Tặng Em 180 Dặm

Chương 7



Nói tới Lục Hoành, Mạnh Kiều thật ra cũng không có cảm nhận gì đặc biệt.

Ký ức sâu sắc duy nhất chính là lúc nhỏ một nhà Lục Hoành ở bên kia khu biệt thự nhà Mạnh Kiều, tuổi tác của mấy đứa trẻ lại không chênh lệch bao nhiêu, dĩ nhiên sẽ chơi chung với nhau.

Chẳng qua nói tới ngọn nguồn câu chuyện giữa Lục Hoành và Mạnh Kiều thì vẫn phải trách Dư Thiên Thiên.

Năm đó Dư Thiên Thiên là một nữ bá vương, nhưng nữ bá vương này trừ lớn giọng một chút ra, cái khác không liên quan đến hai chữ bá vương, chi bằng kêu là bà mai lại hợp lý hơn.

Mà "chuyện tốt" năm đó bà mai này làm chính là khiến cho Mạnh Kiều mười tuổi và Lục Hoành mười một tuổi bái thiên địa.

Nhưng bái thiên địa xong, Lục Hoành rất nhanh theo người nhà dọn đến nước Mỹ, từ đó không liên lạc nữa.

Cho nên sau này có một khoảng thời gian Dư Thiên Thiên đuổi theo Mạnh Kiều kêu bé goá phụ, lúc đó Mạnh Kiều còn nhỏ, đầu óc còn chưa được mở mang, còn cảm thấy tên này không tồi, vui vẻ nói với Mạnh Quốc Huy bản thân là bé goá phụ.

Sau đó bị Mạnh Quốc Huy đánh cho một trận.

Lần này Mạnh Kiều quay về, lúc nghe Mạnh Quốc Huy nói với cô đã tìm đối tượng xem mắt cho cô là Lục Hoành, trong lòng Mạnh Kiều có chút mâu thuẫn.

Nếu nói là một người lạ chưa bao giờ gặp mặt, cô cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ như vậy.

Nhưng xui xẻo lại là người trước kia từng chơi đùa với cô, không những thế cô còn bái thiên địa cùng người ta sau đó nhiều năm cũng không có liên lạc.

Nói quen thuộc thì không thể, ngay cả bây giờ anh ta có hình dạng thế nào Mạnh Kiều cũng không biết, nhưng nếu nói không quen biết cũng không đúng, dù sao thì trước kia đã chơi chung, cũng không thể trở mặt không nhận người ta.

Bị kéo đi xem mắt với người có mối quan hệ phức tạp như vậy, Mạnh Kiều cảm thấy tốt nhất là không đi, đến lúc xem mắt thất bại cũng không dễ thu dọn tàn cuộc.

Người nhắc đến Lục Hoành chính là một người trước kia sống trong nhà Lục Hoành lúc đi học ở Mỹ, tên Lý Thành.

"Ngày đó tôi thấy anh ấy đăng lên vòng bạn bè, nói muốn hẹn hò với chị có phải không?" Lý Thành mở vòng bạn bè của Lục Hoành, "Chị Mạnh, chị xem xem."

Mạnh Kiều không có trong vòng bạn bè của Lục Hoành, cô nhận lấy điện thoại di động.

Lục Hoành: [Lâu rồi không về nước, rất nhớ mọi người. Cảm ơn chú Mạnh đã đến đón con. ]

Bình luận phía dưới rất nhanh đã chú ý tới chuyện Mạnh Quốc Huy đi đón anh ta.

Có người bình luận hỏi: "Úi chà, chú Mạnh tự mình đi đón anh, có phải là đặt trước con rể tương lai rồi không?"

Lục Hoành còn trả lời: "Phải xem Kiều Kiều có cho tôi cơ hội hay không."

Mạnh Kiều trả điện thoại di động lại cho Lý Thành, tạm ngừng một lát: "Người ta trêu chọc thôi, các cậu nghĩ bậy gì vậy?"

"Chẳng qua là ba tôi đi đón anh ta, qua miệng các cậu lại thành muốn kết hôn với tôi!" Để chứng minh bản thân không sai, Mạnh Kiều lập tức lấy điện thoại di động ra. "Vả lại các cậu mở to hai mắt xem thử, ngay cả WeChat của tôi mà anh ta cũng không thêm, sao có thể muốn kết hôn với tôi được?"

Cô tràn đầy tự tin lấy điện thoại di động ra, mở WeChat, kéo lên kéo xuống danh sách bạn tốt, "Nhìn đi, dù Lục Hoành kết hôn với Lý Thành thì cũng không có khả năng với..."

Ai biết cô còn chưa nói xong một câu, WeChat đột nhiên ting một cái.

Ánh mắt tất cả mọi người đều tụ lại trên màn hình điện thoại Mạnh Kiều.

Một lời mời kết bạn.

[ Kiều Kiều, tôi là Lục Hoành. Đã lâu không gặp, rất nhớ em. ]

Mạnh Kiều: "..."

Cánh tay Mạnh Kiều cứng đờ giữa không trung, tất cả âm thanh huyên náo trong phòng bao và giác quan bỗng nhiên bỏ cô mà đi.

Dư Thiên Thiên vốn đến xem trò vui, đột nhiên bộc phát tiếng cười như heo kêu.

"Ha ha ha ha ha ha ha, bé goá phụ, chồng cậu quay về cưới cậu rồi!"

Linh hồn của Mạnh Kiều bị tiếng cười kéo về.

"Ha ha ha ha vả mặt! Một tiếng chúc mừng này tôi nói trước nhé!" Lý Thành vội vàng chắp hai bàn tay chúc mừng.

Sau đó là một tiếng cao hơn một tiếng:



"Chúc mừng chúc mừng."

"Trăm năm hòa hợp trăm năm hòa hợp!"

"Sớm sinh quý tử! Tranh thủ thời gian!"

"Chọn được ngày thì nói ngay với tôi nhé."

"Chuẩn bị khi nào có con?"

Mạnh Kiều đứng ở trong phòng bao giống như một cây đại thụ bị sét đánh chết, không thể động đậy, còn khét lẹt từ đầu đến đuôi.

Nếu có thể không gả cho Lục Hoành, cô tình nguyện làm một bé goá phụ.

"Tôi chỉ thích trai đẹp!" Mạnh Kiều chưa từ bỏ ý định phải cứu bản thân "Lúc nhỏ Lục Hoành mập mạp, mắt mũi dính vào nhau, không phải gu của tôi!"

"Chị Mạnh, chị có chỗ không biết rồi, Lục Hoành đã sớm lột xác thay hình đổi dạng!" Trong lòng Lý Thành nghiêm chỉnh xem mối hôn nhân đại sự này thành sự nghiệp cả đời của bản thân, anh ta không ngừng bận rộn lật album ảnh, tìm thấy mấy tấm hình trước kia anh ta ở trong nhà Lục Hoành.

"Xem tấm hình này đi, có đẹp trai không?"

Mặc dù Mạnh Kiều rất không tình nguyện, nhưng nghe thấy chữ "đẹp trai" vẫn không cầm lòng được mà sáp đến đó, "Tôi xem thử."

Hai ngón tay cô phóng đại hình ảnh, nhìn thấy hình ảnh Lục Hoành mặc một bộ tây trang thẳng đứng ở trên bục giảng, vẻ mặt người đàn ông như đang chuyện trò vui vẻ.

Có thể nhìn ra ở giữa trán là vẻ kiêu ngạo.

Đẹp trai thì đẹp trai.

Mạnh Kiều thừa nhận, nhưng cô thấy xong cũng không phải rất thích.

Có người đẹp trai, anh ta biết bản thân đẹp trai, cho nên chụp hình làm gì cũng tràn đầy tự tin thậm chí tự phụ, ví dụ như Lục Hoành trong hình.

Nhưng có người đẹp trai, anh ấy đẹp trai mà không tự biết, ví dụ như...

Chu Minh Xuyên.

Mạnh Kiều chớp mắt, không biết tại sao bản thân phải lấy Lục Hoành và Chu Minh Xuyên ra so sánh. Trong lòng cô bỗng nhiên chùng xuống, cảm xúc kỳ lạ dâng lên.

"Đẹp trai đẹp trai đẹp trai," Mạnh Kiều ngồi về chỗ, qua quýt khen ngợi một cái, "Nhưng cũng không phải là gu của tôi."

Dư Thiên Thiên nhìn thấy gương mặt Lý Thành chứa đầy vẻ hoang mang, vội vàng sáp đến đó, "Lý Thành, cậu tới không phải lúc, tiểu Kiều Kiều của chúng ta gần đây có niềm yêu thích mới rồi."

"Trời, thì ra là vậy, chị Mạnh, nếu chị nói sớm thì tôi không đem Lục Hoành ra rồi! Nhưng đối phương là ai?"

"Ở đâu ra, niềm yêu thích mới ở đâu ra, thì thì, " Mạnh Kiều nói một câu mà tạm dừng nhiều lần, "Chỉ là một người rất kỳ quái, tôi cảm thấy rất thú vị mà thôi."

"Người kỳ quái?" Lý Thành nghe không hiểu, "Chị Mạnh, đừng nói là chị thích rồi nhé?"

Mạnh Kiều ném gối bay sang đó, "Không thể nào!"

Dư Thiên Thiên lập tức nói: "Vậy giới thiệu cho chúng tớ gặp đi."

"Không được!" Mạnh Kiều không hề nghĩ ngợi bật thốt, ngay cả bản thân cô cũng bị hù dọa.

Cô cũng không biết tại sao bản thân có phản ứng lớn như vậy, vì sao Dư Thiên Thiên vừa nói phải gặp Chu Minh Xuyên thì cô sẽ lập tức từ chối.

Ánh mắt Dư Thiên Thiên như lưỡi câu theo sát ánh mắt tránh né của Mạnh Kiều, sau đó cho ra một kết luận: "Mạnh Kiều, cậu sắp chết rồi."

"Phi phi phi, cậu lại nguyền rủa tớ!"

Dư Thiên Thiên tiến tới bên tai Mạnh Kiều, thì thầm hỏi cô: "Cậu nói với tớ đi, có phải cậu hơi thích tên sửa xe kia không?"

"Không có." Mạnh Kiều đưa ba ngón tay thề.

"Thật không có?"

"Lừa cậu là chó nhỏ."

Dư Thiên Thiên nhìn chằm chằm Mạnh Kiều trịnh trọng thề một lát, sau đó nhẹ giọng nói: "Bé goá phụ, tớ chỉ nhắc nhở cậu, gia đình như chúng ta rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, cho nên ban đầu đừng làm khó bản thân, biết chưa?"



Hiếm khi Dư Thiên Thiên không nói đùa, Mạnh Kiều ngoan ngoãn gật đầu một cái: "Biết, tớ rảnh rỗi nhàm chán thôi."

Dư Thiên Thiên lại cho cô một ánh mắt, Mạnh Kiều cảm thấy sau lưng cũng ra chút mồ hôi lạnh.

"Năm đó tớ cứ muốn ở bên cạnh tên đàn ông chó chết kia, cậu xem thử đến cuối rơi vào kết cục gì. Cầm tiền của tớ tìm con giáp thứ 13, lúc ấy mẹ tớ nói đúng, dù sao cũng sẽ ngoại tình, chi bằng tìm một người môn đăng hộ đối, ít nhất sẽ không vừa hút máu của tớ vừa làm tổn thương trái tim tớ." Trong mắt Dư Thiên Thiên xuất hiện một chút sự kiềm chế, nhưng cũng chỉ là trong một chốc, "Cho nên đứa ngốc cậu đừng học theo tớ."

"Ừm." Mạnh Kiều giống như bị người ta bắt được thóp, giờ phút này ngoan ngoãn đến mức Dư Thiên Thiên nói gì cô cũng đồng ý.

Party sinh nhật chơi đến rất khuya nhưng sau đó Mạnh Kiều cũng không tham dự, chỉ ngồi một bên ăn bánh kem, sau đó nhìn mọi người điên cuồng quẩy.

Nửa đêm, hơn hai giờ Mạnh Thiên mới vội vội vàng vàng chạy đến phòng bao, gương mặt viết đầy sự vui mừng "Hôm nay ông đây lại thắng đua xe", xông lên cho Mạnh Kiều đang ăn bánh ngọt một cái ôm con gấu.

Mạnh Kiều nhìn bánh kem nhỏ bưng trong tay chỉ trong nháy mắt bị kẹp nát bét.

Mạnh Thiên: "..."

Mạnh Kiều: "..."

"Mạnh Thiên, có phải hôm nay em rất vui, muốn tới chỗ này của chị tìm quả đấm không?" Mạnh Kiều cúi đầu nhìn kem màu trắng dính trên ngực.

Cô còn mặc một chiếc váy hai dây, chỗ ngực đều là hở da, bơ dính vào thì không dễ rửa.

Mạnh Thiên chán nản, sau đó khóc lóc cầm khăn giấy muốn lau cho chị "Cái này, đèn trong phòng này mờ quá, em không nhìn rõ, vả lại, chị... Nam nữ thụ thụ bất thân, nếu không, chị vẫn tự lau đi ha?"

Mạnh Kiều nhìn em trai đang diễn trò mà hết cách: "Cho qua cho qua, chị đi vệ sinh."

Khi cô nói xong thì đã đạp giày cao gót đi ra khỏi phòng bao.

Rời khỏi phòng bao, âm nhạc điếc tai nhức óc bên ngoài mạnh mẽ tràn vào lỗ tai của cô.

Mạnh Kiều lén lút thở phào, cô đứng cạnh bồn rửa tay trong phòng vệ sinh, từ từ rửa bơ trước ngực, sau đó rút khăn giấy lau khô.

Người phụ nữ trong gương có đôi mắt sáng ngời và gương mặt đẹp, răng trắng môi đỏ mọng. Đẹp thì là đẹp, chỉ là có chút khó chịu.

Không thể nói rõ là khó chịu chỗ nào, dù sao thì cũng là cơn khó chịu muốn được về nhà ngủ sớm.

Cô tùy tiện chỉnh sửa tóc tai, sau đó xoay người rời khỏi nhà vệ sinh.

Ai biết vừa mở cửa thì đụng vào lòng một người đàn ông.

Mạnh Kiều bị trật chân, giày cao gót bảy cm không chịu thua kém lệch sang một bên.

Cô vốn cho rằng hôm nay bản thân đã bi thảm đến mức đón sinh nhật cũng có thể té sấp mặt, nhưng một giây kế tiếp có một cánh tay chặn ngang ôm cô vào lòng.

Mạnh Kiều hét lên, đụng vào ngực người đàn ông, bắp thịt ngực kiên cố rất rộng, cô còn chưa kịp ngẩng đầu đã ngửi được mùi vị quen thuộc.

—— Mùi vị thuộc về tên đầu gỗ trong xưởng sửa xe.

Mà lần này mùi vị tới càng rõ ràng, lạnh lùng sạch sẽ khiến cho người ta không nhịn được ngửi thêm mấy cái.

Nhưng sao Chu Minh Xuyên có thể đến hộp đêm?

Mạnh Kiều vươn tay kéo lấy cánh tay người đàn ông để đứng lên, sau đó lui về phía sau mấy bước, ngẩng đầu.

Đúng là Chu Minh Xuyên.

Ánh sáng trên đỉnh đầu u ám mập mờ rải lên tóc Chu Minh Xuyên, mi mắt anh trở xuống đều là cảm xúc không thấy rõ.

Mạnh Kiều có thể cảm giác được anh đang nhìn cô.

Nhưng vẻ mặt anh lại lạnh nhạt đến mức giống như đang nhìn một người lạ.

Mạnh Kiều đột nhiên nhớ ra hôm nay bản thân trang điểm cực kỳ đậm.

???

Người đàn ông này không phải sẽ không nhận ra cô sau khi cô trang điểm đâu nhỉ?
Chương trước Chương tiếp