Thái Tử Thì Sao?

Chương 225



Chiêu Phong như tỉnh người.

" Đến thăm nàng ấy làm gì?"

Chiều Nhiên bước lên giải thích.

" An Nhĩ và Đàm Nhu cùng quê ngoại nên nàng ấy muốn đến hỏi chuyện chút."

Chiêu Phong lắc đầu.

" Không được..."

Chiêu Nhiên lại nhạy cảm, huynh ấy gắt gỏng.

" Chỉ gặp một chút thôi không được sao."

Chiêu Phong cũng không chịu kém cạnh, cứ đụng đến Đàm Nhu là chàng ấy lại xù lông lên khè.

" Nàng ấy còn không lết nổi thân nữa, đã bệnh đến nỗi không tỉnh được, gặp làm sao?"

Chiêu Phong chưa để hai người này lên tiếng đã nói thêm.

"Ta không cho nàng ấy gặp ai cả, từ bây giờ cho đến lúc nàng ấy xuống giường chạy nhảy được ta sẽ không cho ai đến gần hết."

Thấy Chiêu Phong phản ứng mạnh quá An Nhĩ đã khụy gối lại, còn Chiêu Nhiên thì không hài lòng với thái độ của Chiêu Phong nên đã bước lên nói lại.

" Đệ không muốn ai gặp thì cũng nên nói chuyện dễ nghe một chút, đệ không thấy nàng ấy đã lễ độ nói rồi sao, thái độ sau đó của đệ đối với đại hoàng phi như vậy sao?"

An Nhĩ kéo tay Chiêu Nhiên lại, Chiêu Phong vẫn chẳng thay đổi nét mặt, cũng đã quá quen với cách hành xử này của huynh ấy.

"Đệ có gì không phải sao?"

An Nhĩ kéo mạnh Chiêu Nhiên, Chiêu Nhiên nhìn An Nhĩ đang hối mình, lại nghĩ về chuyện cũ.

Chiêu Phong không nói gì nữa, chàng ấy chẳng buồn quan tâm đến bọn họ, An Nhĩ kéo Chiêu Nhiên rời đi, Chiêu Nhiên trên đường đi đã thắc mắc hỏi An Nhĩ.

"Sao nàng lại nhất quyết muốn gặp Đàm Nhu vậy."

Cứ mỗi lần nhắc đến tên Đàm Nhu, Chiêu Nhiên lại ngượng ngùng, tự hổ thẹn với mình, An Nhĩ không nói gì, Chiêu Nhiên lại cảm thấy vừa rồi mình đã quá kích động, nên An Nhĩ thấy được mặt xấu của mình, cho nên An Nhĩ mới không nói gì với chàng ấy.

Chiêu Phong đóng kín cửa phòng Đàm Nhu, chỉ hé một khe nhỏ cho nàng cửa sổ, Chiêu Phong ở trong bếp lóng ngóng nhìn hạ nhân sắc thuốc, chàng đi đứng đều để ý siêu thuốc của Đàm Nhu.

Sau khi hạ nhân sắc thuốc xong chàng đã tự tay múc ra bát rồi thổi một chút, hạ nhân nhìn thái tử điện hạ như vậy lại càng sợ hãi.

" Thái tử điện hạ cẩn thận, hay là để cho tiểu nhân đưa bát thuốc lên phòng cho người."

Chiêu Phong khua tay.

" Thôi, để ta tự đem lên, ngươi múc một ít cháo rồi đem lên sau đi."

Chiêu Phong bưng bát thuốc đến trước cửa phòng, chàng dùng chân đạp cửa đi vào, Đàm Nhu ở bên trong đáng đứng sau cửa đó, nàng giật mình lùi lại phía sau,

Chiêu Phong giật thót tim, khay thuốc chàng đang bưng cũng run run rơi ra mấy giọt, Đàm Nhu nhìn Chiêu Phong đang bưng khay thuốc mà run tay, nàng hỏi han.

" Chàng sao vậy?"

Chiêu Phong thở gấp, chàng run tay đặt khay thuốc mình bưng xuống bàn trà, tay nắm được tay nàng mới bình tĩnh lại.

"Sao nàng lại ra đây, chút nữa là ta đã đạp cửa trúng người nàng rồi."

Đàm Nhu cười trừ.



" Không sao, ta vẫn bình thường mà, không sao hết."

Đàm Nhu muốn đề Chiêu Phong không lo lắng nữa liền chủ động đi đến bàn trà, hai tay đón bát thuốc lên định uống, Chiêu Phong đưa tay ra ngăn lại, Đàm Nhu từ từ hạ bát thuốc xuống.

Chiêu Phong vội vã cầm bát thuốc xuống, chàng thở dài.

" Nàng phải ăn cháo trước đã mới uống thuốc được."

Đàm Nhu nhìn Chiêu Phong đầu tóc rối bù nàng áy náy.

" Có phải ta lại gây phiền toái rồi không."

Chiêu Phong vội lắc đầu, chàng ôm lấy Đàm Nhu an ủi.

"Ta không thấy phiền toái, nếu như thế thì ta đưa nàng về làm gì chứ."

Đàm Nhu đưa tay lên vuốt đuôi tóc Chiêu Phong.

"Ta chải tóc cho chàng nhé."

Tiếng gõ cửa cộc cộc làm Đàm Nhu bất giác đẩy Chiêu Phong ra, Chiêu Phong cũng quay ra cửa, đón lấy bát cháo trên khay của hạ nhân.

Tay không đón lấy bát cháo nóng hổi, hạ nhân đã rùng mình.

" Điện hạ, bát cháo nóng người cẩn thận."

Chiêu Phong đặt bát cháo xuống đã vội đuổi người đi, Đàm Nhu vừa rồi thấy chàng nhăn mặt, nàng liền cầm tay chàng ngửa lên xem lại.

Quả nhiên đầu ngón tay ửng đỏ, Đàm Nhu thở dài trách móc chàng.

"Lúc nào cũng chỉ biết quan tâm người khác, chàng không xem lại mình cũng bị thương sao."

Chàng vội rụt tay lại.

" Không sao, ta cảm thấy không sao hết."

Đàm Nhu cố ý nói.

" Chàng đang phớt lờ ta sao?"

Chiêu Phong khua tay.

" Không có, ta không phớt lờ nàng."

Đàm Nhu mỉm cười, nắm lấy tay chàng nói.

"Chàng ngồi xuống đi, để ta búi lại tóc cho chàng."

Chiêu Phong không chịu lắc đầu chỉ vào bát cháo.

" Nàng ăn cháo trước đi."

Đàm Nhu cũng nghiêm mặt lắc đầu.

" Chàng không cho ta chải tóc, ta sẽ không ăn cháo, cũng không uống thuốc nữa."

Chiêu Phong cạn lời, không biết nói gì với nàng, Đàm Nhu nắm tay Chiêu Phong đung đưa năn nỉ.

" Đi, ta chải tóc cho chàng xong ta sẽ ăn cháo uống thuốc mà."



Chiêu Phong cười mỉm kéo hai tay nàng chồm lên cổ mình.

"Ngược lại đi, bây giờ nàng còn yếu lắm, ăn cháo uống thuốc xong, khoẻ mạnh rồi ta cho nàng chải."

Đàm Nhu tiện tay vả nhẹ vào má Chiêu Phong.

"Chàng giỏi ép người lắm."

Đàm Nhu cũng chịu nhường nhịn, nàng ngồi xuống cầm thìa lên ngoan ngoãn như một con mèo con, Chiêu Phong đứng bên cạnh âu yếm xoa đầu nàng.

Đàm Nhu vừa ăn vừa than vãn.

" Đừng xoa đầu ta nữa, rối hết tóc ta."

Chiêu Phong bật cười.

"Nàng cáu kỉnh thật đấy."

Đàm Nhu lắc đầu.

" Không có, ta không hề cáu, ta đang rất bình tĩnh."

Chiêu Phong buông tay xuống.

" Nàng ăn đi."

Chàng kéo ghế ra cạnh để ngồi cạnh Đàm Nhu, nàng chỉ vào đầu Chiêu Phong.

" Tóc chàng mấy ngày rồi chưa chải."

Chiêu Phong mĩm môi sờ qua đầu mình mà than vãn.

" Đã mấy ngày rồi, là do nàng vô tâm đó, không để ý tóc ta rối như vậy, mỗi sáng sớm nàng chỉ lo trách móc ta thôi."

Đàm Nhu vừa ăn vừa cười.

" Tại ta hết sao."

Chiêu Phong chống cằm nhìn nàng nũng nịu.

" Bây giờ nàng tính sao đây."

Đàm Nhu nhét luôn thìa cháo cuối cùng cho chàng, nàng cười nói.

"Ta thổi nguội rồi."

Nàng kéo bát thuốc lại rồi thổi, mùi thuốc sộc lên mũi, mùi bớt khó chịu một chút, phá thêm đó là mùi trà hoa cúc, nàng mỉm cười hỏi.

"Chàng có thêm gì vào thuốc không, ta cảm thấy mùi thuốc rất thơm đó."

Chiêu Phong thấy người hầu sắc đúng thuốc, thấy không thêm thứ gì liền khen Ngưu thái y.

" Chắc là đơn thuốc đặc biệt của Ngưu thái y đó."

Chiêu Phong tùy tiện để thìa lại vào bát, Đàm Nhu tập trung uống từng ngụm thuốc, còn một ít thuốc nữa nàng liền nhớ lại chuyện cũ, vừa cười vừa nói với Chiêu Phong.

" Chàng biết không, trước giờ ngoài thuốc trữ ra ta uống thuốc sắc rất khó, vì nó rất đắng và có mùi khó chịu, thuốc này dễ uống dù đắng là thế, nhưng có mùi rất dễ chịu, làm người ta uống cũng dễ dàng hơn."

Đàm Nhu uống nốt ngụm thuốc, nàng xếp gọn hai bát gần nhau, nhìn Đàm Nhu ngoan ngoãn Chiêu Phong lại xoa đầu nàng.

" Tiểu công chúa nhà ai lại ngoan ngoãn như vậy."
Chương trước Chương tiếp