Tặng Em 180 Dặm
Chương 6
Chu Minh Xuyên lái xe vào xưởng rồi đi đến phòng nghỉ ngơi bên cạnh.
Ông Lưu như hòa làm một với ghế sô pha màu xanh đậm, không thể tách rời.
"Lại thêm một chiếc xe sang sao?" Ông ngẩng đầu vui vẻ nhướng mày “Này, rốt cuộc cậu và cô gái tên Mạnh Kiều đó là chuyện gì thế?"
Chu Minh Xuyên cũng không nâng mí mắt, đi thẳng vào phòng nghỉ lấy hóa đơn.
"Không có gì."
"Xời, lừa quỷ à." Ông Lưu không cần nghĩ cũng đã kết luận, "Đêm hôm đó, nếu không phải tôi làm phiền các cậu vận động, có phải..."
"Lưu Bính Sinh." Giọng nói của Chu Minh Xuyên nghe có vẻ bình thản nhưng lại thêm ý cảnh cáo nồng đậm.
Ông Lưu lập tức im miệng.
Chu Minh Xuyên rất ít khi trực tiếp kêu tên của ông, có một lần ông nhớ rõ nhất chính là ba năm trước khi anh ôm hộp đồ kia đứng bên ngoài xưởng sửa xe.
Ngày đó trời vào đông rét buốt, mưa to một cách kỳ lạ. Ông trời giống như đang liều mạng trút cơn tức xuống trần gian, sấm chớp đùng đoàng, mưa như trút nước.
Đó là lần đầu tiên ông Lưu gặp Chu Minh Xuyên.
Chàng trai đứng ở bên ngoài xưởng sửa xe im lặng không nói chuyện, tóc tai đen nhánh dán sát mặt, cái cằm kiên nghị không nhúc nhích, hàm răng cắn chặt.
Anh mặc một cái áo phao lông vũ màu đen, vì bảo vệ đồ vật trong ngực mà mở rộng ống tay áo. Ông Lưu vẫn cảm thấy ngày đó anh thật sự bị đông cứng, màu môi ảm đạm, mặt vàng như màu đất.
Chẳng qua sau này ông Lưu suy nghĩ lại, ngày đó dù mặt trời chói chang nhô cao thì Chu Minh Xuyên cũng không cảm thấy ấm áp.
Bởi vì nếu lòng của một người nguội lạnh, vậy thì không còn gì có thể sưởi ấm anh nữa.
Khi đó Chu Minh Xuyên mới 22 tuổi, thiếu niên tâm khí cao ngạo lại gặp phải loại đả kích này, sau đó đi theo ông Lưu sửa xe ở trong xưởng cũ nát, từ lúc bắt đầu đến bây giờ đã được ba năm.
Lưu Bính Sinh biết Chu Minh Xuyên đang chuộc tội.
Ông từng muốn khuyên bảo anh nghĩ thoáng một chút nhưng không có tác dụng.
Cho nên Lưu Bính Sinh ở bên cạnh anh ba năm, năm năm hay mười năm, ông không biết.
Nhưng ông là một bộ xương già, còn sợ gì chứ.
Quạt sắt lớn đang thổi phần phật tạo tiếng ồn, ông Lưu ăn dưa hấu, có thêm can đảm hỏi một câu:
"Thật sự vô vọng?"
Chu Minh Xuyên "Bộp" một tiếng, bỏ lại chìa khóa xe, rời khỏi phòng nghỉ ngơi: "Còn vô vọng hơn chú tìm vợ."
"Chu Minh Xuyên, cậu thật ác độc!" Ông Lưu gào lên.
Mạnh Kiều nhìn thấy Chu Minh Xuyên đi đến, trên tay cầm hóa đơn nên ngoan ngoãn chờ ở một bên.
"Chỉ có vài chỗ bị lõm, nếu cô không để ý thì không sửa cũng được, nếu sửa thì sẽ rất đắt." Chu Minh Xuyên nói với ý giải quyết việc chung.
"Vậy nếu rất đắt, các anh sẽ kiếm được nhiều tiền phải không?" Mạnh Kiều sáp đến bên cạnh anh xem hóa đơn.
"... Sẽ."
"Vậy sửa đi!" Mạnh Kiều hài lòng nhận lấy hóa đơn, cẩn thận gấp lại bỏ vào ví, "Sau này tôi lại đến chỗ các anh bảo dưỡng."
"Tốt nhất là đừng."
Mạnh Kiều: "???"
"Nhà này đã rất nhiều năm, không chịu nổi cô đụng như vậy."
Mạnh Kiều: "..."
Mạnh Kiều hít sâu một hơi, lập tức muốn phân tích với anh cho ra lẽ nhưng lại phát hiện tổng cộng bản thân tới đây hai lần, lần nào cũng lật xe.
Một bụng tức giận phút chốc đã tan biến.
Bằng chứng trước mặt, cô không thể cãi lại.
"Vậy lần sau anh xem kỹ đi, tôi chắc chắc sẽ không đụng nữa, vả lại… " Mạnh Kiều đảo mắt nhìn xưởng sửa xe, "Tôi nghi ngờ con đường của các anh có vấn đề, luôn khiến cho tôi đụng vào đồ vật bừa bộn xung quanh, tôi nói với anh nhé, tôi lái trên đường khác thì tốc độ xe như bay, trót lọt lắm đấy."
Chu Minh Xuyên nhìn dáng vẻ nghiêm trang của cô, rất khó tưởng tượng như thế nào mà cô mới nói được lời này.
Gương mặt anh không có biểu cảm gì: "Porsche của cô ở phía sau."
... Hỏi một đằng trả lời trả lời một nẻo gì đây?
Được rồi, Mạnh Kiều nghe ra anh là đang đuổi khách, cô cũng không lề mề, dịu dàng cười với Chu Minh Xuyên.
"Cảm ơn anh, à đúng rồi, hôm nay, tôi..." Cô còn chưa nói ba chữ "đón sinh nhật" thì lại lập tức nuốt vào.
Quá nhanh, quá vội rồi.
Cho dù Mạnh Kiều quả thực có chút hứng thú với tên đầu gỗ này nhưng cũng không thể ép người ta cảm thấy quá áp lực như vậy được.
Tức nước vỡ bờ, cô hiểu đạo lý này.
Dù sao thì cách lúc nhậm chức vẫn còn nửa năm, thứ cô không thiếu nhất chính là thời gian rảnh rỗi.
"Vậy tôi đi đây, sử dụng ghế sô pha này thật tốt nhé, tôi chọn rất lâu đấy!"
Mạnh Kiều nói xong bèn bước nhanh ra khỏi xưởng sửa xe, thân hình nhẹ nhàng, giọng nói vui vẻ, giống như một con chim sơn ca bay ra khỏi xưởng sửa xe không có chút sức sống nào.
Một chuỗi tiếng nói chuyện ríu rít ồn ào khiến người khác tâm phiền ý loạn, lúc rời đi lại khiến cho người ta không nhịn được nhìn thêm một cái.
Ông Lưu vừa ăn dưa vừa nằm, trong lòng ngọt ngào.
Xưởng sửa xe này đã theo ông hai mấy năm, gặp mưa gió rồi biến thành dáng vẻ tả tơi này, vốn cũng đang miễn cưỡng duy trì kế sinh nhai. Mạnh đại tiểu thư đến mấy lần, còn trả tiền sửa xe nhiều hơn tiền một tháng bọn họ kiếm được.
Làm gì có ai lại không thích thần tài.
Hai con mắt của ông Lưu híp lại thành một kẽ hở, cẩn thận nhìn sang Chu Minh Xuyên ở một bên trầm mặc.
À, có Chu Minh Xuyên không thích.
-
Buổi chiều Mạnh Kiều về nhà, thông báo đầy trong điện thoại di động giống như pháo hoa nở rộ khắp nơi, những tiếng tích tích tích khiến cô hoảng sợ, suýt thì ném điện thoại đi.
Mở ra xem thì thấy Dư Thiên Thiên tạo một nhóm chat, bên trong đều là bạn bè của Mạnh Kiều đang nhiệt tình thảo luận làm sao chúc mừng sinh nhật cô.
Vốn đều là con nhà giàu chơi bời lêu lổng, không bao giờ để tâm làm chuyện gì cả, chỉ riêng chuyện ăn mừng sinh nhật và làm party cho người ta thì toàn là cao thủ.
Chưa được vài phút, trong nhóm chat đã đề xuất mười mấy cái tên hộp đêm khác nhau. Nữ vương hộp đêm Dư Thiên Thiên đang phê bình ưu khuyết điểm của từng cái.
Quá ghê gớm, Mạnh Kiều thầm cho cô ấy một ngón tay cái.
Cô nàng Dư Thiên Thiên này là khuê mật từ nhỏ cùng Mạnh Kiều lớn lên, nhà ở gần nhau, từ nhỏ đã thích chơi chung một chỗ. Vốn dĩ năm đó Mạnh Kiều ra nước ngoài học đại học đã nói là cùng đi với Dư Thiên Thiên, ai biết người phụ nữ này ra nước ngoài lại thích một người pha chế trong quán bar, đi học được một nửa không chịu nổi yêu xa lại chạy về.
Ba mẹ Dư Thiên THiên mắng cô ấy không ít nhưng cuối cùng cũng không thể làm gì.
Điều khiến cho Mạnh Kiều cảm thấy không đáng giá nhất là người pha chế kia còn đem tiền của Dư Thiên Thiên đi tìm một con giáp thứ 13.
Cô nhớ năm ấy nghỉ đông về nước ăn tết, Dư Thiên Thiên kéo cô điên cuồng phung phí một số tiền lớn ở trong quán rượu kia, chỉ đích danh người pha chế kia phục vụ.
Con giáp thứ 13 và tên đàn ông chó chết tức giận đến mức đỏ mặt tía tai.
Mạnh Kiều cảm thấy trình độ quen thuộc với hộp đêm của Dư Thiên Thiên đại khái cũng được luyện ra từ lúc đó.
Mạnh Kiều: [Tớ không rõ hộp đêm bên này, đều nghe Thiên Thiên cả, tối nay tớ mời khách, ai không tới là chó nhỏ!]
Cô gửi đi một tin nhắn, nhóm chat càng bùng nổ.
Mạnh Kiều bỏ lại điện thoại di động, đi vào phòng tắm.
Nước nóng rơi trên tóc Mạnh Kiều, sau đó thuận theo da thịt nhẵn nhụi trắng như tuyết đi xuống dưới đất.
Cô vừa nhắm mắt thì sẽ nhanh chóng nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm kia.
Lúc nhìn cô luôn là chín phần bình tĩnh một phần bất đắc dĩ.
Rõ ràng là hơn hai mươi tuổi nhưng trong lòng lại chứa đựng những tâm tư vượt quá số tuổi này.
Mạnh Kiều không nhìn rõ cho nên càng muốn thân cận với anh nhiều hơn.
Tầng tầng hơi nước từng bước leo lên theo vách tường, lúc cô mở mắt đã là một mảnh sương mù.
Mạnh Kiều trùm khăn đi ra khỏi phòng tắm, cô vươn tay lau hơi nước trên gương, cơn lạnh thuận theo đầu ngón tay truyền vào người cô.
Cô nhớ đến ngày đó, ngày cô gặp gỡ Chu Minh Xuyên.
Cô cưỡng ép nhét chìa khóa xe vào tay anh, bàn tay người đàn ông thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, quan trọng nhất là nhiệt độ lòng bàn tay khô ráo ấm áp.
Mọi thứ đều đúng lúc phù hợp với ý muốn trong lòng Mạnh Kiều, chỉ có điều anh là một thợ sửa xe.
Mạnh Kiều không xem thường thợ sửa xe nhưng cô biết Mạnh Quốc Huy và Lý Cầm sẽ không dễ dàng để cho cô hẹn hò với một người như vậy.
Dù cô có gan chống đối ba mẹ nhưng cũng không cảm thấy loại chuyện này sẽ xảy ra.
Bởi vì Chu Minh Xuyên rất thú vị.
Nhưng cũng chỉ là rất thú vị thôi.
Mạnh Kiều lau khô tóc xong thì ngồi trước bàn trang điểm. Gương mặt cô yêu kiều, lúc không trang điểm thì thanh thuần đáng yêu, chuyện này đã dẫn đến lúc cô ở nước Anh không trang điểm thì kiểu gì cũng phải nhờ giấy thông hành mới có thể vào quán bar.
Chẳng qua hôm nay nếu đã ăn mừng sinh nhật thì không cần giữ vẻ thanh thuần, cô cầm phấn nền, trang điểm kỹ lưỡng.
Phấn má tạo khối, eyeliner cùng lông mi giả không thiếu thứ nào.
Trang điểm xong, cô đi đến tủ quần áo được treo ngay ngắn lật tung lên một trận, tìm thấy một cái váy hai dây ngắn màu bạc.
Cô lấy máy gọi cho Mạnh Thiên.
Mạnh Kiều: "Em ở đâu, sắp ra cửa rồi tại sao còn chưa về?"
Mạnh Thiên: " Chị, em xin lỗi."
Trong điện thoại, giọng điệu Mạnh Thiên hèn mọn tới đáng thương.
Mạnh Kiều: "Em làm gì, đi đâu?"
Đầu kia điện thoại do dự mấy giây.
Mạnh Thiên: "Chị, hôm nay …chắc em không đến được."
Mạnh Kiều: "Chị đã bao lâu không quay về, vất vả lắm mới ở nhà đón sinh nhật một lần, thế mà em lại không đi với chị?"
Mạnh Thiên: "Thật sự không phải mà, em thật sự đã chừa trống hôm nay nhưng xui xẻo là Lý Hàng cứ đòi bày tiệc, hiện tại chúng em đang ở trên núi Đoạt Mệnh."
Mạnh Kiều có chút không vui: "Em lại đi đua xe? Có phải em lái không?"
Mạnh Thiên vội vàng giải thích, "Không phải không phải, vẫn là anh Xuyên."
Mạnh Kiều bỗng nhớ đến dáng vẻ Chu Minh Xuyên lái Maserati ra khỏi hố, cô thuận miệng hỏi một câu: "Anh Xuyên mà em nói, tên đầy đủ là gì?"
Mạnh Thiên trả lời: "Kiều Xuyên."
À, không phải Chu Minh Xuyên.
Ngọn lửa nhỏ vừa nhen nhóm trong lòng phút chốc tắt hẳn, thực ra cũng không có khả năng trùng hợp tới thế.
Mạnh Kiều cũng không định tán gẫu với em trai những chuyện không đâu, tâm tư thằng nhóc này đã sớm không ở trên người chị nó.
"Vậy sau khi kết thúc, nếu em kịp thì đến Nighty night, tối nay bọn chị hẳn sẽ chơi tới rất khuya."
Mạnh Thiên đồng ý ngay tức thì: "Không thành vấn đề, chị, em đã kêu chị Thiên Thiên mang quà đến đó."
"Được, cúp máy đây."
Mạnh Kiều đi xuống lầu: "Chú Lý, con cần dùng xe."
Chú Lý đứng lên: "Tiểu thư đi đâu?"
"Nighty night đường Dư Phượng, chú Lý biết không?"
"Chú dẫn đường."
"Được, làm phiền chú rồi, chú Lý."
Mạnh Kiều một tay cầm túi xách nhỏ khảm đầy đá vụn, chân đạp giày cao gót bảy cm ngồi vào xe.
Lúc đến hộp đêm, bên trong phòng bao đã có không ít người đang ngồi, đều là bạn bè tốt trước kia của Mạnh Kiều.
Cô vừa vào cửa đã nhìn thấy bó hoa hồng lớn bày đầy phòng bao.
Dù sao cũng là thiếu nữ ôm ấp tình cảm, không phải là bạn trai tặng nhưng trái tim Mạnh Kiều quả thực vẫn bị tác động mạnh.
"Chúc bạn nhỏ Mạnh Kiều sinh nhật vui vẻ!" Dư Thiên Thiên không biết đẩy từ đâu ra một cái bánh kem ba tầng tinh xảo.
Mọi người rối rít tụ lại hò hét.
Sau đó là một chuỗi trình tự thắp nến, cầu nguyện, hát bài hát chúc mừng sinh nhật, ăn bánh kem, tặng quà. Ngược lại Mạnh Kiều không để ý những đồ vật này, cô muốn trò chuyện hóng hớt với nhóm bạn hơn
Quy trình tối nay vừa tiến vào tiết mục trò chuyện cô thích nhất, có một người đã khiến cho nó không thể diễn ra suôn sẻ.
"Nghe nói cậu sắp kết hôn với Lục Hoành?"
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Mạnh Kiều: Cả nhà cậu đều kết hôn với Lục Hoành!
Ông Lưu như hòa làm một với ghế sô pha màu xanh đậm, không thể tách rời.
"Lại thêm một chiếc xe sang sao?" Ông ngẩng đầu vui vẻ nhướng mày “Này, rốt cuộc cậu và cô gái tên Mạnh Kiều đó là chuyện gì thế?"
Chu Minh Xuyên cũng không nâng mí mắt, đi thẳng vào phòng nghỉ lấy hóa đơn.
"Không có gì."
"Xời, lừa quỷ à." Ông Lưu không cần nghĩ cũng đã kết luận, "Đêm hôm đó, nếu không phải tôi làm phiền các cậu vận động, có phải..."
"Lưu Bính Sinh." Giọng nói của Chu Minh Xuyên nghe có vẻ bình thản nhưng lại thêm ý cảnh cáo nồng đậm.
Ông Lưu lập tức im miệng.
Chu Minh Xuyên rất ít khi trực tiếp kêu tên của ông, có một lần ông nhớ rõ nhất chính là ba năm trước khi anh ôm hộp đồ kia đứng bên ngoài xưởng sửa xe.
Ngày đó trời vào đông rét buốt, mưa to một cách kỳ lạ. Ông trời giống như đang liều mạng trút cơn tức xuống trần gian, sấm chớp đùng đoàng, mưa như trút nước.
Đó là lần đầu tiên ông Lưu gặp Chu Minh Xuyên.
Chàng trai đứng ở bên ngoài xưởng sửa xe im lặng không nói chuyện, tóc tai đen nhánh dán sát mặt, cái cằm kiên nghị không nhúc nhích, hàm răng cắn chặt.
Anh mặc một cái áo phao lông vũ màu đen, vì bảo vệ đồ vật trong ngực mà mở rộng ống tay áo. Ông Lưu vẫn cảm thấy ngày đó anh thật sự bị đông cứng, màu môi ảm đạm, mặt vàng như màu đất.
Chẳng qua sau này ông Lưu suy nghĩ lại, ngày đó dù mặt trời chói chang nhô cao thì Chu Minh Xuyên cũng không cảm thấy ấm áp.
Bởi vì nếu lòng của một người nguội lạnh, vậy thì không còn gì có thể sưởi ấm anh nữa.
Khi đó Chu Minh Xuyên mới 22 tuổi, thiếu niên tâm khí cao ngạo lại gặp phải loại đả kích này, sau đó đi theo ông Lưu sửa xe ở trong xưởng cũ nát, từ lúc bắt đầu đến bây giờ đã được ba năm.
Lưu Bính Sinh biết Chu Minh Xuyên đang chuộc tội.
Ông từng muốn khuyên bảo anh nghĩ thoáng một chút nhưng không có tác dụng.
Cho nên Lưu Bính Sinh ở bên cạnh anh ba năm, năm năm hay mười năm, ông không biết.
Nhưng ông là một bộ xương già, còn sợ gì chứ.
Quạt sắt lớn đang thổi phần phật tạo tiếng ồn, ông Lưu ăn dưa hấu, có thêm can đảm hỏi một câu:
"Thật sự vô vọng?"
Chu Minh Xuyên "Bộp" một tiếng, bỏ lại chìa khóa xe, rời khỏi phòng nghỉ ngơi: "Còn vô vọng hơn chú tìm vợ."
"Chu Minh Xuyên, cậu thật ác độc!" Ông Lưu gào lên.
Mạnh Kiều nhìn thấy Chu Minh Xuyên đi đến, trên tay cầm hóa đơn nên ngoan ngoãn chờ ở một bên.
"Chỉ có vài chỗ bị lõm, nếu cô không để ý thì không sửa cũng được, nếu sửa thì sẽ rất đắt." Chu Minh Xuyên nói với ý giải quyết việc chung.
"Vậy nếu rất đắt, các anh sẽ kiếm được nhiều tiền phải không?" Mạnh Kiều sáp đến bên cạnh anh xem hóa đơn.
"... Sẽ."
"Vậy sửa đi!" Mạnh Kiều hài lòng nhận lấy hóa đơn, cẩn thận gấp lại bỏ vào ví, "Sau này tôi lại đến chỗ các anh bảo dưỡng."
"Tốt nhất là đừng."
Mạnh Kiều: "???"
"Nhà này đã rất nhiều năm, không chịu nổi cô đụng như vậy."
Mạnh Kiều: "..."
Mạnh Kiều hít sâu một hơi, lập tức muốn phân tích với anh cho ra lẽ nhưng lại phát hiện tổng cộng bản thân tới đây hai lần, lần nào cũng lật xe.
Một bụng tức giận phút chốc đã tan biến.
Bằng chứng trước mặt, cô không thể cãi lại.
"Vậy lần sau anh xem kỹ đi, tôi chắc chắc sẽ không đụng nữa, vả lại… " Mạnh Kiều đảo mắt nhìn xưởng sửa xe, "Tôi nghi ngờ con đường của các anh có vấn đề, luôn khiến cho tôi đụng vào đồ vật bừa bộn xung quanh, tôi nói với anh nhé, tôi lái trên đường khác thì tốc độ xe như bay, trót lọt lắm đấy."
Chu Minh Xuyên nhìn dáng vẻ nghiêm trang của cô, rất khó tưởng tượng như thế nào mà cô mới nói được lời này.
Gương mặt anh không có biểu cảm gì: "Porsche của cô ở phía sau."
... Hỏi một đằng trả lời trả lời một nẻo gì đây?
Được rồi, Mạnh Kiều nghe ra anh là đang đuổi khách, cô cũng không lề mề, dịu dàng cười với Chu Minh Xuyên.
"Cảm ơn anh, à đúng rồi, hôm nay, tôi..." Cô còn chưa nói ba chữ "đón sinh nhật" thì lại lập tức nuốt vào.
Quá nhanh, quá vội rồi.
Cho dù Mạnh Kiều quả thực có chút hứng thú với tên đầu gỗ này nhưng cũng không thể ép người ta cảm thấy quá áp lực như vậy được.
Tức nước vỡ bờ, cô hiểu đạo lý này.
Dù sao thì cách lúc nhậm chức vẫn còn nửa năm, thứ cô không thiếu nhất chính là thời gian rảnh rỗi.
"Vậy tôi đi đây, sử dụng ghế sô pha này thật tốt nhé, tôi chọn rất lâu đấy!"
Mạnh Kiều nói xong bèn bước nhanh ra khỏi xưởng sửa xe, thân hình nhẹ nhàng, giọng nói vui vẻ, giống như một con chim sơn ca bay ra khỏi xưởng sửa xe không có chút sức sống nào.
Một chuỗi tiếng nói chuyện ríu rít ồn ào khiến người khác tâm phiền ý loạn, lúc rời đi lại khiến cho người ta không nhịn được nhìn thêm một cái.
Ông Lưu vừa ăn dưa vừa nằm, trong lòng ngọt ngào.
Xưởng sửa xe này đã theo ông hai mấy năm, gặp mưa gió rồi biến thành dáng vẻ tả tơi này, vốn cũng đang miễn cưỡng duy trì kế sinh nhai. Mạnh đại tiểu thư đến mấy lần, còn trả tiền sửa xe nhiều hơn tiền một tháng bọn họ kiếm được.
Làm gì có ai lại không thích thần tài.
Hai con mắt của ông Lưu híp lại thành một kẽ hở, cẩn thận nhìn sang Chu Minh Xuyên ở một bên trầm mặc.
À, có Chu Minh Xuyên không thích.
-
Buổi chiều Mạnh Kiều về nhà, thông báo đầy trong điện thoại di động giống như pháo hoa nở rộ khắp nơi, những tiếng tích tích tích khiến cô hoảng sợ, suýt thì ném điện thoại đi.
Mở ra xem thì thấy Dư Thiên Thiên tạo một nhóm chat, bên trong đều là bạn bè của Mạnh Kiều đang nhiệt tình thảo luận làm sao chúc mừng sinh nhật cô.
Vốn đều là con nhà giàu chơi bời lêu lổng, không bao giờ để tâm làm chuyện gì cả, chỉ riêng chuyện ăn mừng sinh nhật và làm party cho người ta thì toàn là cao thủ.
Chưa được vài phút, trong nhóm chat đã đề xuất mười mấy cái tên hộp đêm khác nhau. Nữ vương hộp đêm Dư Thiên Thiên đang phê bình ưu khuyết điểm của từng cái.
Quá ghê gớm, Mạnh Kiều thầm cho cô ấy một ngón tay cái.
Cô nàng Dư Thiên Thiên này là khuê mật từ nhỏ cùng Mạnh Kiều lớn lên, nhà ở gần nhau, từ nhỏ đã thích chơi chung một chỗ. Vốn dĩ năm đó Mạnh Kiều ra nước ngoài học đại học đã nói là cùng đi với Dư Thiên Thiên, ai biết người phụ nữ này ra nước ngoài lại thích một người pha chế trong quán bar, đi học được một nửa không chịu nổi yêu xa lại chạy về.
Ba mẹ Dư Thiên THiên mắng cô ấy không ít nhưng cuối cùng cũng không thể làm gì.
Điều khiến cho Mạnh Kiều cảm thấy không đáng giá nhất là người pha chế kia còn đem tiền của Dư Thiên Thiên đi tìm một con giáp thứ 13.
Cô nhớ năm ấy nghỉ đông về nước ăn tết, Dư Thiên Thiên kéo cô điên cuồng phung phí một số tiền lớn ở trong quán rượu kia, chỉ đích danh người pha chế kia phục vụ.
Con giáp thứ 13 và tên đàn ông chó chết tức giận đến mức đỏ mặt tía tai.
Mạnh Kiều cảm thấy trình độ quen thuộc với hộp đêm của Dư Thiên Thiên đại khái cũng được luyện ra từ lúc đó.
Mạnh Kiều: [Tớ không rõ hộp đêm bên này, đều nghe Thiên Thiên cả, tối nay tớ mời khách, ai không tới là chó nhỏ!]
Cô gửi đi một tin nhắn, nhóm chat càng bùng nổ.
Mạnh Kiều bỏ lại điện thoại di động, đi vào phòng tắm.
Nước nóng rơi trên tóc Mạnh Kiều, sau đó thuận theo da thịt nhẵn nhụi trắng như tuyết đi xuống dưới đất.
Cô vừa nhắm mắt thì sẽ nhanh chóng nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm kia.
Lúc nhìn cô luôn là chín phần bình tĩnh một phần bất đắc dĩ.
Rõ ràng là hơn hai mươi tuổi nhưng trong lòng lại chứa đựng những tâm tư vượt quá số tuổi này.
Mạnh Kiều không nhìn rõ cho nên càng muốn thân cận với anh nhiều hơn.
Tầng tầng hơi nước từng bước leo lên theo vách tường, lúc cô mở mắt đã là một mảnh sương mù.
Mạnh Kiều trùm khăn đi ra khỏi phòng tắm, cô vươn tay lau hơi nước trên gương, cơn lạnh thuận theo đầu ngón tay truyền vào người cô.
Cô nhớ đến ngày đó, ngày cô gặp gỡ Chu Minh Xuyên.
Cô cưỡng ép nhét chìa khóa xe vào tay anh, bàn tay người đàn ông thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, quan trọng nhất là nhiệt độ lòng bàn tay khô ráo ấm áp.
Mọi thứ đều đúng lúc phù hợp với ý muốn trong lòng Mạnh Kiều, chỉ có điều anh là một thợ sửa xe.
Mạnh Kiều không xem thường thợ sửa xe nhưng cô biết Mạnh Quốc Huy và Lý Cầm sẽ không dễ dàng để cho cô hẹn hò với một người như vậy.
Dù cô có gan chống đối ba mẹ nhưng cũng không cảm thấy loại chuyện này sẽ xảy ra.
Bởi vì Chu Minh Xuyên rất thú vị.
Nhưng cũng chỉ là rất thú vị thôi.
Mạnh Kiều lau khô tóc xong thì ngồi trước bàn trang điểm. Gương mặt cô yêu kiều, lúc không trang điểm thì thanh thuần đáng yêu, chuyện này đã dẫn đến lúc cô ở nước Anh không trang điểm thì kiểu gì cũng phải nhờ giấy thông hành mới có thể vào quán bar.
Chẳng qua hôm nay nếu đã ăn mừng sinh nhật thì không cần giữ vẻ thanh thuần, cô cầm phấn nền, trang điểm kỹ lưỡng.
Phấn má tạo khối, eyeliner cùng lông mi giả không thiếu thứ nào.
Trang điểm xong, cô đi đến tủ quần áo được treo ngay ngắn lật tung lên một trận, tìm thấy một cái váy hai dây ngắn màu bạc.
Cô lấy máy gọi cho Mạnh Thiên.
Mạnh Kiều: "Em ở đâu, sắp ra cửa rồi tại sao còn chưa về?"
Mạnh Thiên: " Chị, em xin lỗi."
Trong điện thoại, giọng điệu Mạnh Thiên hèn mọn tới đáng thương.
Mạnh Kiều: "Em làm gì, đi đâu?"
Đầu kia điện thoại do dự mấy giây.
Mạnh Thiên: "Chị, hôm nay …chắc em không đến được."
Mạnh Kiều: "Chị đã bao lâu không quay về, vất vả lắm mới ở nhà đón sinh nhật một lần, thế mà em lại không đi với chị?"
Mạnh Thiên: "Thật sự không phải mà, em thật sự đã chừa trống hôm nay nhưng xui xẻo là Lý Hàng cứ đòi bày tiệc, hiện tại chúng em đang ở trên núi Đoạt Mệnh."
Mạnh Kiều có chút không vui: "Em lại đi đua xe? Có phải em lái không?"
Mạnh Thiên vội vàng giải thích, "Không phải không phải, vẫn là anh Xuyên."
Mạnh Kiều bỗng nhớ đến dáng vẻ Chu Minh Xuyên lái Maserati ra khỏi hố, cô thuận miệng hỏi một câu: "Anh Xuyên mà em nói, tên đầy đủ là gì?"
Mạnh Thiên trả lời: "Kiều Xuyên."
À, không phải Chu Minh Xuyên.
Ngọn lửa nhỏ vừa nhen nhóm trong lòng phút chốc tắt hẳn, thực ra cũng không có khả năng trùng hợp tới thế.
Mạnh Kiều cũng không định tán gẫu với em trai những chuyện không đâu, tâm tư thằng nhóc này đã sớm không ở trên người chị nó.
"Vậy sau khi kết thúc, nếu em kịp thì đến Nighty night, tối nay bọn chị hẳn sẽ chơi tới rất khuya."
Mạnh Thiên đồng ý ngay tức thì: "Không thành vấn đề, chị, em đã kêu chị Thiên Thiên mang quà đến đó."
"Được, cúp máy đây."
Mạnh Kiều đi xuống lầu: "Chú Lý, con cần dùng xe."
Chú Lý đứng lên: "Tiểu thư đi đâu?"
"Nighty night đường Dư Phượng, chú Lý biết không?"
"Chú dẫn đường."
"Được, làm phiền chú rồi, chú Lý."
Mạnh Kiều một tay cầm túi xách nhỏ khảm đầy đá vụn, chân đạp giày cao gót bảy cm ngồi vào xe.
Lúc đến hộp đêm, bên trong phòng bao đã có không ít người đang ngồi, đều là bạn bè tốt trước kia của Mạnh Kiều.
Cô vừa vào cửa đã nhìn thấy bó hoa hồng lớn bày đầy phòng bao.
Dù sao cũng là thiếu nữ ôm ấp tình cảm, không phải là bạn trai tặng nhưng trái tim Mạnh Kiều quả thực vẫn bị tác động mạnh.
"Chúc bạn nhỏ Mạnh Kiều sinh nhật vui vẻ!" Dư Thiên Thiên không biết đẩy từ đâu ra một cái bánh kem ba tầng tinh xảo.
Mọi người rối rít tụ lại hò hét.
Sau đó là một chuỗi trình tự thắp nến, cầu nguyện, hát bài hát chúc mừng sinh nhật, ăn bánh kem, tặng quà. Ngược lại Mạnh Kiều không để ý những đồ vật này, cô muốn trò chuyện hóng hớt với nhóm bạn hơn
Quy trình tối nay vừa tiến vào tiết mục trò chuyện cô thích nhất, có một người đã khiến cho nó không thể diễn ra suôn sẻ.
"Nghe nói cậu sắp kết hôn với Lục Hoành?"
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Mạnh Kiều: Cả nhà cậu đều kết hôn với Lục Hoành!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương