có mùi chứ?"
(*) Dầu máy và dầu gà đồng âm trong tiếng Trung.
Chu Minh Xuyên: "..."
Chu Minh Xuyên không ngờ còn có người có thể hỏi vấn đề này.
Anh dừng hai giây, "Không."
"Hay thật, tôi còn chưa nghe nói dầu tinh luyện từ gà còn có thể thêm vào xe." Gương mặt Mạnh Kiều chứa đầy cảm giác thành tựu nhìn Chu Minh Xuyên nhưng lại cảm thấy sắc mặt anh không tốt lắm.
Mạnh Kiều không để ý, cười hì hì với anh: "Vậy tôi quẹt thẻ."
"Được."
"À đúng rồi, chiếc xe kia của tôi, cái mới vừa lái vào hố, anh lái ra giúp tôi đi."
Chu Minh Xuyên dừng bước, xoay người nhìn cô.
"Cũng phải sửa." Mạnh Kiều nói tiếp.
Người đàn ông không nói chuyện, đôi mắt tối sắc dính một chút cảm xúc không thấy rõ.
Mạnh Kiều nhận thấy anh có chút tức giận.
Xem thử người đàn ông này đi, cái xác thượng hạng làm việc ở trong xưởng sửa xe này, sao có việc kinh doanh mà còn tức giận với khách hàng chứ.
Kiếp này Mạnh Kiều chưa từng gặp người đàn ông nào kỳ quái như vậy. vừa nhìn là một vũng nước đọng, đến gần nhìn một cái thì thấy chỗ nào cũng kỳ lạ, khiến cho người ta tò mò muốn nhảy vào xem thử rốt cuộc là vì sao.
Chu Minh Xuyên nhìn Mạnh Kiều một lát, cuối cùng cũng thỏa hiệp, vươn tay với cô.
Ngón tay kia thon dài có lực, khớp xương rõ ràng, chậm rãi giãn ra trước mắt Mạnh Kiều.
Mạnh Kiều không cầm lòng được đưa cả bàn tay.
Nhưng chưa đụng vào ngón tay người đàn ông đã nghe thấy một giọng nói mang theo chút ý vị cảnh cáo vang lên: "Chìa khóa xe."
Mạnh Kiều: "..."
Mạnh Kiều vội vàng thu hồi bàn tay, lật tìm trong túi xách.
"Hỏng rồi, tôi làm mất chìa khóa xe rồi!"
Cô ngơ ngác nhìn đáy của chiếc túi xách hướng lên trời, sau đó ngẩng đầu lên luống cuống nhìn Chu Minh Xuyên.
Lại một tiếng thở dài.
Mạnh Kiều cũng không biết vì sao Chu Minh Xuyên luôn than thở, giống như trong lòng anh tích tụ rất nhiều thứ không vui, lúc không nói lời nào giống như vũng nước đọng, thứ duy nhất có thể kích thích cảm xúc chính là thở dài bất đắc dĩ.
Chu Minh Xuyên đi đến hố to bên cạnh xưởng sửa xe, anh mở cửa xe, chìa khóa xe quả nhiên còn ở trên xe.
Anh nhìn vị trí phía sau, sau đó lên xe.
"Không cần kéo xe sao? Chỗ này nhìn qua rất dốc!" Mạnh Kiều đứng ở bờ hố la to với anh.
"Cô đừng đứng ở bờ hố."
Mạnh Kiều: "..."
Chu Minh Xuyên nhanh chóng kéo phanh ngược, sau đó đánh mạnh bánh lái, sau một tiếng động cơ ùn ùn, xe quay đầu rồi đi ngược lại.
Tầng tầng bụi bốc lên rồi rơi xuống, rõ ràng đang ở đáy hố không thể đào đất được nữa nhưng anh lại khiến nó có cảm giác giống như đang đua xe.
Anh thuần thục trả phanh về trước, sau đó đạp chân ga lái xe ra khỏi hố to, vững vàng lái vào cửa xưởng sửa xe.
Thao tác nước chảy mây trôi, chiếc Maserati như bị giao phó linh hồn ở trong bàn tay của anh mà phóng ra hào quang.
Mạnh Kiều lại nghĩ đến cuộc thi đua xe ở trong núi Đoạt Mệnh ngày đó.
Đêm tối, mưa phùn, cua nhanh, còn có chiếc Porsche giống báo săn mồi.
Vả lại Mạnh Thiên còn gọi người kia là anh Xuyên.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương